Số lần đọc/download: 1699 / 66
Cập nhật: 2018-01-13 09:30:58 +0700
Chương 8: Tuyệt Lộ
V
ăn Bình vẫn bình tĩnh tuy thân thể lạnh toát như từ ngoài nắng đổ bồ hôi bước vào rạp chiếu bóng gắn máy lạnh. Tiếng cười bên tủ sắt lại nổi lên kèm theo khẩu lệnh:
-Trần Giác, ném súng xuống.
Văn Bình đảo mắt, sửa soạn nhả đạn vì chàng khét tiếng là rút súng và bắn tuyệt nhanh. Nhưng chàng không tìm thấy đối phương. Giọng nói chát chúa lại tiếp:
- Trần Giác, ném súng xuống.
Văn Bình xoay một vòng, đối diện tủ sắt. Tiếng nói từ đó phát ra mà chàng không thấy người. Tiếng nói quen quen, nhưng chàng chưa nhận ra vì pha lẫn ồ ồ, cái ồ ồ của người nói qua vải mù soa. Chàng chỉ cách tủ sắt 3 thước. Chàng không lầm nữa. Tiếng nói từ tủ sắt phát ra. Chàng rút súng định bắn vào tủ sắt thì cảm giác lành lạnh của một khẩu súng lớn đã làm rung chuyển da thịt chàng.
- To gan thật, Trần Giác.
Chàng nhận ra giọng Tám Beo. Kẻ thù của chàng. Chàng không hiểu sao Tám Beo biết chàng xuống hầm mà rình sẵn, đợi bắt quả tang. Chàng chắt lưỡi ra vẻ bất cần. Tám Beo bỏ khẩu súng của chàng vào túi trong:
- Mày chắt lưỡi vì biết ngu, phải không?
Văn Bình đáp:
- Ừ, ngu thật, dễ vậy mà bị lừa.
Tám Beo cười đểu cáng:
- Ấy thế những tay lão luyện thường mất xác vì xảo thuật của trẻ con.
Việc vừa xảy ra đúng là xảo thuật trẻ con, không hơn không kém. Kẻ tập tễnh vào nghề, thiếu kinh nghiệm cũng không đến nỗi sa bẫy dễ dàng như chàng. Tiếng nói trong tủ sắt chỉ là băng nhựa. Tiếng ồ ồ cũng của băng nhựa. Đoán trước chàng xuống hầm, hắn ghi âm tiếng nói rồi núp gần cửa, đợi chàng vào, ấn nút đóng, mở băng nhựa quay. Văn Bình dề môi:
- Giỏi lắm, Trần Giác có lời khen.
- Cám ơn. Tao biết mày không phải Trần Giác, mà là người khác.
- Lầm rồi.
- Tao không bao giờ lầm. Paul mới lầm.
- Mày nói với Paul chưa?
- Chưa. Vả lại, tao nói mấy Paul cũng chẳng thèm nghe. Con bé hút hết xương tủy và trí khôn rồi. Tao mách với Thu Thu thì cô ả gạt phắt. Nó mê mày như điếu đổ.
Hú vía! Thu Thu đã cứu chàng. Chàng dò hỏi:
- Bẩy Cọp đâu?
- Hắn đã ra phố. Tao sai hắn đi. Tao muốn rảnh tay ở nhà với mày. Từ lúc mày về đây, tao đã đánh hơi thấy cái là lạ trong người mày. Tao quyết mày không phải là Trần Giác, vì Trần Giác đần độn, không thể thông minh như mày.
Văn Bình cười:
- Mày cứ lầm hoài.
Tám Beo đẩy mạnh miệng súng vào lưng Văn Bình, miệng cười toe toét:
- Mày lại quên mất. Mày quên trước kia, tao là em út của Trần Giác. Tuy giống Trần Giác, cử chỉ, ngôn ngữ mày lại khác.
- Mày lầm.
- Đúng ra, mày lầm hơn tao. Tao định làm thịt mày ngay cái đêm mày vác mặt về, nhưng tao cố dằn lòng chờ đợi. Mày đội lốt Trần Giác đến đây chắc có âm mưu mờ ám, tao cần tìm biết.
- Tao chẳng có gì bí mật.
- Mày không chối cãi nổi. Thật ra, tao định hoãn thêm vài ba hôm, song cô ả thập thành Thu Thu vô tình súi tao làm gấp. Tao mách chuyện mày với nó nên nó hót với Paul rằng tao ham chơi bỏ việc.
Chàng giật mình. Thì ra Paul Hiếu mắng Tám Beo là mưu của Thu Thu. Không ngờ thiếu phụ mảnh mai ấy lại có thủ đoạn quỷ khốc thần sầu. Tám Beo nói tiếp:
- Mày đã bị sa cơ rồi, vùng vẫy vô ích. Tao biết mày là nhân viên Mật vụ trà trộn để điều tra. Tao trung thành với Paul, nhưng Paul lại quý mày hơn tao. Nể gái, Paul hạ nhục tao trước mặt mọi người. Tao phải trả thù.
- Trả thù hay không là quyền của mày, tao không dính dáng tới.
Tám Beo cười lớn:
- Mày khéo quá, nhưng giấu đầu hở đuôi, con ạ. Mày là nhân tình của Thu Thu. Mê mày như chết, cô ả vận động với Paul đưa mày khỏi sà lim công an. Paul về, tao sẽ tố giác mọi chuyện. Chắc mày chưa biết Paul là vô địch về ghen tuông.
Chàng hỏi hắn:
- Mày muốn gì?
- À, mày công nhận tao điều tra đúng?
Văn Bình sẵng tiếng:
- Đúng hay sai, tao không cần biết. Tao chỉ cần hỏi mày một điều: không phải lần đầu tao ở vào trường hợp tiến thoái lưỡng nan. Nhưng chưa lần nào tao tuyệt lộ. Kinh nghiệm dạy tao rằng mày lừa tao xuống đây để mặc cả.
Đến lượt Tám Beo ngạc nhiên. Hắn dằn từng tiếng:
- Sao mày biết tao muốn mặc cả?
Văn Bình nheo mắt:
- Xoàng lắm. Dễ như 2 với 2 là 4. Vậy cũng hỏi. Mày cố rình bắt quả tang. Dĩ nhiên, không phải để báo thù vì muốn báo thù thiếu gì cách. Vả lại, mày đang dí súng vào lưng, muốn báo thù chỉ cần lảy cò, việc gì mày đợi Paul Hiếu về để tố giác? Nghĩa là mày đã nuôi sẵn định ý.
- Phải, tao đã có định ý. Tao sẵn sàng tha mày, không giết, và không tố giác với Paul.
- Điều kiện?
- Can thiệp với chính phủ thưởng tao 10 triệu đồng. Số tiền này được chuyển vào trương mục tao ở Thụy Sĩ.
- 10 triệu? Nhiều quá! Tiền đâu mà đưa cho mày?
- Tiêu diệt tổ chức của Paul Hiếu, mà 10 triệu là ít. Đến khi bạc giả lũng đoạn thị trường còn tốn gấp trăm, gấp ngàn.
- Anh đòi nhiều quá.
Tám Beo đổi giọng tử tế:
- Tôi sẽ cho anh thời giờ suy nghĩ. Một giờ nữa, anh phải trả lời.
Văn Bình gật đầu:
- Tán thành.
Tám Beo ra hẹn:
- Nhưng trong thời gian suy nghĩ, anh phải ở luôn dưới hầm.
Văn Bình giả vờ lo sợ:
- Nếu Paul về?
- Tôi sẽ nói là anh đi vắng.
- Không xong. Paul dặn tôi ở nhà đến nửa đêm có việc.
- Không xong thì thôi. Tôi chưa thể tha anh.
Chàng đề nghị:
-Trong trường hợp tôi thỏa thuận, anh sẽ quyết định ra sao?
Tám Beo đáp:
- Anh viết giấy giới thiệu, tôi sẽ gặp cấp trên của anh để thương lượng.
- Trong khi ấy, Paul đã về đây.
- Ồ, anh sẽ dùng điện thoại điều đình với thượng cấp. Ông Hoàng không biết tôi, nhưng tôi biết ông ta. Ông Hoàng rất sòng phẳng nên được anh em tôi kính trọng.
- Cám ơn anh, nhưng không phải lúc nào ông Hoàng cũng có sẵn 10 triệu. Vài triệu thì có, tiêu trên số tiền này phải bàn với ông bộ trưởng, đôi khi phải hỏi cấp cao hơn. Anh tham lam quá, sợ già néo đứt giây.
Tám Beo phì cười:
- Anh khôn lắm! Trong giới buôn lậu và làm gián điệp, ai cũng biết ông Hoàng được hoàn toàn tự do về tài chính. Nghe nói, ông Hoàng vừa cho Nga Xô chuộc lại một nhà bác học nguyên tử với giá tiền cả ngàn triệu. (1)
Tưởng hắn khù khờ, ai ngờ hắn cái gì cũng biết. Văn Bình đành chịu thua:
- Thôi được, anh để tôi liên lạc với ông Hoàng.
Tám Beo ra lệnh:
- Cứ tiếp tục giơ tay lên trời, rồi bước tới cuối hầm.
Văn Bình rình một tích tắc sơ hở của địch, nhưng Tám Beo đã rút kinh nghiệm bị mất súng hồi sáng nên tỏ ra thận trọng, tay giữ chặt chuôi súng, dẫu chàng dùng thế hiểm đoạt súng, cũng không thoát khỏi viên đạn thứ nhất găm vào người. Đến cửa sắt, hắn lại ra lệnh:
- Nhìn lên, tìm cái nút nhỏ sơn cùng màu của tường. Thấy chưa? Được rồi. Bấm 2 lần.
Cửa mở rộng. Văn Bình bước vào một phòng giấy. Giữa phòng là cái bàn hình móng ngựa, đánh vẹt ni đen, nóng loáng, trên đặt 2 máy điện thoại. Tám Beo dựa lưng vào cửa, ra hiệu cho chàng lại sau bàn buya rô, đối diện với hắn. Trông cách cầm súng, chàng biết hắn bắn giỏi. Miễn cưỡng, chàng đành nghe theo lời hắn.
Chàng hỏi:
- Điện thoại nào?
Tám Beo nhún vai:
- Cái nào cũng tự động. Nói mau lên.
Văn Bình nhấc ống nghe, dùng ngón tay trỏ quay đĩa, gọi số riêng của ông Hoàng. Ông Hoàng trả lời trong khoảnh khắc. Nghe giọng nói của chàng, ông Hoàng mừng rơn:
- Đến đâu rồi?
Chàng nói nhanh:
- Thưa ông, tôi đang cần tiền. Xin ông 10 triệu.
Tám Beo ghé sát tai nghe Văn Bình nói chuyện. Ông Hoàng la lên:
- Chết, chết, làm gì có tiền mà đòi nhiều thế!
Giọng chàng ráo hoảnh:
- Nếu ông tiếc tiền, tôi phải chết.
- Anh cần 10 triệu làm gì?
- Để chuộc mạng.
- Anh bị họ bắt ư?
- Vâng.
- Ở đâu?
Chàng đưa mắt hỏi thầm Tám Beo. Hắn lắc đầu. Văn Bình đáp:
- Không biết ở đâu.
Ông Hoàng hỏi:
- Bao giờ lấy tiền?
Văn Bình trao ống nói cho Tám Beo. Hắn nói, giọng thân mật:
- Chào ông tổng.
- Không dám, chào ngài.
- Cụ dạy quá lời.
- Không, tôi nói thật đấy. Giờ ông là chủ, tôi là khách. Vì ông đang nắm trong tay tính mạng nhân viên ưu tú của tôi.
- Tôi tính toán không đến nỗi kém, cụ nhỉ?
- Thành thật khâm phục ông. Đáng tiếc là chúng ta không cùng đường, chứ nếu…
Tám Beo ngắt lời. Có lẽ vì nóng ruột. Không phải vì hắn đọc được mưu kế của ông Hoàng. Mưu kế này, người giàu kinh nghiệm như Văn Bình mới biết nổi. Lúc nãy, nói chuyện với ông Hoàng, chàng cố tình kéo dài và bây giờ ông Hoàng cũng rềnh rang để tạo thời gian cho Ban Đo góc tìm vị trí máy điện thoại. Tám Beo nói:
- Như Trần Giác đã nói, nếu ông chấp thuận, tôi sẽ thả hắn ngay.
Ông Hoàng:
- Chấp thuận.
Tám Beo đặt ống nói vào giá, vẻ mặt hoan hỉ. Hắn đã có món tiền lớn để ăn chơi phè phỡn ở ngoại quốc. Song Văn Bình không thể dung tha hắn. Chàng phải hạ hắn để giữ bí mật. Chàng phải hạ thủ hắn để tiết kiệm cho Sở 10 triệu đồng. Giây phút Tám Beo cười tươi như hoa cũng là phút giây định đoạt cuộc đời du đãng của hắn. Nhanh như điện, Văn Bình tiến lại giữa lúc tay hắn còn cầm điện thoại. Chàng xô mạnh. Tám Beo lộn ngửa ra sau. Luôn tiện, chàng đá tung khẩu súng. Tám Beo vùng dậy nhưng Văn Bình đã đợi sẵn với miếng atémi vào bả vai. Gẫy vụn xương vai, Tám Beo ngồi thụp xuống, trút tiếng thở dài ai oán. Văn Bình cười khảy:
- Mỗi người làm vua một lúc, phải không anh bạn?
Tám Beo nghiến răng:
- Phải, giờ đến lượt mày. Nhưng mày coi chừng, Paul và thằng Bẩy sắp về rồi.
- Cám ơn chú Tám. Trong khi chở Paul cứu, phiền anh viết một bức thư.
- Thư gì? Tao không viết.
Văn Bình đập nhẹ vào khúc xương gãy. Hắn la lên:
- Ối, chao ôi! Thôi, anh để tôi viết.
Chàng mở nắp bút máy, đặt mảnh giấy trước mặt hắn. Chàng dõng dạc đọc cho hắn viết. Bức thư như sau:
«Thưa anh Paul,
Tôi không thể ở lại với anh, vì anh quý Trần Giác hơn đàn em nối khố của anh. Tôi đi đây. Anh đừng cho ai tìm tôi, vô ích.
Ký tên: Tám Beo.»
Tám Beo nhăn nhó:
- Tội quá, anh tha chết cho em.
Văn Bình thản nhiên đáp:
- Mày chịu nghe lời thì sống.
Tám Beo chấp tay xá lia lịa:
- Vâng, em xin tuân lời.
Văn Bình lại quay đĩa điện thoại. Tuy đêm khuya, ông Hoàng vẫn túc trực trong văn phòng. Giọng ông bình thản:
- Đánh ngã đối phương rồi chứ?
Vốn gan lì, chàng phải ngạc nhiên:
- Vâng. Sao ông biết?
- Hừ, ngày nào anh không còn sức đánh ngã kẻ địch, ngày ấy anh đã xuống dưới đó rồi. Tôi biết anh sẽ gọi, nên ngồi đợi. Ai đấy?
- Tám Beo, nhân viên của Paul.
- Sống hay chết?
- Còn nguyên.
- Mang hắn ra phía hông trái biệt thự. Đúng 5 phút nữa, sẽ có xe của Lê Diệp.
- Yêu cầu ông giam hắn lại. Hắn xổng ra thì hết chuyện.
- Yên tâm.
Văn Bình thoi nhẹ vào cằm Tám Beo. Hắn lăn xuống bất tỉnh. Chàng xốc hắn lên vai, trèo lên nhà kho. Ngoài vườn tối om. Chàng ném Tám Beo xuống cỏ rồi núp một bên đợi. Một chiếc trắc xông đen từ đầu đường phóng tới. Cửa sau mở rộng, một người gầy gầy, cao cao vọt ra, khiêng Tám Beo đặt lên nệm. Xe hơi lại vút vào bóng tối. Trở vào nhà, Văn Bình đặt bức thư của Tám Beo dưới chai sâm banh trên bàn ăn. Lát nữa, Bẩy Cọp sẽ tìm ra, và đưa cho Paul Hiếu.
Xong xuôi, chàng lên gác, đóng cửa, nằm ngửa trên giường nghĩ ngợi. Thùng giấy được mang đi đâu? Ai mang đi? Và mang đi lúc nào? Chàng không biết. Con đường trước biệt thự được nhân viên của Sở kiểm soát chặt chẽ. Tất nhiên, nhà hầm còn cửa bí mật ăn thông ra phía sau. Bỗng chàng giật mình toát bồ hôi. Nếu biệt thự phía sau là của Paul Hiếu thì có thể những lúc hắn lấy cớ đi có việc, cũng là lúc hắn quay về đấy. Kinh nghiệm bắt bạc giả cho biết nơi in thường ở sát kho giấy. Biệt thự phía sau có thể là nhà in giấy bạc bí mật của Paul Hiếu. Văn Bình thủ cây đèn bấm, xem lại bì đạn trong súng rồi xuống nhà kho. Loáng một cái, chàng trụt xuống hầm. Sau một hồi mò mẫm, chàng khám phá ra một nút nhỏ, ăn sâu vào tường. Cánh cửa bí mật mở ra nhè nhẹ. Chàng bước vào một căn phòng rộng chìm trong ánh sáng gián tiếp xanh rờn của đèn nê ông. Và không khí được điều hòa mát rợi. Chàng nghe rõ tiếng máy chạy rì rào, từ phòng bên phát ra. Chàng liền đẩy nhẹ một cánh cửa khác. Phía trước là những cái thùng đựng giấy in bạc đã mở tung. Song chưa phải là phòng đặt máy in. Tiếng động cơ nghe mỗi lúc một gần. Chàng tiến lại, rút một xấp giấy ra xem. Giấy bạc mới in còn thơm phức mùi mực. Soi tờ bạc giả dưới đèn, chàng suýt kêu lên. Từng lăn lộn trong nghề bắt bạc giả với các chuyên viên lỗi lạc của Interpol, chàng có thể phân biệt bạc giả bạc thật trong chớp mắt, không kém nhân viên kiểm bạc ở ngân hàng. Nhưng tờ bạc trong tay, mà chàng biết đích là giả lại không có vẻ giả chút nào. Chàng còn lầm, tất ai cũng lầm.
Chàng đâm ra thán phục ông Hoàng. Những vụ mà ông Hoàng giao cho chàng thường bắt đầu một cách buồn tẻ, phẳng lặng, nhưng càng về sau càng rồn rập, căng thẳng, hệt như cuốn phim trinh thám loại toát bồ hôi lạnh. Ngứa cổ họng, chàng rút thuốc Salem trong túi ra hút. Tự dưng chàng thấy ngứa thêm. Một cơn ngứa kỳ lạ, chàng chưa bị bao giờ. Không phải cơn ngứa phát điên người của kẻ nổi ban, gãi xong là cơ thể dễ chịu. Cơn ngứa này gây cho chàng cảm giác buồn buồn và bực tức. Thoạt đầu chàng thấy ngứa cổ. Khói thuốc hít vào đến đâu, chàng ngứa đến đấy. Rồi ngứa tới mặt, tay, chân. Khi ấy, tâm thần chàng vẫn tỉnh táo nhưng mắt chàng mờ dần như người cận thị nặng bị mất kính. Trước mắt chàng, mọi vật hiện ra mờ mờ, lẩn trong vòng tròn đen đen. Văn Bình biết là chàng sắp ngất đi. Trong 1 giây đồng hồ, chàng cảm thấy sợ. Sợ chết. Gặp chàng bất tỉnh trong phòng in, Paul Hiếu sẽ giết chàng. Cơ mưu từ trước đến nay đã tan tành ra khói. Chàng thiệt mạng, đống bạc giấu trong phòng sẽ được tung vào thị tường. Chàng cố thu tàn lực trong người, tiến lên một bước, nhưng óc chàng không điều khiển được bàn chân, và như cái máy, chàng lảo đảo lại gần một cánh cửa nhỏ. Tuy mắt lạc tinh thần, Văn Bình còn thoáng thấy một cái máy in lớn, choán nửa căn phòng. Máy ốp sết đặc biệt để in bạc giả. Một người cao lớn đứng bên máy in, đeo mặt nạ. Người coi máy in cũng đeo mặt nạ.
Văn Bình chợt hiểu. Nhưng muộn quá rồi.
Phen này thì chàng tuyệt lộ. Văn Bình đau nhói trong đầu như bị hàng trăm mũi kim đâm vào da thịt. Chàng định hét lên cho hả hơi, nhưng tiếng thét bị chìm trong họng. Chàng gieo mình phịch xuống đất.
Không bị đánh mà Văn Bình bất tỉnh. Người cao lớn đeo mặt nạ, cách Văn Bình 5 thước, yên lặng nhìn chàng ngã, bật lên tràng cười khanh khách.
Hắn là Paul Hiếu.
Chú thích:
(1) Xin đọc «Z.28 Vượt tuyến», đã xuất bản.