Số lần đọc/download: 1699 / 66
Cập nhật: 2018-01-13 09:30:58 +0700
Chương 1: Võ Sĩ Bịt Mặt
L
ời chú thích của tác giả:
Như mọi lần, tác giả trân trọng nhắn nhủ với bạn đọc thân mến rằng, tuy dựa vào thực tế địa lý và thời sự, những nhân vật và tình tiết mà cuốn tiểu thuyết này chứa đựng, chỉ là sản phẩm của tưởng tượng. Mục đích duy nhất của người viết là mua vui cho bạn đọc, bởi vậy nếu trong muôn một, có sự gần gặn hoặc trùng hợp với sự việc xảy ra ngoài đời, đó chỉ là ngẫu nhiên, ngoài ý muốn và trách nhiệm của tác giả.
NGƯỜI THỨ TÁM
I
Võ sĩ bịt mặt
-Đánh nữa, đánh mạnh nữa đi!
-Cho « ăn trầu » nhiều vào!
-Hoan hô võ sĩ bịt mặt!
-Hoan hô võ sĩ Huỳnh Lợi!
Hàng trăm tiếng hò reo, hoan hô, cùng phát ra một lúc. Quang cảnh võ trường nhộn nhịp, hỗn độn. Hơn 4.000 người vây kín võ đài nhỏ xíu. Đèn pha sáng rực, chiếu vào trận đấu giữa hai võ sĩ tên tuổi của làng đấm Sàigòn. Người dong dỏng cao, nét mặt nghiêm nghị, võ sĩ Huỳnh Lợi là nhà quán quân hạng ruồi từng thượng đài nhiều lần. Tiếng cồng vào hiệp 2 vừa dứt, đám đông đã ồn ào như ong vỡ tổ. Khách mộ điệu không tin võ sĩ bịt mặt chịu nổi 8 hiệp với vô địch Huỳnh Lợi. Võ sĩ bịt mặt là một thanh niên có thân hình lực lưỡng, đeo mặt nạ nhung. Không ai biết tên thật của chàng. Thỉnh thoảng, chàng mới thượng đài, và mỗi lần về một môn võ khác nhau. Nửa năm trước, chàng đấu võ tự do trong Chợ Lớn. Cuộc so găng này với Huỳnh Lợi diễn ra trong giải trí trường Thị Nghè, một đêm trời trong và mát.
-A, hay quá, hay quá!
Công chúng la hét. Huỳnh Lợi vừa đấm thật mạnh vào màng tang của võ sĩ bịt mặt. Người này ngã khuỵu, 2 găng tay múa lên như đánh gió. Quả thứ hai trúng cằm. Võ sĩ bịt mặt nằm sóng soài trên đài. Tiếng vỗ tay nổi vang tứ phía. Trọng tài quỳ xuống, dõng dạc đếm:
-1, 2, 3, 4, 5 …
Võ sĩ bịt mặt chống cánh tay nhỏm dậy. Chàng đứng chưa vững, 1 trái đấm thôi sơn cực mạnh giáng vào ngực. Võ sĩ bịt mặt nằm quay trên sàn, không dậy nữa. Huỳnh Lợi gập mình làm đôi, trong áo choàng sa tanh đỏ, chào khán giả. Trong khi ấy, chàng võ sĩ bịt mặt nhè nhẹ ngồi dậy, và lủi xuống đài. Chàng bước nhanh vào phòng thay áo. Bên ngoài, thiên hạ còn bận khen ngợi Huỳnh Lợi, và hoan nghênh cặp võ sĩ khác. Không ai đoái hoài tới kẻ thua trận chớp nhoáng, và nhục nhã như chàng. Chàng bỏ găng vào va li, mặc bộ âu phục xám lên, đoạn chụp mũ dạ vành to vào đầu, lẻn ra ngoài. Lệ thường, trời Sàigòn nóng như lò lửa. Tuy nhiên, đêm nay lại phây phẩy gió mát là lạ xen lẫn hơi lạnh của biển. Chàng bùi ngùi nhớ lại những đêm thu đi trong gió heo may ở đê Cổ Ngư, Hà nội.
Đến xe, chàng nhìn trước nhìn sau 1 phút. Đó là thói quen lâu năm của chàng. Làm nghề gián điệp, chàng luôn luôn cảm thấy bị theo dõi, mặc dầu chàng đang sống trên đất nhà, trong sự bảo vệ của cơ quan Mật vụ xuất quỷ nhập thần của ông Hoàng. Chung quanh, không có dấu hiệu nào khả nghi. Tuy nhiên, lòng chàng vẫn nao nao. Xe hơi của chàng là chiếc Alpine, kiểu xe đua mới tinh, nhỏ xíu, loại A.904, tuy chứa 5 mã lực mà chạy trên 160 cây số giờ. Cửa xe hé mở, chàng kéo kính định chui vào thì bên trong nổi lên chuỗi cười nho nhỏ quen thuộc:
-Chào anh Lê Châu.
Lê Châu, nhà võ sĩ bịt mặt, giật mình. Mùi nước hoa đắt tiền từ băng sau chiếc xe đua tí hon xông lên, như chẹn ngực chàng. Lê Chân nheo mắt, mỉm cười:
-Nguyên Hương. Ngỡ là ai!
Nguyên Hương thu mình trong góc xe, miệng phì phèo thuốc lá Benson của Anh. Nàng hỏi:
-Anh thua, phải không?
Lê Châu, đóng cửa xe, cho máy chạy:
-Thua. Lúc nãy, cô chứng kiến cuộc đấu à?
Cô thư ký trẻ đẹp, có thân hình bốc lửa của ông Hoàng, cười trả một cách bí mật:
-Cần gì đi xem mới biết. Anh đóng kịch tài quá. Thành thật khen ngợi anh.
Chiếc Alpine rú lên, vọt ra ngoài giải trí trường, rẽ sang bên phải, vào đường hẻm về trung tâm Sàigòn. Lê Châu sang số 2, nói với Nguyên Hương:
-Khen xuông thì ăn thua gì, thưa cô? Văn Bình không hề được cô khen mà vẫn sướng hơn tôi. Giá cô đừng khen và ban cho tôi phần mười cái mà cô dành cho Văn Bình thì sung sướng biết mấy.
Nàng ném điếu thuốc xuống đường:
-Anh tham lắm. Mỗi người một hoàn cảnh. Ví với Văn Bình sao được? Nhưng thôi, lúc này tôi cũng không muốn làm anh buồn.
Nói xong, nàng nhổm lên, hôn vào má Lê Châu. Chàng điệp viên đẹp trai thở dài:
-Cám ơn cô. Thân hình cô đẹp như nặn. Rõ Văn Bình tốt số.
Nguyên Hương nín thinh. Văn Bình tốt số thật. Nàng đem lòng yêu Văn Bình từ lâu, nhưng tuy là người yêu công khai của nàng, Văn Bình ít khi chịu ở với nàng một tuần lễ hạnh phúc ngoài bãi biển, hay trên đỉnh núi. Văn Bình lao đầu và công tác hết năm này qua tháng khác. Mỗi khi về nhà, chàng lại chúi mũi vào xó xỉnh sặc mùi rượu huýt ky, thuốc lá Salem và gái đẹp đĩ thõa. Hiểu ý nàng, Lê Châu hạ giọng:
-Xin lỗi cô. Hắn biến mất rồi, phải không?
-Vâng, Z.28 đi công tác vắng.
Nàng cúi nhìn đồng hồ tay dạ quang. 10 giờ đêm. Nàng nói với Lê Châu:
-Ông Hoàng sai tôi tới gặp anh.
Lê Châu sang số 4, xe phóng nhanh như tên bắn trên con đường vòng từ Thị Nghè sang Gia Định. Chàng nhún vai hỏi:
-Bao giờ?
-Ngay bây giờ.
Nàng đưa cho Lê Châu cái phong bì nâu, cỡ nhỏ, dán kín:
-Chi tiết công tác được ghi sẵn bên trong. Anh đọc thuộc lòng rồi đốt giùm trước giờ hành sự. Trong nửa giờ, hắn sẽ về đến nhà. Ông Hoàng chúc anh may mắn.
Lê Châu gật đầu, đáp:
-Vẽ. Tôi chỉ mong được cô chúc thôi. Ông Hoàng chúc làm gì? Làm nghề này không nên chúc thượng lộ bình an. Sống hay chết cũng như tài với xỉu trên chiếu bạc, phải không thưa cô?
-Phải. Tôi xin chúc anh may mắn.
Lê Châu dừng xe bên đường. Chàng nghiêng đầu, nắm tay Nguyên Hương kéo sát lại, đoạn hôn lên môi nàng. Nàng định vùng ra, nhưng sau một phần mười tích tắc lại để yên cho Lê Châu hôn. Nàng không yêu Lê Châu. Nhưng không phải lần đầu nàng bị nam đồng nghiệp của Sở lợi dụng hoàn cảnh để làm hỗn. Tuy không yêu, nàng không kháng cự vì lệ thường, họ đi không trở lại. Trong trường hợp này, nàng cảm thấy không nên tiếc một cái hôn. Huống chi lần này, Lê Châu cũng được giao phó một công tác quan trọng, ít hy vọng trở về để làm hỗn với nàng lần nữa. Nàng ngửa mặt dưới cái hôn đắm đuối của Lê Châu. Lê Châu run lên vì sung sướng. Hôn xong, Nguyên Hương cầm xắc da bên mình và nói:
-Thôi, tôi xuống ở đây. Tôi để sẵn khẩu súng trong hộc xe cho anh.
Lê Châu kéo ghế, mở cửa xe cho nàng xuống. Nguyên Hương đi khuất vào bóng tối. Lê Châu thở dài, sang số cho xe chạy tuốt lên cầu. Ánh điện rực rỡ của rạp chiếu bóng Cao đồng Hưng như tiếng chuông đánh thức chàng khỏi giấc ngủ mê mệt. Công tác mà chàng sắp thi hành được ông Hoàng bố trí từ nhiều tháng trước. Từng chi tiết tỉ mỉ được vạch sẵn, chàng chỉ như cái đồng hồ tốt đợi lên giây là chạy. Gần đến lăng Tả Quân, Lê Châu đậu xe lần nữa, tạt vào quán giải khát bên đường, uống rượu mạnh. Đã lâu không có dịp luyện lại gân cốt, chàng thấy thân thể không được nhanh nhẹn như xưa. Uống xong, dạ dầy ấm hẳn. Lê Châu huýt sáo miệng, lái xe qua cầu Bông về Đa Kao. Nơi chàng đến là cái bin đinh 4 tầng mới cất gần cầu Công Lý nối dài. Lê Châu tắt máy cách bin đinh 200 thước, rồi bách bộ tới. Tòa nhà chưa xây xong nên gạch ngói, tre nứa còn ngổn ngang. Ngọn đèn đỏ treo lủng lẳng trên cây cột cao không đủ soi sáng vùng đất rộng thênh thang, khiến Lê Châu bước vội, sa vào vũng nước. Chàng rút giày, miệng rủa thầm. Khẩu Colt 12 đeo dưới nách mang lại cho chàng cảm giác thoải mái và kiêu hãnh. Đến cầu thang số 3, Lê Châu trèo lên. Căn phòng chàng tìm ở từng nhì cuối hành lang, Đèn tối lờ mờ. Phòng số 17. Chàng dừng lại trước cửa. Nín hơi, chàng biết ngay người trong phòng làm gì. Tiếng nước trên hoa sen chảy xuống róc rách tiết lộ hắn ở trong buồng tắm. Lê Châu rút chìa khóa trong túi. Chìa khóa phòng 17, ông Hoàng trao tận tay chàng tuần trước mà mãi đến nay chàng mới có cơ hội sử dụng. Cánh cửa mở vào êm ru. Bên trong là phòng khách, trang trí tối tân và lộn lẫy. Chủ nhân phải có bạc triệu mới sắm nổi ly chén pha lê nhiều màu và nhất là bức tranh lập thể của danh họa Picasso. Chàng đút tay vào túi quần, tần ngần ngắm bức tranh. 1 thiếu phụ khỏa thân ngồi bên cửa sổ chải đầu. Theo thời giá, bức tranh này phải mua tới nửa triệu đồng. Tiếng nước vẫn chảy đều đều trong buồng tắm. Lê Châu đánh diêm châm thuốc hút, đoạn mở buýp phê lấy rượu. Chàng băn khoăn 1 lát trước chai Martell và chai Bourbon. Chắt lưỡi, chàng rót Bourbon ra ly. Lê Châu vốn nghiện Martell nhưng mua rượu Bourbon lúc này không phải dễ. Lâu lắm chưa được uống, Lê Châu cạn 1 hơi ba ly đầy ắp không pha nước. Tắm xong, chủ nhân mở cửa. Chợt thấy Lê Châu, hắn giật mình đứng lại, hỏi to:
-Ông là ai?
Lê Châu cất mũ, cúi đầu chào như võ sĩ Huỳnh Lợi chào trên võ đài Thị Nghè:
-Tôi là ai, chắc ông thừa biết.
Huỳnh Lợi -phải, hắn là Huỳnh Lợi- lắc đầu:
-Tôi là Huỳnh Lợi, võ sư Huỳnh Lợi. Còn ông là ai, tôi không được biết.
Lê Châu cười ngạo nghễ:
-Ông không biết ư? Ông nói dối đấy. Tôi là …
Sực nhớ ra, Huỳnh Lợi cướp lời:
-À, tôi biết rồi. Ông là nhà võ sĩ bịt mặt.
Lê Châu cười ha hả:
-Ông bạn giỏi đấy. Ông bạn biết tôi đến đây làm gì không?
Huỳnh Lợi đáp, giọng khinh khỉnh:
-Ông làm gì, tôi không cần biết. Đây là phòng riêng của tôi, ông nhớ cho, và tôi có thể hạ ông đo ván lần nữa ngay trong phòng nếu ông thiếu lễ độ.
Lê Châu quăng ly rượu xuống ghế, cười ngất:
-Tôi đến đây để thụ giáo bài học đo ván lần nữa.
Huỳnh Lợi cười gằn:
-Vậy thì được.
Nhà quán quân quyền Anh cởi áo choàng, vứt lên nóc buýp phê, đoạn hất hàm:
-Mời ông. Tiên khách, hậu chủ.
Lê Châu để nguyên vét tông, tiến lên 2 bước và đấm thẳng vào mặt Huỳnh Lợi. Huỳnh Lợi nhún vai ra vẻ coi thường, rồi đưa tay ra gạt. Nhưng khác với cú đấm rụt rè của võ sĩ bịt mặt, ngón đòn của Lê Châu lại mạnh mẽ khác thường. Tay Huỳnh Lợi tê dại hẳn. Lê Châu gật gù:
-Đau tay rồi, phải không?
Bực tức, Huỳnh Lợi gầm lên, nhảy sát vào người Lê Châu đánh tới tấp. Lê Châu không né, nhưng vừa chịu đòn, chàng vừa phản công bằng cú móc hàm khô khan và chắc nịch. Huỳnh Lợi loạng choạng suýt ngã. Lê Châu đỡ Huỳnh Lợi, miệng mỉm cười:
-Bây giờ, chắc anh đã biết nhà võ sĩ bịt mặt khác với võ sĩ không bịt mặt.
Không đáp, Huỳnh Lợi bồi thêm cú đánh vào mặt. Lần này, Lê Châu dùng nhu đạo quật đối phương ngã chổng 4 vó trên sàn. Đánh xong, chàng chậm rãi nói:
-Tôi khuyên anh đừng làm càn nữa, vô ích. Sức anh không địch nổi tôi đâu. Sở dĩ tôi chịu thua anh trên đài vì tôi biết anh cần tiền. Thắng tôi, anh được lĩnh 200.000, một phần thưởng khá lớn. Hiện nay, tôi sẵn lòng biếu thêm 1 món tiền nữa, 1 món tiền gấp ba nếu anh cộng tác.
Huỳnh Lợi ngồi dậy, nắn tay chân, dáng điệu ngơ ngác:
-Cộng tác? Cộng tác về việc gì?
Lê Châu dề môi:
-Thôi, giấu nhau làm gì nữa. Xin tự giới thiệu tôi là Lê Châu của Sở Phản gián Việt Nam. Còn anh, anh chưa nói tôi cũng biết. Anh là « hộp thư » của RU, cơ quan gián điệp Sô viết, tại đây. Tôi cần điều đình với anh 1 việc trong phạm vi nghề nghiệp.
Lấy lại vẻ mặt bình tĩnh của tay gián điệp lì lợm, Huỳnh Lợi nói:
-Muốn gì, anh cứ nói. Nếu xét ra làm được tôi sẽ không từ chối. Nhược bằng …
Lê Châu xua tay:
-Anh không thể từ chối. Chúng tôi đã bố trí chu đáo. Anh chỉ có thể vâng theo ý muốn của tôi thôi.
Huỳnh Lợi quắc mắt:
-Anh nói dễ nghe nhỉ?
-Nói thật đấy. Nếu anh từ chối, bắt buộc tôi phải ám sát mẹ anh và vợ anh hiện ở Mỹ tho.
-Súc vật.
-Cám ơn. Anh chửi tôi, vì anh còn nhiều tình cảm, nghĩa là anh còn thương mẹ anh, và vợ anh. Chúng tôi được tin 1 điệp viên RU nhảy dù đêm qua xuống vùng ngoại ô Sàigòn. Anh là « hộp thư » RU, và được chỉ thị tiếp xúc với điệp viên này. Đấy, anh xem, chúng tôi đã biết hết. Tôi chỉ cần anh giúp 1 việc nhỏ.
-Nếu tôi đồng ý, anh sẽ xử trí ra sao?
-Sáu chục vạn đồng, 1 chiếu khán thông hành ra ngoại quốc sau khi kế hoạch thành công.
-Tôi cần biết nội dung của kế hoạch.
-Anh không được quyền biết. Vả lại, chính tôi cũng chưa biết.
-Thú thật với anh, tôi không biết người nhảy dù đêm qua hiện ở đâu.
Lê Châu cười khà khà:
-Lấy vải thưa che mắt thánh sao nổi? Anh phải tuyệt đối thành thật, nếu không sẽ bị nghiêm trị. Đây, nếu anh còn giấu diếm, tôi xin nói thêm người nhảy dù hồi 3 giờ sáng xuống Bà Điểm ấy đang ngụ tại khách sạn Đồng Khánh, dưới tên Phan Hiếu, trung tá quân đội cộng hòa.
Huỳnh Lợi thè lưỡi ra như muốn liếm hết nước miếng quanh mép. Thái độ này bộc lộ 1 sự kinh ngạc dị thường. Hắn nói giọng run run:
-Vâng, nếu vậy tôi không dám giấu nữa. Đêm nay, Phan Hiếu sẽ đến đây gặp tôi.
-Mấy giờ?
-2 giờ 15 phút.
Lê Châu châm thuốc cho Huỳnh Lợi hút, đoạn chàng đẩy trước mặt hắn mảnh giấy và cây bút chì, miệng nói:
-Viết đi: mật hiệu trao đổi, thể thức gặp gỡ.
Như máy, Huỳnh Lợi ngoan ngoãn ngồi viết hí hoáy. Lê Châu đọc xong, bỏ vào túi áo. Chàng xây lưng lại Huỳnh Lợi, rót rượu uống. Đó là kế mọn của chàng. Chàng chót hứa không giết hắn sau khi hắn khai thật nên không thể phủi ước. Mệnh lệnh của ông Hoàng đã rõ rệt: trong khi hành sự, chàng không được lưu lại 1 dấu hiệu cỏn con nào khả dĩ dẫn đường chỉ nẻo cho địch. Để Huỳnh Lợi sống, hắn sẽ thông tin cho RU. Sở dĩ chàng xây lưng về phía Huỳnh Lợi, giả vờ lơ đãng, là để dụ hắn đánh trộm, và chàng có thể giết hắn 1 cách ổn thỏa. Vô tình mắc mưu, Huỳnh Lợi rướn mình đánh thật mạnh vào gáy Lê Châu. Nghe tiếng gió sau lưng, Lê Châu lạng người, và dùng thế phản công Thái cực đạo phóng chân vào bụng Huỳnh Lợi. Thế võ hiểm này hạ Huỳnh Lợi trong nháy mắt. Hắn ôm bụng nhăn nhó, đoạn ngã ngồi xuống ghế. Lê Châu bồi thêm phát đánh bằng sống bàn tay vào yết hầu. Huỳnh Lợi nằm lịm thiêm thiếp. Lê Châu dốc hết chai rượu Bourbon thơm phức vào miệng, và lên trên mình hắn. Xong xuôi, chàng lục tủ lấy bộ âu phục tẩm đầy rượu, và mặc cho Huỳnh Lợi.
Chàng mở cửa nhìn ra ngoài. Vào giờ này, khu bin đinh không còn ai. Chàng xốc Huỳnh Lợi lên vai, ra hành lang, xuống dưới bằng cầu thang ốc. Chiếc Ford to tướng của Huỳnh Lợi còn nguyên chìa khóa công tắc. Chàng ấn ga nhè nhẹ. 22 ngựa của chiếc xe Mỹ đẩy đi êm ru. Lê Châu lái lên Tân sơn nhất. Qua trạm săng Caltex, tới sân vận động quân đội, chàng dừng xe, nhảy xuống. Từ trong bóng tối, 1 ông già bé nhỏ, lù khù đi ra, trên miệng còn nguyên điếu xì gà ngạo nghễ: đó là ông Hoàng. Ông Hoàng ra lệnh:
-Anh về đi. Để hắn cho tôi.
1 chiếc Vespa đợi chàng bên đường, động cơ còn nóng. Chàng trèo lên, nổ máy về cầu Công Lý. Chàng thừa biết ông Hoàng sẽ lái chiếc Ford ra ngoại ô, chọn nơi nào tối, húc vào cột giây thép với Huỳnh Lợi chết gục trước vô lăng.
Khi Lê Châu về phòng, đồng hồ chỉ đúng 2 giờ khuya. Còn 15 phút nữa. Chàng mở thêm chai Martell, Chàng uống rượu bao nhiêu cũng không say. Lần công tác ở Trung cộng với Văn Bình, chàng ngả một đêm 5 chai rượu mạnh hạng nhất. Lê Châu bắt chân chữ ngũ, cười 1 mình. Chợt có tiếng gõ cửa nhè nhẹ nổi lên. Ba tiếng dài. Hai tiếng ngắn. Mật hiệu.
Phan Hiếu bước vào. Hắn cao bằng Lê Châu, song vẻ người thon hơn, lông máy rậm như nét mác vẽ trên đôi mắt sâu thẳm. Hắn chào trước:
-Chào bạn. Tôi là Phan Hiếu. Họ Phan cũng như Phan huy Chú, Phan đình Phùng.
Lê Châu đáp:
-Hân hạnh chào anh. Tôi là Huỳnh Lợi. Huỳnh đây không phải như Huỳnh thúc Kháng. Họ Huỳnh này khác.
Trao mật hiệu liên lạc xong, Phan Hiếu ngồi xuống sa lông, cử chỉ tự nhiên như đã đến nhiều lần. Lê Châu hỏi:
-Mời anh dùng rượu cho ấm bụng?
Phan Hiếu lắc đầu:
-Không. Tôi muốn đến đó ngay.
Nhìn đồng hồ trên tường, Lê Châu nói:
-Còn sớm anh ạ. Ngồi nói chuyện với nhau 1 chút. Gớm, lâu ngày không được về Bắc, nhớ quay nhớ quắt.
-Sao anh không xin đổi về?
-Biết xin ai được?
-Nói với A22.
A22 là ai, Lê Châu không biết. Hỏi Phan Hiếu thì lộ. Song chàng hỏi liều:
-Khốn nỗi, tôi ít được gặp A22.
Phan Hiếu tỏ dấu ngạc nhiên:
-Anh bảo ít khi gặp A22 ư? Anh nói tôi không hiểu gì hết. Trước khi tôi rời Hà nội, thượng cấp cho biết anh là « hộp thư » của A22 tức Lý Biên.
À, A22 là Lý Biên, kẻ cầm đầu cơ sở RU ở đây. Lê Châu vẫn không biến sắc:
-Lát nữa nhờ anh nói giùm với A22 cho tôi. À, chuyến này anh vào đây về công tác gì?
-Công tác ZW.
-Dùng mật mã nào?
-Mật mã số 4.
Nói xong, Phan Hiếu bật tỉnh ngộ. Vui miệng, hắn đã tiết lộ những điều mà « hộp thư » không cần biết. Hắn vụt đứng dậy như lò so:
-Đồng chí hỏi nhiều điều không cuộc phạm vi hoạt động của mình. Phiền đồng chí dẫn tôi đến đấy ngay kẻo không kịp.
-Còn nhiều thời giờ chán! Vả lại,, tôi chưa muốn dẫn anh đi bây giờ.
Phan Hiếu trợn mắt:
-Đồng chí dám cưỡng lại lệnh trên ư?
Lê Châu ung dung đáp:
-Tôi chưa hoàn toàn tin anh. Lệnh trên dặn tôi thận trọng. Tôi cần kiểm điểm lại lời anh nói. Số hiệu anh bao nhiêu?
-49.
-Ở đây bao lâu?
-2 tuần.
-Xong việc về bằng cách nào?
Câu hỏi của Lê Châu làm Phan Hiếu đứng phắt dậy. Hắn cho tay vào túi áo, rút súng lục. Qua những câu hỏi kỳ quặc của Lê Châu, hắn linh tính là gặp lầm người. Câu hỏi cuối cùng này không còn làm hắn hoài nghi nữa. Đích thực Lê Châu không phải là « hộp thư » RU. Phan Hiếu chĩa súng dọa bắn, nhưng Lê Châu đã nhảy vụt tới, bàn chân phải phóng trúng cườm tay cầm súng. Khẩu Mauser 7,65 rơi xuống sàn gác. Phan Hiếu cúi xuống nhặt thì Lê Châu giáng đòn vào ngang vai. Phan Hiếu gập lưng xuống vì đau đớn. Lê Châu bồi thêm cú nữa vào màng tang. Nhưng, như được ban phép nhiệm màu, Phan Hiếu vùng lên, 2 tay ôm lưng Lê Châu trong thế quật nhu đạo cực hiểm. Lê Châu gỡ ra song Phan Hiếu đã thúc cùi tay vào ngực chàng. Lê Châu có cảm giác như buồng phổi bị xé rách làm đôi. Chàng không ngờ đối phương bị say đòn mà còn phản công mãnh liệt. Thu toàn lực vào bàn tay phải, chàng hạ atémi vào cổ đối phương. Phan Hiếu buông chàng ra, ngã vật vào đi văng. Tuy vậy, hắn nói to:
-Té ra anh không phải là Huỳnh Lợi!
Lê Châu gật đầu:
-Anh biết muộn quá rồi. Giờ này Huỳnh Lợi đã chết. Nếu chịu cộng tác, anh sẽ được chở đi bệnh viện.
-Cám ơn, tôi không cần.
-Anh sẽ chết uổng mạng.
-Chết vì công vụ không phải vô ích.
Phan Hiếu cho bàn tay vào miệng. Chàng dư biết hắn nuốt thuốc độc, nhưng đứng yên, không can thiệp. 1 phút sau, Phan Hiếu co quắp toàn thân, rẫy lên đành đạch rồi tắt thở. Lục túi hắn, chàng tìm thấy cái ví da Tây mới tinh. Trong ví, ngoài tiền nong, còn có nửa đồng Mỹ kim. Chàng đưa đồng Mỹ kim này lên ánh sáng để quan sát. Tờ bạc được cắt bằng kéo, không thẳng băng 1 đường mà là ngoằn ngoèo. Đó là vật liên lạc. A22 giữ nửa thứ nhì của tờ bạc. Kiểu liên lạc này được thông dụng trong giới buôn lậu quốc tế. Chàng thầm phục ông Hoàng vì ông đã nói trong ví Phan Hiếu có nửa đồng đôla dùng làm mật hiệu liên lạc. Từ phút này, chàng sẽ đóng vai Phan Hiếu. Chàng không sợ lộ vì ít người biết chàng, và chàng có nhiều hy vọng Lý Biên không biết mặt Phan Hiếu. Theo nguyên tắc « hộp thư », Phan Hiếu chỉ biết Huỳnh Lợi, và Lý Biên cũng chỉ biết Huỳnh Lợi. Muốn tiếp xúc với Lý Biên, Phan Hiếu phải qua trung gian Huỳnh Lợi.
Lê Châu xốc cổ áo, gọi điện thoại cho ông Hoàng. Chàng muốn thi thể Phan Hiếu được mang đi khỏi bin đinh nội đêm nay. 10 phút sau, Lê Châu xuống thang, lái xe đến nhà Lý Biên, 1 biệt thự rộng mênh mông trong khu Hêrô, ở Tân Định. Lý Biên nuôi nhiều chó berger to lớn, và hung dữ. Tường rào mắc kẽm gai, đứng ngoài không nhìn được vào trong, phần bị tôn che kín, phần khác vì giàn hoa leo um tùm. Sân biệt thự rộng gần nửa mẫu đất. Lê Châu ấn chuông điện. Đêm khuya tịch mịch, tiếng chuông kêu vang. Lê Châu thấy lòng hồi hộp. Tuy không phải lần đầu chàng nhận công tác nguy hiểm, nhưng là lần đầu chàng đội lốt nhân viên địch. Nếu Lý Biên chưa biết mặt Phan Hiếu, hoặc RU không gửi ảnh của Hiếu cho Lý Biên, chàng có hy vọng đánh lừa hắn. Ngược lại … Lê Châu không muốn nghĩ tới giả thuyết đen tối này nữa. Trong nửa phút đồng hồ đợi bên cổng, dưới cơn gió đêm lành lạnh, gợi cảm, chàng bâng khuâng nhớ tới những đêm sống bên những thân thể căng phồng, trắng muốt như ngó sen, và nóng bỏng như vừa được lấy trong lò lửa ra. Đêm lạnh thế này, được chui vào mền bông với mỹ nhân thì sướng biết mấy! Tiếng giày lạo xạo trên lối đi rải sỏi làm chàng tỉnh mộng. Khóa cổng lách cách mở. 1 cái đầu đàn ông ló ra:
-Ông hỏi ai?
-Tôi là bạn ông Lý Biên.
-Ông hẹn trước chưa?
-Rồi.
Lê Châu hơi ngạc nhiên vì những câu hỏi kỳ lạ. Tuy vậy, chàng chỉ ngạc nhiên thoáng qua. Lý Biên đón chàng ngoài tam cấp, cạnh bồn thược dược thơm thơm. Hắn lùn, thấp, mặt tròn như cái đĩa tây, mép lún phún cặp râu Hoa Kỳ gọt tỉa kỹ lưỡng. Dưới trán hẹp và gồ, thấp thoáng bộ lông mày thưa thớt và đôi mắt nhỏ ti hí. Không cần nói chuyện lâu, Lê Châu nhìn tướng diện Lý Biên đã biết hắn là kẻ nham hiểm, bần tiện và tiểu nhân. Lý Biên chìa tay bắt:
-Chào anh. Đợi anh mãi.
Lê Châu nhún vai, thi lễ:
-Xin lỗi anh. Tôi là Phan Hiếu.
-Tôi biết, tôi biết rồi. Mời anh vào trong này.
Lê Châu bước vào phòng khách cực kỳ tráng lệ. Chàng có cảm tưởng như vào phòng 1 hoàng thân xứ ngàn một đêm lẻ Trung đông. Đồ đạc đều là sa lông khảm sà cừ, màn riềm thêu kim tuyến, thống đôn bằng sứ Khang hy, dưới đất trải toàn da thú, nhiều nhất là da cọp. Chỉ bộ ghế chân quỳ ở góc nhà, Lý Biên mời:
-Nào, chúng ta ngồi xuống. Anh dùng rượu gì?
Lê Châu ngần ngừ:
-Có Bourbon thì tốt.
-Còn ngôn gì nữa. Tôn huynh rất hợp với thú lưu linh của đệ.
Đoạn ngoảnh ra gọi:
-Sáu Lộc.
Sáu Lộc cao hơn thước bảy, vẻ mặt du đãng, thân hình vạm vỡ, xình xịch chạy vào. Hắn mặc vét tông cài khuy cổ trông như người Tàu, phía sau ngang thắt lưng, có 1 chỗ phồng lên. Lê Châu biết hắn đeo súng cỡ lớn. Lý Biên cụng ly với Lê Châu. Uống xong, Lý Biên nói:
-Hân hạnh được cộng tác với quý anh. Cái mà quý anh cần tới, tôi đã có sẵn. Quý anh muốn lấy khi nào cũng được. Tuy nhiên, …
Lý Biên đằng hắng 1 tiếng, rồi tợp thêm hớp rượu:
-Còn vấn đề thù lao …
Lê Châu giật mình. Ông Hoàng không dặn chàng về khoản này. Chàng không ngờ Phan Hiếu còn có quyết định số tiền thù lao cho Lý Biên. Chàng liền đáp, nửa nạc nửa mỡ:
-Cứ như lần trước.
Lý Biên xua tay:
-Như lần trước sao được chúng tôi hy sinh rất nhiều mới đoạt được cái mà quý anh muốn.
Lê Châu vẫn đáp nước đôi:
-Được, chắc anh cũng biết chúng tôi chỉ cốt chạy việc, tiền nong là phụ. Việc ta cần nói trước là « hàng hóa », còn thù lao sẽ định sau. Anh muốn bao nhiêu, tôi cũng chiều lòng.
Lý Biên cười ha hả:
-Cám ơn anh. Dầu chết, Lý Biên này cũng không quên. Khuya rồi, mời anh nghỉ lại đây đêm nay. Ngày mai sẽ có hàng.
Chuông điện thoại ở góc nhà reo inh ỏi. Lê Châu chột dạ. Thấy Lý Biên thản nhiên cầm ống đặt lên tai, chàng đỡ lo. Nhưng trong 1 thoáng đồng hồ, nét mặt Lý Biên đổi khác. Vẫn nụ cười trên môi, hắn rót thêm rượu mời chàng:
-1 ly nữa anh. Mai chúng mình còn nhiều việc phải làm.
Lê Châu hỏi liều:
-Ai gọi giây nói đêm hôm khuya khoắt? Như vậy không khéo bại lộ thì nguy?
-Anh yên tâm. Đó là nhân viên của tôi.
-Anh không sợ người ta nghe trộm điện thoại ư?
-Càng không đáng lo vì ở đây, tôi chưa bị nghi ngờ. Mặt khác, giây nói của tôi có bộ phận ngăn không cho nghe trộm. Thôi anh lên gác nghỉ cho lại sức. Sáu Lộc sẽ đưa anh lên. Có phòng làm sẵn rồi. Chào anh. Chúc anh 1 đêm mơ thật nhiều.
Lê Châu bắt tay Lý Biên, rồi theo Sáu Lộc lên gác. Lên đến nửa cầu thang, chợt nhớ ra, chàng giật mình:
-À, còn quên 1 điều quan trọng.
Lý Biên sửng sốt:
-Điều gì?
Lê Châu nói, giọng trách móc:
-Quan hệ cho cả anh lẫn tôi. Từ nãy đến giờ, chúng mình quên trao đổi mật hiệu liên lạc.
Lần này, chàng thấy Lý Biên biến sắc. Hắn đứng chết trân 1 phút trên bậc thang thứ nhất, đoạn thốt ra:
-Suýt nữa tôi vẫn quên như thế đấy. Vả lại, tôi không là Lý Biên thì còn ai nữa. Và không lẽ anh lại là nhân viên phản gián?
Lê Châu rút túi, lấy nửa tờ mỹ kim. Lý Biên cũng móc ví lấy ra nửa tờ khác. Lý Biên ráp 2 mảnh vào nhau: vừa vặn. Trả lại cho chàng, hắn cười to:
-Đấy, tôi đã bảo mà!
Lê Châu cũng cười. Sáu Lộc đưa chàng qua 1 hành lang, vào căn phòng ở góc. Phòng này khá lớn, trang trí theo Tây phương, họa phẩm đắt tiền treo trên tường, riềm cửa bằng kim tuyến ni lông sặc sỡ. Sáu Lộc đúng là hạng người dùng làm vệ sĩ cho bọn buôn lậu. Ít nói. Vẻ mặt lầm lì. Nếu không câm như hến. Từ lúc đưa chàng lên phòng, Sáu Lộc vẫn đi sau chàng 1 bước, không nói nửa lời. Lê Châu gợi chuyện:
-Phòng này đẹp nhỉ!
Sáu Lộc gật đầu, Lê Châu lại hỏi:
-Anh có vợ chưa?
Sáu Lộc vẫn không đáp. Lê Châu hỏi dồn:
-Sao anh hà tiện lời nói thế?
Sáu Lộc mở cửa sổ trông ra vườn, đoạn lùi lũi đi ra. Lê Châu nắm cánh tay của hắn, vặn 1 vòng. Hắn vùng ra rồi rút khẩu súng trong bọc. Lê Châu ngạc nhiên:
-Tại sao anh dùng súng?
Sáu Lộc tra súng vào vỏ rồi chẳng nói chẳng rằng bước ra hành lang. Lê Châu ngồi phịch xuống giường. Tiếng giày xuống cầu thang của Sáu Lộc nhỏ dần. Lê Châu để nguyên quần áo, trèo lên giường. Chàng tắt ngọn đèn đêm màu xanh ở đầu giường. Nằm trong mền, Lê Châu lắng tai nghe. Nửa giờ sau, có tiếng xe hơi qua cổng chạy trên đường đá sỏi vào biệt thự. Chàng tung chăn, lại cửa sổ, nhìn xuống sân. Bên dưới, trời tối om. Qua ánh đèn đỏ sau xe, chàng nhận ra chiếc Taunus 17M kiểu mới, sơn 2 màu. Xe hơi chạy tọt vào ga ra rồi tắt máy. Cửa xe mở và đóng đánh sầm, 1 bóng đen cao lớn, ngậm xì gà phì phèo, đội mũ xùm xụp, từ nhà xe rảo bước lên nhà trên. Tứ bề lại im lặng, chàng không còn nghe rõ tiếng động nào khác. Bản tính tò mò giục Lê Châu mở cửa phòng, rón rén xuống cầu thang. Đến cửa phòng khách, chàng dán mắt qua lỗ khóa nhìn vào. Bên trong, đèn điện vừa bật lên sáng trưng, nhưng vì 4 phía che riềm nên ánh sáng không lọt ra ngoài. Người lái xe Taunus đã đứng tuổi, thân hình cao lớn, vẻ mặt cương quyết, nham hiểm, đầu hói, mũi nhỏ xíu nằm trên cái miệng cũng nhỏ xíu và đôi môi mỏng dính. Hắn mặc bộ âu phục cắt khít, thắt cà vạt xanh thẫm. Lý Biên mời hắn ngồi. 2 người uống rượu với nhau ra vẻ tương đắc. Bỗng người lạ mặt đứng lên, tiến lại phía cửa mà Lê Châu núp. Đèn ngoài hành lang bật sáng. Tiếng của người lạ cất lên, sang sảng như chuông:
-Chào ông bạn quý. Mời ông bạn ra đây, núp sau cửa làm gì?
Lê Châu có cảm giác như bị mũi dùi nhọn đâm thấu tim. Chàng đứng chôn chân sau cánh cửa. Lý Biên cũng nói to:
-Mở cửa vào đi, ông bạn Phan Hiếu yêu quý.
Lê Châu đảo mắt nhìn sau lưng, định tìm lối thoát, tay đưa lên nách lấy súng nhưng Sáu Lộc hiện ra không biết từ lúc nào cách chàng 3 thước, trên tay lăm lăm khẩu tiểu liên đen ngòm. Hắn nhăn răng trắng nhởn nhìn chàng:
-Bỏ tay xuống cho thiên hạ nhờ.
Lê Châu tưởng Sáu Lộc là thằng câm. Thì ra hắn biết nói. Hắn lại biết dùng lối nói văn hoa của bọn tay chơi. Người lái xe Taunus khoan thai mở rộng cửa. Lê Châu đứng giữa khung cửa, mặt tái mét. Chàng không ngờ đời chàng bị chấm dứt đêm nay trong biệt thự của Lý Biên, cách văn phòng của ông Hoàng không đầy nửa cây số. Lý Biên mời, giọng ngọt ngào:
-Ơ kìa, ông đồng chí giả hiệu. Vào trong này uống rượu cho vui. Đứng ngoài ấy bị gió độc thì khốn.
Nghe giọng nói riễu cợt của đối phương, Lê Châu giận sôi lên song chàng đành thản nhiên bước vào phòng khách. Người lạ kéo ghế đến ngồi cạnh chàng. Lý Biên nhìn người lạ ra vẻ hỏi ý kiến. Người lạ nghiến răng:
-Các anh đáo để thật! Dám thủ tiêu Huỳnh Lợi và Phan Hiếu, rồi đóng giả Phan Hiếu đến đây nữa.
Lê Châu nhìn mũi giày, không đáp. Lý Biên cười:
-Anh tưởng tôi không biết anh là Phan Hiếu giả mạo ư? Anh lầm rồi! Đừng quên Biên này là con cáo già. Võ sĩ Huỳnh Lợi đã bị đưa lên xe hơi, đâm xuống cầu Bình Lợi. Phan Hiếu cũng bị các anh hạ sát. Máu sẽ phải trả máu. Tuy nhiên, tôi cho anh 1 cơ hội chuộc tội: anh phải khai hết sự thật. Ông Hoàng hiện ở đâu? Những ai cùng hoạt động trong vụ này với anh?
Lê Châu vẫn ngồi nguyên trong ghế bành, không hé răng. Lý Biên tiếp:
-Anh không chịu nói là tùy anh, nhưng tôi có cách bắt anh phải nói. Tôi có thể bắt anh nói, cũng như anh dùng cực hình bắt Huỳnh Lợi và Phan Hiếu phải nói vậy.
Người lạ đứng dậy, gật gù:
-Ừ, ăn miếng trả miếng là chuyện thường. Thế nào, anh trả lời đi.
Tuy đã quen với trường hợp tiến thoái lưỡng nan, phen này Lê Châu cảm thấy lo sợ. Sáu Lộc đứng cách chàng 3 bước, khư khư khẩu tiểu liên, như chỉ muốn nhả đạn vào người chàng. Lý Biên ung dung dùng dao nhỏ cắt điếu xì gà Havan kếch sù, còn người lạ đi đi lại lại trong phòng, tay chắp sau đít, như ông thày giáo giết thời giờ, đợi học sinh giải đáp 1 câu hỏi hóc búa. Đột nhiên có tiếng còi của đoàn xe chữa lửa réo lên inh ỏi, chát chúa. Nghe tiếng còi cứu hỏa, Sáu Lộc đưa mắt nhìn ra đường. Phút lơ đãng quý báu này được Lê Châu lợi dụng triệt để. Chàng nín thở, căng các bắp thịt ra, nhảy vút lại phía Sáu Lộc. hắn chưa kịp lảy cò, Lê Châu đã đạp văng khẩu súng xuống đất, ôm Sáu Lộc lộn nhào vào góc phòng. Sáu Lộc định chồm dậy thì Lê Châu đã rút kịp súng. Lý Biên cũng vừa lấy súng trong ngăn kéo. Vội vàng, Lê Châu quay mũi súng về phía công tơ điện sau cửa. Đồng hồ điện vỡ tan, đèn tắt ngóm, căn phòng tối om như hũ nút. Lê Châu lẻn ra ngoài. Lý Biên nổ súng theo nhưng không trúng. Ra đến hành lang, Lê Châu bắn hú họa vào nơi phát tiếng súng rồi co cẳng chạy ra cổng. Trong lúc thảng thốt, chàng quên Sáu Lộc sử dụng khẩu tiểu liên. Vì vậy, chàng chưa ra đến cổng, 3 phát đạn đã nổ ròn rã. Đạn trúng bắp đùi, chàng ngã khuỵu xuống con đường đá sỏi. Lý Biên và Sáu Lộc chạy ra, khiêng chàng vào nhà. Dưới ánh điện sáng trưng, người lạ xem xét vết thương của Lê Châu. Phát thứ nhất trúng bả vai, nhưng lúc ấy chàng còn hăng nên không biết, mãi đến phát sau vào bắp đùi chàng mới chịu ngã. Lý Biên nhìn người lạ, dáng điệu lo lắng:
-Liệu hắn còn sống được bao lâu nữa, thưa ông?
Người lạ đáp:
-Ít nhất đến sáng mai. Thời giờ gấp rút lắm. Các anh hành sự đi, kẻo không kịp nữa.
Sáu Lộc xốc Lê Châu mang lên gác, vào phòng ngủ, kéo riềm che cửa rồi bật đèn. Lê Châu được đặt nằm dài trên đi văng. Lý Biên nắm bả vai bị đạn của Lê Châu giật mạnh:
-Khai ra, lão Hoàng hiện ở đâu?
Đau quá, Lê Châu thều thào:
-Tôi không biết.
Lý Biên giật mạnh thêm. Mặt co rúm lại, Lê Châu thét lớn:
-Bỏ ra, đau quá!
-Đau à?
Vừa nói Sáu Lộc vừa giáng báng tiểu liên vào vết thương ở đùi. Lê Châu nghiến răng chịu đau, giòng nước mắt nóng hổi chảy xuống gò má. Thấy chàng bặm miệng chịu đau, Sáu Lộc đánh mạnh thêm. Máu Lê Châu nhuộm đi văng đỏ lòm. Người lạ gạt Sáu Lộc sang bên:
-Nhẹ tay chứ, hắn tắt thở thì khốn!
Lê Châu nói, giọng yếu ớt:
-Tôi chỉ mong được chết ngay mà thôi.
Lý Biên bĩu môi:
-Còn lâu mới chết được con ạ.
Lê Châu thu tàn lực, nói:
-Tao cũng chẳng cần.
Lý Biên dằn bả vai Lê Châu vào thành ghế. Xương vai nạn nhân kêu lao xao. Da mặt Lê Châu chuyển sang màu trắng bệch. Lý Biên nhìn thẳng vào mắt chàng:
-Mày chỉ cần khai một tiếng thôi: ông Hoàng hiện đóng trụ sở ở đâu? Ai cùng hoạt động với mày trong vụ này?
Chàng lắc đầu:
-Tôi không biết … Trời ơi, khát nước quá, khát quá.
Người lạ rót cho chàng ly nước. Mừng rỡ, chàng gắng ngóc đầu, định uống thì cái ly lại bị đẩy ra xa khỏi miệng. Người lạ cười gằn:
-Khai đã, rồi uống.
Lê Châu thở dài:
-Đừng hỏi vô ích, không bao giờ tao khai đâu.
Người lạ đứng thần người 1 lát. Trông nét mặt Lê Châu, ai cũng chàng đang hấp hối. Giỏi lắm là còn ngoắc ngoải nửa giờ nữa. Lê Châu là điệp viên chuyên nghiệp nên sự đe dọa, sự tra tấn ngay cả sự chết cũng không thể làm chàng cung khai những bí mật mà chàng có bổn phận giấu kín. Bổn phận sơ đẳng này, mọi điệp viên trên thế giới đều phải thuộc lòng. May ra dùng kế còn lừa được Lê Châu. Hắn liền vẫy Lý Biên ra ngoài bàn bạc, đoạn Lý Biên trở vào phòng, tiếp tục tra tấn. Bả vai Lê Châu dập nát dưới sức bẻ tàn nhẫn. Cặp mắt chàng mờ dần, vạn vật hầu như được bọc bằng lớp sương dầy đặc và lạnh lẽo. Hình dáng đạo mạo của ông Hoàng, của cô gái khêu gợi chàng ôm đêm qua trong căn phòng ấm áp chồng lên nhau như tấm phim ảnh chụp lầm. Cố gắng chàng mới nói được:
-Khát lắm, cho tôi uống.
Sáu Lộc tát mạnh vào má chàng:
-Sắp về chầu tổ tiên mà còn đòi uống nước!
Luồng mắt sắp lạc thần bỗng dưng sáng rực lên. Lê Châu có cảm giác như ngồi dậy, đánh lại kẻ thù. Lúc ấy, người chàng trở nên tỉnh táo. Sáu Lộc hỏi Lý Biên:
-Để em cho nói 1 phát vào óc.
Lý Biên gật đầu. Sáu Lộc rút súng, nhắm Lê Châu bắn. Lê Châu nhắm nghiền mắt, đợi phút giải thoát.
« Đoàng » 1 tiếng. Súng nổ.
Nhưng Lê Châu chưa chết, mà kẻ bị thương lại là Sáu Lộc. Viên đạn từ ngoài bắn vào. 1 người đeo mặt nạ dõng dạc bước vào, trong tay còn khẩu súng bốc khói nghi ngút. Người đeo mặt nạ bồi thêm phát nữa vào bụng Sáu Lộc. Lý Biên loay hoay định bắn thoát thân, nhưng việc đạn thứ ba của người đeo mặt nạ quật ngã hắn chúi xuống bên Lê Châu, rồi nằm lịm luôn. Lòng Lê Châu tràn ngập vui sướng. Chàng thầm cảm ơn ông Hoàng đã phái người đến cứu chàng kịp thời. Người đeo mặt nạ ân cần hỏi chàng:
-Anh bị thương nặng không?
Chàng làm thinh không đáp. Lời nói của chàng bị nghẽn ở cuống họng. Tự nhiên, chàng thấy mệt hơn bao giờ hết. Người đeo mặt nạ cúi sát mặt chàng:
-Anh đừng lo, xe của Sở sắp tới chở anh vào bệnh viện cấp cứu. Anh muốn trình lại ông Hoàng điều gì không?
-Không. À, có. Nói hộ với ông Hoàng rằng tôi đã làm tròn phận sự. Khát lắm, anh cho tôi uống.
Người đeo mặt nạ cầm ly nước kề miệng chàng. Lê Châu chưa kịp uống thì người ấy nói:
-Bản phúc trình của anh viết về lộn bậy cả. Ông Hoàng đã dặn anh kỹ, tại sao anh lại dùng sai mật mã?
Giây đồng hồ cuối cùng trong đời, Lê Châu vẫn sáng suốt. Chàng phản đối:
-Tôi không lầm. Tôi đã dùng đúng mật mã BVZ.
Người đeo mặt nạ hỏi gặng:
-BVZ hả?
Lê Châu gật đầu. Mắt chàng từ từ nhắm lại. Nhưng một sức mạnh dị thường bùng dậy trong cơ thể chàng. Chàng vụt ngồi dậy, hai tay khoa lên trong không trung, miệng thét to:
-Không, không phải BVZ. Ông Hoàng, ông Hoàng, tôi vẫn cắn răng chịu đau không khai. Tôi không khai …
Lê Châu ngoẹo đầu, ngã xuống sàn nhà, trái tim ngừng đập. Lúc thở hơi cuối cùng, Lê Châu mới biết người đeo mặt nạ đến cứu chàng không phải là nhân viên của ông Hoàng, mà là người đứng tuổi lạ mặt đi xe Taunus 17M. Điệp viên Lê Châu của cơ quan Mật vụ Việt Nam sang thế giới bên kia, lòng mang theo niềm hối hận không nguôi.