Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Buusan Nguyen
Upload bìa: Buusan Nguyen
Số chương: 10 - chưa đầy đủ
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1699 / 66
Cập nhật: 2018-01-13 09:30:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2: Nhử Mồi
ăn Bình phóng như bay trên chiếc xe đua Giuletta SS vào sân trại. Lần này, văn phòng của ông Hoàng giấu trong cái trại trồng hoa rộng bát ngát trên đường Bình Dương, gần cầu Bình Lợi.
Văn Bình phanh « kít » 1 tiếng thật mạnh bên cạnh bồn hoa hồng cẩm nhung, hoa đỏ và bóng mượt như môi đàn bà hé ra đợi hôn. Chiếc xe đua này, chàng đã mua gần triệu đồng. Chàng có thú đổi kiểu xe hàng năm như thay ái tình hàng tuần. Xung quanh chàng, toàn hoa là hoa. Qua hồ cá vàng, Văn Bình gặp người vệ sĩ cao lớn của ông Hoàng cải trang làm thợ trồng hoa, đeo tạp dề xanh, quấn khăn mỏ rìu, đi giép cao su con hổ. Thấy chàng, hắn nhe răng vàng ra chào:
-Lâu lắm rồi, trung tá.
Văn Bình cười trả, rồi chìa tay bắt. Hắn cũng chìa tay nhưng được nửa chừng vội rụt lại:
-Thôi, tôi van anh.
Văn Bình tỏ vẻ ngạc nhiên. Hắn suýt soa:
-Gớm, lần trước anh bóp tay tôi mà bây giờ còn đau.
Nghe nói, Văn Bình phá lên cười. Chàng sực nhớ lần trước, vào gặp ông Hoàng nhận công tác điều tra về Như Luyến và Đoàn Trung (1), trong 1 phút trừng trị cao hứng, đã vận nội công bóp xương tay của gã vệ sĩ suýt gãy vụn về tội mách lẻo làm hỏng thú vui gái và rượu bất hủ của chàng.
Trong khi chàng cười, gã vệ sĩ nhăn nhó, tưởng cái đau năm ngoái còn vương lại. Hắn khôi hài:
-Tay em khổ công tập luyện còn bị anh bóp bẹp thế, trách nào các cô thiếu nữ dại dột sa vào tay anh chẳng bị bẹp dí!
Văn Bình nhún vai:
-Chú này ăn nói lạ ghê! Chú khác, phụ nữ khác. Đối với người đẹp phải nhẹ tay, đâu lại phàm phu tục tử như chú.
Nói xong, chàng bỏ vào hành lang. Nguyên Hương làm việc ở phòng kế với hành lang. Chàng gõ cửa. Tiếng nàng trong trẻo vọng ra:
-Cứ vào.
Chàng sửa soạn nụ cười thật tươi để tặng nàng. Từ 1 tháng nay, khi công tác bên Nga về, năm lần bảy lượt nàng tìm kiếm mà chàng vẫn bặt tăm. Nguyên Hương tảng lờ như không thấy chàng, mắt vẫn dán vào cái máy chữ điện IBM đồ sộ. Văn Bình lẳng lặng đứng sau lưng nàng, xem nàng đánh máy. Nàng cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng chỉ 1 phút sau, ngón tay của nàng đã đánh lộn chữ. Thậm chí đánh chữ « tối mật » nàng gõ lầm thành « rpolzg ». Mặt đỏ gay, nàng ẩy chàng ra:
-Văn thư tối mật, người lạ không được đọc. Mời ông ra chỗ khác.
Chàng nheo mắt:
-Vâng, « ông » xin ra chỗ khác, và « ông » xin « bà » tha lỗi.
Nàng phụng phịu:
-Tại sao anh gọi em là « bà »?
-Tại sao em gọi anh là « ông »?
-Vì em ghét anh.
-Thế à? Thôi để anh tạ lỗi.
Chàng vít đầu nàng, hôn thật dài đắm đuối vào đôi môi hình trái tim chín mọng. Nàng dính chặt vai chàng, như không có sức mạnh nào gỡ ra được nữa. Lấp ló ngoài cửa, gã vệ sĩ chép miệng:
-Chà lâu quá, sốt cả ruột.
Xấu hổ, nàng nhả Văn Bình ra, rồi cúi đầu xuống máy chữ. Văn Bình nắn lại cà vạt, đuôi mắt liếc gã vệ sĩ. Biết chàng sắp nổi nóng, hắn lủi ra sân. Ngay khi ấy, máy interphone ăn thông với phòng ông Hoàng nổi lên tiếng rè rè, tiếp theo là giọng ông Hoàng:
-Z.28 tới chưa?
Nguyên Hương đáp:
-Thưa rồi.
Ong Hoàng có vẻ gắt:
-Rồi? Sao không đưa vào? Bắt tội người ta đợi mãi.
-Dạ anh ấy mới tới.
Ông Hoàng lại gắt thêm:
-Phải, lần nào cô cũng nói Văn Bình mới tới. Lần sau, cô còn cố tình trì hoãn, tôi sẽ đổi cô sang Pháp.
Nguyên Hương ngước mắt nhìn Văn Bình. Nàng vẫn có biệt tài nói bằng mắt. Đôi mắt ươn ướt đa tình kia nói 1 cái hôn còn thiếu. Cặp môi mở rộng dần dần, Văn Bình nghe rõ tiếng tim đập thình thịch sau bộ ngực nõn nà và căng cứng của cô thư ký trẻ đẹp. Chàng sát vào người nàng. Da nàng toát ra hương thơm làm chàng ngây ngất như bị xông thuốc mê nhẹ. Chàng hôn lần này lâu hơn, mạnh hơn, và nghệ thuật hơn. Buông chàng ra, Nguyên Hương như người mất hồn. Dư vị của cái hôn ân ái làm nàng say sưa như vừa hít 1 gam thuốc phiện trắng. Nàng ngồi phịch xuống ghế, vạn vật quanh nàng thơm nức mùi hoa hồng, hoa thược dược, hoa phong lan.
Văn Bình tự tay ấn nút mở cửa sắt vào văn phòng ông Hoàng. Dạo này, ông Hoàng có vẻ thận trọng hơn, nên mọi cửa sổ được xây bít, phòng thắp đèn ống, gắn máy điều hòa không khí. Ông Hoàng ngồi sau bàn lớn ở cuối phòng. Trước mặt ông, vẫn dẫy điện thoại đủ màu, phía sau vẫn cái bản đồ thế giới che riềm, mở bằng nút điện. Ông Hoàng ngồi nguyên trong ghế, nói với chàng:
-Anh có mù soa không?
Văn Bình ngạc nhiên, không đáp. Ông Hoàng tiếp bằng giọng riễu cợt:
-Có tấm gương trong phòng tắm, vào trong ấy soi lại.
Văn Bình chột dạ. Chắc mặt chàng dính đầy son của Nguyên Hương. Như máy, chàng đứng dậy. Quả chàng đoán không sai, trên mặt chàng còn nguyên 2 cặp son môi đỏ chót của Nguyên Hương, biến chàng thành hề rạp xiếc. Chàng không xấu hổ vì coi ông Hoàng như cha, và Nguyên Hương là nghĩa nữ của ông Hoàng. Nhưng chàng giận nàng. Hơn 1 lần, chàng đã dặn nàng dùng son không dính, thế mà nàng không nghe. Lần nào đi xa về, chàng đều mua cho nàng hàng tá son thượng hảo hạng. Nguyên Hương đa mưu thật! Nàng cốt cho ông Hoàng biết 2 người là tình nhân, và muốn mượn tay ông Hoàng xe tơ cho nàng với Văn Bình (2).
Ông Hoàng đẩy hộp thuốc lá Salem cho chàng hút. Hộp gỗ mun này luôn luôn đựng thuốc Salem, và chỉ khi nào chàng vào phòng, ông Hoàng mới mang ra. Cử chỉ chăm nom tế nhị của ông tổng giám đốc khiến chàng cảm động. Ông hỏi:
-Huýt ky nhá?
Văn Bình gật đầu. Ông Hoàng ấn nút điện. Tường nứt ra, để lộ cái tủ bằng gỗ, và cái tủ lạnh. Văn Bình rót huýt ky, bỏ đá vụn, uống 1 hơi hai ly đầy ắp.
Câu nói đầu tiên của chàng là:
-Thưa ông, tôi xin thưa 1 chuyện.
Ông Hoàng gõ tay xuống bàn:
-Tâm tình hả? Cứ nói đi.
-Thưa, không phải tâm tình. Đây là chuyện liên can đến công việc.
Ông Hoàng thở phào ra:
-Ngỡ chuyện gì. Không phải tôi ghét ái tình, nhưng làm nghề ba chìm bảy nổi này khi thuyền buông neo lâu là đắm. Lang thang hồ hải, nay bến này, mai bến khác thì được, song chớ buông neo. Nhưng cũng đừng làm khổ thiên hạ, nghe chưa?
Biết ông ám chỉ Nguyên Hương, chàng liền đáp:
-Thưa vâng.
Ông Hoàng cười:
-Anh thông minh lắm. Còn câu chuyện công tác ra sao?
-Thưa, tôi không muốn hoạt động trong các nước cộng sản nữa.
Ông Hoàng nhoẻn miệng cười:
-Sợ rồi hả? Đã bảo mà. Khi nào thuyền buông neo là thủy thủ bắt đầu sợ ra khơi.
Văn Bình phản đối:
-Thưa không. Không phải sợ. Cũng không phải vướng chân ai. Chung quy vì công tác ở sau bức màn sắt khổ quá. Ông còn lạ gì, nhịn ăn còn được, chứ nhịn thuốc Salem và rượu thì tôi chịu. Gớm, chuyến vào Tai Mia, đóng vai nhà bác học Lý Dĩ, lắm đêm nhớ thuốc lá đến chết.
-Thôi, lần này anh sẽ hoạt động trên đất nhà.
Không đợi Văn Bình trả lời -đây là thói quen cố hữu của ông- ông Hoàng tiếp:
-Dạo này, anh còn đọc báo chí khoa học như trước nữa không?
Chàng vứt điếu thuốc cháy dở vào sọt đựng giấy lộn:
-Thưa có.
Ông Hoàng xoa tay vào nhau ra vẻ bằng lòng:
-Tất anh biết kế hoạch đặt trạm tiếp vận vô tuyến truyền hình trên không trung?
-Thưa biết. Trạm tiếp vận này đứng im trên không trung, cách mặt đất 20 cây số, nhờ cánh quạt quay tít. Sở dĩ vệ tinh nhân tạo có thể đứng nguyên 1 chỗ vì trên độ cao, số thời gian vệ tinh dùng để quay chung quanh trái đất cũng bằng thời gian quay của trái đất. Nhờ trạm tiếp vận ở độ cao, khắp nơi trên trái đất đều có thể theo dõi 1 chương trình vô tuyến truyền hình.
-Anh nói rất đúng. Còn ở độ cao hơn nữa, vào khoảng 10.000 cây số người ta sẽ đặt cái gì?
-10.000 cây số, thưa ông? Chắc hẳn là vệ tinh dùng làm căn cứ bắc cầu giữa quả đất và mặt trăng.
-Đúng.
-Câu chuyện vệ tinh dùng để chinh phục chị Hằng (3) ăn nhập gì với công tác của tôi đâu? Không lẽ trên chín từng mây cũng có gián điệp ăn cắp tài liệu như ở dưới đất?
Ông Hoàng đổi sắc mặt, nghiêm nghị:
-Anh đợi tôi nói nốt. Đó là chính là đầu mối của công tác tôi định trao anh hôm nay. Vì hiện nay 2 phe cộng sản và tự do đang xúc tiến công cuộc thiết lập trạm bắc cầu trên thượng tầng không khí.
Văn Bình ngắt lời:
-Không gian bao la vô tận, cần gì phải tranh giành nhau ở dưới đất? Theo chỗ tôi biết, vệ tinh bắc cầu còn có 1 lợi ích khác cho nhân loại, đó là lập thành đài quan sát thời tiết. Nhờ đài quan sát này, người ta có thể tiên đoán thời tiết cho mọi vùng trên quả cầu, 2 tháng trước.
-Anh nói đúng, nhưng anh hãy xếp kiến thức khí tượng của anh lại. Chúng ta làm gián điệp, không phải là nhà khí tượng.
-Tôi vẫn nhớ. Vì vậy, tôi vừa nói với ông là danh từ chuyên môn vệ tinh làm tôi chán tai.
-Rồi anh sẽ không chán tai, vì tôi sẽ nói 1 điều mới mẻ. Anh đã nghe nói về 1 phát minh ghê gớm gọi là « tia sáng giết người » chưa?
-Thưa rồi. Tia sáng vô hình này chiếu vào đâu, nơi đó người bị chết, cây cỏ, mùa màng bị diệt. Tai họa của nó còn khủng khiếp hơn vũ khí nguyên tử.
-Phải. Vì dùng vũ khí nguyên tử còn phải nhắm bắn. Vả lại, nếu có phi đạn nguyên tử lại có phi thuyền tự động tìm phi đạn trên không trung để tiêu diệt trước khi tới mục phiêu. Tia sáng giết người lại khác hẳn. Lúc sử dụng, không ai biết được mà đề phòng. Dầu có biết trước cũng không thể chống lại. Tia sáng giết người trở thành võ khí tuyệt đối nếu từ vệ tinh trên cao chiếu xuống.
Văn Bình buột miệng:
-À, tôi hiểu rồi.
Ông Hoàng tủm tỉm:
-Anh vẫn chưa hiểu hết đâu. Có tia sáng giết người, có trạm không trung vẫn chưa đủ. Vì còn cần năng lượng để chạy máy. Gửi nhiên liệu hàng trăm tấn lên không gian không phải dễ. Ngoài ra, phải gửi nhiên liệu hết năm này qua tháng khác để tiếp tế cho vệ tinh bay lơ lửng trên cao. Nhưng 1 số bác học trên thế giới đã tìm ra. Đó là gửi năng lượng lên vệ tinh bằng vô tuyến điện.
Văn Bình há hốc miệng, kinh ngạc. Ông Hoàng thản nhiên tiếp:
-Năng lượng dưới đất được phóng lên không trung cho vệ tinh chạy máy bằng các máy phóng radar.
Nóng ruột, Văn Bình hỏi:
-RU vừa đánh cắp tài liệu về tia sáng giết người, và về radar phóng năng lượng cho vệ tinh, phải không thưa ông?
Ông Hoàng cười:
-Chưa đâu. Vì những phát minh này còn ở trong tình trạng thí nghiệm. Tuy nhiên, các nhà bác học của ta vừa hoàn thành công cuộc thí nghiệm về việc radar phóng năng lượng tiếp tế cho vệ tinh. 1 hội nghị gồm các nhà bác học tên tuổi của thế giới tự do vừa họp xong để trao đổi kinh nghiệm. Những kinh nghiệm này được chuyển cho 1 nhóm bác học của ta khai thác và đúc kết. Đây là thời kỳ quan trọng nhất, mọi biện pháp an ninh, bảo mật, được thi hành chu đáo. Không ai có thể tin tài liệu bị lộ. Sự thật là địch đã đánh cắp.
-Vậy ông cần gì đến tôi tôi không phải là thẩm sát viên công an. Ủy ban tổng kết kia gồm mấy người?
-5 người.
-Ông cho theo dõi, và bắt họ. Thế là hết tiết lộ.
Nếu mọi việc giản dị như thế, có lẽ phải đóng cửa Sở Mật Vụ, cả anh lẫn tôi phải xin cạo giấy mà sống, anh ạ. Không, nội vụ khó khăn hơn nhiều. Sau khi nghiên cứu, tôi xét thấy trừ phi anh, không ai làm nổi.
-Bắt 5 người tình nghi, ai cũng làm nổi.
-Anh đừng châm biếm nữa. Tài như anh, chưa ai dám bì, nhưng tính ngông ngạo và bê tha của anh đến xin làm gác cửa cũng bị gạt ra. Tôi nói thật, anh đừng giận, vì có lẽ trên đời này, không ai hiểu anh bằng tôi. Đây không phải là bắt người tình nghi, vì sau 1 thời gian theo dõi cực kỳ nghiêm ngặt, nhân viên của tôi không thấy ai khả nghi. Trừ phi trường hợp họ vô tình đưa tin cho địch, vì căn cứ vào thành tích, quá khứ và lập trường, họ không thể phản bội.
-Còn vợ, con họ?
-10 nhân viên của ta đã theo dõi, điều tra từng ly, từng tí, và báo cáo là họ không có dấu hiệu khả nghi. Cũng có thể nhân viên này chưa hoàn toàn tinh mẫn, nên còn bỏ sót. Vì thế, tôi nghĩ đến anh.
-Đa tạ.
-Đùa với cái chết mà anh cho là ân huệ cần đa tạ ư? Thật vậy, đây là chuyến đùa với cái chết. Tôi muốn anh lợi dụng cơ hội để khám phá tổ chức và phương pháp chuyển tài liệu của địch.
-Nghĩa là vào hang hùm bắt cọp?
-Chính thế. Hang hùm thì tôi đã biết. Tuy nhiên, chỉ mới biết cấp dưới, cấp trung gian của địch, còn kẻ giật giây thì thú thật chưa biết. Dĩ nhiên, ta phải dùng kế hoạch nhử mồi. Anh từng đi câu hẳn biết. Câu cá phải lấy trùn làm mồi, đánh bẫy cọp phải trói con dê trên cái bẫy. Muốn bắt trọn ổ gián điệp địch, phải buộc họ xuất đầu lộ diện. Tôi đã dùng nhân viên của Sở để nhử mồi.
-À!
-Tuần trước, tôi cử Lê Châu đội lốt nhân viên địch tiếp xúc Lý Biên, tay tổ buôn súng lậu ở Đông nam Á. Lý Biên lập tổng hành dinh buôn lậu tại thủ đô Sàigòn. Các cơ quan gián điệp thường dùng nghề buôn lậu làm bình phong. Trường hợp này cũng vậy. Tôi đã bố trí cặn kẽ. Lê Châu cũng không đến nỗi thiếu kinh nghiệm. Không hiểu sao, trong đêm tiếp xúc với Lý Biên, Lê Châu bị lộ và mất tích.
-Tất có nội công?
-Đến nay, tôi vẫn tìm chưa tìm ra tại sao. Cách đây 4 hôm, tôi nhận được mật điện của Lê Châu từ Huế đánh về. Trong công tác này, Lê Châu phải dùng mật mã BVZ để thông tin với tôi. Nhưng chỉ dùng mật mã BVZ trong phạm vi Nam Việt. Ngoài Nam Việt, phải dùng mật mã BWZ.
-Nghĩa là bức điện đánh từ Huế đánh về là giả?
-Trăm phần trăm giả. Địch đã lột mặt nạ Lê Châu, và sau đó tra tấn để tìm mật mã. Rồi họ tương kế tựu kế, dùng bức điện này để lôi thêm 1 số nhân viên nữa của ta vào chỗ chết.
Nói xong, ông Hoàng đưa bản dịch mật điện cho Văn Bình đọc. Bức điện như sau:
Z.212 kính gửi HH,
Tuân theo chỉ thị đã nhập bọn với Lý Biên. Stop. Chúng không nghi ngờ chút nào. Stop. Hiện được Lý Biên cử đi Huế, rồi từ đó lên Thượng Lào lấy hàng lậu về. Stop. Có lẽ đi lâu mới về, xin ông đừng đợi. Stop. Trân trọng báo ông biết người trọ ở căn phòng số 154, khách sạn Majestic là nhân viên của địch. Stop. Tên này là Sáu Lộc, võ nghệ cao cường. Stop. Đề nghị phái 1 nhân viên thượng thặng tới. Stop. Hết.
Trả bức điện cho ông Hoàng, Văn Bình hỏi:
-Tôi sẽ làm cái mồi ấy, phải không, thưa ông?
-Chưa đến lượt anh. Tôi đã chọn người khác. Anh chỉ có bổn phận đứng ngoài, quan sát mồi và kẻ cướp mồi, để tùy cơ ứng biến.
-Bao giờ tôi đi?
-Thong thả. Tôi sắp tiếp Bùi Phác. Phác sẽ là cái mồi. Anh sang phòng bên đợi 1 chút. Bên ấy, có gương nhìn sang bên này, và có cả máy truyền thanh.
Văn Bình mở cửa bí mật bên hông, biến vào 1 căn phòng nhỏ, trên tường sát phòng ông Hoàng treo tấm địa đồ lớn bằng cái chiếu. Chàng ấn nút, tấm địa đồ dạt sang bên, lộ ra tấm gương có thể nhìn sang phòng ông Hoàng. Loại kính này thường có trong phòng thẩm cung tân tiến Tây phương: 1 phía trong suốt, phía bên kia dễ bị lầm là vách tường. Văn Bình thấy 1 thanh niên 30 tuổi, cao và mạnh khỏe, bận âu phục đắt tiền, khoan thai bước vào, bắt tay ông Hoàng. Qua máy vi âm, giọng ông Hoàng nghe rõ mồn một:
-Chào anh, Nguyên Hương đã nói với anh chưa?
Bùi Phác đáp:
-Thưa rồi.
Mời Bùi Phác hút xì gà, ông Hoàng nhấn mạnh từng tiếng:
-Để tôi nói rõ thêm cho anh nắm vững vấn đề. Sở ta đang điều tra 1 vụ đánh cắp tài liệu quốc phòng tối mật. 1 nhân viên của địch hiện đang trọ tại khách sạn Majestic. Công tác của anh là theo dõi người này bằng mọi cách. Anh sẽ thuê phòng bên. Có gì lạ, anh báo cáo cho tôi biết. Thôi, chào anh. Chi tiết, anh sẽ hỏi Nguyên Hương.
Bùi Phác đứng dậy, cáo từ. Ông Hoàng đưa Phác ra tận cửa sắt, và bắt tay lần nữa. Phác ra xong, Văn Bình trở lại bàn giấy. Ông Hoàng ôn tồn dặn:
-Anh gắng che chở hắn. Nhưng phải bí mật. Dự cuộc nói chuyện giữa tôi với Bùi Phác chắc anh đã hiểu ý tôi. Nghĩa là mình gây cho đối phương cái cảm tưởng rằng mình khờ khạo, đưa người đến cho họ giết. Cũng như mọi lần, anh được toàn quyền.
Văn Bình giơ tay chào ông Hoàng, rồi bước rảo ra cửa. Bùi Phác đã đi từ nãy. Nguyên Hương lấy cái bọc ni lông che máy chữ điện. Nàng đang trang điểm trước miếng gương tí hon của ví tay. Bước chân của Văn Bình làm nàng giật mình:
-Ông nỡm! Làm em mất hồn.
-Hay sợ, sao không giải nghệ cho rồi?
Nàng dề môi:
-Em sợ anh, chứ em không sợ nguy hiểm.
Văn Bình cười ngất. Chàng ôm ghì nàng hôn.
5 phút sau, chiếc xe đua mới tinh của chàng vút như tên qua cầu Bình Lợi. Gió chiều những ngày giáp Tết quạt vào mặt chàng 1 hương vị thơm thơm. Không biết thơm vì mùi cuống rạ, mùi Tết, hay vì mùi tóc, mùi má, mùi môi của Nguyên Hương kiều diễm
Bùi Phác xách va li vào lữ quán Majestic. Sau khi ký tên vào sổ vãng lai, và đưa giấy tờ cho người thư ký ghi, chàng cầm chìa khóa lên gác. Phòng chàng mang số 152, cạnh phòng Sáu Lộc. Chàng quăng va li lên giường, vào buồng tắm nghiên cứu địa hình, địa vật. Cái va li kếch sù của chàng đựng toàn dụng cụ thu thanh điện tử. Trước khi lên lầu, chàng không thấy chìa khóa của phòng 154. Như vậy có nghĩa là địch ở nhà. Chàng loay hoay 1 hồi với các dụng cụ nghe trộm điện thoại. Hồi ở trường, chàng đã quen với xảo thuật này nên nửa giờ sau, chàng nối được điện thoại của phòng 154 với máy thu thanh trong phòng chàng. Việc thứ nhất đã xong, chàng xuống dưới nhà uống rượu. Gọi là uống rượu, nhưng chàng chỉ nhắp 1 chai bia nhỏ.
Sáu Lộc từ thang máy bước ra thềm, đối diện cửa sông Sàigòn. Hắn mặc âu phục tergal màu tím, may chật theo mốt ăng lê, chân dận giày da cá sấu, mũi nhọn, kiểu mới. Hắn quả là tay sành điệu về ăn chơi. Với cái cà vạt màu trắng điểm xanh, cái sơ mi ni lông màu trắng, kẻ xanh nhạt, hắn dễ gây thiện cảm với phụ nữ trong hộp đêm, hoặc trên sàn si bóng loáng của vũ trường. Hai, ba gã bồi sô lại, kéo ghế mời hắn ngồi. Chỉ trông vào cách kéo ghế và mời ngồi, Bùi Phác đoán ngay được Sáu Lộc là ông khách sang trọng, rộng rãi. 1 gã bồi lễ mễ bưng lên chai sâm banh dầm đá vụn. Tiếng sâm banh nổ kêu « bộp ». Nghe tiếng sân banh nổ, mọi người đều vui, nhưng đối với chàng đó là âm thanh rùng rợn vì nó gợi cho chàng nhớ tới tiếng súng hãm thanh. Sáu Lộc uống 1 hơi hết nửa chai rồi buông ly, lơ đãng nhìn ra sông. Ngoài sông, gió chiều mát lạnh da thịt. Hàng ngàn người đi đặc những con đường nhỏ trong công viên. 1 đoàn ca nô đuổi nhau, tóe nước trắng xóa, giữa những tiếng vỗ tay, hò reo inh ỏi. Bên phải, quán ăn Mỹ Cảnh bập bồng bên những con thuyền đen lên đèn xanh đỏ sáng rực. Sáu Lộc xô ghế, đứng dậy. 2 phút sau, Bùi Phác đi theo. Sáu Lộc không đi xe. Hắn bách bộ, bước một trên vỉa hè đường Tự Do, miệng phì phèo thuốc lá mà cách xa 10 nước Bùi Phác còn ngửi mùi thơm. Đến công viên trước Quốc Hội, Sáu Lộc đừng chân, châm thuốc lá rồi nhìn quanh quất. Nhanh chân, Bùi Phác né vào mái hiên 1 tiệm bách hóa Ấn độ đèn nê ông xanh đỏ nhấp nháy. Sáu Lộc rảo chân, rẽ sang bên trái. Đến khi Bùi Phác tới nơi, hắn đã mất hút. Nhìn cánh cửa trước mặt còn mở, chàng đi thẳng vào. Đó là cầu thang vào bin đinh. Giày đế kếp của Bùi Phác bước lên cầu thang nhẹ như ru. Đến từng 2, chàng thoáng thấy bóng dáng Sáu Lộc đừng trước 1 cửa phòng. Chàng nghe hắn gõ cửa và nói lí nhí. 3 phút sau, hắn xuống thang. Bùi Phác tiến lại căn phòng mà Sáu Lộc gõ cửa. Trên tấm biển đồng to bằng gói thuốc lá đóng vào cửa gỗ chàng đọc thấy:
Trần định Liêu
Kỹ sư
Phòng số 76
Chàng nhẩm 2 lần cho thuộc rồi theo Sáu Lộc xuống đường. Sáu Lộc về lữ quán Majectic, vào thang máy lên phòng ăn ở từng 5. Lên đến nơi, hắn chọn cái bàn kê sát cửa sổ nhìn xuống thương khẩu. Bùi Phác ngồi ở cuối phòng. Sáu Lộc ăn rềnh rang, thực đơn rất thịnh soạn. Làm gián điệp cho địch có khác! Tiền nong tiêu pha rả rích. Chả bù với Bùi Phác, hoạt động cho Sở Mật Vụ nước nhà, tiền tiêu có hạn. Mỗi khi nhớ tới nét mặt cau có của nhân viên phụ trách chi tiêu, chàng không dám ăn, dám uống nữa. Tính từ 1 đồng bạc tính đi. Lắm lúc chàng phát sốt phát rét. Nghĩ đến đó, chàng phì cười. Miếng bít tết trong miệng suýt rơi xuống bàn. Gã bồi đứng sau tưởng chàng gọi, chạy lại:
-Thưa ông cần gì?
-Không.
Một giờ sau, Sáu Lộc ăn xong. Hắn khoan thai trở về phòng. Về không phải để ngủ mà để thay dạ phục rồi gọi taxi xuống khiêu vũ thường Văn Cảnh. Bùi Phác không ngăn được ngạc nhiên khi thấy Sáu Lộc có thái độ nhàn du của cậu con nhà giàu đàng điếm. Từ 8 giờ đến khuya, hắn nhảy liên miên, không nghỉ chân phút nào. Vũ trường đóng cửa, hắn gọi xe vào Chợ Lớn. Taxi ngừng trước tiệm ăn sang trọng cuối đại lõ Đồng Khánh. Hắn lên gác, Bùi Phác lên theo. Khổ thân cho chàng! Bao tử của chàng vốn yếu, không dụng được nhiều thực phẩm mà từ tối đến giờ đã phải ăn 2 bữa cơm thịnh soạn. Cũng may, ăn xong, Sáu Lộc ngoan ngoãn trở về khách sạn. Đợi Sáu Lộc lên giường, tắt đèn, Bùi Phác vặn băng thâu thanh ra nghe. Từ chiều đến giờ, chưa ai nói chuyện với Sáu Lộc. Ngày công tác đầu tiên của chàng đã xong. Chàng vươn ngực thở mạnh như muốn trút hết phiền muộn. Khóa phòng cẩn thận, chàng xuống đường. Vào rạp chiếu bóng bên cạnh, chàng gọi giây nói cho ông Hoàng báo cáo mọi việc. Đúng 2 giờ đêm, cả chàng lẫn Sáu Lộc đều ngủ say sưa trong khách sạn.
Giờ ấy, trong khách sạn Majestic, Văn Bình không ngủ. Ngồi bên chai huýt ky, chàng kiểm điểm lại những việc đã làm. Hồi chiều, sau khi Sáu Lộc và Bùi Phác xuống từng dưới, chàng núp trong căn phòng đối diện phòng Sáu Lộc. tai chàng rất thính. Tiếng giày cao gót phụ nữ nhè nhẹ từ thang máy đi tới, dừng lại trước phòng Sáu Lộc. qua ổ khóa, chàng thấy thiếu phụ lấy chìa khóa trong ví, bình thản mở cửa phòng Bùi Phác. Lúc nàng lọt vào bên trong, quay mặt ra đóng cửa, đối diện với chàng, chàng suýt kêu 1 tiếng khẽ. Nàng đẹp 1 cách lạ lùng. Chàng không nhìn được phần dưới, nhưng chỉ suy qua khuôn mặt mê hồn và bộ ngực cân đối chàng đủ kết luận nếu nàng không là hoa hậu Á châu thì cũng là mỹ nhân. Lòng chàng xôn xao. Da mặt chàng nóng rần lên như đứng gần lò sưởi đầy củi cháy. Hoài của! Nàng đẹp như tiên mà chàng không được quyền mở cửa chào hỏi và gạ gẫm
5 phút sau, mỹ nhân khoan thai khóa cửa, bỏ đi. Lần này, chàng được nhìn rõ phần dưới. Chao ôi! Không biết gót sen ngày xưa của Dương quý Phi nở hoa ra sao, nếu Đường minh Hoàng còn sống và nhòm qua ổ khóa chắc phải giam Quý Phi vào lãnh cung, thâu binh mãi mã, chiêu mộ tướng tài để tràn xuống nước Nam, đoạt cho kỳ được người đẹp! Nàng có đôi xăng đan tuyệt đẹp, quai mạ vàng, 10 móng chân đỏ chót làm tôn màu trắng như ngó sen của cổ chân, làm chàng chú ý tới sợi giây vàng tí xíu gắn nhiều cái chuông nhỏ, khi nàng cất bước reo leng keng nhè nhẹ.
Người đẹp đã đi xuống từng dưới. Chờ một lát, chàng bước ra hành lang. Trời đã tối mịt. Đường Tự Do sáng như sao sa. Dọc bờ sông, tàu bè đậu san sát. Bài hát giật gân của cô đào Marylin Monroe trong phim vui nhộn « Certains l’aiment chaud » từ rạp chiếu bóng bên cạnh rót vào vành tai bâng khuâng của chàng. Tuy nhiên, bản nhạc ồn ào vẫn không trùm lấp được tiếng sột soạt êm ái của làn lụa mềm trên bộ ngực nở nang và phiến loạn, và điệp khúc thánh thót của những chiếc chuông vàng đeo chân nàng. Tuy xa khoảng 100 thước, nhờ nhãn quan tinh anh, Văn Bình không bỏ sót cử chỉ nào của người đẹp. Nàng mở cửa chiếc xe Renault Floride 5 ngựa, mui trần, sơn đỏ, đậu trước bin đinh Ông Tích. Xe nàng vừa chạy, chiếc Alfa Roméo Giuletta SS của chàng cũng rướn mình, êm như trượt trên đồi tuyết. Theo sau các nữ gián điệp, chàng sợ nhất thói lái xe nhanh như bay của họ, bất chấp đèn đỏ ngã tư và hiệu còi của cảnh sát giao thông. Lái đã nhanh, họ lại liều mạng nên kẻ theo sau ít hy vọng bắt kịp. Lần này, chàng cảm thấy vững dạ vì chiếc Floride của nàng, tuy là kiểu thể thao, có thể chạy tới 140 cây số giờ, vẫn chưa thấm tháp đối với chiếc Alfa Roméo đặc biệt ngốn đường trên 200 cây số. Đến ngã tư Lê Lợi – Pasteur, nàng phóng qua mặc dầu đèn đỏ. Báo hại chàng phải xả ga dính theo, trong khi đoàn xe bên trái ào tới như thác lũ, suýt đâm phải chàng. 2 tiếng còi xe cảnh sát thét vang, chàng nhả thêm chân ga, vòng trái xuống đường Hàm Nghi, rồi ra Võ di Nguy, qua cầu Khánh Hội. Văn Bình không ngạc nhiên khi thấy người đẹp muốn sang Khánh Hội, thay vì đi đường Tự Do mất 200 thước, lại chạy vòng 1 cây số. Sự đi vòng này chứng tỏ nàng sợ bị theo. 2 phút sau, nàng dừng trước 1 hộp đêm sang trọng trên đường Trịnh minh Thế. Hộp đêm này mang cái tên rất thơ mộng: Trạm Ái Tình. Đèn ống màu xanh chiếu sáng man mát xuống vỉa hè. Cửa ra vào đóng kín, riềm che kín, máy lạnh chạy ồ ồ. Văn Bình rẽ sang tay phải, đậu xe đoạn bước theo. Trong 1 phút, chàng kiểm điểm lại vai trò của mình. Bộ râu mép ngang tàng và chiếc nơ cánh bướm kếch sù trên cổ đã biến chàng thành tay anh chị thương khẩu vào loại thượng lưu. Trong « bar », ánh đèn mờ mờ 1 cách huyền ảo. Ngồi đầu phòng có thể không thấy cuối phòng. Đông nghịt. Chàng sực nhớ đêm nay là đêm thứ bảy cuối tháng. Khách chơi phần nhiều là thủy thủ ngoại quốc được phép lên bộ để nếm mùi Sàigòn hoa lệ. Bàn nào cũng có 1 bông hoa biết nói, biết làm nũng, và biết vòi tiền. Chàng định tìm 1 xó xỉnh kín đáo thì gã bồi mặt mũi khả ái nghiêng mình chào. Chàng dúi vào tay hắn tờ bạc 100:
-Có bàn nào trống không?
Kinh nghiệm dạy chàng nếu không có thứ ngôn ngữ quốc tế này thì chàng không thể tìm ra chỗ ngồi trong vũ trường. Gã bồi cầm tờ bạc, liếc nhanh rồi ngần ngừ:
-Thưa, thưa …
Chàng chặn họng bằng tờ 100 khác. Nhanh như điện, 2 tờ bạc màu nâu nhảy vào túi trong. Đoạn chẳng nói chẳng rằng, hắn khép nép đi trước, dẫn chàng tới chiếc bàn đặt khuất sau 2 chậu cúc vàng nở hoa rực rỡ. Hắn hỏi chàng:
-Thưa, ông dùng sâm banh?
-Không, tôi uống huýt ky. Cho cả chai nguyên.
Mỹ nhân ngồi không xa chàng mấy. Nàng đang to nhỏ với 1 gã đàn ông trên 40, mặt tròn xoe, mắt lươn, trán hẹp, người lùn. Thoáng nhìn, chàng biết ngay là Lý Biên. Văn Bình không khỏi mừng thầm vì từ khi Lê Châu biệt tích, Lý Biên cũng mất dạng. Biệt thự trong khu Hêrô được trả lại cho công ty địa ốc, tuy khế ước thuê chưa mãn. Lý Biên cụng ly sâm banh với nàng. Nàng cũng là bậc tửu thần. Lý Biên rót 3 ly sâm banh đầy đến miệng, và nàng cầm ngay uống. Và uống 1 hơi ra vẻ thành thạo. Nàng rút thuốc lá, Lý Biên vội bật lửa cho nàng. Trông dáng điệu xuồng xã của 2 người, Văn Bình đoán nàng là nhân tình của Lý Biên. Thân thể tiên nga kia bị thằng mán vọc vào, thật hoài của, và khổ tâm cho thiên hạ! Nghĩ đến thú nhất đời của Lý Biên bên cạnh mỹ nhân, chàng nóng máu, muốn xô ghế đứng dậy đấm vào mặt bị thịt của hắn.
Nhưng kìa …
Một thủy thủ ngoại quốc kéo ghế ngồi cạnh Lý Biên, tự tay rót sâm banh uống, dáng điệu thân mật. Có lẽ hắn là người Tây phương, căn cứ vào thân hình vạm vỡ, cao lớn, bộ râu quai nón xanh ngắt, đôi mắt xanh biếc, mũi lõ. Lý Biên cầm đầu 1 tổ chức buôn lậu. Lý Biên chưa phải là chủ nhân, nhưng ở Sàigòn, hắn được coi là trùm. 5 phút sau, gã thủy thủ đứng dậy ra ngoài. Đến lượt Lý Biên để người đẹp ngồi 1 mình trước đống vỏ chai, rồi đi lại bàn điện thoại. Song hắn không gọi điện thoại, mà là trò chuyện với 1 khách chơi ngoại quốc. Văn Bình vuôn vai, tiến lại. Gần đấy là cái máy hát tự động, đang ong ỏng bài Rock ‘n Roll. Chàng ung dung đốt điếu Salem, rồi quay số gọi cho Nguyên Hương. Tội nghiệp cô bé chưa chồng phải làm đêm tại văn phòng ông Hoàng! Nửa phút sau, Văn Bình nghe giọng nói như rót mật vào tai của nàng. Chàng nói mật hiệu. Nàng đáp lại. Văn Bình hôn chùn chụt trong ống nói:
-Thức khuya thế em?
Nàng đáp, tỉnh như sáo sậu:
-Ông cụ bắt đợi anh gọi về.
-Ông cụ còn đấy không?
-Còn, nhưng bận lắm. Ông cụ dặn anh nói chuyện với em.
-Tuân lệnh hoàng hậu. Phác phúc trình xong chưa?
-Mới báo cáo xong. Hồi tối, Sáu Lộc tiếp xúc với kỹ sư Trần định Liêu, phòng số 76, bin đinh Nguyễn Huệ.
Văn Bình lẩm bẩm:
-Trần định Liêu? Có phải anh chàng mũi gãy, vừa làm cho ta, vừa làm cho RU, phải không?
-Phải.
-Ông cụ nghĩ sao?
-Ông cụ dặn tùy anh định đoạt.
-Thế thì được. Em liên lạc ngay với ban Hành Động, phái đoàn công tác đặc biệt tới bắt kỹ sư Liêu. Bắt công khai đấy nghe. Tội danh: thông đồng với địch.
Nguyên Hương tỏ vẻ ngạc nhiên:
-Liêu là người của mình. Tuy làm « nhị trùng », Liêu không thật lòng với họ. Em nghi họ mượn tay mình để giết Liêu.
Văn Bình « ồ » một tiếng rồi nói:
-Thông minh đấy. Nhưng đã có trí thông minh thì đừng hỏi vặn nữa. Anh nói chuyện với em tại hộp đêm, không phải ở nhà riêng mà tha hồ la hét.
Đầu giây, im lặng 1 phút. Rồi tiếng Nguyên Hương:
-Anh gọi từ hộp đêm nào?
Chàng cười:
-Đi công việc, đâu phải nhàn du mà có gái đẹp! Em chỉ ghen thôi.
Chàng đặt ống nói. Tuy không phải là vị đạo tiên, có mắt thông thiên, chàng vẫn đoán được bộ mặt nhăn nhó của Nguyên Hương. Nàng sẽ mím môi hỏi dồn: Alô, alô, anh Văn Bình, phải không? Anh Văn Bình … và đến khi không còn tiếng vo vo, điện đàm đã cắt, nàng dằn mạnh ống nói xuống bàn, làm lọ mực xanh đổ tung tóe. Gã vệ sĩ của ông Hoàng đứng bên, chống nạnh, thái độ nửa mừng, nửa bực bội, chắc sẽ dề môi:
-Thằng cha họ Sở, phải không?
Và là lần thứ 100, Nguyên Hương sẽ vớ lọ mực xanh bị đổ tung tóe ném hú họa vào mình hắn. Hắn né tránh, mực rơi đầy tường. Hắn chạy ra vườn cười ha hả. Ngồi lại 1 mình, bên đống hồ sơ dày cộm và nhức óc, Nguyên Hương sẽ khóc thút thít 1 vài phút trước khi tiếng nói của ông Hoàng trong interphone rè rè:
-Mang hồ sơ RS vào đây.
Điều chàng đoán đã diễn ra đúng hệt trong phòng Nguyên Hương, chỉ khác 1 điểm nhỏ: lần này dằn điện thoại xuống bàn, nàng làm đổ bình mực đỏ, và bình mực đỏ này ném trúng mặt gã vệ sĩ đùa dai, không trật ra ngoài như những lần trước. Gã vệ sĩ không lấy làm giận, trái lại hắn tươi cười:
-Chốc nữa tôi sẽ để bộ mặt đầy mực đi theo ông cụ vào dinh ông Bộ trưởng.
Nguyên Hương bĩu môi:
-Mặc anh, tôi không biết.
Tiếng ông Hoàng lại giục:
-Hồ sơ RS đâu?
Nguyên Hương vừa trình hồ sơ thì ông Hoàng nheo mắt, thái độ nửa ngạc nhiên, nửa riễu cợt:
-Lại khóc rồi!
Nàng chống chế:
-Thưa không.
-Văn Bình báo cáo ra sao?
-Anh ấy yêu cầu bắt ngay kỹ sư Trần định Liêu.
-Cho lệnh bắt ngay đi.
-Liêu không phạm tội gì cả. Y vẫn tuyệt đối trung thành với Sở.
-Dốt lắm. Họ nghi Liêu là nhị trùng, họ dặn Sáu Lộc giả vờ đến phòng Liêu để tạo cho ta cái cảm tưởng rằng Liêu liên lạc mật thiết với Sáu Lộc. Nếu ta đã dùng Liêu làm nhị trùng tất ta làm ngơ không can thiệp khi thấy Sáu Lộc tiếp xúc với Liêu. Ta phải tỏ vẻ kinh ngạc. Ta phải tỏ cho địch biết Liêu không phải là nhân viên của ta trà trộn vào cơ sở địch, nghĩa là hiện nay ta phải đóng vai thằng ngốc.
-Thưa vâng.
-Dặn ban Hành động tìm cách úp mở để lọt tin này cho báo chí. Đừng cho báo chí loan tin rõ, chỉ nói 1 viên kỹ sư làm tại công ty Hàng không Dân sự bị bắt về tội phương hại anh ninh quốc phòng. Thế thôi.
-Dạ.
Ông Hoàng đeo kính vào mắt rồi cúi đầu xuống tập hồ sơ RS. Ở phòng bên, Nguyên Hương quay số cho ban Hành động.
Chuyến xe đi Ban mê Thuột thứ nhất trong ngày rầm rầm chạy qua con đường trước biệt thự. Gió lạnh cuối năm thổi qua bụi mía trong vườn rào rào.
Chú thích:
(1) xin đọc « Một vụ đánh cắp tài liệu nguyên tử », đã xuất bản.
(2) theo thời gian tính, bộ truyện này là 1 trong những tiểu thuyết đầu tay của Người Thứ Tám. Khi ấy, Nguyên Hương chưa khăng khít với Z.28.
(3) Như đã tình bày ở trên, truyện này được viết năm 1958 khi kế hoạch vệ tinh còn phôi thai.
Z.28 Buôn Súng Lậu Z.28 Buôn Súng Lậu - Người Thứ Tám Z.28 Buôn Súng Lậu