Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Tác giả: Kawi
Thể loại: Ngôn Tình
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 41 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1324 / 5
Cập nhật: 2016-02-23 12:05:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
nh trai đang đứng đợi ngoài cổng thấy tôi về thì chạy nhanh lại than vãn:
- Mày làm gì mà về trễ thế! Lo mà vào nhà giải thích với ba kia kìa!
Tôi như người mất hồn, dáo dác nhìn quanh. Cậu ta to lù lù như thế thì biến đi đâu được nhỉ??? Ông anh trai vẫn không ngớt càm ràm bên tai khiến tôi nhức cả đầu. Chợt tôi khựng lại một giây...Một ý nghĩ chợt lóe lên...Thế là ba chân bốn cẳng tôi quay đầu xe rồi đạp về phía ngược lại...Anh Thiện hoảng hốt gọi với theo. Cái số tôi sao mà khổ thế này cơ chứ???????????????????????
Vừa đạp vừa nhìn, tôi mỉm cười sung sướng khi thấy Phạm Minh đang đi bộ thất thểu theo hướng ngược lại, mắt cậu ta cũng nhìn trái nhìn phải liên hồi, chắc là tìm tôi. Nhanh như chớp tôi phóng xe tiến lại, thở hổn hển:
- Cậu bị gì thế hả?????? Tự nhiên nhảy xuống xe là sao?????
Minh đưa đôi mắt rực lửa nhìn tôi, khuôn mặt mồ hôi nhễ nhại.
- Tôi nhảy xuống hay là cậu vứt tôi xuống hả????? Phóng xe bạt mạng, suýt tông người ta rồi còn không để ý đến người ngồi sau nữa. Nếu tôi không nhanh chân thì đã ngã xuống đường rồi, đang định lên yên ngồi lại thì cậu đạp đi mất, tôi hét khô cổ gọi lại mà cậu cũng thèm nhìn! Tai cậu điếc rồi hả?????????????
Tôi nghiêng người trước tiếng hét nổ trời của Minh, chưa từng thấy cậu ta tức giận như thế. Mà cũng đúng là lỗi của tôi thật......
- Thôi! Tôi xin lỗi! Cũng vì tôi gấp quá, ba tôi mà thấy tôi về trễ như thế này thì coi như tiêu!!!!!!! Mà cậu cũng tàn nhẫn quá! Nếu cậu chịu khó chở tôi thì mọi chuyện đã không như thế!!!!!!!!!!!! – tôi ức chế rồi bật khóc nức nở.
Minh im lặng. Lúc nào cậu ta cũng chỉ biết im lặng. Tôi vẫn khóc như mưa như gió, thật sự lúc này tôi mệt lắm rồi! Hai chân thì rã rời, thần kinh cứ như căng ra chuẩn bị đứt lìa. Sức chịu đựng con người cũng có giới hạn chứ! Tôi lại là con gái nữa!!!!!!!!!!!! Tức mà chết mất thôi!
Mặc kệ cho tôi khóc, cậu ta vẫn im lặng giành lấy ghi đông xe rồi ra hiệu bảo tôi ngồi lên yên sau. Sự thật thì cậu ta chở tôi về nhà. Còn tôi thì ngồi sau và tấm tức khóc. Trời trưa nóng đổ lửa, cả người tôi và Minh đều ướt đẫm vì mồ hôi. Nắng chiếu như thiêu đốt tất cả. Thiêu đốt cả những giận hờn vu vơ của tuổi học trò....
Về tới nhà, tôi nhảy xuống, mặt vẫn ướt vì nước mắt, tuy vậy tôi vẫn quay lại nói một tiếng cảm ơn với Minh, tính tôi là thế, chẳng thích mang ơn ai:
- Cậu về đi! Cảm ơn đã chở tôi tới nhà!
- Đúng là đồ vô ơn! Cậu tính trả ơn tôi bằng lời nói này thôi hả?
- Thế cậu còn muốn gì hả?????
- Mời tôi vào nhà đi! Tôi khát nước! – Minh nói thản nhiên còn tôi thì nhảy dựng lên. Chẳng lẽ cậu ta không biết là tình hình tôi lúc này đang trong trại thái ngàn cân treo sợi tóc mà còn đòi mời vào nhà chứ?????
- Cậu...Để lần sau nhé! Hôm nay không được đâu!
- Nhưng tôi thích hôm nay thôi!
Thế là cậu ta ngang nhiên dắt xe vào trong sân rồi lôi mạnh tôi vào theo. Cậu ta đúng là muốn tuyệt đường sống của tôi mà!!!!!!!!!!!
Ba tôi đã ngồi ở phòng khách đợi tôi. Lúc đó ước chừng tim tôi có thể văng ra ngoài vì sợ. Nếu bị mắng hay bị đánh đòn trước mặt bạn thì sẽ xấu hổ lắm. Tôi thầm mong ba làm ơn làm phước thương tình đứa con gái bé bỏng của mình mà hãy đợi Phạm Minh về rồi muốn xử tôi ra sao cũng được. Dường như ba, mẹ và cả anh trai đều bất ngờ trước sự có mặt của Minh. Còn tôi thì chẳng bao giờ nghĩ cậu ta lại là một thằng nhóc nhanh mồm nhanh miệng như thế.
- Chào hai bác ạ! Em chào anh! – Minh vừa bước chân vào phòng khách đã cúi đầu chào rối rít khiến tôi suýt nữa té vì ngạc nhiên.
- Chào cháu! – ba mẹ tôi cũng mỉm cười chào đáp lễ.
- Dạ trưa nay đi học về, cháu bị ngã xe, cũng may có bạn Thanh giúp cháu nên mọi chuyện đã ổn. Cháu cùng bạn ấy về nhà để giải thích cho hai bác cùng anh hiểu để đừng trách bạn Thanh mà tội bạn ấy. – Minh nói dối mà như nói thật, mặt biểu hiện cảm xúc y như một diễn viên chuyên nghiệp.
- Thật vậy sao???? Thế cháu có bị gì không????? – ba mẹ tôi ngạc nhiên trông thấy, vội vã hỏi thăm.
- Dạ cũng không có gì nặng, chỉ bị xây xát nhẹ ở tay thôi ạ! – Minh chìa cánh tay ra kể lể, lúc này tôi mới để ý đến vết thương ở tay cậu ta, thế mà hồi nãy cậu ta nói không sao cả. Thật là...
Minh có vẻ là người khá thông minh trong cách ăn nói. Không biết cậu ta nghĩ đâu ra nhiều chuyện đến thế để nói với ba mẹ tôi, nhưng coi bộ ba mẹ cũng rất hứng thú khi nghe cậu ra nói. Tôi cứ há mồm ngồi xem cuộc nói chuyện giữa ba mẹ tôi với Minh. Nhìn chẳng khác gì người nhà với nhau. Đúng là ở Minh có nhiều thứ kì lạ thật.
- Thưa hai bác cháu về! Hai bác đừng trách bạn Thanh nhé! Bạn ấy không cố ý về muộn đâu ạ! – Minh đứng dậy cáo từ, ba mẹ tôi mỉm cười vui vẻ chào cậu ấy, tôi nhận nhiệm vụ tiễn Minh ra cổng.
- Này! Càng lúc cậu càng khiến tôi bất ngờ đó! – tôi vỗ vai Minh cười hạnh phúc, gì thì gì chứ cậu ta lại một lần nữa cứu tôi một bàn thua trông thấy.
- Cậu im đi! Hôm nay cậu lại mắc nợ tôi! Cứ chuẩn bị tinh thần mà trả nợ cho tôi! Còn cánh tay này nữa nè! Nó mà để lại sẹo thì cậu đừng có trách tôi! Bực cả mình! – Minh hằn học rồi lấy xe đạp về.
Thế là sao nhỉ????? Như thế nào mới là khuôn mặt thật của cậu ta?????
Hoàng Tử Online Hoàng Tử Online - Kawi Hoàng Tử Online