Số lần đọc/download: 2994 / 57
Cập nhật: 2020-05-28 15:55:23 +0700
IX. Trạm Hoàng Trang
Trạm Hoàn trang
Khi ấy, cách nơi Chung Thủy bị thẩm vấn 5 cây số là nơi chiếc Honda do Tư Lì điều khiển, chở phía sau Năm Ngọt, và Văn Bình, gặp nạn. Вa tiếng nổ đoàng đoàng liên tiếp, từ đống bao cát bên tay trái lóe ra những lưỡi lửa da cam, xé toang màn đêm giáp Tết. Sau loạt tiếng nổ là tiếng quát dõng dạc:
- Đứng lại!
Một bóng đen le te chạy ra. Tư Lì đã thắng xe kêu rộp nhưng đó chỉ là thủ đoạn của hắn. Bóng đen vừa đến gần thì chiếc xe gắn máy đã được xả hết ga, chồm lên như con tuấn mã bị đạn. Tư Lì lái luồn giữa hai chướng ngại vật. Nhiều tiếng nổ liên hồi đuổi theo, nhưng chỉ là biện pháp truy kích vô ích vì Tư Lì đã lượn vô-lăng ngoằn ngoèo theo hình chữ chi. Văn Bình là tay chơi mô-tô hữu danh mà vẫn phải thầm phục tài nghệ của Tư Lì.
Trong nháy mắt, xe gắn máy đã ra đến đường lớn. Tư Lì phóng được một quãng ngắn rồi quẹo vào hẻm. Hẻm tối thui, nếu là ban ngày ban mặt thì người quen đường cũng không dám phóng nhanh như vậy nhưng Tư Lì vẫn tống ga phăng phăng khác nào đang biểu diễn trên xa lộ vòng chảo. Gió đập vù vù, Đột nhiên đang ôm ngang eo ếch Tư Lì, Năm Ngọt buông ra rồi ngã bật khỏi xe.
Thì ra Năm Ngọt bị trúng đạn. Hắn mang thương tích lúc nào, cả Tư Lì lẫn Văn Bình đều không hay. Tuy đau đớn, hắn nghiến răng chịu đựng. Đến khi máu ra nhiều, mất sức, hắn mời tuột vòng tay và mất thăng bằng.
Tư Lì đạp mạnh chân thắng, xe Honda đảo vòng tròn rồi đứng khựng. Hắn nhảy xuống, chạy lui về phía Năm Ngọt vừa té ngã. Hắn đặt bàn tay lên ngực Năm Ngọt. Trái tim đã ngưng dập. Không ngần ngừ, hắn lật sấp thi thể Năm Ngọt lại, lưng ngửa lẻn, mặt hít đất. Qua bóng tối mờ mờ, đứng bên Văn Bình đã đoán biết Tư Lì sửa soạn làm gì.
Chàng đoán đúng: Tư Lì vung bàn tay trái ra, ba ngón tay, ngón trỏ, ngón giữa và ngón áp út chụm lại, thọc vào xương sống của Năm Ngọt.
Động tác này chứng tỏ Tư Lì là kẻ am tường chỉ pháp. Phải đạt tới trình độ đáng gờm mới có thể đánh chỉ pháp bằng đầu ba ngón tay theo Thiếu lâm quyền. Như vậy gọi là lập-chỉ, các võ sư trung bình chỉ dám dùng quị-chỉ, nghĩa là đánh bằng xương đốt ngón tay. Lập-chỉ do Tư Lì phóng ra nhằm vào huyệt yêu-nhãn nằm trên xương sống; huyệt này là một trong các huyệt hồi sinh nằm khá sâu nên khó đánh trúng; nhiều nạn nhân đã chết hẳn, tim ngừng đập hồi lâu mà ngón tay lập-chỉ tài tình thọc vào huyệt yêu-nhãn vẫn có thể làm sống lại. Sớm hay muộn Văn Bình cũng phải đấu quyền với Tư Lì, kỹ thuật lập-chỉ của hắn không cho phép chàng khinh thường.
Nằm dưới đất, Năm Ngọt bỗng cựa cậy. Tài điểm huyệt cứu tử của Tư Lì đã thành công. Hắn cúi xuống, xốc Năm Ngọt lên vai rồi chạy bộ nhanh thoăn thoắt ra khỏi hẻm.
Một chiếc tờ-rắc-xông thấp lè lè đã chờ sẵn ngoài đường. Tư Lì ung dung mở cửa, đặt Năm Ngọt ngồi tựa lưng ngay ngắn trên băng sau, đoạn ra hiệu cho Văn Bình cầm vô-lăng. Mã ngoài cũng như bên trong xe đều cà tàng, kiếng che táp-lô đã vỡ nát, thậm chí đến đồng hồ đo xăng và đồng hô nhiệt lượng là hai dụng cụ cần thiết nhất đối với tài-xế cũng không thấy; ghế nệm thì rách nát, đâu đây thoang thoảng mùi ẩm mốc. Vậy mà chìa khóa công-tắc mới quay được nửa vòng động cơ đã nổ tròn trịa, êm tai, nghe còn ngon lành và khoái nhĩ hơn cả tiếng động cơ của loại Mustang đặc biệt nữa. Quốc tế Tình báo Sở quả là đáo đế! Họ đậu chiếc tờ-rắc-xông đen, cũ mèm này ngoài lộ cả tuần chứ cả tháng cùng chẳng ai thèm đụng tới. Dân trộm xe hơi ở Sài-gòn vốn kị xe tờ-rắc-xông già nưa, uống xăng đã tốn, máy móc lại sống dở, chết dở. Ai dám ngờ được động cơ của nó không thua xe đua hạng nhất của kỹ nghệ tranh giải tốc độ quốc tế?
Văn Bình ngoảnh sang hèn phải, hất hàm:
- Midnh đi đâu?
Tư Lì khệnh khạng đáp:
- Cứ lái đi.
- Lái theo'đường nào?
- Đường nào cũng được. Khi nào tôi ra lệnh anh hãy quẹo.
Tư Lì chỉ nói như vậy rồi ngồi im. Văn Bình đã hiểu dụng ý của hắn. Hắn muốn chàng phóng xe loanh quanh một hồi là để kiểm soát phía sau.
Giờ giới nghiêm đã chấm dứt. Đường phố bắt đầu lác đác xe cộ, phần nhiều là xe nhà binh.
Văn Bình vẫn gài số 2, lái phom phom trên các đại lộ một chiều rộng thênh thang, bánh xe trượt êm ái vì mặt đường vừa được rải nhựa còn bốc mùi thơm.
Đột nhiên Tư Lì cất tiếng:
- Phan Dình Phùng.
Khi ấy xe hơi đang ở ngã tư Pastenr – Hiền vương. Đèn lưu thông nhấp nháy màu vàng. Văn Bình quẹo trái vào Công lý. Chàng xả ga, phóng thật nhanh, nhưng Tư Lì cản lại:
- Chạy chậm hơn nữa.
Văn Bình nhìn kiếng chiếu hậu. Sau lưng là hai con đường vắng tanh với hai hàng cổ thụ to lớn cành lá xum xuê. Thành phố Sài gòn đang chặt cây nên hầu hết đường lớn đều trọc đầu một cách thảm hại. Phố xá thiếu cây xanh tươi trở nên vô duyên và trơ trẽn như đàn bà đẹp vô... Bất giác Văn Bình thở dài. Tư Lì choàng dậy:
- Hai cười gì thế?
Văn Bình lắc đầu:
- Không. Tôi cười thằng cha giám đốc Chí Hòa.
- Tại sao anh cười hắn?
- Vì hắn bảo tôi sẽ ở tù rục xương.
Tư Lì lại ngậm miệng. Xe hơi chạy vào đường Phan Đình Phùng nối dài. Hết Phan Đình Phùng đến thành Cộng hòa, chắc hẳn Tư Lì bắt lái vào Chợ Lớn. Cơ sở gián điệp địch thường ẩn náu trong thế giới người Tàu ở Chợ Lớn.
Văn Bình đoán không sai. Trời còn tối mờ mờ thì xe hơi dừng trước một biệt thự trệt cuối đại lộ Tổng đốc Phương. Một thiếu phụ Tàu trạc tứ tuần mặt đầy thẹo ngang, thẹo dọc mở cửa cho xe vào, đoạn le te chạy trước. Năm Ngọt đã tỉnh, Tư Lì dìu hắn lên bậc tam cấp, đặt nằm xuống ghế dài trong xa-lông. Trên bàn phòng ăn kế cận đã bày sẵn các món điểm tâm, bánh mì chiên, bơ, dăm-bông, sữa, cà-phê khói bốс nghi ngút. Tư Lì kéo ghế, giọng thân mật nhưng không che lấp được sự lạnh lùng quen thuộc:
- Ăn sáng đi anh Hai.
Tư Lì bưng ly cà-phê định uống song lại đặt xuống, cặp mắt cú vọ của hắn vừa thấy một chai rượu húyt-ky trong veo trên mặt tủ buýp-phê. Chai rượu mới uống, cồn đầy. Hắn vác chai rượu lại bàn, cười với Văn Bình:
- Thích nhậu buổi sáng không?
Hai Răng vàng thật thụ là con sâu rượu. Tuy nhiên, con sâu ruợu không có nghĩa là điềm tâm bằng rượu mạnh. Văn Bình không biết Hai Răng vàng có thích rượu thay cà-phê buổi sảng như điệp viên Z.28 hay không, chàng chỉ nghĩ đến mùi huýt-ky thơm thơm chảy từ từ vào họng, thấm xuống bao tử, và tỏa khắp lục phủ ngũ tạng. Theo đúng nguyên tắc nghề nghiệp, chảng không được quyền gật đầu.
Nhưng chàng đã gật đầu lia lịa như chày máy:
- Ồ, điểm tâm bằng huýt-ky thì còn ngôn gì nữa!
Tư Lì rót cho chàng một ly đầy. Chàng nốс hết sạch. Chưa đủ, chàng kéo chai rượu về phía mình, tự thưởng thêm ly thứ hai, và trong khi Tư Lì còn bâng khuâng với ngụm rượu khai khẩu, chàng đã rót và uống cạn ly thứ ba. Uống xong, chàng ngửa cổ thở phào ra một cách khoan khoái, đoạn quăng cái ly pha lê vào góc tường, vỡ loảng xoảng.
Tư Lì trợn mắt:
- Anh điên hả?
Văn Bình cũng trợn mắt:
- Còn lâu mới điên.
- Hừ... coi chừng, đừng uống nữa, say thì hỏng bét.
- Anh sợ tôi say hả?
- Dĩ nhiên, dạ dầy bằng thép mà uống một ly đầy cũng lảo đảo, huống hồ anh làm đến ly thứ ba.
- Ông anh yên tâm, đàn em sẽ làm ly thứ năm, ly thứ sáu cho ông anh thử tài.
Văn Bình toan rót thêm nhưng Tư Lì đã giằng lấy chai rượu, giọng nghiêm nghị:
- Tôi ra lệnh anh phải tuân theo. Muốn uống thì chiều nay tha hồ, uống cả chục chai cũng có.
- Uống ở đâu?
- Cứ ăn no đi, lát nữa anh sẽ biết.
Tư Lì điềm nhiên ngồi xuống, phết bơ trên bánh mì đoạn đút vào miệng nhai nhỏ nhẻ như thể cậu thanh niên đến nhà gái coi mặt vợ tương lai. Bỗng Năm Ngọt rẻn hừ hừ:
- Anh Tư ơi?
Tư Lì ngừng nhai:
- Mày đau lắm pliai không?
- Phải. Không khéo em chết mất.
- Chỉ lo sợ hão huyền... Đau sơ sơ thì thôi, còn nếu đau lắm thì tao cho uống thuốc.
- Thuốc gì, hả anh Tư?
- Thuốc tê.
- Anh lấy thuốc cho em út uống đi. Nè anh Tư, em bị thương có được đi hôm nay không?
- Được. Tao đang lo liệu đàng hoàng. Làm một chút rượu cho khỏe nhé?
- Cám ơn anh. Em thích thuốc tê hơn. Úi chao, em đau lắm, đau như sắp vỡ toang đầu...
Tư Lì đứng dậy. Văn Bình thoáng thấy mắt hắn nheo lại. Khuôn mặt Tư Lì trở nên hiểm ác một cách khác thường. Hắn mở tủ buýp-phê, lúi húi chọn thuốc, đoạn bưng đến tận miệng cho Năm Ngọt:
- Uống một viên thì bớt đau ngay. Cử cách 2 giờ, chiêu một viên. Tao đưa luôn mấy viên cho mày dùng dần.
- Em uống luôn 2 viên một lúc tiện hơn.
- Mày định chết hả?
- Hừ, anh Tư chỉ nói đùa thôi. Lần trước, bị đạn vào bắp chân em nốc một hơi 2 viên.
- Ừ, định tự tử thì cứ uống, tao không can ngăn.
Năm Ngọt ngước nhìn đàn anh Tư Lì, vẻ thân mật và kính yêu hiện rõ trên khuôn mặt dầy dạn giang hồ. Hắn nhoẻn miệng cười khoái trá rồi thả 2 viên thuốc hình bầu dục vào cuống họng. Hắn ngửa cổ tợp một hớp cà-phê nóng bỏng kêu ực một tiếng, đoạn nằm dài trên đi-văng, mắt lim dim.
Mụ xẩm già thập thò trên ngưỡng cửa ăn thông sang phòng ngủ. Tư Lì hất hàm:
- Quần áo hả?
Mụ gật đầu:
- Vâng.
Tư Lì ra lệnh cho Văn Bình:
- Vào thay đi. Nhanh lên, trong 10 phút nữa, chúng mình phải lên đường.
Văn Bình bước vào một căn phòng rộng, tủ chứa quần áo và vật dụng được gắn chìm trong tường, cửa sổ mở ra vườn, óng ánh những cành hoa mai vàng. Màu vàng rực rỡ của hoa mai làm chàng sực nhớ đến Tết. Chóng thật, mới đó đã 30 tháng chạp. Từ nhiều năm nay, chàng sống không biết Tết. Thật ra, ngày nào chàng được nghỉ ngơi là ngàv Tết của chàng. Nhưng ngày Tết Nguyên đán truyền thống, ngày thiên hạ vui chơi, lại thường là ngày chàng phải sống xa quê hương, xa thành phố Sài gòn thơ mộng. Trước kia những đêm giáp Tết không làm lòng chàng xao xuyến, song từ ngày bé Văn Hoàng ra đời chàng bỗng cảm thấy ý nghĩa đầy thi vị của ngày Tết. Năm nay, chàng dự định mang con lên Đà Lạt để ngắm hoa anh đào nở và cùng lang thang trong rừng với Quỳnh Loan để tìm kiếm phong lan. Quỳnh Loan và Văn Hoàng bị bắt cóc. Mẹ được thả nhưng con vẫn bị sanh cầm.
Tim chàng đau nhói như bị ai đâm. Trong khoảnh khắc mặt chàng hơi tái. Chàng nhớ đến con, nhớ một cách quay quắt. Hồi còn đôi mươi, hồi chưa có bé Văn Hoàng, chàng thường chế riễu những người cha nhớ con là Lý Toét, nghĩa là cù-lần. Giờ đây, chàng mới biết.
Chàng liếc vào tấm gương lớn thấy mụ xẩm già lăng-xăng phía sau, ra vẻ muốn làm chàng vừa ý. Mụ hắng giọng một tiếng lớn như để nhắc nhở chàng về sự hiện diện chu đáo của mụ. Lối đi thoăn thoắt của mụ chứng tỏ xưa kia mụ ham hoạt động; vả lại đống thẹo trên mặt, cộng với bàn tay to, dầy và sù xì - bàn tay không mấy thích hợp với phụ nữ, dẫu là phụ nữ lao động chuyên nghiệp - đã cho Văn Bình thấy rõ quá khứ, quá khứ của tay chơi quyền thuật.
Mụ nói tiếng Việt bằng giọng lơ lớ:
- Ông dùng đôi giày nào?
Chắc mụ xẩm già này là người Tàu thật sự, mới nhập cảnh 3, 4 năm nay, thời gian tạm đủ để học đủ nói một số ngôn ngữ cần thiết nhưng còn quá thiếu để sửa đúng giọng. Văn Bình cúi nhìn những đôi giày đen xếp ngay ngắn thành một hàng dài ở chân tủ, đủ kiểu, đủ số khác nhau; kiểu thì mũi nhọn, mũi tròn, mũi vuông, đế cao, đế thấp, đế trung bình, Đế cờ-rếp, đế cao-su, đế da đóng cá sắt, kiểu cột dây, kiểu có dây thun, còn số thì từ nhỏ nhất là 37, 38 đến 43, 44...
Té ra đây là trạm hoán-trang của gián điệp địch. Trạm hoán-trang là căn phòng an toàn chứa sẵn đầy đủ vật dụng và y trang để nhân viên điệp báo hoạt động trên đất thù có thể thay đổi quần áo, và thay đổi diện mạo nhanh chóng, hầu thoát thân dễ dàng. Trạm hoán-trang trên đường Tổng đốc Phương này được trang bị không thua cơ sở hoán-trang của ông Hoàng: tủ đựng quần áo mở ra, để lộ mấy chục bộ y-phục, tây, tau đủ cả, và đủ cỡ cao, thấp, gầy, béo, may thẳng, may tréo, ống rộng, ống chật. Riêng giàу, Văn Bình đếm được 50 đôi; cà-vạt, sơ-mi, kiếng đeo mắt hằng hà sa số.
Nghe hỏi, chàng nhún vai:
- Đôi nào cũng được. Phiền bà chọn cho tôi đôi vừa nhất.
Mụ xẩm già quan sát bàn chân chàng; trong loáng mắt mụ đã quyết định:
- Chân ông số 43, loại to ngang.
Mụ cầm đòi giày ở giữa hàng lên, và nói tiếp:
- Yêu cầu ông chờ một lát, để tôi đánh bóng.
Văn Bình muốn thốt ra «cha chả, giỏi ơi là giỏi!». Thật vậy, Nguyên Hương là chuyên viên của hệ thống hoán-trang mà cũng chỉ quan sát bén nhậy đến thế là cùng.
Văn Bình chọn bộ com-lê màu xám ướm thử vào người. Bộ âu phục này được may cắt đúng theo nghệ thuật hoán trang quốc tế; độn vai không may luôn vào áo mà là may rời để có thể thay đổi kích thước dễ dàng, lưng quần có dây thun để thích hợp với mọi vòng bụng, và đáng kể hơn là những cái túi kín đáo dùng đựng súng nhỏ dưới nách, hoặc giấu tài liệu mật ở gấu áo và gấu quần.
Khi Văn Bình trở ra phòng khách, Tư Lì đã phục sức chỉnh tề, com-lê đen, sơ-mi trắng, cà-vạt trắng, kiếng cận thị trắng, bàn tay trái đeo nhẫn hạt soàn to tướng, miệng ngâm tẩu Dunhill dài ngoằng. Hắn rít hơi thuốc tẩu rồi nói:
- Chúng mình ra xe.
Văn Bình ngơ ngác nhìn chung quanh:
- Còn anh Năm?
Tư Lì đáp:
- Hắn còn ngủ, không đi kịp.
Năm Ngọt vẫn nằm dài trên đi-văng. Nhìn thoáng qua, Văn Bình hiểu ngay. Năm Ngọt không hề ngủ. Nếu dùng chữ «ngủ» thì đây phải là giấc ngủ không bao giờ thức dậy nữa. Viên bột mà Năm Ngọt đinh ninh là thuốc khỏi đau đớn thật ra là thuốc độc. Không cứu chữa đựợc cộng sự viên, Tư Lì đã áp dụng biện pháp thông thường nhưng vô cùng tàn bạo: hạ sát.
Năm Ngọt ngoẹo đầu, bộ mặt xám xịt ngoảnh về phía Văn Bình. Chàng không nói nửa lời, chỉ nhún vai tỏ dấu đồng tình rồi bước ra sân. Tư Lì ném hai cái va-li xách tay vào trong xe, trèo lên băng trước, nhường vô-lăng cho Văn Bình. Chàng hỏi hắn:
- Đi đâu?
Hắn đáp:
- Tân sơn nhứt.
- Phi trường Tân sơn nhứt?
- Phải ra phi trường.
- Làm cách nào ra được máy bay?
- Đừng lo. Đã có đủ vé và giấy tờ tùy thân. Căn cước, thông hành, chiếu khán xuất ngoại đủ cả. Tôi chỉ yêu cầu anh một điều: ngậm cái miệrng lại, vì từ phút này trở đi, anh là người Tàu, công dân Đài Loan, từ Vọng Các đến Sài gòn tối qua, và sáng tiếp tục lên đường về xứ.
- Hừ... anh quên điều này. Xe cộ từ thành phố vào khu phi trường đều phải xin giấy phép xuất nhập đặc biệt. Thiếu giấy phép là kể như lúa.
- Rõ vớ vẩn... Khó như thông hành, chiếu khán, vé máy bay mà còn lo xong thì cái giấy xuất nhập hạng bét ấy không phải là điều đáng kể.
Không khí Sài gòn buổi sáng có vẻ thơm thơm. Mùi rác rưởi, mùi trác táng ban đêm và mùi bồ hôi chui rúc cố hữu dường như đã bị hương vị những ngày giáp Tết làm nhòa nhạt. Xe hơi chạy qua một lề dường bầy toàn hoa tươi. Xen lẫn những giỏ hoa cúc vàng, hoa hồng đỏ, Văn Bình thấy nhiều cụm huệ và lê dơn trắng muốt. Chàng vụt nhớ đến hoa huệ trường sinh Amaryllis, nhớ đến con trai duy nhất Văn Hoàng đang bị đối phương cầm giữ. Chàng cố nén cảm xúc nhưng không hiểu sao một màn sương lại sập xuống tròng mắt đang sáng rực của chàng.
Người ta thường cho chàng là điệp viên không biết rung động. Chỉ có ông Hoàng, tổng giám đốc, và một số bè bạn thân thiết, dĩ nhiên trong đó có nhiều giai nhân, là biết chàng có trái tim rung động mạnh mẽ và cuồng loạn hơn ai hết.
Một giọt lệ rưng rưng trong khóe mắt. Trời ơi, đại tá Z.28, khối bê-tông bất khả xâm phạm từng húc đổ hàng trăm lố-cốt đối kháng kiên cố từ đông sang tây sau hơn chục năm lăn lộn nghề nghiệp, đã khóc! Khóc như cô gái thất tình! Khóc như cậu bé không được mẹ mua quà! Khóc như phường giá áo túi cơm!
Tư Lì nhìn thấy, chàng vội đưa ngón tay lên quẹt mắt. Song cử chỉ khôn ngoan của chàng vẫn bị Tư Lì phăng ra. Văn Bình bèn chống chế:
- Khiếp, trong xe nhiều măn-mắt quá!
Sự thật là trong xe có nhiều măn-mắt, loại muỗi nhỏ lăn tăn. Nhưng đàn vật đói tí hon này đã bay vèo ra bên ngoài ngay sau khi Văn Bình lái ra đường Phùng Hưng.
Dáng điệu Tư Lì lộ vẻ băn khoăn:
- Cẩn thận đấy nghe! Loại muỗi này có thể làm hỏng mắt.
Hắn ngừng một phút rồi tiếp:
- Hừ... tôi lại tưởng anh nhớ Sài gòn mà khóc.
Văn Bình đánh trống lảng:
- Nói cho đúng, tôi cũng muốn khóc, anh ạ. Sống bao năm ở đây, quen từng ngõ hẻm, quen mùi bồ hôi từng nguời đàn bà đẹp, anh bảo tôi không buồn sao được!
Tư Lì không đáp. Xe hơi đã đến ngã tư Phan Thanh Giản - Công Lý. Văn Bìnli biết là những con mắt và vành tai vô hình của sở Mật vụ đang bám sát xe hơi. Đúng đó là mắt, tai vô hình vì trong kiếng chiếu hậu chàng không thấy gì khả nghi.
Khi Tư Lì trình giấy tại trạm kiểm soát phi trường thì ánh nắng ban mai rực rỡ bắt đầu chiếu xuống. Văn Bình lẩm bẩm một mình:
- 30 Tết...