Thất bại lớn nhất là thất bại trong việc cố gắng.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 67 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 832 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:59:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 7: Xích Luyện Tiên Tử
Ở văn phòng, Sở Du chỉnh lý đơn giản chồng tài liệu trong mấy ngày qua, xem xong hết toàn bộ, nhìn thời gian đã là chín rưỡi.
Anh nhớ tới chuyện gì đó, vì thế lấy điện thoại, tìm trong danh bạ một số rồi gọi đi.
“Xin hỏi là Vận Linh đúng không?” Anh lịch sự hỏi đối phương.
Đối phương thấy lạ, hỏi: “Anh là ai?”
“Vận Linh, xin chào, tôi là Sở Du, chồng của Tô Mân đây.”
Bên kia nghĩ ra, “À, luật sư Sở, có chuyện gì vậy?”
Sở Du hỏi cô: “Là thế này, tôi muốn hỏi cô một chuyện, trước kia cô là đồng nghiệp của Tô Mân, cô có biết lúc trước cô ấy có từng học thêm ngoại ngữ gì không, đại loại như tiếng Pháp hay gì đó?”
Vận Linh suy nghĩ, “Hình như có, cô ấy từng học tiếng Pháp, khoảng thời gian đó không phải có hội thảo nghiên cứu kinh tế ở Pháp hay sao? Vì định đưa tin đó nên có thời gian cô ấy học tiếng Pháp, nhưng tiếng Pháp này có thể nói là ngôn ngữ khó học nhất trên thế giới, khó hơn nhiều so với tiếng Anh tiếng Nhật hay tiếng Nga, cho nên chúng tôi cũng chỉ học vài câu đối thoại đơn giản, đa số đều là thu âm cuộc phỏng vấn rồi đem về tìm một công ty dịch thuật chuyên nghiệp để dịch tin…”
Sở Du à một tiếng, khách sáo nói thêm mấy câu rồi cúp máy.
Thì ra cô đúng là từng học tiếng Pháp, cho nên mới thốt ra câu tiếng Pháp kia, xem ra là do bản thân lo nghĩ quá nhiều.
Anh thả lỏng, dọn dẹp lại bàn làm việc, tắt máy tính và đèn, rời khỏi văn phòng. Đi đến thang máy nhấn nút, vừa mới bước vào, lúc thang máy chuẩn bị đóng cửa, phía sau truyền đến một giọng nói, “Xin chờ một chút.”
Anh nhanh chóng nhấn nút mở cửa, là Thượng Cần, đồng nghiệp của anh, cô vừa mặc áo khoát vừa hối hả chạy về phía này, sau khi vào thang máy liền không ngừng nói cám ơn anh.
“Sao tan ca trễ vậy?” Anh hỏi cô.
“Còn anh? Lại tăng ca à?”
Thượng Cần cũng là một luật sư ở sở sự vụ của họ, không phải cô lớn tuổi, chỉ mới 29 tuổi thôi, còn nhỏ hơn anh 2 tuổi, nhưng cô vào đây làm sớm hơn anh mấy tháng, khi mới vào làm, cô còn hay nói đùa với anh, “Là tôi vào làm trước, luận lý lịch, anh phải gọi tôi là sư tỷ.”
Lúc ấy anh không nghĩ ngợi gì, liền lập tức gọi cô một tiếng “sư tỷ”. Sau này thời gian mọi người làm đồng nghiệp khá lâu, cô cũng không muốn anh luôn miệng gọi cô là sư tỷ sư tỷ, nhưng anh quen miệng rồi, lúc gặp mặt vẫn gọi cô là sư tỷ. Bất quá, có một lần mọi người cùng nhau ăn cơm, anh uống có hơi nhiều, nhất thời vui vẻ liền trêu ghẹo Thượng Cần, “Sử tỷ,…, sư tỷ, gọi cô một tiếng sư tỷ, tôi liền nghĩ đến Xích Luyện Tiên Tử.”
Tất cả mọi người đều quen thân nhau, chuyện trêu chọc cũng không để ý lắm. Thượng Cần có hơi tò mò, “Xích Luyện Tiên Tử là ai vậy?” Bên kia liền có đồng nghiệp tiếp lời, lập tức cũng nói đùa, “Chỉ mới nghe Xích Luyện Xà (con rắn), chưa từng nghe có Xích Luyện Tiên Tử nha.”
Vậy mà ngày hôm sau Thượng Cần liền đen mặt mắng anh, “Sở Du chết bầm, không phải đầu óc anh bệnh hoạn chứ, lại gán cho tôi biệt hiệu của nữ ma đầu?”
Xích Luyện Tiên Tử này là biệt hiệu của Lý Mạc Sầu trong Thần Điêu Hiệp Lữ dưới ngòi bút của Kim Dung, lúc đó anh uống rượu khá nhiều nói nhảm nên quên sạch sẽ, hiện giờ Thượng Cần nhắc lại, anh mới lờ mờ nhớ ra, bên kia Thượng Cần đã tức giận đến xanh mặt, phẫn nộ bất bình nói: “Nữ ma đầu kia lòng dạ độc ác, lại ở giá cả đời, anh giỏi thật không quy chụp tôi cái gì, lại đi quy chụp cho tôi cái tên tuổi như thế.”
Chương 8 Quan hệ giữa đồng nghiệp Sở Du vội giải thích với cô: “Sư tỷ, cô hiểu lầm rồi, tôi cảm thấy cô xinh đẹp lạnh lùng như giọt sương cho nên mới tặng cho cô danh hiệu như vậy. Tuy rằng Lý Mạc Sầu kia là nhân vật phản diện, nhưng tôi còn nhớ dưới ngòi bút của Kim Dung đã viết về nàng ấy như thế này.” Rồi anh bèn nắm lấy vai của Thượng Cần, miêu tả cô sống động như thật, “…Khinh công của nàng vượt bậc, đi lại như gió, nhẹ nhàng bay bổng, mỹ cảm tha thướt kia khiến nam tử phải dừng bước, không thể không động lòng…” Anh nói mà mặt tươi như hoa, thần thái phấn chấn, Thượng Cần nhìn đến bật cười, nói đến chỗ hưng phấn anh còn làm ra mấy động tác khoa tay múa chân. Dỗ dành một hồi, mới khiến Thượng Cần không giận nữa. Nhưng cô vẫn còn hơi không vui, “Nữ ma đầu kia cả đời không thành thân, nhưng tôi không muốn giống ả ta đâu.”
Anh biện bạch: “Sao có thể chứ? Sư tỷ có dáng vẻ hút hồn, mắt ngọc mày ngài, làn da trắng muốt, là một mỹ nhân tuyệt sắc, người nào cưới được cô về đều đáng hãnh diện, ai lại không thích cô, không muốn cưới cô chứ?” Mấy câu nói này của anh đơn thuần chỉ là tâng bốc, cho nên anh vừa nói cũng vừa cười.
Thượng Cần lắc đầu, “Cho nên người ta nói tìm chồng không nên tìm người làm luật sư, mở miệng ra không bao giờ nói thật.”
***
Thang máy đi xuống, hai người dựa vào một góc.
Thượng Cần hỏi anh: “Ăn cơm chưa? Muốn cùng nhau ăn cơm không?”
“Tôi ăn rồi, ăn cơm xong mới đến đây, còn cô?”
“Chưa làm xong vụ kiện, cho nên tăng ca thêm một chút.”
Thượng Cần lắc đầu, “Thời buổi này chẳng trách người ta có phân biệt giới tính với nghề, đôi lúc tôi cũng hiểu nghề luật sư này hình như cũng hay ưu ái cho phái nam, nhìn anh xem, khi ra tòa mặc đồ luật sư, có tiếng nói vang dội trên tòa án, người ta nghe chỉ cảm thấy anh nói rõ ràng mạch lạc liền bất giác cho anh thêm vài phần thắng, cho nên thành tích của anh tốt, thật khiến người ta hâm mộ.”
Sở Du chỉ mỉm cười, chỉ là anh thật sự rất ít khi mặc đồ gì khác, ngoại trừ lúc lên tòa mặc đồ luật sư, thì đa số đều mặc plet, đồ tây dù sao cũng mang đến cho người khác cảm giác chính trực khi nhìn.
Hai người cùng bước ra tầng trệt, Thượng Cần lại hỏi anh: “Nghe nói vợ trước của anh bị tai nạn? Sao rồi?”
“Tốt rồi, ngày mốt là xuất viện.” Không ngờ, thấm thoát Tô Mân đã ở bệnh viện được mười bốn ngày.
Hôm nay Thượng Cần không lái xe, anh lịch sự nói: “Để tôi đưa cô về, trễ thế này một mình cô ngồi xe lỡ như có gì không an toàn.”
Thượng Cần nói, “Thật ra tôi đang định đến bar uống một ly, phụ nữ độc thân mà, về nhà cũng chỉ tịch mịch đối diện với căn phòng lạnh lẽo, chi bằng đi uống vài ly, ngà ngà trở về cũng ngủ ngon hơn. Nếu không thì chúng ta cùng đi uống vài ly đi?”
“Hôm nay không tiện, tôi còn lái xe nữa, còn phải đến bệnh viện.”
Thượng Cần lắc đầu: “Đúng là người chú trọng sức khỏe, là người chồng tốt, anh như vậy, người khác có muốn dụ dỗ cũng dụ dỗ không được.”
Anh vừa lái xe vừa nói đùa với cô: “Sử tỷ là người tử tế, uống rượu với cô tôi cũng yên tâm, vả lại uống rượu chứ đâu phải đòi mạng, nếu cô thật sự mời tôi, tôi thay đồ rồi sẽ qua đó.”
Hai người cười ha ha.
Cuối cùng anh đưa Thượng Cần về nhà, rồi sau đó đến bệnh viện, khi đến nơi đã là mười giờ.
Nghĩ rằng Tô Mân đã ngủ, cho nên anh mở cửa rất nhẹ. Đẩy cửa ra, đèn lớn đã tắt, chỉ còn ngọn đèn nhỏ, nhưng lại không thấy ai trên giường, Tô Mân cũng kéo giường phụ của anh lại, chăn cũng trải sẵn cho anh, nhưng cô cũng không nằm trên đó. Anh đang nghi ngờ, gọi một tiếng Tiểu Mân, lại nghe thấy tiếng rên rỉ của cô truyền đến từ nhà vệ sinh.
Anh lập tức đẩy cửa, cửa mở ra, anh nhất thời hoảng hốt.
Tô Mân nằm trên sàn nhà vệ sinh, không mặc gì cả, vòi hoa sen trên đầu còn đang ào ào phun nước xuống.
Yêu Thêm Lần Nữa Yêu Thêm Lần Nữa - Thủy tụ nhân gia