Số lần đọc/download: 2994 / 57
Cập nhật: 2020-05-28 15:55:23 +0700
VII. Vượt Ngục
Vượt ngục
Trong óc Văn Bình cũng nổi lên những tiếng binh boong, binh boong... Khi Lê Diệp nhìn đồng hồ tay và thấy hai cây kim của chiếc Rô-lết chỉ 2g 28p thì trong cát-sô 3D-20 của khám đường Chí Hòa, Hai Răng Vàng tức điệp viên Văn Bình Z.28 cũng dán mắt vào chiếc Omêga xinh xắn.
Đúng 2g28p.
Văn Bình đã lấy cái bánh bao ra khỏi gói đồ từ nãy. Lệ thường thực phẩm từ bên ngoài gửi vào nhà tù đều được khám xét kỹ lưỡng. Chặng thứ nhất là ở phòng thăm nuôi. Bánh mì thường được bẻ đôi, gà-mên đựng thịt cá cũng được ngoáy đũa xuống tận đáy. Chặng thứ nhì còn tỉ mỉ hơn chặng khám xét thứ nhất, vậy mà cái bánh bao đựng thuốc nổ vẫn được lọt vào khu xà-lim 3D. Chàng không tin là nhân viên khám đường làm việc cẩu thả, chắc hẳn ông Hoàng đã ra chỉ thị đặc biệt.
Cái bánh bao màu trắng đục nằm gọn trên lòng bàn tay Văn Bình. Cả thảy có hai cái, cái nào cũng thơm ngon, nhưng thay vì chứa thịt bên trong, cái bánh thứ nhì lại chứa một chất bột trắng gần giống như bột bánh. Phải là chuyên viên thuốc nổ mới biết đó là bột G. có sức công phá dữ dội.
Văn Bình vứt điếu Salem cháy dở vào góc tường. Dáng điệu chậm rãi, chàng bện bột G. vào mép cửa sắt, rồi lắp ngòi nổ. Chàng coi đồng hồ lần nữa trước khi châm ngòi.
Binh boong, binh boong... từng sao đồng hồ reo binh boong trong óc chàng, ngòi nổ phụt lửa ra xèn xẹt như cây pháo dây của trẻ con ngày Tết.
2g 30p.
Ầm ầm, ầm ầm... một tiếng nổ ghê gớm phát ra, tiếp theo nhiều tiếng nổ khác. Tiếng nổ này từ bức tường bên ngòai nhà lao, đối diện khu D, vọng tới. Ngay khi ấy, ngòi nổ của bột G. đã cháy đến đoạn chót. Văn Bình phóng minh nằm dài trên nền phòng.
Bột nổ chỉ kêu bụp một tiếng, hoàn toàn bị tiếng ầm ầm khỏa lấp. Khói xanh tỏa um, cánh cửa thép nặng nề bị bật tung. Văn Bình nhào ra ngoài hành lang. Chàng nghe tiếng còi síp-lê, tiếng chân người chạy rầm rập và tiếng súng nổ lác đác. Chàng lại nghe những tiếng động trong khu giam tù kế cận.
Xà-lim giam Tư Lì và Năm Ngọt, thủ lãnh Quốc tế Tình báo Sở ở sát bên. Văn Bình đập cửa, tiếng Năm Ngọt vẳng ra:
- Nhanh lên.
Xà-lim được khóa bằng một cái khóa lớn, nặng đến ba bốn kí-lô. Đối với chàng, loại khoá to xác này chỉ là trò chơi, tuy nhiên, chàng không dám trổ hết tài nghệ, sợ Tư Lì nghi hoặc. Chàng giả vờ lóng cóng trước khi đút sợi dây kẽm vào ổ, đẩy nhẹ sang bên trái rồi vẹo sang bên phải, giữa tiếng thúc giục của Năm Ngọt:
- Nhanh lên, sắp xong chưa?
Văn Bình thở phào:
- Xong rồi.
Cánh cửa được mở rộng. Bên trong tối om. Văn Bình bước xéo sang bên. Chàng thấy Năm Ngọt há miệng cười rộng hoác như miệng cá ngão. Tư Lì - hắn là Tư Lì có khác - vẫn giữ khuôn mặt lạnh băng, không vui cũng không buồn.
Hắn ra lệnh ngắn:
- Chạy theo tôi!
Trong chớp mắt, ba người đã chạy đến cuối hành lang. Tại đây cũng có cánh cửa sắt khóa chặt. Nhưng Tư Lì khòng nhờ đến tài mở khóa điệu nghệ của Văn Bình - Hai Răng vàng nữa. Kỹ thuật và kinh nghiệm già dặn của một điệp viên đàn anh đã được hiện rõ trong cách Tư Lì sử dụng sơi thép ngắn để khắc phục ổ khóa kếch xù bất khả xâm phạm. Dưới ánh đèn vàng từ hành lang sau cửa hắt qua khe hở, Văn Bình thấy rõ những ngón tay trắng trẻo của hắn, những ngón tay không có chút nào thô bạo, như thể ngón tay nghệ sĩ hoặc nhà văn quanh năm suốt tháng tù túng trong nhà. Thoạt nhìn, những ngón tay nhỏ nhắn không rám nắng của Tư Lì biểu hiệu sự ốm yếu của bọn «thư sinh trói gà không chặt», song đối với con mắt nhận xét tinh tế của Văn Bình thì sự ốm yếu này chỉ có tính cách giả tạo và phỉnh phờ. Sống bàn tay vuông vức chứng tỏ Tư Lì là võ sĩ điêu luyện atêmi, khi cần, những ngón tay thuôn dài ẻo lả sẵn sàng biến thành đũa sắt nhọn đâm nát tròng mắt địch thủ.
Ổ khóa bung ra nhẹ nhàng. Phía sau cánh cửa là khu ID. Văn Bình bước vào cái sân nhỏ xíu, bên trái là hàng song sắt, bên phải là xà-lim cũng được che kín bằng song sắt, chính giữa có một cánh cửa dẫn xuống tàng dưới bằng cầu thang xi-măng ngoằn ngoèo.
Xà lim nằm bên tay phải là một trong các «thắng cảnh» nổi danh của trung tâm cải huấn Chí Hòa. Tù nhân kể lại đó là nơi giam giữ yếu nhân từng làm mưa làm gió ngoài đời. Đó còn là giang sơn của con ma áo trắng mà phóng viên báo chí đa đoan gọi là «con ma vú dài». Mỗi người miêu tả con ma vú dài một khác, người nói nó là ma già, người nói nó là ma trẻ, điều ai cũng đồng ý là con ma này thuộc loại siêu-văm và kha đẹp. Văn Bình vốn khoái đàn bà siêu-văm nên nghe kể truyện ma vú dài là rệu nước miếng.
Văn Bình nhìn vào xà-lim. Căn phòng ngang 3 thước sâu 2 thước này rỗng không, dưới ánh sáng vàng vọt sự rỗng không đã trở nên rùng rợn. Tư Lì dừng lạị, mắt luôn luôn dán vào đồng hồ đeo tay. Hắn cất tiếng, nhỏ nhẹ nhưng khô khan:
- Cẩn thận, đèn sắp sửa tắt.
Một phút sau đèn tắt thật. Chắc lá trạm biến điện nổ cầu chì nên mọi ngọn điện trong khám đầu tắt cùng một lượt. Vẫn với cử chỉ khoan thai gần như phớt đời, Tư Lì mở ổ khóa xuống cầu thang. Năm Ngọt đứng bên, chiếu đèn bin cho hắn hành nghề đạo chích chuyên môn.
Tư Lì xô cánh cửa nặng nề, đoạn ra lệnh cho Văn Bình:
- Cầu thang trơn, bước thong thả, đừng hấp tấp mà té ngã. Cứ thong thả, nghe không?
Văn Bình hỏi:
- Ở hành lang phía dưới có người gác, tôi phải làm gì?
Tư Lì đáp:
- Anh có nhiệm vụ loại trừ mọi chướng ngại vật.
Thấy chàng còn trù trừ, hắn tiếp:
- Xuống trước đi.
Trong khi đèn còn sáng, không khi nhà lao đã pha vẻ ồn ào khác thường, sau khi đèn tắt ngúm, vẻ ồn ào này chìm ngập trong những âm thanh rợn gáy. Thật ra, phạm nhân trong các khám không nói lớn, họ chỉ thì thầm với nbau, vậy mà tiếng thì thăm lại ồn ào và chối tai hơn cả tiếng la thét.
Trong giây phút, ba người đã xuống hết bực thang cuối cùng, và đặt chân lên nền gạch hoa ướt át. Tứ phía vẫn tối om như hũ nút. Cầu thang được ngăn cách với con đường vòng khám đường bên ngoài bằng một tấm cửa thép cũng được khóa chặt. Dường như Tư Lì là máy mở khóa nên chỉ trong nháy mắt hắn đã rút được then. Văn Bình khen thầm Tư Lì; hắn giỏi mở khóa, tất không thể kém về những món ruột của nghề gián diệp, như bắn súng, và đấu võ.
Tư Lì bước rảo qua hành lang ra sân. Cái sân nhỏ này là chướng ngại vật chót trên đường vượt ngục. Đèn vẫn tắt, trời đêm giáp Tết vẫn tối nên cảnh vật tối thêm. Những vì sao trên trời có vẻ xa xăm và yếu ớt hơn bao giờ hết.
Tường khám cao ngất che kín gió mát song Văn Bình vẫn cảm thấy hơi mát. Chuỗi ngày đêm dài giằng giặc trong khu xà-lim 3D đã làm buồng phổi quen thở không khí trong lành thiếu thốn lạ thường. Chàng vươn ngực hít một hơi dài. Năm Ngọt húc vào hông chàng:
- Nhanh chân lên, ông nội.
Tư Lì đã ra đến chân tường. Nếu hệ thống điện còn hoạt động thì phạm nhân phải có phép biến hóa thần thông như Tề thiên Đại thánh mới vượt nổi bức tường. Vì tường đã cao, lại không có chỗ bấu vỉu, bên trên còn chăng dây kẽm gai truyền điện cao thế. Cho dẫu am tường nghệ thuật khinh công và phi thân, nhảy lên đến đầu tường thì cũng còn phải đối phó với màng lưới phòng thủ vô cùng kiên cố với những vọng gác trí súng tự động nữa. Điện tắt, bức tường bất khả xâm phạm đã trở thành hàng rào vô nghĩa. Phương chi Tư Lì' lại là kiện tướng của môn nhảy cao.
Văn Bình đoán không sai: mời đó Tư Lì đã thót nhẹ từ đỉnh tường xuống đất, nhẹ như lá rụng. Năm Ngọt rơi bịch một tiếng như bao gạo từ trên xe chở hàng rớt xuống mặt đường. Văn Bình nghe hắn suýt soa, có lẽ hắn bị trặc cổ chân. Chàng lao theo hắn nhưng gây ra tiếng động nhỏ hơn. Thật ra, tài nhảy của chàng không thua, có lẽ còn hơn cả tài nhảy của Tư Lì; nhưng chàng không dám thi thố sợ hắn nghi ngờ. Muốn rớt nhẹ như lá rụng phải trải qua nhiều công phu luyện tập, Hai Răng vàng khó thể đạt đến trình độ siêu quần bạt chúng như vậy.
Tư Lì ra lệnh cho Văn Bình:
- Dựng thằng Năm dậy, và đặt nó lên xe.
Té ra một chiếc xe gắn máy Nhật đã chờ sẵn trong bóng tối. Không cần chiếu đèn, Tư Lì vẫn tìm ra nơi dựng xe dễ dàng, điều này chứng tỏ cuộc vượt ngục đã được bố trí chu đáo, và hắn sẵn trong tay họa đồ lộ trình từ xà-lim ra ngoài khám và từ khám về nơi trú ẩn trong thành phố.
Tư Lì ngồi cầm lái, Năm Ngọt được tống lên chính giữa, còn Văn Bình ngồi ép phía sau. Chở ba trên xe gắn máy Nhật không phải là chuyện lạ cho nên chàng không ngạc nhiên. Thoát khỏi nhà giam Chí Hòa bằng xe hai bánh an toàn hơn bằng xe bốn bánh. Nghe máy nổ và quan sát kiểu xe Văn Bình biết đây là loại 125 phân khối. Tẩu thoát trên xe gắn máy 50 phân khối đã đủ làm nhân viên công lực đuổi theo bở hơi tai, huống hồ đây lại là thần mã 125 phân khối của hãng Honda...
Rrr... Rrr... Chiếc Honda đen sì biến nhanh vào màn đêm đen sì.
Chàng đinh ninh trốn khỏi khám Chí Hòa dễ dàng. Không ngờ xe gắn máy vừa chạy được một quãng ngắn, sửa soạn phóng ra đường lớn thì đụng phải một trạm gác nằm chềnh ềnh bên tay trái. Trong bóng đêm mờ mờ, Văn Bình thoáng nhìn thấy những bức tường bao cát.
Lính gác hô lớn:
- Đứng lại.
Trong trường hợp này chỉ có hai lối thoát: một là rồ mày thật mạnh rồi tông qua khoảng trống; hai là dừng lại để chờ lính gác hiện ra thì bắn trước.
Tư Lì thắng lại. Ba tiếng nổ đoàng đoàng liên tiếp. Song đó không phải tiếng nổ từ xe gắn máy phát ra. Mà là từ vọng gác của Trung tâm Cải huấn Chí Hòa.