We have more possibilities available in each moment than we realize.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 74 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 459 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:10:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 70
ai ngày này, chúng ta sẽ cùng chơi với bọn họ.” Lê Ngạo Nhiên ánh mắt lạnh lùng. Tuyệt Sát môn, thiên hạ đệ nhất tổ chức sát thủ, ha ha. Cư nhiên dám đánh chủ ý lên nữ nhân của hắn, như vậy......
Lâu như vậy theo thế giới này sẽ vĩnh viễn biến mất. Thế giới này sẽ không còn tổ chức sát thủ Tuyệt Sát môn!
Ban đêm, Lê Ngạo Nhiên không còn rụt rè như trước kia, rất tự nhiên theo Bạch Nguyệt vào phòng và cũng không thấy đi ra. Dĩ nhiên, buổi tối lại là xuân sắc triền miên không ngừng.
Chúng trưởng lão hộ pháp cùng Lăng Ngôn lại rãnh rỗi, nhàm chán, bắt đầu đánh cuộc tối hôm nay hai người kia sẽ giày vò nhau đến giờ nào mới ngủ. Cuối cùng lại chơi đoán số quyết định ai mạo hiểm sinh mệnh đi thám thính hai người kia đã ngủ chưa.
Sáng sớm hôm sau, trong phòng Bạch Nguyệt, hai người đã tỉnh nhưng vẫn chưa rời giường, dĩ nhiên là ở trên giường nháo động một hồi, sau đó mới chậm rãi rời giường.
“Hôm nay ta đi ra ngoài làm việc, nàng phải ngoan. Muốn mua cái gì phải để Lưu Thủy cùng đi. Không cần một mình xuất môn, chỉ đi gần đây là được biết không?” Lê Ngạo Nhiên trước khi xuất môn liền cẩn thận dặn dò, sau đó cúi đầu hôn lên trán Bạch Nguyệt.
“Đã biết.” Bạch Nguyệt cũng kiễng chân hôn lên mặt Lê Ngạo Nhiên.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, Lê Ngạo Nhiên thế này mới ra cửa.
Lúc này tất cả mọi người đều đi rồi, Bạch Nguyệt lại bắt đầu nhàm chán.
“Lưu Thủy, chúng ta đi ra ngoài dạo một chút thôi.” Bạch Nguyệt buồn chán nhìn trời, hôm nay vừa vặn thời tiết rất tốt, trời đầy mây không có nắng, cũng không quá nóng.
“Dạ, phu nhân.” Lưu Thủy mân miệng nở nụ cười, tăng thêm hai chữ phu nhân.
“Ngươi cũng chọc ta.” Bạch Nguyệt bất đắc dĩ nói.
Hai người ra cửa, Lưu Thủy hỏi qua Bạch Nguyệt muốn ăn đồ ăn vặt gì liền lấy tiền dẫn Bạch Nguyệt đi đến gian hàng cách biệt viện không xa.
Này hết thảy đều rơi vào một đôi mắt đang ẩn núp ở chỗ tối.
Đến gian hàng bán đồ ăn vặt, Bạch Nguyệt nhìn không chớp mắt. Nguyên bản nghĩ đến cổ đại không có nhiều lắm đồ ăn vặt, hiện tại xem ra là mười phần sai. Chỉ là mứt hoa quả liền có nhiều loại, còn có hạt dưa cũng có rất nhiều khẩu vị.
Hai người mua mỗi thứ một ít rồi đi về nhà.
Người núp ở chỗ tối mỉm cười đắc ý. Vận khí hắn thật tốt, cư nhiên gặp được nàng mang theo nha hoàn xuất môn. Phải lập tức thả ra ám hiệu báo tin ọi người đang ẩn nắp gần đây nhanh chóng đuổi theo bắt lấy nữ nhân kia.
Tay nhanh chòng tìm ám hiệu trong áo, quái sao không thấy, rõ ràng là để đây mà.
“Ngươi tìm cái này sao?” Một giọng nói vang lên từ phía sau hắn.
Hắn tóc gáy lập tức tất cả đều dựng thẳng lên! Mạnh mẽ xoay người liền lui ra phía sau thật xa. Làm một sát thủ, có người tới phía sau hắn lại không hề hay biết, đây là chuyện thật sự nguy hiểm.
Xoay người lại, trước mắt hắn là một gương mặt đang cười ôn hòa. Lăng Ngôn hung phấn nhìn sắc mặt đối phương đang kinh hách, tựa hồ thực vừa lòng, đưa tay tùy ý lấy ra một vật đưa cho hắn, càng thêm ôn hòa hướng người trước mắt nở nụ cười.
Chém giết, không tiếng động.
Hết thảy bắt đầu lặng yên không một tiếng động, cũng là lặng yên không một tiếng động chấm dứt.
Khi Bạch Nguyệt trở lại sân, nàng không biết, bên kia chém giết cũng muốn chấm dứt.
Mọi người tụ đầu. Lăng Ngôn lấy ra cái lệnh bài khéo léo, tán thưởng hoa văn mặt trên tinh xảo.
“Thứ này chính là chìa khóa cơ quan đi vào Tuyệt Sát môn?” Lạc Thiên tò mò nhìn lệnh bài tương tự trong tay mình một cách nghi hoặc.
“Không sai, mỗi thành viên Tuyệt Sát môn đều có.” Lăng Ngôn mỉm cười,“Hiện tại, chúng ta đi hang ổ bọn họ bái phỏng một chút.”
“Các ngươi coi mà làm, ta đi về trước.” Lê Ngạo Nhiên đưa tay quăng lệnh bài ọi người, xoay người rời đi. Hắn muốn về nhà bồi nương tử,nhưng lời này cũng không nói ra.
Mọi người bĩu môi, cung chủ cư nhiên đem bọn họ bỏ lại mà rời đi. Nhưng nghĩ đến thật lâu không có vận động tay chân, một đám lại nhiệt huyết sôi trào lên.
Tuyệt Sát môn đã thành lập hơn ba mươi năm, trên giang hồ hô phong hoán vũ. Bọn họ khẩu hiệu là chỉ cần có tiền, không có việc gì không làm được. Nhiều năm qua, không người nào lay động được địa vị của họ, cũng không phải là không ai có thể, mà là có muốn không thôi.
Lần này, thủ lĩnh Tuyệt Sát môn đã làm chuyện khiến cho hắn hối hận cả đời, chính là nhận năm vạn lượng hoàng kim của một người đi bắt cóc một nữ nhân. Mà nữ nhân này
lại là nữ nhân của Vô Ưu cung chủ. Nguyên bản là nghĩ mình may mắn, thừa dịp nam nhân bên cạnh nàng xuất môn sẽ ra tay bắt người, không nghĩ này nhất thời xúc động đã quyết định chôn vùi môn cơ nghiệp hơn ba mươi năm của Tuyệt Sát môn.
Một ngày này, ban đêm, bầu trời cũng trở nên âm u.
Gió nhẹ nhàng thổi qua vách núi, đối diện bên kia là sào huyệt Tuyệt Sát môn.
Gió nổi lên, cửa cơ quan mở ra.
Một ngày sau, trên giang hồ không còn Tuyệt Sát môn.
Ngày đó, đỉnh núi Tuyệt Sát môn đều bị máu tươi nhiễm đỏ.
Một cái bất lưu.
Mà thủ lĩnh Tuyệt Sát môn đến luùc này mới hiểu mình trêu chọc người Vô Ưu cung là cỡ nào đáng sợ. Nhưng là, hối hận đã không còn kịp rồi, mãnh liệt hối hận,chậm rãi nhắm hai mắt lại. Cuối cùng mới hiểu được, nam nhân kia không phải sợ thế lực Tuyệt Sát môn.Chỉ là hắn không nghĩ tới mà thôi, bởi vì Tuyệt Sát môn không có trêu chọc đến hắn.
Nam nhân tà ác đáng sợ này, chỉ một câu nói, liền hủy đi Tuyệt Sát môn.
Hắn cực kỳ hối hận nhưng cũng không còn cơ hội nữa rồi.
Bởi vì, hết thảy đều bị hủy diệt.
Hai ngày sau, tin tức truyền khắp giang hồ. Thiên hạ đệ nhất tổ chức sát thủ Tuyệt Sát môn toàn diệt. Chỉ vì một nữ nhân.
Nữ nhân, họa thủy!
Nhưng không ai dám đem lời này nói ra.
Yêu Nữ Đối Thượng Tà Nam Yêu Nữ Đối Thượng Tà Nam - Vô Ý Bảo Bảo