Số lần đọc/download: 1156 / 1
Cập nhật: 2021-11-27 00:01:38 +0700
Chương 20
Về đến nhà thì chẳng có ai cô mệt mỏi bước vào phòng sau đó nằm xuống giường cô biết nếu tiếp tục nhung nhớ về quá khứ người đau khổ sẽ chỉ có bản thân cô mà thôi 6 năm qua ở nơi đất khách cô đã tưởng mình đã quên nhưng khi quay lại nơi này đi trên những con đường quen thuộc những kí ức tưởng rằng đã ngủ yên lại một lần nữa trỗi dậy dày vò trái tim cô, mệt mỏi tắm rửa qua loa để trôi đi những mệt mỏi sau đó cô nằm xuống bật mp3 lên nghe nhạc được một lúc cô ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ cô như thấy mình khi còn nhỏ là một cô bé với đôi mắt trong sáng cô bé ấy đang nhìn về một nơi có một cậu bé đang chạy loăng quăng quanh sân trường trong tay ôm trái bóng nụ cười của cậu bé tươi như ánh mặt trời làm cô bé ngây người ngắm nhìn rồi lại là một mảng tối đen cô mơ thấy khi cô 12 tuổi bị anh từ chối những sự kiện những tưởng đã chìm vào hư vô một lần nữa ùa về cô giật mình tỉnh lại gương mặt ướt đẫm mồ hôi.
Bầu trời tối đen thi thoảng lại có một chiếc xe chạy qua vang rộn con ngõ nhỏ nơi ban công quen thuộc cô cầm trong tay một bức ảnh được chắp vá có chỗ đã bị cháy đen một giọt, hai giọt rồi ba giọt nhỏ xuống bàn tay nắm chặt đưa tay sờ lên mặt cô khẽ thì thầm
-Lâu lắm rồi mày mới khóc Minh nhỉ?
Ở một ngôi nhà ven hồ Thiên Kỳ đang ngủ bỗng giật mình tỉnh giấc anh xoa chán ướt đẫm, đây không phải lần đầu anh mơ thấy cô nhưng lần này anh lại mơ thấy cô khóc ánh mắt cô nhìn anh đầy oán trách thù hận. Anh chưa bao giờ anh nghĩ sẽ có ngày cô hận anh, ngày hôm nay sau khi nhìn thấy cô anh chỉ có một mong muốn duy nhất đó là nhất định phải gặp lại cô nhưng bây giờ anh lại phân vân. Anh sẽ gặp cô nhưng với tư cách gì? Bạn ư? có lẽ anh không còn xứng đáng nữa. Người yêu cũ ư? Nếu vậy chỉ làm cả hai them khó xử, Anh thở dài bước xuống giường nhìn bình minh đang dần lên báo hiệu ột ngày mới và cũng chỉ vài tiếng đồng hồ nữa thôi anh sẽ được gặp lại cô người con gái anh nhớ suốt 6 năm qua …
Đồng hồ báo thức reo vang báo hiệu cho tất cả mọi người biết đã bắt đầu một ngày mới cô thay đồ bước ra khỏi phòng vừa chạm tới tay nắm cửa đã nghe tiếng thét chói tai của Ánh Dương cô vội vàng chạy qua phòng em gái đến trước cửa thì gặp Ánh Linh cô vội vàng hỏi
-Dương sao thế em?
Ánh Linh nhàn nhạt liếc qua phòng Ánh Dương một cái rồi cười nham hiểm
-Chị không biết nó thừa năng lượng sao? kệ nó
Cô ngơ ngác định nói gì đó thì Ánh Linh nói tiếp
-Không phải chị bảo hôm nay có hợp đồng quan trọng mà đi đi muộn rồi
-Ôi chết chị đi đây các em tự ăn sáng đi nhé
Cô quên béng việc của Ánh Dương vội vàng bắt xe tới công ty chuẩn bị đi gặp đối tác. Cô vừa đi thì Ánh Dương từ trong phòng xông ra hét toáng
-Đứa nào dội nước vào mặt tao?
Ánh Nguyệt nhún vai không nói gì, Ánh Dương thấy Ánh Linh đang cười thầm thì tứ điên nhảy bổ vào người Ánh Linh. Ánh Nguyệt biết điều xách cặp ra ngoài trước vừa ra cửa thì cũng vừa lúc tiếng thét chói tai khác bay ra ngoài…
Đứng trước cổng công ty T.K cô cảm thấy lo lắng cô thừa biết nếu lần này thất bạn cô sẽ bị tống quay trở lại Mỹ nên cô quyết tâm phải thành công …
Sau khi thư kí giám đốc ra ngoài chỉ còn cô ngồi trong căn phòng rộng lớn một lúc sau lại có tiếng mở cửa cô đứng lên quay lưng ra phía cửa đưa tay ra định bắt tay với người mới vào nhưng bất chợt cô sững người. Ông trời quả thật rất thích tạo ra những tình huống khó xử như vậy, nhưng cô ở đây là vì công việc nên cô khó khăn đưa bàn tay mình lên năm lấy tay anh
-Xin chào tôi là Amy Kim
quả thật bàn tay của anh vẫn ấm áp như vậy khiến người ta không nỡ buông ra nhưng cô biết cho dù cô không buông thì anh cũng sẽ buông thôi cô giật tay lại nhưng anh nắm rất chặt cô mỉm cười lạnh nhạt
-Giám đốc xin buông tay để chúng ta có thể bàn công việc..
Anh nhíu mày từ khi nào cô có thể lạnh nhạt với anh như vậy? từ lúc thấy cô trong văn phòng anh đã muốn chạy đến ôm cô vào lòng anh cứ nghĩ nhìn thấy anh cô sẽ đỏ mặt ngại ngùng nhưng không ngờ đứng trước anh cô lại lãnh đạm như vậy nhìn cô trình bày kế hoạch một cách hoàn hảo anh thầm cảm thán cô gái này thật không tầm thường …
Cô đã nói xong mà anh cũng không có ý kiến gì khiến cô cảm thấy mình như đang nói chuyện một mình vậy con người này vẫn không thay đổi cô ho nhẹ
-Giám đốc anh xem tôi đã trình bày xong anh có ý kiến gì không ạh?
Anh thấy cô nói vậy thì mỉm cười tiếp lời
-Bản kế hoạch này tôi rất hài lòng
Cô mỉm cười chuyên nghiệp nhưng trong lòng lại mắng anh “ Tên đáng ghét tôi phải chuẩn bị nguyên một ngày mà anh chẳng thèm nói lấy một cảm tưởng là sao? ”
Thấy không khí có vẻ căng thẳng anh nói thêm
- Vậy được rồi ngày mai cô mang hợp đồng tới đây chúng ta sẽ bàn tiếp, còn bây giờ tôi có thể mời cô đi ăn trưa không?
Cô chợt thấy lạnh giá trong lòng anh bỏ cô đi, đá cô như một quả bóng xì hơi bây giờ muốn mời cô đi ăn? nịnh nọt để làm gì? cô mỉm cười lạnh nhạt
-Xin lỗi nhưng công việc của công ty có chút bận tôi xin phép đi trước
Nói xong cô không chờ anh phản ứng lập tức bước ra khỏi văn phòng chỉ mới một giây trước thôi cô như thấy anh và cô quay về thời điểm 6 năm trước như tất cả những chuyện đau lòng chưa bao giờ sảy ra cô sợ nếu tiếp tục ở lại tiếp tục đứng bên anh cô sẽ không chịu nổi mà bật khóc nhưng cô không muốn khóc nhất là đứng trước anh cô muốn anh biết rằng không có anh cô vẫn sống tốt nhưng tại sao trái tim cô lại đau như vậy?
Nhìn bước đi như chạy của cô anh thấy mình quá thất bại cô đang sợ hãi sao? anh nghe thấy cách xưng hô lạnh nhạt của cô nhìn thấy sự lạnh lùng của cô anh không quen thấy cô như vậy anh muốn cô quay trở lại làm Kim Ánh Minh chứ không phải Amy mím môi nhìn bóng cô xa dần anh mỉm cười chua sót ở gần anh đáng sợ vậy sao?
Buổi sáng trong lành người đi lại tấp nập trên tòa nhà cao tầng anh đứng đó ánh mắt như đang tìm ai đó rồi ánh mắt chợt chở nên cô đơn biết bao người anh muốn tìm đã không thấy đâu nữa.
End chap 20