Số lần đọc/download: 2994 / 57
Cập nhật: 2020-05-28 15:55:23 +0700
II. Đêm 25 Tết
Đêm 25 Tết
Đêm ấy là đêm 25 Tết.
Một đêm thứ Sáu, 23 dương lịch. Hai Răng vàng bị còng tréo nằm queo trong góc xa-lim 20, trên trần có một ngọn đèn vàng ám khói và mạng nhện.
Tuy là xà-lim nhưng thật ra đó là một căn phòng khá rộng, bề ngang 3 thước bề dài hơn 4 thước. Ngoài ngọn đèn trần độc nhất trong phòng không còn một nguồn ánh sáng nào khác. Sát gần trần nhà chỉ có một khung cửa sổ hình chữ nhật được bịt kín bằng lưới thép mắt cáo, bên ngoài là những chấn song sắt lớn bằng cổ tay, ánh sáng mặt trời bên ngoài không thể lọt vào vì bị một phần mái nhà và một bức tường chặn lại. Xà-lim có một cánh cửa sắt nặng chình chịch ăn thông ra hành lang, một hành lang tối thui với những căn phòng giam nằm hai bên, và bên ngoài là một cánh cửa sắt khác, nặng hơn, lớn hơn, khi được đẩy ra cũng kêu kèn kẹt nhiều hơn.
Đồ đạc trong xà-lim số 20 chẳng có gì hết ngoài cái chiếu nhỏ trải trên sàn xi-măng và một tấm mền mỏng. Xà-lim không có kẽ hở cho gió lọt vào vậy mà ban đêm lại lạnh nhức xương. Hai Răng vàng là kẻ quen chịu rét mà cũng run tay. Cũng may hắn có tấm mền ấm áp này. Thật ra đấy không phải là sự hên sui. Mà chính là một sự bố trí quy củ. Tấm mền mỏng lét và đầy vết bẩn đen sì nhưng đắp lại nóng kinh khủng, vì phía sau bề ngoài xấu xa cố tình ấy nó là mền len chinh hiệu.
Hai Răng vàng nghe tiếng giầy đế da nện lộp cộp. Đó là tiếng giày của viên giám thị. Đến gần cửa phòng của Hai Răng vàng, không hiểu vô tình hay cố ý, viên giám thị gõ đế giầy mạnh hơn. Rồi y chõ miệng vào xà-lim bên cạnh:
- Ngủ chưa?
Qua phòng Hai Răng vàng, y cũng đập cửa rồi hỏi:
- Ngủ chưa bồ?
Nghe tiếng «bồ» kèm sau tiếng «ngủ chưa», Hai Răng vàng mỉm cười. Đang nằm mọp trong| xó xà-lim hắn khoan thai ngồi dậy. Trong hai bàn tay bị còng của hắn đã có một chìa khóa dẹt. Chìa khóa còng.
Chỉ 10 giây đồng hồ sau chiếc mơ-nốt đen sì được mở ra khỏi cườm tay. Hai Răng Vàng đứng dậy, khuỳnh tay xuống tấn, hai mắt lim dim như người ngái ngủ. Phải là người dầy công tập luyện và am tường những kỹ bí của võ thuật thế giới mới biết được động tác khệnh khạng này của Hai Răng vàng là một thế vận công cao siêu, nhằm đẩy mạnh sự luân lưu của chân khí trong cơ thể. Trong khoảnh khắc, máu nóng chạy rần rần trong huyết quản, những bộ phận trên ngườư bị ê ẩm sau nhiều giờ đồng hồ bị còng tréo đột nhiên trở lại êm ái, như thể vừa được chuyên viên xoa bóp.
Hai Răng vàng quan sát quanh phòng. Hắn có cặp mắt sáng như điện. Người bị mặc cảm có thể chết giấc khi chạm phải luồng nhỡn quang xuyên xoáy của hắn. Đối diện hắn là cầu tiêu. Quen với nước nóng, nước lạnh và xà-bong thơm thượng hạng của các phòng tắm thượng hạng trong các lữ quán thượng hạng từ đông sang tây, Hai Răng vàng hơi nhăn mặt khi ngửi thấy mùi thum thủm từ lổ cầu trống trơn bốc lên. Có lẽ xà-lim số D 20 này không được hân hạnh tiếp nhận tân khách từ lâu nên câu tiêu chỉ có mùi thum thủm chứ không có mùi hôi thối lộn mửa.
Hắn không thể quay mặt ra chỗ khác dầu ghét nhìn lỗ cầu, vì gần đấy có một cái la-va-bô được gắn vào tường. Hắn tủm tỉm cười sau khi nhớ lại lời dặn. Người ta dặn hắn quan tâm đến cái ống nước bằng chì bên dưới lavabô trong xà-lim D. 20.
Hắn lầm bầm trong miệng:
- Hừ... cái này mà ông cụ gọi là lavabô được ư? Đúng ra, nó là cái lavabô. Lavabô theo ngoại ngữ, là cái chậu rửa mặt. Ngày xưa, nó là chậu rửa mặt dành cho tù, nhưng dần dà theo với thời gian ống dẫn nước bị hư, nước cũng không lên đến nơi, vả lại tù đâu phải là lữ khách trả tiền phòng nên nó biến thành vật trang trí. Tù bị giam trong xà-lim dùng vật nhọn hoặc than, gạch non, bút chi viết tên lên trên, cũng như viết kín bốn bức tường.
Hai Răng vàng cúi xuống quan sát mẩu ống chì đeo tòng teng bên dưới lavabô. Giới trong tù gọi ống chì cũ kỹ này là máy tê-lê-phôn. Vì là ống dẫn nước nên nó chạy từ phòng này qua phòng kia, lâu ngày không có nước tù nhân bèn dùng nó làm tê-lê-phôn trò truyện với nhau. Trước khi nói, ghé miệng vào ống, thổi phùn phụt một hồi. Người nằm phòng bên sẽ nghe tiếng, và cuộc «điện đàm» bắt đầu, tiếng nói nghe rõ mồn một không thua tê-lê-phôn thật sự của Nhà nước.
Hai Răng vàng biết đích xác rằng ống tê-lê-phôn này ăn thông với xà-lim số 22 ở sát vách. Hắn còn biết cả những người bị giam trong xà-lim số 22 ấy.
Hắn suýt ngạt thở khi đặt miệng gần đầu ống chì. Từ lồng ống rỗng bay vù ra một hơi lạnh khác thường, tưởng như có thể làm nước bọt trong miệng hắn đông cứng lại. Rồi cùng với hơi lạnh khác thường này thổi phù phù vào mặt, hắn còn nghe được cả những âm thanh khác thường, như tiếng đàn bà khóc nỉ non ở xa xa do cơn gió đêm thoảng lại.
Bạn bè thường kể cho hắn nghe nhiều chuyện lạ trong khám Chí Hòa, giờ đây hắn mời nhận thấy là đúng. Hắn là người có bóng vía rất cứng, trong đời chưa hề biết sợ vậy mà tiếng nỉ non kỳ dị cũng làm hắn xúc động trong khoảnh khắc. Hắn sực nhớ đến con ma áo trắng ở cuối hành lang. Hết hành lang và giãy phòng giam này có một bức tường. Trước đây là cánh cửa dẫn sang một khu khác, sau này bức tường gạch và tôn được dựng lên. Phía sau cánh cửa là một phòng giam nhỏ, lọt thỏm sau cái sân nhỏ, tứ phía đều có chấn song sắt bằng ngón chân cái bao bọc kiên cố.
Người ta đồn rằng đó là nơi lui tới của con ma áo trắng đàn bà. Một số thường phạm gan cùng mình, không sợ đổ máu, không ngán đánh nhau, đã sợ mất mật khi bị đưa lên nhốt trong xà-lim сon ma áo trắng. Ban đêm, nhất là những đêm trời teng teng lạnh vào dịp cuối năm, con ma áo trắng có cặp vú dài lê thê thường từ bức tường gạch kiên сố hiện ra bước xuyên qua hàng rào chấn song sắt, mặc áo trắng rộng thùng thình, lượn đi lượn lại... Con ma áo trắng này dường như là oan hồn của một nữ phạm nhân chết từ ngày xửa ngày xưa, nghĩa là trong thời gian mốt áo tốp-lét chưa được phát minh, thế mà phục sức lại rất hạp thời trang Âu-Mỹ, nghĩa là cái áo trắng chùm từ vai xuống chân lại hở ngực. Hở ngực, mốt mới gọi là tốp-lét.
Và không hở ngực một cách ỡm ờ và quá ư rụt rè như nhiều cô gái đa tình ở Sài gòn đâu. Con ma áo trắng trong khárn Chí Hòa đã mặc áo hở ngực một cách tuyệt diệu, hở hẳn ra cặp vú vĩ đại dài lê thê...
Hai Răng vàng muốn được ở trong xà-lim có con ma vú dài mặc đồ tốp-lét nhưng không hiểu sao người ta lại nói là «bất tiện» và tống hắn lên 3D-20 này mặc dầu hắn đưra ra nhiều lập luận khá lý thú và vững chãi. Người ta bảo hắn:
- Đàn bà đẹp bằng xương bằng thịt chưa đủ hay sао mà anh lại thích ma?
Тhì hắn trả lời tỉnh khô:
- Chính thế, vì dùng mãi cái món bằng xương bằng thịt nên tôi mới thèm... ma. Đọc Liêu Trai tôi thấy ma chung tình và… sung sức hơn người nhiều.
Nhưng Liêu Trai chỉ là tiểu thuyết. Hắn khoái ngủ với ma nhưng đêm thứ Sáu 13 gần Tết ấy âm thanh nỉ non khác thường trong ống dẫn nước đã làm hắn nguội hẳn ham muốn. Hắn thổi mạnh một hơi, rồi ghé tai vào nghe. Không thấy động tĩnh. Hắn bèn đứng dậy lại gần cửa lượm cái gói cạt-tông vừa được viên giám thị «ngủ chưa bồ» dòng qua ô vuông vào phòng. Ô vuông trên cửa sắt này được dùng để đưa cơm nước vào xà-lim cho tù nhân không được phép ra ngoài, đồng thời cũng được giám thị dùng để kiểm điểm nhân số phòng giam. Hắn hơi bực mình vì thuốc lá không được đựng trong bao đàng hoàng mà là được gói trong giấy trắng. Đúng là loại thuốc lá quen thuộc сủa hắn. Song hắn dặn cả gói thì người ta chỉ gửi có ba điếu. Hút từ nửa đêm đến sáng mất một gói đầy là ít. Có 3 điếu thì khi nào hút khi nào nhịn.
Nhưng hắn cười được ngay vì thấy chai rượu huýt-ky ngon lành nằm gọn dưới đáy hộp cạt-tông. Bầu không khí phòng giam đang lạnh ngắt bỗng ấm lại như vừa được mở máy sưởi tối tân. Màu vàng của ngọn đèn 25 nến treo lủng lẳng trên trần không còn ảm đạm nữa. Sợi giây tòng teng cũng không cò gợi cái ấn tượng của tử tội bị xử giảo, cổ treo tòng teng nữa. Màu vàng sầu thảm đã biến thành màu vàng rực rỡ như áo màu vàng thêu chỉ vàng 18 ca-ra của những cô gái chuyên nghề thoát y cho vương tôn công tử chiêm ngưỡng ở kinh đô ánh sáng Ba Lê... Sợi dây lủng lẳng của tử tù treo cổ cũng đã biến thành sợi dây lủng lẳng trên cái ức trắng nõn trắng nà của một giai nhân bậc nhất, đung đa đung đưa giữa đôi nhũ hoa no tròn lủng lẳng được phơi bày trước thanh thiên bạch nhật…
Hắn nâng chai huýt-ky lên mắt ngắm nghía một hồi. Chao ôi, trong đời hắn có nhiều sở thích nhưng chưa sở thích nào để lại lòng hắn và lòng những người hắn gặp nhiều kỷ niệm bằng rượu huýt-ky. Người ta thường nói là nếu không có huýt-ky thì đời hắn sẽ tàn, và nếu không có hắn thì huýt-ky cũng không được bàn dân thiên hạ chiếu cố, và đã trở thành thứ rượu hạng bét để bán cho mọi chà răng căng tai mua để nấu ăn...
Hắn mở nút ra, ngửa cổ rồi rót rượu vào miệng. Người ta biết hắn ở xà-lim biệt giam không có đồ khui nên đã có lòng tốt khui giùm cho hắn. Hắn đã biết người có lòng tốt này là ai.
Hắn lim dim mắt, sửa soạn thưởng thức chất rượu thần tiên. Uống xong chai rượu rồi đốt thuốc nằm nghĩ sự đời thì tuyệt. Lênh đênh, lộn xộn mãi rồi, hắn cần được một thời gian thảnh thơi.
Nhưng ngụm rượu vừa chạy vào miệng hắn vội vàng nhổ ra. Cái hắn tưởng là huýt-ky siêu đẳng thật ra chỉ là nước trà loãng. Kẻ nào nghịch tinh đã chơi một vố đau điếng. Vật hắn ra, rồi tét vào mông, cũng chưa làm Hai Răng vàng tức giận bằng tráo nước trà vào rượu huýt-ky. Hắn ném chai nước trà xuống, vớ lấy ba điếu thuốc lá đưa lên mũi ngửi. Té ra thuốc lá cũng là đồ giả...
Ở đáy hộp hắn thấy một mẩu giấy nhỏ. Cầm lên coi, hắn thở dài sườn sượt. Trên miếng bìa cứng màu trắng, có một giòng chữ viết tay nắn nót như sau:
«Cho chừa hứa ẩu».
Hai Răng vàng thở dài lần nữa. Và lần này thì tấm cửa sắt vô tri giác cũng phải động lòng. Hắn vôn phục thiện, nếu có lỗi thì nhận ngay, không kiếm cớ chối quanh. Hứa ẩu là bệnh cố hữu của giống đực trên thế gian, không riêng gì hắn. Từ khi trưởng thành đến giờ hắn chuyên hứa ẩu, bạn bè cũng như người yêu đều sẵn sàng khoan dung. Vả lại từ mấy tháng nay hắn là Nguyễn Thượng Lưu, hỗn danh Hai Răng vàng, tên anh chị chuyên nghề đâm thuê chém mướn...
Cái ống chì tòng teng dưới lavabô như gáo nước lạnh dội vào trí tưởng tượng nhung lụa của Hai Răng vàng. Không... hắn không được quyền mơ mộng nữa, công việc đang chờ hắn. Một công việc vô cùng quan trọng...
Hắn lại ghé miệog vào dng. thòi phù pb». Một phút sau, hẴn Bghe tiéag pliù phù thối lại.
Người tù mang đính bài số 512 QPMT bị giam trong xà-lim kế bên đã lên tiếng trả lời.
Hai Răng vàng bắt đầu trò truyện. Trong khi ấy khám đường Chí Hòa đã chìm vào giấc ngủ giáp Tết.