Số lần đọc/download: 1699 / 66
Cập nhật: 2018-01-13 09:30:58 +0700
Chương 9: Những Chuyện Ngạc Nhiên
V
ăn Bình từ từ tỉnh dậy. Chàng có cảm giác nặng nề của người bệnh vừa ngủ dậy sau mấy giờ đồng hồ thiếp đi dưới áp lực thuốc mê. Cổ họng của chàng vẫn còn rát như trước khi bị ngất. Chàng chưa mở mắt vội vì đâu đây có tiếng người nói chuyện. Trí óc bắt đầu sáng suốt, chàng nhẩm lại những chi tiết vừa xảy ra.
Hút chưa tàn điếu Salem, chàng bị xây xẩm. Thì ra chàng ngửi phải hơi độc làm tay chân bủn rủn. Thảo nào, những người dưới hầm đều đeo mặt nạ. Phút này, Văn Bình mới tự thấy dại dột. Tiếng nói của Bẩy Cọp cất lên:
- Hình như hắn tỉnh rồi.
Rồi tiếng Paul Hiếu:
- Té nước vào mặt hắn.
Văn Bình không muốn hưởng thùng nước lạnh ngắt lên mặt làm ướt quần áo nên mở toang mắt, và thở dài đánh sượt. Đứng bên, Bẩy Cọp đang lấy trớn để hắt thùng nước đầy ắp xuống người chàng. Thấy chàng mở mắt, hắn la to:
- A, mày đã dậy. Suýt nữa mày được tắm mát.
Văn Bình ngồi nhỏm dậy, thân thể chưa hết mệt mỏi vì hơi độc. Tiếng nói của Paul Hiếu sắc như dao cạo cắt vào thớ thịt chàng:
- Ê, ông bạn gián điệp tỉnh rồi chứ?
Văn Bình vẫn làm thinh. Bẩy Cọp đá mũi giày nhọn vào cằm chàng, và quát oang oang:
- Đồ ong tay áo.
Né không kịp nên Văn Bình bị một cú khá đau. Chàng mất đà ngã lật sang bên. Bẩy Cọp rú lên cười ha hả. Paul Hiếu nhấc ghế lại gần Văn Bình. Chàng thản nhiên nhìn chung quanh. Trong khi bất tỉnh, chàng được mang sang phòng khác nên Paul Hiếu không đeo mặt nạ, và không khí có vẻ mát mẻ, dễ chịu. Nét mặt Paul Hiếu bình thản, cái bình thản của kẻ giết người không gớm tay. Hắn hỏi chàng:
-Anh lẻn vào nhà kho làm gì?
Chàng đóng kịch thật khéo:
- Tám rủ tôi trộm giấy bạc rồi bỏ trốn.
Giọng Paul Hiếu vẫn ôn tồn:
- Đừng giấu diếm nữa. Tôi là kẻ lão luyện trong nghề. Anh nói sự thật may ra còn hy vọng sống. Tôi chẳng cần giết anh để mua thêm oán thù vô ích.
Bẩy Cọp chêm vào:
- Đánh cho hắn một trận. Bị đòn đau, hắn sẽ hết nói láo.
Paul Hiếu gạt đi:
- Anh đã nghe Bẩy nói chưa? Bẩy định tra tấn anh, nhưng tôi không cho phép. Theo kinh nghiệm của nghề nguy hiểm này, tra tấn là vô ích. Tra tấn chỉ dành cho kẻ non bóng vía. Còn anh, tôi chắc không phải hạng xoàng. Tuy kẻ thù, tôi vẫn mến phục anh.
Văn Bình đáp:
- Nếu anh đã biết rõ, tôi cũng chẳng cần giấu nữa.
Paul Hiếu mỉm cười đắc thắng:
- Có thế chứ? Thằng Tám đâu rồi?
- Hắn đã chết.
- Biết mà! Nhưng thôi, khôn sống mống chết, anh giết hắn càng đỡ cho tôi.
Bẩy Cọp hét lên:
- Sao anh Hai lại dung túng như thế được? Hắn hạ Tám Beo, em nhất định phải trả thù.
Paul Hiếu lừ mắt:
- Nhắc lại lần nữa, nếu chú không giữ được bình tĩnh thì ra ngoài sân. Nghe chưa?
Bẩy Cọp im thin thít. Còn Văn Bình, chàng vừa nắm được một yếu tố chìa khóa. Hai tiếng «ngoài sân» mà Paul Hiếu vừa dùng tỏ ra chàng đã được mang lên biệt thự, nghĩa là chàng có thể thoát thân không sợ vướng máy móc như ở dưới hầm.
Văn Bình dò hỏi:
- Bắt được tôi rồi, anh muốn gì?
Paul Hiếu rót cho chàng một ly huýt ky:
- Không, tôi không muốn gì cả. Chỉ cần hỏi một, hai điều cho biết. Mời anh cạn ly rượu với chúng tôi đi. Hôm nay là ngày vui của Tổ chức.
Nâng chén rượu lên môi, Văn Bình uống một hơi và nói:
- Cám ơn Tổ chức.
Paul Hiếu nghiêng đầu:
- Cám ơn hậu ý của anh, nhưng Tổ chức của chúng tôi là kẻ thù bất cộng đái thiên của ông Hoàng.
- Dĩ nhiên.
Paul Hiếu mời chàng cạn một ly nữa, đoạn hắn hỏi:
- Xác Tám Beo để đâu?
- Tôi không biết. Biết, tôi cũng không nói.
- Phải, như anh và tôi, đời nào chúng mình chịu nói. Đâu lại như lũ hèn Phan Hiếu, Sáu Lộc, và Bùi Phác.
Văn Bình nín lặng. Paul Hiếu nhìn chàng, giọng đều đều:
- Tôi muốn được nói chuyện với ông Hoàng, anh dàn xếp được không?
- Tôi không biết ông Hoàng ở đâu.
- Giả sử anh không biết địa chỉ của ông Hoàng, ít nhất anh cũng biết số điện thoại?
- Tôi không thể tiết lộ.
Paul Hiếu giọng ngọt ngào:
- Đây này, tôi tâm sự cho anh nghe. Thoạt đầu, tôi rất tin anh. Cuộc điều tra của tôi ở Huế cho biết anh là Trần Giác bằng xương bằng thịt. Thiếu nhân viên, tôi thu dụng anh vội vàng, chưa kịp đợi Hà Nội đồng ý. Đêm qua gặp anh trong hầm, kiểm điểm lại một vài hành động khả nghi của anh, tôi mới phát giác ra anh là nhân viên mật vụ. Anh khôn ngoan lắm, chẳng hạn giả vờ đánh rơi thùng giấy in, kỳ thật anh đã tháo ra dọc đường. Tôi tin anh, nên bị mắc lừa. Cũng may anh sớm rơi mặt nạ, nếu dung túng cho anh một thời gian nữa, chẳng biết hậu quả sẽ dẫn đến đâu. Tôi biết anh liên lạc thường xuyên với ông Hoàng, và ông Hoàng biết rõ địa chỉ này. Tôi lại biết biệt thự này bị canh gác chặt chẽ từ đêm qua. Nhưng anh đừng quên tôi là cán bộ tình báo chuyên nghiệp. Đây là 2 biệt thự đâu lưng vào nhau. Nhân viên của ông Hoàng mới bao vây biệt thự phía trước, chưa ngó ngàng tới biệt thự phía sau. Tôi vẫn bình chân như vại. Không dại gì ông Hoàng cho người ập vào phá hỏng công việc trà trộn, điều tra của anh. Ngược lại, tôi sẽ giữ anh làm con tin. Và tôi được tiếp tục hoạt động dưới sự bảo vệ chu đáo của ông Hoàng.
- Đừng lạc quan quá mà mất mạng.
- Ồ, anh tử tế với tôi quá! Nhưng anh yên tâm. Chúng mình đang ở trong biệt thự phía trước. Nhân viên của tôi đã dọn máy in và giấy bạc dưới hầm, khiêng qua biệt thự phía sau, và chở tới nơi khác.
Đưa tay xem đồng hồ, hắn tiếp:
- Giờ này chắc đã gần xong.
Văn Bình cảm thấy ngứa ngáy. Bao nhiêu công phu của chàng đã thành dã tràng xe cát. Chàng vớt vát:
- Hừ, giết tôi không phải dễ. Dầu sao, tôi vẫn là kho tàng quý báu cho các anh khai thác.
- Đúng.
- Nhưng nếu trong vòng 12 tiếng đồng hồ, tôi không báo cáo với ông Hoàng, người ta sẽ xông vào đây.
Paul Hiếu hơi tái mặt, nhưng lại trấn tĩnh được ngay. Hắn mỉm cười như để tự dối lòng:
- Khi ấy tôi đã rời khỏi tòa nhà này.
Văn Bình nói:
- Anh đừng vội lầm. Biết điều, anh nên tha tôi. Tôi xin hứa không làm hại anh.
- Chà, tôi đã quen với lời hứa trong khi thừa hành công vụ.
- Anh ráng tin đi. Tôi chỉ cần thu hồi giấy bạc giả, và bản kẽm in.
Paul Hiếu bật cười sằng sặc:
- Anh bạn đóng kịch kheo quá! Chả lẽ vượt bao trở ngại đến đây vì đống giấy bạc? Tôi không ngu độn như anh tưởng đâu! Tôi đã hiểu vì lý do gì ông Hoàng hy sinh một loạt nhân viên và bố trí điệp viên tài danh như anh vào Tổ chức của tôi. Vì hồ sơ hỏa tiễn, ánh sáng giết người, phải không anh bạn Trần Giác?
Văn Bình chết điếng. Chàng không ngờ hắn biết rõ từng li từng tí. Cũng may, đến màn chót, hắn mới khám phá ra chàng không phải là Trần Giác chính cống.
Paul Hiếu thong thả nói tiếp:
- Mục đích của anh là tìm đầu mối của vụ mất tài liệu. Nhưng ông Hoàng đã tính sai giá trị của Tổ chức do tôi điều khiển. Trong vòng 24 tiếng đồng hồ, tôi sẽ nắm trong tay đoạn kết bản phúc trình của các nhà bác học. Ít ra anh còn sống được sống 24 giờ nữa.
- Cám ơn anh.
Tuy ngoài miệng mỉa mai, trong lòng Văn Bình cảm thấy lo ngại. Như đoán được ý nghĩ thầm kín của chàng, Paul Hiếu dề môi:
- Nghĩ kế thoát đấy hẳn? Đừng hy vọng uổng công.
Nói xong, hắn hất hàm ra hiệu. Bẩy Cọp rút trong túi cây còng kiểu Đức, chế bằng thép cứng. Chỉ cái còng sáng loáng, Paul Hiếu hỏi:
- Đồ chơi này làm anh vừa ý không? Đệ nhất tốt đấy! Dầu anh giỏi vận nội công, vẫn không thể phá còng.
Văn Bình nhổ toẹt bãi nước bọt xuống đất. Bẩy Cọp vung tay toan đánh, nhưng Paul cản lại. Văn Bình nhếch mép cười. Tự tay Paul Hiếu bấm còng vào cổ tay chàng. Hắn đã thận trọng còng 2 tay chàng ra sau lưng. Chiếc chìa khóa xinh xinh, được mạ kền sáng loáng. Văn Bình nhìn cái khóa, ra vẻ thòm thèm. Paul Hiếu pha trò:
- Tương tư cái này, phải không?
Văn Bình giả vờ không nghe. Paul Hiếu dặn Bẩy Cọp:
- 12 giờ tao về. Nếu hắn cựa quậy, mày được tự quyền bắn bỏ.
Bẩy Cọp ra vẻ khoan khoái. Mắt hắn tóe ra tia lửa đỏ, biểu lộ sự thèm khát sát nhân. Paul Hiếu ra đến cửa thì Bẩy Cọp gọi giật:
- Đồng hồ anh Hai mấy giờ?
Paul Hiếu giơ cánh tay trái lên:
- 9 rưỡi.
Rồi khoan thai ra ngoài.
Thì ra Văn Bình bị ngất từ khuya đến sáng. Chàng nhắm nghiền mắt, lắng nghe tiếng giày của Paul Hiếu dẫm nhẹ ngoài hành lang. Bẩy Cọp ôm khư khư khẩu súng, nhìn chàng chăm chăm. Bỗng hắn thét lên:
- Tao sẽ giết mày để rửa thù cho anh Tám.
Văn Bình nhún vai:
- Tưởng giết ai, chứ giết kẻ không tấc sắt, tay lại bị còng thì tầm thường quá. Mày vốn là tay anh chị chọc trời khuấy nước kia mà.
Bẩy Cọp định giáng bá súng vào đầu chàng thì bên ngoài, Paul Hiếu kêu vọng vào. Hắn chạy vội ra. Văn Bình nghe Paul Hiếu nói chuyện rì rầm với Bẩy Cọp. Trong câu chuyện, xen lẫn giọng nói trong trẻo, ấm áp, mê hồn của Thu Thu. Văn Bình có cảm giác kỳ thú là giọng nói của nàng ngọt như mật ong, mặc dầu nàng nói:
- Trần Giác ấy à? Sao anh không thủ tiêu hắn đi?
Paul Hiếu đáp:
- Đợi một ngày nữa xem sao.
Thu Thu thở dài:
- Không ngờ Trần Giác lại là phần tử phá hoại.
Bẩy Cọp khệnh khạng bước vào. Ngồi mãi tê chân, Văn Bình đứng dậy, tay chắp sau lưng, đi đi lại lại. Bẩy Cọp gật gù:
- Ừ, đi bách bộ cho dãn xương cốt để chết cho khỏe.
Văn Bình đứng lại, Bẩy Cọp ngạc nhiên:
- Mày cần gì?
Văn Bình phân vua:
- Thèm thuốc lá quá!
- Thuốc nào?
- Loại nào cũng được.
Bẩy Cọp cắm vào miệng chàng một điếu thuốc Bát tốt. Chàng hít một hơi dài. Rồi chàng lúng túng để rơi điếu thuốc xuống đất. Bẩy Cọp tiến đến cúi xuống nhặt. Giây đồng hồ vàng của Văn Bình đã tới. Đợi lưng hắn cong xuống, chàng thu toàn lực vào bàn chân phải, đá móc lên. Bàn chân khổ công luyện tập của chàng như con dao rựa đâm mạnh vào mặt Bẩy Cọp. Bị tấn công bất ngờ, hắn nhào lăn, máu me đầm đìa. Văn Bình nhảy theo, chân trái đá vào khẩu súng sửa soạn khạc đạn. Tuy chàng nhanh như chớp, hắn vẫn đủ thời giờ lảy cò. Viên đạn 9 ly vèo qua thái dương chàng, cắm vào tường. Một ngọn cước nữa trúng yết hầu khiến hắn nằm cứng đơ như vừa bị tiêm thuốc mê cực mạnh. Chàng định băng ra sân thoát thân, nhưng bản tính tò mò giục chàng ở lại lục túi Bẩy Cọp. H tay bị còng tréo, chàng phải xây lưng lại phía Bẩy Cọp để nắn quần áo hắn. Bỗng chàng thở phào khoan khoái. Tay chàng đụng phải một vật cứng nhỏ và dài. Chìa khóa. Chìa khóa còng. Loay hoay một lát, chàng đã mở tung được còng. Nắn lại cổ tay cho máu lưu thông, chàng suy nghĩ về cái may lạ lùng của chàng. Chàng còn nhớ rõ Paul Hiếu cất chìa khóa cẩn thận vào túi. Tại sao chìa khóa lại chui vào túi áo Bẩy Cọp? Hay là…
Chàng nhặt khẩu súng tung trên tay để quen với cách bắn, và sau khi kiểm điểm bì đạn, chàng nhè nhẹ ra cửa. Trời gần trưa, nắng chang chang. Đồng hồ trên tường chỉ đúng 12 giờ. Nhìn quanh quất không thấy ai, chàng rảo bước xuống nhà kho. Loay hoay một lát, chàng lọt xuống hầm. Lần này thận trọng hơn, chàng rút mù soa bịt mặt. Bốn bề vắng lặng. Tiếng máy in hồi đêm rào rào đã câm bặt. Đống giấy in bạc cũng không còn ở chỗ cũ. Năm phút sau, Văn Bình trèo lên. Ra khỏi hầm, chàng thở dài một hơi dài hút dưỡng khí đầy hồng ngực. Chàng lên nhà trên, ngồi đợi Paul Hiếu. Chuông điện thoại ở góc phòng reo vang. Áp ống nghe vào tai, chàng nghe giọng Paul Hiếu:
- Bẩy, phải không?
Chàng bắt chước giọng Bẩy Cọp thật đúng, nhưng không dám nói dài, mà chỉ cụt lủn một tiếng:
- Dạ.
Paul Hiếu nói:
- Bình yên cả chứ?
- Vâng.
- Tao về hơi muộn. Gắng đợi một lát.
- Dạ.
Paul Hiếu hạ máy nói. Văn Bình bâng khuâng nghĩ ngợi. Paul Hiếu đi đâu? Tại sao lại về muộn? Thật ra hắn không định về. Khi lái xe đưa Thu Thu đi, hắn nuôi sẵn một quỷ kế. Xe chạy được một quãng, hắn hỏi nàng:
- Có ai theo không?
Thu Thu nhìn vào kính hậu. Không một bóng xe nào khả nghi. Nàng đáp:
- Không anh ạ. Họ chỉ bao vây phía trước, còn biệt thự phía sau họ không biết.
Paul Hiếu mỉm cười tự phụ:
- Thế mới biết họ ngu! Nghe đồn ông Hoàng có tài đọc được trong óc đối phương, nhập thần xuất quỷ trong hành động, thế mà bị anh đánh lừa dễ dàng.
- Anh nói đúng.
- Anh đang sửa soạn chơi thêm vố nữa, mà vố này sẽ làm ông Hoàng cạch đến già.
Xe đua của 2 người dừng trước một cửa hàng xuất nhập cảng ở đại lộ Lê Lợi. Paul Hiếu dặn nàng:
- Em ngồi ngoài này, đợi anh một lát.
Thu Thu phụng phịu:
- Em cùng vào với anh cơ. Ngồi một mình ngoài này, công an bắt em thì sao?
Ngần ngừ một lát, Paul Hiếu nói:
- Ừ, thì em vào với anh.
Hãng xuất nhập cảng dường như chỉ treo bảng hiệu cho có chuyện, vì bên trong không có hàng hóa và nhân viên làm việc. Một người đàn ông tóc hoa râm ngồi bên cầu thang. Thấy Paul Hiếu tới, người ấy vội đứng lên, vẻ mặt cung kính. Paul Hiếu vẫy tay:
- Chào anh Ba.
Ba - người tóc hoa râm - chào lại:
- Xin chào ông.
Lên đến gần nửa cầu thang, Paul Hiếu ngoái cổ xuống hỏi:
- Ông ấy sắp về chưa?
Người tóc hoa râm trả lời, vẫn bằng giọng cung kính:
- Thưa, em không biết.
Trên gác được bày biện cực kỳ sang trọng. Paul Hiếu dẫn nàng vào phòng làm việc, đặt 3 cái máy điện thoại. Hắn tìm số trong niên giám rồi quay đĩa. Đầu giây có tiếng trả lời tức khắc. Paul Hiếu hỏi:
- Tổng nha Công an đấy hả?
- Phải. Ông cần hỏi ai?
Paul Hiếu nói nhanh:
- Nhờ cô chuyển hộ lên ông giám đốc bức thư ngắn như sau:
«Yêu cầu ông giám đốc Công an báo tin cho ông Hoàng, tổng giám đốc Sở Mật vụ, biết Trần Giác hiện bị giam tại biệt thự mà ông đã biết. Chúng tôi tha tính mạng cho Trần Giác phen này để cảnh cáo ông Hoàng đừng xen vào nội bộ chúng tôi nữa.»
Người nữ điện thoại viên công an hỏi dồn:
- Ông ở đâu? Ông là ai?
Paul Hiếu cười, rồi đặt ống nói. Cô điện thoại viên ngây thơ thật! Ai lại tự xưng tên tuổi, và địa chỉ bao giờ? Không khéo cái ngây thơ của nàng là ngây thơ đóng kịch cũng nên. Nhưng nàng lừa hắn sao được. Một tay nàng đặt vào nút ghi âm, còn tay kia cắm giây nối cho Ban Đo góc. Paul Hiếu cười phá lên. Thu Thu hỏi:
- Anh thú lắm hả?
- Thú lắm. Anh sắp chơi cho họ vỡ mặt.
Mở tủ rượu, lấy 2 cái ly pha lê, rót đầy sâm banh, hắn mời nàng:
- Uống đi em. Uống mừng cho mưu kế của anh.
Thu Thu nâng ly sâm banh lên ngang mặt. Paul Hiếu cụng ly nàng. Nàng nói giọng lả lơi:
- Em chúc anh thành công.
Paul Hiếu rít lên:
- Chà, Thu Thu dễ thương quá! Dễ thương quá!
Hắn vít cổ nàng xuống, hôn thật dài.
Trong khi ấy, điện thoại reo vang trong văn phòng ông Hoàng. Ông đang bận ra chỉ thị cho một điệp viên công tác trong vùng địch nên tỏ vẻ cau có khi nghe tiếng chuông reo inh ỏi. Đến khi áp vào tai và nghe lọt được mấy tiếng, ông vội nhíu lông mày. Máy thu băng chuyển tới tai ông cuộc điện đàm ngắn ngủi giữa Paul Hiếu và người nữ điện thoại của sở Công an. Ông Hoàng hỏi:
- Đã tìm ra họ từ đâu gọi tới không?
Đầu giây đáp:
- Thưa không. Nhân viên của tôi chỉ kịp báo cho Ban Đo góc biết, Ban này chưa kịp hành động thì kẻ bí mật đã cắt.
- Không hề gì. Thôi, cám ơn ông.
Ông Hoàng bỏ quên người khách ngồi trước mặt, bấm nút interphone gọi Nguyên Hương:
- Lấy cho tôi cái xe. Tôi phải đi ngay, có việc cần.
Nguyên Hương trả lời:
- Thưa có Lê Diệp ngoài này.
Một tia mừng thoáng trên vừng trán nhăn nheo của ông tổng giám đốc Sở Mật vụ. Ông nói:
- Cho vào.
Biết ý, người khách lui sang phòng bên. Lê Diệp bước vào, vẫn dáng điệu lừng khừng, uể oải cố hữu. Chàng chào ông Hoàng, đoạn nói:
- Tôi không được tin tức gì về Văn Bình. Từ đêm qua đến giờ.
Ông Hoàng thuật lại mẩu chuyện trong điện thoại, rồi nói thêm:
- Tôi sẽ đến nơi ấy, đích thân tiếp xúc với họ. Có thể đây là cái bẫy. Họ dùng Văn Bình để nhử mồi mình.
- Nghĩa là họ lừa ông tới để giết ông?
- Nhưng cũng có thể họ chờ tôi đến để thương thuyết thành thật.
- Họ có mời ông đâu?
- Vì thế tôi mới đến.
- Ông tin họ chịu dàn xếp không?
- Tôi không tin, trừ phi họ bị dồn vào mạt lộ. Tuy chưa khám phá ra hết, chúng ta đã nắm được nhiều yếu tố quan trọng. Chẳng bao lâu nữa, sẽ phanh ra manh mối. Nhưng tôi không thể đợi lâu hơn nữa. Ông bộ trưởng giục tôi phải thanh toán gấp, nên tôi phải vào hang hùm.
Đôi mắt ông Hoàng sáng quắc trong niềm tin dũng cảm. Ông cười với Lê Diệp:
- Anh cùng đi với tôi.
10 phút sau, ông Hoàng dừng xe trước biệt thự nơi Văn Bình bị giam. Nhìn qua cửa kính xe, ông nói:
- Bên trong không có ai. Thôi, ta vào thẳng.
Chiếc xe xô cánh cửa biệt thự tiến vào. Đứng trong nhìn thấy chiếc xe hơi riêng của ông Hoàng, Văn Bình sửng sốt. Lời nói của Paul Hiếu văng vẳng bên tai. Chợt hiểu, chàng phóng ra sân. Thấy chàng, Lê Diệp lái xe lùi lại.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra. Tầng trên của biệt thự đổ xụp trong nháy mắt, khói bốc xanh um. Xe của ông Hoàng thuộc loại đạn bắn không thủng nên không hề gì. Văn Bình thót lên, ngồi chung với ông Hoàng. Lê Diệp đạp lút ga, phóng như bay trên đường nhựa. Ông Hoàng vẫn không thay đổi nét mặt. Lê Diệp nói:
- Suýt nữa!
Ông Hoàng bâng khuâng:
- Suýt nữa!
Đoạn ông ngoảnh sang phía Văn Bình:
- Sợ anh bị nguy, tôi phải đến. Vì tôi còn mong họ sẽ mặc cả. Từ nay, chúng ta làm việc không còn dễ như trước. Lộ hết rồi.
Văn Bình hỏi:
- Ông bộ trưởng có đặt kỳ hạn cho Sở không, thưa ông?
Ông Hoàng đáp:
- Chậm lắm trong một tuần lễ phải xong.
Văn Bình hỏi thêm:
- Dường như các nhà bác học sắp họp phiên cuối cùng là giải tán, phải không thưa ông?
Ông Hoàng ra vẻ không vui:
- Đó là điểm nguy nhất. Tôi biết chắc tài liệu bị thẩm lậu từ cấp cao nhất, nghĩa là do các nhà bác học. Biết vậy mà không thể tìm ra. Tưởng dùng Paul Hiếu để hắn tình cờ dẫn anh tới, ai ngờ…
Ngẫm nghĩa một lát, Văn Bình nói:
- Thế nào tôi cũng khám phá ra trước kỳ hẹn.
Ông Hoàng bắt tay chàng thật chặt:
- Tôi cũng tin như vậy, nên đã hứa trước với ông bộ trưởng.
Chàng giật mình:
- Ông chưa nói chuyện với tôi mà đã cam kết ư?
Ông Hoàng cười:
- Paul Hiếu lập kế gài bom mìn, lừa tôi đến, chẳng qua muốn làm cuộc điều tra của ta bị chậm lại. Cần thiết lắm họ mới có hành động quyết liệt này. Thái độ này của Paul Hiếu giúp tôi đoán được cuộc điều tra của anh đã tới đâu.
Xe ông Hoàng phóng thẳng một mạch. Văn Bình bâng khuâng đứng một mình trên lề đường. Chàng vẫy taxi đến biệt thự của bác sĩ Bảo Lý. Taxi chạy nhanh, óc chàng cũng nghĩ thật nhanh. Chàng nhớ rõ mồn một câu chuyện giữa chàng với Hồng Bích, ái nữ của bác sĩ Bảo Lý. Chàng không thể quên được bữa tắm sáng của nàng sau một đêm khiêu vũ với tình nhân, một sinh viên trường Thuốc đẹp trai.
Bỗng tim chàng xe lại. một mẩu sự thật lóe ra như điện xẹt.
Phiên nhóm bí mật của các nhà bác học diễn ra chiều thứ hai, Thành Chương cũng đến thăm Hồng Bích vào tối thứ hai. Đó là ngẫu nhiên vô tình hay cố ý?
Chàng phải tình ra sự thật cho bằng được.
Taxi sắp đến nhà Hồng Bích, chàng vội dặn tài xế lái qua đường khác. Thành Chương ở trong một buyn đinh 10 từng trên đường Đinh Tiên Hoàng. Đậu xe ở đầu đường, Văn Bình trả tiền, bách bộ lại buyn đinh. Thành Chương ở lầu 6, đối diện thang máy. Chàng cẩn thận dừng thang máy trên phòng Thành Chương một từng, và rồi trèo cầu thang xuống. Hành lang đông người, nhưng không ai lưu tâm đến chàng. Văn Bình nắn lại nơ cà vạt cho ngay ngắn. Tuy đến với Thành Chương, với ý nghĩ không tốt, chàng vẫn giữ thái độ đỏm đáng. Chàng có thói quen không ăn mặc cẩu thả khi cần tra tấn, đánh đập đối phương. Chàng nhủ thầm không biết Thành Chương sẽ chịu được bao lâu trước khi thú tội. Thân hình mảnh dẻ của chàng sinh viên trường Thuốc kia giỏi lắm được 5 phút! Cửa phòng đóng kín. Chàng bấm chuông. Ấn 2 lần, không nghe tiếng động, chàng thản nhiên rút thuốc lá hút, kỳ thật vừa châm thuốc và nhả khói, chàng vừa liếc mắt chung quanh. Một thiếu phụ đĩ thõa uốn éo lượn cái lưng hình rắn qua mặt chàng. Mùi nước hoa đắt tiền phà vào mũi. Chàng thở ra, khoan khoái:
- Chà, đẹp quá!
Thiếu phụ bĩu môi:
- Không cần ông khen!
Xuống đến cầu thang, thiếu phụ dừng lại một phút, ngoảnh lại phía sau ném cho chàng một cái nhìn như núi lửa phun khói. Khi thiếu phụ đi khuất, chàng rút trong túi ra chùm chìa khóa, đồ nghề quen thuộc mà chàng thường dùng để mở những cái khóa tối tân nhất. Dù là khóa Vachette, chàng vẫn mở được như bỡn. Vặn quả nắm, chàng từ từ đẩy vào. Phòng sinh viên có khác: bề bộn hết chỗ nói. Thành Chương phải là con nhà giàu mới có tiền thuê phòng riêng. Nhưng dầu được cha mẹ cho tiền, Thành Chương cũng không thể trưng diện mỹ thuật như thế này. Hai chiếc ghế mây sơn trắng, nệm xanh đỏ, choán một góc cạnh đi văng, và tủ buýp phê gắn máy hát kiểu mới. Sách vở vứt lung tung khắp nơi: trên đi văng, trên bàn làm việc, dưới đất. Sinh viên vốn bừa bãi nhưng không lẽ Thành Chương bừa bãi đến mức ấy? Và không lẽ lại bừa bãi đến mức rạch đệm giường lòi bông gòn, rồi ném vung vãi? Đây là một cuộc khám xét tinh vi. Một bàn tay bí mật đã đến thăm Thành Chương trước chàng. Văn Bình cảm thấy nóng gáy. Chàng luồn tay vào nách. Phía sau có tiếng quen thuộc cất lên:
- Cất tay đi.
Người ra lệnh là Jean Định. Hắn từ góc phòng lừ lừ bước tới, khẩu súng lăm lăm trong tay:
- Quay lưng lại được rồi! To gan nhỉ!
Nỗi thất vọng hiện trên mặt chàng. Chàng thất vọng không phải vì sa vào tay Jean Định, mà vì đối phương đã phỗng tay trên. Nếu Thành Chương đã bị địch mang đi, cái nút cuối cùng của vụ đánh cắp tài liệu vẫn còn nguyên. Jean Định nói, giọng trào lộng:
- Đợi mãi, anh bạn mới dời gót ngọc đến tệ xá.
Ngồi xuống ghế, chàng phản đối:
- Nhà của Thành Chương, đâu phải của anh.
Jean Định cười nhạt:
- Thành Chương đã bị chúng tôi bắt. Anh đến hơi muộn.
- Chưa muộn đâu anh ạ.
Jean Định cười to:
- Không, muộn thật rồi. Nếu không, anh chịu khó đợi chút nữa sẽ hiểu.
Hắn ném cho chàng gói thuốc và bao diêm:
- Hút đi.
Chàng nói:
- Cám ơn. Tôi có thuốc trong túi.
Jean Định gạt đi:
-Không được bỏ tay vào túi. Thuốc tôi đưa, anh không hút thì thôi.
Văn Bình đành hút thuốc lá khét lẹt của hắn. Hắn dề môi:
- Ông bạn đa mưu, túc kế lắm. Tưởng hồi nãy đã tan thành bụi.
Chàng đáp:
- Các anh đa mưu túc kế hơn chúng tôi. Bằng chứng là một mặt Paul Hiếu lừa ông Hoàng tới để nổ mìn, mặt khác lại cho anh tới bắt Thành Chương trước khi tôi tới. Nghĩa là các anh đoán trước tôi còn sống.
- Không phải đâu. Chúng tôi chả đoán gì cả. Lúc xe của ông Hoàng vào biệt thự phía sau, chúng tôi đang ở biệt thự phía trước, nhìn qua cửa sổ. Thấy anh chưa chết, Paul Hiếu dặn tôi đến đây đón anh nói chuyện.
- Paul sắp tới, phải không?
- Đúng.
Không thể đợi Paul Hiếu tới, Văn Bình phải tìm kế thoát thân ngay. Chàng liền đánh lừa Jean Định:
- Tôi muốn đề nghị với anh một điều.
Hắn hất hàm:
- Điều gì?
- Anh cộng tác với tôi để loại Paul. Thành công, ta sẽ chia đôi.
Jean Định cười mát:
- Nói dễ nghe nhỉ?
Văn Bình vuôn vai:
- Trước sau các anh sẽ bị bắt hết. Biết điều, anh nên nhận lời trước.
Jean Định quát:
- Đứng lại, đi nữa thì tôi bắn.
Hai người còn cách nhau 3 thước. Văn Bình nhìn chăm chăm vào miệng súng lục:
- Súng chưa hạ cò an ninh thì bắn sao được?
Kế mọn này đủ đánh lừa Jean Định. Trong một phần mười giây đồng hồ, hắn liếc xuống khẩu súng. Văn Bình phóng người, bàn chân phải đá vung. Tay Jean Định bị đá trúng nhưng hắn vẫn giữ vững khẩu súng. Viên đạn đầu tiên bay vèo dưới nách chàng. Hắn chưa kịp bóp cò lần thứ hai thì Văn Bình đã tới sát. Chàng dằn bàn tay phải xuống cổ tay cầm súng của địch. «Rắc» một tiếng khô khan. Hắn chịu nhả khí giới song đã kịp thời chụm 3 ngón tay chọc vào mắt chàng. Đây là thế võ Nhật giống miếng «Kim kê» của quyền Thiếu Lâm, nhưng nguy hiểm hơn. Văn Bình lạng mình để tránh đồng thời phóng ra ngọn nước trúng ngực đối phương. Jean Định thét lên một tiếng hãi hùng, rồi ôm ngực loạng choạng, miệng khạc máu tươi. Được giác quan thứ 6 báo trước, Văn Bình băng mình ra hành lang. Bóng đèn nhỏ nhấp nháy, chàng biết là thang máy đang lên. Đợi một phút nữa, chưa thấy thang máy, chàng chạy lại cầu thang thường. Thang máy dừng ở lầu 6. Cửa mở. Bên trong, bước ra một người cao lớn. Paul Hiếu. Nhìn tay hắn thủ trong áo tơi, tuy trời không mưa, và bên hông cồm cộm, chàng đoán già hắn đang mân mê khẩu tiểu liên ngắn nòng. Nếu Paul Hiếu sử dụng tiểu liên, dầu 3 đầu 6 tay, chàng không hy vọng sống sót. Bước ra vội vã, hắn không thấy chàng. Chàng nhảy ba bậc một, chạy một hơi xuống tầng cuối cùng, gọi taxi đến nhà Hồng Bích. Không cần giấu diếm, chàng cho xe đậu ngay trước cửa biệt thự. Giờ này, bác sĩ Bảo Lý đã đi làm, chàng không sợ gặp. Một nhân viên an ninh mặc thường phục sau cổng chào chàng, và hỏi chứng minh thư. Chàng đưa tấm «các» trung tá Mật vụ cho hắn coi. Hắn nghiêm mình chào, đoạn mở rộng cửa.
Mỹ nhân Hồng Bích còn nằm trong giường. Có lẽ mới ngủ dậy. Căn phòng đóng kín, cửa sổ hướng bắc, không có nắng nên tranh tối, tranh sáng. Văn Bình có cái cảm giác man mát dưới rặng dừa um tùm. Hồng Bích xây lưng ra ngoài, mặc bộ đồ ngủ màu hồng nhạt. Quang cảnh trong phòng và ngoài vườn đều im lặng. Một chiếc xe hơi ngoài đường phố nóng ruột qua ngã tư rú kèn inh ỏi. Mọi vật ở nơi đây như ngưng đọng lại. Bỗng nhiên chàng rùng mình. Từ ngoài nắng vào, chàng nhìn không rõ. Đôi vai Hồng Bích hơi run run. Tay nàng bưng đầu, gối che kín mít. Chàng lại sát giường. Hồng Bích nấc lên một tiếng: nàng đang khóc. Đợi một lát không thấy nàng quay lại, Văn Bình gọi nhỏ:
- Cô Hồng Bích.
Nàng không đáp. Văn Bình cao giọng:
- Cô Hồng Bích.
Nàng nhỏm dậy, quay mặt về phía chàng. Khuôn mặt khả ái ướt đầy nước mắt. Sợ để lâu sinh mủi lòng, chàng tấn công ngay:
- Tôi đến đây vì công vụ, xin cô giúp đỡ.
Nàng khóc òa:
- Ông vẫn chưa hả dạ hay sao mà còn đến đây hành hạ tôi nữa?
Văn Bình tỏ vẻ bối rối, không hiểu Hồng Bích định nói gì. Chàng hỏi:
- Thưa, chúng tôi có làm phiền gì cô đâu?
Nàng sẵng tiếng:
- Ông còn cho là chưa làm phiền ư? Anh Thành Chương mà tôi yêu quý nhất đời đã bị họ bắt.
Văn Bình như tắc cuống họng. Chàng há hốc miệng trong thái độ kinh ngạc. Chàng tính trước mọi chi tiết, riêng việc Paul Hiếu báo tin cho Hồng Bích biết, chàng lại không nghĩ tới. Nức nở, Hồng Bích nói tiếp:
- Họ vừa điện thoại cho tôi. Tôi không biết người gọi là ai, nhưng đại để họ biết nhiều về tôi. Và cũng biết nhiều về ông. Họ bắt Thành Chương làm con tin. Nếu tôi nghe lời họ, Thành Chương sẽ không nguy tính mệnh.
- Nghe lời họ ra sao?
- Lát nữa sẽ có người tới tìm tôi, tên là Trần Giác. Họ tả hình dáng ông, và nói thêm rằng ông đến đây để điều đình. Điều đình về chuyện gì, tôi không biết. Họ buộc tôi không được trả lời điều ông hỏi, nếu trái lệnh, họ sẽ giết Thành Chương.
Văn Bình thừ người nghĩ ngợi. Ván bài chót đã tới hồi quyết liệt. Đối phương đoán trước chàng đến tìm Thành Chương nên trương bẫy đợi chàng. Nghĩa là Jean Định và Paul Hiếu giả vờ chịu thua, giả vờ không thấy chàng, kỳ thật ra họ đều hiểu rõ chàng sẽ làm gì, và đi đâu. Văn Bình liền hỏi:
- Tôi biết chỗ họ giam Thành Chương, nếu cô giúp đỡ tôi mới chóng giải thoát được anh ấy. Cô có nghe nói tới việc bác sĩ Bảo Lý tham dự hội nghị nguyên tử bí mật không?
Hồng Bích lắc đầu. Chàng hỏi:
- Cái lắc đầu của cô tỏ ý cô không biết, hay cô không muốn nói?
Nàng nói:
- Tôi không muốn nói. Vả lại, tôi chẳng biết gì mà nói.
- Phụ thân của cô còn ở nhà không?
- Ba tôi đi làm rồi.
Văn Bình đi đi lại lại trong phòng, nét mặt đăm chiêu. Chàng có cảm tưởng đã gần tới đích. Và kẻ thù của chàng cũng nghĩ như vậy. Sực nghĩ ra, chàng quay lại:
- Nếu cô không giúp tôi, buộc lòng tôi phải bắt cô.
Giọng nàng ráo hoảnh:
- Ba tôi sẽ không dung tha nếu ông chạm đến tự do cá nhân của tôi. Chắc ông đã biết ba tôi rất thương tôi.
Nàng nói đúng. Bảo Lý là nhà bác học có thế lực. Văn Bình không thể nào giữ nàng được lâu. Bảo Lý có thể làm rùm beng, cản trở công cuộc điều tra của chàng. Ngồi xuống ghế bành, rút thuốc Salem, chàng nói:
- Xin lỗi cô, tôi hút thuốc lá được không?
Nàng đáp, giọng buồn bã:
- Mời ông.
Văn Bình lặng lẽ phun khói lên trần nhà. Rồi chàng đứng dậy, sửa soạn ra về. Đột nhiên mắt chàng dán vào phòng tắm. Khoảng sơn trắng trên ô kính bị cạo, lộ ra, như hòn đá nam châm hút chàng lại. Một ý nghĩ thoáng qua óc, chàng hỏi:
- Cô vừa tắm xong, phải không?
Hồng Bích đứng phắt dậy, mắt quắc lên trông giận dữ. Càng giận, nàng càng đẹp hơn:
- Ông đừng vô lễ.
Bị mắng, chàng cười nụ:
- Tôi đâu dám vô lễ.
- Đến phòng riêng phụ nữ, rồi hỏi những chuyện không đáng hỏi còn chưa là vô lễ ư?
- Tôi chỉ làm đúng phận sự nhân viên điều tra.
- Điều tra gì mà thiếu lịch sự như vậy. Mời ông ra ngay.
Văn Bình nhún vai, ném tàn thuốc qua cửa sổ:
- Vâng, cô đã đuổi, tôi xin ra, nhưng…
Chàng rảo bước lại phía Hồng Bích. Nàng chưa hiểu chàng sẽ làm gì thì 2 cánh tay như sắt đã ôm lấy vai nàng, kéo sát vào ngực chàng. Hồng Bích cưỡng lại, nhưng gọng kềm xiết chặt thêm. Văn Bình đặt lên môi nàng một cái hôn dài. Nàng nhắm mắt lại, không phản ứng. Hôn xong, chàng buông nàng ra:
- Cám ơn cô.
Hồng Bích đáp:
- Tôi sẽ mách ba tôi vì ông lợi dụng công vụ vào phòng riêng của tôi để làm chuyện đồi bại.
- Tôi không cưỡng bách cô. Bằng chứng là cô không kháng cự.
Giận sôi sùng sục, nàng vớ cây phất trần trên tủ buýp phê. Văn Bình chưa kịp phản ứng, nàng đã quất mạnh. Tránh không kịp, chàng bị đánh vào vai đau nhói. Chàng liền tháo lui. Nàng rượt theo, đánh thêm, lần này trúng vào hông. Chàng nhăn nhó:
- Đau quá, tôi xin cô.
Chẳng nói chẳng rằng, nàng vụt lấy vụt để. Không còn lối đỡ, chàng mở cửa, thót ra hành lang. Trong phòng, Hồng Bích gieo mình xuống giường nức nở. Văn Bình chắt lưỡi ra cổng.
Trời đã xế chiều. Buổi chiểu ở Sài Gòn những ngày giáp Tết man mát và vui vui. Văn Bình bâng khuâng nghĩ đến Tết này được lên Đà Lạt xa lánh cuộc sống ồn ào, và tạm đổi không khí một thời gian. Năm nay, hoa anh đào nở chậm. Chàng thích đi xem hoa anh đào nở. Giá chàng cùng đi với một người khác, một người đẹp. Nguyên Hương ư? Nàng rất đẹp, nhưng chưa tới trình độ nguyên tử. Mộng Kiều ư? Nàng chỉ là quán trọ trên đường ngàn dặm, ở đôi ba ngày còn thơ mộng, ở lâu sẽ cháy túi. Katy bận công tác ở xa, nếu không nàng cũng an ủi chàng được đôi phần. Nhưng Katy chưa làm chàng si mê bằng Thu Thu. Bất giác, thân thể chàng nóng ran. Màn chót của tấn kịch sắp hạ. Chàng sẽ gặp lại Thu Thu. Ông Hoàng đã hứa không mang nàng ra tòa. Nếu không vấp trở ngại giờ chót, Tết nay chàng sẽ lên Đà lạt với Thu Thu. Còn gì sung sướng bằng trên con đường ngoằn ngoèo, một bên là vách đá dựng đứng, bên kia là bờ vực thẳm, chàng ấn lút ga xăng chiếc Giuletta SS kiểu đua của Ý, cực kỳ tối tân, tốc độ không kém 200 cây số.
Tiếng kèn xe hơi «bin bin» làm chàng giật mình. Suýt nữa taxi cán phải chàng. Từ cửa xe buông xuống một câu nói gắt gỏng. Văn Bình giơ bàn tay lên màng tang chào, theo kiểu quân cách. Lòng chàng đột nhiên vui như hội. Chàng nhìn đồng hồ: 7 giờ rưỡi. Giờ này hội nghị bác học đã tan. Bác sĩ Bảo Lý đã về nhà dùng cơm tối. Chàng gọi taxi quay lại biệt thự Lệ Liên. Lần này, chàng cũng vào cửa trước. Nhưng không đi thẳng vào phòng khách, phòng làm việc của bác sĩ Bảo Lý, chàng tiến về phòng ngủ của Hồng Bích. Quả chàng đoán rất đúng. Cửa phòng nàng được khóa trái. Chàng lại rút đồ nghề và mở cửa, tuyệt đối im lặng. Chàng biết rằng một tiếng động, dẫu nhỏ, trong lúc này, sẽ làm hỏng kế hoạch của chàng. Cánh cửa mở êm như ru. Hồng Bích xây lưng lại phía cửa. Nàng mặc đồ đầm, sơ mi màu hồ thủy trên xiêm ngắn xanh biếc. Nàng có vẻ sửa soạn đi xa. Nàng đang lúi húi trước đống quần áo và 2 cái va li lớn. Một va li đã xếp xong, nàng bắt đầu xếp sang va li thứ hai. Văn Bình lẳng lặng ngồi trên ghế, rút thuốc ra hút. Chàng bật lửa hết sức nhẹ nhàng và khéo tay nên Hồng Bích không nghe tiếng. Nàng vẫn cắm cúi làm việc, có vẻ vội vàng. Mùi thuốc lá thơm xông vào mũi, nàng quay lại. Thấy Văn Bình ngồi khoan thai, hút thuốc, nàng như bị nấc, đưa tay lên ôm ngực, mặt tái mét không còn giọt máu. Vịn thành ghế, nàng buột ra tiếng kêu nhỏ:
- Trời ơi!
Văn Bình đứng dậy thi lễ:
- Chào cô! Thấy tôi trở lại, cô ngạc nhiên lắm ư?
Nàng không đáp, buông phịch xuống ghế sa lông, rồi bưng mặt khóc nức nở. Văn Bình nói:
- Cô không ngờ tôi quay lại là phải. Vì cô đinh ninh, chương trình mà người ta vạch sẵn cho cô hoàn toàn. Nhưng chương trình kia, dầu thật khôn ngoan, không thể che nổi mắt tôi.
Hồng Bích gật đầu, nước mắt ràn rụa:
- Tôi không dè ông thông minh đến thế. Lúc nãy, nghe ông nói, tôi sợ quá nên định sửa soạn bỏ trốn.
Văn Bình thong thả đáp:
- Vì cô hối hả nên tôi phăng ra manh mối. Tôi quay lại để thử bài toán xem sai hay đúng. Nếu cô không dính líu với địch, cô sẽ thản nhiên. Nếu trái lại, cô sẽ chuẩn bị bỏ đi nội đêm nay. Hồi nãy tôi nói toạc ra với cô rằng tôi đến đây nhờ cô giúp đỡ để khám phá vụ đánh cắp tài liệu bí mật. Tôi nói toạc ra vì biết cô am tường mọi chi tiết.
- Vâng, tôi đã biết. Tôi phục ông lắm. Nếu là người khác thì tôi đâu đến nỗi. Nhưng ông có thể giảng cho tôi nghe tại sao ông nghi tôi, và trở lại đây lần nữa để bắt tôi quả tang không?
Văn Bình nhún vai:
- Giản dị lắm, cô Hồng Bích ạ. Đó là kết quả của sự tình cờ. Lần trước đến thăm cô, tình cờ tôi biết cô nói dối 100 phần 100.
Hồng Bích phản đối:
- Ông lầm, tôi không nói dối một cách hớ hênh.
- Cô quên rồi. Tôi hỏi cô một câu rất tầm thường. Một câu hỏi bề ngoài đượm vẻ vô nghĩa, vô hại nhưng bên trong là cái bẫy rất nhạy. Tôi hỏi Thành Chương đến thăm cô ngày nào thì cô trả lời ngày Thứ hai. Ngày Thứ hai là ngày các nhà bác học họp nhau để trao đổi tài liệu. Sở dĩ cô nói ngày thứ hai là để buộc chân Thành Chương vào vòng những kẻ bị tình nghi, phải không thưa cô?
Hồng Bích nín thinh. Văn Bình nói tiếp:
- Sự thật là Thành Chương đến thăm cô trước 2 ngày, đó là ngày thứ bảy. Nếu cô hiểu được công việc mà các nhân viên mật vụ đã làm thì sẽ không dại gì nói dối. Tôi có trong tay bản báo cáo nói rõ Thành Chương đến đây và ra về mấy giờ, mấy phút, và còn biết cả anh ấy dùng tất màu nào, thắt cà vạt màu nào nữa. Nắm được hớ hênh của cô, tôi hiểu ngay. Từ lần trước, tôi đã không tin cô. Nhưng chỉ không tin, chứ chưa dám chắc. Vì biết đâu cô quên, cô không yêu Thành Chương thật lòng nên không lưu tâm tới ngày hẹn. Nhưng đến hôm nay, tôi đã hoàn toàn chắc chắn rồi.
Nàng hỏi, giọng kinh ngạc:
- Té ra vì tôi hớ hênh mà ông khám phá ra?
Văn Bình cười mỉm:
- Vâng, vì cô mà ra. Tôi xin thành thật cảm tạ sự giúp đỡ gián tiếp của cô. Hồi chiều, tôi hỏi cô về vụ tắm rửa thì cô vùng giận một cách khác thường. Cô giận không phải vì tôi vô lễ, mà vì sợ quá mà giận. Phải không thưa cô?
- Phải.
- Cô lo lắm. Cô không tắm, nhưng sợ điều bí mật liên quan đến phòng tắm bị tôi biết. Tôi tìm ra nguyên ủy cũng do chỗ sơn bị cạo ở cửa kính phòng tắm. Kẻ cạo sơn để nhìn vào phòng tắm phải là đàn ông. Trong nhà này, gia nhân đều là đàn bà, từ bồi đến chị bếp, chẳng lẽ họ cạo sơn nhìn cô tắm? Hơn nữa, sơn lại cạo phía trong, tất phải là người thường tắm trong ấy cạo ra Một khoảng để nhìn ra ngoài. Ai thường tắm trong ấy? Cô. Một mình cô. Ai thường đến phòng cô? Thành Chương. Việc đã rõ như ban ngày. Cô cạo sơn để coi chừng Thành Chương. Tại sao cô phải coi chừng Thành Chương? Vì mỗi khi Thành Chương tới, thì cô vào phòng tắm, viện cớ tắm, kỳ thật lấy điện đài bí mật liên lạc với Tổ chức của cô.
Văn Bình ngừng lại, kéo hơi thuốc Salem, mắt nhìn nàng Một cách ranh mãnh. Mặt trắng bệch như tờ giấy, nàng ngồi thu mình trong ghế như muốn tìm cách trốn xuống đất. Văn Bình hỏi:
- Điện đài cô thường dùng cất ở đâu?
Nàng chỉ phòng tắm:
- Trong ấy. Bên trong tủ đựng khăn tắm.
Văn Bình nói:
- Để cô khỏi thắc mắc, tôi xin nói thêm tại sao tôi biết điện đài giấu trong phòng tắm. Gần biệt thự Lệ Liên, Sở tôi suốt đêm ngày để sẵn một cái xe Đo góc. Cô hiểu thế nào là phép Đo góc: đó là phép căn cứ vào làn sóng điện để khám phá vị trí của điện đài bí mật. Cô đánh nhanh, Ban Đo góc chưa thể tìm ra điện đài ở đâu, mà chỉ biết lờ mờ ở trong vùng này. Mỗi khi cô mời Thành Chương đến tình tự cốt đề phòng nếu Sở Mật vụ khám phá ra điện đài giấu trong biệt thự cũng nghi ngờ cho y, không thể nghi ngờ cô. Vì lẽ mỗi khi y đến thì điện đài hoạt động.
Hồng Bích thở dài:
- Ông giỏi lắm. Giờ đây tôi sa vào tay ông, ông làm gì tôi cũng xin vâng.
- Cô để tôi giải thích nốt. Hồi chiều, tôi tới đây sau khi Thành Chương bị bắt để xem phản ứng của cô. Cô đóng kịch rất khéo. Tôi đến thì cô đang úp mặt xuống giường sùi sụt khóc. Cô được lệnh phải đánh lạc hướng điều tra của tôi. Họ bắt Thành Chương, nếu khờ khạo, tôi sẽ chạy theo mà không để ý đến cô. Họ muốn thủ tiêu Thành Chương rất dễ. Paul Hiếu chỉ cần đợi y trong phòng, khỏi phải dùng Jean Định, một nhân viên kém cỏi.
Hồng Bích sửng sốt:
- Paul Hiếu, Jean Định là ai?
- Cô không biết ư? Tôi cũng đoán là cô không biết họ. Vì lẽ cô giao thiệp với thượng cấp bằng điện đài, không gặp trực tiếp ai cả.
- Ông nói đúng. Tôi không biết rõ người tôi giao dịch ở đâu, tên là gì, và hình thù ra sao.
- Sự thể đã ra thế này, cô nên nói thật.
- Tôi không thể nói. Họ sẽ giết tôi.
- Tôi sẽ tìm ra người chỉ huy, và phá tan tổ chức nội đêm nay. Cô không giúp đỡ, tôi vẫn tìm ra, và cô vẫn bị người ta hoài nghi. Mà cô lại không có hy vọng được hưởng khoan hồng. Cụ nhà đang đau tim nặng, một tin bất tường có thể làm thương tổn sức khỏe.
Nàng òa lên khóc. Nàng khóc thật. Văn Bình đứng yên. Đợi nàng khóc một lát, chàng rút khăn mù soa chấm nước mắt cho nàng. Giọng dỗ dành, chàng nói:
- Nếu cô thật tâm cộng tác, tôi sẽ cam đoan bỏ tên cô ra ngoài. Đêm nay, có tàu đi Huế, cô lấy vé ra Trung chơi vài tuần lễ cho khỏe. Bác sĩ Bảo Lý sẽ không biết là cô cộng tác với địch, người chỉ huy cô cũng không biết cô cộng tác với tôi.
Xuôi tai, Hồng Bích hỏi:
- Ông cần biết những gì?
- Tôi cần biết 2 điều. Thứ nhất, cô lấy tài liệu bằng cách nào? Tài liệu cô lấy hồi tối hiện để đâu?
- Trong hàm răng giả của ba tôi.
Văn Bình giật mình tê tái. 200 trang phúc tình về đời tư của bác sĩ Bảo Lý không có đoạn nào nói tới hàm răng giả. Như đoán được ý nghĩ của chàng, nàng nói:
- Ông ngạc nhiên là đúng. Trên đời này, trừ tôi ra không ai biết ba tôi có răng hàm trên giả. Ba tôi vốn là nhà bác học nguyên tử, nhưng hồi trẻ là nha sĩ. Trong cơn nóng giận, mẹ tôi lấy thước kẻ đánh lầm vào răng ba tôi, nên răng bị gẫy. Chắc ông biết mẹ tôi mắc bệnh điên, và đã mất về bệnh này.
Nàng lại bưng mặt khóc. Văn Bình nói:
- Xin lỗi cô đã phải nhắc lại kỷ niệm cũ.
Hồng Bích lại tiếp:
- Sợ xấu hổ, ba tôi bèn đeo răng giả. Buổi tối ăn cơm xong, ba tôi tháo ra, rửa sạch rồi đeo lại. Thừa dịp ba tôi vào phòng tắm, tôi đánh tráo hàm răng giả bằng một hàm răng khác y hệt, bên trong giấu máy ghi âm tí hon, cực kỳ tối tân.
- Thảo nào không ai tìm ra. Cô tài lắm. Nhưng tại sao cô lại cộng tác với họ?
Hồng Bích đáp qua nước mắt:
- Gia đình tôi là một gia đình chống cộng, ông còn lạ gì. Có lẽ hồ sơ ba tôi toàn bích nên không ai dám nghi ngờ. Nhưng có ai ngờ rằng tôi phải làm cho kẻ thù, thưa ông? Phải làm, chứ không tự ý làm!
- Cô bị họ bắt buộc?
- Vâng. Không hiểu sao họ biết được mẹ tôi mất về bệnh điên, và trong những năm cuối cùng, mẹ tôi đã có những cử chỉ mất lý trí. Họ đe dọa nếu tôi không nghe lời, họ sẽ công bố những bức ảnh mẹ tôi có thái độ thân mật kỳ quặc với bác tài của ba tôi, hoặc những bức thư ân ái mẹ tôi viết cho bác ấy.
- Tôi hiểu. Tôi hiểu. Cô có ảnh bác tài ở đây không?
Hồng Bích lục trong tủ lấy một tấm ảnh đã ngả màu vàng. Người trong ảnh hao hao như lai. Tuy hắn không mang râu, chàng không lầm được. Đó là Jean Định. Jean Định trước kia là tài xế của bác sĩ Bảo Lý, và đã sống những phút ân ái với một thiếu phụ điên. Chàng hỏi Hồng Bích:
- Họ tiếp xúc với cô bằng cách nào?
Nàng đáp:
- Một đêm kia, họ gọi điện thoại cho tôi, và nhắc lại chuyện mẹ tôi. Rồi tôi hẹn gặp người lạ trên chiếc xe hơi. Tôi bị bịt mặt nên không biết đi đâu, cũng không biết người lạ là ai. Hắn giao cho tôi một điện đài, dặn phương pháp sử dụng, và đòi tôi phải tìm cách lấy tài liệu các buổi họp mật. Tôi nảy ra ý kiến giấu máy thu thanh trong hàm răng giả của ba tôi. Hắn bằng lòng, và một thời gian sau, họ đưa máy ghi âm cho tôi, cùng với hàm răng giả.
- Thế là xong câu hỏi thứ nhất. Cô có thể cho tôi biết chỗ ở của người mà cô tiếp xúc không?
- Tôi đã nói với ông từ trước: tôi không biết họ là ai, gồm mấy người nữa. Kỳ trước, ông tới đây, tôi điện lại báo cáo cho họ. Tôi gặp được gặp người cầm đầu, nhưng cũng như bao lần đã qua, tôi bị bịt mặt nên không thấy rõ. Tôi đã tả cho họ nghe hình dáng của ông.
Văn Bình mỉm cười:
- Vì cô mà tôi suýt chết.
- Không hiểu tại sao tôi lại hành động thiếu lương tri như vậy?
Văn Bình an ủi:
- Thôi, cô đừng buồn nữa. Cô cố nhớ lại một vài chi tiết về lai lịch người bí mật ấy.
- Đêm nay, tôi sẽ gặp hắn để trao tài liệu. Hắn nói đây là tài liệu cuối cùng, sau việc này, hắn sẽ không quấy rầy tôi nữa.
- Tài liệu cô để đâu?
- Trong ví tay. Trao tài liệu xong, tôi định bỏ trốn vì sợ ông bắt.
- Cô không hề gì đâu. Lát nữa, cô đến nơi hẹn gặp họ. Mọi việc tôi sẽ lo chu toàn.
- Sợ ông lạc đường, không theo kịp họ?
- Cô đừng ngại. Chúng tôi không bao giờ lạc đường.
- Các ông đừng theo sát, họ biết cả thì chết.
Văn Bình cười ròn tan:
- Nếu để họ biết thì còn đi theo sao được? Cô đừng ngại. Chào cô, và chúc cô may mắn.