Số lần đọc/download: 2994 / 57
Cập nhật: 2020-05-28 15:55:23 +0700
V. Đêm 29 Tết
Đêm 29 Tết
Đêm 29 Tết.
Chỉ còn một ngày nữa là Tết. Đối với người Việt, bất luận là già trẻ, lớn bé, thì những đêm cuối năm thường là đêm dài nhất. Trẻ thì nghĩ đến quần áo đẹp còn nguyên mùi băng phiến, đến những tờ giấy bạc lì xì mới toanh, đến những cuộc chơi xuân tự do không bị gia đình kiểm soát chặt chẽ. Già thì lo lắng và hy vọng; lo lắng tiền nong, hạnh phúc, và hy vọng «sang năm mới sẽ bằng 5 bằng 10 năm cũ».
Những đêm giáp Tết, người ta thường ít ngủ vì ai cũng phải sửa soạn rộn rịp. Các phạm nhân trong khám Chí Hòa không phải sửa soạn gì cả, song họ lại là những người ít ngủ nhất. Năm hết, Tết đến, truyền thống dân tộc là đoàn tụ gia đình. Họ lại là những kẻ gánh chịu số mạng hẩm hiu, không được sống bên vợ con, không được thắp nén hương trên bàn thờ gia tiên. Họ đã quạnh quẽ càng quạnh quẽ hơn vì trong ba ngày Tết hoạt động thăm nuôi bị gián đoạn.
Tết là dịp vui của mọi người, ngoại trừ những người trong khám đường. Tuy nhiên Văn Bình lại vui hơn bao giờ hết. Chàng vui vì sau bao ngày chờ đợi căng thẳng chàng đã tiến gần mục đích. Phòng giam 3D vẫn trống trải và lạnh lẽo như thường lệ song chàng đã có sẵn rượu huýt-ky và thuốc lá Salem. Chàng chỉ thiếu một món cần thiết có thể coi là món cần thiết nhất của con người, ấy là đàn bà. Mang huýt-ky và Salem vào khám là chuyện dễ, nhưng mang giai nhân vào khám lại là chuyện đội đá vá trời. Ông Hoàng có thể chờ đêm khuya thanh vắng, mọi người ngủ mê để sai Lê Diệp mang món giải trí cần thiết này cho điệp viên Z-28. song giai nhân có tấm thân nẩy nở không thể đóng hộp, bỏ va li, mà dầu có bắt nàng nằm cong queo trong thùng nữa thì cũng còn cái mùi đặc biệt... mùi gái đẹp mà hầu hết đàn ông đều có thể đánh hơi thấy bằng giác quan thứ sáu...
Ống chì dưới la-va-bô kêu phụt phụt:
«Tê-lê-phôn» của nhà giam bắt đầu hoạt động. Văn Bình ghé tai nghe. Chàng nhận ra giọng nói vùng biển Thái Bình của Năm Ngọt ở xà-lim kế cận:
- Hai hả?
Văn Bình đáp liền:
- Phải. Chào anh Năm.
- Nói chuyện được không?
- Được. Đêm giáp Tết, mấy thằng giám thị chết bầm còn phải về nhà nhậu nhẹt, và...
- Anh đã nghe ngóng hành lang chưa?
- Rồi. Anh Năm cẩn thận quá. Thằng nào lộn xộn để đàn em cho nó một phát điểm huyệt về chầu tiên tổ.
- Để giành sức khỏe làm việc khác.
- Ha, ha. Hai Răng vàng là người có sức khỏe không bao giờ cạn.
- Đừng phách lối nữa, anh Tư sắp nói đây.
Văn Bình lấy giọng từ tốn:
- Chào anh Tư. Tay сhân đàn em ngứa ngáy lắm rồi, anh ơi, đàn em không đủ nhẫn nại chờ đợi thêm nữa.
Giọng nói của Tư Lì, thủ lãnh Quốc tế Tình báo Sở, nghe rõ mồn một trong máy «tê-lê-phôn» của khám Chí Hòa:
- Không phải chờ đợi nữa đâu.
- Ha, ha, được làm việc ngay đêm nay hả anh Tư?
- Thong thả. Đồng hồ của anh mấy giờ?
- Thưa anh, bọn giám thị tịch thu đồng hồ cất vào phòng kho ngay từ hôm em vào đây. Thậm chí dây lưng của em, đôi giây của em bọn chúng cũng tịch thu mới giận chớ.
- Không, tôi không nói đến cái đồng hồ riêng của anh. Ý tôi muốn nói đến cái Omêga đàn bà mà Năm Ngọt chuồi qua khe cửa vào phòng anh hồi tối.
- Vâng, em nhớ rồi. Anh Tư sai đưa đồng hồ cho đàn em làm gì? Đàn em không khoái đeo đồng hồ vàng, vì hàm răng em đã có quá nhiều vàng y. Nếu có đeo thì đeo thứ đồng hồ to tổ bố, chứ cái kiểu đồng hồ nhỏ li li này đàn em rất ghét. Đôi khi mua tặng đàn bà con gái, em cũng không có cảm tình với đồng hồ bé tí hon...
- Hừ... anh nói nhiều quá. Tôi sai mang đồng hồ cho anh không phải để đeo chơi, cũng không phải để tặng bọn nhân tình hàng đống của anh. Mà là để làm việc. Sở dĩ phải dùng đồng hồ nhỏ là để đưa vào khám dễ dàng. Đồng hồ nhỏ thường đắt tiền gấр đôi, gấp ba đồng hồ lớn. Đồ ngu!
- Thưa anh, anh mắng em đồ ngu, em sẵn sàng nghe. Nếu là người khác thì em đã bẻ cổ.
- Cửa xà-lim bằng sắt, chú em làm cách nào mở ra để xông vào đây được? Đồng hồ chú em mấy giờ mấy phút?
- Phiền anh Tư chờ em một tí. A, a, em thấy rồi. Kim đồng hồ chỉ đúng ngắc 2 giờ 18 phút.
- Chậm 2 phút.
- Trời, chậm 2 phút có sao đâu, anh Tư? Không lẽ anh bắt em tăng thêm 2 phút nửa cho đúng với đồng hồ của anh.
- Phải vặn lên 2 phút nữa.
- Để làm gì?
- Kế hoạch của chúng ta được sửa soạn đúng từng phút, từng giây. Chậm hoặc nhanh một tí ti là hỏng hết. Đã vặn thêm 2 phút chưa?
- Hoan hô anh Tư, vặn thêm rồi.
- Bây giờ anh hãy nghe kỹ. Đúng 3g30 sẽ có một tiếng nổ. Một tiếng nổ thật lớn.
- Ai gây ra tiếng nổ, anh Tư?
- Anh không cần biết.
- Nổ ở đâu, anh Tư?
- Bên ngoài khám. Nhưng tiếng dội rất mạnh. Đúng 3g29, nghĩa là một phút trước đó, anh phải châm ngòi nổ của bánh thuốc lát-tích cho cửa cát-sô bung ra. Nhớ chưa, đúng 3g29...
- Nhớ.
- Không được phép chậm hoặc nhanh một phút nào. Vì ngòi mìn cháy đúng 60 giây đồng hồ mới phát nồ. Tiếng nổ của nó sẽ bị tiếng nổ lớn bên ngoài trùm lấp. Anh nhớ kỹ cách sử dụng ngòi mìn chưa?
- Kỹ rồi.
- Tôi nhắc lại lần nữa cho anh khỏi quên. Anh bẻ cái bánh bao ra, bên trong có cục bột tròn màu trắng ngà, chỉ nhỏ bằng ngón chân cái, anh kéo cho cục bột dài ra rồi cán cho mỏng trước khi đem dán bết vào ổ khóa. Anh dính ngòi nổ vào, khi châm lửa hãy chờ cho nó tóe tia ra xè xè mới áp mặt vào tường mà núp. Sau khi cửa xà-lim bị phá bật ra, anh sẽ mở cửa cho chúng tôi, xong xuôi sẽ liệu.
- Xin anh Tư tin vững ở đàn em.
Cuối «tê-lê-phôn» ống chì có tiếng cười khẹt khẹt của Tư Lì. Hắn có hỗn danh Tư Lì, luôn luôn phớt tỉnh như phiến đá, vậy mà lần này lại cười khẹt khẹt. Có lẽ hắn khoái trá. Cũng có thể hắn cười để khích lệ đàn em dao búa Hai Răng vàng làm tròn một công tác khó khăn và nguy hiểm hạng nhất.
Văn Bình cười đáp lại. Lệ thường chàng có giọng cười rất gợi cảm. Đàn bà nhìn miệng chàng cười mê man đã đành, nhiều người chỉ nghe giọng cười của chàng trong điện thoại cũng phải bồi hồi xúc dộng. Chàng không bao giờ cười khẹt khẹt. Nhưng chàng vẫn tuôn vào ống chì «tê-lê-phôn» của xà-lim 3D-20 một tràng cười khẹt khẹt.
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx