Số lần đọc/download: 794 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:33:18 +0700
Chương 20
"C
ớ gọi nó đế ăn bữa cơm thôi, sợ cái gì? ” Thấy thằng cháu vẫn khư khư cái vẻ mặt thấp thỏm như sợ cháu dâu bị ăn thịt, ông cụ bèn quắc mắt bảo, "Ra ngoài đi! Ông không muốn thấy cái mặt mày nữa!”
Dung Lỗi xoa xoa mũi rồi lui ra ngoài.
Bấy giờ, Cố Minh Châu đang trên đường về quê gặp Nguyễn Hạ.
Vừa lái xe đến cổng làng, ngay từ đằng xa đã thấy Nguyễn Hạ đang dìu bà ngoại đi bách bộ, Cố Minh Châu bèn hãm tốc độ xe đồng thời ấn còi. Ngẩng lên thấy chị mình đến, Nguyễn Hạ liền nhoén cười.
Cất xe xong, Cố Minh Châu quay lại đón bà và Nguyễn Hạ. Bà ngoại vừa gặp cô đã gọi “Vô Song”, Cố Minh Châu chỉ mim cười mà không phân trần gì.
về đến nhà, hai chị em đỡ bà ngồi xuống chiếc xích đu trước cửa số. Nguyễn Hạ vào bếp, còn Cố Minh Châu đứng bên cửa sổ, bày biện hoa quả vừa mua.
"Vô Song à.” Bà ngoại cười gọi cố Minh Châu, có lẽ vừa đi bộ thấm mệt nên bà ngừng lại một lúc, sau mới chi vào bóng lưng của Nguyễn Hạ trong bếp rồi tiếp lời: “Con xem, đợt này Tiểu Nám về, có phải con bé lại sụt cân so với lần trước không? ”
Tiểu Nám là tên mụ của mẹ Nguyễn Hạ. Cố Minh Châu nghẹn ngào song vẫn gật đầu đáp lời bà, “Vâng, làm giáo viên vất vả lắm ạ, có biết bao nhiêu học sinh cần quan tâm. Với lại bà xem, con gái thon thả cùng đẹp đáo đế mà, mấy cô có liễu yếu đào tơ thì đám đàn ông con trai mới sinh lòng bảo vệ chứ.”
Miệng nói, tay vẫn thoăn thoắt bóc chuối, xắt nhỏ làm nhiều miếng, bày trên đĩa mời bà dùng.
Bà ngoại nhón một miếng, nhai trệu trạo rồi lại bỏ xuống, động tác vẫn tao nhã như ngày nào. Sau mấy miếng chuối mà bà đã lắc đầu, không tài nào ăn được tiếp, Cố Minh Châu ngồi nhón gót cạnh xích du, từ đầu đến cuối vẫn ngẩng đầu nhìn bà. Lau tay cho bà xong, cô liềm tém lại mép chăn quanh đầu gối cho gọn gàng.
Bà ngoại mim cười nhìn cô, rồi như sực nhớ ra gì đó, bà liền thớ dài, "Hai đứa này suốt ngày chỉ có làm việc thôi. Đáng lẽ đàn bà con gái không nên nhọc lòng vì chuyện này mới phải, con gái là phải sớm xuất giá, phụ chồng nuôi dạy con cái. Vô Song à, sao con cứ nấn ná không chịu đi lấy chồng? ”
“Có lẽ bởi con không liễu yếu đào tơ như mấy cô khác đấy ạ.”
“Đâu phải đàn ông nào cũng thích phụ nữ yếu đuối.” Bà ngoại mỉm cười hiền từ, dường như những ký ức vui vẻ thời son trẻ đang ùa về, "Con xem, nếu vẫn còn cái tục năm thê bảy thiếp ngày xưa, chỉ những người phụ nữ mạnh mẽ mới đủ sức làm vợ cả ngang hàng với chồng, một tay quán xuyến việc nhà.”
“Nếu được chọn, con thà làm nàng hầu thiếp quyến rũ yêu kiều để người người yêu thương chiều chuộng. Hằng ngày chẳng phải mó tay làm gì, chỉ lo nghiêng mình soi bóng bên bờ nước, thả hoa cho cá ăn, đợi chờ hình bóng trang quân tử coi mình là hồng nhan tri kỷ tìm đến cửa.” Bắt chước ngữ điệu tiếu thư khuê các thời xưa của bà ngoại, cô bật cười lém linh. Bà ngoại cũng buồn cười, bèn đưa tay đánh nhẹ cô một cái.
“Cũng bởi lắm mối theo đuổi quá, nên con chẳng biết chọn ai cả". Thấy bà ngoại đang vui, cô lại tiếp tục làm trò.
Khuôn mặt nhăn nheo già nua của bà bỗng thoáng vé tự hào, bà véo mũi Cố Minh Châu, đoạn bảo, “Phải rồi... Sớ Sở nhà ta xinh đẹp từ bé, Sở Sở là công chúa trong cổ tích, tuy có nhiều người theo đuổi nhưng về sau công chúa nhất định sẽ lấy hoàng tử."
Công chúa... phải rồi, hồi mới làm công chúa, lúc đó Nguyễn Vô Song thường dẫn cô về nhà bà.
Trong ký ức của ngày đó, bà ngoại thường mặc những bộ xường xám kiểu xưa, khoăn choàng trắng tinh khôi đài các khoác trên bờ vai, giống như một nàng tiểu thư ngày xưa trong tranh vẽ.
Trong lúc Nguyễn Vô Song giúp bà quét tước vườn tược nhà cứa thì Cố Minh Châu lọt thỏm trong lòng bà, cũng ngay tại chỗ này, cô được bà kể cho nghe những câu chuyện ly kỳ. Tuồng như quãng thời gian ấy luôn rơi vào buổi chiều có nắng vàng thật rực rỡ, giọng bà uyển chuyến mượt mà khiến Cố Minh Châu như đắm chìm trong những câu chữ bay bổng sâu sắc, buối chiều này nối tiếp buổi chiều kia, từ kinh thánh đến kinh thi, từ truyện cố Andersen đến Trương Ái Linh.
Nghe bà nói cô mới chợt nhớ ra, cô che mặt cười, lòng thoáng hoài niệm về quãng thời gian hạnh phúc được làm công chúa ấy.
Tinh hình bà ngoại cứ thất thường, lúc tinh táo lúc nhầm lẫn song Cố Minh Châu cũng không nhắc bà. Cô ngồi nói chuyện vui vẻ một lúc, thấy bà ngoại đã thấm mệt, gà gật buồn ngủ, dì bảo còn một lúc nữa mới đến giờ cơm nên cô dìu bà về phòng nằm nghi trước.
Nguyễn Hạ đã xử lí xong rau và thịt cần nấu cho bữa tối, cô bưng cà phê mới đun ra, “Chị, hôm qua chị có về cùng Kevin không? Em không tài nào gọi được cho anh ấy, Diên cũng vậy."
Trên đường đến đây Cố Minh Châu đẫ bốc điện thoại gọi Hải Đường, song cũng không cách nào liên lạc được, “Hôm qua chị đưa họ về khách sạn, chắc là mệt do chênh lệch múi giờ. Không sao đâu, em đừng lo.”
“Hai người đó á, ha! cần gì em lo đâu!” Nguyễn Hạ đẩy tách cà phê đến trước mặt cô, “Chị, em đế ý thấy dạo này bà ngủ càng lúc càng nhiều. Em lo lắm, hay đưa bà đến bệnh viện khám lại.”
“Tuần trước chị mới đưa bà đi khám rồi. Không có gì khác thường cả."
“Vâng.” Nguyễn Hạ có vé áy náy, “Chị, em thật chẳng ra sao cá, bấy lâu nay vẫn để chị phải chăm sóc bà và cả em nữa.”
"Biết lắm khổ nhiều mà, vả lại cứ xem như chị đang đầu tư, sau này chị già rồi không có ai chăm sóc, chị sẽ mò đến tìm em.” Cố Minh Châu phớt cười, vẻ mặt vẫn vậy, 'Tiếu Hạ này, chị từng nói với em nhiều lần rồi, em lúc nào cũng phải sẵn sàng tư tưởng. Người duy nhất có thể theo em tới cùng trời cuối đất chi có mình em thôi, hiếu không? “ Nguyễn Hạ lặng lẽ gật đầu, cô hiểu chứ, cô cũng hiểu căn bệnh suy thoái não của bà ngoại hoàn toàn vô phương cứu chữa. Bình thường chỉ kéo dài được năm sáu năm, thế mà nay đẵ bước sang năm thứ báy, thôi thì cô cũng thấy mãn nguyện lắm rồi.
Những gì Cố Minh Châu nói đã tạo một thứ áp lực không tên lên người Nguyễn Hạ, cô bé nhoẻn cười chuyến đề tài, “Thực ra chị cứ gọi điện thoại gọi em qua là được rồi, việc gì phải lặn lội đường xa đến đây. Hôm qua em nghe anh Trình Quang báo dạo này chị bận lắm cơ mà.”
“Bố chị đang bệnh, chỗ cố Yên cũng có tý phiền hà, đúng là hơi bận nên đợt tới chắc là không có nhiều thời gian để quan tâm em, có gì thì em cứ gọi Trình Quang, nhưng cũng đừng làm phiền nó nhiều quá, nó đang ôn thi GRE để chuấn bị đi du học. Đây, chìa khóa này gửi em, ơ kìa đừng từ chối, đáng nhẽ chị định đưa em chìa khóa nhà chị, nhưng em cũng thấy tình hình đạo này của bà rồi đấy, chị đoán bụng chắc em không muốn rời xa bà; thế nên phải có xe mới tiện đi lại. Em lái tạm chiếc xe này đi, bao giờ kiếm được tiền mua xe mới thì trả lại chị sau."
Nghe chị mình nói vậy, Nguyễn Hạ đành nhận chìa khóa xe, nhưng trong dạ vẫn thấy buồn man mác. Im lặng một lúc, con bé mới mở miệng hỏi: “Chị, chị và anh Kevin... quen nhau à? ". Câu hỏi đó đã ám ảnh nó suốt đêm qua.
Bán thân cô cũng đang chờ con bé nhảy sang chú đề này nên vừa nghe thấy thế, cô chỉ cười rồi úp úp mở mở đáp lại: “Bọn chị là bạn đại học, sau này anh ấy ra nước ngoài đu học nên cũng cắt đứt liên lạc, dạo gần đây anh ấy về, bọn chị mới gặp lại nhau. Sao? '’
Theo cách nói cua chị ấy thì bọn họ chỉ giống những người bạn bình thường, lúc này cô bé mới gỡ được táng đá đang đè nặng trong lòng, “À... Chị ơi, chị thấy anh ấy là người thế nào? "
“Mỗi người một cảm nhận, cảm nhận của chị chẳng nói lên điều gì cả. Sao? Anh ấy và em có gì hả? ”
Nguyễn Hạ ngượng ngùng le le lưỡi, “Đâu mà!”
“Em từng thổ lộ với anh ấy nhưng bị cự tuyệt, xấu hố chết đi đượcl Anh ấy báo, trừ phi anh ấy chết, chứ không bao giờ anh ấy quên được người bạn gái cũ. Ôi... quả thực em xấu hổ đến nỗi chi ước có cái lỗ nẻ nào đó để chui xuống.”
“Thổ lộ ấy mà, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có hai kết quả, một là bị từ chối, hai là được chấp nhận, có gì mà phải xấu hố.”
“Chị, chị có quen bạn gái cũ của anh ấy không? ”
“Khóa nào? “
“ừm... em cũng không biết.” Nguyễn Hạ tắc tịt. Tuy quen biết đã lâu nhưng ngoại trừ một lần do uống thuốc an thần quá liều, nửa đêm nói mê gọi tên “ỉn con” ra thì chưa bao giờ cô nghe Dung Lỗi tâm sự chuyện tình bi đát của anh ấy với bất kỳ ai. “Em tò mò lắm, cô gái ấy ra sao mà lại khiến Kevin khó quên đến thế nhỉ?”
Thấy Cố Minh Châu im lặng không nói gì, Nguyễn Hạ lại tưởng chị minh không thích trò tọc mạch, thành thử cô bé cũng không gặng hỏi thêm
Nhưng thực ra, lúc này Cố Minh Châu lại thấy khó chịu trong lòng.
Trông vẻ dồi dào sức sống đang thoắt ấn thoắt hiện trên gương mặt cổ em gái, đột nhiên Cố Minh Châu thấy vẻ hững hờ của mình thật gỉa dối biết bao. Cố Minh Châu cũng hiểu, đối với Nguyễn Hạ mà nói, chị Sở Sở là người duy nhất đế nó thổ lộ những điều băn khoăn chỉ con gái mới biết với nhau.
Còn cô, cô đến với mục đích thăm dò tình địch, cô đã lên kế hoạch chu đáo để hạ gục cô bé con đáng yêu này.
“Cà phê ngon thật!” Cố Minh Châu nói lảng sang chuyện khác, “Xem ra em đã học được ối thứ ở bên ngoài, chị thấy con người em hây giờ khác xa hồi mới đi rồi đấy, khỏe khoắn mà cởi mở hơn nhiều.”
Và quá thật Nguyễn Hạ đã liêu xiêu trước câu khen ngợi của cô. Cô bé liền cười tít mắt, đoạn kể thêm một số chuyện vui vui hồi còn ở bên đó: "A! Phải rồi! Để em cho chị xem đồ án tốt nghiệp của em!” Nguyễn Hạ hớn hở chạy vào buồng, lát sau đã cầm ra một xấp hình phác thảo thu nhỏ, nâng niu trao cô xem.
Đó là hình line art của một bộ trang sức. Nhìn qua tranh vẽ rất lộng lấy. Ánh mắt Cố Minh Châu lướt xuống phía dưới, một dòng chữ bay bướm, mờ mờ bằng nét chì, chính ngay tên của loạt tác phẩm - “Đá của Hạ Mạt”
Và thế là trái tim gan lì từng trái của cô bỗng thắt lại.
“Đẹp đấy, nét vẽ có tiến bộ hơn rồi.” Cố Minh Châu xem qua một lượt rồi mím cười bảo.
Nguyễn Hạ chu môi, chừng như hơi thất vọng khi thấy cô phán ứng như vậy.
“Em muốn chị phải tỏ ra kinh ngạc đến mức nào? Nhiều năm không Sờ đến những thứ này, từ lâu chị đã là kẻ tay ngang rồi.” Cố Minh Châu dửng dưng bảo, "Ngốc ạ!”
Bị bà chị lật tẩy nên Nguyễn Hạ chỉ còn biết lè lưỡi. Mắt vẫn nhìn chị Sớ Sở dựa lưng vào thành ghế, những ngón tay thon dài nhịp nhàng gõ xuống chữ “Đá" trên hình vẽ, dường như đang nghĩ gì đó. Con bé khẽ gọi một tiếng, Cố Minh Châu mới sực tinh, “À chị đang nghĩ nên bố trí em về đâu."
“Chị, thực ra chị không cần sắp xếp hộ em đâu.” Nguyễn Hạ cười ngại ngùng, “Chị vất vả nhiều rồi, chị đừng bận tâm lo nghĩ thêm cho em nữa. Em đã trưởng thành, em có thể tự mình phấn đấu.”
“Chị chỉ muốn mang lại cho em một khởi đầu thuận lợi, còn sau này thế nào là phụ thuộc hoàn toàn vào năng lực của em. Tiểu Hạ, quan điểm của chị là, phụ nữ nên có một sự nghiệp chắc chắn, có thế thì vào lúc em gặp khó khăn trong tình yêu, ít ra em vẫn nắm chắc trong tay được chút gì đó. Song em không phải là chị, hẳn em đã có quan điểm và mơ ước của riêng mình, chị tôn trọng em, nhưng cũng luôn sẵn lòng hướng em đi theo con đường mà chị thấy tốt nhất.” Ngữ khí của Cố Minh Châu vẫn mang vẻ tự tin và bình tĩnh mà Nguyễn Hạ luôn sùng bái bấy lâu nay.
Nghe ngoài sân vọng vào tiếng còi xe inh ỏi, Cố Minh Châu bèn mở cửa sổ, ngó ra chiếc xe BMW màu đỏ đang đỗ bên ngoài, cô cười bảo, “Mau ra mở cửa cho sếp của em đi.”
Chương 13: Xì, đồ dở hơi
Trước khi đến đây, Cố Minh Châu đã bốc điện thoại gọi cho Lộ Hân Nam. Cô đưa xe cho Nguyễn Hạ, để Lộ Hân Nam đưa cô về, tiện thể tiến cử cho bạn mình một nhà thiết kế tài năng.
Nom Lộ Hân Nam hơi gầy đi một chút, mái tóc cắt tỉa gọn gàng thời trang, chiếc áo khoác dáng ngắn vẻ chín chắn cộng thêm lớp trang điểm tinh tế nhẹ nhàng, càng nhìn càng có dáng dấp của một nữ doanh nhân. Tập ảnh “Đá của Hạ Mạt” đã khiến cô ấy nửa kinh ngạc nửa mừng rỡ, đây đúng là thứ cô ấy đang kiếm tìm, đồng thời cũng là thứ mà đội thiết kế chỗ cô ấy đang thiếu hụt, một phong cách tinh khôi rạng rỡ như tường vi song cũng thế hiện được sự phóng khoáng sắc sảo.
Hai người nói miên man suốt từ lúc chuẩn bị ngồi vào bàn cho đến khi cơm nước đã xong xuôi, vẻ như đã tìm được tri âm đích thực, ngay tức khắc Lộ Hân Nam đồng ý nhận Nguyễn Hạ
Cơm nước xong ít lâu thì Cố Minh Châu và Lộ Hân Nam ra về.
Bà ngoại vẫn đang ngủ, dì không tiện gọi bà dậy, Nguyễn Hạ bèn bảo đợi bà tỉnh rồi nấu riêng cho bà ăn sau.
Chẳng hiểu tại sao, Cố Minh Châu lại muốn gặp bà nói mấy câu rồi hẵng về.
Lúc lên lầu, cô ngồi bên mép giường, nắm lấy bàn tay già nua như rễ cây của bà ngoại, khẽ gọi bà dậy, báo mình sắp về, dặn bà nhớ giữ gìn sức khỏe, hằng ngày phải kiên trì giữ thời gian luyện tập.
Bà ngoại mắt kèm nhèm gật đầu lia lịa, đột nhiên bà cất tiếng rành rọt: “Cháu yên tâm đi lấy chồng đi, bà tự biết chăm sóc bán thân mình,
Cố Minh Châu ngây người, chẳng hiểu bà đang nói với Nguyễn Vô Song hay đang nói với cô nữa. Tuy cô gật đầu vâng dạ, nhưng không hiểu sao cô cứ thấy run run là lạ. Cho đến khi chiếc xe của Lộ Hân Nam chạy ra đến cổng làng, nụ cười thường trực suốt buối chiều mới tắt lịm trên môi cô.
Lộ Hân Nam đã được nghe đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện, giờ lại thấy bạn mình co quắp một chỗ, cô bèn hỏi một câu dè dặt: “Tình hình sao rồi? ”
Cố Minh Châu thở đài thườn thượt, “Gay go đấy."
“Sao mày không giải thích thẳng toẹt với Nguyễn Hạ đi. Tao thấy con bé cũng là người biết lí lẽ ra phết.”
“Chính bởi con bé là người hiểu chuyện đấy. Nếu là Cố Yên thì tao đã nói thắng đuột rồi, nó khóc lóc vật vã, dăm bữa là lại đâu vào đấy, Còn Tiểu Hạ thì... tao thấy hơi sợ, nó lạnh lùng thật song cũng rất tình cám, chính tao chứng kiến nó nhích từng bước vượt qua nỗi đau mất mẹ, Lộ Lộ này, mày cũng thấy con người nó bây giờ đấy, nó tràn trề sức sống, thật sự là tao... không nhẫn tâm.”
Chính bởi cái vẻ thanh xuân dồi dào sức sống ấỵ mà cô không nỡ nói ra rằng - Tiểu Hạ, Dung Lỗi là người chị yêu, là bố của con trai chị. ít lâu sau sẽ là chồng chị. Thế nên em đừng yêu anh ấy nữa.
Con bé ấy đã đặt cô làm mục tiêu phấn đấu của nó, con bé có cái tính quật cường bướng bính song cũng hết sức nổi bật - y như cô thời còn trẻ. Nguyễn Hạ do một tay cô đào tạo, chính mắt cô đã chứng kiến nó phá kén thành bướm, sao cô có thể nhẫn tâm giáng cho nó một đòn phủ đầu ngay vào lúc cuộc đời nó đang tràn trề hy vọng nhất được.
“Lộ Lộ, mày có thế báo Merry nhận Tiểu Hạ làm học trò được không? “
Lộ Hân Nam phá lên cười, “Mày nghĩ kỹ đi, Merry Trương ấy à! Tao phải móc nối cả mớ quan hệ xã hội mới rước được mụ ấy về công ty đấy, một năm mụ ta đi làm không đến một tháng, thế mà mức lương tao trả cho mụ gấp đôi số lương của toàn thế anh em trong công ty một năm cộng lại báo mụ ấy là người làm công ăn lương rồi chịu nghe lời sếp nào, ối giời cho minh xin, có mà là Phật sống của tao thì có!” Nói đến đó, Lộ Hân Nam không kìm được kích động.
Merry thành danh ngay khi Cố Minh Châu và Lộ Hân Nam vẫn đang ngồi trên ghế nhà trường, lúc đó chị đã là một trong những nhà thiết kế hàng đầu thế giới. Năm đó, chị đến Trung Quốc làm tour triển lãm tác phẩm, Cố Minh Châu và Lộ Hân Nam thuê máy bay rong ruổi theo chị quá nửa Trung Quốc mà người ta vẫn kiên quyết không thèm ngó ngàng lấy một cái.
"Minh Châu, mày muốn bù đắp cho Nguyễn Hạ, tao hiểu, nhưng cái này quá thật vượt quá khá năng của tao. Cùng lắm tao chỉ tiến cử được thôi."
Cố Minh Chầu đang thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa số, đoạn từ tốn gật dầu, “Con người ta ai cũng phải thay đổi, mày nhìn chúng ta mà xem, cả hai chúng ta đâu còn như xưa nữa. Merry cũng khác nhiều rồi, mấy tác phẩm của chị ấy trong vòng hai năm qua rõ ràng đã có nhiều yếu tố trầm lắng. Cũng giống việc mày cần một luồng gió mới như Tiếu Hạ chẳng hạn, bản thân Merry cũng cần y như thế. Tao có linh cảm, Tiếu Hạ sẽ thành tài.”
Lộ Hân Nam và Cố Minh Châu kè kè bên nhau đã ngót nghét hai mươi năm, chi cần một động thái nhỏ là đủ để người kia nhận ra. Niềm đam mê cùng nỗi tiếc nuối da diết của Cố Minh Châu dành cho thiết kế chừng như đang lây sang Lộ Hân Nam, "... Minh Châu này, có bao giờ mày từng nghĩ, sau khi lấy được Dung Lỗi thì sẽ nghi việc ở nhà không? Mày không làm nhà thiết kế thời trang, đúng là tổn thất lớn cho cái ngành này.”
Vừa nghe đã biết cô bạn thân lại đang tiếc thay cho mình đây mà, Cố Minh Châu bèn bảo, “Được rồi, bây giờ tao sống cũng ổn đó chứ. Đừng nói như thể tao đang tủi thân lắm không bằng. Đợi tao giải quyết xong mấy việc gấp gần đây rồi bàn sau! Đời người dài lắm, mấy năm đợi anh ấy đã ăn thua gì. Huống hồ, tao đã đợi bao năm rồi, tao biết Dung Lỗi đáng để tao đợi.”
“Vậy chi bằng để lão tự đi giải quyết chuyện của Nguyễn Hạ có phải hơn không?”
“Lão cũng muốn thế, nhưng tao gạt đi rồi.” Cố Minh Châu thở dài, "Lộ Lộ này, nếu là mày, mày có sẵn lòng từ bỏ không, hay mày vẫn một lòng một dạ mơ về người đàn ông không thuộc về mìnhị”
Lời vừa dứt, ánh mắt đắm đuối mà Lộ Lộ dành cho Phương Phi Trì chợt vụt qua trước mắt, Cố Minh Châu như sực tinh, nhưng lời đã nói ra thì làm sao có thế rút lại được. Cô băn khoăn ngó sang Lộ Hân Nam, sắc mặt cô ấy đã khang khác rồi.
Không khí bỗng lắng xuống, hai cô bạn thân khó tránh khỏi ngượng ngập khó nói. Tiếng chuông điện thoại vang lên vào lúc này đúng là vị cứu tinh của đời cô, Cố Minh Châu vội vã nghe điện, là số máy bàn nhà Dung Lỗi.
“Tối nay về nhà ăn cơm.” Điện thoại vừa kết nối, Dung Lỗi đã thắng thừng buông một câu thế đấy.
Cố Minh Châu đồng ý, đoạn bảo, “Chừng một tiếng nữa là tới, em vừa rời nhà bà ngoại.”
“Anh biết rồi.” Dung Lỗi dửng dưng đáp.
“Đợi đã.” Cố Minh Châu lên tiếng trước khi anh kịp cúp điện thoại, “Anh mua điện thoại chưa? ”
“Maỉ rồi mua.”
“Vậy... anh có thể gọi cho cậu bạn Diên của anh để dặn cậu ta đừng tiết lộ chuyện chúng mình có Dung Dịch cho Tiếu Hạ biết, được không? ”
“Không được.”
Cố Minh Châu cáu, “Tiểu Hạ mới về nước, cho nó nghi ngơi vài ngày đã rồi em sẽ nói chuyện với nó.”
“Anh không có mồm chẳc? ” Dung Lỗi cười khẩy, “Chuyện này để anh lo, em cứ cân nhắc vấn đề của bản thân mình đi! Đừng tưởng thế mà xong!”
Cố Minh Châu nóng đầu toan cãi trả thì điện thoại hiển thị có cuộc gọi đến, cô thấy số máy cá nhân của Lương Phi Phàm, liền báo, “Có người gọi đến, em cúp máy đây.”
“Chẳng lẽ điện thoại cùa anh không được tính là có người gọi đến à? ” Dung Lỗi mia mai, “Sao lại cúp máy của anh để nghe đứa khác ”
Cố Minh Châu điên lên bảo, “Xí! Đồ dờ hơi ”
Cô ngắt điện thoại để nhận cuộc gọi của Lương Phi Phàm, giọng nói kiêu ngạo quen thuộc vọng lại từ đầu dây bên kia: “A lô! Tôi đây."
“Chuyện gì thế?” Cố Minh Châu đoán bụng chắc con bé Cố Yên ngờ nghệch lại làm gì đó dại dột rồi.
"Rốt cuộc chị đã nói chuyện với bố chị chưa? " Giọng Lương Phi Phàm lạnh như băng, “Sao Cố Yên lại đề nghị hoãn đám cưới? Cố Minh Châu, tôi cực kỳ ghét tình hình hiện tại, tính nhẫn nại của tôi không được tốt cho lắm.”
“Tôi hiểu - ngoại trừ với em gái tôi ra thì những người khác đúng là như vậy.”
“Nếu chị không giải quyết được thì để tôi làm cho nhanh.”
“Đừng!” Cố Minh Châu cuống cá lên, để ông mãnh này ra tay thì chẳng rõ sẽ xảy ra cánh tan tác chim muông nào nữa, đến lúc đó thế nào ông già ở nhà cũng chắc mẩm trong bụng rằng Cố Yên bị cưỡng hôn cho mà xem, “Tôi bảo rồi, tôi nhất định sẽ nghĩ cách để hôn lễ của cậu được tố chức đúng như đã hứa, cậu yên tâm. À mà dạo gần đây, có phải cậu lại đang ngấm ngầm chuẩn bị làm gì nhà họ Phương không đấy hả? ”
“Mấy thứ nên làm thôi.”
“Này Lương Phi Phàm, cậu làm ơn tỉnh táo hộ tôi cái, cậu và tôi thừa hiểu Cố Yên là người thế nào, con bé và Phương Diệc Thành tuy trước đây không thành đôi nhưng bây giờ hẵng còn là bạn bè, cậu mà làm gì nhà bên đó, đảm báo khoảng cách giữa cậu và Cố Yên sẽ còn xa hơn bây giờ đến mười vạn tám nghìn dặm.”
Chi qua điện thoại mà tiếng cười khẩy lạnh lẽo của Lương Phi Phàm đã làm Cố Minh Châu tê cóng cả người, “Chị bớt mồm mép trước mặt tôi đi, nếu Phương Diệc Thành dám xen vào giữa tôi và Cố Yên thì ba anh em nhà nó chết là cái chắc. Tôi mặc xác chuyện mèo mả gà đồng giữa chị và Phương Phi Trì.”
“Này Lương Phi Phàm, lễ độ với chị vợ là chuyện tồi tệ lắm à”
“À vâng thưa chị vợ, vợ sắp cưới của tôi đang ở chỗ bố vợ tương lai bên đó, nhờ chị xem-xét-giải-quyết nhé.” Nói dứt câu là cậu ta cúp máy ngay tắp lự.
Cất điện thoại đi, Cố Minh Châu sa sầm nét mặt bảo, "Lộ Lộ, mày đưa tao đến viện điều dưỡng với”
Lộ Hân Nam hỏi một câu dè dặt “Lại sao thế'?-” nhưng chưa kịp nghe câu trả lời, cô nàng đã biết ngay có chuyện chẳng lành, bèn nhấn chân ga, chiếc BMW màu đỏ lao vút đi.
Y như rằng vừa đặt chân vào cửa đã thấy Cố Yên ớ đó. Cố Bác Vân phải đi nghi sớm nên cơm tối cũng dọn sớm hơn, Cố Minh Châu tới vào tầm này là vừa kịp lúc.
Nom Cố Bác Vân khá tươi tính. Dù trong dạ rất bực nhưng ngoài mặt Cố Minh Châu vẫn thản nhiên như không. Cả hai bố con thong thả dùng cơm, vẻ đắc ý lắm, nhưng bầu không khí lại phân luồng thành hai phe xung đột lẫn nhau trong vô thức, không ai chịu ai.
Về sau, Cố Yên lên tiếng báo: “Bố ạ, con và Lương Phi Phàm đã định ngày cưới là vào hôm mười lăm tháng sau.”
“ À, ừm.” Cố Bác Vân đáp rồi tiếp tục vươn đũa gắp thức ăn.
Có lẽ Cố Yên đã chuẩn bị đầy đủ mọi lời lẽ để bác lại sự phản đối của bố mình, nhưng lúc này sự tình lại xoay chuyển như thế vừa đấm vào bị bông, thành thử con bé cứ phải quanh co một hồi, úp úp mở mở bảo, “Vậy... bố ơi, khi nào thì bố con mình diễn tập ạ? Lúc đó bố khoác tay con vào lễ đường nhé!”
“Ngay cả chuyện trọng đại cả đời của con mà cũng không thèm hỏi ý kiến bố, thì ông bố này đi hay không nào có quan trọng gì. Để chị con đi là được rồi.” Cố Bác Vân vẫn bình tĩnh, chậm rãi song nhanh như cắt đã túm được yếu điểm của Cố Yên. Cố Yên quýnh quáng bảo, “Không không! Bố ơi, đương nhiên con nghe lời bố...”