Số lần đọc/download: 794 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:33:18 +0700
Chương 07
C
ả thế giởi của Cao Hạnh bỗng rung động sau một tiếng nổ lớn. Như lời Cố Minh Châu nói thì đố kị thật sự đã làm Cao Hạnh mờ mắt, cô nàng cứ ngỡ mình yêu say đắm Ký Hằng.
Mà phụ nữ sợ gì nhất nào? Có lẽ không phải là yêu đơn phương mà là để vuột mất tình yêu. Còn điều gì sẽ làm phụ nữ hận nhất? Nói thực là chạm mặt tình cũ nhưng anh ta lại đang sống vui vẻ hơn mình.
Mấy chiến sĩ phía Hữu Dung đã gục ngã dưới tay Cao Hạnh, có anh nhân viên vui quá chén, cả gan réo tên Dung Lỗi, đòi anh xuất trận, lấy lại sĩ diện cho phe chủ nhà.
Mới rồi, Dung Lỗi uống cũng không ít, anh ngả người trên ghế, chăm chú nghe Điền Tư Tư hí ha hí hửng tâm sự chi đó, thấy gã nhằn viên dưới quyền mình nói vậy, anh liền cầm ly đứng dậy. Bỗng chốc, tiếng vỗ tay dậy lên như sấm, kèm theo cả tiếng huýt sáo, khuôn mặt ửng hồng của Cao Hạnh nở nụ cười duyên, đoạn xua tay; "Thế này đâu có được! Giờ tôi sức cùng lực cạn rồi mà bên anh mới xòe quân át chủ bài ra, vậy là bắt nạt người ta rồi còn gì!"
Nghe cô nói tếu vậy, mọi người liền hò reo hướng ứng, qua mấy lần đùn đẩy thì đến lượt Cố Minh Châu bị kéo nhập cuộc.
"Ôi tôi không uống được đâu.” Cố Minh Châu bị đám người kia kéo đến trước mặt Dung Lỗi, cô luống cuống xua tay bảo, “Hoa khôi nhà chúng tôi mà cồn sức cùng lực cạn thì tôi chỉ là đống bùi nhùi thôi. Vả lại, tôi và giám đốc Dung chẳng thù chẳng oán, cớ gì mà nát phạt lẫn nhau để rồi đôi bên cùng thiệt cơ chứ!”
Mọi người ồ lên cười, sau đó chẳng rõ ai đầu têu, dần dà, bọn họ cùng nhau vỗ tay theo nhịp: “Ruợu giao bôi! Rượu giao bôi! Rượu giao bôi!”
Thấy Điền Tư Tư đứng phắt dậy định chạy ra khi mới nghe nói vậy, Jessica liền làm như thể rất tình cờ, mời ngay Tư Tư một chén, vừa uống vừa đánh mắt ra hiệu, Cao Hạnh liền lảo đảo bước lại gần. Cao Hạnh hồ hởi nắm tay Điền Tư Tư, mồm miệng ngọt xớt với lối xưng hô “chị - em” thân thiết, vừa trải lòng ca thán về những gã đàn ông vô lại vừa nói chuyện đời cốt giữ chân cô tiếu thư này.
Điền Tư Tư vốn xuất thân con nhà gia giáo, huống chi nửa thắn hình ngà ngà say của Cao Hạnh bám dính lấy cô bé, khiến cô nàng chi còn nước đứng im chịu trận, ánh mắt vô vọng hướng về phía Cố Minh Châu và Dung Lỗi sắp sửa trao nhau chén rượu trước sức ép cùa khách khứa.
Cố Minh Châu đã hơi chuếnh choáng, hai gò má đỏ ửng, đôi lông mi dài rậm dưới ánh đèn như vỡ ra thành hai mảnh bóng đổ mờ mờ, gợi cho người ta một cảm giác xót xa. Cô cúi đầu cười, đẹp chẳng gì, sánh bằng. Ánh mắt của Dung Lỗi càng thêm sâu, anh khẽ nâng tay cô lên, uống liền một lúc ba chén rượu giao bôi trong tiếng hò reo cổ vũ của mọi người.
Sang tăng hai, Điền Tư Tư sưng sỉa mặt mày đến chào tạm biệt Dung Lỗi. Cô bé nói khéo rằng mình đau đầu muốn về trước nhưng Dung Lỗi lại gật đầu đồng ý ngay tắp lự mà chẳng cần suy nghĩ gì nhiều, đoạn tiễn cô ra tận cửa rồi dặn dò tài xế đưa cô về nhà cẩn thận. Ném cho Dung Lỗi một cái nguýt đài, cô nàng quay ngoắt người, đùng đùng bỏ đi.
Trong ánh đèn mờ ảo quyến rũ của phòng VIP tại KTV.
Đám nhân viên Vi Bác nhao nhao đòi phạt rượu Dung Lỗi can tội anh đến muộn. Dốc non nửa chai vodka vào họng, mắt liếc thấy Cố Minh Châu đang ngả người trên ghế sofa, chiếc lồng sắt nhốt con quái thú trong lòng Dung Lỗi chợt lắc lư dữ dội.
Có ai vừa bật nhạc của Trương Tín Triết, giọng ca trữ tình nồng nàn đang ngân nga đoạn:
Có người khổ vì tình thì lạc lối vào niềm đau.
Đời này ai ngóng trông ai, sao mà biết được.
Có người cuồng vì yêu, cõi đời này thật vô thường.
Đời còn bao đắng cay anh chưa trải hết.
Nếu chẳng mong một ngày trở về bên em.
Thì anh đã đầu hàng số mệnh từ lâu..."
Dung Lỗi lướt qua đám người đang xả láng với trò đổ xúc xắc phạt rượu, xen lẫn trong đám đó là vài đôi nam nữ vẫn mải mê quấn lấy nhau. Những bước chân đưa anh lại gần người phụ nữ xinh đẹp đang tựa đầu nhắm mắt nghi ngơi đằng kia. Chỉ là một quãng đường ngắn ngủi nhưng dường như anh đang xuyên qua quãng thời gian sáu năm khổ ải.
Nếu chẳng mong một ngày trở về bên em, thì anh đã đầu hàng số mệnh từ lâu.
"Không chịu được à?” Dung Lỗi buông người ngồi xuống cạnh Cố Minh Châu, tay vỗ lên má cô.
Cố Minh Châu mở mắt, ngoảnh sang, ánh nhìn lúng la lúng liếng ấy như một bàn tay bé xíu cù vào chỗ nhạy cảm nhất trong trái tim Dung Lỗi, “Có mà anh không chịu được nữa ấy!”
Cô nhả từng chữ, giọng đầy mờ ám làm phần thân dưới của Dung Lỗi bỗng trở nên rạo rực, ma xui quỷ khiến thế nào mà người anh đã áp chặt vào người cô, hơi thở nồng nàn phả vào vành tai xinh, chất giọng khàn khàn nhuốm men say cất lên đầy mê hoặc: “Vớ vẩn, em quên rồi sao. Hồi xưa ai là người hằng đêm khóc lóc cầu xin anh tha cho hả...”
Rõ ràng, Cố Minh Châu vừa rùng mình một cái, Dung Lỗi khẽ bật cười suồng sã rồi càng lúc càng sán lại gần hơn. Khéo sao, chẳng rõ ai ngồi đằng sau đang vui đùa gì mà lại xô đẩy làm anh bất ngờ chúi người về phía trước, tạo điều kiện cho anh được thế đè lên cô gái đang mang vẻ mặt ngộ nghĩnh đáng yêu này.
Va phải môi anh khiến Cố Minh Châu đau điếng, một tiếng xuýt xoa khe khẽ thoát ra khỏi cổ họng, cô có vẻ hốt hoảng ngồi thẳng dậy, khuôn ngực căng tròn nửa hở nửa kín dưới lớp váy đầm lại vô tình chạm vào lòng bàn tay vừa trượt mất đà của Dung Lỗi.
Cảm giác đụng chạm mềm mại từ nơi ký ức sâu thẳm bỗng trào dâng mãnh liệt, quyện với mùi hương dìu dịu phảng phất quanh đó càng kích thích máu nóng trong người anh sôi lên sùng sục. Đầu lưỡi nhấn nha như muốn trêu đùa, nó khẽ lách vào miệng anh, quét qua hàm răng anh. Dung Lỗi có cảm giác một luồng sáng trắng chói lòa vừa nổ tung trong đầu mình. Mọi cảnh sắc xung quanh đều nhạt nhòa tan biến vào hư vô, chỉ còn sót lại anh và viên ngọc thế gian tuyệt sắc đang nằm dưới thân mình.
Chương 4:Ngay giây phút này đây, trái tim em vẫn rõ hơn ai hết, trái tim anh vẫn thuộc về em
Dọc theo dãy hành lang sâu hun hút mà rộng thênh thang được thiết kế xa hoa của khách sạn, tịnh không một bóng người. Trên trần nhà lộng lẫy của nhà hàng, cứ cách mấy bước chân lại ốp một chùm đèn pha lê, ánh đèn dìu dịu mang màu sắc ấm áp rót xuống tấm thảm lót chân dài và dầy, có độ giảm âm tốt.
Những thanh ầm khe khẽ mà đầy xúc cảm của môt người phụ nữ vang vẳng suốt hành lang: “Đá... mạnh hơn nữa đi anh….”
Trước cứa căn phòng gần với thang máy nhất, cơ thể Cố Minh Châu bị anh ép chặt vào cánh cửa, bàn tay anh mon men đến từng ngóc ngách trên thân thể Cố Minh Châu. Con thú trong người anh chỉ chực chờ để được thoát ra, từng nụ hôn mạnh mẽ như muốn nuốt chửng lấy cô. Cô cũng đáp lại tình yêu của anh một cách nồng nhiệt, cái tên thân mật thời hai người còn quấn quýt đắm say - thoát ra cổ họng cô trở thành tiếng rên rỉ khàn đục.
Tiếng rên mảnh mai như sợi tơ, mang chút cám dỗ cứ thế khe khẽ rót vào tai Dung Lỗi, thôi thúc bàn tay anh càng thêm phần thô bạo. Anh nôn nóng đến mức suýt nữa thì làm gãy cả tấm thẻ quẹt cửa.
Lúc đấy, hai chân của Cố Minh Châu đã thắt chặt vào hông anh còn đôi tay thì đang quấn riết lấy cổ anh và cả cơ thể cô đã được nhấc bổng lên. Mất một đống sức lực hao phí cho cánh cửn cuối cùng thì nó cũng chịu bật mở, sau một tiếng hét, Cố Minh Châu ngã ngửa về đằng sau. Nhanh như chớp, Dung Lỗi vội nhào đến kéo cô lại rồi hai người cùng ngã phịch xuống sàn.
Anh chống người ngã lăn sang một bên, tránh đè lên người cô. Cố Minh Châu nằm dưới sàn thẫn thờ một giây rồi nhỏm dậy, nhìn anh bằng vẻ quyến rũ hút hồn.
Không một giây chần chừ, Dung Lỗi vung chân đạp mạnh vào cánh cửa cho nó sập lại rồi anh chồm lên như hổ đói mồi.
Sau một hồi quyết liệt, toàn bộ quần áo của hai người đã bị lột phăng ra không thương tiếc. Cánh tay cường tráng mạng mẽ của Dung Lỗi vòng qua người cổ Minh Chầu rồi nhấc bổng cô lên, thả xuống giường. Tấm đệm mềm nảy lên mấy cái, Cố Minh Châu bật cười khanh khách. Cơ thể trần trụi lăn qua lăn lại trên giường rồi cuộn người trong tấm ra giường trắng tinh. Dung Lỗi chồm người đè lên cô, cánh tay mảnh dẻ lẫn cặp đùi thon gọn của cô vươn ra, quấn siết như loài rắn nước, men rượu quyện trong từng hơi thở cũng đáp trả anh với sự nồng nàn không kém, chiếc lưỡi nhỏ xinh rà rẫm khắp nơi trên người anh. Dung Lỗi ngẩng đầu nhắm mắt, khó mà dằn được tiếng thở dốc, bàn tay mơn trớn càng lúc càng gấp gáp hơn, cô dần xuống sức, ngoan ngoãn mềm nhũn rên rỉ dưới thân anh.
Cô càng khéo léo mê hoặc bao nhiêu thì khuôn mặt nhuốm màu dục vọng của Dung Lỗi càng trở nên đanh sắc bấy nhiêu. Lòng chợt nghĩ, cô ấy muốn chứng tỏ rằng sáu năm qua cô ấy đã được thằng đàn ông khác dạy dỗ tử tế hơn hay sao? Cứ nghĩ đến việc cô cũng tươi mát như một đầm nước nằm dưới Phương Phi Trì như thế này là anh lại nghiến răng kèn kẹt, lòng điên lên chỉ muốn hành cô đến chết.
Dưới sự tấn công dồn dập của anh, Cố Minh Châu đã hóa thành một đống bùn nhão, chỉ biết nằm yên chịu trận trước sự đòi hỏi và khao khát của anh. Cô cứ nằm đó tiếp nhận sự hùng dũng đáng sợ của anh cho đến khi bơ phờ, song vẫn không ngừng thốt ra những thanh âm se sẽ, để mặc anh đẩy cô đến vùng đất hoang sơ không chốn nương tựa hết lần này đến lần khác.
Lúc này đây, cô chỉ là một hạt bụi nhỏ nhoi trong thế giởi hoang vu.
Lúc này đây, anh chính là vị thần quyền năng trong cái thế giới hoang vu của cô,
Đêm càng về khuya, Dung Lỗi càng trở nên hưng phấn. Sau mấy bận rã rời chân tay, mắt cô hoa lên, vế đùi non khẽ giật giật. Cô dần thấy hoang mang, đôi bàn tay bấu chặt vào tấm lưng đầm đìa mồ hôi của Dung Lỗi rồi cào cật lực lên đó, miệng không ngừng rên rỉ vào tai anh, van xin một cách yếu ớt. Thế nhưng chỉ càng làm anh hưng phấn mà nhấp nhô lên xuống thêm phần mãnh liệt. Những cú nhấp dồn dập khiến cô thở hổn hển nặng nề, đến nói cũng chẳng ra hơi.
Giống như... như một cái chày nóng bỏng, chắc nịch cứ tới tấp giã từng nhát liên tiếp từ dưới lên, đưa hồn phách của Cố Minh Châu lên tận mây xanh. Mười đầu ngón tay cô bấu chặt xuống ra giường, cảm giác co giật chạy rần rần khắp mình mẩy. Cô bủn rủn giơ chân đạp thì bị anh đè phắt xuống.
Vào lúc không thể chịu đựng được nữa, cô ngập ngừng phản kháng bằng cách vặn mình co rụt lên trên, nhưng anh vẫn lật người cô lại, cho cô nằm một tư thế không thể phản kháng được nữa thì thôi, rồi dồn sức dày vò cô còn hơn cả lúc trước.
Cuối cùng, sức chiến đấu đã suy kiệt, cơ thể cô rũ ra nhưng miệng vẫn rên lên thành tiếng theo nhịp đưa đẩy của anh. Dung Lỗi hứng chí đùa bỡn làm cô vừa mệt vừa đau lại vừa thẹn đến mức bật khóc, tiếng kêu chuyển thấp rồi nhỏ dần và cuối cùng thậm chí rên ri cũng không nên lời. Đặt nụ hôn lên vành mắt đỏ hoe ấy, anh cũng tự kìm tốc độ lại.
“Đá... Đá...”, Cô nhíu mày nhìn anh say đắm, tên anh thoát ra khỏi miệng cô trong tiếng rên rỉ khe khẽ.
Vào cái đêm say mềm mà buông thả này, đôi tình nhân xa nhau sáu năm dài hoan ái theo cách trọn vẹn nguyên thủy nhất. Đang trải qua những say đắm những điên cuồng đầy mãnh liệt như thế, lại có một khoảnh khắc dường như cô đã trút sạch lớp vỏ dày ngụy trang bao năm qua cô vẫn khoác trên mình, để có thể thành thực với lòng mà nhìn thẳng vào người đàn ông cô yêu thương, mà thì thào tên người ấy ngàn lần chưa đủ. Còn anh, bao bọc lấy cơ thế cô, vừa chiếm hữu lấy nơi mềm mại nhất của cô vừa dịu dàng nhìn xuống người con gái trong lòng.
Ánh mắt chạm nhau, đôi tim tìm thấy binh yên.
Dầu trong màn đêm nặng trĩu này còn nhiều hơn nữa những toan tính mưu mô, thì ngay giây phút này đây, em vẫn rõ hơn ai hết, trái tim anh chỉ thuộc về em.
Cứ thả mình trong triền miên. Cuối cùng anh làm cô bật khóc đến nỗi đỏ lựng chóp mũi. Những nụ hôn xót xa của anh rơi tới tấp xuống mũi cô, lòng bịn rịn không nỡ rời. Khuôn mặt Minh Châu tái nhợt, mồ hôi vã như suối, suýt thì ngất lịm.
Dung Lỗi kéo cô nằm sấp lên lồng ngực ấm áp của anh để anh được ôm trọn cô trong lòng. Bàn tay âu yếm vuốt tóc cô, giọng dỗ dành thật dịu dàng. Chỉ một chốc sau Cố Minh Châu đã chìm vào giấc ngủ khi những giọt nước mắt còn chưa kịp khô.
Đêm thật dài, cơn thật sâu, hương tình yêu vẫn vấn vương trong phòng.
Nhưng cũng tiếc lắm thay, cớ gì trời cứ phải sáng...
Tay chân ì ạch không chịu nghe theo sự sai khiến của não, mới khẽ nhích cái đùi mà làm mình mẩy đau ê ẩm. Cố Minh Châu nhắm tịt mắt, khổ sở rên rỉ rồi từ từ cựa mình, thực hiện mấy động tác làm ấm người trong lớp chăn bù như tổ nhện.
Cánh tay rắn rỏi đang vắt ngang hông chợt siết chặt vòng ôm đúng như cô đoán, chất giọng khàn đục, lơ mơ ngái ngủ của đàn ông cất lên bên tai: “Ưm..”
Thoạt đầu Cố Minh Châu còn đắn đo: hay bây giờ mình hét lên rồi cắn chăn, sắm vai một em ngây thơ vô tội với nét mặt thảng thốt hoang mang nhỉ? Vậy mà chờ rõ lâu chẳng thấy động tĩnh gì, cô bèn he hé mắt nhìn, thì ra đương sự vẫn đang vùi đầu ngủ, gương mặt kề mặt cô sát rạt vẫn chẳng thay đổi gì mấy so với sáu năm trước, ngoài vài vệt thăng trầm in rõ nét trên trán.
Cố Minh Châu ngẩn ngơ nhìn, sau khẽ buông tiếng thở dài xót xa.
Bất giác, cô nép mình vào người anh, ngủ thiếp một giấc dài cho đến khi bừng tỉnh lần hai thì thấy anh đang thừ người nhìn mình.
“E hèm”, ánh mắt cô ngây dại rồi dần dần chuyển khác, sau cùng, cô chỉ cất giọng nhạt nhẽo nói với anh một câu gọn lỏn: “Chào.”
Cô trở mình ngồi dậy, cánh tay đang quàng quanh eo chợt siết chặt vòng ôm khiến cô ngã giật về phía sau, cô hoảng hốt nhìn anh: “Anh muốn gì?"
Người cô xô vào lồng ngực anh đau nhói, cặp mông trần ấy khéo sao lại cà vào một thứ gì đó vừa mới ngóc đầu dậy vào buổi sáng, anh gồng người, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt lườm cô, “Làm từ đầu đến cuối rồi, bây giờ lại còn giả vờ ngây thơ thẹn thùng, không thấy ngượng à?”
"Khác nhau chứ, đêm qua là mượn rượu làm càn, đôi bên nam nữ đều đạt được cái mà mình muốn, chưa đến mức em bắt vạ anh. Còn bây giờ thì...,” Cô co gối dụi vào người anh, cười cợt bảo, “Hay thật ra anh cũng muốn cưới em?”
"Em cũng hoang tưởng ra phết nhỉ,” Dung Lỗi đẩy phắt cô ra rồi lật người ngồi dậy.
Trên tấm lưng chắc nịch ấy in hằn những dấu ấn của cô. Cố Minh đặt ngón trỏ lên đó, khẽ di di mấy đường rồi lại cười khúc khích bảo, “Này hỏi thật nhé... bao lâu rồi anh chưa được giải tóa? Đêm qua... suýt nữa thì làm em tắc thở đó nhé...”
Sau lưng chợt tê rần, phần chăn quấn quanh hông hơi phồng lên, Dung Lỗi ưỡn thẳng lưng, quay người giữ chặt bàn tay tác oai tác quái của cô, cười nhạt nói: 'Tức là em đang khen biểu hiện tối qua của anh làm em thỏa mãn chứ gì?”
"Nếu em nói phải thì liệu anh có đòi thêm tiền boa không?"
"Không. Nhưng anh sẽ tái hiện lại mấy tư thế đêm qua, lần này thì anh sẽ cho em van xin thoái mái thì thôi... nào là chậm một chút... nhẹ một chút. Còn đừng vào sâu như thế...”
“À anh đang khẳng định tối qua anh hăng tiết không phải do quá chén đấy à?
“Em nghĩ tối qua anh say à?”
“Không.”
"Không." Đung Lỗi rũ đầu cười, ngay trên đỉnh đầu cô, cái nhìn ánh lên vẻ khôi hài, "... Thì sao anh lại có thể lên giường với em nhỉ!”
Ánh mắt Cố Minh Châu thoáng chút tổn thương, nhưng nó lướt qua rất nhanh, Dung Lỗi không kịp nhận ra, lòng đinh ninh đó chỉ là áo giác.
“Gọi bữa sáng mang lên đi, em đói meo rồi,” Cố Minh Châu khều anh, “Gọi cho em một tách cà phê đen, còn đồ ăn thì tùy, giờ em phải bổ sung năng lượng để đi làm. À, anh xuống cửa hàng dưới tầng trệt mua giúp em bộ quần áo, với cả... thuốc tránh thai nữa. Tối qua... gấp quá chắc anh không kịp trở tay nhi?"
Cô phân công rõ ràng đâu ra đó, thấy anh không phản ứng gì, cô liền vỗ vào mông anh đánh “chát” một tiếng, “Anh nghe chưa đó?”
Dung Lỗi nhảy dựng lên vì đau, vẻ bực bội dường như sắp chạm ngưỡng trần nhà, “Biết rồi!” anh gắt gỏng một câu, đoạn trừng mắt xuống giường tìm quần áo, đánh răng rửa mặt, tắm táp qua loa xong, anh hầm hầm bỏ ra ngoài với mái đầu bù xù sau tiếng sập cửa thật mạnh.
Đợi anh đi khuất, Cố Minh Châu mới lết xác vào nhà tắm, kiểm tra tình hình thương tật.
Bồn tắm xa hoa của khách sạn năm sao đã bỏ phí suốt một đêm, giờ mới phát huy tác dụng, Cố Minh Châu thả lỏng chân tay trong làn bọt nước, cô nhíu mày nhìn đăm đăm lên tấm gương chống hơi nước ốp trên trần nhà.
Vết hôn đỏ lằn phủ chi chít khắp nơi trên làn da vẫn được cô nâng niu chăm sóc bấy lâu nay, thậm chí những dấu tay chồng lên nhau hằn trên cặp đùi trắng nõn và cả nơi non mềm nhất đã cô đơn sáu năm nay cũng bị anh hành cho thảm không sao nói hết.
“Đói khát quá đấy...” Buông tiếng thở dài đắc ý pha lẫn vẻ cam chịu, cô từ từ trầm mình xuống làn nước ấm cho ngụp đầu. Một vài gợn sóng lăn tăn trên mặt nước lan ra rồi lắng dần, kèm theo một chuỗi bọt nước sùng sục sủi lên.
Tắm rửa xong xuôi, đang dở tay sấy tóc thì có tiếng gõ cửa, Cố Minh Châu hớn hở bới mái tóc âm ấm thành kiểu tóc đánh rối quyến rũ, quấn chiếc khăn tắm trắng tinh ngang ngực rồi đi chân trần ra mở cửa.
Đứng chờ bên ngoài 1à cậu nhân viên đưa bữa sáng nom khôi ngô sáng súa, chừng độ mười bảy mười tám với nụ cười niềm nở thường chực. Cánh cửa vừa bật mở, một người phụ nữ xinh đẹp mát mẻ với nụ cười hút hồn hiện ra ngay trước mắt, làm mặt mũi cậu ta đó tía cả lên.
Cố Minh Châu bấm bụng trách số mình rõ đen, đoạn quắc mắt ra vẻ nạt nộ: “Cứ nhìn nữa đi rồi tôi kiện cậu tội quấy rối tình dục!”
Anh chàng nhân viên phục vụ xin lỗi rốt rít rồi luống cuống nhìn lảng đi nơi khác, ánh mắt không dám tọc mạch thêm nữa. Mang đồ ăn vào phòng xong là cu cậu cắm cổ lao ngay ra ngoài, suýt thì đâm sầm vào Dung Lỗi đang xách túi đi vào, thế là lại bắt đầu một tràng dài những câu “xin lỗi”.
Dung Lỗi dở khóc dở cười, để túi đồ xuống, lấy bộ đồ lót mới toanh ra, anh mở túi bọc ngoài, cẩn thận xé mác rồi đặt lên giường.
Cố Minh Châu vẫn ngồi đăm chiêu, nhâm nhi ly sữa nóng bên chiếc bần tròn.
"Lát nữa thì bôi cái này vào.” Dung Lỗi ném cho cô một tuýp kem, thấy cô thừ người, anh liền nhướng mày cười bảo, “Cần anh bôi cho em không?”
Sau cả buổi sáng làm ra vẻ bình tĩnh, chỉ một câu nói của Dung Lỗi xong đã làm ai đó sặc sữa, ho chảy cả nước mắt.
Tình cảnh này quen thuộc quá nhỉ!
Cứ như... cứ như hình ảnh của quá khứ nào đó quá xa xôi, cũng dưới ánh nắng dìu dịu của buổi sớm mai, lần đầu tiên người con gái ấy thức dậy trong vòng tay một người khác phái, còn chàng trai lại thao thức suốt đêm thâu vì xúc động, đôi mắt sáng long lanh nhìn cô đăm đăm ở cô. Khi thấy cô bé con nhăn nhó xuýt xoa, anh đã trao cô ấy một nụ hôn dài trong sự hưng phấn quyện lần xót xa. Sau đó lôi một tuýp thuốc tiêu viêm đã chuẩn bị trước ra, dỗ dành cô bôi vào. Ngày ấy, cô Cá vô tư lự của nhà họ Cố đã dùng vũ lực để che giấu vẻ thẹn thùng bằng cách nện cho anh một trận lên bờ xuống bờ, thành thử về sau tuýp thuốc phải san làm đôi cho hai người cùng bôi. Haha, thật đúng là “cánh cũ như xưa mà người nay đâu rồi." Cố Minh Châu vô tư tháo khăn tắm rồi thay quần áo ngay trước mặt Dung Lỗi. Cô mặc luôn bộ quần áo thể thao màu hồng bên ngoài áo lót, mái tóc âm ẩm rũ mềm mại xuống hai bờ vai, để lộ cần cổ thon thon, khuôn mặt mộc tinh khôi toát lên vẻ trong trẻo ưa nhìn. Chín giờ sáng, hai người cùng xuống lầu, đại sảnh vào giờ đó đã tấp nập người ra vào. Cố Minh Châu đút hai tay trong túi áo, đầu ngẩng cao, lẹt quẹt đi đằng trước, được một đoạn, Dung Lỗi khó kiềm chế nổi mình sải bước đuổi theo, túm cô lại cốt để kéo cái khóa áo lên thật cao, che bớt đi những dấu vết ân ái chỗ đậm chỗ nhạt hằn trên làn da trắng ngần của cô. Lựa lúc đó, Cố Minh Châu nắm lấy bàn tay anh rồi nhìn anh nhoẻn miệng cười, kế đó lại tưởng như rất vô tình, cô vấp chân ở ngay bậc tam cấp, chỉ kịp thốt lên “ối” một tiếng thế là ngã ngay vào lòng Dung Lỗi. Anh vươn tay ra đỡ cô theo phản xạ tự nhiên, bất chợt có ánh đèn flash xẹt qua khóe mắt, anh tỉnh bơ đưa mắt nhìn theo, quả nhiên, bóng người lấp ló sau chỗ ngoặt đằng kia đang luýnh quýnh bỏ chạy. Suốt đường đi, họ chẳng nói chẳng rằng. Cho đến khi chiếc xe dần lăn bánh chậm lại và dừng hắn dưới sân nhà Cố Minh Châu, cô vừa đưa tay dợm mở cửa thì anh hạ chốt cửa đánh “tách” một tiếng làm cô giật bắn mình. Dường như tình cảnh của sáu năm trước lại hiện về chỉ như mới ngày hôm qua, ngày đó, lần đầu tiên cô lôi chuyện chia tay ra nói, khi ấy, những ngón tay thon dài của anh siết chặt lấy vô lăng, bờ môi mím chặt hằn học nhìn trân trân về phía trước, song cô vẫn dửng dưng đẩy cứa toan xuống xe và anh cũng đã chốt cửa đánh “tách” một tiếng, nhốt cô lại trên xe như thế này đây. “Cố Minh Châu, em đừng quá đáng!” Giọng nói cùa chàng trai trẻ ngày đó run lên vì giận dữ. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để được kề vai sát cánh bên cô, vậy mà cô ấy nói, cô ấy không cần, cô ấy chê anh bất tài vô dụng. Sau một hơi rít sâu, rồi lại một hơi thật sâu nữa, chàng trai ấy bảo: “Em... em đừng hất anh đi như thế, Minh Châu à, so với em thì tương lai sau này của anh có là gì đâu, anh không cần nó, nếu như không có em, anh cần tương lai phỏng ích gì!" Dung Lỗi ngày ấy vẫn còn mang dáng dấp non nớt của dân nghệ thuật, ánh mắt anh nhìn cô đầy đau khổ, “Anh biết hiện giờ em đang rơi vào tình cảnh khó khăn, anh biết em không muốn kéo anh vào. Nhưng chúng ta là một mà Minh Châu, anh sẽ không bao giờ chia tay với em đâu. Anh biết em vẫn yêu anh” Thậm chí đến tận bây giờ Cố Minh Châu vẫn nhớ như in, ngày hôm đó cô mặc một bộ váy trắng có nếp gấp nhiều tầng rất mực tao nhã, đầu móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay trái lạnh ngắt đang giấu trong nếp váy. Cái đau chạy vào tim, cô gom góp sự tàn nhẫn trong mình thế rồi bắt đầu bằng việc bật cười thật khẽ, sau đó là từng con chữ độc địa nối tiếp nhau nhảy vọt ra khỏi cuống họng. Dung Lỗi chết lặng người, hai tay ôm lấy vai mình, gục trên vô lăng xe như một con thú nhỏ bị thương “Cố Minh Châu!” Dung Lỗi chau mày khẽ đẩy người đang thả ánh mắt trôi về nơi xa xăm là Cố Minh Châu. Khó khăn lắm mớt dứt được dòng hồi tướng, sau khi trấn tĩnh lại, cô liền tươi cười hỏi anh: “Hả? Sao thế?” Anh nhìn lảng đi một cách khó khăn, ánh mắt anh đăm đăm hướng về phía trước hồi lâu, sau đó mới từ tốn bảo: “Em, anh có cần phải chịu trách nhiệm gì không?"