Số lần đọc/download: 2994 / 57
Cập nhật: 2020-05-28 15:55:23 +0700
XII. Chờ Chết
Chờ chết
Định mạng trớ trêu dường như chỉ thích chuông điện thoại reo giữa lúc sống chết gay cấn nhất của đời người. Trong bao năm hoạt động, Văn Bình đã nghe tiếng chuông điện thoại reo trái khoáy làm rợn tóс gáy, nổi da gà như vậy, tiếng chuông không lấy gì làm lớn, chỉ vừa đủ nghe, vậy mà Văn Bình lại có cảm giác kỳ quặc là nó ngân vang một hồi dài rẻo ra réo rắt như đám hồn ma thác oan từ ngày xửa ngày xưa thức dậy trong mồ đua nhau kêu tên người sống.
Tiếng chuông điện thoại quái gở làm hai đối thủ một mất một còn khựng lại trong một giây. Một giây, chỉ một giây đồng hồ ngắn ngủi nhưng quá nhiều biến cố trọng đại đã xảy ra. Tư Lì khựng lại vì trong đầu vừa bùng lên câu hỏi khúc mắc «ai gọi điện thoại vào giờ này?». Lâm Vinh khựng lại vì trong cơn tuyệt vọng đen tối hắn vừa nhìn thấy một thoáng hy vọng vụt sáng. Lâm Vinh khựng lại là để chuẩn bị phản công bằng tất cả đởm lược và tài năng
Hắn phóng bàn chân trái ra theo một thế đá móc diễm ảo của Thái Cực quyền. Tư Lì vẹo người tránh đòn, động thời bóp cò. Nhưng mục phiêu Lâm Vinh đã đổi vị trí nhanh như máy điện tử. Viên đạn quái ác sướt qua hông Lâm Vinh, xuyên thủng áo sơ-mi, rách một mảng da song hắn vẫn an toàn.
Ngọn cước chân phải của Lâm Vinh được tung lên, tuy không trúng Tư Lì nhưng cũng làm hắn lúng lúng. Tư Lì thoăn thoắt lùi lại, và chỉa súng vào yết hầu đối phương, Loại súng lục do Hoa-lục chế lạo này thường ít kẹt đạn, nhưng hôm ấy Tư Lì lại bị kẹt đạn. Súng không nổ, hắn không buồn kéo qui-lát, đuổi viên đạn thối và thay viên mới mà lại thẳng cánh ném xuống đất, cười the thé như phù thủy cười gọi hồn ma từ âm ty lên:
- Nào, ta đấu võ với nhau cho vui.
Nói đoạn, hắn hươi quyền đánh liền. Hắn dùng quyền Thiếu lâm, pha lẫn nhu đạo Nhật Bản và karaté Xung thằng, lối đánh thần tốc, diễm ảo và vô cùng lợi hại. Sở dĩ hắn vứt súng vì biết trước sẽ thắng. Hắn đinh ninh Lâm Vinh chỉ là bao cát cho hắn luyện tập. Nhưng đòn tấn tông bất thần của Lâm Vinh đã làm hắn chột dạ.
Lâm Vinh không dùng tay hoặc chân, không dùng cách đánh vũ bão của cương quyền hoặc phép khóa khoèo nhẹ nhàng của nhu quyền. Ngay trong phút đầu tiên xuất trận, hắn đã vận dụng toàn lực vào thượng bộ và húc đầu vào ngực Tư Lì trong thế thiết thủ quyền lợi hại. Tư Lì rút gối lên, nhằm phá vỡ mặt đối phương, đồng thời giáng cùi trỏ vào gáy Lâm Vinh. Trúng hai đòn nặng này Lâm Vinh sẽ biến thành đống thịt lầy lụa, nếu không mạng vong thì cũng mang thương tật trọn đời mãn kiếp. Song cả hai đòn đều hụt vì Lâm Vinh đã gạt tay trái che mặt, tay phải che gáy, ống chân phải quạt mạnh vào huyệt quỷ-nhãn trên xương bánh chè của Tư Lì. Viên thủ lãnh Tình báo Sở loạng choạng suýt ngã, Lâm Vinh rượt theo, phóng ba ngón tay toan hạ độc thủ vào mắt.
Tư Lì lảo đảo song vẫn đỡ đòn được không mấy vất vả. Hắn hút chết chẳng qua vì quá khinh thường tài nghệ của đối phương. Chứ nếu hắn chịu khó thận trọng, công thủ kín đáo thì đòn thiết thủ lợi hại của Lâm Vinh đã bị ngăn chặn và hóa giải êm ái và hữu hiệu.
Lâm Vinh đảo người, tấn công từ trái qua mặt. Hai cú thôi sơn nhào đến nhưng Từ Lì đã phòng bị kịp thời nên hắn dùng cánh tay cản lại, còn chân quét ngang mặt đất một ngọn độc cước thần tốc để trả thù. Và hắn đã trả thù thắng lợi. Lâm Vinh bị mất thăng bằng, ngã khuỵu. Tư Lì thét lên một tiêng, chập hai bàn tay làm một, bổ xuống bả vai Lâm Vinh như lưỡi búa chẻ củi. Tư Lì tính toán đối phương không kịp né tránh, và xương quai sanh sẽ vỡ nát, nhưng cũng như hồi nãy Lâm Vinh trượt đòn, giờ đây Tư Lì cũng trượt đòn.
Qua kẽ mắt Văn Bình khen thầm. Cả hai đối thủ đều ở trình độ đàn anh, ít ra cũng mất 15 năm luyện tập; nếu Tư Lì là nửa cân thì Lâm Vinh cũng phải tám lạng. Muốn triệt hạ nhau, cả hai đều phải vận dụng những thế độc bí truyền, bằng không phải quần thảo trong nhiều hiệp, phía nào dai sức và khôn ngoan mới có hy vọng thủ thẳng.
Bộp một tiếng lớn, Tư Lì vừa nện trúng xương sườn Lâm Vinh. Văn Bình nghe tiếng sườn non gẫy rụm và tiếng Lâm Vinh kêu rú. Tư Lì cười the thé, tấn công tiếp bằng song phi. Nhưng tiếng cười the thé trở thành tiếng kêu ai ái, rồi tiếng rầm của cây thịt bị quất chổng kềnh trên sàn nhà. Thì ra Tư Lì bị Lâm Vinh choảng vào huyệt ma-cốt trên đùi non. Lâm Vinh đánh mạnh đến nỗi Tư Lì nằm sụm luôn, không sao nhởm dậy được nữa. Có lẽ gân chân Tư Lì đã bị tê liệt.
Lâm Vinh quỵ xuống theo bên cạnh Tư Lì, taу hắn bịt sườn non trên ngực phải bị dập nát. Nhưng tứ chi hắn vẫn còn nguyên vẹn trong khi Tư Lì năm nghiêng, gắng gượng ngồi lên, hai chân dường như bị què. Lâm Vinh quạt tréo vào nách Tư Lì khiến nạn nhân ngã ngửa; như con hổ dữ, quên bẵng đau đớn Lâm Vinh chồm lên bụng Tư Lì. Cả hai cùng bị thương nên họ chuyển qua nhu đạo, dùng kỹ thuật shimê để giết nhau bằng đòn khóa, bóp, chẹn hệ thống động mạch và khí huyệt.
Lâm Vinh ngồi trên, Tư Lì bị kẹt bên dưới là cơ hội dễ dàng cho Lâm Vinh bóp côe đối phương theo thế “chữ thập bình thường » (nami-dudi-dimê); đây là thế chặn họng ít cần dùng sức nhất, và tùy theo mực độ nông sâu có thể làm nạn nhân nghẹt thở hoặc nghẽn máu lên óc. Thế chặn họng khóa sinh nhu đạo nào cũng biết, song mỗi cấp có lối chẹt một khác, và lối gỡ thiên biến vạn hỏạ, tùy theo trình độ từng người.
Lâm Vinh chẹn cổ Tư Lì một cách từ tốn và nhẹ nhàng, tưởng như đùa bỡn, nhưng nằm bên nhìn qua Văn Bình biết rõ là đòn chết.
Tư Lì cũng gỡ đòn từ tốn và nhẹ nhàng, tưởng như đùa bỡn, vậy mà chỉ sau mấy tích-tắc đồng hồ, vị trí hai người đã đổi ngược, Tư Lìi từ dưới chuyển lên trên và Lâm Vinh từ trên hạ xuống dưới, và Tư Lì biểu diễn một đòn kata-dudi-dimê tuyệt đẹp nhằm nghiền nát động mạch ở cổ của Lâm Vinh. Đòn này thường được các võ sĩ dùng trong cuộc tranh tài lên cấp, đối với đai đen tập sự thì nó chỉ nguy hiểm vào mức trung bình, song lạị là thế chết trong tay bậc thầy Nhật Bản.
Văn Bình nghe hai tiếng rú cùng một lúc. Không rõ Tư Lì và Lâm Vinh ai rú trước, song chắc chắn là cả hai đều bị đau điếng. Họ không thét ki ai để áp đảo đối phương mà là rú lên thảm thiết. Văn Bình đánh bạo mở rộng cặp mắt thêm nữa, và chàng nhìn thấy Tư Lì nằm nghiêng, xây lưng về phía Lâm Vinh chân co, chân duỗi, miệng thở hồng hộc như thợ rèn kéo bễ, còn Lâm Vinh chống tay định ngồi dậy để rồi ngã rụp, mặt dập xuồng nền nhà.
Hai đối thù nằm chịu trận như vậy rất lâu. Văn Bình tính nhẩm thời gian hưu chiến kéo dài gần 5 phút. Họ hưu chiến, chẳng phải vì nhân nhượng mà chính vì cả hai đều kiệt lực. Tài võ của họ tương đương, họ lại bị thương nên họ phải hưu chiến để vận chân khí bồi dưỡng.
Văn Bình nghe tiếng kêu nho nhỏ và thân mật của Tư Lì:
- Lâm Vinh ơi, anh đã khỏe lại chưa?
Hừ, mới 5 phút trước họ là kẻ thù không đội trời chung của nhau, giờ đây họ lại hỏi thăm sứv khỏe của nhau một cách âu yếm khiến Văn Bình muốn phì cười.
Lâm Vinh đáp:
- Khỏe rồi, còn anh?
- Tôi cũng vậy. Tôi có điều này đề nghị với anh.
- Giảng hòa phải không?
- Phải. Dẫu sao anh và tôi đều là nhân viên Tình báo Sở, nghĩa là hai con gà cùng một mẹ. Gà nhà bôi mặt đá nhau đến chết, quả thật chúng ta đã ngu xuẩn hết chỗ nói.
- Tại anh trước.
- Nói cho đúng, cả hai ta đều có lỗi. Nhưng phút này không nên bới lông tìm vết, xem ai phải ai quấy nữa. Để tỏ thiện chí đồng nghiệp, tôi thành thật xin lỗi anh.
- Nếu anh chấp thuận đề nghị của tôi, tôi sẽ bỏ qua tất cả.
- Anh muốn hạ thủ Văn Bình?
- Phải. Vì hắn còn sống, sự an toàn của tôi sẽ bị đe dọa suốt đời. Nhưng anh sẽ phải quên Ngu Cơ.
- Chấp thuận toàn bộ.
- Anh nhích lại đây, tôi sẽ dùng thuật hồi sinh kua-tsu giảỉ tỏa huyệt ma-cốt cho anh khỏi tê liệt hai chân.
Văn Bình lại nghe tiếng thở hổn hển, rồi im lặng, im nặng nề. Chàng biết là Lâm Vinh đang vận khí để chữa gân cho Tư Lì. Trong vòng 4, 5 phút nữa Tư Lì sẽ bình phục. Với sườn non gẫy nát, Lâm Vinh chỉ đau đớn chứ chưa mất hết sức, võ công của hắn cũng không bị suy xuyển nêu đượcc Tư Lì soa nắn theo bí quyết kuatsu của nhu đạo. Hai đối thủ ghê gớm đang trở về cương vị đồng chí thân thiết, nếu chàng không tỉnh dậy kịp chàng sẽ chết. Chết thê thảm. Chết xa quê hương. Chết xa con trai Văn Hoàng thân yêu chết xa những người đàn bà đẹp trọn đời chung thủy với chàng…
Chàng bỗng thương, bỗng nhớ Văn Hoàng và Quỳnh Loan hơn bao giờ hết. Văn Hoàng hiện ở đâu? nếu nó đã thoát thân tại Hồng Kông, tại sao nó chưa xuất hiện cứu cha? Quỳnh Loan đang túc trực dưới đường, tại sao nàng chưa xuất hiện cứu người chồng không cưới của nàng?
Giờ này, chàng chỉ có một mình. Một mình với hai đai đen nhu đạo thượng thặng...
Chàng nín thở, duỗi thử chân phải. Không hề gì. Lệ thường, cao thủ môn điểm huyệt chỉ cần chạm huyệt ở thượng bộ mà hạ bộ cũng bị ảnh hưởng. Nếu chàng duỗi được tay thì hai Tư Lì cộng với hai Lâm Vinh chàng vẫn có thể đương đầu. Chàng không dám nghĩ đến thắng nhưng chàng vững tin không thua, chàng sẽ áp dụng chiến thuật đánh cầm chừng, chờ Qùynh Loan, hoặc thừa cơ nhảy khỏi vòng chiến, trốn chạy.
Nhưng chàng bỗng có cảm giác trái tim đang đập đều đặn, đều đặn, đều đặn đứng lại, đứng khựng lại, đứng hẳn lại, và không đập nữa như nó đã đập hăng say từ hơn ba chục năm nay. Chàng vừa nhích cánh tay, và cánh tay ngày thường vận chuyển nhẹ nhàng và nhanh nhẹn nay đã biến thành khối sắt nặng ngoài sức tưởng tượng. Chàng cố vận công để giật nó ra khỏi nền phòng nhưng nó đã bị ràng chặt bằng những sợi xích sắt vô hình.
Hết rồi... hết thật rồi... tay chàng đã bại. Không những tay phải chàng bại, tay trái cũng bại, hai tay chàng đã hoàn toàn bất động. Ngón đòn thượng thừa của Tư Lì vào hai huyệt đốn-lương và bối-lậu đã tác động. Tư Lì đã tự phụ một cách chính đáng. Từ xưa đến nay, hắn điểm huyệt đốn-lương ai là người ấy bại xuội, phương chi Văn Bình đã bị điểm liên tiếp vào hai mê huyệt đốn-lương và bối-lậu cùng một lúc. Giờ đây, chàng chỉ còn lại chân. Chàng hy vọng có thể chống cự bằng cước quyền.
Nhưng... hồi nãy chàng vì quá lạc quan một cách nông cạn và ngây thơ. Chân phải của chàng chỉ di сhuyển được đôi chút, chứ chưa lấy lại được sự an toàn bình thường. Và, trời ơi, chân trái của chàng lại dán chặt vào mặt đất. Dán chặt... dán chặt, chàng không thay đổi nổi vị trí.
Hết rồi… hết thật rồi... chàng đành nằm chờ chết. Chàng biết chếtt, óc chàng vẫn tỉnh táo, giác quan chàng vẫn nhậy cảm, chàng nghe được cả tiếng muỗi vo ve trên đầu, chàng ngửi được cả mùi hương trầm thơm ngát từ dưới đường phố giáp Tết thoảng lên: Tết Nguyên đán ở Hồng Kông sặc mùi Tàu song bên trong vẫn có những bản sắc quê hương. Đâu đây, chàng còn ngửi được mùi cúc, mùi hoa thủy tiên nở tròn trịa, đúng giờ, đúng phút. Phụ thân chàng là tay gọ thủy tiên nổi tiếng, muốn hoa ở giở nào cũng được. Chàng không sành chơi thủy tiên như cha, nhưng về nhiều môn khác, chàng chưa hề thua ai. Chẳng hạn môn đấu quyền: chàng muốn quật ai ngã chàng chỉ cần giơ tay, là vô địch đô vật nặng tạ rưỡi thịt, quán quân quyền Anh có tấm thân bê-tông, hoặc anh tài võ Thiếu lâm có lối xuống tấn kiên cố như vặn vít trong sắt, tất cẩ đêu ngã lăn quay. Muốn đánh ai ngất nửa giờ, 15 phút, hoặc 10 phút chàng có thể ước lượng bằng cú atémi nặng nhẹ, đúng răn rắc như đồng hồ điện tử, vô cùng chính xác như lưỡi dao giải phẫu của bậc thầy mổ óc... Vậy mà phút này đây chàng đã trở thành bất lực và vô dụng...
Văn Bình không theo tôn giáo nào mặc dầu chàng thường đi nhà thờ và đến chùa. Và mặc dầu chàng đã xuống tóc quy y tại một ngôi chùa lớn ở VạnTượng sau một điệp vụ buồn thảm trên tình đảo Hồng Kông. Song chàng lại tin thiêng liêng, tin số mạng còn mãnh liệt hơn mọi tín đồ ngoan đạo khác. Vì hoạt động điệp báo luôn luôn cọ sát với cái chết nên chàng hay băn khoăn về tương lai của linh hồn. Chàng cho rằng sau khi nhục thể nằm xuống, linh hồn sẽ tan biến trong vũ trụ bao la.
Nhưng hôm naу, trước cái chết đau đớn và tàn bạo đang từ từ giáng xuống, Văn Bình mới biết mình lầm. Lần đầu tiên chàng khám phá ra một điều lối hệ khả dĩ được dùng làm nền tảng cho mọi lý thuyết nhân sinh. Chàng cảm thấy linh hồn chàng là vật hữu hình, nó bàng bạc như khói sóng là là trên bãi biển chiều thu, nó thơm tầm thường mà sâu sắc như hoa phượng vĩ trên sân trường mỗi khi hè về báo hiệu nghỉ ngơi...
Quỳnh Loan là nữ điệp viên chuyên nghiệp mà lại tin tưởng những điều được coi là phản khoa học, còn tin tưởng mạnh mẽ hơn cả phụ nữ nông thôn ít học lấy dị đoan làm lẽ sống thường nhật nữa. Có lần chàng nói đùa với nàng:
- Hừ, em ghen bóng ghen gió vừa vừa chứ! Nếu em ghen vô lý (kể ra, nàng ghen không vô lý chút nào vì Văn Bình là kẻ phạm tội mê gái hạng nặng trên cõi đất này) thì sau khi chết anh sẽ lái linh hồn đi thẳng một mạch...
Văn Bình tưởng nàng cười vui, không ngờ nàng lại nghiêm mặt, giọng trịnh trọng:
- Anh trốn em không được đâu. Em biết số anh còn dài, nhưng ví thử anh gặp tai nạn, em đã có cách tìm kiếm anh. Anh biết không, ở gần trường Pétrus Ký có một cô mụ cầu hồn nổi tiếng. Nhiều người chẳng may chết xa nhà được thân nhân gọi hồn đã kể lại vanh vách tại sao mà chết.
Văn Bình rùng mình. Hồi nhỏ, chàng đã chứng kiến nhiều cảnh cầu hồn thần bí do mẹ chàng tổ chức ở nhà. Chàng có một bà cô chết trẻ linh thiêng vô cùng. Mẹ chàng thường gọi hồn bà, và mỗi lần bà hiện lên, lần nào cũng như lần nào bà đều tiên đoán là thẳng cháu nghịch như quỷ sử Văn Bình lớn lên sẽ đánh bại được cả quỷ sứ, và sống cuộc đời phiêu bạt, không lấy vợ mà có thật nhiều con, không Sở khanh mà phụ bạc hàng chục phụ nữ chung tình, không tàn áс mà giết người như ngóe.
Hồn bà cô còn căn dặn chàng:
- Cháu ơi, giết người như vậy thất đức lắm, nghe cháu!
Văn Bình không hề biết mặt bà cô vì khi chàng còn ẵm ngửa bà đã lìa trần. Gia đình thuật lại bà cô linh thiêng vì phần nhiều phụ nữ chết trẻ, chết trong khi còn trinh tiết, đều linh thiêng, huống hồ bà cô lại sùng kính thiêng liêng, bà ăn chay mỗi tháng 8 ngày, và đêm nào trước giờ lên giường ngủ bà cũng đều tụng niệm, bà đang nằm nhìn thấy con kiến bà liền né tránh ra chỗ khác.
Mẹ chàng cho biết là bà cô rất đẹp, trong đám giai nhân trong vùng bà là đệ nhất giai nhân, da bà trắng nhất, môi bà đỏ nhất, dáng đi của bà uyển chuyển nhát, bà lại có cái miệng, và cặp mắt đặc biệt là cặp mắt quyến rũ khác thường. Vương, tôn công tử tấp nập đến cổng nhà bà, song bà không để ý, bà chỉ để ý đến việc nhà và việc thiện. Sinh trưởng trong một gia đình võ sư thượng thặng, bà được học quyền cước từ tấm bé, nhưng khi lên 12 tuổi bà không học nữa. Có hai nguyên nhân, thứ nhất vì bà sợ giỏi võ sẽ làm chuyện thất đức, thứ nhì, giả sử bà muốn trau dồi thêm chiêu pháp cũng không tìm ra thầy võ để dậy; bà học một biết mười, mọi ngưòi đều sợ bà hơn cọp gấm tuy bà chưa hề đánh ai một thoi.
Người trong họ nới rằng Văn Bình giống bà cô về nhiều điểm, điểm khôi ngô hết mục, và điểm thông minh siêu quần bạt chúng. Đặc biệt là điểm giỏi võ. Văn Bình không quên được một đêm bão lớn, cây me ngoài đường bị sét đánh gẫy ngang như bị tiện bằng cưa máy, mẹ chàng tổ chức lễ gọi hồn và hồn bà cô lại hiện về trong bầu không khí ngào ngạt hương trầm và mùi hoa thủy tiên ngày Tết. Hồn bà cô giành khá nhiều thời giờ để nói chuyện với thiếu niên Văn Bình:
- Cháu ơi, đừng giết người vô tội nhé. Nếu cháu nghe lời cô dạy, cố sẽ luôn luôn phù hộ độ trì cho cháu.
Trải qna bao năm xông xáo, Văn Bình vẫn còn sống. Thần may mắn đã giúp chàng, và chắc chắn là bà cô đức độ cũng đã giúp chàng. Chàng tuân theo lời dậy của hồn bà cô, chỉ sử dụng độc thủ trong trường hợp bất khả kháng.
Mùi hương trầm ngày Tết và mùi hoa thủy tiên ngày Tết lại tạt vào mũi chàng. Chàng bật nhớ ra, tên húy của bà là Thủy Tiên. Trời ơi, bà cô Thủy Tiên... Chàng lầm bầm trong miệng «cô Thủy Tiên của cháu ơi, lần này chắc cháu tận số... »
Căn cứ vào sức địch, Văn Bình phải chết. Vì Lâm Vinh và Tư Lì đã bình phục. Lâm Vinh đứng dậy, một bàn tay vẫn bịt sườn non bị gẫy nhưng hắn không còn loạng choạng như trước nữa. Tư Lì đứng dậy theo, hai chân bắt đầu cử động lạị như thường.
Văn Bình quay mặt về phía hai đối thủ, mắt mở rộng. Chàng không còn lo sợ nữa. Biết chắc là chết thì còn lo sợ làm gì vô ích.
Dẫu sao chàng cũng hối hận. Hối hận vì chưa làm tròn bổn phận với con. Chàng chết đi, Văn Hoàng không bị bỏ rơi, vì còn mẹ nó, còn ông Hoàng, tổng giám đốc và là cha đỡ đầu, chưa kể các bác, các chú, các cô nó trong Sở Mật vụ; nó sẽ được nuôi nấng thành người. Giá Văn Hoàng có khiếu làm luật sư, bác sĩ hoặc kỹ sư thì chàng không hối hận; với trí thông minh phi thường của nó, với tiền bạc, tình thương và sự kiên nhẫn của ông tổng giám đốc, nó sẽ trở thành nhân vật ăn trên ngồi trốc trong xã hội kim tiền này.
Nhưng Văn Hoàng lại không thích cuộc sống quý phái vô vị và bằng phăng. Nó không ưa diện vét-tông, cổ cồn, ngồi trong văn phòng gắn máy lạnh, trẻ tuổi mà phải để râu mép lún phún và đeo kiến trắng và hà tiện nụ cười để làm cho già thêm. Nó thích hoạt động, thích giang hồ, thích cứu khổn phò nguy theo tinh thần hiệp sĩ đạo quốc tế.
Tóm lại, nó ao ước được nối chí cha, vùng vẫy trên trường gián điệp năm châu, sau khi tốt nghiệp đại học. Chàng vui mừng khi được biết sở nguyện của con. Chàng rắp tâm đào luyện nó thành tay võ siêu đẳng. Chàng đã dạy nó nhiều miếng võ lạ, song còn nhiều miếng bí truyền qnái đản khác chàng lại giữ lại; một phần vì nó chưa đủ sức lực và võ công để hấp thụ nhưng phần khác vì chàng sợ nó còn quá nhỏ, giỏi võ có thể làm nó kiêu ngạo và dữ dằn. Giờ đây chàng mới biết lầm. Chàng chết đi, Văn Hoàng sẽ khó trở thành vô địch, hàng trăm miếng võ độc nhất vô nhị do chàng học được sau bao năm tầm sư học đạo, phiêu bạt khắp hang cùng ngõ hẻm trên trái đất sẽ phải thất truyền...
Lâm Vinh từ từ bước lại gần. Hắn chỉ còn cách Văn Bình một thước. Gần như vậy, hắn vung bàn chân là chàng tiêu ma sự nghiệp. Nhưng hắn chưa vội hạ độc thủ. Hắn đứng lại, cất tiếng hỏi Tư Lì:
- Nhường danh dự làm thịt thằng Z-28 cho đàn anh đấy, anh chịu không?
Tư Lì nhẵn nhó:
- Chân đang còn đau. Thôi, anh giải quyết phứt đi cho rồi. Khệnh khạng, chúng nó lên thì chết cả nút.
Lâm Vinh nhếch mép cười sung sướng. Có lẽ hắn đang cười giới võ lâm quốc tế. Chưa ai dám động đến lông chân Văn Bình, chỉ ngbe đến tiếng Z.28 là thiên hạ chạy tóe khói. Vậy mà hôm nay Z-28 nằm mọp dưới chân hắn ngậm miệng chờ chết. Tên tuổi hắn sẽ vang lừng bốn biển. A ha, Lâm Vinh hạ thủ đại tá vô địch Z-28!
Lâm Vinh hít dưỡng khí đầy ngực, sửa soạn phóng cước. Trong vòng 30 giây đồng hồ nữa, Văn Bình sẽ tắt thở sau khi lãnh cú đá trời giáng vào tử huyệt trên ngực.
Nhưng...