Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Buusan Nguyen
Upload bìa: Buusan Nguyen
Số chương: 37 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2994 / 54
Cập nhật: 2020-05-28 15:55:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
IV. Văn Hoàng Bị Bắt Cóc
V
Văn Hoàng bị bắt cóc
Lê Diệp đi rồi, cánh cửa đóng chặt lại rồi, Văn Bình còn đứng như pho tượng.
Chàng muốn quên để vùi đầu vào công việc. Song công việc rồn rập lại bắt chàng nhớ lại. Thật ra chàng là người có nhiều nghị lực nếu không đã mất ăn, mất ngủ héo hon mà mang bệnh.
Vì chàng là một người cha đau khổ. Người cha đã mất đứa con trai duy nhất.
Chàng quyết sống độc thân nhưng định mạng oái oăm đã khiến Quỳnh Loan có con với chàng. Trường hợp «cha già, con cộc» của chàng đã làm chủ đề cho nhiều sự bàn tán trong sở Mật vụ. Nói cho đúng, chàng chưa già, và thằng Văn Hoàng mũm mĩm không phải là «con cộc». Nếu chàng phải khai giấy hộ tịch đàng hoàng, làm khai sinh cho tất cả những hòn máu do chàng tạo ra thì chắc chắn Văn Hoàng không thể được coi là đứa con duy nhất.
Dầu sao Văn Hoàng cũng mang lại cho chàng những phút nghỉ ngơi thoải mái và thần tiên. Văn Bình đã hưởng nhiều thú vui, song thú vui trong trẻo và thanh tao nhất, chàng lại chưa nếm trải, đó là thú vui đùa nghịch với con. Văn Hoàng lớn nhanh như thổi, càng lớn nó càng quấn quít cha nó. Ngày tháng trôi qua, thấm thoát nó đã lên 9 tuổi, 9 tuổi đối với con nít thông thường của thế kỷ 20 chuyên ăn sữa bột, uống sinh tố, nuôi nấng theo phép vệ sinh, đã là thời kỳ mà phụ huynh có thể nhìn thấy để đoán liệu tương lai. Văn Hoàng giống bố như đúc, giống về bộ mã khôi ngô, khỏe mạnh và lôi cuốn, thậm chí giống cả về tính tình và sở thích nữa.
Nó mới lên 9 tuổi mà đã giỏi võ, thiếu niên 14, 15 cao hơn nó cái đầu bị nó quật ngã như chơi. Quỳnh Loan đã đích thân dạy võ cho con, nàng không đến nỗi là võ sĩ hạng xoàng, vậy mà nàng không còn miếng võ nào còn lại để truyền cho con nữa, và nhiều khi nàng sơ ý đã bị con trai cho hạ đo ván. Ông Hoàng phải cử huấn luyện viên riêng đến nhà để dậy Văn Hoàng, nhưng chỉ sau mội thời gian ngắn huấn luyện viên nào cũng lắc đầu le lưỡi: gớm, thằng nhỏ học như máy, mới dạy một lần đã thuộc, không những thế, nó còn đặt ra hàng trăm câu hỏi hóc búa nữa... thôi, tôi xin phép cụ tổng giám đốc cho được thay thế bằng huấn luyện viên khác có khả năng hơn.
Kốt cuộc, Văn Bình phải đứng ra dạy con. Với đà học tập này, chỉ đến 16, 17 tuổi là Văn Hoàug giỏi hơn bố. Dĩ nhiên, nó sẽ thua về kinh nghiệm chiến trận, nhưng nó sẽ hơn cha về sự nhanh nhẹn và dẻo dai của tuổi thiếu niên.
Trong những năm còn ẵm ngừa và chập chửng biết đi, Văn Hoàng được nuôi trong vòng rào của bệnh xá hoặc trại dưỡng sức của Sở. Luôn luôn ông tổng giám đốc cho người canh phòng chặt chẽ vì sợ địch bắt cóc. Khi nó bắt đầu học mẫu giáо, sự canh phòng được nới rộng, và Quỳnh Loan đã đảm trách việc nuôi nấng, tuy nhiên, ông Hoàng vẫn không ngừng để mắt đến. Hai mẹ con ở một căn phố lầu kín dào và kiên cố ở đường Pasteur. Quỳnh Loan lái xе đưa con đến trường trong một chiếc xe đua nhỏ xíu, cửa kiếng quay kín mít và mỗi ngày nàng mỗi thay đổi lộ trình.
Nàng tin tưởng vào tài nghệ của nàng, nếu phải quần thảo với đàn ông lực lưỡng, nàng đủ sức quật ngã hai ba võ sĩ đai đen đệ nhất, và nếu dùng súng thì nàng cũng không quá tầm thường. Vả lại, Văn Hoàng còn nhỏ xin nhưng ăn gỏi được nó chẳng dễ nào, và nhất là đấu súng với nó càng khó hơn nữa, vì cũng như cha, nó có tài bách bộ xuyên dương, chỉ cần bắn một phát là triệt bạ kẻ thù cách xa bốn năm chục thước.
Vậy mà Văn Hoàng vẫn bị bắt cóc như thường.
Vụ bắt cóc diễn ra một cách êm thấm với mọi tinh tiết ăn khít nhau, như trong một cuốn phim trinh thám tài tình. Buổi sáng hôm ấy, Quỳnh Loan lái xe từ nhà đến đường Hồng Thập Tự đưa con đi học. Nàng đi luôn không về nữa. Gã vệ sĩ có nhiệm vụ đi theo xe nàng bằng xe gắn máy Honda cũng mất tích.
9 giờ sáng, tin từ bệnh viện Sài gòn cho tổng hành doanh của ông Hoàng biết gã vệ sĩ đã chết. Hắn đang chờ đèn giao thông bật xanh ở ngã tư, miệng phì phèo hút thuốc lá thì dột nhiên ngã lăn xuống đất. Cảnh sát công lộ hối hả chỡ nạn nhân vào nhà thương nhưng vừa lên xe tải thương thì hắn đã trút hơi thở cuối cùng. Y sĩ bệnh viện cho biết là nạn nhân từ trần vì bệnh tim.
Tuy nhiên, theo sự khám xét của luật y Sở Mật vụ thì nạn nhân bị giết bằng atémi. Kẻ xử dụng đòn atémi này phải là võ sĩ cao cường vì hắn chỉ điềm nhẹ ngón tay vào tim là tim ngừng đập, Sở Mật Vụ mở cuộc điều tra đại qui mô, các cơ quan an ninh công khai cũng phối hợp hoạt động với toán điều tra đắc lực của ông Hoàng. Nhưng màn bí mật vẫn tiếp tục buông kín.
Đột ngột Quỳnh Loan được thả về.
Nàng được chở bằng xe hơi bí mật từ một địa điểm bí mật đến một bệnh viện tư hạng lớn trong thành phố. Người lạ đã lấy phòng cho nàng, thanh toán trước mọi sở phí, mời y sĩ đến điều tri rồi biến mất. Trong khi ấy, một giọng nói phụ nữ trọ trẹ báo tin bằng điện thoại cho tổng đài của Sở Mật vụ về việc Quỳnh Loan được bọn bắt cóc trả tự do.
Ông Hoàng đích thân đến dưỡng đường trong khi Quỳnh Loan bị mê man. Nàng được đưa vào phòng giải phẫu về bênh ruột dư trầm trọng. Nhân viên bệnh viện trao vận tay ông Hoàng bức thư như sau:
«Ông Văn Bình thân,
(kính nhờ cụ Hoàng chuyển giao)
Đã gọi là ông còn kèm theo «tiếng» thân, chắc hẳn chúng tôi sẽ bị ông coi là quá khách sáo. Nhưng thưa ông, sự thực là vậy, chúng tôi gọi ông bằng «ông», vì cá nhân tôi cũng như một số bạn tôi chưa hề đượt hân hạnh gặp ông bao giờ. Tuy vậy, ông lại rất thân với chúng tôi vì tổ chức của chúng tôi đã biết đầy đủ về ông, và cả tôi cũng có hình ông và hồ sơ lý lịch ông trong ví.
Tôi thành thật xin lỗi ông về việc tạm giữ cháu Văn Hoàng và cô Quỳnh Loan. Tôi nói “tạm giữ” là vì chúng tôi sẽ trả tự do cho họ. Văn Hoàng là đứa con trai duy nhất của ông nên tôi biết ông rất đau khổ. Tôi cũng làm cha như ông, tôi rất thông cảm với niềm đau khổ của ông.
Lẽ ra tôi chưa thể tha cô Quỳnh Loan. Phần vì mẹ phải sống gần con để săn sóc cho nó. Cháu Văn Hoàng đã lên 9, thông minh tuyệt vời, võ nghệ xuấtchúng, nhưng vẫn làm nũng như con nít lên 5. Ông hỏi cô Quỳnh Loan sẽ biết rõ chúng tôi đối xử ra sao trong những ngày hai mẹ con được tạm giữ.
Là thủ lãnh điệp báo hữи danh, ông khônq thể không đồng ý rằng trả tự do cho Quỳnh Loan là dại dột. Dại dột vì Quỳnh Loan có thể dẫn ông và các nhân viên của ông Hoàng khám phá ra trụ sở của chúng tôi. Chúng tôi cũng nghĩ đến việc thủ tiêu Quỳnh Loan khi nàng lâm bệnh. Nhưng tôi cũng như ông, chúng ta là điệp viên có thể giết hàng chục, hàng trăm người không thương sót, không cần nêu lý do, song chúng ta còn là nghệ sĩ biết rung động mãnh liệt.
Vả lại, tôi bắt cóc hai mẹ con Quỳnh Loan, Văn Hoàng với mục đích hoàn toàn nghề nghiệp, tôi không muốn gây thù chuốc oán với riêng ông. Quỳnh Loan bị bệnh ruột dư, mà bệnh ruột dư thì phải mồ cắt ngay để chậm e nguy đến tính mạng. Bởi vậy tôi đã lái xe chở nàng đến dưỡng đường.
Tôi xin hứa với ông sẽ chăm nuôi tử tế cho cháu Văn H oànq. Nó đánh atémi rất lợi hại, quả là hổ phụ sinh hổ tử, một nhân viên của tôi suýt mất mạng vì đùa bỡn với nó. Tôi xin báo để ông mừng, khi còn ở đây, cô Quỳnh Loan và cháu Văn Hoàng được ngụ trong một căn phòng rộng có đủ tiện nghi tân tiến như máy lạnh, tủ lạnh, bếp nấu, máy giặt, máy sấy, thức ăn tươi và đồ hộp, y tá thăm viếng mỗi ngày hai lần. Hai mẹ con được tự do xет vô tuyến truyền hình, nghe đài ra-đi-ô, nghe đủ loại nhạc, và đọc đủ loại báo. Văn Hoàng thích nghe nhạc, tôi đã chọn mua cho nó những đĩa hát và cuộn băng mới nhất, và những máy nó đang dùng cũng là những máy âm thanh đắt tiền nhất của Nhật Bản.
Bây giờ nó ở lại một mình, tôi sẽ săn sóc nó chu đáo hơn nửa. Xin ông hoàn toàn tin ở chúng tôi.
Kính thư
Những ngưài bạn giang hồ
Văn Bình đọc đi đọc lại bức thư cả chục lần, đến nỗi nhớ các dấu chấm phết, nhớ những chữ h cụt đầu và chữ i đậm nét. Chàng đã hiểu địch muốn gì. Ông Hoàng không nói ra, chàng cùng không nói ra, song cả hai đều chung một ý nghĩ đó là địch đang tìm cách làm Sở Mật vụ bị tê liệt, hoàn toàn tê liệt. Văn Hòang là mụn con độc nhất của chàng. Chàng khó thể hy sinh được con và ông Hoàng cũng không nỡ nào hy sinh Văn Hoàng, phương chi ông lại là cha đỡ đầu của nó. Dĩ nhiên, địch sẽ không đòi hỏi những chuyện lớn lao khiến Văn Bình phải đặt tình cha con xuống dưới nghĩa vụ. Địch sẽ đòi hỏi chàng án binh bất động. Địch sẽ không cho phép chàng tham gia các điệp vụ thần sầu quỷ khốc thường lệ. Nếu chàng trái lời, địch sẽ làm hại con chàng... Lối «săng ta» này rất cổ điển và rất tầm thường nhưng lại rất hữu hiệu. Bằng chứng là Văn Bình phải khoanh tay chờ đợi...
Quỳnh Loan bình phục trong vòng ba ngày. Đúng ra, nàng đã gặp Văn Bình và trò truyện với chàng ngaу sau khi tỉnh cơn mê giải phẫu. Nàng xác nhận địch nói đúng. Trong những ngày bị bắt cóc mẹ con nàng được đối xử rất đàng hoàng, nhân viên của địch coi nàng và Văn Hoàng như thượng khách, muốn gì được nấy, kể cả những cái khó kiếm nhất.
Về ăn uống thì vị tất các nhà hàng thượng thặng ở thủ đô Sài gòn có những món ngon bằng. Thực đơn Tàu gồm toàn những món đắt tiền, nấu nướng đúng cách, lối Bắc ra Bắc, lối Nam ra Nam. Đầu bếp phải là người có kinh nghiệm, thực đơn Tâv cũng tuyệt diệu không kém. Văn Hoàng giống tính cha, có cái thú ẩm thực kỳ quái và bốc đồng, đang đêm thèm ăn kẹo, mà kẹo phải là kẹo gương chế tạo tại Quảng Ngãi, thích ăn nem thì nem phải là nem Huế. Thèm cam sành thì nó oái oăm không chịu thèm vào những tháng giáp Tết và đầu xuân nghĩa là thèm vào giữa mùa cam sành mà lại đòi ăn vào giữa mùa hè. Khi nó còn ở nhà, mỗi khi nó đòi ăn bất tử như vậy. Văn Bình đều lái xe đi mua cho nó, khi bị giam giữ nó vẫn đòi ăn một cách phờt đời khiến tên «chủ ngục» nhăn mặt:
- Trời ơi, cam sành đang xanh leo, tìm đâu ra cam sành vàng rộm và mọng nước cho cậu ăn bây giờ?
Nó liền cười nhạt:
- A, các ông không thể tìm được cam sành thì thôi... Vậy mà ông cứ khoe đối xử với tình thượng khách. Chẳng qua các ông hà tiện...
- Cậu lầm to. Nếu phải trả một ngàn đồng một trái cam sành cho cậu ăn tráng miệng, tôi cũng sẵn sàng.
- Nhưng nến phải trả một triệu đồng, ông sẽ nhăn mặt từ chối...
- Cậu đừng lộn xộn, nếu...
- Ông định cho tôi một bài học ư? Còn lâu. Đấu quyền tay đôi vị tất ông hạ được tôi, dầu tôi còn nhỏ. Lại còn mạ tôi nữa. Ông muốn ốm đòn thì đụng đến da thịt tôi. Tôi báо cho ông biết, sớm muộn ba tôi sẽ khám phá ra nơi này, và ba tôi sẽ làm cỏ hết.
Tên «chủ ngục» xông lại, toan dùng trò võ biền đối với cậu bé 9 tuổi. Tuy vậy, một lớn một nhỏ quần thảo với nhau vị tất lớn ăn được nhỏ, Văn Hoàng lại có nhiều hy vọng hơn để làm thịt đối phương. Quỳnh Loan phải can:
- Tài nghệ của ông chỉ hiếp đáp được con nít sơ sinh. Ông tiến lên bước nữa, con trai tôi đánh lũng đầu thì đừng trách.
Chột dạ, tên “chủ ngục” thu đòn về. Cửa phòng mở, một người đàn ông đeo mặt nạ bước vào. Hắn là tên “chủ nhất”. Hắn quát mắng bọn thuộc viên, ra lệnh cho chúng phải tìm mua cam sành cho bằng được, sau đó lên tiếng nhã nhặn xin lỗi Văn Hoàng.
Hai mẹ con không thiếu thức gì, ngoại trừ khí trời bên ngoài. Quỳnh Loan là nữ điệp viên được huấn luyện chu đáo, lại có nhiều kinh nghiệm nghề nghiệp nhưng đành phải lắc đầu khi Văn Bình hỏi nhà giam tọa lạc ở đâu. Không suy nghĩ, nàng đáp ngay:
- Việc đầu tiên của em sau khi bị bắt cóc là tìm cách đoán định vị trí. Trong những ngày kế tiếp, em cũng làm như vây. Song em thú thật là không phăng ra được gì. Sau khi bị bắt em và con đều bị bịt mắt kín như bưng, nếu không bị bịt mắt cũng vô ích vì em và con mê man hoàn toàn. Nơi giam có lẽ là nhà hầm đào rất sâu dưới đất và được thiết bị vật liệu kiến trúc và dụng cụ hãm thanh nên suốt ngày đêm không có tiếng động nào lọt vào. Phòng giam khá rộng, gồm hai buồng tắm có đủ nước nóng, nước lạnh, một nhà bếp, hai buồng ngủ và một buồng khách, mọi buồng đều trang trí sang trọng và tối tân. Liên tạc với bên ngoài bằng điện thoại, nhấc ống nói là ở đầu dây có ngay tiếng trả lời. Nhân viên của địch vào phòng giam bằng một cánh cửa duy nhất, bằng thép dầy như cửa chắn nước dưới tầu ngầm, và đóng mở bằng động cơ điện.
- Quan sát đồ đạc em có thấy gì đặc biệt không?
- Không. Em đã tháo nệm, lật xa-lông lên coi nhưng không tìm ra vết tích chế tạo ở đâu. Em nhận thấy địch rất cẩn thận.
- Diện mạo của bọn nhân viên tiếp xúc thường ngày với em ra sao?
- Chẳng có gì đáng kể.
- Vì họ mang mặt nạ cao su.
- Vâng, toàn một thứ mặt nạ bằng chất porotherme đúc tại Tiệp Khắc. Bên ngoài mặt nạ cao su này, họ trùm lên một mặt nạ khác bằng ni-lông nữa.
- Giọng nói?
- Họ nói toàn giọng trọ trẹ khó nghe. Giọng người nào cũng vậy. Em có cảm tưởng là họ đã học qua lớp huấn luyện về đổi giọng. Em cố khám phá sơ hở nhưng họ rất khôn ngoan.
- Bề cao và bề ngang?
- Giống nhau như đúc cùng một khuôn. Bề cao và bề ngang từng người đều ở mức trung bình, nghĩa là không cao, không thấp, không béo cũng không gầy. Loại người trung bình này có hàng vạn, hàng triệu. Em đã quan sát tay chân họ, song chân họ đều mang giày, còn tay thì luôn luôn mang găng da. Anh nghĩ sao về sự thận trọng nàу của địch?
Văn Bình gãi càm một lát rồi đáp:
- Anh chưa thể trả lời dứt khoát trong lúc này. Em bị bệnh ruột dư họ tha cho về để điều trị, nghĩa là họ chỉ muốn bắt em và con để làm con tin. Làm con tin để trói chặt tay chân anh. Anh chưa biết tổ chức bắt cóc là ai, có thể là GRU hoặc Quốc tế Tình báo Sở, có thể là cơ quan điệp báo đồng minh, hoặc một tổ chức quốc tế tư nhân, nhưng dầu là ai chăng nữa thì họ cũng tỏ ra khá lợi hại. Bố trí một vụ bắt cóc yếu nhân ngay giữa thủ đô Sài gòn một cách ngon lành, họ không phải là một tổ chức tầm thường. Cho đến nay, điều làm ông Hoàng và anh băn khoăn nhiều nhất là tại sao em đã đề phòng cẩn thận như vậy mà vẫn bị bắt cóc?
Quỳnh Loan thở dài, một giọt lệ long lanh trên khóe mắt, có lẽ vì nhớ con:
- Cả đến em cũng không hiểu tại sao nữa. Em xin kể anh nghe. Như thường lệ, em vừa lái xe ra khỏi ga-ra là phóng nhanh liền. Phóng đến ngã tư, gần đèn giao thông, em tạt vào lề để quan sát phía sau trên kính chiếu hậu. Anh vệ sĩ chạy Honda sau xe cũng đã đậu lại và giơ bàn tay trái lên, rút cặp kiếng mát ra khỏi mắt, ám hiệu này chứng tỏ là tuyệt đối an toàn, phía sau không có người lạ đi theo.
Em đổi lộ trình, thay vì chạy thẳng đường Pasteur đến ngã tư Duy Tân thì quẹo trái xuống Hồng Thập Tự, em lại rẽ Nguyễn Du để ra Hồng Thập Tự qua công viên Tao Đàn. Trên suốt lộ trình từ nhà đến Hồng Thập Tự, gần trường học, anh rệ sĩ vẫn theo sát xe em, và lần chót trước khi bị hạ sát, anh ta còn rút kiếng mát báo hiệu là tình hình vẫn tiếp tục an toàn tuyệt đối.
- Em có mục kích khi anh vệ sĩ bị giết không?
- Thưa anh không. Em quẹo ra Hồng Thập Tự thì còn thấy anh ta mỉm cười trong kiếng chiếu hậu. Nhưng chỉ nửa phút sau đó em không biết gì nữa.
- Bị bất tỉnh?
- Thưa anh vâng.
- Nguyên nhân?
- Em không biết. Mãi khi về đến nhà giam, em và con mới tỉnh lại.
- Chắc bị bắn thuốc mê.
- Xe gắn máy lạnh, kiếng xe khi ấy được quây kín nên em nghĩ là bom thuốc mê được lắp sẵn trong xe, và được điều khiển từ xa bằng vô tuyến điện. Nhân viên của Sở khám xe em có phăng ra dấu vết khả nghi nào không?
- Không.
- Lạ thật
- Chẳng có gì lạ cả. Vì lẽ dễ hiểu chiếc xe của em cũng mất tích luôn, giờ này có lẽ địch đã đập giàn xe bẹp rúm, đem chôn dưới đất hoặc nấu tan ra thành nước để phi tang.
- Sở dĩ em cho là lạ vì xe em cất trong ga-ra được hai con đinh-gô canh phòng suốt ngày đêm. Muốn gắn máy bom thuốc mê trong xe địch phải lẻn vào ga-ra, một con chuột lắt đột nhập cũng bị cặp đinh-gô xé xác huống hồ người lạ. Trừ phi chúng bị giết chết, đằng này chúng vẫn còn sống phây phây buổi sáng hôm đó khi em đánh xe đưa con đi học.
Quỳnh Loan nói đúng, Đinh-gô là giống chó sa mạc hung dữ nhất trên thế giới. Nó sinh sống tại Úc châu và trong nhiều năm đã là mối nguy hàng đầu của giới nuôi cừu, mà len cừu là hàng xuất cảng quan trọng của Úc châu nên mốt nguy này đã trở thành mối nguy chung của cả lục địa. Con đinh-gô giết cừu như giết ngóe, mỗi đêm có thể cắn cổ chết trăm con cừu. Người Úc tìm đủ cách không ngăn chặn nổi nên chính phủ phải cho lập một hàng rào sắt dài gần 9.500 cây số chạy qua một phần ba lãnh thồ Úc để bảo vệ các đàn cừu. Tư nhân bắn chết đinh-gô được thưởng tiền hậu hĩ, độc dược strychnine được bỏ xuống vũng nước mùa nóng để giết đinh-gô. Hàng vạn con đã thiệt mạng, vậy mà hàng năm số cừu bị cắn chết vẫn lên đến hai ba triệu con.
Văn Bình biết đến giống dã cẩu này trong một chuyến công tác tại Úc. Chàng mầy mò xin được một cặp đực cái mang về Sài gòn nuôi. Chàng phải mầy mò vì theo luật pháp thường dân không được phép nuôi đinh-gô, xuất cảng giống chó đồ tể này còn bị cấm đoán khắt khe hơn nữa.
Trên nguyên tắc nó không tấn công người song một khi đã nhảy vào cổ thì nạn nhân khó thể thoát nạn. Văn Bình nuôi cặp đinh-gô từ khi chúng mới được một tháng. Là chuyên viên nuôi chó, chàng đã dạy dỗ chúng thành cặp chó giữ nhà vô cùng đắc lực, còn đắc lực hơn cả một tiểu đội vệ sĩ am tường nhu đạo, và võ trang tận răng nữa.
Giống đinh-gô khác mọi gióng chó trên thế giới ở chỗ đực cái rất thủy chung. Con đực và con cái đã sống với nhau là sống trọn đời, chứ không lạt lòng dễ dàng như phần đông đàn bà, đàn ông trên trái đất. Chó đinh-gô trông gần giống chó lai bẹt-giê Đức và chó ta. Nó cao hơn chó ta, mõm nhọn như mõm chồn cáo. da trơn, lông ngắn, màu hung nhạt, đuôi vễnh và rậm. Nghĩa là người chưa biết chơi chó dễ lầm chó đinh-gô với loại chó lười biếng vô tích sự, chỉ nghĩ đến ăn no và sủa bâng quơ.
Sau khi huấn luyện thành thục, Văn Bình mang cặp chó lạ biếu ông Hoàng. Và ông Hoàng lại nhường cho mẹ con Quỳnh Loan, Văn Hoàng. Cặp chó giữ nhà một cách kín đáo nhưng vô cùng lợi hại. Chúng không bao giờ sủa, ban đêm chúng xê dịch êm ru phải thinh tai mới nghe nổi tiếng động, khi cần chúng có thể chạy nhanh không kém xe hơi, xấp xỉ 70, 80 cây số một giờ. Quỳnh Loan đặt hết tin tưởng vào chúng.
Nhưng sự việc không ngờ đã xảy ra…
Nghe Quỳnh Loan nói, Văn Bình xua tay:
- Sau khi em và con bị bắt cóc, ông cụ đã sai chuyên viên thú у đến khám nghiệm hai con đinh-gô. Thoạt đầu, các chuyên viên không thấy điều gì khả nghi. Mãi sau họ mới khám phá ra là đêm hôm trước cặp chó đã ngủ thiếp đi trong 10, 15 phút đồnhg hồ.
- Trời ơi!
- Bây giờ em đã hiểu rõ chưa? 10 phút là thời gian khá đủ cho nhân viên địch đột nhập gа-rа và gắn bom thuốc mê vào động cơ xe hơi. Nếu ông cụ không có những dụng cụ phân chất và thí nghiệm cực kỳ tối tân vừa nhập cảng từ Đức quốc về thì không tài nào phăng ra. Vì thứ thuốc mê mà địch sử dụng thuộc một loại khá đặc biệt, nó được bắn ra bằng một khẩu súng bề ngoài như Colt 9, viên đạn có tác dụng xuyên qua da thịt như quang tuyến X, và điểm độc đáo là không lưu tại dấu vết, dầu là dấu vết chỉ nhỏ bằng phần trăm đầu mũi kim gút. Nó xuyên nhập cơ thể, chạm phải đường dây thần kinh là gây ra tê liệt tức khắc, tùy theo liều lượng nhiều hay ít, nạn nhân sẽ bất tỉnh một thời gian dài hay ngắn, ngắn nhất là 5 đến 10 phút đồng hồ, còn dài có thê là một, hai ngày.
- Hơi độc này có nguy hiểm với người không anh?
- Cũng khá.
Quỳnh Loan òa khóc. Văn Bình vuốt tóc nàng:
- Em nhớ con phải không? Anh cũng nhớ nó phát điên lên. Nhưng em yên tâm địch không dám hại nó đâu. Anh tin là nó sẽ trở về. Loại hơi độc em và con ngửi trên xe khác với loại hơi độc sử dụng trong ga-ra cho hai con đinh-gô ngửi. Điều này chứng tỏ thêm là địch chỉ muốn giữ em và thằng Văn Hoàng làm con tin.
- Em sợ lắm.
- Đừng sợ. Ông Hoàng đã cam kết sẵn sàng chấp nhận mọi điều kiện do địch đưa ra để trao đổi con chúng mình.
- Nhưng…
- Chẳng nhưng gì cả. Em đừng quên chúng mình là nhân viên điệp báo cao cấp. Riêng anh, anh là phụ tá của ông tổng giám dốc. Trong nhiều năm hoạt động, anh đã đòi hỏi các cộng sự viên phải đặt quyền lợi cá nhân dưới quyền lợi chung, và khi cần phải hy sinh mạng sống của mình cho sự an toàn của Tổ chức. Năm ngoái, phó giám đốc trú sứ của Sở lại Hồng Kông ở vào trường hợp như anh. Vợ у chết cách đây 4 năm để lại một mụn con gái duy nhất. Y rất yêu vợ, vợ y lại chết vì lai nạn xe hơi do chồng bất cẩn gây ra nên y luôn luôn hối hận, tình thương vợ được dồn cả vào đứa соn gái. Địch dò biết đã bắt cóc đứa con gái, hầu gây áp lực với viên phó giám đốc trú sứ. Địch nói sẽ trả tự do cho con y nếu y cung cấp tin tức liên quan đến các đường dây của ta từ Hồng Kông vào Hoa lục và Bắc Việt. Ông Hoàng сố gắng giúp y cứu con, nhưng không thể đánh đổi sự an toàn của một đứa trẻ, dầu là hòn màu duy nhất của một cộng sự viên trung kiên và lỗi lạc, để lấy sự nguy hiểm cho các điệp viên đang hoạt động trong lòng địch.
- Nghĩa là đứa con gái vô tội và đáng thương kia đã bị hy sinh?
Văn Bình nín lặng. Quỳnh Loan vẫn tỉ tê khóc. Nàng vốn là nữ điệp viên ưu tú của Ban Biệt vụ, được trui luyện trong lò thép điệp báo nên trái tim nàng rắn chắc như bằng khối bê-tông. Nhưng dầu sao nàng cũng là đàn bà, với thiên chức làm mẹ thiêng liêng.
Văn Bình ngồi im rất lâu. Mắt chàng quắc lên như muốn đốt cháy giò huệ Amaryllis đang trổ hoa trắng muốt trong cái chậu nhỏ bằng pha lê kê trên bàn đối diện. Amaryllis là loại hoa huệ kỳ dị nở quanh năm, và nở hoa hàng chục năm liên tiếp. Hoa huệ này chỉ ưa khí lạnh dưới 15 độ bách phân. Văn Hoàng có một nội hỏa xung hậu nhờ được chân truyền nội công của cha nên không cần mặc áo ngự hàn trong mùa lạnh như hoa Amaryllis. Vì vậy, ông Hoàng đặt hỗn danh cho nó là Amaryllis (hoa huệ Amaryllis liên hệ đến một điệp vụ của Văn Bình Z-28 trên biển Thái Bình Dương, từ Phi Luật Tân qua Nam Dương quần đảo đến vươnng quốc Thái Lan. Bạn đọc có thể theo dõi điệp vụ này trong bộ truyện «Mèo Xiêm Cọp Thái» đã xuất bản năm 1969. Truyện này cũng nói rõ về đặc tính của hoa Amaryllis).
Bông huệ thanh khiết còn đó mà Văn Hoàng đã đi đâu mất. Văn Bình liếc nhìn Quỳnh Loan. Khi ấy, nàng cũng đang đăm đăm nhìn chậu hoa trắng. Lòng Văn Bình đau như xé. Chàng quyết đội trời đạp đất để tìm con.
Và сhàng đã dấn thân vào kế hoạch táo bạo của ông tổng giám đốc Sở Mật vụ.
Kế hoạch này đưa chàng vào khu D.20 của trung tâm cải huấn Chí Hòa trong những ngày giáp Tết Nguyên Đán.
Z.28 Tử Chiến Ngoài Khơi Z.28 Tử Chiến Ngoài Khơi - Người Thứ Tám Z.28 Tử Chiến Ngoài Khơi