Số lần đọc/download: 1324 / 5
Cập nhật: 2016-02-23 12:05:55 +0700
Chương 25
- T
ao cảnh cáo mày lần cuối. Dám moi móc chuyện của Phạm Minh này thì đừng trách tao thẳng tay!
Phạm Minh nói nhấn từng tiếng một, ngón tay trỏ chỉ thẳng vào mặt Phước, giọng nặng trịch. Tôi biết là lời cảnh cáo này không chỉ dành cho mỗi mình Phước mà còn dành cho những đứa đang ngồi tụm lại bàn tán chuyện giữa tôi và Minh. Đây cũng có thể là một cách giải quyết, nắm đấm đôi khi có giá trị hơn lời nói trong những hoàn cảnh nhất định. Bằng chứng là ngay khi Minh dứt lời thì toàn bộ thành viên trong lớp đồng loạt nhún vai, lè lưỡi rồi ai về chỗ người ấy. Có vài đứa lén quay lại nhìn Minh nhưng bị cậu ta trợn mắt sợ quá quay ngoắt sang phía khác.
Minh sau đó về lại chỗ ngồi, thản nhiên xem như không có chuyện gì xảy ra. Tôi cũng không dám hó hé gì, chỉ biết nhìn cậu ta…
- Mặt tôi có gì mà nhìn dữ thế hả? – Minh không nhìn tôi mà cứ dán mắt vào cuốn sách dày cộm đó.
- Không…không có gì!
Không hiểu sao càng lúc tôi càng sợ Minh. Cậu ta thay đổi rồi, không còn là một Phạm Minh hiền lành, ít nói, trầm tính như xưa nữa. Nếu đúng như Gum nói thì đây mới chính là con người thật của Minh. Và cậu ta đang dần dần tháo lớp vỏ bọc cải trang bấy lâu nay của mình…
……………………………………………….
Gum mừng tôi lành bệnh bằng cách ôm chầm lấy tôi và tặng cho tôi nguyên một thỏi Anpenlibe dâu khi tôi vừa mới bước chân khỏi phòng học để đi lấy đồ với nhỏ Liên. Tất nhiên cái hành động quá trớn của cậu ta khiến tôi giật bắn mình…
- Gum! Cậu làm gì thế hả??? Mình suýt bể tim đấy! – tôi nhăn nhó đánh vào tay Quang.
- Hì! Cả tuần không gặp nhớ Thanh quá đi! – cậu ta coi vẻ chẳng có chút gì ngại ngùng, chỉ cười khì khì rồi cào cào đầu tóc.
- Trời! Mới hôm kia còn đến thăm mình mà hôm nay đã nhớ rồi hả??? – tôi hỏi phỉnh phờ.
- Nhớ chứ! Thanh là bạn thân nhất của Gum mà! Không gặp một ngày là đã không chịu nỗi rồi!
Hix…Chỉ là bạn thân nhất thôi hả???? Mình sao vậy nhỉ???? Cậu ta nói thế có gì sai mà mình lại cảm thấy khó chịu thế này nhỉ????
Cùng lúc đó thì Minh từ trong phòng lù lù bước ra. Nhỏ Liên và tôi lùi dần từng bước…Bây giờ lớp tôi ai cũng sợ Minh hết…
- Ôi anh! – Quang cười tít mắt khi thấy anh mình.
- Sao hôm nào em cũng qua lớp anh cả thế?
- Thì em qua thăm anh với Thanh mà!
- Ở chung một nhà mà còn thăm hỏi ư?
- Hì!
Thế là Minh bỏ tay vào bọc quần đi thẳng, Quang hối hả chạy theo. Được vài bước thì ngoái đầu chào tôi và nhỏ Liên:
- Chào Thanh nhé! Chiều gặp!
Tôi đứng nhìn mà ngẩn tò te. Minh cứ như tảng băng độc hành lao đi về phía trươc, Quang thì như ánh mắt trời tỏa rạng khắp nơi. Hai anh em họ sao mà khác nhau thế nhỉ???
- Ê mày! Đến giờ tao vẫn không tin được họ là sinh đôi! – Liên vỗ vai tôi nhận định.
- Thì tao cũng thấy thế! – tôi thở dài.
Mẹ tôi nói đúng: “Cha mẹ sinh con trời sinh tính”. Chẳng ai giống ai…Cho dù họ có là sinh đôi!
………………………………………
“ Chị! Mai là sinh nhật của em đó!:D”
“ Hở? Mai rồi à???”
“Buồn chị ghê cơ! Từ hôm em nói với chị đến giờ thì đã được hơn một tháng rồi mà!:(”
“Hì! Chị quên mất!:)”
“Vậy ngày mai chị nhớ thực hiện lời hứa nhé!;;)”
“Uh…”
“Mà ngày mai em có việc bận nên không onl tối được, chiều chị có thể gửi cho em được không?”
“Chiều hả??? Để coi…”
“Sao chị???”
“Uh! Chiều mai chị học 3 tiết, tầm 4h chị onl nhé!”
“Ok! Iu chị nhất! Em out đã! Mẹ la rồi!”
Đó là cuộc nói chuyện tối qua giữa tôi và Prince. Hôm nay là sinh nhật cậu nhóc…Hix…Tôi phải giữ lời hứa là send ảnh của mình cho Prince….Mặc dù rất tin nhóc em này nhưng tôi vẫn thấy có cái gì đó không ổn….
Tiết học cuối của buổi chiều đã kết thúc sau tiếng chuông reng inh ỏi. Tôi vội vã thu dọn đống sách vở bừa bộn trên bàn rồi chạy ù ra nhà xe. Tháng này không hiểu tôi bị gì nữa, cứ cảm giác mọi thứ muốn chọc tức mình. Điển hình là cái máy tính nhà tôi đó, từ lúc vác từ siêu thị máy tính về nó chạy ngon ơ, đùng một phát trưa nay đình công. Tôi bật lên bật xuống liên hồi cái nút start mà nó cứ im lìm không chút phản ứng. Nghe anh hai nói thì đến lúc nó trở chứng vì thời hạn bảo hành đã hết. Hix…Bây giờ thì tôi phải ra quán net để send ảnh cho Prince mặc dù đó là việc mà tôi ghét nhất. Nói chung là tôi không thích ra net…Phức tạp và không được tự nhiên như ở nhà.
À quên kể cho mọi người nghe về Phạm Minh “yêu quý” của tôi. Bây giờ thì tôi hoàn toàn không còn nhận ra một Phạm Minh khờ khờ, ít nói và xù xì trước kia nữa. Nói chính xác là tảng băng đã lột xác và trở về với con người thật của chính mình. Tôi còn nhớ như in 39 cặp mắt (tất nhiên là có cả tôi) trong lớp đồng loạt lộn tròng khi nhìn thấy cậu ta bước vào lớp. Sao nhỉ??? Trông Minh cứ như một người lạ vừa mới được chuyển tới lớp tôi vậy. Tóc tai vuốt keo dựng đứng lên, cặp kính Nobita (cái thứ mà tôi ghét nhất ở cậu ta) đã được “nghỉ hưu” và thay vào đó là cặp kính áp tròng (vì sự thật là cậu ta bị cận khá nặng, tôi đã thử nghiệm điều này mấy lần rồi), áo quần khì khỏi phải nói, chẳng khác nào những thằng nhóc công tử mà tôi thường thấy ở trường. Diện mạo mới của Minh khiến cho tất thảy các nàng trong lớp tôi (nhất là nhỏ Liên và nhỏ Bích) cứ gọi náo loạn cả lên. Thì tôi đã bảo rồi, cậu ta đâu có xấu trai. Tuy không handsome bằng Tuấn của tôi nhưng cũng thuộc dạng nhìn được. Và với phong cách ăn mặc kiểu này thì chắc chắn sẽ làm không ít đứa chết lên chết xuống. Tôi thì không thấy thích thú với sự thay đổi này, tôi thích Minh của ngày xưa hơn. Cậu ta lột xác như thế càng khiến tôi thấy khó chịu khi ngồi cùng bàn với nhau. Sao cái số tôi cứ phải gắn với những thằng con trai có nhan sắc thế kia chứ????
Bây giờ thì tôi đang vừa đạp vừa nhìn quanh để tìm kiếm một quán net nào đó. Đây rồi, nhưng sao mà đông thế nhỉ? Mà hình như toàn là con trai tới chơi game online…Hix…Kiếm chỗ khác thôi!
Chính xác là tôi đã đi ngang qua 3 tiệm nét nhưng chỉ cần nhìn thấy số lượng xe để trước cửa là đủ biết sẽ không có chỗ trống nào cho mình. Đang sầu ruột, tôi như chết đuối vớ phải cọc khi nhìn thấy một quán net nhỏ nhỏ nằm lẫn sau tấm biển to đùng vẫn còn thưa người. Nhanh như chớp tôi đạp tới, dựng xe và khóa cẩn thận rồi chạy vào.
- Còn máy không anh?
- Còn! Em vào máy 36 ấy!
Tôi mỉm cười rồi hí hửng tới chỗ của mình. Nhưng có vẻ đây cũng không phải là một nơi lành mạnh cho lắm…
Các bạn biết vì sao tôi nói thế không? Vì ngay khi tôi tới chỗ ngồi thì đã phải khựng lại khi trông thấy người đang ngồi máy cạnh máy của mình. Đó là một thằng con trai nổi bật với đầu tóc nhuộm vàng hoe, cắt tỉa dang dở, ở giữa thì nhiều còn hai bên thì cạo láng coong, tai đeo đủ loại bông chi chít. Hắn ta mặc một chiếc áo ba lỗ có in hình cái đầu lâu sau lưng công thêm cái quần short trắng quá đầu gối, cùng một đôi dép lê đã mòn đế ( o_0). Còn “dung nhan” thì khỏi cần phải nói. Cực kì dị hợm và hung tợn. Hắn ta vừa gõ bàn phím vừa hút thuốc phì phèo nữa chứ! Nhìn phát sợ lên được!
Tôi e dè kéo ghế rồi ngồi xuống. Mắt vẫn lén nhìn tên giang hồ bên cạnh mình (tôi chỉ biết dùng danh từ đó để gọi hắn thôi +_+). Bây giờ là 4h15, có lẽ là Prince đã onl rồi. Tôi phải send ngay ảnh cho cậu nhóc rồi chuồn lẹ mới được.
“Em onl lâu chưa?”
“Cũng mới đây thôi ạ!:)”
“Chị mới đi học về! Mệt phờ! +_+”
“Hì! Em kiss chị một cái cho hết mệt nè!:-p”
“Ặc! Ghê quá đi!”
“^^”
“À quên mất! Chúc Prince của chị sinh nhật vui vẻ! ^^”
“Thanks chị!:D”
“Có lẽ chị send ảnh xong cho em thì phải out liền. Tại chị có việc bận!”
“Dạ! Không có gì đâu! Chị chúc mừng sinh nhật em như thế là em đã vui lắm rồi!:D”
“Đợi chị chút nhé!:)”
“Dạ!”
Tôi rời tay khỏi bàn phím rồi mở trong cặp lấy ra cái USB vừa mới “chấn lột” được từ ông anh trai và cắm vào CPU. Cùng lúc đó thì có một gã nào đó nhìn cũng te tua bụi bặm (gọi tắt là tên te tua) bước vào quán rồi tiến tới phía tôi…À không, tiến tới chỗ bên cạnh tôi – chỗ của tên giang hồ. Hình như họ là bạn nhau thì phải? Tên te tua vỗ vai tên giang hồ và xổ ra một tràng…kinh dị: (những dấu *** là chỉ những từ nói tục +_+)
- ***! Mày làm gì mà còn đu ở chỗ này hả?
- Có chút việc! Tại đứa này nó lề mề quá! ***! Tao đang chờ nó nè! Xong là tao phắng ngay chứ hơi đâu mà ngồi ở đây!
Lúc đó thì tôi đang mở USB, chọn ảnh rồi chuẩn bị nhấn nút share trên cửa sổ chat. Những lời mà họ nói nghe khiếp quá, làm tôi nổi cả da gà…
- Haha! *** Mày lại có mồi mới rồi hả??? Sao nhanh thế????
- Tao cũng đang phát mệt với đứa này đây! ***! Tao dụ nó gần cả nửa năm trời đó! Con nhỏ này khó chơi lắm!
- Trời! Mày kiên nhẫn ghê nhỉ??? Nếu khó thì bỏ đi, kiếm nhỏ khác!
- Thì lâu lâu cũng phải thử nghiệm với mồi đặc biệt chứ! Haha!!! Mà con nhỏ tao kể mày bữa trước á, tưởng đâu khó dụ, ai dè, chỉ cần chat có 2 lần thì nó đồng ý đi gặp mặt ngay! Còn send một đống ảnh cho tao! Haha!
- ***! Miệng lưỡi mày dã man như thế thì đứa nào mà lọt lưới được!!!
- Sao con nhỏ này lâu thế nhỉ???? ***
Hắn ta càm ràm rồi thả điếu thuốc đã cháy gần hết xuống chân rồi lấy dép dí mạnh, tay đặt vào bàn phím gõ gõ….
Đồng thời lúc đó….tôi cũng nhận được pm từ phía Prince…..
“Chị ơi! Còn đó không vậy?”
Tôi thấy trời đất quay cuồng….
Mọi thứ đang phủ màn đen trước mắt tôi….
Những gì mà họ đang nói….
Những gì mà tôi đang nghe và đang thấy….
Không thể….
Không thể……
Tôi thấy ngực mình tức tức, cảm giác như không còn thở được. Đôi tay tê liệt. Đôi mắt tôi cứ nhìn trân trân vào màn hình máy tính, còn đôi tai tôi thì sững sờ vang lên những lời nói vừa rồi của họ….
Thế này là thế nào????
Chẳng lẽ…tôi đang bị lừa thật sao????
Chẳng lẽ những gì nhỏ Liên nói về thế giới ảo lại là thật sao???
- Sao chẳng thấy nó nói gì thế????
- ***! Con nhỏ này! Nó bảo tao chờ một chút mà bây giờ vẫn không nói năng gì! Điên thật!
Mồ hôi tôi rịn khắp trán, chảy xuống hai bên thái dương. Tôi không muốn tin…Tôi không thể tin đây là sự thật được! Prince của tôi….Prince đáng yêu của tôi không thể là tên giang hồ này được!!! Không thể được!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Dù đang cực kì shock nhưng may thay tôi vẫn giữ được một sự bình tĩnh nhất định. Ít ra là tôi không điên tới mức sẽ nhấn nút share và up ảnh lên….Tôi run rẩy giựt phăng USB ra khổi cổng, bấm nút sign out bằng thao tác nhanh nhất có thể rồi ôm cặp chạy ra chỗ ngồi của anh chủ quầy thả vội tờ 10k. Anh ta gọi với theo để trả cho tiền còn thừa cho tôi nhưng tôi không còn nghe thấy gì nữa, bên tai tôi chỉ văng vẳng cuộc trò chuyện đáng sợ hồi nãy….
Tôi đạp xe như điên trên đường. Tôi thấy sợ…Cực kì sợ….Và còn thấy đau…Rất đau….
Tôi thả con ngựa sắt trên vỉa hè và ngồi bệt xuống gốc cây bên cạnh. Tôi không biết đây là đâu nữa. Chỉ biết là tôi đã đạp rất xa rất xa, tôi cứ có cảm giác nếu mình đạp chậm thì hai tên đó sẽ đuổi theo….Tôi sợ lắm! Chưa bao giờ tôi thấy hoảng sợ như thế này…
Và tôi khóc…gục đầu xuống gối khóc tơi tả…..
Hóa ra cái khoảng thời gian 6 tháng đó không có chút giá trị gì để xác định được một niềm tin trên cái thế giới ảo ảnh phù phiếm này….Sao mà tôi ngu thế này???? Sao mà tôi khờ thế này??? Sao mà tôi dễ tin người thế này????...Và sao mà tôi đau thế này???????????
Tôi cứ gục xuống ôm mặt và khóc. Nước mắt ướt nhòe tất cả…Nước mắt làm chua chát, xót xa thêm những kỷ niệm ngu xuẩn giữa tôi và kẻ được tôi gọi là Prince kia…Nước mắt cuốn trôi những gì gọi là niềm tin còn lại trong tôi về cái gọi là thế giới ảo….
Một bàn tay nào đó đặt trên vai tôi, tôi nấc từng tiếng một ngẩng mặt lên…Là Minh…Cũng có thể là Quang….Nhưng tôi không còn có thể phân biệt được người trước mặt tôi bây giờ là Ghim hay Gum nữa….Trong tôi lúc này mọi thứ đều đang rạn vỡ…Chỉ thấy đau…đau mà thôi!!!!!!!
Người đó cúi xuống và đẩy đầu tôi gục vào vai cậu ấy….
Nước mắt tôi vẫn chảy…
Những giọt dài….
Hóa ra….
Prince….
Minh Nhật…
Cậu em trai handsome…
Tất cả đều là giả dối…
Đều là giả dối…………………
Đều là giả dối……………………………………………
“Em đi tìm hoàng tử…
Trong cổ tích xa xưa…
Bằng khát vọng mong chờ…
Nhưng toàn là ảo ảnh….”