Having your book turned into a movie is like seeing your oxen turned into bouillon cubes.

John LeCarre

 
 
 
 
 
Biên tập: Phuong Uyen Pham
Upload bìa: Phuong Uyen Pham
Số chương: 20 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1343 / 13
Cập nhật: 2015-11-11 14:04:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Vì Gem Có Điều Bí Mật
huyện xảy ra tại một thành phố nhỏ miền nam Thái Lan.
Tháng 1. Trên Bus.
8.15 sáng. Gem đón chuyến bus đầu tiên từ học xá đến trường. Cô chọn một chỗ giữa bus, cạnh bên cửa sổ. Chuyến bus đầu tiên luôn náo nhiệt đủ mọi ngôn ngữ từ Âu đến Á, nói về muôn vàn chủ đề. (Đây là một trường đại học quốc tế.) Nhưng Gem hiếm khi chú ý hay góp vui vào những câu chuyện ấy. Bắt đầu một ngày mới, cô thích trầm tư trong âm nhạc và yên lặng ngắm quang cảnh mướt một màu xanh của con đường đến trường. Trên bus, cô luôn tự cách ly mình bằng những bài hát trong iPod.
8.20 sáng. Một chàng trai cao lớn, tóc nâu, mắt nâu, có làn da đỏ gay của một người châu Âu đã hấp thụ quá nhiều nắng nhiệt đới trong thời gian ngắn bước đến ghế của Gem.
– Can I sit here? (Tôi ngồi đây được không?)
– …
Gem không nhìn thấy và không nghe anh ta. Im lặng là đồng ý. Chàng trai ngồi vào chiếc ghế cạnh Gem. Xe chuyển bánh. Đang ẩn mình trong tiếng nhạc, mắt ve vuốt những hàng cây xanh lướt qua cửa sổ, thì một bên tai nghe iPod của Gem bị giật ra. Bị bất ngờ, cô quay phắt sang bên, anh chàng châu Âu cười rõ tươi:
– Hi. Tôi là Roger.
– Hi. Gem.
Roger cố gắng bắt chuyện bằng đủ mọi câu hỏi về trường lớp, về cái thành phố nhỏ yên bình này, về những nơi để sinh viên party … Gem đáp trả nhát gừng, không che giấu sự bực mình vì chương trình tận hưởng buổi sáng yên lành của mình bị phá bĩnh. Cuộc nói chuyện “có kẻ tung mà không có người hứng” nhanh chóng tan vào không khí. Cài lại một bên tai nghe, Gem im lặng hưởng thụ âm nhạc. Roger im lặng đọc sách.
Tháng 2. Bị Ám Trong Thư Viện.
Roger đến từ Hy Lạp, có duyên ăn nói và một gương mặt tuấn tú, lịch lãm theo kiểu các chàng hoàng tử châu Âu ngày xưa. Ngày đầu tiên anh bước vào trường, các cô gái đã rất thích mắt. Thế nên thiên hạ càng xầm xì to nhỏ, càng mắt tròn mắt dẹt trước sự việc: Roger công khai theo đuổi Gem.
Gem là một cô gái đen – trắng. Cuộc sống của cô không biết đến sự tồn tại của màu xám: Không bao giờ làm một điều gì với 50, 60% sức lực và cố gắng chỉ để cho có, cho xong. Lấy việc học làm ví dụ. Cô chẳng che giấu sự căm ghét dành cho những môn bắt buộc phải lấy để đủ chương trình. Ngoài ngày thi, cô chỉ ghé lớp vài lần. Còn thì Gem ẩn vào một góc thư viện nhâm nhi cà phê, đọc sách. Thầy cô trong trường, nếu lấy Gem là cột mốc, sẽ chia thành hai phe: rất thích và rất sợ có cô trong lớp. Bởi có những môn cô lại là sinh viên No.1.
Với con người, Gem cũng không thể giữ thái độ “không thích mà cũng chẳng ghét”. Bạn bè, có người thì cô cười cười nói nói suốt ngày. Nhưng cũng có người cô đối xử như thể chẳng tồn tại. Với các anh chàng theo đuổi, Gem cũng không nhẹ nhàng hơn cho phải phép, cho nữ tính. Anh nào lẵng nhẵng thì dù cố gắng mọi cách gây sự chú ý, cô vẫn thản nhiên lơ. Và lần này, người đáng thương phải chịu trận thái độ băng đá của Gem chính là Roger.
Sau lần đầu gặp nhau trên bus, sau vài buổi nói chuyện trong lớp tiếng Thái, sau vài trận cầu lông trong gym, Roger “thông báo” cho bạn bè là anh theo đuổi Gem. Một người biết. Cả trường biết. Điều này khiến Gem bất an. Cô sợ nhất là cảm giác bị người khác săn đuổi, vồn vã. Vì khi ấy, họ có thể làm nhiều điều bất ngờ với cô: “vô tình” xuất hiện trong cùng một party, “vô tình” ngồi chung bàn ăn, “vô tình” đứng sau cô trong hiệu sách … Gem ghét tất cả các sự “vô tình” đó. Với những tình huống mà người khác cố ý sắp đặt trong cuộc sống của cô, Gem đều không cách gì điều khiển, chống đỡ được. Cô hoàn toàn mất tự vệ trước những sự việc xảy ra với mình, không biết được ai mình sẽ gặp. Cảm giác giống như trở thành món đồ chơi trong tay người khác. Có thể được nâng niu mà cũng có thể bị vất bỏ.
Kế hoạch theo đuổi Gem được Roger tiến hành triệt để nhất là trong thư viện. Roger bất ngờ xuất hiện khi Gem đang lục tung khu sách Quảng Cáo & PR. Roger dùng chiếc máy tính cạnh Gem. Roger ngồi vào ghế đối diện Gem khi cô đọc sách, dù thư viện lúc đó đầy bàn trống. Nhưng Roger có khác những fan trước đây của Gem. Anh chẳng nói lời nào, cũng không tằng hắng hay hành động gì gây chú ý. Nhưng Gem không thể không chú ý. Cô luôn lặng lẽ và tập trung chờ một dấu hiệu phá bĩnh nhỏ để lấy cớ tống cổ anh đi. Chứ khi anh chàng còn án binh bất động, Gem mà mở miệng trước thì thật tẽn tò. Nhưng suốt một tháng trời, Gem chẳng thể rà nổi một sơ suất nhỏ. Cô thấy giống như mình bị ám! Roger là người thật? Hay chỉ là bóng ma cô tưởng tượng ra?
Ngày cuối cùng của tháng hai, khi Gem đang cố với lấy cuốn sách nằm ở kệ trên cùng, Roger bất ngờ bước đến, rút nó xuống cho cô. Nhận cuốn sách từ tay anh, Gem nói mà không nhìn vào mắt Roger:
– I gotta go now. Don’t follow me, please! (Tôi phải đi. Đừng đi theo, làm ơn!)
Gem bỏ đi. Roger mỉm cười chiến thắng: anh chàng đã bướng bỉnh hơn. Gem mở lời trước.
Tháng 3. Trong Bệnh Viện.
Gem từ từ hé mắt. Cô đang nằm trong bệnh viện. Một màu trắng toát và mùi ête chói mũi. Cô đưa mắt quan sát một vòng quanh phòng. Trên chiếc ghế bành cạnh cửa sổ, Roger đang co người ngủ. Ánh nắng sớm yếu ớt làm ánh lên màu nâu của vài cọng tóc lòa xòa trước trán. Nhìn Roger ngủ, tuy cái thế nằm rõ là không thoải mái, nhưng gương mặt lại toát ra vẻ an bình dễ chịu.
Quay mặt đi, Gem chầm chậm nhớ chuyện tối qua. Khá là khuya, sau suất phim muộn, Gem cùng cô bạn Lila đang gắng vẫy taxi về nhà. Bỗng một gã da ngăm đen xuất hiện ngược chiều với họ. Hắn tiến lại gần, rồi giằnh mạnh chiếc túi trên vai Lila. Hai cô la hét thất thanh. Gem chộp lấy chiếc quai túi níu lại. Tên cướp vung tay quật mạnh, Gem ngã, đầu đập vào vệ đường. Sau đó thì Gem ngủ một giấc dài. Tỉnh dậy, người đầu tiên cô nhìn thấy là Roger.
– How do you feel? (Em thấy thế nào?)
Roger vừa hỏi vừa đưa tay sờ nhẹ miếng băng trên trán Gem. Gem nhìn anh, ánh mắt ngạc nhiên và dò hỏi:
– Where is Lila? (Lila đâu?)
– You fainted and Lila called me. She was shocked but okay now. You wanna eat anything? (Em ngất đi và Lila gọi cho anh. Cô ấy sốc nhưng giờ không sao. Em muốn ăn gì không?)
– No. Thanks. Uhm … Thanks for being here last night. (Không. Cám ơn. Uhm … Cám ơn vì đã ở đây đêm qua.)
Roger không trả lời và quay trở lại chiếc ghế bành.
Tháng 4. Sinh Nhật Gem.
Sau lần Roger chăm sóc cho Gem trong bệnh viện, thái độ của cô với anh vẫn chẳng hòa nhã hơn. Điều này làm Roger ngạc nhiên và thất vọng tột độ. Thông thường, nếu một chàng trai chăm sóc một cô gái cả đêm trong bệnh viện thì cô ấy sẽ cảm động khóc ngất. Ngày hôm sau không tự tay nướng bánh quy làm quà cám ơn thì cũng sẽ mời anh uống cà phê. Còn Gem, đi ngang Roger trong trường, cô cũng chỉ gật đầu một cái.
Tối sinh nhật Gem, cô, Lila và vài người bạn đến bar Mai Tai uống mừng tuổi 21. Qua 11 giờ, tất cả kéo vào Hilton, sàn nhảy náo nhiệt nhất thành phố. Đám bạn quay cuồng trên sân khấu, còn lại Gem ngồi một mình quan sát thiên hạ. Tiếng nhạc, tiếng người, tiếng ly cụng nhau như vo tròn lại thành một quả bóng âm thanh. Quả bóng đó bắn khắp phòng, dội bần bật vào từng bức tường, cuối cùng đập lên trần nhà, vỡ tan ra, vung vãi mỗi nơi một mảnh khiến cả sàn nhảy bị nhận chìm trong không gian náo động. Một sự náo động mê ly khiến lòng người phấn khởi, nhất là khi người ta vừa mới 21. Gem thích thú nhìn những người đang nhảy điên cuồng, đang trút bỏ lớp vỏ cứng nhắc của mình để được âm nhạc, được những bước nhảy rũ sạch lo nghĩ, phiền não, áp lực. Có một sự thật là khi nhảy, rất hiếm ai mang bộ mặt cau có, lo toan. Trái lại, họ luôn tươi cười, dễ bắt chuyện, là những con người đang trong giây phút hạnh phúc.
– Happy Birthday, Gem.
Không cần nhìn Gem cũng biết lại là Roger “vô tình” bắt được cô. Nhưng Gem không muốn đeo bộ mặt bí xị trong ngày sinh nhật mình, nhất là khi cô đang ở trong Hilton – nơi (mà cô cho là) của những con người hạnh phúc. Gem quay ra nhìn Roger, khẽ hất đầu bảo anh ngồi cạnh mình. Được một lúc, Gem nhìn đồng hồ thì đã qua nửa đêm – Sinh nhật cô chính thức hết. Bây giờ, cô có thể trở lại là Gem đá lạnh. Cô ghé sát vào tai Roger để những lời của mình không bị âm thanh của sàn nhảy làm cho sứt mẻ:
– What a coincidence! You’re also here. But give up. I’m not touched by what you did. The night in the hospital made me feel like being trapped. Playing tricks didn’t work to me. Bye. (Trùng hợp làm sao! Anh cũng ở đây. Nhưng từ bỏ đi. Tôi không cảm động bởi những gì anh làm. Cái đêm trong bệnh viện làm tôi cảm thấy như mắc bẫy. Tiểu xảo chẳng có tác dụng gì đâu. Chào.)
Roger trừng mắt nhìn Gem. Đây là lần đầu tiên đôi mắt anh nhìn Gem không có chút trìu mến. Cũng không có sự lúng túng của kẻ chơi mánh mà bị bắt quả tang. Đôi mắt tóe lên sự thất vọng và tức giận. Gem ngay lập tức hiểu ra Roger hôm nay đúng là vô tình gặp cô trong Hilton. Xấu hổ và luống cuống, cô hôn nhanh lên má anh rồi rời khỏi bàn.
Vẫn Là Tháng 4. Năm Ngày Sau Sinh Nhật Gem.
Sau sự cố đêm sinh nhật, Roger thôi xuất hiện bên cạnh Gem. Cô cảm thấy thoải mái hơn. Nếu bây giờ đối diện Roger thì Gem … Gem cũng chẳng biết thì mình sẽ làm sao nữa! Trong suốt năm ngày, Gem không bận tâm, không nghĩ ngợi về Roger.
Vào ngày thứ sáu, sau giờ học buổi chiều, Gem ghé mua một chiếc bánh chocolate rồi trở về học xá. Cô lên thẳng phòng Roger. Gặp Gem trước cửa, Roger đứng im như phỗng. Một giây. Ba giây. Mười giây. Gem lách qua người anh, bước vào phòng.
Hai người ngồi ở ban công, chiếc bánh chocolate chơ vơ trên bàn, giữa hai chiếc ghế. Cứ ngồi như vậy, từ khi trời chập choạng tối, đến khoảng 11 giờ đêm. Gem nói mà môi như không cử động:
– I gotta go now. Nighty night. (Em về. Chúc ngủ ngon.)
Roger tiễn Gem ra cửa. Cánh cửa sập lại. Gem vẫn đứng yên trước phòng. Cô đã mua một chiếc bánh để làm lành. Gem không giỏi dỗ dành người khác. Cô chỉ nhớ ngày bé, mỗi lần làm em trai giận thì chỉ cần một cái bánh kem hay cái bóng bay là nó sẽ quên ngay, tự giác làm lành rồi lại lẽo đẽo theo cô. Nhưng Roger không phải trẻ con. Gem hít thật sâu, mím môi rồi thở mạnh. Cô đưa tay gõ cửa. Ngay tức khắc, cánh cửa mở ra, Roger ôm chầm lấy Gem.
– I know you’re still here. (Anh biết là em còn ở đây.)
– …
Roger buông Gem ra, hai tay bóp chặt vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô, nói:
– I thought I failed in chasing after you. But when you came here today, I sensed that I won. (Anh nghĩ rằng mình đã theo đuổi em thất bại. Nhưng khi em đến đây hôm nay thì anh biết chắc rằng mình đã thắng.)
Nói rồi, Roger lại ôm lấy Gem. Cô vòng tay ôm ngang người anh, dụi đầu vào lòng và nhoẻn một nụ cười ranh mãnh.
Tình yêu giống như một trái banh nằm im trên đường, muốn nó lăn, cần có một ngón tay búng nhẹ. Và Roger luôn tin chắc rằng mình chính là người đã chủ động búng trái banh tình yêu của hai người. Thì cứ để anh tin như vậy. Vì Gem có điều bí mật:
Tháng 1. Khởi Đầu Bất Ngờ Trên Bus.
– Can I sit here? (Tôi ngồi đây được không?)
– …
Ngay từ khi Roger bước lên bus, Gem đã khấn trong bụng cho anh đến ngồi cạnh mình. Và Gem đã nghe Roger hỏi rất rõ. Nhưng cô đơ lưỡi không thể trả lời. Gem chưa tìm được cách độc đáo để quay sang bắt chuyện, thì Roger đã giật một bên tai nghe iPod của cô ra. Chưa chàng trai nào làm quen với cô một cách táo bạo và cũng … bất lịch sự đến vậy. Gem tính thầm: Với những anh chàng cao ngạo, bản thân mình phải khó nắm bắt thì anh ấy mới chẳng thể đề phòng.
Roger cắn câu thật. Sau cuộc nói chuyện dấm dẳng với Gem, anh quan sát được rằng, với nhiều người thì Gem tươi tắn như hoa, nhưng cũng có những người cô dành cho bộ mặt thờ ơ, lạnh ngắt đến ghê rợn! Chưa từng có một cô gái đáp lại anh bằng những cái cau mày và sự bực mình không che giấu. Roger bất mãn và tự ái cùng cực khi bị xếp vào nhóm thứ hai. Anh công khai theo đuổi Gem, hào hứng và nhiều năng lượng như khởi đầu một cuộc đi săn.
Tháng 2. Cuộc Thi Ai Bướng Bỉnh Hơn Trong Thư Viện.
Sau một tháng trời bám sát Gem trong im lặng khắp thư viện, cuối cùng Roger cũng thắng. Anh thừa biết Gem không phải là phớt lờ sự có mặt của mình. Cô là đang chờ cơ hội kết tội anh quấy rầy để bỏ đi chỗ khác nhưng Roger đã hoàn thành “phần thi” của mình xuất sắc hơn. Gem đã phải mở miệng trước, dù câu nói đó chẳng hay ho gì, nhưng lại ngọt ngào làm sao:
– I gotta go now. Don’t follow me, please! (Tôi phải đi. Đừng đi theo, làm ơn!)
Nhưng Gem thì có một cách tính khác: Trò chơi nào kéo quá dài sẽ thành nhàm, có thể khiến người chơi vì chán mà bỏ ngang. Nếu cô không mở miệng trước thì cái trò tẻ ngắt này có khi còn kéo dài đến hết học kỳ. Việc để Roger loanh quanh bên mình hơn một tháng là cho các cô nàng đang tăm tia chàng hotboy này biết rằng trong đầu Roger hiện chỉ có một mình Gem. Và việc bám sát Gem đã chiếm hết thời gian rảnh của anh, không thể ghé mắt sang các cô gái khác. Chịu thua một lần để anh ấy thấy bản thân cao thêm một chút, và để Gem thắt anh chặt hơn nhiều chút.
Tháng 3. Ngủ Ngon Trong Bệnh Viện.
Gặp cướp giữa đường, bị ngã sưng trán, chảy máu và choáng váng là chuyện không may. Nhưng vận may là do mình tạo ra. Khi Lila đưa Gem đến bệnh viện, chính cô đã năn nỉ Lila gọi cho Roger khuếch trương chấn thương của mình lên chút đỉnh. Một người đang chỉ biết đến Gem như Roger lúc này chắn chắc sẽ phóng ngay vào bệnh viện. Và đêm ấy Gem đã ngủ rất ngon, dù vết thương đau nhức ghê gớm. Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô thật rất cảm động, rất muốn ôm chầm lấy Roger, cũng thấy có lỗi khi nhìn vào đôi mắt anh lo lắng. Nhưng vẫn chưa phải lúc để mềm lòng.
Tháng 4. Sinh Nhật “Quả Tạ” Nhất Đời Gem.
Gem đã cảm thấy mệt mỏi trong trò đấu trí chằng chịt do chính mình dày công dệt ra. Những ngày này, cô hay quan sát các cặp đôi trong trường. Có những đôi cô chứng kiến tình yêu của họ từ lúc hai người ấy mới biết nhau. Họ đâu có khổ sở tính toán, mánh mung với Thần Tình Yêu như Gem. Họ yêu đơn giản và yên bình. Hạnh phúc. Còn Gem? Cô từ chối thẳng thừng hàng vạn thời khắc ngọt ngào mà mình có thể có, để đổi lấy những màn cút bắt tuy thú vị nhưng chỉ mua vui được trong chốc lát.
Ngồi một mình nhìn người ta nhảy vào đêm sinh nhật, Gem bất mãn với bản thân ghê gớm. Tâm trạng cô rời rạc. Đến một ngày, cái trò “kẻ trêu ngươi, người đuổi bắt” dai dẳng này sẽ làm Roger mệt nhoài và bỏ bê cô dần – Gem chắc chắn điều đấy. Nhưng cô lại bế tắc không biết nên làm sao để tiếp tục với anh. Nếu có thể tiếp tục thì sẽ là thật, thôi thử thách, thôi bày trò. Nhưng Gem không thể đường đột theo kiểu ngày mai chạy vào trường ôm chầm lấy Roger, ngỏ ý “We should be a couple” (Chúng ta nên thành một cặp). Roger sẽ bất tỉnh nhân sự vì choáng trước sự quay phắt 180 độ của cô mất. Cô đã tự dồn mình vào ngõ cụt. Trong thời khắc mà Gem cảm thấy như sao quả tạ sắp giáng xuống đầu một cú kêu choang, thì giọng nói Roger vang lên:
– Happy Birthday, Gem.
Gem quả thật là rất mừng. Nhưng dường như chơi trò với Roger đã thành một thói tật, mà tiếng nói của Roger chính là cái công tắc điều khiển, ngay khi nó vang lên là Gem lại bắt đầu “diễn”. Chỉ đến lúc Roger trừng mắt nhìn cô, Gem mới tỉnh ra và biết mình lại ngu ngốc thêm một lần. Cô hôn vội Roger để cứu vãn cơn tức giận chuẩn bị bốc lên từ anh. Rồi Gem bỏ chạy.
Gem dành năm ngày để suy nghĩ thật chính xác về những điều mình muốn và những thứ mình đang làm. Rõ ràng lúc này cô muốn “tậu” một anh bạn trai làm quà sinh nhật cho mình, nhưng những gì cô làm thì không để được Roger yêu thích thêm, mà là đẩy anh ra xa. Trò chơi của cô đã không được chuẩn bị chu đáo. Cô rất hồ hởi bắt đầu, tỉ mỉ và thông minh trong từng bước đi, nhưng lại chẳng có kế hoạch cho cái kết. Gem phải … Gem phải … Gem phải gặp Roger.
Cô mua một cái bánh là muốn cùng Roger đón sinh nhật mình thêm một lần nữa. Cô đã xác định sẽ phó mặc mọi chuyện diễn biến theo như nó phải xảy ra. Một lần này, Gem sẽ không cố gắng điều khiển cuộc sống. Chuyện của cô và Roger, hãy cứ để nó xoay chuyển tự nhiên.
Có thể là một cái kết.
Mà cũng có thể là một sự bắt đầu.
Phía Sau Một Cô Gái Phía Sau Một Cô Gái - Trần Lê Ngọc Bích Phía Sau Một Cô Gái