Số lần đọc/download: 1699 / 66
Cập nhật: 2018-01-13 09:30:58 +0700
Chương 5: Nhập Bọn
T
hu Thu đậu chiếc xe đua sơn đỏ gần sân golf tí hon, đối diện lữ quán Majestic. Cũng như nhiều phụ nữ đẹp khác trên thế giới, nàng có thói quen đậu xe ở nơi gắn bảng cấm. Trong quá khứ, nàng phạm luật giao thông đã nhiều, song lần nào nàng cũng thoát. Và nàng chẳng cần van xin khúm núm. Đối với nhân viên công quyền khó khăn nhất, nàng chỉ tốn một nụ cười.
Bất giác nàng mỉm cười, gò má nóng ran. Nàng vừa nhớ chàng thanh niên hào hoa, thân thể đẹp như tượng cổ Hy lạp, bắp tay lực sĩ, trái đấm sấm sét ăn nhịp với cử chỉ phong nhã. Trong cuộc đời trôi nổi, nàng đã gặp hàng trăm đàn ông thuộc mọi chủng tộc, và mọi thành phần xã hội. Song nàng chưa hề yêu ai. Đúng ra, nàng khinh miệt đàn ông. Nàng coi họ là bọn nô lệ yếu hèn, sẵn sàng quỳ mọp trước nữ thần sắc đẹp. Lần đầu tiên, nàng chạm trán một thanh niên ngang tàng.
Thu Thu kéo cao cổ áo bôlêrô cho khỏi lạnh. Gió sông vút lên từng hồi, sờ soạng da thịt làm nàng tun bần bật như cô gái đồng trinh được ôm hôn phũ phàng lần đầu. Đột nhiên, nàng đứng lại. Cái áo ngủ màu đỏ máu treo nghênh ngang trong tủ kính một nhà may lớn. Hàng ngày, qua đường Tự Do, nàng đều thấy cái áo ngủ quen thuộc này. Vì Paul Hiếu chuyên may quần áo ở đây. Vì Paul Hiếu chuyên mặc áo ngủ màu đỏ máu. Paul Hiếu đang chờ nàng trên lầu 5 một bin đinh mới cất, đối diện tiệm may. Hắn là ai, nàng không biết. Nàng cũng không bao giờ hỏi, đúng với quy luật kín miệng của giới lăn lộn quốc tế. Một đêm kia, trôi dạt trong một hộp đêm thượng lưu, nàng sa vào đống bạc khổng lồ của Paul. Nàng không yêu hắn, song nàng thích cặp kè với hắn. Bạn nàng đều ngạc nhiên. Riêng nàng không ngạc nhiên, vì nàng hiểu rõ lòng nàng. Thang máy mở rộng. Sự trần thiết tráng lệ làm người lạ rợn xương sống. Hành lang được lót ni lông pha kim khí, bước êm như đệm cao su mút, lại bền, không phai màu, không bắt bụi, lại có đặc tính ngăn tiếng động. Cửa phòng toàn bằng gỗ tếch đắt tiền, đánh vẹt ni nổi vân rực rỡ. Paul Hiếu nép sang bên cho nàng vào. Đồng hồ trên tường kênh kiệu gõ một giờ đêm. Mặt Paul Hiếu hơi nhăn:
- Anh dặn em rồi mà em không nghe. Gặp nhau ở đây rất nguy hiểm. Đêm lại khuya, «họ» phăng ra thì hỏng hết.
Nàng gượng cười:
- Chuyện cần lắm, em không thể đợi đến sáng mai. Vả lại, trước khi lên đây, em đã đề phòng chu đáo.
Chẳng nói chẳng rằng, Paul Hiếu ôm ghì Thu Thu. Hương thơm da thịt huyền diệu của nàng thấm vào đồ đạc tân tiến trong phòng. Lệ thường, nàng tê tái trước nghệ thuật mơn trớn già dặn của Paul, nhưng đêm nay, môi nàng lạnh ngắt. Paul Hiếu sửng sốt:
- Lạ nhỉ? Môi em lạnh. Ngoài trời nhiều sương, phải không?
Nàng đáp bừa:
- Vâng, có sương.
Paul Hiếu dìu nàng xuống nệm. Nàng hỏi:
- «Hàng» bao giờ có, hả anh?
- Sắp rồi.
- Lý Biên đã chết, lấy ai đảm đương việc lãnh hàng?
Paul Hiếu chép miệng, bộ tịch chua chát:
- Thế mới bực.
- Tại sao anh còn hạ sát hắn?
- Lệnh trên, không phải tại anh. Lý Biên rất quỷ quyệt. Đi hàng hai như hắn chết đáng đời. Vả lại, vai trò của hắn đã hết, để hắn sống thêm vô ích. Sinh phúc cho hắn, trái đất sẽ nhẹ nửa tạ mỡ béo ngậy.
Paul Hiếu cố lấy giọng duyên dáng, rí rỏm, song Thu Thu không cười. Nàng băn khoăn:
- Lấy ai thay hắn bây giờ?
- Anh cũng lo lắm.
- Em sẽ giới thiệu anh một người.
- Khá không? Em nói để anh định liệu.
Đêm ấy, Thu Thu ở lại với Paul Hiếu. Nàng vẫn có tật dậy muộn như thường lệ. Sáng sớm, nàng không trang điểm mà da dẻ vẫn mịn trắng khác thường. Lúc nàng mở mắt nhìn ra, Paul Hiếu đã áo quần chỉnh tề, ngồi sau bàn giấy. Paul Hiếu trạc 45, cao thước bảy, thân hình cân đối, thể thao, đôi mắt sâu và lạnh, miệng khô rang, đặc điểm của những kẻ sống nghề lén lút, nguy hiểm. Trên bàn, báo chí ngổn ngang. Hồi đêm, Thu Thu đã thuật lại câu chuyện hi hữu giữa nàng với Văn Bình. Paul Hiếu chống nạnh, yên lặng nghe, không ngắt lời. Nghe xong, hắn chỉ hỏi một câu ngắn:
- Liệu có thể địch cài vào không?
Nàng lắc đầu:
- Em không thể trả lời «không» hay «có». Tuy nhiên, địch không thể hy sinh một mạng người như vậy. Vả lại, em gặp hắn tình cờ…
Paul Hiếu xua tay:
- Anh hiểu rồi.
- Đáng tiếc là hắn đã ngồi tù. Tội ngộ sát nhẹ nhất là 5 đến 10 năm tù.
- Đừng sợ. Chỉ sợ địch chơi sỏ ta, chứ vào tù hay ra tù đối với tay thiện nghệ là chuyện không đáng kể. Tuy nhiên, anh cần có thì giờ suy nghĩ trước khi…
Chuông reo inh ỏi, Paul Hiếu đứng dậy:
- Có báo sáng rồi. Để anh đọc xem sao.
Paul Hiếu lễ mễ ôm chồng báo vào ghế sa lông. Nhìn đống báo, người lạ phải kinh ngạc về nếp sống của hắn. Làm nghề buôn ư? Không, Paul Hiếu không phải là chủ hãng buôn. Paul Hiếu không phải là chủ công ty kỹ nghệ. Paul Hiếu không làm gì cả. Trên danh thiếp hắn dùng nhiều tên, và địa chỉ khác nhau. Hắn đã làm nhiều nghề tưởng tượng. Lần này, hắn là giáo sư khoa học huyền bí, song không ghi văn phòng ở đâu. Thu Thu thở hơi thuốc lá thơm lên trần, mắt lim dim hỏi Paul Hiếu:
- Có tin gì lạ không anh?
Paul Hiếu không đáp. Hắn đang bận đọc nốt một tin quan trọng. Hai phút sau, ngẩng đầu lên, hắn nói:
- Anh chàng dại gái đêm qua đây.
Nàng tiến lại gần:
- Báo nói gì? Họ đả động đến em không?
- Không.
- Em không bằng lòng lối nói châm biếm của anh. Bênh vực một thiếu phụ thân cô, suýt bị một tên vô lại làm hỗn không phải là dại gái.
- Em lầm rồi.
Thu Thu nhún vai, buông thõng:
- Nghĩa là anh ghen? Anh không muốn người nào bênh em? Anh không muốn em được sống tự do?
- Gần như thế.
- Nếu vậy anh mới lầm. Em không phải là vật sở hữu tuyệt đối của anh. Anh đừng vội tưởng thỉnh thoảng em lại đây, ở với anh một đêm là tôi mọi của anh. Vả lại,…
- Anh đã biết. Em đã bắt anh cam kết trước rồi. Anh đã cam kết rồi, anh không phản đối lối sống tự do của em. Song em đừng quên, chúng ta đều là phần tử quan trọng của một guồng máy. Không bộ phận nào được trục trặc, vì trục trặc là nguy tính mạng.
- Đồng ý. Tuy nhiên, em cần hỏi anh một điều. Lần đầu tiên, anh nhắc em thận trọng vì em là phần tử quan trọng của một tổ chức, nhưng Tổ chức nào em không biết, và chưa bao giờ anh chịu nói rõ.
Paul Hiếu im bặt, buông tờ báo đang cầm tay xuống bàn. Châm thuốc hút, hắn chậm rãi đáp:
- Em nói có lý. Nhưng em không cần biết tổ chức của chúng ta là tổ chức nào. Biết càng nhiều càng hại cho em. Anh không muốn em biết rõ vì anh nặng tình với em, anh yêu em, anh không muốn em mất mạng vì những đòi hỏi vô lý, đôi khi ngu xuẩn.
- Đến thế kia ư?
- Sự thật rất phũ phàng, em ạ. Lý Biên biết nhiều mà chết. Người ta sợ hắn bị bắt sẽ khai hết những bí mật của Tổ chức.
Nàng dề môi, ra vẻ bất chấp:
- Ồ, anh khỏi lo. Em không giống phụ nữ khác đâu.
Paul Hiếu vùng cười lớn:
- Phải, nói rất dễ, nhưng làm rất khó. Từ xưa đến nay, chưa có ai có thể cắn răng không khai trước cực hình tra tấn. Vả lại, tra tấn không có nghĩa là đánh đập. Họ còn nhiều cách khác như tiêm huyết thanh sự thật vào máu. Nạn nhân bị mê man, và dưới tác động của thuốc vô tình tiết lộ bí mật.
Thu Thu im lặng. Paul Hiếu cười nhỏ:
- Thôi, xếp câu chuyện tầm phào ấy lại. Em thử đọc tin này xem.
Thu Thu đỡ lấy tờ báo. Trên trang nhất, nàng nhẩm đọc:
Một sự tình cờ quý báu:
Nhân một vụ ẩu đả trong tiệm nhảy, nhà chức trách tóm được một tên sát nhân nguy hiểm từng trốn lưới pháp luật nhiều lần.
Cái tít chữ đậm này chạy dài 4 cột. Trong bài, người phóng viên thuật lại câu chuyện xảy ra tại khiêu vũ trường Văn Cảnh. Nhiều chi tiết khá đúng, nhưng có những đoạn được tiểu thuyết hóa về hành động phi pháp của Trần Giác (tức Văn Bình). Bài báo viết tiếp như sau:
Trần Giác là kẻ được giới buôn lậu quốc tế dưới thời thuộc địa thuê áp giang hàng hóa và hạ sát đối phương. Y đã nhúng tay vào nhiều vụ bí mật. Người ta biết Trần Giác là thủ phạm, nhưng ít khi tìm được chứng cớ cụ thể để lôi y ra tòa. Nhưng năm 1948, y để lại một sơ hở. Bị bắt, y đã nhanh chân đào thoát. Từ bấy đến nay, cơ quan hữu trách vẫn tiếp tục truy tầm y. Tình cờ…
Trần Giác chưa lập gia đình. Thân nhân y không còn ai. Ở Miền Nam, dường như y có người em gái lập nghiệp ở Huế. Mẹ già y còn sống ngoài Bắc, ở phủ Thường Tín, tỉnh Hà Đông.
Thu Thu đặt báo xuống bàn, chận gói thuốc lá cho ngọn gió luồn qua cửa không thổi bật lên, giọng ưu tư:
- Dùng hắn được không?
Paul Hiếu gật đầu:
- Trong lúc thiếu người, anh mong kết nạp được nhân viên hội đủ điều kiện như Trần Giác. Nhưng em hãy thong thả vài hôm, để anh điều tra lại.
Nàng tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Em hắn ở Huế, bà mẹ ở Bắc, anh điều tra bằng cách nào?
Paul Hiếu tủm tỉm cười, vẻ mặt bí mật:
- Ồ, làm nghề của anh, việc gì cũng làm được. Trong vài ngày nữa, anh sẽ biết được kết quả, em khỏi lo. Anh chỉ yêu cầu em một điều: em nên cẩn thận cái miệng.
Nàng phản đối:
- Em vẫn được tiếng kín đáo nhất.
Paul Hiếu cười:
- Vì vậy anh rất tin em. Anh sắp bận việc quan trọng. Em liệu đến thăm Trần Giác. Ướm hỏi hắn thử xem. Liệu dùng được hắn thì cho anh biết. Anh đã có cách.
Paul Hiếu hôn nàng từ giã. Rồi hắn nháy mắt, dáng điệu tình tứ. Thu Thu sửa soạn lại mái tóc bồng, vẽ đôi môi trái tim tuyệt đẹp, đoạn đeo sắc lên vai, mở cửa xuống đường. Nàng gọi taxi đến bót công an tìm Trần Giác. Sắc đẹp quả là giấy thông hành quốc tế đắc lực. Nhân viên thường trực xun xoe dẫn nàng vào văn phòng ông quận trưởng cảnh sát. Nàng đinh ninh viên quận trưởng là ông cụ già bụng phệ, tóc bạc một nửa, phì phèo tẩu thuốc lá to tướng và hôi khét, chân đi chữ bát, tiếng nói oang oang với giọng hách dịch, khẩu súng kè kè bên nách. Trước mặt nàng lại là một người trẻ tuổi, hoạt bát, bụng thon của kẻ quen với sân vận động ngập nắng, tóc vàng vàng, quăn một cách tự nhiên, chải lật, để lộ vầng trán cao, quà cảm và sáng suốt. Viên quận trưởng mời nàng ngồi, giọng nhỏ nhẹ, nhã nhặn và êm ái:
- Mời…
Hiểu ý, nàng đỡ lời:
- Xin quý ngài gọi tôi là «cô».
- Hân hạnh. Mời cô ngồi, và xin cô đừng gọi là «ngài». Tôi chỉ là một viên chức tầm thường, có bổn phận tiếp xúc thường xuyên với đồng bào.
- Xin lỗi ông.
- Không dám, cô dạy quá lời. Xin cô cho biết quý danh, và cô đến đây có việc gì?
- Tôi là Thu Thu, bạn của Trần Giác mà quý ông bắt giam đêm qua nhân một vụ ẩu đả tại khiêu vũ trường Văn Cảnh.
Viên quận trưởng «à» một tiếng nhỏ, đoạn hỏi, vẫn giọng từ tốn và êm tai:
- Xin lỗi, có phải cô là người được Trần Giác bênh vực không?
Nàng nhoẻn miệng cười:
- Thưa phải.
- Cô mới quen Trần Giác?
- Không ạ.
- Cô quen lâu rồi ư?
- Cũng không. Tôi biết Trần Giác từ lâu trong các cuộc khiêu vũ ban đêm, song không quen lắm, tuy ông ta đối với tôi có cảm tình đặc biệt.
Đang hí hoáy vẽ nhăng trên tờ giấy, viên quận trưởng trẻ tuổi cười nói:
- Đối với mỹ nhân như cô, gỗ đá cũng động lòng, huống hồ đàn ông. Nếu chúng tôi không lầm, ở đâu và lúc nào cô cũng được đàn ông đối đãi đặc biệt, không riêng gì Trần Giác?
Nàng hơi rùng mình. Với bề ngoài lịch sự, hiền lành, viên quận trưởng có lối hỏi cung khôn ngoan và hiệu nghiệm. Nàng nói:
- Ông nói đúng, nhưng mới đúng một phần. Tôi có thiện cảm với Trần Giác vì ông ta liều mạng bênh vực tôi.
Viên quận trưởng cười:
- Trần Giác rất giỏi võ. Bênh vực cô chẳng qua để dượt lại.
Nàng phản đối:
- Không đúng. Tên vô lại đã dùng dao đâm Trần Giác. Nếu không tinh mắt và nhanh nhẹn, Trần Giác đã tử thương.
Viên quận trưởng vẫn cười:
- Hiện nay, tôi có thể giúp cô được việc gì?
Chỉ chờ có thế, nàng đáp:
- Xin phép ông vào thăm Trần Giác, và biếu ít quà để tỏ lòng biết ơn.
- Cô đừng quên Trần Giác là kẻ sát nhân. Trong quá khứ, Trần Giác đã giết nhiều người vô tội.
- Cái đó là quyền của ông, của pháp luật. Còn tôi, tôi chịu ơn Trần Giác. Dầu ông ta là ai, tôi cũng có bổn phận giúp đỡ trong hoàn cảnh hoạn nạn.
- Vâng, tôi hiểu ý cô lắm. Tuy nhiên, thăm Trần Giác là chuyện mà tôi không thể chấp nhận. Điều này, xin cô thông cảm.
- Nghĩa là tôi không được mang quà bánh cho Trần Giác?
- Được, nhưng phải qua thủ tục khám xét thông thường. Trần Giác là người tối nguy hiểm mà chúng tôi có trách nhiệm giam giữ để giải tòa. Tuy nhiên,…
Hy vọng lóe sáng trong đầu Thu Thu. Viên quận trưởng tiếp:
- Tuy nhiên, đối riêng với cô, chúng tôi có thể đồng ý. Nhưng cô không được nhận bất cứ việc nào mà Trần Giác có thể nhờ cô. Chẳng hạn như gửi thư cho đồng lõa ở ngoài.
Nàng đáp:
- Xin vâng.
Viên quận trưởng ấn chuông điện. Một nữ cảnh binh từ cửa hông tiến vào đợi lệnh. Chỉ Thu Thu, viên quận trưởng nói:
- Chị đưa cô này xuống thăm Trần Giác. Nói chuyện trong 5 phút.
Người nữ cảnh binh sửa soạn sách giỏ đồ của Thu Thu sang phòng bên để khám thì nụ cười của viên quận trưởng lại nở trên môi, khiến Thu Thu lạnh xương sống:
- À, tôi muốn nhắc cô chi tiết này nữa. Tôi rất hài lòng vì cô đến quận tôi hôm nay. Đêm qua, sau cuộc xung đột, tôi cho người tìm cô nhưng không thấy.
Nàng đáp:
- Tôi phạm tội gì mà ông truy tầm?
Viên quận trưởng xua tay, tỏ dấu phản đối:
- Cô đừng hiểu lầm. Tôi không cho ai truy tầm cô. Người đẹp như cô, rất dễ tìm, dầu thành phố Sài Gòn đông gần 2 triệu người. Vả lại, tôi tin cô sẽ đến đây.
- Tại sao?
- Giản dị lắm, cô nghĩ lại xem.
- Thú thật tôi không đoán ra. Ông không biết tôi quen Trần Giác, ông không biết tôi ở đâu, ông không biết tôi đến quận xin thăm Trần Giác, thế mà ông đoan quyết tôi sẽ tới quận. Lạ thật. Trừ phi ông là…
- Là ma xó, thưa cô? Nhân viên công an ngày nay không dựa vào ma quỷ mà vào khoa học điều tra, phân giải tinh vi và hữu hiệu.
Viên quận trưởng mở ngăn kéo, lấy ra chiếc phong bì gắn si đỏ. Thu Thu trợn tròn mắt. Viên quận trưởng đưa cho nàng cái nhẫn kim cương lóng lánh:
- Nếu tôi đoán không sai, cái nhẫn này là của cô?
Thu Thu chột dạ, gật đầu. Viên quận trưởng nhìn nàng đeo nhẫn vào tay, miệng ngọt ngào:
- Nhẫn đẹp và đắt tiền quá nhỉ gớm, trong suốt không có vết gợn, lại không xứt mẻ. 4 carat, phải không? Tính theo thời giá, ít ra cũng nửa triệu. Trong 10 năm, tôi phải nhịn ăn, nhịn mặc may ra mới sắm nổi.
Thu Thu lau giọt bồ hôi trên mũi:
- Tại sao ông biết là nhẫn của tôi? Dầu sao, nó trị giá gần nửa triệu, không phải vài chục ngàn?
Viên quận trưởng cười ròn tan:
- Cám ơn, cô đã có nhã ý băn khoăn giùm tôi. Sống trong nghề này, chả phải một vài chục ngàn như cô vừa nói, mà cho tới 1 cắc bạc, cũng phải thận trọng. Sở dĩ tôi biết nhẫn này của cô là do công an khoa học. Ngay sau khi lượm được ở vũ trường, tôi mang về sở nghiên cứu. Nhẫn 4 carat này là loại đắt tiền chỉ bán ở những tiệm kim hoàn lớn nhất đô thành. Nhân danh công an, tôi quay điện thoại lớn trên đại lộ Tự Do. Nửa giờ sau, tôi tìm ra chủ nhân. Biết tên cô, tôi nhờ ban tài liệu truy địa chỉ. Đêm qua cô không về phòng ở đường Nguyễn Huệ. Đúng không, thưa cô?
Nàng biến sắc mặt. Viên quận trưởng ôn tồn nói tiếp:
- Không cần điều tra dài giòng, chỉ nhìn vòng da lõm xuống ở ngón đeo nhẫn đủ biết cô là chủ nhân của chiếc cà rá nửa triệu đồng này. Tôi ngồi trong văn phòng từ sáng sớm cốt đợi trả cô chiếc nhẫn. Tuy nhiên, tôi chưa hoàn toàn thỏa mãn mục đích cô đến đây không phải để đòi chiếc nhẫn, chắc phải có chuyện quan trọng cô mới quên được chiếc nhẫn nửa triệu. Cô có thể nói riêng tôi nghe câu chuyện quan trọng này chăng? Đêm qua, tại sao cô không về nhà? Cô ở đâu? Gặp ai? Nói chuyện gì?
Thu Thu thở dài đánh sượt. Bây giờ nàng mới biết viên quận trưởng là chướng ngại vật vô cùng nguy hiểm. Nàng nói dối:
- Đêm qua, tôi bận việc riêng. Việc riêng này không tiện nói ra vì thuộc đời tư của tôi, song tôi có thể xác nhận là không hề dính líu tới vụ xung đột tại vũ trường.
Viên quận trưởng nghiêng mình:
- Vâng, tôi rất tin cô. Bây giờ mời cô xuống thăm Trần Giác. Từ nay, phiền cô đừng đi đâu xa, vì bất thần chúng tôi có thể mời cô đến hầu chuyện.
Nàng tỏ vẻ bất bình:
- Nghĩa là ông quản thúc tôi trong thành phố?
Viên quận trưởng cười, lộ hàm răng đều đặn, bóng loáng như ngà:
- Ồ, cô giàu tưởng tượng quá! Tôi đâu dám quản thúc cô. Vả lại, dầu muốn nữa tôi cũng không có quyền. Nếu tôi xúc phạm, xin cô tha lỗi. Làm nghề này, lỡ lời làm mọi người phật lòng là thường.
«Nói khéo quá», Thu Thu nghĩ thầm, và đành gượng cười:
- Tôi đâu dám.
Người nữ cảnh binh chào viên quận trưởng, đoạn khép cửa, dẫn Thu Thu xuống phòng giam. Khóa sà lim lách cách mở, đèn điện bật sáng. Văn Bình đang nằm trên tấm phản gỗ, ngồi dậy. Chàng vẫn giữ nguyên phong độ hào hoa, tuy quần áo lốc thốc, bộ tóc rối bù. Thu Thu đặt giỏ thức ăn xuống nền sà lim, đoạn ngồi bên Văn Bình:
- Em mang quà vào cho anh.
Văn Bình bàng hoàng:
- Trời! Bà lầm rồi. Tôi là Trần Giác.
Nàng nắm lấy tay chàng:
- Em biết anh là Trần Giác. Em đến đây để cám ơn anh đã tận tình bênh vực em.
- Nhưng tôi là đứa vô lại, không xứng cho cô thăm viếng.
- Anh đừng nói nhiều làm em khổ tâm. Thú thật với anh rằng mới gặp anh, em đã thấy trong lòng nôn nao. Em cảm thấy phải đến thăm anh ngay. Tiếc là chúng mình đang ở trong hoàn cảnh khó xử.
Văn Bình liếc ra ngoài. Cách hai người ngồi 3 thước, một nữ cảnh binh và một người gác đừng án ngữ, theo dõi từng câu nói, từ cử chỉ của Thu Thu và chàng. Đột ngột, chàng từ từ kéo Thu Thu sát người. Mặt nàng ngửa lên, mắt lim dim, hơi thở thơm ngào ngạt và nóng hổi. Chàng ghé miệng hôn một hơi dài. Đầu Thu Thu như dứt khỏi xương sống và rời hẳn, ngã về phía sau, dưới tác động của chiếc hôn độc nhất vô nhị. Nàng ngồi đờ trên tấm ván, sau 5 phút mới lại thần hồn. Hai nhân viên cảnh sát xấu hổ quay mặt ra chỗ khác. Vô tình, họ mắc mưu chàng. Tay trái, chàng nâng cằm Thu Thu. Nàng hé mắt, âu yếm nhìn chàng. Chàng xòe bàn tay phải, thổi nhẹ vào. Trong nháy mắt, dưới hơi miệng, một giòng chữ màu tím nổi lên trên lòng bàn tay, trước mắt Thu Thu. Nàng đọc được như sau:
«Tổ chức vượt ngục, được không?»
Nàng gật đầu.
5 phút thăm viếng đã qua. Thu Thu ra về. Cửa sà lim đóng lại. Ngọn đèn điện duy nhất ở hành lang tắt phụt, vạn vật chìm vào bóng tối mù mịt và im lặng. Văn Bình nhoài mình trên phản gỗ, lắng nghe tiếng chân của Thu Thu gõ trên sàn gạch cũ. Những cái chuông nhỏ bằng vàng ở cổ chân nàng rung rung điệu nhạc quen tai. Chàng bâng khuâng nhớ tới sắc đẹp mê hồn, cặp môi khêu gợi và bộ ngực phi phàm của Thu Thu. Nước bọt trào lên miệng chàng. Cửa sà lim lại mở. Khách đến thăm không phải người đẹp có bùa mê ái tình, và có hỏa diệm sơn trên ngực, mà là… viên quận trưởng cảnh sát khôi ngô, già dặn và sâu sắc. Viên quận trưởng mặc áo 3 túi rộng thùng thình bằng vải trắng dầy, quần tergal xám nhạt, dáng điệu nho nhã như một chàng thanh niên nhàn hạ, cặp kè nhân tình trên bờ sông Sài Gòn. Viên quận trưởng chìa tay:
- Chào ông. Tôi là Doãn Xuân, quận trưởng. Ông dễ chịu không?
Thật mai mỉa! Nằm trên tấm phản thiên thu, làm mồi cho đoàn rệp đông đảo gần 8 tiếng đồng hồ dài đằng đẵng trong căn phòng ẩm thấp, hôi thối, tối om, cao hơn đầu người một thước, ngang 2, dọc 2 thước rưỡi mà dễ chịu được ư? Chàng nhếch mép, giọng chua chát:
- Cám ơn ông quận trưởng, căn phòng này không thua phòng khách sạn Majestic.
Doãn Xuân cười khô khan:
- À ra ông thường ngụ ở khách sạn Majestic? Chà, lữ quán này sang lắm. Song lần này có lẽ ông ít hy vọng quay lại khách sạn.
Văn Bình chống chế:
- Xin ông hiểu cho, tôi không cố sát.
- Nạn nhân đã thiệt mạng.
- Vì rủi ro, chắc ông thừa hiểu.
- Tôi hiểu lắm, nhưng ông còn vụ án cố sát năm xưa.
- Vụ này cũng không do tôi gây ra.
Giọng Doãn Xuân trở nên cứng rắn:
- Tôi đến đây không phải để kết tội ông, vì đó là thẩm quyền của tòa án, mà là muốn hỏi ông một điều. Mong ông phục thiện mà nói thật.
Chàng gật gù:
- Nếu có thể, tôi xin làm ông vừa lòng.
Doãn Xuân chìa gói Salem mời chàng hút. May thay, ông quận trưởng cảnh sát cũng mê thuốc Salem bạc hà nên chàng đỡ nhạt miệng. Hút một hơi dài, Doãn Xuân hỏi;
- Ông viết gì trong bàn tay?
Văn Bình chột dạ. Quả Doãn Xuân không phải là kẻ tầm thường. Biết giấu vô ích, chàng đáp, nửa nạc, nửa mỡ:
- Tôi muốn nàng tổ chức vượt ngục.
Doãn Xuân cười, tỏ vẻ thỏa mãn:
- Cám ơn sự thành thật của ông. Điều này có nghĩa là ông quen nàng từ lâu.
Câu hỏi của Doãn Xuân khiến chàng ngạc nhiên. Tại sao Doãn Xuân cần biết chàng quen với Thu Thu sơ hay thân? Văn Bình đáp:
- Quen từ lâu.
- Tôi biết mà! Thế mà cô bé nằng nặc cãi là mới biết mặt ông đêm qua.
- Nàng nói dối.
- Biết nàng nói dối, nên tôi đích thân xuống đây hỏi ông cho rõ. Cám ơn ông đã giúp tôi tận tình. Giờ tôi muốn ông trả lời câu hỏi khác: Thu Thu mướn ông làm việc gì?
Văn Bình nín thinh hút thuốc. Doãn Xuân nhắc lại:
- Giúp tôi, ông sẽ được nhẹ tội. Tôi dám lấy danh dự và quyền hạn của tôi để bảo đảm việc này.
- Nàng không thuê tôi làm gì hết.
- Sự thật đã rõ như ban ngày, ông Trần Giác ạ. Sở dĩ tôi chưa hành động vì còn thiếu vài chi tiết đầu mối. Nàng có chân trong một tổ chức buôn lậu. Đêm qua, ông xuất đầu lộ diện lần đầu, nhưng căn cứ vào sự đối xử giữa nàng và ông, ông không thể giữ vai trò tầm thường. Ông biết một vài chuyện bổ ích. Tôi muốn ông thuật lại.
Văn Bình lắc đầu. Đừng thêm 5 phút, Doãn Xuân nhắc đi nhắc lại câu hỏi, Văn Bình vẫn không hé răng. Doãn Xuân bèn mở cửa đi thẳng. Trước khi từ giã, hắn không quên nhắn nhủ:
- Ông cần thời gian để suy nghĩ chín chắn. Chả lẽ ông từ chối dịp may duy nhất để hợp tác với chính phủ khám phá một tổ chức ngoài vòng pháp luật. Nếu ông ngậm miệng, người ta sẽ có cách bắt ông phải nói, nhưng tôi không muốn dùng biện pháp cứng rắn.
Văn Bình vẫn trơ trơ như pho tượng. Doãn Xuân lắc đầu ái ngại:
- Lát nữa, ông sẽ được dùng một bữa cơm thịnh soạn mua ngoài vào. Từ phút này trở đi, ông cần thức gì, đắt đến mấy, chúng tôi cũng làm ông vừa ý.
- Cám ơn ông.
- Tôi cám ơn mới đúng. Đêm nay, tôi sẽ quay lại nói chuyện với ông lần nữa.
Cửa sà lim đóng sầm. Văn Bình thở dài rồi dựa lưng vào tường ngủ gà ngủ gật. Gần trưa, một thiếu niên trạc 15 tuổi bưng cơm vào. Nhìn thằng bé mặt trái soan, Văn Bình nói đùa:
- Em cũng bị bắt ư?
Đứa bé hồn nhiên đáp:
- Vâng. Tôi móc túi bị bắt quả tang.
- Sao em được tự do đi lại như vậy?
- À, vì tôi đã nhẵn mặt trong quận. Ông tính, tháng nào cũng quay về quận, hàng 7, 8 lần. Các ông ấy đâm chán, chả buồn nhốt nữa.
- Này em.
- Gì ông?
- Ông quận trưởng cho em bao nhiêu tiền?
- Thưa, không cho xu nào.
- Chú em đừng đóng kịch nữa. Đàn anh này có con mắt tinh đời, trăm lần nhìn, trăm lần đúng. Ta biết ông quận Doãn Xuân dúi tiền riêng cho chú em, và dặn hễ bưng cơm vào, ta nhờ việc gì thì nhận làm ngay, nhưng phải trình cho lão biết. Đúng hay sai nào?
Thằng bé trố mắt nhìn chàng, giọng kính phục:
- Cho em 50. Nhưng làm sao ông biết?
- Tao có phép nhâm độn. Nghe lời tao rồi tao dạy nghề cho, tha hồ hốt bạc.
- Vâng, cháu xin nghe.
- Làm cho 2 phía thì chết không kịp ngáp đó, nghe con. Mày biết chuyện tao vặn chết một tay anh chị đêm qua chưa?
- Nghe rồi.
- Mày đã biết oai tao rồi. Đây, tao nhờ cái này.
Chàng rút cái nhẫn bạch kim đeo ở ngón tay giữa tay trái, trao cho thằng bé, rồi tiếp:
- Dọn cơm xong, mày thuê taxi đến cây xăng Mobiloil ở góc đường Hiền Vương - Đinh Tiên Hoàng. Mày biết nơi ấy không?
- Sao lại không? Khu ăn hàng của cháu mà lị.
- Tuyệt lắm. Ở cây xăng đó, mày sẽ gặp một người đàn ông mặt đen như cột nhà cháy, mặc áo thun trắng, đội cát kết vàng, đứng chống nạnh cạnh chỗ rửa xe. Mày đưa cho ông ta cái nhẫn này. Ông ta hỏi mày «của ai đưa?», mày nói là Trần Giác. Thế thôi. Rồi mày đòi ông ta thưởng 500 đồng.
- Những 5 «bò» kia à?
- Ừ, 5 «bò», nhưng liệu thần hồn. Nếu mày phản, báo cáo với lão quận, tao bóp mày chết.
Đưa tay lên sờ cổ, thằng bé quai miệng cười:
- Họa là ngu như lợn, cháu mới bỏ 5 «bò» lấy 5 «chịch».
Văn Bình nắm tóc nó:
- À, nếu tao trả ít, mày sẽ phản, phải không?
Thằng bé sợ hãi:
- Cháu đâu dám. Đối với bác, có «sìn» hay «mậu sìn», cháu cũng răm rắp tuân theo.
- Giỏi. Thôi mày đi đi.
Ra đến cửa, hắn còn ngoảnh lại:
- Nhưng nếu người ta không đưa cho cháu 500?
- Yên tâm. Họ sẽ cho mày.
Thằng bé đi rồi, chàng mới an lòng ngồi dùng cơm. Chiếc nhẫn bạch kim chạm con sư tử tí hon là mật hiệu chàng dùng để liên lạc khẩn cấp với ông Hoàng. Ăn no nê, chàng trèo lên phản, ngủ một giấc.
Trước đó 1 giờ, Thu Thu rời quận cảnh sát về căn phòng sang trọng của Paul Hiếu trên đường Tự Do. Đến chợ Bến Thành, nàng linh tính có một biến cố lạ. Linh tính bị người theo dõi. Thấy nóng ở gáy, nàng giả vờ đứng lại 1 phút, lơ đãng nhìn chiếc xe buýt đông nghẹt hành khách rú kèn lùi vào lề. Nàng thoáng gặp trong đám đông một gương mặt khả nghi. Để thử lại bài toán, nàng đi vòng Bùng Binh, vào chợ. Được một quãng, nàng dừng lại mặc cả mua áo, rồi từ từ ướm vào người. Khuôn mặt khả nghi vẫn dính lấy nàng như hình với bóng. Nàng rảo bước về đường Lê Lợi. Nàng vẫy taxi, đưa trước cho tài xế 50 đồng, rồi dặn mở cửa đợi. Khuôn mặt khả nghi vút tới. Một cảnh sát viên cao lớn, đậu xe bình bịch bên lề. Hắn còn trẻ, nét mặt khả ái. Hạng người mà nàng có thể bắt chim trong nháy mắt. Đang đi, nàng chạy vọt lên phía trước ôm chầm lấy người cảnh sát. Hắn đảo mình, toan tránh nhưng toàn thân Thu Thu đã ngã sát vào lòng. Mùi hương da thịt tê mê xông lên ngũ quan làm hắn ngây ngất, suýt quên là nhân viên công lực không được màng đến ái tình và sắc đẹp trong giờ thừa hành công vụ. Gỡ nàng ra, người cảnh binh hỏi:
- Việc gì thế?
Nàng thở không ra hơi:
- Tôi, tôi bị…
Nàng chỉ vào đám đông. Hắn hỏi:
- Bị thế nào? Phiền cô nói rõ hơn nữa.
Hoàn hồn, nàng đáp:
- Thưa, một tên vô lại đe dọa. Hắn gặp tôi nhiều lần, lần này hắn đe dọa nữa là nếu không thuận theo hắn sẽ giết.
Rồi nàng thét lên:
- Hắn kia kìa.
«Hắn» bình thản gõ bước trên vỉa hè, đinh ninh sẽ làm được bản phúc trình đầy đủ và tốt đẹp cho phòng Hoạt vụ. Thấy Thu Thu ôm tay một nhân viên công lộ, hắn chột dạ. Linh tính nghề nghiệp thoáng cho hắn biết một sự trục trặc. Hắn bèn dừng lại. Người cảnh binh bước tới. Hai người cách nhau 5 thước. Nhưng người cảnh binh cũng là tay chuyên nghiệp nên chỉ trong nháy mắt đã rượt tới, nắm tay hắn:
- Anh cho coi căn cước.
«Hắn» trố mắt nhìn, thái độ lạ lùng:
- Tôi phải trình giấy à?
Vừa hỏi, hắn vừa nghển cổ, nhớn nhác tìm Thu Thu. Nàng đã trèo lên taxi. Trong tích tắc là taxi chạy, bóng chim xanh sẽ biệt mù tăm tích. Nhân viên Hoạt vụ gạt tay người cảnh binh sang bên. Vòng tay sắt của người cảnh binh đã kềm hắn lại:
- Anh không muốn trình kiểm tra, phải không?
Nhớ tới lời căn dặn thiết tha của viên quận trưởng, nhân viên Hoạt vụ phát bẳn, gắt lại:
- Không có kiểm tra.
- A, thế thì về bót.
Nhân viên Hoạt vụ vùng tay ra:
- Anh không có quyền bắt tôi. Anh coi chừng.
Hiểu lầm, người cảnh binh quát lớn:
- Có quyền hay không, về quận tha hồ nói.
Nói xong nhân viên cảnh binh nắm tay hắn lôi đi xềnh xệch. Nhưng vừa được mấy bước, chợt có tiếng còi ré lên. Cả 2 người cùng quay lại, thì ra viên trưởng phòng Hoạt vụ của quận. Nhân viên cảnh binh đứng nghiêm chào. Người trưởng phòng chỉ viên Hoạt vụ, hỏi:
- Sao lại bắt người của tôi?
Người cảnh binh giật mình:
- Thưa, đây là anh em của ban Hoạt vụ?
Người trưởng phòng gật đầu, cười:
- Phải, và đang công tác gấp.
Người cảnh binh thở dài:
- Thế mà tôi cứ tưởng…
Hoạt vụ viên dằn giọng:
- Tưởng gì nữa! Con bé biến mất rồi còn gì…
- Con bé nào? Cô gái đẹp ấy à?
- Còn ai vào đấy nữa?
- Thảo nào. Ra mình bị lừa.
Thu Thu vào thang máy, đóng cửa cẩn thận, đoạn ấn nút số «5» lên phòng Paul Hiếu. Paul đang ở nhà, bên đống chai ly ngổn ngang. Hắn bế nàng vào lòng hôn:
- Xong chưa?
Nàng hôn trả:
- Em gặp Trần Giác rồi. Khá lắm.
Paul Hiếu hỏi:
- Em có ngỏ ý đánh tháo cho hắn không?
Nàng định nhắc lại cử chỉ của Văn Bình trong sà lim - đưa lòng bàn tay có chữ viết sẵn cho nàng đọc - nhưng không hiểu sao nàng im bặt. Bỗng nhiên nàng sợ Paul Hiếu đa nghi không dùng Trần Giác nữa. Nàng đáp:
- Có, em ướm lời với hắn.
- Hắn bằng lòng không?
Nàng gật đầu. Paul Hiếu đi đi lại lại trong phòng, ra chiều suy nghĩ. Lát sau, hắn nói:
- Được rồi. Việc em tạm xong, để anh lo liệu. Nhưng còn câu chuyện trên đường Lê Lợi. Nó chứng tỏ lão quận trưởng không đến nỗi cà mèng.
- Em cũng nghĩ thế.
- Anh cảm thấy lo ngại. Vô tình em «lạy ông tôi ở bụi này». Cử chỉ của em trên đường Lê Lợi là lời tự thú em không phải là người lương thiện.
Đang mở ví lấy son tô lại đôi môi nhợt, nàng ngừng tay, tái mặt. Nàng lẩm bẩm:
- Nguy quá.
Paul Hiếu cười nửa miệng:
- Việc đã lỡ rồi, cũng chẳng sao. Trong trường hợp nào, anh cũng sẵn sàng cứu em. Em còn nhớ kỹ khuôn mặt, hình dáng của nhân viên đi theo không?
- Nhớ.
- Bút, giấy đấy, em viết lại tỉ mỉ cho anh xem.
- Để làm gì, hả anh?
- Để tìm cách bịt miệng hắn lại.
Nàng nhớn nhác hỏi:
- Anh định giết hắn ư?
Paul Hiếu đánh diêm châm thuốc hút:
- Thiếu gì cách, đâu phải chỉ có giết mới bịt được miệng người. Em quên câu «hoàng kim hắc thế nhân tâm» rồi sao?
- Em hiểu rồi.
- Vả lại, cũng còn tùy. Có lúc phải dùng tiền, dùng đàn bà, nhưng thông thường thì dùng dao, dùng súng.
Thu Thu ngồi phịch xuống ghế trước bàn giấy. Paul Hiếu đẩy tờ giấy đến sát mặt nàng:
- Viết đi, viết nhanh đi. Mình không còn thời giờ nữa.
*
* *
- Gấp lắm rồi. Mình không còn thời giờ nữa.
Ông Hoàng đứng dậy, nói với Nguyên Hương đứng yên trước mặt, tay cầm «bloc» để ghi tốc ký. Tiếng chuông điện rè rè trên bàn ông tổng giám đốc Sở Mật Vụ. Nguyên Hương ấn nút mở máy vô tuyến truyền hình. Máy này chụp mọi hình ảnh trong Sở Mật vụ, truyền vào phòng cho ông Hoàng thấy rõ. Nhờ vô tuyến truyền hình, ông Hoàng ngồi nguyên trong phòng vẫn theo dõi được công việc trong mọi văn phòng, đồng thời kiểm soát được căn cước, dung mạo của khách tới thăm. Trên máy truyền hình ở góc phòng hiện lên hình một người đàn ông đội cái cát kết, mặc áo thun ngắn. Nguyên Hương reo lên:
- À, Đặng Chí.
Ông Hoàng bảo nàng:
- Thôi, lát nữa hãy bàn đến hồ sơ ấy. Bây giờ tôi phải tiếp Đặng Chí.
Nguyên Hương đi ra bằng cửa ngách ăn thông vào tường. Ông Hoàng ấn một nút khác. Tường phía trước nứt đôi. Đặng Chí cung kính chào ông Hoàng. Ông Hoàng hất hàm:
- Xong chưa?
Đặng Chí không ngồi, tay mân mê chiếc cát kết, nói thẳng một hơi giọng đều đều, giọng của thuộc viên trình cấp trên:
- Thưa, tôi đã gặp Văn Bình. Phải lập mưu tôi mới lọt được vào sà lim. Y bị giam trong một căn phòng nhỏ xíu, không ánh sáng, không chăn chiếu, mỗi ngày chỉ được ăn 2 bữa, mỗi bữa một vắt cơm với cà.
Ông Hoàng gắt:
- Văn Bình cần ở hotel, và nằm giường lò so, phải không?
Vẻ mặt lo sợ, Đặng Chí nói:
- Dạ không. Tôi chỉ báo cáo những điều tôi nghe thấy, không dám bịa đặt.
Ông Hoàng gắt thêm:
- Ai bảo anh bịa đặt? Nhưng anh cần nói ngắn hơn nữa. Tôi không cần biết Văn Bình bị giam ở đâu, đau hay khỏe, còn sống hay chết. Tôi chỉ cần biết: tại sao y gửi cái nhẫn cấp cứu về thế thôi? Nói mau. Chỉ một phút thôi.
Đặng Chí trút ra tiếng thở dài, đoạn nói, vẫn giọng đều đều quen thuộc:
- Thưa, lão quận trưởng thông minh và có khiếu điều tra nên Văn Bình sợ hỏng kế hoạch.
Ông Hoàng nheo mắt nghĩ ngợi, đoạn hỏi:
- Văn Bình muốn gì?
- Yêu cầu cụ bịt miệng viên quận trưởng.
Ông Hoàng suy nghĩ hồi lâu trong căn phòng vắng vẻ. Đặng Chí ra rồi, ông chậm rãi quay số điện thoại:
- Alô, Hoàng đây. Tôi có việc cần, cần quý bộ giúp mới xong.
Tiếng người đối thoại đượm vẻ lịch sự và kính nể:
- Vâng, tôi rất sẵn lòng.
Ông Hoàng cười như người bán hàng cười duyên với khách:
- Yêu cầu thuyên chuyển ngay viên quận trưởng cảnh sát quận nhì, Doãn Xuân.
- Về việc gì?
- Không vì nguyên nhân nào cả. Tôi muốn Doãn Xuân rời quận nhì tối nay.
- Trời, ngay bây giờ sao được? Ông bộ trưởng họp hội đồng Nội các chưa về. Bộ cụ bắt tôi ký sự vụ lệnh thay cho ông bộ trưởng đấy hẳn?
Giọng ông Hoàng rắn rỏi:
- Về chi tiết, tôi không biết. Miễn sao Doãn Xuân không còn là quận trưởng nữa từ 9 giờ tối nay.
- Có lẽ không xong. Dầu ông bộ trưởng về trước 9 giờ, còn phải làm giấy tờ và tống đạt cho Doãn Xuân. Sáng mai được không?
Ông Hoàng cười khan:
- Tôi không chịu trách nhiệm về những hậu quả có thể xảy ra. Xin nhắc lại đây là quốc sự tối quan trọng. Nếu quá 9 giờ Doãn Xuân chưa bị thuyên chuyển, tôi sẽ tự do hành động.
Đầu giây có tiếng thở dài:
- Vâng, tôi xin cố gắng. Tôi sẽ làm cụ vừa lòng.
Ông Hoàng đổi nét mặt:
- Cám ơn ông.
Ông Hoàng xoa tay 2 tay vào nhau như người bị cóng, muốn sưởi ấm. Lệ thường, ông vẫn gặp khó khăn, nhưng ông đều thắng.
Thế Ninh, nhân viên hoạt vụ cảnh sát, thong thả trèo cầu thang xi măng quen cuộc, lên căn phòng ở chung với một đồng nghiệp độc thân. Tuy mới gia nhập công an được nửa năm, Thế Ninh đã nổi tiếng can đảm, mẫn cán, và giàu lương tâm chức nghiệp. Tra khóa vào ổ, chàng mở cửa, rồi huýt sáo miệng vui vẻ bước vào. Căn phòng nhỏ xíu, ở lầu tư một buyn đinh cũ kỹ, đại lộ Lê Lợi, gồm 2 cái giường sắt, một bàn viết và 2 tủ áo. Về phòng, Thế Ninh có cái lệ trước khi thay quần áo, rửa mặt, đến bàn viết, ngắm chân dung Lệ Lan, vị hôn thê mỹ miều trong khung gỗ thếp vàng. Lệ Lan cũng nghèo như chàng, và chàng gia nhập công an với hy vọng dành dụm số tiền nhỏ mọn cưới nàng, và đem lại cho nàng một cuộc sống bình thường nhưng đầy hạnh phúc. Chàng được ông quận Doãn Xuân thương yêu như em ruột. Mọi công tác tế nhị, gay cấn, thường được giao cho chàng, giúp chàng trau dồi kinh nghiệm nghề nghiệp. Sau khi Thu Thu rời quận, chàng được phái đi theo. Đến đại lộ Lê Lợi, chàng bị nàng lừa. Thế Ninh rút trong túi ra chiếc phong bì màu xanh nhạt, đựng lá thư dài của Lệ Lan, nhận được hồi sáng. Lá thư này là thuốc trường sinh của chàng. Từ Mỹ tho, nàng hẹn cuối tuần lên thăm, rồi cả 2 xuống Nhà Bè ăn món cá chìa vôi đặc biệt mà chàng ham thích. Nghĩ đến lúc ôm chặt Lệ Lan vào lòng, trên nệm cỏ, gần cầu Phú Xuân, dưới gió chiều quyến luyến, Thế Ninh cảm thấy tinh thần rạo rực. Chàng nhắm nghiền mắt cố tưởng tượng giây phút thần tiên ấy. Nàng đứng bên chàng, mũi dọc dừa nổi bật trên khuôn mặt trái soan trắng trẻo, miệng duyên dáng, hàm răng đều đặn và lúm đồng tiền trên má. Mỗi khi nàng cười, đồng tiền nở ra một khoanh tròn, tình tứ. Thế Ninh bất giác cười lớn.
Có tiếng người phê bình:
- Thú nhỉ!
Đinh ninh là bạn cùng phòng, Thế Ninh không thèm đáp. Người bạn này thường chế riễu mối tình thơ mộng giữa chàng với cô gái đồng quê. Tiếng đàn ông phía sau lại tiếp:
- Quay lại nói chuyện với tớ xem nào.
Thế Ninh vụt đứng dậy. Hơi lạnh của khẩu súng lục dí sát da chàng. Thế Ninh đứng yên, không phản ứng. bàn tay gân guốc lục người chàng, lấy súng ném xuống giường:
- Cám ơn ông bạn. Quay lại nói chuyện với nhau được rồi.
Thế Ninh ngồi xuống mép giường. Nhìn miệng súng đen ngòm, chàng nói:
- Anh lầm rồi. Tôi không phải là triệu phú.
Người lạ cười ngạo mạn:
- Cám ơn ông bạn đã thanh minh giùm. Nhưng chúng tớ không cần bọn triệu phú. Mà cần Hoạt vụ viên Thế Ninh.
Thế Ninh ớn lạnh xương sống. Như đọc được ý nghĩ của chàng, người lạ mặt cười khảy:
- Sợ hả?
Thế Ninh cố trấn tĩnh bằng cách nắm chặt bàn tay, mím miệng, hầu sai khiến cho mạch máu chạy chậm. Người lạ gằn giọng:
- Chú em có biết tớ muốn gì không?
Thế Ninh nhún vai:
- Họa có trời mới biết!
- Hừ, cần gì là trời mới biết, chú em được quận trưởng Doãn Xuân sai đi theo Thu Thu.
Thế Ninh lặng người 1 phút, như bị đánh bất thần tối tăm mặt mũi. Nuốt nước bọt, chàng hỏi:
- Anh tìm tôi làm gì?
Người lạ ra vẻ khoan khoái:
- Ồ, tớ muốn nghe chú em kể lại sự thật.
Thế Ninh lắc đầu:
- Chẳng có gì là bí mật.
Người lạ nhổ nước bọt đánh «bẹt» xuống sàn, lấy mũi giày dí lên, đoạn cười khì:
- Sao lại không bí mật? Quận Xuân hẹn bao giờ gặp lại?
Giọng nói đểu cáng của người lạ làm Thế Ninh chột dạ. Chàng làm bộ mặt ngơ ngác:
- Nào hẹn hò gì đâu?
Người lạ múa súng đập mạnh cái báng bằng sừng vào đỉnh đầu Thế Ninh:
- Láo này, láo này!
Một đòn nữa bổ xuống thái dương. Bị đau, Thế Ninh ngã ngồi, giòng máu tanh tanh chảy ri rỉ xuống miệng. Người lạ nhìn Thế Ninh nhăn nhó, gật gù:
- Biết điều khai hết thì khỏi cực hình, nghe con!
Thế Ninh chồm lên:
- Mày đừng hàm hồ. Tao không có gì mà khai. Mày đừng tưởng sức mạnh có thể làm tao sợ.
Chàng nói chưa hết câu, người lạ đã quật trái vào mặt. Tránh không kịp, chàng hứng ngọn đòn mạnh mẽ vào miệng. Máu trào ra ồng ộc. Mùi máu làm Thế Ninh hăng lên. Trong 1 giây đồng hồ quật khởi, chàng ôm chầm người lạ, dùng nhu đạo quật ngã. Chàng quên bẵng trong tay không có tấc sắt, còn người lạ đang thủ khẩu súng to lớn. Chàng lại không biết người lạ là Paul Hiếu, một tay võ nghệ tuyệt luân. Ôm Paul Hiếu, chàng toan quật xuống thì đối phương vận ngoại công rùng mình thật mạnh. Thế Ninh bật ra sau. Paul Hiếu nắm ve áo kéo lên, tát liên tiếp vào má Thế Ninh đến khi máu nhuộm đầy tay. Thế Ninh mềm như sợi bún, ngã xuống. Paul Hiếu kéo Thế Ninh vào buồng tắm, đổ nước lạnh lên mặt. Thế Ninh mở mắt, lắp bắp:
- Đồ tàn nhẫn.
Paul Hiếu cười lớn:
- Ồ, tao còn tàn nhẫn gấp 5, gấp 10 nữa.
- Tao không sợ.
- Chẳng cần mày sợ hay không sợ, tao chỉ cần biết quận Xuân dặn mày làm gì. Thu Thu đến nhà ai hôm nay? Lát nữa, mày gặp lại quận Xuân ở đâu?
Thế Ninh nao nao trong dạ. Chàng không ngờ người lạ biết rõ nội tình của quận. Chàng không thể ngậm miệng. Mà nói ra thì phạm lỗi nghề nghiệp. Thấy chàng im lặng, Paul Hiếu bồi thêm một cái tát méo mặt. Đánh xong, hắn chậm rãi mặc cả:
- Mày khai thật, tao sẽ cho mày sống. Nếu không…
Trong một tích tắc, Thế Ninh nhớ lại khuôn mặt Lệ Lan. Nàng không có vẻ đẹp nguyên tử của các cô gái Sài Gòn hoa lệ, nhưng ít ra nàng cũng là kho tàng quý báu, kho tàng bất diệt của chàng. Hai người sắp hưởng những ngày thần tiên. Chiều chiều, ở cơ quan về, chàng sẽ bế nàng vào lòng, hôn thật dài trên môi, lên tóc, và đặc biệt cái gáy trắng trẻo, mịn màng, thơm tho. Bất giác chàng thanh niên thở dài. Paul Hiếu giục:
- Nói đi, nói đi, thì sống.
Ánh sáng của sự sống tuyệt diệu múa nhảy trước mắt. Hai người sẽ mang nhau đi thăm «bắc» Mỹ Thuận nước trong veo, ăn cam Cái Bè ngọt lật. Nàng ao ước được chàng dắt tay tắm biển Hà Tiên lộng gió, và cùng bắt đồi mồi trên bãi cát nên thơ. Paul Hiếu lại gằn giọng:
- Nếu mày không nói, bắt buộc tao phải hạ thủ.
Thế Ninh ngồi nhỏm dậy.
Doãn Xuân đang đợi chàng ở quán rượu lộ thiên gần quận. Chàng sẽ dẫn viên quận trưởng đi tìm Thu Thu. Bóng dáng thùy mị của Lệ Lan đột nhiên mờ đi, mờ hẳn đi, đường cho bộ mặt nghiêm nghị, kính mến của Doãn Xuân. Làm quận trưởng cảnh sát, 3 lần bắt gian phi nguy hiểm, 3 lần bị trọng thương. Ông thường nhận trọng trách đi đầu, và không mang súng. Theo lời ông, công an Anh Quốc không cần mang súng mà vẫn bắt được gian phi nguy hiểm. Thế Ninh khâm phục ông quận trưởng lạ thường. Chàng không thể quên bổn phận đối với ông quận trưởng tận tâm. Mắt sáng quắc, chàng đáp:
- Tao không có gì đáng nói.
Điên tiết, Paul Hiếu đánh mạnh vào mặt Thế Ninh. Chàng nghiêng mình tránh không kịp. Cú móc thứ 2 phóng tới như nhát kiếm. Thế Ninh đưa cánh tay lên gạt. Tay chàng tê dại hẳn đi. Tuy nhiên, chàng bỗng thấy trong người dồi dào sức lực. Bất thần chàng vung quyền vào mặt địch. Bị phản công chớp nhoáng, Paul Hiếu trúng mũi, máu tuôn lai láng. Thế Ninh gài thêm một ngón khóa, suýt nữa Paul Hiếu gãy xương vai. Hắn rít lên:
- A, thằng này giỏi… Muốn tự vận thì được.
Phát atémi dữ dằn vút xuống lồng ngực Thế Ninh. Tuy tập võ Nhật nhiều, Thế Ninh chỉ là vật hy sinh trước Paul Hiếu, một đai đen già dặn và xuất sắc. Rú lên một tiếng đau đớn, chàng ngã vào tường. Toàn thân chàng co quắp. Hồn lìa khỏi xác.
Paul Hiếu bình thản đứng trước gương, nắn lại nút cà vạt hơi nghiêng, chải đầu tóc bị rối, đoạn huýt sáo miệng xuống thang.
Nửa giờ trước khi Thế Ninh thiệt mạng, quận trưởng Doãn Xuân mở cửa văn phòng của quận. Viên phụ tá ngồi đợi bên đống hồ sơ lút đầu. Dưới ánh đèn nê ông xanh, mặt Phương Chính đượm vẻ tư lự và bơ phờ. Thấy chàng, Phương Chính thở dài:
- Tìm mãi chẳng thấy anh. May thay anh đến, nếu không đêm nay phải thức trắng vì anh.
Doãn Xuân nhìn bạn, sửng sốt:
- Có chuyện lạ à?
Phương Chính đáp:
- Lạ lắm. Anh phải xuất ngoại.
Doãn Xuân giật mình đánh thót như bị kiến đốt:
- Đi đâu? Sự vụ lệnh đâu?
Phương Chính trao tờ giấy đánh máy gập tư cho chàng. Doãn Xuân nheo mắt đọc. Không khí trong phòng im lặng một cách khác thường. Tiếng máy chữ của ban thẩm cung thường trực từ phòng bên vẳng lại rồn rập. Doãn Xuân gượng cười:
- Nghĩa là hiện nay tôi không còn quyền hành ở quận này nữa.
Phương Chính cười gượng:
- Hiện nay không đúng. Kể từ chiều qua.
- Ai thay?
- Tôi không biết. Sự vụ lệnh không nói rõ. Tuy nhiên, anh phải rời Sài Gòn ngay.
- Muộn rồi. Ít nhất phải cho tôi thời giờ để sửa soạn hành trang, và dặn dò gia đình.
Tiếng chuông điện thoại trên bàn làm 2 người giật mình. Nghe xong, Phương Chính ngạc nhiên hơn nữa. Doãn Xuân bâng khuâng nhìn cái máy điện thoại màu trắng:
- Hình như giọng ông bộ trưởng?
Phương Chính gật đầu:
- Đúng đấy. Ông bộ trưởng yêu cầu anh sửa soạn gấp hành lý, trong vòng một giờ máy bay cất cánh ở Tân Sơn Nhất. Anh được cử vào phái đoàn an ninh tháp tùng ông bộ tưởng ra nước ngoài.
- Lạ nhỉ, tại sao, giờ chót lại ghi tên tôi?
- Anh hỏi lại ông bộ trưởng xem. Tôi không biết hơn anh là bao.
Phương Chính xô ghế đứng dậy. Doãn Xuân chìa tay ra bắt. Ra đến cửa, chàng còn quay lại, dặn vói:
- Này, coi chừng, Trần Giác chẳng phải hạng bét đâu. Tôi linh tính sớm muộn hắn sẽ vượt ngục. Cặp mắt hắn chứa một cái gì là lạ, khó cắt nghĩa.
Phương Chính khoát tay:
- Anh nói đùa đấy ư? Vượt ngục ở quận ta đâu phải dễ? Với lại…
Doãn Xuân ngắt:
- Biết đâu. Bọn chúng trăm phương ngàn kế. À, Thế Ninh đang chờ tôi tại tiệm Nguyệt Hằng. Tôi không đến được, sáng mai nhờ anh nói lại. Dặn Thế Ninh tiếp tục công việc. Hắn là nhân viên trẻ có nhiều triển vọng. Anh đừng quên nâng đỡ, dìu dắt hắn.
- Anh yên tâm.
- Cám ơn anh. Tôi đi đây.
Doãn Xuân trèo lên xe hơi đậu trong sân quận, phóng một mạch. Khi ấy, Paul Hiếu tới góc đường Pasteur, gần rạp chiếu bóng thường trực Casino. Hắn bỗng nghe tiếng gọi nho nhỏ phía sau:
- Paul.
Thu Thu đứng sau hắn 3 bước. Nàng xách cái giỏ nặng chĩu thức ăn. Hắn hỏi nàng:
- Xong chưa?
Nàng đáp:
- Nếu không gặp trở ngại, lát nữa sẽ xong hết.
Paul Hiếu tiến lại chiếc xe đua Floride sơn đỏ đậu trước tiệm kem Hà Nội. Đâu đây, nổi lên tiếng hát du dương của ca sĩ đẹp trai Pat Boone. Chiếc xe 5 mã lực nhoài lên. Paul Hiếu thầm thì:
- Bài hát tình ghê!
Thu Thu gắt:
- Lúc này anh vẫn còn rỗi rãi được nghe Pat Boone tán gái ư?
Hắn hôn gáy nàng:
-Tán gái là hoạt động quan trọng hơn hết, cần thiết hơn hết.
Không đáp, nàng xả ga xe phóng như bay, nhưng chỉ vài phút sau, nàng lặp lại điệp khúc ái tình mà Pat Boone làm mê hàng triệu phụ nữ trên thế giới. Cố nhiên Paul Hiếu không giống Pat Boone chút nào. Ngược lại, Trần Giác… Pat Boone còn trẻ quá, dại quá. Trần Giác cao lớn và hùng dũng hơn. Và nhất là cặp mắt và cái cười. Sướng rơn, Thu Thu nhắm nghiền mắt. Paul Hiếu la lên:
- Cẩn thận, không khéo đâm vào lề.
Chiếc xe đua chồm lên lề rồi vụt xuống. Gió cuối đông tạt hơi lạnh teng teng vào da cổ, da tay Thu Thu.
Văn Bình tung chăn đơn, ngồi dậy. Đồng hồ dạ quang chỉ 2 giờ đêm. Giờ hành sự. Thu Thu báo tin đêm nay đúng 2 giờ 15 có người tới đưa chàng đi. Thoạt đọc thư, chàng hơi ngạc nhiên. Chàng đinh ninh họ gửi lén khí giới vào sà lim cho chàng, uy hiếp người gác rồi trèo tường ra ngoài. Không ngờ lại có người nghênh ngang vào tận nơi mời chàng thoát ngục một cách bình thản. Tiếng sột soạt nổi lên ở ngoài. Trời tối, chàng không biết ai, nhưng căn cứ vào thái độ khoan thai, kẻ đến cứu chàng phải là nhân viên trong quận. Văn Bình đoán đúng. Đồng lõa của Thu Thu không những là nhân viên trong quận mà còn là nhân viên cao cấp: Phương Chính, phụ tá của quận trưởng Doãn Xuân. Tiếng giày đế kếp bước nhẹ trên sàn xi măng, rồi ngừng lại trước sà lim. Một phút nữa. Người lạ hít không khí vào ngực một hơi dài. Tiếng hít thở rất nhẹ, rất kín, thính tai như Văn Bình mới nghe được. Rồi một tiếng nói nhỏ cất lên:
- Trần Giác.
Chàng đằng hắng trả lời. Bên ngoài lại im, rồi tiếng chìa khóa tra vào ổ lách cách. Sà lim gồm 2 ổ khóa, loại Yale đặc biệt, chế tạo cho lao thất. Cửa sà lim khô dầu, kêu kèn kẹt. Người lạ gọi chàng, vẫn cái giọng quen thuộc:
- Trần Giác.
Văn Bình ngoan ngoãn bước ra. Bên ngoài, trời tối như hũ nút. Quen đường, Phương Chính dắt tay chàng đi nhanh trong bóng đêm. Đến cửa sắt lớn, ăn thông với cái sân rộng, cây cối um tùm, Phương Chính dừng lại, ôm vai chàng, dặn nhỏ:
- Nhiệm vụ của tôi đến đây là xong. Thôi, anh mở cửa mà ra, đoạn vòng sang bên trái. Trèo qua tường, rồi nhảy xuống, xe Renault Dauphine kiểu đua chờ anh bên kia đường.
Văn Bình chìa tay ra bắt. Chàng định bắt tay để nhìn mặt hắn, song chàng hoàn toàn thất vọng. Phương Chính đeo mặt nạ nhung lớn, che nửa mặt trên, chỉ lộ ra đôi mắt sáng quắc dữ tợn. Chàng liền hỏi:
- Thèm thuốc quá! Có gì hút không anh?
Phương Chính lấy trong túi ra gói Marlboro, loại dài đầu lọc trắng toát, dành cho phụ nữ. Văn Bình định cầm thì đột nhiên Phương Chính rụt tay. Hắn chợt nhớ tới vấn đề an ninh. Thuốc Marlboro rất ít người hút. Cửa mở hé. Ánh đèn của phòng thường trực hắt vào lùm cây phượng vĩ đen sì. Sà lim vắng ngắt, sân rộng cũng vắng ngắt như chùa Bà Đanh. Chàng chạy nhanh đến chân tường. Bức tường ngăn cuộc đời bên ngoài với thế giới giam cầm cao hơn 2 nước. Chàng rướn mình nhảy qua, và đứng trên vỉa hè, nhìn quanh quất. Chiếc xe đua bất hủ của Thu Thu tắt đèn, đậu yên lặng ở cuối phố. Chàng tiến lại. Thu Thu mặc áo dài Trung Hoa bó sát thân hình cá trắm nẩy nở, khêu gợi. Văn Bình dập cửa. Rồi ôm nàng hôn say sưa như thể 2 người biết nhau, yêu nhau từ nhiều tháng trước. Nàng thỏ thẻ:
- May quá, em sợ anh trốn không thoát.
Chàng chắt lưỡi:
- Thoát khỏi sà lim công an, lại xa vào sà lim của em, nào khác gì!
Thu Thu cười lớn. Nàng lái loanh quanh một hồi rồi phóng qua cầu Trương Minh Giảng, tới một biệt thự lầu nguy nga mới cất trên đường Trương Tấn Bửu. Cửa cổng mở toang, đèn ngoài sân sáng trưng. Thu Thu lái thẳng vào ga ra. Tắt máy, nàng nắm tay Văn Bình:
- Mời anh vào, Paul đang đợi.
- Paul là ai?
Nàng nhún vai:
- Em cũng không biết Paul là ai. Người ta gọi là Paul Hiếu, em cũng gọi là Paul Hiếu, thế thôi. Paul không ưa những câu hỏi tò mò.
Văn Bình cười thầm. Làm nghề buôn lậu, nghề gián điệp, ai cũng giấu kín tung tích. Văn Bình giả vờ hỏi gặng:
- Việc làm nguy hiểm không em?
Nàng gạt phắt:
- Đã bảo anh đừng tò mò! Nếu biết anh hỏi vặn em, Paul sẽ đánh nhừ tử. Hắn rất dữ tợn, và không hà tiện đạn đồng đâu. Em nói trước để anh giữ mình, và thứ nhất là…
Nàng ngừng 2 giây, ngước mắt nhìn chàng, đoạn nàng nói một hơi, vẻ mặt sượng sùng:
- Thứ nhất, trước mặt Paul, anh đừng gọi em là «em». Paul ghen như đàn bà. Hắn không muốn ai gọi em là «em». Thu Thu chỉ là «em» của Paul Hiếu.
Chàng bĩu môi:
- Tưởng gì?
- Không, điều này quan trọng lắm. Nể em, Paul mới chịu bố trí cho anh trốn. Anh đừng tưởng dễ dàng. Tốn chán tiền ra đấy. Phải cho nội công mấy trăm ngàn.
- Thảo nào, kẻ đưa anh ra đeo mặt nạ. Ít nhất là nhân viên cao cấp mới có chìa khóa sà lim.
- Dĩ nhiên, nhưng kìa, em đã van anh đừng hỏi lôi thôi. Bọn đàn em của Paul đấy. Anh chào họ cho có vẻ thân mật.
Hai gã đàn ông cao lớn ưỡn ngực đi tới. Thay vì chào hỏi như nàng dặn, chàng phớt tỉnh, lách sang bên, vào phòng khách. Paul Hiếu chờ bên quầy rượu đắt tiền. Hai tên hộ pháp không chịu cho Văn Bình qua mặt một cách kẻ cả. Theo luật giang hồ, phải có lễ ra mắt đúng thủ tục. Văn Bình bước vào, một tên dùng khối thịt đồ sộ án ngữ. Đoán trước, chàng vẫn không đổi nét mặt. Thu Thu lộ vẻ khó chịu:
- Sao lại có lối ma cũ bắt nạt ma mới vậy? Yêu cầu các anh nể Paul một chút.
Tên đi trước nổi nóng:
- Cô đừng can thiệp vào chuyện người. Hắn không chào tôi, bắt buộc tôi phải cho hắn bài học để giúp hắn có đủ thời giờ nhận ra mặt tôi. Tôi là Bẩy Cọp, đâu phải cây kim tí hon mà hắn không thấy.
Văn Bình nhếch mép cười khinh mạn:
- Chú là Bẩy Cọp, còn chú này?
Văn Bình chỉ người đi sau. Hắn lồng lên:
- Mỗ là Tám Beo.
Chàng cười khật khưỡng:
- Tôi không thích chơi với cọp beo.
Tám Beo lớn tiếng:
- Đừng làm phách. Ra tay đi, đệ xin thù tiếp.
Văn Bình đáp:
- Anh cũng biết lịch sự đấy. Còn chú Bẩy Cọp ngoan cố và bất nhã quá.
Bẩy Cọp xỉa xói:
- Bất nhã thì thử cho một ngón quyền?
Paul Hiếu đứng yên bên chai rượu Martell vừa khui và đống chai sô đa, không xen vào nửa lời. Thu Thu ngồi phịch xuống ghế, theo dõi cuộc đấu khẩu, thái độ lo âu. Văn Bình nghiêng mình thi lễ:
- Chào anh Paul Hiếu.
Paul Hiếu cũng nghiêng mình:
- Hân hạnh, chào bạn Trần Giác.
Tám Beo nói to:
-Anh Hai chào rồi, bây giờ mày ra chào đàn em.
Văn Bình chào:
- Chào chú Tám.
Bẩy Cọp vung tay đe dọa:
- Đừng thối lui. Trong nhà này, anh Hai trên hết, chúng tao chỉ là đàn em anh Hai. Ai vào đây đều phải tỉ thí. Muốn làm đàn anh, mày trổ tài xem.
Thu Thu can thiệp:
- Tại sao anh Paul ngồi đấy lại để họ giết nhau như thế? Chúng mình đang cần người mà.
Paul Hiếu cười vang:
- Ồ, đấm đá một lúc đâu phải là giết nhau. Đó là luật lệ trong làng anh chị.
Văn Bình tỏ dấu đồng ý. Bẩy Cọp nói:
- Nhường cho mày đánh trước.
Văn Bình dề môi khinh miệt:
- Ngữ chú không xứng một trái đấm thôi sơn. Tao chấp 2 chú một lượt.
Nghe nói, Bẩy Cọp xung thiên nộ khí, khoa quyền đánh ngay. Đợi hắn đến gần, Văn Bình đưa tay khẽ gạt. Chàng gạt nhẹ, Bẩy Cọp vẫn đau nhói châu thân, và bị đẩy bắn vào tường. Lóp ngóp bò dậy, Bẩy Cọp toan đánh trả, nhưng Văn Bình đã phóng một ngọn cước. Hắn lại ngã xuống. Chàng nện gót chân vào lưng Bẩy Cọp nằm mọp luôn trên đất. Tám Beo trợn mắt xông vào. Văn Bình tiến một bước, hất trái đấm móc sang bên, đoạn dùng sống bàn tay phạt mạnh vào vai đối phương. Tám Beo có cảm giác như cây cổ thụ rớt xuống xương vai. Hắn nhả Văn Bình, lảo đảo ôm ghế sa lông. Văn Bình phủi áo, định lại đỡ hắn thì nhanh như chớp, lưỡi dao trong người hắn nhảy lên tay. Paul Hiếu quát:
- Tám, không được chơi dao.
Như điếc tai, Tám Beo lùi lũi xông lại. Paul Hiếu keo hộc bàn rút súng sáu, sửa soạn nổ cò. Văn Bình tươi cười:
- Anh mặc nó cho tôi.
Yên tâm, Paul Hiếu ném súng xuống bàn. Văn Bình bước lùi. Tám Beo vẫn tiến. Cách chàng một sải tay, hắn chồm lên, đâm vào giữa yết hầu chàng. Bình tĩnh như thường, Văn Bình huỳnh tay gạt mạnh. Tám Beo loạng loạng. Văn Bình khoèo chân, cây thịt 80 kilô ngã sóng soài trên tấm thảm Ba Tư sặc sỡ. Văn Bình chống nạnh chờ hắn đứng dậy. Lần này, hắn tấn công thận trọng hơn, nhắm vào giữa tim, hắn đâm thẳng vào. Chàng thót bụng, bắt cườm tay Tám Beo giật thật mạnh. Tám Beo mất thăng bằng ngã nhào. Chàng co chân, «bốp» một tiếng, đầu gối chàng trúng mặt Tám Beo, máu tuôn xối xả. Tám Beo khạc ra một chiếc răng vàng. Lưỡi dao văng dưới ghế. Văn Bình lại quầy rượu rót uống trong sự kinh hoàng của Paul Hiếu và Thu Thu. Chợt Thu Thu thét lên:
- Coi chừng.
Tám Beo lượm dao phóng vào lưng chàng. Nghe tiếng gió, chàng nghiêng mình. Lưỡi dao sướt qua hông. Văn Bình lại điềm nhiên uống rượu. Tám Beo xấu hổ, ngó chàng trân trân. Văn Bình nâng chai rượu, hỏi:
- Uống không chú? Chắc đau miệng lắm, phải không? Thôi xin lỗi, thật ra anh không cố ý, vì nếu cố ý, chú em không còn đủ sức ngồi dậy đâu.
Paul Hiếu khen:
- Giỏi, giỏi lắm, quả danh bất hư truyền! Chuyên môn bảo tiêu hàng lậu có khác.
Văn Bình nói:
- Đó là nghề mọn của đệ. Huynh tính nếu không giỏi, ngày xưa ai chịu bỏ bạc vạn ra thuê làm nhân viên áp giang. Bạc vạn ngày xưa đâu phải hến?
Paul Hiếu rót rượu mời:
- Mừng anh bạn ly rượu tri kỷ. Chúng mình sẽ có dịp làm việc với nhau, và hiểu nhau hơn. Ở đây với tôi, anh cứ tự nhiên coi như ở nhà. Trong phòng, anh có đủ quần áo, và đồ hóa trang. Anh đang bị lùng bắt, nên cần cải trang mỗi khi ra ngoài.
- Vâng.
- Anh lên lầu nghỉ cho khỏe.
Bẩy Cọp đưa Văn Bình lên gác. Giọng lễ độ, hắn hỏi chàng:
- Anh học quyền ở đâu, giỏi ghê. Chúng em phục anh sát đất.
Chàng cười:
- Đó mới là một vài ngón thông thường. Khi nào rỗi, tôi sẽ biểu diễn những miếng lạ lùng hơn nữa.
Phòng của chàng ở lầu 2, quay mặt vào sân trong. Đây là một sự thận trọng của Paul Hiếu. Hắn không muốn ngoài đường nhìn vào trong nhà. Căn phòng được trang trí tối tân, và sang trọng. Trên thường treo bức danh họa của Chagall về tĩnh vật, thời giá trên 4 triệu đồng. Chàng nhớ mang máng trong phòng Lê Châu gần cầu Công Lý nối dài cũng có tranh lập thể Picasso, bức rẻ nhất cũng từ 500.000 đồng trở lên.
Bẩy Cọp tần ngần:
- Giờ đây chúng ta là đồng chí, xin anh bỏ qua câu chuyện đáng tiếc.
Văn Bình đập vào vai hắn:
- Ồ, quan tâm làm gì cho nó mệt xác. Tứ hải giai huynh đệ, anh em mình giận nhau sao nổi.
Vẻ mặt hân hoan, Bẩy Cọp xuống nhà. Văn Bình mở nước nóng tắm cho cơ thể sảng khoái, đoạn ngủ một giấc. Trước khi ngủ say, chàng thoáng nghe tiếng xe hơi.
Gần sáng, chàng giật mình thức giấc. Một bóng đen nhè nhẹ lẻn vào phòng. Văn Bình nhỏm lên khỏi đệm nghe ngóng. Bóng đen tới gần, tới gần.
Và chỉ sát người chàng nửa thước.