Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Buusan Nguyen
Upload bìa: Buusan Nguyen
Số chương: 37 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2994 / 57
Cập nhật: 2020-05-28 15:55:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8 (Tt): Mưu Thần Chước Quỷ
UYỂN HẠ
Santô thở phào ra, khoan khoái. Xe hơi vào đến địa phận Pasay. Khu thanh lâu này là sào huyệt bất khả xâm phạm của giới giang hồ tứ chiến. Bọn anh chị can tội cướp của, giết người, ung dung sống ở Pasay, không sợ bị bắt. Ngày cũng như đêm, những vụ thanh toán đẩm máu, đoạt súng cảnh binh thường xảy ra trong các sòng bạc và nhà chứa công khai.
Nhìn ban, Santô nói:
- Thôi, yên rồi. Tôi cứ sợ bị theo. Vào đến đây, bọn mình không lo nữa.
Anbinô nhún vai:
- Hừ, mày đừng lạc quan vội.
Lúc nãy, rời đường Ađêla, Anbinô có bộ mặt kiêu hãnh rõ rệt. Hắn đinh ninh tài lái xe độc nhất vô nhị của hắn sẽ bỏ rơi đối phương trong nháy mắt. Nhưng càng phóng nhanh, hắn càng lo рhập phòng. Con mắt cú vọ của hắn đã nhận ra nhiều chiếc xe đủ kiểu, đủ màu từ ngã ba, ngã tư luồn ra rồi mất hút một cách khả nghi. Trước khi lái vào thị trấn Pasay, Anbinô chăm chú nhìn kính chiếu hậu. Trời tối, hắn không thấy gì, tuy vậy hắn chưa yên tâm.
Gáy hắn nóng ran. Cảm giác đặc biệt này, hắn thường có mỗi khi bị ai theo sau. Giác quan thứ sáu là khí giới siêu việt của nghề do thám. Nhờ giác quan thứ sáu bén nhạy, giúp hắn đánh hơi trước biến cố nghiêm trọng, Anbinô trở thành nhân viên Huk ưu tú.
Hắn quay sang Santô:
- Mày thấy gì không?
Santô đáp:
- Tối quá. Chẳng thay gì cả.
- Đồ ngu như bò. Nhìn sang góc trái. Thấy chưa?
- A, thấy rồi. Có xe hơi chạy theo.
- Hiệu gì?
- Không rõ. Chắc là Ford hoặc Chevrolet.
- Nhìn kỹ lại xem. Ford hay Chevrolet?
- Định mở tiệm bán xe hơi cũ hả?
- Còn đùa bỡn nữa ư? Hồi nãy, ở Pan-đa- can, tôi thấy một chiếc Chevrolet rượt theo. Tới Pacô thì mất hút. Qua Malatê, nó lại hiện ra. Rồi bây giờ...
- Anh muốn tôi bắn nổ lốp không?
- Bình tĩnh chờ ít phút nữa, xem sao. Tôi nghi lắm. Chắc không phải bọn theo mình đêm qua.
- Theo tôi, thì là...
- Ai lại không biết. Tuy nhiên, nếu đúng thì nguy. Nguy to. Phẩi đối phó ngay, kẻo chúng bắt ông Urê và cứu thoát Rôsita.
- Hay là anh lái về Santa Mêsa. Mình lừa chúng về trụ sở cũ, rồi rút ra bằng cửa bí mật trong nhà xe như lần trước.
- Vô ích. Kế này chỉ thành công nếu kẻ theo sau chỉ là vài ba tên lẻ tẻ. Đằng này, chúng gồm nhiều người. Tôi đề nghị cách này: tôi lái xe về, anh xuống trước, tấn công vào bọn theo sau. Chỉ cần anh giữ chân chúng 5 phút.
Nói đoạn, Anbinô vỗ vai Santô:
- Tôi tin vào khẩu tiểu liên khét tiếng của anh. Anh sợ không?
Santô cười khảy:
- Santô không hề biết sợ.
Anbinô lắc lư, giọng kiêu hãnh:
- Đáng khen lắm. Anh gắng cầm cự đúng 5 phút. Sau đó, anh thoát vào nhà và thoát ra bằng lối cấp cứu.
Chiếc Nash dấn vào con đường hẹp. Santô chờ xe hãm bớt tốc độ mới mở cửa, phóe xuống. Hai chân hắn đặt nhẹ trên nền đất, toàn thân thoải mái, chứng tỏ hắn là kiện tướng về môn nhảy xe, hoặc ít ra đã dược huấn luyện thuần thục trong một trung tâm nhảy dù của quân đội. Hắn kẹp trong nách mội khểu tiểu liên cực mạnh. Quì một chân xuống đường, hắn kéo quy lát cho đạn vọt lên nòng súng.
Trong khi ấy. Anbinô lái xe vào ga ra. Một phút sau. Santô nhận ra một chiếc Chevrolet còn mới hùng hổ phóng tới. Đến cổng, tài xế thắng lại. Santô ẩn sau hai bao cát lớn. Urê đã sai đặt bao cát làm lô cốt cố thủ trước biệt thự, phòng bị tấn công bất thần.
Ngón tay Santô đặt trên cò súng. Bồ hôi ướt đầm sơ mi hắn. Anbinô nói đúng: đây là công an Mani. Cảnh binh Mani là nhà thiện xạ, bắn ai là người ấy phải chết. Trong nhiều cuộc đụng độ với du kích Huk ở ngoại ô, hoặc trong rừng, cảnh binh đã chiếm được thành tích rực rỡ về xạ thủ.
Bốn người lực lưỡng từ trên xe vọt xuống, súng lực lăm lăm. Santô hé nụ cười ngạo mạn. Trước họng tiểu liên khủng khiếp, bốn khẩu súng ngắn dầu được xạ thủ tuyệt luân sử dụng cũng chỉ là đồ chơi trẻ con.
Một chiếc xe hơi khác thắng gấp phía sau. Santô chưa kịp phản ứng thì từ xe sau một tràn đạn được khạc ra. Bốn cảnh binh nằm rạp xuống, bắn trả dữ dội. Khẩu tiểu liên câm họng tức khắc. Santô nghe tiếng kêu “chết rồi”, và tiếng người ngã nhào. Hắn nâng súng lên, sửa soạn bắn thì một loạt đạn nổ đoàng. Vội vàng, hắn cuộn tròn, lăn vào trong vườn.
Một loạt đạn khác tiếp theo, song Santô đã lọt vào ga ra. Hắn đã thuộc lòng mọi lối ra vào của biệt tnự. Trừ phi công an nã bích kích pháo phá đổ tường bê tông mới hạ nổi Santô. Ở trong bắn ra, trăm phát trúng trăm, Santô vững dạ như bàn thạch.
Tiếng súng thưa dần. Santô chưa bắn phát nào mà vẫn nắm phần thắng. Hắn mở một cánh cửa khác. Ba phút trôi qua. Còn hai phút nữa. Còn hai phút nữa Anbinô sẽ đưa được Urê ra khỏi biệt thự. Còn hai phút nữa Santô sẽ tìm lối tẩu thoát.
Santô không ngờ rằng một bóng đen bí mật đã trèo lên mái nhà, đang gieo mình xuống sân ga ra. Bóng đen bí mật là Lê Diệp. Chàng đã chứng kiến cuộc chạm súng từ đầu đến cuối, song không tham dự. Cũng như Santô, chàng không thích phí đạn, mặc ngao cò tranh chấp để ngư ông thủ lợi. Toán cảnh binh hùng hậu đã đẩy lùi nhóm tay sai của Mel. Sau hai phút giao tranh ngắn ngủi, đến khi nhận ra đối thủ là Công an, Mel đành tháo thân vào ngõ hẻm.
Một xe cam-nhông đồ sộ phóng tới. Viện binh Công an gồm hơn chục tay súng tiểu liên. Một toán nhỏ rượt theo Mel, số còn lại kéo vào biệt thự.
Tiếng lựu dạn nổ oang oác. Người ném là Santô. Hắn rút chốt quả lựu đạn thứ nhì, tung về phía cảnh binh lố nhố trước ga ra, đoạn hắn chạy khuất vao trong.
Lê Diệp không bỏ lỡ cơ hội. Mặt đám cảnh binh quằn quại trong vũng máu, mảnh tạc đạn găm đầy mình, Lê Diệp bén gót Santô. Kinh nghiệm cuộc rượt bắt hôm qua cho Lê Diệp biết bọn Huk sẽ rút ra ngoài bằng một cửa bí mật.
Ở ngoài trông vào, nhà chứa xe nhỏ hẹp và bẩn thỉu, song càng tiến sâu vào càng thấy rộng rãi và đầy đủ tiện nghi. Santô chạy qua một phòng ngủ trang hoàng lộng lẫy, bốn bề lắp gương, ở giữa nhà chễm chệ một cái giường lớn. Hẳn đây là tổ quỷ của bọn Huk. Loại tổ quỷ này mọc ra nhan nhản hàng trăm trong thị trấn hoan lạc Pasay. Tuy không không đam mê cuộc sống trác táng, Lê Diệp vẫn rệu nước miếng khi nghe Văn Bình thuật lại những đêm dài vô tận nằm trên giường cao su êm ái, tứ phía có gương soi, trong bầu không khí sực nức mùi da thịt và nước hoa Ba Lê ngào ngạt.
Nước miếng lại trào lên miệng Lê Diệp. Chàng lắc đầu xua đuổi một ý nghĩ đen tối ra khỏi óc.
Cánh cửa bí mật được gắn chìm trong tường. Santô ấn nút, cánh cửa mở ra nhè nhẹ. Bàn tay bằng sắt nguội của anh chàng sếu vườn Lê Diệp chém xuống. Nghe tiếng gió, Santô né sang bên. Miếng đòn thập tử nhất sinh trượt xuống vai, tuy vậy sức mạnh phi thường của Lê Diệp đã quật hắn ngã xuống. Chàng bồi thêm một mũi giày vào ức Santô.
Thấp thoáng dưới ánh trăng nhợt nhạt, Lê Diệp nhận ra mấy bóng người. Chàng quát lớn:
- Ai đó, đứng lại?
Chàng bắn chỉ thiên để dọa. Một phát súng lục trả lời chàng. Ngoài vườn, nhân viên Công an bắn một tràn tiểu liên. Lê Diệp nép vào tường. Anbinô cũng ẩn mình trong bóng tối.
Tay bị còng, Văn Bình vừa bước khỏi cửa thì bị Urê kéo lại. Urê dí miệng súng vào lưng chàng, kèm theo lời dọa:
- Mày cựa cậy là tao bắn chết.
Nếu không vướng khẩu súng của Anbinô, Văn Bình đã có thể xô ngã Urê, đoạt lấy chủ động. Anbinô là tay bắn súng cừ khôi, dầu sung sức Văn Bình cũng không dám phản công, phương chi toàn thân chàng đau nhừ sau những trận đòn liên tiếp. Chàng đành tuân lệnh Urê.
Urê dặn Anbinô:
- Anh ráng cầm cự thêm lát nữa. Tôi đưa thằng này ra xe, nổ máy sẵn. Đợi tôi quay đầu xe, anh ra còn kịp chán. Bọn cảnh binh còn loay hoay ngoài vườn, chưa tìm ra chỗ này đâu.
Lê Diệp men tường tiến lại. Anbinô bắn luôn hai phát. Lê Diệp ló đầu ra cho hắn thấy rồi thụt vào. Anbinô nhả thêm ba phát nữa. Cách địch 5 thước, Lê Diệp cười thầm. Bì đạn của Anbinô đã vợi. Thử lại bài toán, chàng bắn hú họa vào tường Anbinô đẹt tiếp. Lê Diệp nghe tiếng cách nho nhỏ. Anbinô đã hết dạn. Muốn bắn tiếp, hắn phải bấm cho bị đạn tuột ra, lắp cái mới. Dầu hắn lắp nhanh, cũng mất hai giây đồng hồ.
Hai giây quý báu này tạm đủ cho Lê Diệp triệt hạ kẻ thù. Chàng thét một tiếng kiai kinh thiên động địa, đoạn phi thân húc vào người Anbinô. Tiếng kiai của chàng làm Anbinô khựng người. Đó là tiếng thét của võ sĩ nhu đạo. Khi lâm trận, tiếng kiai thét đúng phương pháp có thể làm đối phương bủn rủn chân tay.
Lê Diệp bổ nhào vào người Anbinô. Từ nhiều năm nay, chàng luyện karatê biến bàn tay, cùi chỏ, bàn chân và đầu thành võ khí cực mạnh (1). Ba viên gạch chồng lên nhau, chàng giáng bàn tay xuống là gãy nát. Đầu chàng có thể húc tung cửa lim. Cho nên Anbinô bị bắn vào tường dưới sức húc kinh hồn.
Lê Diệp đè lên bụng Anbinô. Hắn tìm cách vùng lên. Chàng nắm tay hắn, bẻ quặp lại. Hai người cùng thi thố những môn bẻ tay táng đởm kinh hồn để giết nhau trong khoảhh khắc.
Văn Bình cũng không bỏ lỡ cơ hội bằng vàng do Lê Diệp tạo ra. Lợi dụng tiếng thét kiai của bạn, chàng chuyển mình, quật cái còng sắt vào mặt Urê. Hắn né khỏi, và bóp cò. Viên đạn bay vèo qua hông Văn Bình. Chàng vun chân trái ra, dùng miếng đá lợi hại yôkô kêkômi của Karaté, tấn công vào bao tử đối phương.
Urê ngã nhào xuống, Văn Bình đá băng khẩu súng nằm trong tay hắn ra xa. Nhanh như chớp, chàng tiến về phía Anbinô. Hắn sắp gỡ được thế khóa hiểm hóc của Lê Diệp. Văn Bình vung còng tay lần nữa. Anbinô bị đánh vào gáy, rú lên một tiếng đau đớn.
Lê Diệp vùng dậy. Chàng kéo Văn Bình chạy tới một bức tường thấp:
- Mau lên anh. Công an sắp vào đến nơi rồi. Tuy bị vướng còng, Văn Bình vẫn nhảy qua bức tường dễ dàng. Nhà bên là lữ quán, nửa làm phòng trọ, nửa tiếp khách chơi hoa. Tiếng xe hơi rú lên. Sực nhớ ra, Văn Bình buột miệng:
- Trời ơi, Rôsita! ,
Lê Diệp giả vờ hỏi:
- Rôsita ở đâu?
Văn Bình thở dài:
- Nàng bị mang ra xe hơi trước tôi mấy phút. Khổ quá, tôi quên khuấy. Giá khi ấy, đánh ngã Anbinô, tôi cứu nàng còn kịp. Anh giục tôi quá gấp, nếu không tôi đã giết luôn hai tên Huk và giải vây cho nàng.
Lê Diệp lặng thinh. Văn Bình tiếp, giọng buồn bã:
- Thế là xong. Bọn Huk đã cao bay xa chạy, và mang Rôsita theo.
Một phát súng nổ ròn. Văn Bình hỏi:
- Bây giờ chúng mình đi đâu?
Lê Diệp đáp:
- Về khách sạn Bay View.
Trán Văn Bình nhíu lại. Bỗng chàng cất tiếng:
- Bọn Huk bắt Ramirê rồi phải không?
Lê Diệp gật đầu:
- Rồi. Tôi theo sau xe Nash chở Ramirê đến đây.
- Tại sao anh không cứu hắn?
Lê Diệp cười xòa:
- Vì tôi muốn dùng hắn làm mồi.
Văn Bình chép miệng:
- Tôi hiểu rồi. Anh cũng đang dùng Rôsita làm mồi. Anh cố tình không cứu Rôsita. Nhưng anh ơi, bọn Huk tàn nhẫn lắm. Không khéo Anbinô thủ tiêu Rôsita.
- Tôi hy vọng việc này sẽ không xảy ra. Dầu sao bọn Huk cũng để nàng sống đến khi bắt dược chúng mình.
- Trong thời gian ấy, nàng sẽ bị tra khảo. Sức vóc mảnh dẻ của nàng không chịu nổi một ngày nữa đâu.
Lê Diệp lại nín thinh. Chàng thừa biết Văn Bình nặng lòng vì cô gái Phi kiều diễm và khêu gợi.
Gió mát từ bãi biển quạt lại. Văn Bình rùng mình. Chàng nhớ tới làn da nõn nà của người đẹp lúc nàng bị đánh đập tàn nhẫn trước mắt chàng. Mỗi vết thương trên thân nàng là một mũi dao đâm vào lòng chàng. Chàng cảm thấy một cái gì kỳ lạ, sáng bừng như trăng rằm, quyến rũ như nhạc buồn của Chopin, từ từ dâng lên, dâng lên mãi trong tâm hồn. Có lẽ đó là ái tình. Đi cạnh bạn, Văn Bình gọi thầm:
- Em Rôsita?
(1) Theo võ karaté, phép tập luyện đánh vỡ gạch, ngói, đá, và gỗ bằng bàn tay, bàn chân, được mệnh danh là tameshiwari. Thật ra, tameshiwari không phải là karaté thuần túy. Mỗi khi đánh vỡ gạch... võ sĩ thường thét kiai.
Z.28 Tử Chiến Ngoài Khơi Z.28 Tử Chiến Ngoài Khơi - Người Thứ Tám Z.28 Tử Chiến Ngoài Khơi