Số lần đọc/download: 1343 / 13
Cập nhật: 2015-11-11 14:04:27 +0700
Con Mèo Cà Phê
(Tặng “cô nàng” của tôi!)
1. “Anh thế nào rồi? Ở chốn nào rồi? Em chỉ muốn… say hi! Hi!”
“Anh vẫn ổn. Đang làm phiên dịch cho một công ty xuất nhập khẩu ở Bangkok. Thật trùng hợp, anh vừa nghĩ về em tuần trước. Trời mưa. Vì một lý do khó hiểu nào đó, anh thèm cà phê kinh khủng. Anh pha một cốc cà phê và ngồi ngắm mưa. Mưa đêm. Một chút gợi nhớ về em. Còn em, em thế nào rồi?”
“Bao nhiêu tách cà phê anh đã uống cho đến khi mưa tạnh?
Bao nhiêu hạt mưa anh đã đếm cho đến khi quên em?
Bao nhiêu đêm mưa anh đã thức?
Em đã về Hà Nội. Không gian rực rỡ. Những ngày rực rỡ. Những câu chuyện rực rỡ. Nhưng thiếu, nhưng thèm cà phê đêm mưa.”
Cậu chủ đã ngã xuống đống gối la liệt dưới sàn nhà, ngủ vùi. Tôi nằm cuộn tròn trước chiếc máy tính xách tay vẫn để mở, mắt lướt lên lướt xuống mãi màn hình, nhưng không lý giải nổi vì sao ba mẩu thư facebook kia lại có thể khiến cậu đờ đẫn hàng giờ đồng hồ. Tôi chẳng hiểu vì sao cậu còn rỗi rãi viết qua viết lại với cô nàng kỳ lạ – người một thời là cô chủ của tôi, một thời là bạn gái của cậu.
Xin tự giới thiệu, tôi là một con mèo. Mèo đực, thuộc giống mèo Ba Tư thân mập, lông xù, sở hữu chiếc đuôi dài mũm mĩm và bộ lông vàng sậm rậm rạp, đan xen những vệt màu vàng nhạt giống như làn nắng vằn vện của buổi hoàng hôn mùa hè.
Tôi được cô nàng kỳ lạ mua về vào một ngày đầu xuân California. Tôi là một món quà sinh nhật. Tôi là kẻ thay thế – “Nó sẽ thay em chơi với anh những khi em bận rộn, hoặc những khi không muốn gặp anh.” Cậu chủ đặt tên tôi là Cà Phê – món uống ưa thích nhất của cô nàng kỳ lạ.
Cậu chăm sóc tôi nhất mực chu đáo. Đêm đêm tôi yên giấc trên một chiếc gối bông bọc nhung đỏ, mềm mịn và thơm phức như đóa hồng nhung khổng lồ. Sáng sáng khi tôi dụi mắt thức giấc, một đĩa sữa hảo hạng kèm những miếng bánh quy hình con cá đã sẵn sàng bên gối. Cả ngày tôi chỉ có mỗi việc phơi nắng cho khỏe mạnh và đùa nghịch với những cuộn len sặc sỡ, hay cào khắp phòng làm vui.
Được nuông chiều hiển nhiên là sướng, nhưng tôi cũng hay phân vân: có phải những phần nâng niu mình được hưởng là thay cho cô nàng kỳ lạ? Ngày xưa cậu không có cơ hội chăm sóc cô nên chăm tôi thế chỗ, còn bây giờ cậu chăm tôi là vì những tưởng nhớ không dứt về cô. Mối quan hệ của cậu và cô nàng rất dị biệt. Họ ôm nhau khi cô lén lút ghé phòng cậu, nhưng lúc đi ngang nhau trong công viên học xá, họ chỉ gật đầu chào một cái rất nhanh rất nhẹ, như phẩy cằm vào không khí. Dường như ngoài tôi, chẳng ai biết họ được nối bằng một sợi tơ tình.
“Cà Phê, cô ấy vẫn chưa quên, đúng không?” – Cậu chủ bỗng nhiên thầm thì, đưa tay ve vuốt những túm lông trên chiếc cổ núc ních của tôi.
“Meo…” – Tôi uể oải đáp lại, quăng một ánh mắt sắc lẻm về phía hai con ngươi trống rỗng của cậu. – “Vài câu hỏi thăm sáo rỗng đâu có nghĩa là chưa quên!” – Tiếc rằng cậu chẳng nghe thấu thâm ý của tôi. Lọt vào tai cậu chỉ có một tràng “meo meo” gắt gỏng.
“Meo meo gì chứ, ngủ đi.” – Cậu chủ kéo tôi ôm vào lòng, môi gợn nhẹ một nụ cười vô nghĩa. Tôi nhảy bổ ra khỏi vòng tay cậu, ngúng ngẩy đi về chiếc gối của mình, không quên đáp trả thêm một tràng “meo meo” đỏng đảnh.
2. Gần trưa, tôi bảnh mắt ngủ dậy, nằm thảnh thơi ngắm những tàng lá lao xao trong gió bên ngoài cửa sổ. Từ căn hộ của cậu chủ có thể nhìn thấy một mảnh trời Bangkok bị chiếm cứ bởi những tòa nhà chọc trời, nhưng lại chiếu thẳng xuống một con hẻm yên tĩnh với những căn nhà hai tầng thấp bé dễ thương, tuy có phần cũ kỹ.
Bỗng một tảng mây xám xịt, to đùng nhích dần đến, lấp kín khung trời trong mắt tôi. Gió mạnh hơn. Những tàng lá lay động dữ dội theo muôn chiều. Mưa. Những giọt nước bắn mạnh, bám vào tấm kính cửa sổ, tạo thành những vệt xiên dài.
Mưa Bangkok rất dã man. Lớn, nhiều và dai. Tôi chun mũi hít hà mùi đất ẩm thơm lạ, thu mình trước vài con gió rót vào phòng qua các khe cửa nhỏ hẹp. Tôi ngóng xuống con hẻm nhỏ, thấy vài người đi bộ đang rúm ró tiến từng bước, gồng tay níu chặt cây dù trong những cú quật của gió, những cú tạt của mưa. Cuộc đời thật khắc nghiệt, nên… tôi chợp mắt một lát. Dù sao tôi cũng chỉ là một con mèo, bão hay mưa thì cũng có gì phải lo nghĩ!
Khí chất của một ngày mưa gợi cho tôi về cô nàng kỳ lạ – một fan hâm mộ nhiệt thành của mưa. Tâm tính cô giống như một hạt mưa. Lúc nồng nàn mơn man. Lúc mạnh mẽ dữ dội. Lúc trong mát đáng yêu. Lúc lạnh căm đáng ghét. Cứ mười lần mưa, thì đến tám lần cô gọi điện cho cậu chủ. Có khi họ thầm thì to nhỏ. Có khi họ chẳng nói với nhau lời nào, chỉ thấy cậu áp sát điện thoại vào tai, đứng bên cửa sổ thưởng thức những giọt mưa, nét mặt lấp lánh màu lãng mạn. Lắm khi trời đang mưa gió ầm ĩ, cô nàng đột ngột xuất hiện trước cửa nhà chúng tôi, khiến cơn vui sướng như muốn tràn ra thân người cậu. Dần dà, cứ mỗi lần trời xập xình chuẩn bị mưa, cậu lại ba chân bốn cẳng dọn dẹp phòng ốc để (biết đâu) đón cô nàng.
Những hồi tưởng trong cơn lim dim của tôi lái sang lần cuối cô nàng kỳ lạ ghé nhà chúng tôi…
Đấy là một buổi hoàng hôn cuối tháng Mười. Tôi đang nằm bên cửa sổ chơi đùa cùng bóng chiều tà, nhấm nháp đĩa sữa của mình, thì những vụn mây xám uể oải trờ đến khắp bầu trời. Vài phút sau, những giọt mưa bắt đầu búng thân xuống đất. Cậu chủ lập tức thu vén căn phòng đang bề bộn nào sách nào vở, cổ họng ư ư một giai điệu tươi vui.
Khi phòng ốc đã tươm tất, cậu pha một tách cà phê đến ngồi cạnh tôi bên cửa sổ. Ánh mắt cậu ve vuốt từng hạt mưa. Mỗi lần cậu đưa tách cà phê lên miệng nhấp, tôi lại thấy khóe môi cậu hơi nhoẻn ra thành một nụ cười khoan khoái và mượt mà. Thi thoảng, cậu liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay. Thi thoảng, cậu vò đầu tôi một cái.
Khi Mặt trời kéo chăn đi khò, màn mưa trở nên dày hạt hơn. Cậu chủ khẽ hé cửa sổ ra hứng chút gió lạnh và mùi đất ẩm. Tôi nhảy vào lòng cậu, rúc sâu. Khi tôi đang khoan khoái dụi mặt vào chiếc áo thun hàng xịn mới toanh của cậu, cô nàng kỳ lạ nhẹ nhàng ngồi xuống bên chúng tôi.
Cô vào phòng từ lúc nào, không ai hay. Bằng một động tác khẽ như gió, cô tước tách cà phê trong tay cậu chủ và ực hết một hơi. Cậu đưa tay chùi nhẹ vành cà phê dính trên mép cô. Ánh mắt họ âu yếm quyện vào nhau.
Họ hôn nhau. Một cú chạm môi nhẹ nhàng. Môi trên của cô nàng kỳ lạ chỉ mới khẽ dính vào môi dưới cậu chủ thì tôi ‘meo’ lên một tiếng rõ to phá đám. Họ nhìn tôi cười trừ, rồi ngồi sát vào nhau hơn, cùng chiêm ngưỡng những hạt mưa đang bay lượn ngoài trời.
Thời gian lặng lẽ đan xen vào những hạt mưa. Cậu chủ xùy tôi ra khỏi lòng mình để rảnh tay ôm ghì lấy cô nàng kỳ lạ. Họ hôn nhau. Cô ấy đứng dậy, tóm lấy cổ tay cậu kéo vào phòng ngủ. Tôi bắt được vẻ ngỡ ngàng nhưng thích thú lướt nhanh qua khuôn mặt cậu. Cánh cửa phòng ngủ không sập kín. Sự tò mò chẳng giết một con mèo nào cả, trừ việc tốn vài phút đồng hồ. Thế nên tôi rón rén bước đến ghé mắt nhìn qua khe hở: họ đang ôm nhau rất chặt, nhưng đột nhiên cậu chủ đẩy mạnh cô nàng ra khỏi thân mình. Cô ấy hơi khựng lại, hai tay đung đưa trong không khí như thể chúng là những vật dụng thừa thãi đính trên thân người. Cô đứng dựa vào tường. Một sự im lặng đầy hàm ý chèn ép chặt vào bốn bức tường.
“Tại sao?”
“Anh không thể cho em thứ em muốn ngay lúc này. Anh cần một lý do để em còn phải tìm đến anh lần nữa.” – Cậu chủ kết thúc câu nói với cái nhếch mép đắc thắng vô cùng ngọt.
Cô nàng kỳ lạ không đáp lời, chỉ nhìn cậu hồi lâu. Một tia cảm xúc rất lạ – nửa như mai mỉa, nửa như e sợ – lướt vội qua mắt cô. Trước khi rời đi, cô cúi xuống, vò mạnh đầu tôi một cái và kêu ‘meo’ thay cho lời chào. Ngay thời khắc ấy, tôi đã đánh hơi được sự bất thường. Chưa bao giờ cô chào tôi kiểu đó.
Cánh cửa phòng sập lại. Cậu chủ ngã người nằm dài ra giường. Tôi nhìn cậu ‘meo’ lên một tiếng lớn – “Ngu!”.
Cô nàng kỳ lạ không đến nữa, cũng chẳng liên lạc gì. Cậu chủ vẫn điềm nhiên sống và đều đặn hàng sáng chuẩn bị cho tôi đĩa sữa cùng những chiếc bánh quy hình con cá. Bởi luôn luôn là cô nàng chủ động dìu dắt mối quan hệ dị biệt của hai người. Họ gặp nhau khi nào, ở đâu chưa bao giờ thuộc quyền tự quyết của cậu.
Khoảng ba tuần sau, cũng vào một đêm mưa, cậu chủ về nhà ướt nhẹp. Mặt mũi thất thần. Hai mắt tối sầm. Thân người lử lả. Tôi hốt hoảng chạy quanh chân cậu, la làng những tràng ‘meo meo’ chói tai đầy quan tâm. Cậu chỉ lừ mắt nhìn tôi một cái rồi vào bếp pha một bình cà phê lớn. Cậu ngồi uống cà phê suốt đêm, trong bóng tối.
Cả tuần lễ sau đó, cậu chủ nằm bẹp trên giường vì ốm. Tôi luôn cuộn mình gọn gàng dưới chân cậu, như một thiên thần hộ mệnh. Một tiếng ho, một cử động của cậu cũng khiến tôi thức giấc. Và vào buổi sáng cuối cùng của giai đoạn ốm đau vặt vẹo ấy, cậu thức sớm, nằm ve vuốt bộ lông xù của tôi, thì thầm: “Cô ấy đã đi rồi”. Đến lúc ấy tôi mới biết cô nàng kỳ lạ đã rút một chân ra khỏi cuộc đời cậu.
Nhưng cái chân còn lại của cô nàng trong cuộc đời cậu – những kỷ niệm, những vật dụng cô vất lại trong nhà và cả chính tôi – vẫn ngày qua ngày giày vò tâm tư cậu. Nhìn tôi, cậu như thấy chính cô. Lúc như mật ngọt, lúc như cái gai. Lúc ôm ấp vuốt ve, lúc thờ ơ lạnh nhạt. Có một lần trong cơn say, cậu còn nhẫn tâm đá vào mông tôi một cái rõ đau. Nhưng tôi chẳng thèm ăn miếng trả miếng, chỉ gừ lên một tiếng thật thảm thiết và hung hãn. Mèo nào lại đi chấp một gã chủ thất tình!
3. Cậu chủ không trả lời tin nhắn cuối cùng trên facebook của cô nàng kỳ lạ. Những tưởng mọi chuyện sẽ lắng đi, thì vài tuần sau cậu đem về một chiếc lồng to tướng. “Mi là con mèo sướng nhất thế giới, được đi khắp nơi.” – Cậu nói trong lúc tôi chui ra chui vào kiểm định chất lượng của “cái chòi” mới.
Vài ngày sau, lần thứ hai trong đời tôi được bay. Lần đầu là từ California đến Bangkok. – Hai năm sau khi cô nàng ra đi, cậu chủ tốt nghiệp và quyết chí lập nghiệp tại một đất nước nhiệt đới, chắc vì hy vọng cái nắng gắt có thể hong cháy hình ảnh cô khỏi tim gan mình. Nhưng lần này, quyết định của cậu chuyển đến Hà Nội dội vào tôi một linh tính chẳng lành.
Hà Nội đón chúng tôi bằng một cơn mưa lún phún. Ngồi trong taxi từ sân bay vào thành phố, cậu chủ cứ nhìn mãi ra ngoài màn mưa. Có một lớp sương khói phủ mờ trong mắt cậu. Nét mặt cậu chỉ rõ rằng tâm trí đang phiêu bồng trong những giả tưởng, huyễn hoặc. Tôi kéo dài một tiếng ‘meo’ thay cho nỗi chán chường. Nào có ai bắt được một hạt mưa?
Cuộc sống mới bắt đầu trong một căn phòng nhỏ xíu ở khu phố cổ. Ngày ngày cậu chủ đi làm vào đúng tám giờ sáng và về nhà khoảng sáu giờ tối, xê xích cho kẹt xe chỉ dăm mười phút. Cuối tuần, cậu đưa tôi đi dạo công viên, hoặc nằm nhà đọc sách uống cà phê. Về phần mình, tôi vẫn dậy trễ với bữa điểm tâm được dọn sẵn bên gối, sau đó hoặc nằm sưởi nắng, hoặc tung tăng trên các mái nhà. Một cuộc sống an nhàn và khỏe mạnh.
Những ngày của chúng tôi – một gã độc thân trầm lặng và một con mèo cả nghĩ – đều đặn trôi qua. Phẳng như mặt nước hồ Tây mùa thu không gợn sóng. Lặng như bầu trời mùa thu trong vắt không mây. Nhìn cậu chủ thư thái và yên ổn sống, tôi thở phào. Tôi những tưởng cậu quyết chí đến đây là để đi tìm cô nàng kỳ lạ. Nhưng có lẽ, cậu chỉ muốn sống gần kỷ niệm, gần người xưa hơn một chút. Nhưng… Điên cuồng đi tìm nỗi ám ảnh của đời mình để làm rõ ràng mọi chuyện, hay vùi bản thân sâu hơn vào thế giới của quá khứ và trầm mặc. – Cái nào gây hậu quả nghiêm trọng hơn?
4. Một trưa mùa xuân, khi tôi đang nằm liếm láp những tia nắng rực cháy bên cửa sổ, một nàng mèo xa lạ bỗng xuất hiện trên mái nhà đối diện, đong qua đong lại trước mặt tôi. Nàng mèo tam thể thon thả với chiếc đuôi cụt không ngớt vẫy qua vẫy lại điệu đàng. Thân mình nàng uốn éo không biết mệt, thi thoảng còn đưa tay lên vuốt nhẹ khóe miệng làm duyên. Nhưng tôi chẳng màng. Những trò tóm tình của một cô mèo, tôi thừa hiểu biết để chẳng rơi vào bẫy. Và tất cả tôi đều học từ cô nàng kỳ lạ.
Cô nàng kỳ lạ chẳng khác chi một con mèo chính hiệu – cách cô ấy bắt mất hồn cậu chủ, khiến cậu yêu trong mê mệt. Còn tình cảm cô dành cho cậu cứ như một cái nhiệt kế hỏng, trồi sụt thất thường. Cô thoắt ẩn thoắt hiện. Lúc nũng nịu đáng yêu, lúc ẩm ương khó gần. Lúc nồng nhiệt chơi đùa, lúc bặt vô âm tín. Càng biến mình thành một hình bóng gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời, cô càng đáng thèm muốn.
Tôi nhớ như in cái buổi trưa thừa mứa nắng của hơn ba năm về trước. Khi tôi đang đi quanh phòng đếm những vết cào của mình trên các bức tường để giải khuây, đột nhiên một chiếc túi bị vất vào nhà qua cửa sổ. Kế đến, cô nàng kỳ lạ hì hụi leo cửa sổ vào nhà, trên vai cô đeo một chiếc balô chất đầy thức ăn. Sau khi hạ cánh xuống sàn, cô tiêu tốn chỉ hai giây thở lại sức, rồi nhào ngay vào bếp, nấu nướng một bữa thịnh soạn bất ngờ cho cậu chủ.
Trong lúc cô nàng lụi cụi với nồi niêu xoong chảo, tôi chễm chệ trên bàn ăn quan sát cô. Làn da cô trắng bóc hơi thiếu chất sống. Ánh mắt sắc sảo. Thần thái lạnh lùng. Đôi môi thường trực ở tư thế khép chặt điềm đạm. Nhan sắc khó gần của cô khiến tôi liên tưởng đến một chiếc hộp đóng kín – Vì tò mò muốn biết có gì bên trong, nên các chàng trai mới bị hút như nam châm.
Đang hỉ hả với phép so sánh của mình thì cô đặt trước mặt tôi một rổ khoai tây rán thơm phức. Những miếng khoai tây hơi bị sém một góc nhỏ, nhìn vẫn ngon lành nhưng cô quăng hết cho tôi, chỉ dùng những miếng vàng đều, không sứt mẻ mà bày biện món ăn. Ngấu nghiến rổ khoai rán, đuôi tôi khẽ ve vẩy vì đã bóc ra thêm một phần nội tâm cô: một nữ nhân theo đuổi sự hoàn hảo vô đối. Người như cô chẳng bao giờ dám tin tưởng ai hoàn toàn, chỉ thích tự thân vận động để được yên tâm, chỉ thích điều khiển người khác.
Bữa ăn sắp được xuất xưởng thì trời mưa. Một giây ngỡ ngàng để nhận diện tiếng mưa, rồi cô nàng chạy ù đến bên cửa sổ, hồn phách lội vào màn nước đang giăng kín trời. Cô ngồi bệt xuống sàn, hai tay bó quanh gối, thu mình nhỏ bé và cô độc như một cuộn len, nhưng ánh mắt lại lung linh vô vàn thỏa thích. Lúc ấy, tôi thấm thía vì sao cô nàng lại mê mưa, lại hay tìm đến cậu chủ trong những cơn mưa. Mưa dung túng cho nỗi cô đơn. Một cô gái cứng rắn, mạnh mẽ, chỉ khi gặm nhấm cô đơn mới cảm nhận sâu sắc chất con gái mềm yếu thắp leo lét trong cơ thể mình. Chỉ khi cô đơn mới thèm muốn một vòng tay che chở.
Cơn mưa bất chợt ấy đã khiến tâm tình cô nàng quay ngoắt. Sau hồi lâu tan vào mưa, cô trở vào bếp dọn dẹp sạch sẽ, rồi gói ghém bữa ăn còn dang dở, đem theo mình bước vào màn mưa.
5. Thấm thoát chúng tôi đã ở Hà Nội gần tám tháng. Một buổi chiều, cậu chủ đi làm về sớm, mua cho tôi hai con chuột bông. Vân vê hai cục bông tròn ủm đó dưới những cái vuốt nhọn, tôi cảm thấy mai mỉa. Chuột bông cho tôi, đâu khác gì chuyện cô nàng kỳ lạ ngày xưa mua tôi cho cậu. – Cậu chẳng qua chỉ là một “con mèo” làm vui cho cô nàng.
Sau bữa tối, cậu mở toang cửa sổ đón những cơn gió đêm hè hiếm hoi, rồi thắp nến ngồi bên bậu ban công. Đôi mắt cậu màu nâu vàng như mật ong cháy sậm hơn trong bóng tối, đan chằng chịt những xúc cảm. Mái tóc nâu khô cứng, sống mũi cao, đôi môi đỏ chót, làn da trắng bóc lốm đốm tàn nhang… Thân thể cậu nhận sâu trong một sự tĩnh lặng gai người. Cậu nói bâng quơ với không khí, chẳng biết đang hỏi hay đang than vãn: “Phải chăng vì không cần một lý do để yêu, nên cũng chẳng cần một lý do để chia tay…”
Tôi chẳng biết nên cảm thông hay trách mắng. Thời gian đã tốn hàng đụn, vậy mà cậu vẫn không thấu được nguyên cớ biến mất của cô nàng kỳ lạ. Trong trò chơi của hai người, chỉ có cậu cần cô ấy, không thể có điều ngược lại. Nếu cậu không huỵch toẹt lý do mình buông cô ra, mọi chuyện hẳn đã tươi sáng. Cậu phản kháng, cậu bắt đầu biết mình muốn gì, nghĩa là cậu nguy hiểm. Cô nàng đam mê sự hoàn mỹ ấy đâu dại dột đùa với lửa, khi biết cuối cùng bản thân sẽ bị phỏng?
Đang bận rộn với những ý nghĩ, bỗng tôi nhìn lên, thấy ánh mắt cậu dán vào mình đầy kỳ quái. Thấp thoáng cay độc. Thấp thoáng thân ái. Rồi cậu thở dài, nhấc bổng tôi đặt vào lòng mình. Cậu nói với tôi bằng giọng của những kẻ đưa tiễn nhau ngoài sân ga: “Cà Phê, mèo cưng của ta…” Trước khi tôi kịp nghĩ quá nhiều, những cái ve vuốt nhẹ nhàng của cậu đã dỗ tôi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, tôi thức giấc vì cảm giác đung đưa. Sau vài cái chớp mắt, tôi nhận ra mình đang nằm trong lồng cùng hai con chuột bông, được cậu chủ xách đi trên phố. Nghe tôi meo khẽ một tiếng, cậu dừng lại một nhịp chân, rồi chầm chậm đi tiếp. Bên ngoài cánh cửa lồng bé tẹo, phố xá mơ mơ ảo ảo trong màn sương mỏng, chỉ có vài con nắng dũng cảm lấm lét treo thân trên mặt đất.
Cậu chủ dừng lại vài phút trước một căn nhà nhỏ xây theo kiểu Pháp, rồi đưa tôi trở về nhà. Rồi chúng tôi lại đi đến căn nhà nhỏ kiểu Pháp, chỉ cách nhà chúng tôi ba con phố. Cùng một chặng đường, nhưng cậu tới lui những bốn lần. Râu tôi rung nhẹ trong cơn dò đoán ý đồ của cậu chủ: cậu đang phân vân một chuyện gì, hay đang tập cho tôi thuộc đoạn đường?
Trước căn nhà nhỏ kiểu Pháp, cậu kẹp một mẩu giấy vào khe cửa lồng, rồi ghé mặt nhìn tôi âu yếm: “Cà Phê, hãy nhớ ta mới là chủ của mi.” Cậu đặt chiếc lồng xuống đất, bấm chuông cửa và đi thẳng. Lặng đơ mất mấy giây, tôi mới meo lên những tràng thảm thiết. Nhưng cậu không quay lại nhìn tôi thêm một lần.
Khi bóng cậu đã khuất sau những dãy nhà, cánh cửa mở ra. Chân lông khắp người tôi rợn lên, con ngươi mở trừng tưởng sắp bung khỏi tròng mắt, khi nhìn thấy dung nhan kỳ bí tựa chiếc hộp đóng kín của cô nàng kỳ lạ ghé sát vào ô cửa lồng. Còn cô, vừa trông thấy tôi, sắc da vốn rất trắng của cô biến nhanh thành một màu nhợt nhạt đều đặn. Đọc xong mẩu giấy, lồng ngực cô bất động trong nhiều giây, không khí chẳng lưu chuyển vào được thân người.
Sau khi được đem vào nhà, tôi tìm đọc trộm mẩu giấy của cậu chủ: “Đã đến lúc anh trả Cà Phê lại cho em. Nhưng nếu em không muốn giữ nó, hãy gọi cho anh, số 09…” Và như vậy, sau ba năm, hiệp hai của trò chơi bắt đầu…