Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 67 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 832 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:59:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 37: Lễ Vật Chia Tay
ột tuần sau.
Sở Du vội vàng chạy đến tòa án.
Anh tìm được vị thẩm phán phụ trách vụ ly hôn của anh và Tô Mân.
“Thẩm phán Lý.”
Vị thẩm phán kia là một nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, đeo mắt kính giọng đen, thoạt nhìn vô cùng nghiêm nghị, nhưng thật ra lại rất hiền lành dễ thân.
Bà gật đầu với Sở Du: “Anh đã đến rồi, luật sư Sở.”
Sau khi đợi anh ngồi xuống, bà mới hỏi anh: “Về đề nghị ly hôn của vợ trước của anh, hiện giờ thời gian đã đến, xin hỏi anh có ý kiến gì không?”
Anh suy nghĩ rồi quyết định nói thẳng ra, “Tôi quyết định thay mặt cô ấy rút lại đơn xin ly hôn.”
“Rút đơn thì chỉ có nguyên đơn mới có thể đến rút lại, bị đơn chỉ có quyền khiếu nại, không có quyền rút đơn.”
“Cô ấy không thể đích thân đến được, cô ấy bị tai nạn giao thông.”
Thẩm phán biết chuyện này.
Bà ôn tồn khuyên nhủ Sở Du: “Thật ra chuyện vợ chồng của hai người, tôi cũng lấy làm tiếc nuối, chuyện hai người vẫn luôn là cặp vợ chồng ân ái, tất cả mọi người đều biết, cho nên tôi tin cố ấy chỉ là nhất thời kích động, có thời gian hai năm để cân nhắc cũng không tệ.”
Sở DU cười khổ: “Lúc trước khi cô ấy bỏ tôi đi, quả thật suy nghĩ oán giận gì tôi cũng có hết, bây giờ hai năm trôi qua rồi, tôi đã không còn oán hận cô ấy nữa, bất kể cô ấy bỏ đi có nguyên nhân gì, hiện giờ tôi chỉ muốn bắt đầu lại lần nữa thôi.”
Thẩm phán tỏ ý tán thành: “Vậy chúc anh thành công.”
Đúng, có thể bắt đầu lại lần nữa rồi. Anh cũng quyết định làm lại từ đầu.
Ra khỏi tòa án, anh gọi điện thoại cho Từ Mỹ Quân, chuyện này không thể tiếp tục kéo dài nữa. Lại một tuần trôi qua, một tuần nay, Từ Mỹ Quân không dám gọi điện cho anh, nhưng anh biết, cô đang đợi anh.
Làm đàn ông, trên phương diện giải quyết vấn đề tình cảm, không thể chối bỏ quá khứ một cách hàm hồ như vậy.
Anh hẹn Từ Mỹ Quân ra ngoài, tìm một tiệm cà phê có hoàn cảnh tao nhã, trước đó anh đã nghĩ sẵn trong đầu, nhưng nhớ đến mấy lời muốn nói, anh vẫn có chút nặng trĩu.
Thấy Từ Mỹ Quân, anh cũng có hơi áy náy.
Từ Mỹ Quân rõ ràng hơi gầy đi, cô cũng không phải không có việc làm, công việc cũng rất vẻ vang, nhưng hiện giờ một tuần không gặp, rõ ràng cô tiều tụy đi nhiều, một người sẵn sàng vì một người khác buông bỏ sự thận trọng cao quý, nếu không phải bởi vì yêu anh, sẽ không có nguyên nhân nào khác.
Từ Mỹ Quân cũng có linh cảm rằng người đàn ông này sẽ không thuộc về cô.
Người phục vụ sau khi bưng cà phê lên liền lui đi, hai ly cà phê, đang bốc khói ở trước mặt, dần dần biến mất trong tầm mắt của cả hai, nhưng hai người vẫn chưa nhúc nhích.
Cuối cùng, Sở Du lên tiếng trước: “Em có khỏe không?”
Từ Mỹ Quân cũng xót xa hỏi lại: “Cậu ấy có khỏe không?”
Sở Du đành đáp: “Cô ấy vẫn khỏe.”
Từ Mỹ Quân cười khổ: “Cậu ấy khỏe chính là em không khỏe.”
Anh vô cùng xấu hổ: “Mỹ Quân, đừng nói vậy, đàn ông ưu tú hơn anh chỗ nào cũng có.”
Giọng điệu Từ Mỹ Quân có chút châm chọc: “Sở Du, đây là lời nói cho có lệ của anh khi sắp chia tay với em phải không?”
Sở Du suy nghĩ, anh không nhìn cô, lại chuyển qua đề tài khác: “Mỹ Quân, anh nhìn thấy một chiếc đồng hồ vàng ở Bách Lệ, kiểu dáng chính là chiếc mà em thích lúc trước, chi bằng dùng chiếc đồng hồ kia xem như là bồi thường chia tay của chúng ta được không?”
Từ Mỹ Quâng ngước lên.
Yêu Thêm Lần Nữa Yêu Thêm Lần Nữa - Thủy tụ nhân gia