People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Biên tập: Phuong Uyen Pham
Upload bìa: Phuong Uyen Pham
Số chương: 20 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1343 / 13
Cập nhật: 2015-11-11 14:04:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Cạn Ly
uổi trẻ của tôi sóng sánh rượu…
Ở Mỹ, 21 tuổi mới được quyền mua rượu. Tiệc tùng đúng luật tại Nhật buộc người ta uống nước suối, coca hoặc một thứ không cồn nào đó nếu dưới 20. Pháp thông thoáng hơn chút đỉnh, 18 tuổi đã có thể hiên ngang ôm chai rượu ra khỏi cửa hàng mà không lo cảnh sát tuýt còi. Vòng quanh thế giới, muốn chè chén hợp pháp thì phải trình chứng minh thư. Lắm khi cưới vợ, lấy chồng rồi mà vẫn chưa được pháp luật cho uống và mua rượu. Nên chẳng ngoa nếu bảo ly rượu là cái mốc để đánh dấu bước đầu khi-người-ta-lớn.
Nhưng cần cạn bao nhiêu ly rượu mới biết mình thật sự đã lớn?
1. Chưa tròn hai mươi bốn giờ xa nhà du học, tôi đã kịp nâng ly rượu đầu tiên của đời mình. Trong một sàn nhảy.
Đầu vẫn nặng ám ảnh “sàn nhảy, quán bar là chốn thị phi, hư hỏng”, nên nỗi dè dặt cứ giằng co với cơn khoái trá của việc dấn thân làm chuyện cấm. Hai xúc cảm trái chiều bện chặt nhau, lúc tung tôi lên, khi hạ tôi xuống, và luôn luôn lỗi nhịp với những nốt nhạc đang hừng hực nén chặt vào bốn bức tường. Tôi đã không thể vui trọn vẹn. Không cạn ly rượu. Không lắc lư hết điệu nhạc. Nhưng tôi đã thật sự thích.
Chẳng tốn mấy thời gian, tôi mê mệt khí chất ngộn hơi men và nồng nặc sống động của tiệc tùng. Mê mệt nồi lẩu âm thanh lúc nào cũng sôi sục phấn khích của tiếng cười nói, tiếng giày cao gót di chuyển trên sàn gỗ và tiếng nhạc nổ tai. Mê mệt việc rót từng ngụm rượu vào miệng, rồi nhắm mắt cảm nhận làn nước cay cay ấy lần bò trong thực quản, đến hơ nóng dạ dày. Tôi hoan hỉ cực độ mỗi khi bước vào sàn nhảy, cứ như được trải nghiệm trái đất đảo chiều: từ một cõi sống bình thường và trầm mặc, tôi tiến vào chốn chật căng năng lượng và rủng rẻng xúc cảm nhất thế gian.
Những cơn lâng lâng, những vũ điệu ma mị dần dà không còn là món quà cho ngày cuối tuần. Đêm nào cũng được, chốn nào cũng ổn, miễn rượu đủ thơm và nhạc đủ say là tôi sẽ đến. Con người tìm đến nguồn vui. Những lúc được bủa vây trong cái cảm giác sung sướng rất riêng của một đám tiệc, lòng tôi xốn xang kỳ lạ. Vui rất khác chuyện thi được giải nhất, được nhận quà, hay làm cha mẹ mừng. Vui mang sắc thái nhẹ bẫng, phơi phới và vô ưu. Vui được bộc lộ bản thân trong suốt, chẳng âu lo rằng những ánh nhìn đánh giá đang đeo bám mình.
Trong rượu, trong nhạc, chẳng còn ánh mắt tôi nghiêm và cứng ẩn sau cặp kính cận. Chẳng còn mái tóc lúc nào cũng túm thành cái đuôi ngựa. Chẳng còn cái danh hão “nàng sinh viên hạng nhất”. Chỉ có tôi ham vui và sống động, cạn ly với nét mặt ma mãnh, rồi thả cho tâm trạng bay lên cùng chất nước cay cay thơm thơm ấy. Chỉ có tôi nhún nhảy theo đủ mọi động tác, rũ những miếng vỏ đắp trên thân người rơi bắn đi, giống như một con rắn đang lột da.
Các buổi tiệc tùng đủng đỉnh trở thành một nhịp trong cuộc sống tôi.
Và, tôi gặp anh một lần say nhảy giữa đám bạn. Khi thân mình đang lắc lư, miệng đang cười thật lớn và mắt lúng liếng đảo quanh cho đúng điệu với bản nhạc gợi cảm, ánh mắt anh bỗng chui tọt vào mắt tôi. Một đôi mắt màu nâu vàng, óng ánh như hai miếng hổ phách treo lủng lẳng trong không trung. Một đôi mắt ươn ướt như chất chứa những u sầu tĩnh mịch, trơ trọi trong không gian lũ lượt khúc hoan ca. Một đôi mắt đã buộc tôi phải thực hiện hai cú xoay người gọn gàng và bài bản, để đến… dẫm vào chân anh. Cách làm quen truyền thống trên sàn nhảy.
Anh có tên có tuổi, nhưng suốt những ngày bên nhau, tôi chỉ thích gọi anh là Mắt Vàng.
2. Bình minh một ngày đầu hè. Quán rượu vô danh bên bãi biển. Những gương mặt nhòe nhoẹt phấn son và lem luốc mồ hôi. Những ánh mắt èo uột vì cuộc vui quá trớn của vài giờ đồng hồ trước. Những vỏ chai bia lăn lóc trên cát. Đằng chân trời, ánh dương mềm mại đang dần tung bay lên cao.
Tôi nằm dài trên ghế bố, mặc gió biển liếm láp vành tai và búng bẩy những cọng tóc. Mắt Vàng ngồi bệt trên cát, bên cạnh tôi. Thi thoảng tôi đưa tay nửa vuốt, nửa vò mớ tóc anh màu nâu vàng, dày và mềm như một rổ tơ. Thi thoảng, môi anh lẩm nhẩm theo một nhịp điệu của gió, ánh mắt miệt mài đuổi bắt những con sóng trắng xóa đang vò thân vào bờ cát. Thi thoảng, anh nắm chặt tay tôi, ngăn không cho đùa nghịch với mớ tóc của mình. Rồi sau một lúc, anh lại buông tay tôi ra.
Chơi chán với mớ tóc anh, tôi nhắm mắt, cố tìm kiếm một giấc ngủ cỏn con, tránh không phung phí bầu khí mát rượi và êm đềm rất dễ chịu đang ôm ấp thân mình. Hai hàng mi tôi khép chặt, đón nhận sự xuất hiện của một khoảng tối vô tận. Một nỗi bất an chẳng hiểu sinh ra từ đâu đến vồ vập từng ngóc ngách trong tôi. Tôi nhíu mày, cố xua đuổi cơn khó chịu. Nhịp tim tăng nhanh. Mồ hôi túa ra. Tôi thấy mình chúi ngã trong cơn ác mộng đến sớm, chân co rút. Giật mình, tôi mở bung mắt, bắt gặp Mắt Vàng đang dịu dàng nhìn mình. Ngón tay anh vừa hoàn thành việc xếp lại gọn gàng những sợi tóc mai rủ trên má, trên trán tôi.
“Ngủ ngoan nào! Anh sẽ canh cho em ngủ, không con quái vật biển nào có thể bắt mất em đâu.”
“Anh có thể canh chừng em đến bao giờ?”
“Đến khi em lớn.” – Anh nói, dịu dàng dùng ngón tay lăn khô mồ hôi trên thái dương tôi.
“Em đã biết nhuộm tóc và tô son môi. Em đã uống rượu và rời sàn nhảy vào lúc ba giờ sáng. Em đã thức đêm. Em…”
Tôi bỏ lửng câu nói, rồi ngồi thẳng dậy. Tôi lang thang thật lâu vào đôi mắt ướt át của Mắt Vàng, rồi nhìn ra biển. Những suy nghĩ phóng vù vù trong đầu, nhưng tôi chẳng thể chụp chúng lại mà bày tỏ rành mạch với anh. Cuối cùng, tôi nũng nịu trong hấp tấp:
“Em đã cạn rất nhiều ly rượu. Em đã biết chơi xấu người ta. Em đã học cách đánh đổi để được thứ mình muốn. Nhưng em vẫn chưa lớn. Em biết mình chưa lớn. Vẫn thấy bản thân thiêu thiếu một thứ gì!”
Mắt Vàng nhìn tôi hồi lâu với ánh mắt tinh nghịch, đong đầy ẩn ý. Rồi anh cười phá lên, vò đầu tôi thật mạnh. Tôi khó chịu hất tay anh ra. Anh ngồi lên mép ghế của tôi, hai tay ôm nhẹ lấy gương mặt tôi đang phụng phịu.
“Tại sao phải thành người lớn? Em cứ hồn nhiên đáng yêu thế này, phải tốt hơn không. Thế giới của người lớn đầy lo nghĩ và toan tính, có gì mà hấp dẫn?” – Ánh mắt đang vui tươi của Mắt Vàng bỗng trượt ngang một nỗi thườn thượt.
“Em đã chán cảnh sống bám vào bố mẹ để được nuôi dưỡng, chán bám vào anh để được canh chừng.”
“Rồi ngày đó sẽ đến. Cái ngày em được tự săn sóc bản thân. Còn bây giờ, hãy tận hưởng việc là một cô gái bé bỏng.”
Nói rồi, Mắt Vàng nhanh như cắt bế bổng tôi lên và chạy ào về phía biển. Tôi phấn khích hét tướng lên một tràng “Aaaaa…”. Anh tung nẩy tấm thân tôi trong không trung, trên những ngọn sóng, như đang đùa chơi với một con gấu bông. Anh xoay tôi vòng vòng. Hai tay tôi rời khỏi cổ anh, giơ thẳng lên trời cao. Có lúc tôi tưởng thân mình đang treo lơ lửng trong không khí, nhưng lòng chẳng chút e sợ sẽ bị ngã nhào xuống. Cái cách Mắt Vàng nâng bế tôi ngỡ bất cẩn, nhưng đằng sau nét thản nhiên là cẩn trọng tột độ. Anh chắc chắn đã dùng tất cả năng lượng và sự chú tâm để ghì chặt tôi. Ghì chặt trong một nỗi êm ái. Trong vòng tay anh, tôi biết mình được an toàn. Luôn luôn được an toàn.
Tại sao phải thành người lớn?
3. Mắt Vàng đi. Trước ngày anh tốt nghiệp nửa năm, anh đi.
Đấy là một đêm tiệc tùng bình thường, trong sàn nhảy yêu thích nhất của sinh viên trường chúng tôi. Khi ban nhạc vừa hoàn thành bài hát cuối cùng và rời sân khấu, khi DJ bắt đầu phô diễn khả năng trộn nhạc, khi tôi vừa bước chân ra giữa sàn chuẩn bị cho một điệu vũ mới, thì anh lẳng lặng rời quầy bar. Anh len lỏi qua đám đông, tiến đến phía cửa. Đã đặt tay lên tay nắm cửa, đã có thể hoàn thành cuộc biến mất như tan vào không khí, nhưng chẳng hiểu vì đâu anh quay đầu lại, nhìn tôi thật sâu. Tôi bắt được cái thở dài nén chặt trong đôi mắt màu vàng nâu như hai viên hổ phách ấy. Ánh mắt mà vĩnh viễn tôi chẳng phân định được là đang gói ghém những tâm tình nào. Bất giác, tôi bước theo anh.
Chúng tôi vào cửa hàng tiện dụng mua hai lon bia, sau đó đến ngồi trên chiếc ghế gỗ dài đặt ở hè phố bên ngoài một khách sạn lớn. Anh nhẩn nha từng ngụm, cho đến khi lon bia cạn quá nửa. Còn tôi chỉ nhấp môi vài cái cho đắng miệng, rồi đong đưa lon bia trên tay. Được một lát, tôi đưa cái lon áp vào tai, lắng nghe tiếng bọt sủi lên xèo xèo. Anh cười, đưa tay vuốt nhẹ tóc tôi.
“Em đúng là một cô bé con.”
Tôi mỉm cười thay câu trả lời. Chợt lớp mascara trên từng cọng lông mi tôi dinh dính, như bị vấy nước vào. Tôi hé môi, toan hỏi anh một câu, nhưng chỉ có những âm hơi vô nghĩa bật ra khỏi đầu lưỡi. Tôi khẽ cắn môi, phân vân chẳng biết chuyện nào đáng tiền hơn: gỡ được mối thắc mắc đang tấy trong lòng, hay giữ im lặng để không phải nghe điều tê rát. Dường như Mắt Vàng dò được những mạch suy tính của tôi. Anh nói như phả hơi vào không khí, nhưng cũng đủ để màng nhĩ tôi rung lên và tim tôi thắt chặt.
“Mai anh đi.”
“Em biết. Lần trước trên bờ biển, khi anh nói ‘Rồi ngày đó sẽ đến. Cái ngày em được tự săn sóc bản thân’, em đã biết sớm muộn anh cũng đi.”
Ánh mắt Mắt Vàng nhợt nhạt. Tay anh bóp nhẹ lon bia, khiến nó móp một góc. Tôi bước đến trước anh, cúi người xuống để nhìn thật tỏ tường những đường nét gương mặt anh. Nhưng trước mắt tôi chỉ có hư ảo. Trước mắt tôi chỉ có dáng hình anh lờ mờ hòa lẫn trong cảm giác đằng đẵng giăng kín lòng. Tôi khẽ sịt mũi.
“Anh thất hứa. Anh hứa sẽ canh chừng cho đến khi em lớn.”
“Thất hứa là một cách để người khác nhớ mãi về mình.” – Mắt Vàng dùng ngón tay ve vuốt nhè nhẹ chiếc lông mày tôi.
Một giọt nước tràn khỏi bờ mắt tôi, buông xuống bầu má. Tôi nhanh tay quẹt nó đi, rồi ép mình cười một cái thật sáng. Không gian trước mắt tôi mông lung, chỉ thấy hai viên hổ phách đang lửng lơ, lơ lửng.
Tôi không muốn hỏi Mắt Vàng sẽ đi đâu, hay vì sao anh quyết định ngoặt sang một hướng khác khi bằng tốt nghiệp đã sắp nằm gọn trong tay. Lòng tôi cũng chẳng lăn tăn chút buồn phiền. Lý trí tôi tỉnh táo vô ngần: có hỏi han vặn vẹo thế nào thì anh vẫn đi, quyết định này chắc chắn đã được cân nhắc rất lâu rồi. Tôi nuốt ực ngụm không khí, bứt mạnh một chiếc nút áo dúi vào tay Mắt Vàng. Rồi chẳng nói thêm lời nào, tôi bước nhanh trở lại phía quán rượu.
Đến trước cửa quán, bỗng tôi quay người, chạy thật nhanh lại chỗ anh. Anh đã rời chiếc ghế gỗ, đang bước dần vào phía bóng đêm cách xa tôi. Tôi ào đến ôm chặt thân người anh từ phía sau, rồi áp tai vào tim anh, lắng nghe những tiếng đập nhanh và đều. Tôi dụi mũi vào chiếc áo khoác da lạnh ngắt của anh. Im lặng. Một lúc lâu. Tôi buông anh ra, thững thờ từng bước trở lại không gian hỗn loạn đầy vui sướng mà từ nay chỉ còn tôi hưởng thụ một mình. Vừa đi, tôi vừa co người lại trong gió đêm. Lòng tôi buốt giá trong suy nghĩ “từ nay sẽ chẳng còn ai nhường áo khoác cho mình, những khi rời khỏi một đám tiệc vào đêm khuya, hay khi ngồi nhẩn nha ly rượu bên bờ biển chờ Mặt trời mọc. Từ nay sẽ chẳng còn ai để dựa vào.”
4. Những cuộc vui không vì vắng Mắt Vàng mà mất hớn hở. Tôi vẫn tiệc tùng đều đặn. Vẫn vui. Vẫn say. Vẫn nhảy. Nhưng không còn thói quen rảo mắt tìm anh. Anh đã luôn lặng lẽ đứng ở một góc nhìn tôi xoay vòng trong xập xình. Lặng lẽ chắc rằng không gã say xỉn nào động vào tôi. Lặng lẽ đưa tôi về sau những lần rượu khiến tôi mụ mị đến quên mất mình là ai. Lặng lẽ…
Nhiều tháng ngày trôi qua. Tôi vẫn tiệc tùng, nhưng không còn đều đặn. Vẫn nhảy. Nhưng không còn say. Chẳng biết vì tửu lượng tôi được nâng cấp, hay vì tôi không còn mê đắm chuyện nốc rượu cho đến khi thần trí bay biến đi mất. Tôi chỉ hớp vài ngụm cồn cay để tẩm chút lâng lâng lên tâm trạng, rồi nép vào một góc, chiêm ngưỡng thiên hạ náo loạn trong tổ hợp âm nhạc và ánh sáng nhập nhoạng.
Cái trạng thái nửa say – tâm tình lâng lâng trong thích thú vô ngần, nhưng trí não vẫn hoạt động chừng mực – giúp tôi giải mã được ma lực của rượu: vì đâu tôi tự nguyện gột bỏ cô nữ sinh ngoan hiền trong mình mà lấm bụi trần. Khi được tẩm rượu, tôi mới chịu thôi gồng mình hoạch tính và sắp xếp cuộc sống. Mới chịu bóc hết những lớp mặt nạ. Mới ngoan ngoãn chấp nhận cuộc sống là mối gắn kết chặt chẽ của những điều tốt và xấu, những điều xác định và bất ngờ. Và Mắt Vàng đã chọn lúc tôi đang phiêu diêu trong cái trạng thái nửa say để nói lời tạm biệt. Để tôi có thể nhẹ nhõm chấp nhận.
Tôi cứ vui… Cho đến một đêm. Giữa sàn nhảy đang ồn ĩ, tôi đã không thể rời mắt khỏi một cô gái. Một đôi mắt vô hồn gắn khập khiễng vào khuôn miệng đang rạng rỡ như đóa hướng dương. Ánh mắt ấy khiến tôi thất thần, ngỡ được thấy chính mình vào những ngày Mắt Vàng vừa đi: Miệng cười, mắt khóc, diễn với cả bản thân. Ngực đau tức, mũi nghẹt thở, tôi bước nhanh khỏi quán. Cứ mải miết bước trong bóng đêm, đến khi tĩnh tâm lại thì đã đến bên chiếc ghế gỗ nơi tôi và Mắt Vàng tạm biệt nhau.
Khi những tia nắng đầu ngày đem hồn phách trở lại thân thể, tôi mới nhận thức mình đã ngồi suốt đêm trên chiếc ghế gỗ, trong gió lạnh, với cõi lòng rỗng không. Bỗng, giữa làn nắng còn yếu ớt, buông xuống những hạt mưa. Nắng đấy mưa đây, thời tiết mùa hè đỏng đảnh như con gái.
Mưa thánh thót rơi lấm tấm trên tóc tôi, vai tôi, váy áo tôi. Những hạt mưa nhỏ và thưa. Tôi ngửa mặt lên trời, há miệng đón lấy những giọt nước mắt của đất trời. Mong rằng chất nước tinh khiết nhất trần gian ấy có thể gỡ thẳng thớm búi tâm tình rối loạn trong lòng tôi. Cái búi ấy rối bù đến mức tôi chẳng thể cảm nhận rõ ràng một tâm tình nào.
Màn mưa dày hạt hơn, từng chút một quét làn nắng sớm đi mất. Tôi cất từng bước chân trong mưa. Đấy là lần đầu tiên và duy nhất, tôi dành cho mưa chút cảm tình. Vì trong bình minh mưa hôm ấy, chẳng ai biết mắt tôi đang nhòe đi vì khóc. Hay có để ý, họ cũng chỉ xem đấy là nước mưa. Nước mắt và nước mưa, chẳng qua cũng chỉ khác nhau cái vị. Mà ai chưa từng nếm nước mắt sẽ không thể biết được.
5. Sau buổi dạo chơi giữa bình minh mưa ấy, tôi ốm một trận linh đình. Lúc phiêu du trong thế giới nửa tỉnh nửa mê, đầu óc tôi mông lung bạt ngàn suy nghĩ. Những ý nghĩ không đầu không đuôi, chắp nối hỗn loạn vào nhau, chẳng xuôi theo một chủ đề nào. Những ý nghĩ mà ngay khi tôi tìm lại được chút tỉnh táo là chúng liền trở thành một mớ hỗn tạp mơ hồ.
Qua nhiều ngày vặt vẹo, cuối cùng cơn ốm cũng giã. Tôi thức giấc khi làn nắng rộn năng lượng, đặc trưng của vùng đất ven biển kéo đến lay động toàn thân. Nằm vùi trong chăn, tôi cảm nhận một luồng tươi mới và khỏe khoắn rúc rích trong từng sợi mạch, dẫu môi vẫn khô cứng vì thiếu nước, lưỡi vẫn nhạt thèo vì thiếu dưỡng chất. Nhưng sảng khoái chẳng nán lâu. Một cơn chán ngán đến dập dềnh trong tôi. Cổ họng ứ nghẹn, cảm giác rỗng ruột và buồn nôn, hệt những ban mai sau một đêm tiệc tùng cạn kiệt sức lực, chỉ thiếu cái đầu vang váng vì rượu. Tôi nhăn mặt, đưa tay ôm cổ và nhắm nghiền mắt, cố trấn tĩnh chờ cơn khó chịu tự xuôi đi. Trong tăm tối, hình ảnh những ly rượu cứ nối đuôi vút ngang, khiến da toàn thân cứ gai lên. Trong tăm tối, tôi nhớ Mắt Vàng.
Mắt Vàng đi, tôi chẳng nhỏ một giọt lệ, cũng không tỏ chút nhớ nhung hay muộn phiền. Tim tôi mệt, nhưng não cứ ép phải nén. Tôi rèn bản thân bằng chuyện ra đi của anh: chỉ con nít mới khóc khi ai đó bước khỏi cuộc sống mình. Còn người lớn, dẫu không thoải mái vẫn bình thản với việc tiễn một người đi. Dứt là dứt, cho dù có đáng tiếc. Tiếc… Một thời, rượu đem tôi về với ý nghĩ tự do và hành động tự tại. Một thời, rượu giúp tôi quên. Nhưng bùa phép của chất nước cay thơm ấy không giúp tôi quên Mắt Vàng. Tôi gắng gượng, tôi gồng mình trong chính cơn say. Và rồi khi tỉnh rượu, những điều muốn quên lại thêm rõ nét.
Suốt thời gian dài sau đấy, tôi chẳng buồn cạn dù chỉ một ly rượu.
6. Sài Gòn. Một tối mùa hè nóng chảy mỡ. Một tối thứ sáu không còn chỗ để đi.
Tôi rời tòa cao ốc văn phòng giữa trung tâm thành phố khi trời đã lem luốc tối nhiều hơn sáng. Sau bữa ăn chóng vánh cùng vài người bạn, tôi lang thang một mình ngắm đèn, ngắm phố, ngắm người. Nhìn nam thanh nữ tú dập dìu bên nhau trên những chiếc xe đan kín mọi ngả đường, lòng tôi bỗng cay cay. Cái vị cay trong tâm khiến tôi thèm ghê gớm vị cay của rượu.
Ngồi bên quầy rượu hưởng thụ những xâu nhạc xập xình rất thời trang mà một thời mình mê mệt, hưởng thụ vị cồn cay, tôi khoan khoái mân mê những nụ cười ẩn hiện trong không gian nhập nhoạng. Những thân hình uốn lượn trong ánh đèn bảy màu. Những cái hôn vội và nồng nàn của một đôi tình nhân. Tôi khẽ cười, trong ký ức về một nàng party girl mà mình đã từng là.
Ngay khi tôi vừa cúi mắt xuống, ghé môi vào ống hút hút thêm ngụm rượu, một giọng nói vang khẽ bên tai tôi. Trầm ấm. Nhẹ nhàng. Âm điệu của anh bạn trai cẩn trọng, luôn nâng niu người yêu như cành hồng trong tay. Âm điệu giọng nói của Mắt Vàng.
“Này cô bé, sao lại uống rượu bằng ống hút thế kia?”
“Để không làm hỏng son môi.”
Sau khoảnh khắc lặng người, tôi quay sang nhìn anh. Nét mặt anh cứ phai mờ trong làn khí hư ảo của quán bar, trong những vệt sáng quệt qua quệt lại của những ánh đèn xoay bảy màu, trong những nốt nhạc đang vặn xoắn màng nhĩ. Tôi đưa tay áp lên má anh, cảm nhận làn da anh đang ấm lên vì rượu. Ngón tay tôi khẽ di di trên gò má anh, để chắc rằng anh là thật.
Tôi mỉm cười, cố bung mắt thật to để nhìn anh được sáng rõ. Vẫn những đường nét sắc cạnh và hơi gồ ghề của một chàng trai miền Nam nước Mỹ. Vẫn đôi mắt màu nâu vàng, óng ánh như hai miếng hổ phách treo lủng lẳng trong không trung. Nhưng bên trong ánh mắt ấy, không còn dấu tích của những u sầu tĩnh mịch. Và khắp người anh được phủ lên một làn thời gian mỏng mảnh.
“Đâu rồi chàng lãng tử tóc nâu vàng, áo khoác da và quần jean rách của em?” – Tôi lướt chậm khắp người anh, cố giấu nét lạ lẫm dành cho chiếc áo sơ-mi phẳng phiu từng nếp ủi.
“Đâu rồi cô gái tiệc tùng của anh?”
“…”
“…”
“Ngày ấy, vì sao anh lại đi?”
“Anh đi để tìm cách lớn. Để biết anh thực sự muốn gì trong cuộc sống.” – Ánh mắt Mắt Vàng ôm siết lấy tôi. Tôi cảm nhận được một tia nồng ấm, đầy tự tin toát ra từ đôi mắt hổ phách của anh. – “Để có một ngày, anh đủ sức canh chừng và bảo vệ em.”
Tôi chẳng đáp lời, trao tặng không khí một nụ cười dịu dàng. Mắt Vàng nhăn mũi, rồi đưa nắm tay lên miệng ư hừ một tiếng, cố che giấu cơn ngượng ngùng. Bắt được ánh mắt nửa châm chọc, nửa cảm động của tôi, anh ra giọng lạnh lùng:
“Ngày ấy, vì sao không giữ anh lại?”
“Nếu em giữ, anh cũng không ở lại, vậy cớ gì phải phí sức?! Mà thật ra nếu anh không đi, em cũng đã tìm cách đuổi anh đi. Cứ dựa vào anh, em mãi sẽ chẳng lớn được. Em sẽ chẳng biết tự mình đứng trên chân mình là như thế nào.” – Tôi nửa đùa nửa thật. Chuyện qua rồi, thì lời phũ phàng cách mấy cũng thành bông đùa, chẳng gây đau được.
“Lớn… Là một mình dạo phố, một mình uống rượu ư?”
“Lớn là không cần mượn rượu mua vui, mượn rượu giải sầu. Có thể chủ động cảm xúc. Let it be mà không phải nhờ vả những cơn say.” – Tôi mỉm cười đầy ngạo nghễ, rồi sực nhận ra. – “Anh đã theo dõi em ư?”
“Vài ngày rồi.” – Mắt Vàng ngồi xuống chiếc ghế cạnh tôi. Anh búng tay gọi người pha chế để chọn món uống. – “Anh không hiểu vì sao em luôn muốn lớn đến vậy?”
“Em phải lớn để kiếm thật nhiều tiền.” – Tôi rút một hơi hết ly rượu, rồi đẩy về anh ánh mắt nghịch ngợm. – “Phòng khi phải tạm biệt lần nữa, em có thể mua cho anh món quà giá trị hơn là một chiếc nút áo.”
Nụ cười tôi hòa vào ánh mắt anh. Nụ cười anh hòa vào ánh mắt tôi. Hai ly rượu chạm vào nhau và câu chuyện của chúng tôi tiếp tục trong không gian lung linh thơm hương rượu.
Phía Sau Một Cô Gái Phía Sau Một Cô Gái - Trần Lê Ngọc Bích Phía Sau Một Cô Gái