Số lần đọc/download: 2994 / 57
Cập nhật: 2020-05-28 15:55:23 +0700
X. Đến Hồng Koong
Đến Hồng Kông
Xế chiều 30 Tết năm ấy, Văn Bình đến Hồng Kông.
Chàng ghé Cảng Thơm hàng tháng, hàng tuần, như thể đi chợ nên đã quá quen với xe buýt hai tầng sơn đỏ, xe tắc-xi sơn xanh lục, và những đường phố được đặt tên kỳ lạ như đại lộ Nữ hòang, đường. Nhà Nước đá...
Với 4 triệu dân mà 98 phần trăm là Tàu, Hồng Kông nhỏ bé thật đấy, nhưng đối với nửa triệu du khách đến thăm hàng năm thì nó vẫn là thiên đường gồm mọi thú vui và chuyện lạ; nào khu Aberdeen với những tiệm ăn nổi: Yamali với con thuyền hành lạc, khu Victoria tàn ngập hàng hóa rẻ mạt vì được miễn thuế, khu Tsimshatsui với những nhà hàng đấm bóp kiểu Thụy Điển, kiểu Nhật Bản, kiểu Hòa Lan, kiểu Pháp; những khu ăn chơi suốt ngày đêm với cả ngàn ô lầu xanh và một trăm vũ trường... Văn Bình là một cây nhảy nhót, thành phố Sài gòn lại kị nhảy nhót trong bầu không khí chiến tranh ngột ngạt nên mỗi lần qua Hồng Kông chàng đều không quên «trả thù dân tộc » một cách ác liệt.
Có hai vũ trường điển hình: bên Cửu Long thì có vũ trường Á đông (Oriental), còn trên chính đảo Hồng Kông thì có Metro. Từ Cửu Long qua chỉ mất 5 phút thì dùng thuyền gắn động cơ, phần lớn là hoạt động từ sau 2 giờ sáng.
Du khách có thiện cảm nhiều với Vũ trường Á-đông vì nó lớn hơn Metro, giàn nhạc đông hơn, số gái cũng đông hơn, và đặc biệt là có nhiều vũ nữ nói được tiếng Anh. Nhưng thiện cảm của Văn Bình lại dành cho Metro, vì có lẽ nó tọa lạc ở lầu nhất một buyn-đinh, khi nhảy chán và kéo được em bé đi kèm thì chỉ cần trèo lên lầu nhì là bước vào hộp đêm tươm tất đầy đủ «các món ăn chơi». Theo luật lệ, vũ trường chỉ được bán nước uống không có chất lưu linh cho khách, Văn Bình lại là đệ tử thượng đẳng của thần Lưu linh, nên chàng không thể ngồi hàng giờ bên giai nhân để uống trà vắt chanh, ăn cà-rem như con nít Sài gòn, và nhẩn nha nhá hạt dưa đỏ hoét miệng như mấy chú con Trời Chợ Lớn. Vì vậy, nhảy nhót xong là chàng thót lên hộp đêm đề tìm an ủi cho thần khẩu.
Rất nhiều du khách đến Hồng Kông đã giải quyết phiền muộn bằng cách sà vào các ổ nhện chuyên nghiệp, song Văn Bình lại khác. Bản tính chàng là thích tìm cái khó khăn. Một phần gái nhảy ở Cảng Thơm cũng như ở bất cứ nơi nào trên thế giới thường làm thêm nghề phụ, nhưng tán tỉnh rồi mang đi không phải là thành tích ai cũng làm nổi, huống hồ lại là lập thành tích ở đại vũ trường Metro.
Vậy mà Văn Bình vẫn thắng lợi vẻ vang. Vào đó khách phải mua tích-kê, ngồi bàn trong giờ nhảy phải trả nhiều tích-kê hơn, khách có thể đòi xem cuốn an-bom người đẹp và tha hồ tuyển chọn, nếu không vừa ý khách được quyền tuyển chọn tiếp; kinh nghiệm dạ lạc cho thấy lôi kéo được giai nhân phải tốn khá nhiều nước bọt, hoặc khá nhiều đô-la (tà-líp thông thường là từ 50 đến 70 đô la Mỹ một đêm). Tuy nhiên, Văn Bình lại không tốn nước bọt, hoặc không tốn ngoại tệ của ông Hoàng; hễ chàng tạt vào Metro là trong 10 phút chàng đã thắng lợi vẻ vang».
Xế chiều 30 Tết, Văn Bình đến Hồng Kông.
Trẻ con đợi mẹ về chợ để xin quà sung sướng chừng nào thì Văn Bình đến Hồng Kông cũng sung sướng chừng nấy, có lẽ còn sung sướng nhiều hơn thế nữa. Vì chàng có dịp rượt lại đôi cẳng chân tù túng và biễu diễn những đường lả lướt.
Tư Lì không gặp trở ngại nào khi từ giả Tân Sơn Nhứt. Giấy tờ của hắn và của chàng đều hoàn toàn hợp lệ, nhân viên quan thuế chỉ liếc sơ qua đống va-li rồi viết chữ X bằng phấn trắng lên trên. Tư Lì ung dung kéo chàng vào nhà hàng nhẩn nha đọc báo, uống cà-phê đen và hút thuốc lá Mỹ. Dáng điệu hắn luôn luôn khoan thai chứng tỏ hắn có nghị lực bằng thép, hoặc có tài che dấu nội tâm một cách phi thường. Dọc đường, từ Sài gòn đến Hồng Kông, hắn vẫn tiếp tục đọc báo, uống cà-phê đen và hút thuốc lá Mỹ, chưa kể cac món ăn ê hề do nữ tiếp viên bưng lại. Chuyến bay thuộc hãng Air-France nên sự săn sóc ẩm thực được chu đáo.
Xuống phi trường Kai-Tak cũng vậy, Tư Lì vẫn giữ thái độ lầm lì cố hữu. Một người Tàu trung nièn cao to như khỉ đột Kinh Kong, da dẻ cũng đen sì và đầy lông lá như Kinh Kong chờ hắn ngay tại sân phi cảng. Dường như gã Kinh Kong là nhân vật có thế lực nên trong loáng mắt hành lý của Tư Lì đã được gom lại đầy đủ và chất lên chiếc xe Hoa-kỳ mới toanh đậu sẵn. Văn Bình ngồi giữa, Tư Lì và gã Kinh Kong kẹp hai bên, tài-xế lại phóng nhanh như gió khiến chàng không quan sát được phong cảnh Cảng Thơm những ngày cận Tết. Kể ra Hồng Kông chỉ là một đại Chợ Lớn, phong cảnh chẳng có gì khác; nếu có, thì chỉ khác ở tiếng pháo nổ cuối năm, sửa soạn Giao thừa…
Giá Văn Hoàng không bị bắt cóc, giờ này Văn Binh đang ở Sài gòn với con giữa những cánh mai vàng, những giò thủy tiên thơm ngát, những đóa hoa lê-dơn và huệ trắng muốt... Văn Hoàng là Amaryllis, là bông huệ trắng mới ngần nấy tuổi đầu nó đã phải phiêu linh, hồ hải như cha. Văn Bình lẩm bẩm một mình hai câu thơ làm trong khám Chí Hòa:
Nhớ con một sớm tàn niên ấy
Huệ trăng phiêu linh mắt lệ nhòa.
Tư Lì ngoảnh sang, cười:
- Lại nhớ Sài gòn rồi. Lát nữa đây, anh sẽ quên, quên tất cả, tôi đã có cách làm anh quên tất cả.
Văn Bình nổi da gà. Giác quan thứ sáu của chàng báo trước những sự việc ghê gớm sắp xảy ra. Chàng ngồi yên không đáp, xe hơi chạy vào một đường phố ngoằn ngoèo trong khu Kowloon rồi đậu lại trước một nhà hàng nhỏ gắn máy điều hòa khí hậu, bên ngoài không treo bảng hiệu, chỉ treo bảng ghi số nhà to tướng bằng sơn lân-tinh, bên trong có giàn nhạc cômbô.
Văn Bình chưa ghé nhà hàng này bao giờ song cặp mắt nhận xét lão luyện của chàng đã khám phá ra đây là sào huyệt của dân đồng tính luyến ái. Nếu đồng tính luyến ái là chứng bệnh sinh lý phổ biến, nơi nào cũng có, thì Sài gòn là thành phố hiền hậu mà cũng có snack-bar, phòng đấm bóp, ổ nhện đồng tính luyến ái riêng biệt, còn Hồng Kông lại hết sức giấu diếm che đậy chứng bệnh yêu đương thời thượng trái khoáy của mình. Thật vậy, Hồng Kông chỉ có độ 3 hay 5 nhà hàng dành cho giới đồng tính luyến ái, và toàn thể đều lọa lạc tại Kowloon. Ai cũng hiểu nghĩa của đồng tính luyến ái: tức là đàn ông chỉ yêu đàn ông, đàn bà chỉ yêu đàn bà; bởi vậy nơi tụ họp của giới này đã được chia thành nam và nữ riêng rẽ. Hồng Kông có một khu nữ độc nhất ở Wanchai, đó là một snack-bar kín đáo, chỉ tiếp đón nữ khách, với đầy đủ thú vui và dụng cụ thích nghi.
Gã Kinh Kông xô cửa kiếng bước vào. Trời mới xế trưa nên bar còn vắng, tuy vậy trên giãy bàn ghế kê dọc tường đã có nhiều cặp đàn ông ngồi đối diện, châu đầu vào nhau, tình tự nho nhỏ, như thể đàn ông và đàn bà. Văn Bình nhìn thấy những gã đực rựa chính cống đeo tóc giả dài lê thê, mặc y phục giống cái hở ngực, hở đùi, môi thoa son mỡ bóng nhẫy. Mụ đàn ông ngồi gần cửa lại độn ngực bằng cao-su to chềnh ềnh; ở bàn bên là một chàng con gái khác, mũi lõ, chắc là người tây plurơng. lại có đầu tóc giả bạch kim óng a óng ánh, chảy dài xuống vai, diện mạo rất... đàn bà, và rất khả ái, Văn Bình biết rõ hắn là đàn ông trăm phần trăm mà tâm thần chàng cũng rạt rào rào rạt.
Giàn nhạc toàn là con trai choai choai giả gái, cậu nào cậu nấy phấn son loè loẹt, váy mi-ni cũn cỡn lên đến gần bẹn. Các cậu đều dận giày cao gót phụ nữ đế cao 7 phân trở lên, mũi nhọn hoắt chỉ lớn bằng hai ngón tay, khiến Văn Bình đâm ra thương hại những ngón chân Trời cho bị mũi giày nhọn đè bẹp. Cậu chơi đàn ghi-ta mặc váy đầm ma-xi dài gần qúet đất, song bên trên lại ở trần, theo kiểu tốp-lét thời trang trong năm, với cái xú- chiêug màu hồng. Cậu ta độn phía sau không biết bằng chất liệu cao su gì mà Văn Bình trông như thật, khi cậu ta ngoáy mông thì bộ ngực tròn trịa, vĩ đại cũng nhảy choai choai theo.
Đám tửu khách cũng như nhân viên ban nhạc không quan tâm đến bộ ba vừa bước vào. Gã Kinh Kong lại gần cậu chơi ghi-ta vỗ đét vào mông, đoạn cười hềnh hệch. Cậu chơi ghi-ta toét miệng hỏi bằng tiếng lóng Anh ngữ:
- Khứa mới hả?
Gã Kinh Kong gật đầu. Văn Bình lùi lũi theo gã Kinh Kong vén màn cửa tiến vào căn phòng phía trong. Cách đây không lâu, Văn Bình đã đến tiếp xúc với ông tổng giám đốc tình báo Anh quốc MI.6 trong xóm dạ lạc Sôhô, và đã ngạc nhiẻn khi thấy ông đóng đô trên lầu một snack-bar của bọn đồng tính luyến ái. Giờ đây đến lượt Quốc tế Tình báo Sở Trung Hoa đặt tổng hành doanh trong tửu quán đồng tính luyến ái ở Kowloon...
Gã Kinh Kong dẫn Văn Bình và Tư Lì lên cầu thang xoắn ốc. Đến lầu nhất, hắn mở cửa căn phòng ở đầu hành lang bằng chìa khóa riêng, đoạn lách sang bên.
Tư Lì hỏi hắn:
- Hành lý cất ở đâu?
Gã Kinh Kong đáp:
- Thưa… trong 5 phút sẽ khiêng lên phòng số 8.
Cửa mở ra, hai gã thanh niên lực lưỡng mặc sơ-mi cụt tay, lộ những vết tràm ngang dọc cúi đầu chào Tư Lì. Hắn không thèm chào lại, lẳng lặng cởi vét-tông ném xuống giường. Cử chỉ kênh kiệu này chứng tỏ hắn là nhân viên chỉ huy cao cấp.
Hắn rót húyt-ky trịnh trọng mang lại cho Văn Bình, giọng thân mật nhưng đượm vẻ hăm dọa:
- Bây giờ anh tha hồ uống. Cứ tự nhiên như ở nhà nhé. Đừng lo sợ gì hết.
Văn Bình cười nhạt:
- Chắc anh đã biết tôi là thằng đàn ông không biết lo sợ là gì.
- Thế hả? Anh chỉ nói cứng đấy thôi. Nhiều người có giây thần kinh cứng như thép cũng phải lo sợ, huống hồ là anh. Anh nên uống vai ba ly huýt-ky cho tinh thần khỏi xẹp.
- Anh định hăm dọa tôi?
- Đâu dám. Tôi chỉ muốn anh giữ vững bình tĩnh để bắt đầu thảo luận.
- Tôi chẳng có gì phải thảo luận cả.
Tư Lì cười khẩy:
- Có chứ. Nhiều chuyện lắm.
Tơ Lì tợp một ngụm rượu rồi đủng đình, nói dằn từng tiếng:
- Và thoạt kỳ thủy là chuyện anh đội lốt làm Hai Răng Vàng, trùm anh chị của thành phố Sài gòn.
Câu nói chậm rãi của tên thủ lãnh Tình báo Sở nổ tung trong căn phòng hẹp, vang cân như tiếng lựu đạn tấn công. Văn Binh vẫn cầm nguyên ly rượu, mắt mở rộng, theo dõi phản ứng của địch. Té ra hắn đã rõ chàng là Hai Răng Vàng giả hiệu. Biết mà tảng lờ, để chàng đưa hắn ra khỏi khám Chí Hòa, ung dung ra khỏi vòng vây an ninh mật vụ Sài gòn, ung dung lên phi cơ thương mại qua Hồng Kông..
Văn Bình lùi lại một bước. Tư Lì phá lên cười:
- Anh sửa soạn đối phó ư? Muộn rồi, anh ạ. Hai vệ sĩ của tôi đều là những cây võ lão luyện, chúng lại mang súng sẵn sàng. Anh thử quay lưng lại kiểm soát tôi nói sai hay đúng.
Dĩ nhiên là Tư Lì nói đúng. Văn Bình đảo mắt nhìn quanh phòng: hai tên vệ sĩ mặc sơ-mi cụt tay đã rút súng khỏi túi quần. Chúng dùng toàn súng K-54, loại súng ngắn khá chính xác. Chàng không hy vọng triệt hạ được hai họng súng cùng một lúc.
Giọng Tư Lì vẫn gióng dả:
- Đạn đã nạp sẵn, anh chỉ cử động nhẹ là đàn em của tôi sẽ cho anh ăn đạn đồng. Cho dẫu anh gặp may mắn đặc biệt, cả hai khẩu súng bị tắc thì vẫn còn tôi, và xin thua với anh, về võ thuật tôi có đủ khả năng để hầu tiếp anh vài ba chục hiệp.
Văn Bình lạnh người. Tuy vậy chàng vẫn giữ nét mặt thản nhiên:
- Nghĩa là anh đã biết tôi là ai?
- Vâng. Tôi xin hân hạnh chào mừng đại tá Văn Bình Z.28, cộng sự viên số một của ông Hoàng.
- Anh đã phăng ra tôi là Z.28 thì còn đợi gì mà chưa bắt tôi giải về Bắc Kinh?
- Nếu tôi chủ trương giết anh hoặc bắt anh thì đã không mời anh vào căn phòng này. Trong trường hợp ấy, tôi đã lừa anh hút thuốc mê rồi chở anh xuống đò máy, mang về lục địa. Chẳng dấu gì anh, và chắc cũng chẳng, lạ gì, Trung ương Tình báo Sở coi anh là kẻ thù bất cộng đái thiên, hễ gặp anh ở đâu là hạ sát. Nhưng lần này tôi xin bảo đảm dứt khoát rằng chúng tôi không giết.
- Dĩ nhiên, các anh sẽ tra tấn tôi, chích huyết thanh sự-thật cho tôi, và tẩy não tôi. Z. 28 còn sống có lợi cho các anh hơn là Z.28 chết. Nhưng anh dừng vội tự phụ: tôi có đủ bản lãnh chịu đựng mọi hình thức tra tấn, và chừng nào hết sức chịu đựng thì tôi sẽ tự tử. Các anh cũng có đủ dụng cụ khoa học để ngăn ngừa phạm nhân quyên sinh, song anh là con nhà võ anh không thể không nghe nói đến phương pháp bế huyệt. Khi muốn quyên sinh tôi chỉ cần vận chân khí xuống hạ bộ, để trống thượng bộ, thì ba phút đồng hồ là chết...
- Nhưng nếu chúng tôi sẵn sàng trả tự do cho anh thì anh nghĩ sao?
- Ha, ha, giải pháp điều đình. Anh đòi tôi cung cấp một số tin tức, tài liệu, nói là để đổi lấy tự do cá nhân, nhưng sau khi tôi làm tròn cam kết anh sẽ...
- Không, không, anh đừng nghĩ oan cho chúng tôi. Lần này, tôi không đòi anh cung cấp tin tức hoặc tài liệu…
- Đổi người?
- Anh nói đúng. Chúng tôi lừa anh sang Hông Kông và bắt giữ là để thực hiện kế hoạch đổi người. Trong thời gian qua, anh đã nghe nói nhiều đến các vụ bắt cóc nhân viên ngoại giao cao сấр ở Nam-Mỹ để đổi lấy sự phóng thích tù nhân. Nêu tôi không lầm, chính anh cũng đã gián tiếp hoặc trực tiếp liên quan đến một vài vụ đổi người ở Nam-Mỹ. Nghĩa là anh đã có khá nhiều kinh nghiệm…
- Anh đổi tôi lấy ai?
Tư Lì cười nhỏ nhẹ, và ngồi xuống ghế. Thái độ của hắn trở nên trầm tỉnh và khoan thai một cách kỳ lạ. Hắn rót thêm rượu vào ly, đẩy lại gần Văn Bình rồi nói:
- Anh dùng thêm ly nữa nhé? Tôi cũng nghiện huýt-ky như anh. Không hiểu sao cái bọn điệp viên quốc tế chúng mình lại cùng khoái rượu huýt-ky. Anh có nhận thấy húyt-ky của tôi đậm đà hơn huýt-ky ông Hoảng thửa đặt tận nơi chế tạo cho anh không?
Văn Bình nói:
- Tại Sài gòn tôi còn một két rượu ngon hơn nhiều. Trong tương lai, tôi sẽ bắt anh, giải về Sài gòn, mời uống rượu rồi trả tự do cho anh, trả tự do vô điều kiện.
Tư Lì gật gù:
- Cảm ơn anh trước. Tuy nhiên tôi không tin là sẽ được toàn thân nếu trong tương lai bất hạnh rơi vào tay anh. Nói thật ra, tôi cũng chẳng thương anh, anh cũng chẳng thương tôi; chẳng qua tôi mời anh ngồi chén tạc chén thù thân thiện hôm nay, tạm gác thù hận sang bên, là vì... áp-phe nghề nghiệp. Dĩ nhiên là có lợi chúng tôi mới làm.
- Còn cái lợi của tôi?
- Hừ, anh là con cá nằm trốc thớt mà dám đặt điều kiện nữa ư? Nhưng thôi, cũng được đi. Lợi thứ nhất của anh là sau khi anh chấp thuận điều kiện do tôi đưa ra, anh sẽ được trả tự do tức khắc, nhân viên tôi lái xe cho anh ra phi trường Kai-Tak, chuyến bay của Air-Việt Nam về Sài gòn sắp cất cánh trong vòng 90 phút nữa.
Tính mạng anh được chúng tôi ước lượng tối thiểu từ 75 đến 100 triệu đô-la Mỹ. Chúng tôi trả tự do cho anh có nghĩa là nước anh lợi được từ 75 đến 100 triệu đô-la Mỹ. Chỉ riêng cái khoản tiền kếch sù này cũng đủ làm ông Hoàng của anh méo mặt, lác mắt; trong thời gian gần đây người khôn của khó, các anh đói dài vì chi thì nhiều mà thu thì ít. Nhưng đó vẫn chưa phải là cái lợi lớn.
- Còn cái lợi nào nữa?
- Cái lợi cho riêng bản thân anh. Anh không quan tâm đến mạng sống của anh, song anh không thể không quan tâm đến mạng sống của một người. Một người rất thân với anh. Có thể nói là thân nhất trên đời.
Văn Bình há miệng toan nói nhưng Tư Lì gạt phắt giọng khô khan:
- Nếu anh chấp thuận điều kiện do tôi đưa ra thì người được anh coi là thân nhất trên đời sẽ được trả tự do.
Văn Bình xô ghế, đứng phắt dậy. Hai lên vệ sĩ mặc sơ-mi cụt tay đang dựa lưng vào tường, tung hứng khẩu K-54 trên tay, dáng điệu nhàn tản, đều khựng người, chuẩn bị đối phó. Nhưng Tư Li đã xua tay:
- Các chú yên tâm. Ông Văn Bình không tấn công mình đâu. Chẳng qua ông ta xô ghê là vì sửng sốt.
Văn Bình nắm ngực áo của Tư Lì, gằn giọng:
- Con trai tôi bị các anh bắt cóc phải không?
Tư Lì để yên không kháng cự, cũng không ra lệnh cho đàn em giải cứu. Нắn chỉ chậm rải gật đầu:
- Phải. Tôi tưởng anh biết rồi.
Văn Bình xoắn chặt thêm nữa:
- Tôi sẽ bóp anh nát vụn như bột.
Tư Lì vẫn giữ thái độ phớt tỉnh:
- Mời anh cứ bóp. Với tài ngoại công thiết thủ pháp như anh thì xương bò mộng, xương voi còn có thể bị bóp nát vụn thành bột, huống hồ xương người. Nhưng anh cũng nên nhớ là xương tôi ròn thật song còn được luyện tập công phu, còn cứng hơn xương Văn Hoàng nhiều...
Văn Hoàng... Văn Hoàng...
Tư Li, thủ lãnh Quốc tế Tình báo Sở, vừa ngang nhiên nhắc đến tên đứa con trai duy nhất của chàng bị mất tích. Hắn nhắc đến vì thừa biết chàng sẵn sàng hy sinh tất cả để cứu con. Cũng như ông Hoàng, cha đỡ đầu, hoặc đúng hơn, ông nội tinh thần của Văn Hoàng. Ông Hoàng sẵn sàng hy sinh tất cả để cứu nó.
Đêm ấy, một đêm buồn thảm sau ngày Văn Hoàng mất tích, Sàì gòn mưa như trút nước. Mưa dầm đẫ phiền, mưa kèm gió lạnh còn phiền hơn nữa, trừ phi vạc ăn sương, lấy đêm làm ngày mới chịu nổi cảnh mưa dầm gió lạnh ban đêm. Ông tổng giám đốc Mật vụ là con người ghét sự xê dịch (mặc dầu thuở còn trẻ ông được liệt vào danh sách hành khách đi nhiều cây số nhất của các đại công ty hàng không quốc tế) cực chẳng đã ông mới chịu tạm rời văn phòng, vậy mà đêm ấy ông đã hăm hở đội mưa, đeo mặt nạ cải trang bằng cao su perotherme, mặc áo Tàu, dấn vào một ngõ cụt tối như hũ nút ở cuối Chợ Lớn mới.
Ông quên mang áo tơi mưa, đến khi Nguyên Hương nhắc nhở thì ông đã ướt như cbuột lột. Sức khỏe của ông đã giảm sút rất nhiều nhưng thần trí vẫn còn khỏe mạnh, vì sức lực vô hình này đã giúp ông chịu đựng được mưa nắng mỗi khi cần đến. Đêm ấy, ông bất chấp mưa dầm gió lạnh vì ông đến báo tin vui cho Văn Bình.
Theo thường lệ, mỗi lần tạt qua Sài gòn nghỉ xả hơi hoặc nhận chỉ thị, Văn Bình đều giành phần lớn nếu chưa muốn nói là gần hết thời giở cho công cuộc du hí. Nhưng lần ấy, một sự biến đổi ghê gớm đã xảy га trong nếp sống trá đình tửu quán hoang toàng của điệp viên Z.28. Đang từ chơi bời vong mạng, chàng trở thành chân chỉ hạt bột, còn chân chỉ hơn cả người công chức trung niên bên cạnh vợ hiền và đám con khôn nữa. Nguyên nhân khiến Văn Bình biến đổi nếp sống là Văn Hoàng. Từ ngày con trai bị bắt cóc, chàng đâm ra lầm lì cả ngày ngậm miệng, và thay vì thức thâu đêm ở vũ trường, hộp đêm hoặc ô-ten với những cô gái có tấm thân núi lửa, chàng đã lặng lẽ lui về một căn nhà vắng ngắt trong ngõ cụt vô danh ở Chợ Lớn để luyện phép Sáp-sa.
Sáp-sa là một phương pháp luyện ngón tay thành cứng như sắt của Thiếu Lảm quyền bằng cách thọc tay vào đậu, hoặc lúa, trươc khi thọc tay vào sắt vụn. Bàn tay chàng đã cứng, chàng đã luyện xong với sắt vụn, giờ đây chàng luyện với những tấm tôn và kẽm dày. Chàng không biết tìm cách nào quên nghĩ đến con nên suốt ngày đêm chàng ở lì trong phòng để lụyện chỉ-pháp.
Ông Hoàng xô cưa vào gian phòng lạnh dưới không độ do bốn cái máy điều hòa khí hậu cỡ lớn chạy rầm rầm tỏa ra những làn hơi rét thấu xương tủy. Văn Bình cởi trần, chỉ mặc cái khố nhỏ mà bồ hôi vẫn đổ như tắm. Nghệ thuật chỉ-pháp của chàng đã đến trình độ cao siêu. Ông Hoàng ngồi yên ngắm chàng đâm ba ngón tay gần thủng tấm tôn. Giây lâu ông mới vỗ tay cho chàng nghe tiếng rồi nói chậm rải:
- Xong rồi, anh mặc quần áo vào đi.
Văn Bình vụt đứng dậy:
-Tìm rа Văn Hoàng rồi ư?
- Rồi. Nhưng ta phải lập mưu mới có hy vọng giải thoát được cháu. Bắt đầu từ phút này anh trở thành một thủ lãnh côn đồ.
- Thủ lãnh côn đồ?
- Phải, hỗn danh của anh là Hai Răng vàng. Mọi việc sau đó sẽ do tôi lo liệu. Nếu địch sa bẫy, ta có thể dùng một mũi tên bắn chết hai con chim. Nghĩa là ta cứu được Văn Hoàng, ta còn phá nát được hệ thống điệp báo lợi hại của Quốc tế Tình báo Sở. Nhưng nếu...
Ông Hoàng ngừng lại. Hiểu ý ông tổng giám đốc, Văn Bình tiếp lời ông không nghĩ ngợi:
- Ông muốn nói là nêu kế hoạch của ta thất bại địch không sa bẫy thì nó phải chết phải không?
Ông Hoàng đáp:
- Đó mới là nguy cơ thứ nhất. Nguy cơ thứ hai là sau khi mất con sẽ có thể mất luôn cha. Xưa nay, tôi chưa hề đánh bài liều như lần này. Vì nếu kế hoạch thất bại, anh bị thiệt mạng, cơ sở đầu não của ta cũng sẽ tan nát. Anh đừng quên điều quan trọng này: điệp vụ anh sắp thực hiện là một điệp vụ Phản gián, địch lừa ta, ta lừa địch, ai cũng tưởng mình khôn hơn đối plnrơng; đây là tấn tuồng cổ điền kẻ cắp gặp bà già, Tình báo Sở tự nhận là bà già, ta là kẻ cắp, còn ta, ta lại tự nhận là bà già, Tình báo sở mới lả kẻ cắp...
Kẻ cắp... bà già.., bà già... kẻ cắp... những danh từ quen thuộc này quay cuồng trong óc Văn Bình. Chàng đã đội lốt Hai Rărg vàng để qua Hồng Kông. Hiện chàng chưa rõ số phận Văn Hoàng ra sao. Liệu nó thoát được tay địch như ông tổng giám đốc trù liệu hay không? Phút này đây, ai là bà già và ai là kẻ cắp?
Chàng đành buông tay ra khỏi ngực áo Tư Lì. Tư Lì xốc lại áo, giọng đay nghiến:
- Anh nóng nảy ghê. Con trai anh đang nằm trong tay chúng tôi, chạm lông chân tôi, anh còn không dám huống hồ dám bóp tôi nát vụn ra thành bột.
Văn Bình thở dài chua chát:
- Tôi chịu thua anh.
- Dĩ nhiên. Thần thành ở vào trường hợp anh cũng phải đầu hàng là cái chắc. Anb chấp thuận điều kiện của tôi chưa?
- Điều kiện nào, tôi cũng chấp thuận. Nếu anh chẻ xác tôi ra cho con tôi sống tôi cũng không từ chối, nữa là...
- Không. Như tôi đã nói, tính mạng anh sẽ được chu toàn. Tôi trả tự do cho anh, chờ sau khi anh thực hiện điều kiện của tôi đàng hoàng, tôi sẽ trả tự do cho cháu Văn Hoàng.
- Điều kiện?
Tư Lì quát hai vệ sĩ cất súng rồi tiếp:
- Các chú hãy ra ngoài, muốn làm gì tùy ý. Ông Văn Bình đã trở thành đồng chí của ta, ít ra là trong thời gian hiện tại.
Rồi quay sang Văn Bình:
- Điều kiện của chúng tôi cũng chẳng có gì là khó khăn. Anh có thể chấp thuận ngay bây giờ, nhưng...
Tư Lì cố ý ngưng nói. Văn Bình đập nắm tay xuốg mặt bàn, giọng giận dữ:
- Nói đi, nói ngay đi, anh còn «nhưng» gì nữa?
Tư Lì dằn từng tiếng:
- Nghĩa là anh sẽ chấp thuận không cần đắn do, không cần suy nghĩ, không cần thỉnh ý ông Hoàng?
- Anh nói lạ! Tôi chưa rõ nội dung điều kiện của anh ra sao thì làm cách nào có thể chấp thuận ngay dược.
- Đây, điều kiệu của chúng tôi như thế này: anh sẽ yêu cầu ông Hoàng rời bỏ chức vụ tổng giám đốc Sở Mật vụ trong thời gian 5 năm.
- Trời ơi, các anh đòi hỏi một điều mà tôi không thể nào thỏa mãn! Hơn ai hết, anh phải biết ông Hoàng là linh hồn, là cột trụ của sở Mật vụ, ông rút lui một tháng là tổ chức của chúng tôỉ đủ sụp đổ, huống hồ là rút lui những 5 năm.
- Vì vậy, chúng tôi mới muốn ông rút lui.
- Tôi có thể trả lời ngay với anh là ông Hoàng không bằng lòng. Ông là cha đỡ đầu của con tôi, nhưng ông không thể coi tính mạng một đứa trẻ nặng hơn tính mạng của Tổ chửc, tính mạng của hàng trăm, hàng ngàn cộng sự viên bị đe dọa...
- Anh lầm. Sự rút lui của ông Hoàng sẽ không làm các cộng sự viên trong sở Mật vụ phương hại đến tính mạng vì đền lại, chúng tôi cam kết không có thái độ bắt thân thiện.
- Nói tóm lại, anh muốn ông Hoàng ký một mật ước hữu nghị với Quốc tế Tình báo Sở trong thời hạn 5 năm.
- Cũng gần như thế. Trong thời hạn này, Sở Mật vụ không được làm mướn ăn công cho Trung ương Tình báo Hoa Kỳ và MI Anh quốc. Sau đó, ông Hoàng và anh muốn làm gì tùy thích.
- Như tôi đã nói với anh, ông Hoàng sẽ từ chối...
- Ông Hoàng sẽ không từ chối, chúng tôi biết rõ là ông Hoàng sẵn sàng làm bất cứ việc gì để cứu Văn Hoàng, con trai của anh.
- Chừng nào anh trả tự do cho nó?
- Ngay sau khi đặc phái viên của chúng tôi được ông Hoàng tiếp tại Sài gòn và bản mật ước được ký kết.
- Hiện con tôi ở đâu?
- Nó đang ở Hồng Kông, ngay trong tòa nhà này. Nhân tiện, tôi xin cám ơn hảo ỷ của ông Hoàng, cũng như hảo ý của anh, đã giúp chúng tôi tận tình. Thiếu sự giúp đỡ này, chúng tôi không thể chở Văn Hoàng từ Sài gòn qua Hồng Kông bằng đường hàng không thương mãi.
- Nó cùng đi trên chuyến máy bay với tôi?
- Phải. Cháu nằm trong va-li hai đáy; anh đừng sợ, cháu được hít thở đầy đủ dưỡng khí. Nhân viên công an và quan thuế được lệnh ông Hoàng chỉ khám qua loa nên cái va-li chở cháu được mang an toàn lên phi cơ. Vả lại, chúng tôi cũng đã bố trí chu đáo: trong trường hợp ông Hoàng chặn bắt tại Tân Sơn nhất, tôi sẽ dọa cho nổ va-li. Chẳng giấu gì anh, trong va-li có bom đồng hồ, máy điều khiển bom nổ bằng vô tuyến điện là cái quẹt máy tôi cất trong túi vét-tông. Để cứu mạng Văn Hoàng, sở Mật vụ sẽ để cho chúng tôi cất cánh tự do... Nhưng tôi đã thận trọng vô ích, ông Hoàng xử sự đúng với nguyên tắc nghề nghiệp cơ bản, ấy là mặc cho chúng tôi rời Sài gòn để bắt tại Hồng Kông, bắt trọn ổ... Kẻ cắp gặp bà già... ông Hoảng tưởng làm bà già, ngờ đâu bà già lại là chúng tôi, anh biết chưa?
Văn Bình lặng thinh. Tư Lì cười mỉm mở cửa mời Văn Bình ra ngoài. Hắn dẫn chàng đi quanh co một hồi, đoạn mở cửa căn phòng bên ngoài có con số 8 bẳng đồng to tướng. Trước khi bước vào, hắn nói với Văn Bình, giọng hể hả:
- Nhân viên của ông Hoàng đang rình sẵn trước đường. Họ gồm ba người, đặt dưới sự điều khiển của tùy viên thông tin lãnh sự quán lại Hồng Kông. Họ đinh ninh tôi sẽ giải anh xuống đò máy về lục địa. Ông Hoàng nghĩ rằng khi ấy ra tay cũng chưa muộn. Nhưng ông Hoàng không thể biết rằng nhà này có đường hầm bí mật; trong trường hợp anh thoái thác, chúng tôi sẽ đưa anb đi dễ dàng...
Văn Bình sẵng giọng:
- Anh nói nhiều quá, tôi không thích.
Tư Lì cười:
- Cảm ơn anh.
Cái va-li chửa Văn Hoàng đirợc đặt chềnh ềnh giữa phòng. Đó là loại va-li Samsonite cỡ lớn nhất, tuy bằng cạt-tông ni-lông nhưng khá kiên cố. Lòng Văn Bình phập phồng, hai cha con chỉ cách xa nhau một thước mà chàng phải bó tay. Chắc Văn Hoàng đang mê man, nếu nó còn tỉnh, sức lực và tinh thần còn nguyên vẹn, nó sẽ giúp đỡ cha nó được đắc lực. Võ thuật của nó có thể chế ngự hai tên vệ sĩ dễ dàng, còn chàng, chàng sẽ đương đầu với Tư Lì. Dẫu Tư Lì là võ sư thượng thừa, chàng cũng vẫn đánh ngã ngay trong hiệp đầu, hai cha con sẽ chuyền lên mái lầu tẩu thoát... Nội đêm nay hai cha con sẽ về đến Sài gòn. Lần đầu tiên Văn Bình sẽ ăn một cái Tết thần tiên...
Tư Lì hạ lệnh cho hai vệ sĩ:
- Mở va-li ra.
Hai tên thuộc viên lúi húi mở khóa. Tư Lì chống nạnh, ung dung hút thuốc lá, trong khi mắt Văn Bình dán chặt vào nắp va-li vừa được hất lên, để lộ những bộ quần áo xếp ngay ngắn bên dưới. Tim văn Bình đập nhanh như ngựa phi. Tư Lì vỗ vai chàng:
- Yêu cầu anh bình tĩnh. Tôi chích cho cháu một mũi là cháu tỉnh dậy. Anh được phép trò truyện vởi cháu. Sau đó, chúng tôi sẽ mang cháu đi, anh sẽ xuống đường, liên lạc với bọn nhân viên của ông Hoàng, và ra trường bay để về Sài gòn. Một lần nữa, tôi ân cần nhắc lại: anh đừng hòng nghĩ đến lật ngược thế cờ, nếu anh cưỡng lại bắt buộc chúng tói phải nặng tay với anh, và với Văn Hoàng.
Những lởp quần áo bên trên đã được lấy ra hết. Tư Lì cằm con dao nhíp cắt sợi dây điện nhỏ li ti ở góc va-li. Có lẽ đó là sợi dây nối liền với hệ thống bom đồng hồ được điều khiển bằng vô tuyến điện.
Sau cùng, nắp thứ nhì của va-li được nậy lên.
Văn Bình tiến một bước để nhìn cho rõ. Chàng đinh ninh được thấy đứa con thân yêu nằm dài, dụng cụ cung cấp dưỡng khí gắn trên mặt. Nhưng đến khi va-li mở rộng toác hoác, chàng lại chẳng thấy gì cả.
Ngoài một bức tượng giả hình người bằng gỗ.
Văn Hoàng đã biến đâu mất.
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx