Số lần đọc/download: 1343 / 13
Cập nhật: 2015-11-11 14:04:27 +0700
Yêu Nữ
(Chú ý đến số thứ tự từng phần để nắm rõ hơn về liên kết truyện.)
1. Đứng khuất sau một thân cây lớn, Đan Tâm lặng ngắm chàng trai năm xưa của mình. Nhiều năm đã qua…
Ánh mắt cô ve vuốt từng đường nét của người con trai ấy. Đôi mắt mí lót sắc lạnh đầy mê hoặc. Sống mũi hơi thấp nhưng thẳng. Chiếc cằm vuông vắn. Vết sẹo mờ trên trán, nằm hơi chếch về phía thái dương. Đôi cánh tay săn chắc mà ngày xưa cô hay níu lấy rồi cắn nhẹ vào. Mùi thuốc lá nồng trong từng hơi thở, dù cách một khoảng khá xa nhưng sao cô vẫn như ngửi được.
Bốn năm, bảy tháng và mười tám ngày trong tù đã khiến người con trai ấy gầy đi nhiều. Bù lại, cái thần sắc lạnh lùng, tàn nhẫn cũng rõ lên nhiều. Trống ngực Đan Tâm đập đùng đình. Y hệt cái thời cô mười bảy, lần đầu tiên gặp anh ta rồi đắm đuối yêu đương ngay tức khắc. Y hệt một ngày nào đó năm cô mười chín, khi cầm điện thoại gọi báo cho công an nơi ẩn nấp của anh ta – một tay anh chị, đầu mối quan trọng của một đường dây buôn ma túy.
Bốn năm, bảy tháng và mười tám ngày Đan Tâm thường xuyên dấn thân vào những thú vui quái ác để cuộc sống mình bớt rỗng: ăn cắp trong cửa hàng, lái xe trước mũi xe tải, cướp bạn trai người khác, khóc lóc ầm ĩ nơi công cộng… Nhưng chưa bao giờ, chưa bao giờ cô cảm nhận được chút thanh thản nào trong mình. Cô luôn vẫy vùng trong vũng cảm giác của một tội đồ.
Mối tình son trẻ và tinh khiết nhất đời khi đã gây đau sẽ có năng lực “hút máu” dữ dội nhất. Nó khiến những vết thương thành mãn tính, dăm bữa nửa tháng lại tấy buốt lên. Nhiều năm đã qua, nhưng Đan Tâm chưa một ngày thoát khỏi cơn giày vò rằng mình đã phản bội – tình yêu, người yêu và chính bản thân. Vài ngày trước, khi biết tin người yêu đầu vượt ngục, cơn khao khát được gặp lại anh ta liền ùn ùn kéo đến vây kín cô. Cái cảm giác ấy mạnh mẽ đến mức bóp chết lý trí: Đan Tâm thèm, muốn, phải gặp lại mối nguy hiểm của đời mình.
Những hạt mưa rơi lất phất bết dính vào tóc Đan Tâm. Chàng trai năm xưa của cô vẫn ngồi im trên ghế, nhẩn nha thưởng thức tách cà phê đen đặc trong phong thái trầm tĩnh, đĩnh đạc của tên đao phủ sắp tiễn biệt phạm nhân. Đan Tâm chớp mắt chậm một cái, rồi cô chạy ào ra trước mặt anh ta. Đủ nhanh để anh ta không kịp phản ứng, đủ gần để anh ta thấy được nụ cười phảng phất trên môi cô, đủ xa để anh ta không thể tóm lấy cô. Rồi cô quay đầu phóng thân ra đường. Một hình dáng thanh mảnh chạy đuổi theo cô. Một chiếc xe hơi lao đến trong mưa…
Lòng Đan Tâm thanh thản. Cô đã chuộc lỗi, đã đền tội với mối tình cảm đầu tiên của mình. Và cô đã mua được cho Mẫn cuộc sống bình yên, mãi mãi về sau…
3. Mẫn đẩy cửa bước vào, chiếc chuông gió treo phía trên cửa reo lên một tràng “tơ-ring” vui tai.
Tối thứ bảy, quán cà phê nhỏ ngót nghét trăm tuổi trên góc phố cổ kính nhất thành phố đông kín, nhưng không ồn ào. Dù phải đuổi khách về vì hết bàn, không gian bên trong quán vẫn luôn êm ả và kiểu cách như trong một bộ phim câm, người người chỉ nhép miệng cười nói và âm thanh phát ra nhỏ li ti như tiếng vỡ của bong bóng xà phòng vào không khí.
Mẫn bước thẳng đến ngồi vào chiếc bàn trống duy nhất, loại bàn nhỏ cho hai người, ngay trước mũi nhà vệ sinh.
Đưa ngón tay chấm mút lớp bọt xốp bồng trên mặt tách cappuccino nóng, Mẫn phiêu lãng trong cái vị béo và đắng, trong điệu nhạc hiu hắt và uyển chuyển. Xung quanh anh, khách Tây, khách Việt đều đều diễn những màn kịch câm.
Bỗng, một tiếng thút thít rót vào không gian. Mẫn và những người khách hướng mắt về chiếc bàn sát cửa sổ lớn: một cô gái trẻ, dung mạo lạ kỳ đang cố sức bịp miệng mình lại, ngăn không cho những tiếng nấc, những tiếng nức nở trào ra khỏi cổ họng. Sau vài giây, mọi cặp mắt đều quay đi, mặc kệ cô.
Những tiếng hu hu hức hức mỗi lúc mỗi chát chúa. Ai cũng ái ngại. Vài người đi bộ dừng lại bên ngoài cửa sổ nơi cô ngồi, tò mò trước điệu bộ quái lạ: một tay cô bịp chặt miệng, một tay bấu cứng cạnh bàn, mắt nhăn lại, nửa cố ngăn mình khóc, nửa lại làm tiếng nức nở to hơn. Một phụ nữ tóc vàng, mắt xanh lẳng lặng đến đặt lọ khăn giấy lên bàn cô. Chưa đầy năm phút sau, mọi người ai lại về việc nấy, trò chuyện, uống cà phê, đi lại. Cô gái vẫn khóc, lúc to lúc nhỏ, nhưng không còn được chú ý.
“Đan Tâm, bài thử lòng nước mắt của em tối nay thất bại rồi!” – Mẫn ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện cô gái, rút một chiếc khăn giấy ra khỏi lọ chìa về phía cô.
“Đây là cái quán nhẫn tâm nhất em từng vào!” – Đan Tâm vừa chấm nước mắt, vừa sụt sịt.
Mẫn đảo mắt một vòng quanh quán rồi quay về phía cô, chỉ chỉ tay ra sau lưng mình:
“Em phải quan sát kỹ trước khi đi săn chứ. Toàn các ông trung niên đi với vợ, mấy gã ngoại quốc máu lạnh, vài gia đình đầm ấm và đám nhân viên, làm gì có anh trai trẻ dễ mủi lòng nào cho em.”
“Đàn ông máu lạnh hơn phụ nữ.” – Đan Tâm rút thêm một tờ khăn giấy, ánh mắt hậm hực lướt quanh quán – Trước một cô gái đẹp đang khóc mà chẳng ma nào thèm hỏi thăm, ngoài một bà Tây già.
“Có anh mò tới đây.”
“Anh không tính!” – Đan Tâm gào toáng lên rồi khóc rống, chẳng thèm bịp miệng mình lại.
Ai cũng nhìn về phía hai người, ái ngại và cáu tiết. Nhân viên nhỏ nhẹ mời cả hai khỏi rời quán, vì những sự vụ ồn ào họ gây ra.
Thả bộ trên hè phố, Đan Tâm bày trò đóng vai một nàng nhí nhảnh đi mon men trên một đường thẳng, mỏng manh và chênh vênh – cảnh thường thấy trong các phim Hàn Quốc. Cô nhấp nhổm từng bước theo hàng gạch ngay mép vỉa hè, hai tay dang ra giữ thăng bằng, thân mình lúc khẽ nghiêng trái, lúc khẽ nghiêng phải. Vài lần có chiếc ô tô phóng thẳng tới, xoẹt ngang sát mép vỉa hè, Mẫn phải gấp gáp kéo tay Đan Tâm lôi vào trong. Nhưng chiếc xe vừa vụt qua, cô lại tiếp tục lần mò từng bước trên hàng gạch.
Đến trước cửa hàng Gucci ở cuối phố, Đan Tâm đột ngột dừng lại, nhảy bổ ra trước tủ kính trưng bày, vừa nhìn chòng chọc con ma-nơ-canh, vừa le lưỡi liếm hờ một vòng quanh đôi môi đỏ chót. Cô chu môi theo một hình dáng xấu xí và nói với hình ảnh phản chiếu của Mẫn trong tấm kính:
“Này anh, đập đi!”
Mẫn chẳng nói gì, chộp lấy bàn tay cô, toan kéo vào cửa hàng, nhưng cô đã ghì chân không chịu đi, nóng nảy:
“Em bảo là đập vỡ kính và lấy cho em cái túi đó!”
“Anh có tiền thì tại sao lại phải vào đồn cảnh sát?” – Mẫn buông tay cô. – “Em chờ đây!”
Cả đời cô bán hàng chắc chắn chưa bao giờ nhận được yêu cầu nào quái gở hơn: Mẫn đòi được đích thân len vào trong tủ kính để lấy chiếc túi trên tay mannequin. Đứng bên ngoài nhìn anh chui vào khoác vai con ma-nơ-canh làm dáng trêu mình, Đan Tâm cười khoái trá.
Trong lúc Mẫn đang loạng choạng quay người tìm cách bước ra khỏi tủ kính, đột nhiên Đan Tâm chép miệng, ngồi bệt xuống đường, tựa người vào tấm cửa kính, duỗi chân thẳng ra. Một giây trước cô còn hứng khởi, một giây sau cô đã nghẹn ứ trong chán chường. Cô nhắm mắt, cố suy nghĩ xem phải làm gì cho cạn phần còn lại của buổi tối, nhưng não không chạy.
Cầm cái túi giấy sang trọng bước ra, Mẫn hốt hoảng khi thấy Đan Tâm nửa nằm nửa ngồi sõng soài giữa vỉa hè, nhưng anh định thần ngay. Hẳn cô lại lên cơn buồn bực vì chưa tìm được trò giải khuây mới. Anh khẽ khàng bước đến, quỳ xuống bên cạnh, thích thú quan sát tình trạng bầy hầy trên mặt cô: Mascara chảy lem luốc xuống má – vết tích của một trận mưa nước mắt, một mẩu khăn giấy tí tẹo còn bám trên làn môi đỏ chót, phấn trôi lem nhem để lộ ra những vệt da trắng bệch. Bất ngờ, Đan Tâm mở to mắt:
“Anh, cõng em về!”
Mẫn cõng cô một đoạn rất dài. Trên lưng anh, thi thoảng cô hát, thi thoảng cô nói những câu vô nghĩa, thi thoảng cô bi bô “mum mum mum…” như một đứa trẻ.
4. Một buổi hoàng hôn nắng vàng tuyệt đối, trên sân thượng một chung cư cũ kỹ, Mẫn và Đan Tâm ngồi trên thành bể chứa nước, hai cặp chân thả đung đưa trong không khí. Tựa đầu trên vai anh, cô đưa cánh tay vào không trung, làm động tác hái Mặt Trời. Và anh thấy Mặt Trời gọn lỏn trong khoảng giữa hai ngón tay cô.
“Anh, đem Mặt trời về cho em.” – Chất giọng trầm của Đan Tâm chói lên những âm hưởng khoái trá, đinh ninh rằng mình vừa làm khó Mẫn bằng một bài toán không cách giải.
“Ngày mai nhé.” – Mẫn nheo mày, vung tay chộp lấy Mặt trời trong tay cô, cũng là gói gọn đôi bàn tay cô vào trong tay mình.
Hôm sau, Mẫn đi xăm lên vai một hình mặt trời. Đan Tâm ngày ngày tựa đầu lên mặt trời ấy, miên man những suy nghĩ ngược ngạo trái đời, bày vẽ những trò chơi cuồng dại.
Lại một buổi hoàng hôn trên sân thượng của tòa chung cư cũ kỹ. Đan Tâm tựa đầu lên mặt trời trên vai Mẫn ngủ say. Và Mẫn mê say ngắm nhìn gương mặt cô được nhuộm đều trong ánh chiều vàng nhạt…
Gương mặt Đan Tâm là tác phẩm hoàn mỹ của những đường nét rất lạ và một thần thái âm u. Một nhan sắc gây sợ cho người nhìn, nên chẳng mấy ai dám nhìn thẳng vào để có thể đánh giá đúng mực. Đôi mắt một mí dài với ánh nhìn bén ngọt, luôn viền một đường đen và mảnh. Đôi môi tròn, luôn tô son đỏ chót. Mặt thon với chiếc mũi cao, sống mũi hơi gồ ghề. Làn da trắng sứ, thiếu sức sống. Tóc ngắn, đen màu nhung, luôn vuốt keo chỉa lên chỉa xuống. Mẫn đã hao tốn hàng đống thời gian quan sát cô tỉ mỉ, nhưng chưa từng bắt được một nét tươi tắn nào. Gương mặt trắng muốt ấy luôn hằn chằng chịt những vệt xám xịt, như thể cô đang ngập trong bể khổ, hoặc phải trằn trọc đêm ngày tìm cách chạy trốn quỷ sứ. Vậy mà vẻ ảm đạm ấy nuốt gọn vầng rực rỡ tỏa ra từ những cô gái xung quanh.
Trong rừng, các cây sống ở tầng cao thâu tóm hết tia sáng Mặt Trời alpha, buộc những loài cây sống sát dưới mặt đất phải biến đổi cấu trúc nhằm thích nghi với việc quang hợp bằng tia sáng Mặt Trời beta có khả năng len lỏi vào sâu đáy rừng. Những cây tầng dưới, lá có màu sẫm và sống rắn khỏe. Vào ngày nắng yếu, khi mặt đất chỉ rải đầy ánh sáng beta, chúng vẫn ổn trong khi các cây cao đã quặt quẹo vì đói. Cây có lá màu sẫm chính là Đan Tâm.
Con trai là Mặt trời, con gái là cây.
Các cô gái cây-có-lá-màu-sẫm vẫn luôn trụ vững dù không có “Mặt Trời” bên cạnh. Yêu một cô gái như thế, dù bỏ bê cô ấy vẫn chẳng bao giờ thấy mang tội vì cô ấy luôn biết tự làm vui bản thân. Yêu một cô gái như thế, dễ thấy bị hắt hủi cũng vì cô ấy luôn biết tự làm vui bản thân.
Mẫn chưa bao giờ được vinh dự làm Mặt Trời của Đan Tâm. Anh đoán, anh cảm nhận và anh chắn chắn điều đó. Anh ngự trị trong tâm trí cô, nhưng vắng chỗ trong trái tim. Vì vậy, chẳng một thời khắc nào anh dám rời cô, chẳng một đòi hỏi nào anh không chiều cô. Anh làm mọi cách để mua cô. Phần hồn của cô là hàng mẫu không bán, nhưng phần xác thì anh tin mình đủ sức mua trọn.
5. Mẫn nắm tay Đan Tâm, dung dăng dung dẻ trong chợ đêm, tấp hàng này một tí, ghé quán kia một tẹo. Đột nhiên cô giằng mạnh tay mình khỏi tay anh, giật lùi vài bước, nhếch mép cười độc ác và quay đầu bỏ chạy, luồn nhanh vào dòng người kĩu kịt. Anh ngơ ngác, trấn tĩnh và đứng im như phỗng.
Mẫn đi tiếp, ngược hướng mà Đan Tâm vừa bỏ chạy. Chừng hơn một giờ sau, một tiếng thầm thì xuất hiện bên tai anh. Anh quan sát người xung quanh, họ vẫn đang đi đứng và sinh hoạt bình thường, chẳng có vẻ gì như nghe được tiếng nói lạ. Chỉ mình anh. Tiếng nói rõ hơn, to hơn. Tiếng của Đan Tâm:
“Anh, em đau. Tìm em!”
Mẫn lắc đầu, toan bước đi tiếp thì Đan Tâm lại thống thiết.
“Anh, em đau! Không thể chịu nổi nữa. Tìm em!”
Mẫn lắc đầu mạnh hơn, cố giũ cái tiếng nói quái gở đó ra khỏi tâm trí: Hoàn cảnh hiện tại, Đan Tâm đâu ở cạnh anh mà đòi hỏi này nọ như cô vẫn thường. Anh tiến thêm vài bước thì nghe tiếng cô gấp gáp và nghẹn ngào:
“Anh, anh, em đau quá. Tìm em!”
Sau một giây bất động, Mẫn quay phắt lại, chạy như ma đuổi về hướng mà Đan Tâm đã mất hút. Anh húc người này, huých người kia, cắm cổ chạy, dáo dác tìm. Lòng anh có lửa đốt khi nghe tiếng cô mỗi lúc một da diết hơn và cũng hụt hơi hơn. Ra đến ngã tư đầu chợ đêm, anh thấy cô đang đứng giữa đường. Nhìn thấy anh, cô nở một nụ cười nhợt nhạt và nhắm mắt lại. Một chiếc xe hơi đang lao nhanh đến.
Mẫn trừng trừng nhìn Đan Tâm, rồi lại nhìn chiếc xe hơi. Hai chân anh tự động lao về phía cô. Nhưng khi anh ra đến giữa đường, cô đã không còn ở đó. Giữa ngã tư, một mình anh đứng chôn chân nhìn hai chiếc đèn pha xe hơi lao về phía mình, sáng dần và to dần.
***
2. Đan Tâm cảm nhận được cơn thèm sống rất rõ ràng khi nhìn Mẫn phủ phục bên giường bệnh, lúc người ta che tấm vải trắng qua đầu mình. Phần xác cô không được cứu kịp. Một cơn tức tưởi đột ngột ập đến quấn chặt lấy cô. Cô chưa bao giờ cố gắng để hiểu bản thân muốn tồn tại như thế nào. Cô chỉ biết cần mẫn vẫy vùng trong những cơn buồn miên man, trong những nỗi chán chường tự sáng tạo nên, trong những tàn dư ủy mị của mối tình cũ. Cô chưa bao giờ mở hết tất cả giác quan để đón nhận cuộc sống. Quá trễ!
Đan Tâm tị nạnh với Mẫn. Anh vẫn sống. Thời gian bay đi, những hình ảnh của cô dù đậm nét bao nhiêu trong tâm trí anh cũng sẽ thành nhạt nhòa, và anh vẫn sống. Trong cơn tị nạnh ngút ngàn, cô khám phá ra… Cái chất sống của cô còn vương vãi lại trên thế gian, hội tụ cùng lòng ham sống bỗng nảy nở mãnh liệt sau cái chết, giúp cô trở lại thành một vật thể hữu hình – chỉ với riêng Mẫn. Cô theo anh, bên anh mọi lúc mọi nơi. Anh nhìn thấy cô, nghe thấy cô mọi lúc mọi nơi. Chỉ một mình anh, không ai khác.
3. Mẫn thẫn thờ qua lại trên những con phố đông đúc của một chiều cuối tuần nắng trốn chui trốn nhủi, chỉ có những tảng mây khổng lồ vui vầy tiệc tùng trên bầu trời. Phía sau anh, Đan Tâm luôn giữ một khoảng cách chừng mực. Hết trọn buổi chiều. Hoàng hôn lả lơi chao liệng xuống mặt đất. Đầu buổi tối, Mẫn dừng lại trước quán cà phê ngót nghét trăm tuổi trên góc phố cổ kính nhất thành phố. Anh đẩy cửa bước vào, chiếc chuông gió treo phía trên cửa reo lên một tràng “tơ-ring” vui tai.
Mẫn bước thẳng đến ngồi vào chiếc bàn trống duy nhất, loại bàn nhỏ cho hai người, ngay trước mũi nhà vệ sinh. Lách người qua chiếc cửa gỗ đang nặng nề khép lại từ từ sau lưng anh, Đan Tâm đến ngồi xuống chiếc bàn sát cửa sổ lớn, nơi một phụ nữ ngoài 30 đang nhẩn nha nhúng từng miếng bánh đậu phộng vào tách cà phê ấm. Qua vài phút, Đan Tâm thả lỏng, mặc những giọt nước mắt bắn ra tứ tung.
Mẫn đến ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện người phụ nữ, rút một chiếc khăn giấy khỏi chiếc lọ trên bàn, chìa về phía Đan-Tâm-vô-hình. Sau đó anh diễn những động tác, nói những câu “tâm thần”. Người phụ nữ hoảng hốt và kinh dị. Và Mẫn bị đám nhân viên áp giải rời quán.
Người qua lại trên phố nhìn Mẫn kỳ quặc. Anh nói chuyện một mình. Bàn tay anh lửng lơ trong không khí như đang nắm một bàn tay khác. Thi thoảng anh phóng nhanh đến sát mép vỉa hè, giật tay một cú thật mạnh rồi ôm choàng lấy không khí vào lòng mình.
Vừa bước vào cửa hàng Gucci, Mẫn cười khoe với cô nhân viên rằng bạn gái mình, Đan Tâm, đang chờ bên ngoài. Nhưng khi trông ra, cô gái chỉ thấy một vỉa hè trống trơn. Nhìn Mẫn loạng choạng quay người tìm cách bước ra khỏi tủ kính sau khi lấy chiếc túi từ tay ma-nơ-canh, cô gái bán hàng thoáng thương cảm: Một chàng trai trẻ, sáng sủa, sang trọng và căn bệnh ảo giác trầm trọng.
Cô nhân viên ái ngại nhìn theo Mẫn. Rời khỏi cửa hàng, anh đến quỳ xuống giữa hè phố, ánh mắt say đắm nhìn không khí. Rồi anh đứng dậy, làm động tác như đỡ ai đó lên lưng và cõng người vô hình ấy đi khuất tầm mắt cô.
Trên lưng Mẫn, Đan Tâm vui thích hình dung lại những ánh mắt khó chịu, ngại ngần, thương hại, xót xa mà người ta nhắm vào anh suốt ngày hôm nay. Trên lưng Mẫn, thi thoảng cô hát, thi thoảng cô nói những câu vô nghĩa, thi thoảng cô bi bô “mum mum mum” như một đứa trẻ – Cô đang thể hiện cơn sảng khoái cực độ trong mình. Cô đang được khuây khỏa.
4. Một buổi hoàng hôn nắng vàng tuyệt đối, trên sân thượng một chung cư cũ kỹ, Mẫn và Đan Tâm ngồi trên thành bể chứa nước, hai cặp chân thả đung đưa trong không khí.
Đan Tâm đếm từng tíc tắc… Cô chờ cái thời-điểm-đúng-đắn đến để đẩy Mẫn xuống bể nước. Nước sâu, thành bể cao, anh không biết bơi và hiếm ai bén mảng lên cái sân thượng cũ nát này: Anh chắc chắn chẳng thoát khỏi cơn hoạn nạn mà cô rắp tâm sắp đặt. Cô không thấy mình ác. Cô chỉ quá nghiện cái sảng khoái khi được anh chiều theo mọi thói ngông cuồng, và cô muốn được tận hưởng cảm giác ấy đến mãi mãi. Cô thấy mình đang làm ơn. Anh quá yêu cô và cô giúp anh toại nguyện, được yêu cô, bên cô đến mãi mãi.
Mẫn đã tự cứu mình. Đan Tâm tò mò không biết anh sẽ giải bài toán “đem Mặt Trời về” như thế nào. Cô cho anh thêm một ngày.
Lần đầu tiên tựa vào hình xăm mặt trời trên vai Mẫn, Đan Tâm khám phá thêm được một sức mạnh của các linh hồn ham sống: khả năng thấu suốt tâm tình người khác. Cô mỉm cười với phép ví von thú vị trong tâm trí anh – “Cây có lá màu sẫm chính là Đan Tâm”. Cô ngỡ ngàng biết anh chẳng yêu mù lòa, trái lại luôn tỉnh táo bày cách mua trọn phần xác cô khi chẳng thể chạm vào phần hồn. Cô thấm thía được gốc gác của sự thoải mái vô vàn khi bên anh: vì soi suốt tâm can cô nên anh luôn biết nuông chiều chu đáo. Lần đầu tiên Đan Tâm rối bời trong so đo “yêu” và “được yêu”.
Đan Tâm chùn tay. Cái thời-điểm-đúng-đắn lưỡng lự mãi không chịu đến.
5. Phải làm ngay! Đan Tâm biết càng chần chừ biến Mẫn trở thành giống mình, cái nhẫn tâm và quyết tâm trong cô càng kém đi. Và cũng đã nhiều lần anh nhận thức được những ánh mắt đầy ý nghĩa người đi trên phố quẳng cho mình.
Cả đời Đan Tâm chưa từng bước chân vào chợ đêm. Dung dăng dung dẻ cùng Mẫn trong chợ đêm, cô thấy mũi mình như lại được phập phồng hít thở. Người mua kẻ bán ồn ã dưới ánh đèn đường dân dã. Những vật phẩm tầm thường, bèo bọt. Hàng tá âm thanh lảnh lót. Hỗn hợp hơi người hăng hắc. Chợ đêm thiếu hay ho nhưng lại thừa sống động. Đan Tâm cảm nhận được một nụ cười thư thái đang nở ra trên môi mình, và ngay lúc ấy sự tỉnh táo trở lại. Cô quay đầu bỏ chạy, luồn nhanh vào dòng người kĩu kịt, đinh ninh rằng Mẫn phải đuổi theo mình tức khắc.
Mẫn đã phản kháng lại được mệnh lệnh của cô. Cái lý trí u u mê mê của anh đã tìm về được đường ray vận hành, dù di chuyển hãy còn khấp khểnh. Đan Tâm dốc hết vốc năng lượng này đến vốc năng lượng khác để thống thiết gọi anh, để nhấc bước chân anh sang hướng cô muốn.
Khi chiếc ô tô hất tung Mẫn, Đan Tâm cũng sõng soài ngã xuống.
6. Khi bị kẹp giữa sự sống và cái chết, con người chẳng thiết tha yêu đương chi nữa. Chỉ còn muốn sống và làm mọi điều để sống.
Bó gối nép vào góc phòng bệnh trắng xóa, Đan Tâm nhìn chằm chằm Mẫn nằm im lìm trên giường, toàn thân băng bó. Hai mí mắt anh dính chặt vào nhau, điện đồ báo rằng anh đang rơi sâu dần vào trạng thái thực vật, nhưng cô biết một điều mà tất thảy bác sĩ, máy móc y khoa tân tiến nhất thế giới không thể tiên đoán được: Sớm thôi, anh sẽ tỉnh lại và sống tiếp những ngày tươi đẹp.
Đan Tâm cảm nhận rõ ràng và chính xác rằng toàn bộ các tế bào trong người Mẫn đang hì hục tích tụ sức mạnh và động viên nhau cho giây phút cùng bật dậy – lúc ấy, anh sẽ choàng tỉnh. Trong những đêm dài nằm cạnh anh trên giường bệnh, tựa đầu vào mặt trời trên vai anh, đặt tay lên tim anh, cô đã nghe thấy những nhịp đập chằng chịt của tiếc nuối và oán trách, những nhịp đập hùng mạnh của lòng ham sống và những tiếng gõ thoi thóp của mạch yêu đương. Cô cảm được khối tình yêu trong Mẫn đang mỗi ngày mỗi teo tóp. Phần hồn của anh chống trả quyết liệt việc trở thành như cô. Kỳ lạ, cô không trách anh. Cô đâu thể bắt anh ruồng rẫy cuộc sống của mình, như cô đã từng. Dù yêu ai nhiều như trời xanh biển rộng, cũng phải biết yêu bản thân trước nhất.
Đêm nối đêm trôi qua. Mỗi lúc tựa đầu vào mặt trời trên vai Mẫn, đặt tay lên tim Mẫn, Đan Tâm lại rứt cho anh một mảnh năng lượng sống của mình. Làm như thế, cái thời khắc phần hồn của cô vĩnh viễn hòa lẫn cùng các phân tử khí sẽ đến gấp gáp hơn. Nhưng… Mẫn cần chất sống hơn cô. Anh còn có hy vọng. Trong thân thể anh, cô sẽ còn được phảng phất trên cuộc sống này.
Một tuần. Hai tuần. Một tháng. Hai tháng. Nửa năm sau, Mẫn tỉnh dậy và hồi phục nhanh chóng trong sự ngỡ ngàng của bác sĩ.
Đêm cuối cùng trên giường bệnh, Mẫn thức khuya hơn mọi ngày, ngồi quấn chặt mắt vào bầu trời đen đặc ngoài cửa sổ. Đan Tâm đến bên giường, đưa tay khẽ vuốt quanh má anh, rồi ngồi xuống bên cạnh, tựa đầu vào mặt trời trên vai anh. Mắt cô cũng quấn chặt vào bầu trời đen đặc ngoài cửa sổ.
Mặt Trời lấp ló đằng đông. Mẫn đã ngã người xuống gối ngủ gục từ giữa đêm. Đan Tâm cũng ngã người xuống, nằm tựa đầu lên mặt trời trên vai anh, đôi bàn tay ôm chặt quanh cánh tay anh gầy guộc. Mặt Trời treo lên cao dần. Khi tia sáng đầu tiên chạm vào thềm cửa sổ, từng phần thân thể cô từ từ trở nên lấp lánh như những viên kim cương đen, nhạt màu dần, rồi tan vào không khí. Cô dồn hết sức lực để giọt nước mắt sắp nhỏ xuống trở thành hữu hình. Giọt nước mắt duy nhất không để thử lòng. Đọng trên tay áo Mẫn, giọt nước mắt ấy tròn trĩnh với những tia tỏa tròn, hình dáng giống như Mặt Trời, nhưng ánh nắng đã vội vàng sấy khô nó, trước cả khi cô hoàn toàn tan biến…