Số lần đọc/download: 1156 / 1
Cập nhật: 2021-11-27 00:01:38 +0700
Chương 27
Trong quán rượu, ánh đèn mờ ảo tiếng nhạc rập rình inh tai. Thiên Hoàng đưa ly lên nhấp một ngụm rượu sau đó quay sang nhìn thằng bạn thân bên cạnh
- Mày định thế nào?
Quốc Tuấn đưa tay gọi phục vụ lấy thêm một ly rượu rồi cũng quay sang nhìn Thiên Hoàng
- Không thế nào cả...
Giọng nói của Quốc Tuấn vì đã uống hơi nhiều mà có vẻ hơi khàn đặc,Thiên Hoàng nhíu mày
- Thế mày định từ bỏ Nguyệt à?
Quốc Tuấn ngẩng lên ánh mắt sâu thẳm
- Không bao giờ, vì tao và cô ấy chưa bao giờ chia tay...
Thiên Hoàng và Thiên Bảo nãy giờ vẫn luôn im lặng thì đột nhiên đồng thanh thét lên
- Cái gì.....?
Quốc Tuấn cười buồn tiếp tục uống rượu, Thiên Hoàng đưa tay lên ngăn Quốc Tuấn lại rồi chất vấn
- Ý của câu chưa bao giờ chia tay là gì hả nói đã uống sau...
Thiên Bảo gật đầu lia lịa tán thành. Quốc Tuấn đặt ly rượu lên quầy kể lại sự kiện khi đó...
Thì ra khi Quốc Tuấn đi không hề nói cho Ánh Nguyệt mà chỉ nhờ Julie là bạn thân của Ánh Nguyệt chuyển cho cô một bức thư trong thư Quốc Tuấn nói rõ là chỉ đi một thời gian ngắn sau đó sẽ chở về, họ chưa bao giờ chia tay. Nghe xong Thiên Hoàng nhíu mày càng chặt
- Nếu vậy Nguyệt phải vui khi thấy mày về chứ? Sao thái độ cô ấy lại như vậy?
Thiên Bảo gật đầu tán thành
- Đúng đẩy nhất định có ẩn tình
Quốc Tuấn tiếp tục uống
- Có lẽ cô ấy đã có người khác đã quên tao rồi nên tránh không muốn gặp?
Giọng nói Quốc Tuấn khàn khàn pha chút đau khổ cùng bất lực. Thấy thằng bạn trước nay luôn tự tin nhưng bây giờ lại bày ra vẻ mặt yếu đuối như vậy Thiên Hoàng vỗ vai Quốc Tuấn an ủi
- Tao không nghĩ Nguyệt là người như thế, mà đừng lo vội để tao với thằng Bảo hỏi mấy chị em họ xem thế nào đã
Thiên Bảo gật gật đầu theo thói quen nhưng khi nghĩ kỹ lại lắc đầu
- Thằng kia sao lôi tao vào?
Thiên Hoàng khinh bỉ nhìn Thiên Bảo
- Đừng tưởng tao không biết mày có ý với Dương...
Thiên Bảo ngại ngùng gãi đầu tiếp tục im lặng uống rượu. Không khí sôi động không hề ảnh hưởng tới tâm tư của họ không gian im lặng bỗng bị cắt ngang bởi giọng nói của Thiên Bảo
- Hoàng...
- Gì?
Thiên Hoàng lơ đễnh đáp,
- Mày nói mày về tìm người mà, là ai thế?
Thiên Hoàng nghĩ đến người ấy thì lại cười vui vẻ quay sang Thiên Bảo
- You guess ( cậu đoán đi )
Thiên Bảo xoa cằm
- Gợi ý?
Thiên Hoàng cười tươi
- Họ Kim tên đệm là Ánh
Thiên Bảo nghe tới đây thì nhíu mày
- Ánh Linh, Ánh Nguyệt và Ánh Dương thì hoàn toàn không thể vì mới gặp lần đầu...
Nghe thằng bạn suy luận Thiên Hoàng lại cười không nói gì
...... Một lúc sau.......
- Aaaaaa chị Ánh Minh
Thiên. Vào đập tay lên bàn
- Exactly ( chính xác )
Thiên Bảo đơ ra
- Nhưng......nhưng.....
Nghe giọng nói Thiên Bảo run run Thiên Hoàng lại tiếp
- Nhưng chị ấy hơn tuổi tao đúng không?
Thiên Bảo lắc đầu định nói tiếp thì giọng khàn khàn của Quốc Tuấn vang lên
- Ý nó nói về anh Thiên Kỳ kìa...
Thiên Bảo gật đầu lia lịa tán thành, nghe tới đây Thiên Hoàng đang vui vẻ thì tâm tình trầm xuống, gọi thêm một ly rượu sau đó nhếch môi
- Anh ta thì sao? Hai người họ từ sớm đã chẵng còn quan hệ gì nữa tao muốn yêu chị ấy theo đuổi chị ấy anh ta cũng chẳng có quyền ngăn cản.
Quốc Tuấn cười nhạt
- Vậy còn chị Minh? Mày nghĩ chị ấy có khả năng yêu à không là để ý tới mày không? Mày nên nhớ mày là em trai của người chị ấy yêu đấy
Quốc Tuấn cố tình nhấn mạnh câu
" người chị ấy yêu
". Thiên Hoàng nâng ly lên lắc nhẹ ánh mắt sâu thăm thẳm
- Có một câu nói tao rất thích
Nhìn hai thằng bạn bên cạnh Thiên Hoàng lạnh lùng nói tiếp
- Nếu đã thích một ai hay cái gì đó hãy chiếm lấy nó bất kể phải dùng đến thủ đoạn...
Nói xong Thiên Hoàng xoay người rời đi...
Bước ra khỏi quán bar Thiên Hoàng chầm chậm bước trên đường bóng dáng cao lớn đổ dài trên con đường vắng vẻ nhìn thật cô đơn...
Về tới nhà đã gần 2h sáng Thiên Hoàng chầm chậm đi vào nhà, tới phòng khách thì đèn bật mở Thiên Kỳ nhìn Thiên Hoàng chằm chằm
- Đi đâu bây giờ mới về?
Nghe giọng nói nghiêm khắc kia thì Thiên Hoàng cười cười
- Không phải nói rồi sao? Đi nắm bắt cơ hội
Thiên Kỳ nhíu mày
- Cô ấy không phải trò chơi tốt nhẩt tránh xa cô ấy ra
Thiên Hoàng biết anh mình đang nói về ai nên quay lại đối diện với Thiên Kỳ
- Anh nghĩ mình là ai mà có thể quản chuyện của em?
Thiên Kỳ nhíu mày
- Đừng thách thức lòng kiên nhẫn của anh
Nói xong anh quay người bước đi. Thiên Hoàng nhìn bóng anh trai biến mất trên lối rẽ cầu thang thì mặt lạnh lùng thì thầm
- Đây là anh ép tôi Thiên Kỳ anh hãy chờ mà xem...
Trong phòng tối âm u giọng nói lạnh lẽo vang lên làm không khí chở nên ngột ngạt tới đáng sợ...
Thiên Kỳ quay về phòng nhìn trời đêm ngoài cửa sổ ánh mắt anh sâu thăm thẳm, trước đây anh đã nhận ra tình cảm của Thiên Hoàng với Ánh Minh là không hề đơn giản nên đã cố tình yêu cầu gia đình cho Thiên Hoàng ra nước ngoài du học nhưng không ngờ 6 năm qua tình cảm của Thiên Hoàng với Ánh Minh lại không hề thay đổi. Trong bóng đêm ánh mắt của anh thật bi thương anh biết sắp tới đây người anh phải đối đầu chính là em trai của mình nhưng có một sự thật không thể thay đổi chính là anh không thể mất cô...
Bóng đêm tăm tối ngày càng bao phủ khắp nơi trong bóng tối ấy có biết bao con người đang có những tâm sự cũng như suy tính khác nhau. Một căn phòng nhỏ nơi Ánh Minh đang nằm cô không biết tại sao nhưng lần đầu tiên cô cảm thấy bóng đêm thật đáng sợ...
End chap 27