Số lần đọc/download: 2994 / 57
Cập nhật: 2020-05-28 15:55:23 +0700
XIV. Đoạn Kết
Đoạn kết
Tư Lì nghe rõ tiếng quát lừ khung cửa song hắn cứ vung quyền triệt hạ thiếu niên Văn Hoàng.
Вụр mội tiếng khô khan. Khẩu súng xinh xắn trong tay vị nữ lưu vừa bước vào phòng nổ nhẹ. Nòng súng được hãm thanh nên tiếng nổ chỉ nhỏ bằng tiếng khui nút chai sâm-banh.
Văn Bình rú lên:
- Em!
Tư Lì ôm tay bị đạn khuỵu xuống. Khẩu súng khạc đạn liên tiếp hai lần nữa. Một phát trúng đầu Tư Lì, hắn chết quay lông lốc trên sàn nhà. Phát thứ hai ghim Lâm Vinh vào tường. Vị nữ lưu không cốt bắn chết Lâm Vinh, viên đạn của nàng chỉ phá nát xương đầu gối của hắn.
Văn Hoàng quên bẵng Tư Lì chết trên vũng máu đỏ lòm. Nó chồm dậy như thể hai chân được gắn lò so. Nó chạy ba chân bốn cẳng ra cửa, xà vào cánh tay vị nữ lưu vừa giang rộng ra, giọng cảm động muốn chảy nước mắt:
- Má!
Nữ lưư vừa được Văn Bình gọi là «em» và tiểu anh hùng Văn Hoàng gọi là «má» chính là Quỳnh Loan, nữ nhân viên cao сấр của ban Biệt vụ một ban gồm toàni phụ nữ khét tiếng trong làng điệp báo quốc tế, đặt dưới quyền điều khiển cua ông Hoàng.
Tiểu anh hùng Văn Hoàng vừa đánh bại Lâm Vinh và chiến đấu ngang ngửa với hùm sám Tư Lì lại ẻo lả như đứa con gái lên 5 trước mặt mẹ. Nó ôm chầm lấy Quỳnh Loạn và cất tiếng khóc như mưa, như gió. Không hiểu nó khóc vì nhớ mẹ, thương cha hay vì được mẹ cứu thoát độc thủ của Tư Lì. Và Quỳnh Loan, người đàn bà sống quen trong nghề vào sinh ra tử, có trái tim cứng như thép lạnh, giết kẻ thù không gớm tay, người đàn bà điệp viên có tâm thần bê-tông ấy, lại mềm yếu hơn cả những thiếu phụ mềm yếu khác. Nàng, quăng súng xiết chặt con, và bắt chước con khóc òa. Hai mẹ con ôm nhau khóc, không nhớ đến người chồng (không bao giờ cưới), người cha đang dựa vai vào tường, thở như kéo bể. Văn Bình vẫn tiếp tục vận công để bồi hoàn khí lực. Chàng nhìn mẹ con Quỳnh Loan bằng luồng mắt âu yếm vô tận. Dẫu sao trong nhỡn tuyến tràn ngập thương yêu này cũng phảng phất đôi nét giận hờn.
Khi xưa, khi Quỳnh Loan mang thai ở Vạn Tượng, chàng chỉ bụng nàng và gia giảm:
- Em yêu anh lắm, anh biết. Nhưng đó là chuyện hôm nay. Mấy tháng nữa, mấy năm nữа, tình hình sẽ thay đổi.
Nàng dẩu mỏ:
- Anh sợ em thương con hơn anh ư? Lêu lêu, tưởng ghen với ai, ngờ đâu ghen với con.
Chàng nín lặng, vẻ mặt không vui. Biết lỡ lời, nàng nói chửа:
- Em đùa đấy. Mẹ nào chẳng thương con, nhưng vợ nào chẳng thương chồng. Chúng mình chưa phải là vợ chhồng đàng hoàng, nhưng em vẫn là vợ anh, và khi nào em cũng vẫn yêu anh như ngày hôm nay.
Chàng lại nín lặng. Quỳnh Loan nói rất đúng, song chàng vẫn cảm thấy bứt rứt trong lòng. Ghen là tính xấu, đàn ông không nên ghen, cha ghen với con còn xấu gấp chục lần, nhưng không hiểu sao chàng vẫn ghen, vẫn ghen mặc dầu chàng yêu Văn Hoàng hơn chàng, hơn Quỳnh Loan, hơn những vật quý giá nhất trên đời. Dường như sự ghen tuông này chỉ là phản ứng tự nhiên, không có lý do xác đáng nhưng cũng không thể xóa bỏ được dễ dàng. Gần 10 năm trời qua, bỗng nhiên tình cảm cũ bừng dậy trong tim, Văn Bình phải lắc đầu xua đuổi song nó vẫn dùng giằng không chịu tan biến.
Như bị điện giựt. Quỳnh Loan ngẩng đầu. Nàng bừng tỉnh, buông con ra, chạy vội về phía Văn Bình. Nàng ôm chàng, nước mắt ướt đầy má chàng. Bàn tay chàng bắt dầu cử động lại, chàng vuốt tóc nàng:
- Tại sao em lên chậm như vậy?
Quỳnb Loan đáp trong tiếng khóc sung sướng:
- Vì em đã dặn con. Mãi đến khi phi cơ sửa sọan cất cánh tại Tân Sơn nhứt, ông Hoàng mới khám phá ra Văn Hoàng bị nhốt trong va-li đựng hành trang của Tư Lì. Phi cơ chở em cất cánh trước đó 10 phút. Em đến Hồng Kông và được Lâm Vinh đón tại trường bay, đúng theo kế hoạch của ông Hoàng. Một nữ nhân viên Biệt vụ đội lốt tiếp viên phi hành đã mở nắp va-li trong khi phi cơ đang bay, và ngay sau đó em đã liên lạc với nó bằng Vô tuyến điện mật mã. Theo lệnh ông Hoàng nó phải tiếp tục nằm trong va-li, khi về đến trụ sở của Tư Lì mới thoát ra ngoài.
- Em lạ thật. Kế hoạch nhử mồi của ông Hoàng quá nguy hiểm, thằng Văn Hoàng có thể mất mạng như chơi. Em có thể tuân lệnh ông già đến độ mù quáng và ngu muội quên cả con ư?
Đang khóc Quỳnh Loan phì cười:
- Anh thi đua thương соn với em phải không? Còn lâu anh mới ăn được mẹ nó. Sở dĩ ông Hoàng không chặn họ ở Tân Sơn Nhứt vì đầu mối của vụ này là Lâm Vinh và đồng lõa của hắn tại tổng hành doanh Sài gòn. Phải theo Tư Lì đến tận Hồng Kông thì Lâm Vinh mới xuất đầu lộ diện và ta mới phá vỡ được ổ nội tuyến của địch.
- Lâm Vinh đã xuất đầu lộ diện, tại sao em còn khệnh khạng dưới đường khoán trắng mọi việc cho thằng con chưa đến 10 tuổi?
- Vì em tin nó tđủ phương tiện hạ địch và cứu cha nó.
- Hứ, hạ địch và cứu cha nó! Nếu anh không kịp thời dặn nó dùng một thế võ bí truyền rồi sử dụng Lê hoa thương pháp thì phút này nó đã ra người thiên cổ.
Quỳnh Loan quay về phía con:
- Súng má đưa con, con để đâu?
Văn Bình trợn tròn mắt:
- Có súng, nó có súng ư?
Văn Hoàng ngoan ngoãn đáp:
- Thưa ba, má nhờ cô tiếp viên đưa cho con hai khẩu súng gắn ống hãm thanh bắn đạn thuốc mê. Má dặn con chờ Tư Lì gọi điện thoại cho viên giám đốc trú sứ xong xuôi rồi rời khỏi chỗ núp, bắn hắn ngã gục.
- Nhưng con không bắn?
- Thưa ba, không. Như ba đã biết, con...
- Hừ, võ nghệ của con mới ti toe có mấy miếng hạng bét mà con định vênh vang thử tài với bọn thủ lãnh điệp báo Quốc tế Tình báo Sở nữa ư? Cái bệnh con ếch muốn lớn bằng con bò này sẽ làm con mất mạng có ngày... Tại sao con không chịu nghe lời má? - Thưa ba, con luôn luôn nghe lời má. Nhưng...
- Nhưng... làm sao?
- Thưa... khi trốn sau bàn thờ Quan Công con đãng trí gác hai khẩu súng gần bức ảnh. Rồi...
- Con quên mất?
- Thưa, vâng, không hiểu sao con quên mất. Thấy bọn địch sửa soạn giết ba con liều mạng nhảy ra.
Văn Bình bật cười, tay xoa đầu con:
- Thôi, ba hiểu rồi. Ba không giận con nữa. Chẳng qua con cũng mắc bệnh đãng trí như ba.
Quỳnh Loan cũng xoa đầu con, giọng hân hoan:
- Một công, đôi ba việc. Ông cụ chắc sẽ hài lòng. Vừa cứu được thằng Văn Hoàng lại vừa phá hủy được tổ chức nằm vùng của bọn Lâm Vinh. Và mang về xâu xấu được một triệu đô-la Mỹ.
Văn Bình ngạc nhiên:
- Lại làm thuê hả? Làm thuê cho ai? Không lẽ ông Hoàng nỡ dùng con mình làm mồi, lừa địch bắt cóc, để theo dõi, khám phá đường dây tổ chức của địch rồi đem bán cho ông nhà giàu С I.A.
- Đừng kết tội ông Hoàng như vậy. Từ ngày con bị bắt cóc, ông cụ mất ngủ. nhiều đêm mệt rũ phải uống cả nắm Binoctal mà vẫn không chợp mắt nổi. Ông cụ đã gầy như xác ve, gió thổi là xiêu, thế mà vụ thằng Văn Hoàng làm ông gầy thêm 5 kí, anh nghe rõ chưa? 5 kí đối với ông Hoàng tương đương với 15, 20 kí của thiên hạ.... Vụ Văn Hoàng do địch bố trí từ đàu đến cuối, sau khi nó biệt tích ông cụ mới biết.
- Còn chuyện làm thuê cho С.I.A.?
- C.I.A. nào? Ai bảo với anh là làm thuê chо Trung ương Tình báo Mỹ? Nếu là trọc phú Mỹ thì ông cụ đã kề dao chém thẳng tay, chẳng dại gì đòi một triệu. Chuyến này ông cụ “ăm hộ” MI-6, nhưng đó là tình cờ... Tình cờ ông cụ khám phá ra một viên chức cao cấp Anh quốc ở Hồng kông xé lẻ với Tình Báo Sở Hoa-lục và được Tình báo Sở chọn làm giám đốc trú sứ.
- Tư Lì vừa gọi điện thoại cho hắn?
- Phải. Nhân viên MI-6 đã ghi âm cuộc bộ đàm này. Và mình khi không được hưởng một triệu đô-la ngon ơ... Nhưng anh còn đau, em bắt anh nói nhiều quá... sợ mệt.
Vân Bình cười vui vẻ:
- Giờ đây anh khỏe như voi. Không tin, anh biểu diễn cho hai mẹ con xem.
Chàng rún chân nhảy lên cao. Nhưng hai chân chàng vừa rời khỏi mặt đất thì chàng mất thăng bằng và ngã nhào. Văn Hoàng hốt hoảng chạy tại đỡ. Văn Bình đè luôn con trai té ngửa. Quỳnh Loan cười xòa đưa cánh tay cho chàng vịn.
Cửa phòng mở toang. Hai người da trắng lực lưỡng mặc com-lê chỉnh tề xông vào, Quỳnh Loan quay lại dõng dạc:
- Chào các ông. Phiền các ông qưang giùm xác chết xuống biển.
Một người chỉ Lâm Vinh đang nằm rên xiết. Quỳnh Loan nhún vai:
- Còn người này là cựu nhân viên của chúng tôi. Các ông chở hắn về bệnh xá băng bó rồi kiếm xà-lim nào kiên cố nhốt lại, đêm nay phi cơ riêng từ Sài gòn đến tôi sẽ xin hắn về...
Văn Bình giơ tay từ giã hai điệp viên MI-6. Đoạn chàng khập khiển tựa vai Quỳnh Loan và Văn Hoàng rа ngoài. Bỗng một điệp viên MI-6 chạy theo đưa cho Văn Hoàng một cái hộp nhỏ lợp nhung đỏ. Quỳnh Loan hỏi:
- Quà của ông tổng giám đốc MI-6?
Gã thanh niên da trắng gật đầu. Văn Hoàng mở hộp. Bên trong có một nhánh hoa huệ trắng bằng lát-tích nhỏ xíu. Huệ trắng quanh năm nở hoa, và hoa quanh năm không tàn, hoa Ajnaryllis bất hủ, vốn là biểu tượng cùa chú bé Văn Hoàng. Nó cài nhành hoa vào áo, cặp mắt sáng rực.
Cuộc phiên lưu đầu tiên trong đời của Huệ Trắng Văn Hoàng đã kết thúc trong sự đoàn tụ tốt đẹp. Văn Bình hỏi nó:
- Con có sợ không?
Văn Hoàng lắc đầu:
- Thưa ba không, lần sau...
- Hừ... lần sau con phải thận trọng hơn nữa.
Thành phố dạ lạc Hồng Kông đã lên đèn rực rỡ. Tiếng pháo Tết thi nhau nổ ran. Tết Nguyên Đán sắp trở về. Lòng Văn Bình vui rộn như ngày Tết. Những tràng pháo hạnh phúc đang thi nhau nổ ran trong lòng chàng.
NGƯỜI THỨ TÁM
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx