There is always, always, always something to be thankful for.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 74 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 459 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:10:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 58: Chương 58
ao nàng biết ả ta là cái gì mộc cái gì gà đó?” Lê Ngạo Nhiên tò mò hỏi.
“ Ha ha……” Bạch Nguyệt nghe Ngạo Nhiên cũng gọi gà mái, cười to rồi mới trả lời.“ Tên là Mộc Xảo Hề. Đánh lén ta hai lần, một lần không giết ta, lần thứ hai là phía sau núi ở Vũ Sơn phái, lần đó là huynh cứu ta.”
Lê Ngạo Nhiên biết ả này đã ám sát Bạch Nguyệt hai lần, ánh mắt trở nên âm trầm. Quay đầu quát Lăng Ngôn vẫn đang vui đùa:“ Đừng đùa, bắt lại.”
” Ân……” Lăng Ngôn tức giận, ra tay sắc bén.
Mộc Xảo Hề cũng điên tiết, nhưng không có cách nào chống lại.
Nhanh chóng bị Lăng Ngôn điểm huyệt.
“ Mộc Mẫu Kê, có bao giờ ngươi nghĩ đến sẽ có ngày rơi vào tay ta không?!” Bạch Nguyệt cười nhìn Mộc Xảo Hề, nhưng ánh mắt lạnh như băng. Nương tay với kẻ định giết mình là một chuyện ngu không tưởng nổi.
“ Phi! Tiện nhân! Muốn chém muốn giết, tuỳ ngươi!” Mộc Xảo Hề lớn tiếng chửi bới, nhổ nước bọt vào Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nhanh chân nhảy sang bên cạnh, hừ, cái mụ đàn bà chanh chua, còn phun nước miếng nữa! Tự nhiên nhớ tới ở Phiên Hương lâu, nàng cũng đã nhổ nước bọt vào mặt tên lưu manh đó.
“ Chát!” Một âm thanh chói tai, Thải Hà tát mạnh vào mặt Mộc Xảo Hề. Đôi má trắng trẻo của Mộc Xảo Hề hiện thêm vài dấu ngón tay đỏ ửng.
Mọi người đều ngây ngẩn, Mộc Xảo Hề cũng kinh ngạc nhìn.
Bởi vì người vừa ra tay lại chính là Thải Hà! Bạch Nguyệt quay đầu nhìn Thải Hà, giật mình. Thấy đôi mắt nàng ta tràn ngập lửa giận, và còn có chút đau thương!
“ Thải Hà……” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng gọi.
Thải Hà nhìn tay mình đang run run, chính nàng cũng không ngờ.
Mộc Xảo Hề cũng bất ngờ, chưa có ai dám đánh nàng!
Nghe Bạch Nguyệt gọi, khiến Mộc Xảo Hề phục hồi tinh thần, trừng mắt nhìn Thải Hà, nổi giận mắng:“ Đồ tiện tỳ, ngươi dám đánh ta? Đừng để lọt vào tay ta, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết! Chặt từng đốt ngón tay cho chó ăn……” Lời còn chưa dứt, lại nhận thêm một bạt tai nữa, càng mạnh hơn, khiến Mộc Xảo Hề choáng cả đầu.
Bạch Nguyệt nhìn muốn lọt cả tròng mắt ra ngoài, nha đầu Thải Hà này ngày thường luôn dịu dàng sao có thể ra tay mạnh như thế chứ?!
Lăng Ngôn cong môi cười, có ý tứ, lần đầu tiên phát hiện ra tiểu cô nương luôn theo sau lưng Bạch Nguyệt cũng có chút đặc biệt nha.
Lê Ngạo Nhiên không nói gì, thản nhiên nhìn mọi chuyện, vì hắn biết, Bạch Nguyệt sẽ tự xử lý.
“ Ngươi đánh nàng?! Lại còn mạnh tay như vậy?!” Bạch Nguyệt kinh hô, vẻ mặt không thể tin nổi, thậm chí có chút đau lòng. Thấy mọi người kinh ngạc, Thải Hà trong lòng hơi bất an, chẳng lẽ chủ tử không muốn đánh nàng ta? Mộc Xảo Hề lại càng khó hiểu, trừng mắt nhìn Bạch Nguyệt, tại sao lại thế?
Ai ngờ, Bạch Nguyệt cầm tay Thải Hà lên, cẩn thận kiểm tra, xoa xoa, giọng nói buồn buồn.” Đau tay không? Mặt nàng ta dày thế, có làm đau tay ngươi không?”
Mộc Xảo Hề thiếu chút nữa giận đến ói máu!
Thải Hà giật mình, không biết nên giận hay nên cười, trong lòng lại có gì đó ấm áp đang chảy không ngừng,hòa tan vào tim của mình.
Lăng Ngôn nhìn Mộc Xảo Hề nghẹn đỏ mặt, lại nhìn Bạch Nguyệt “cực kỳ” đau lòng, nhịn cười đến súyt bị nội thương. Chiêu này quá mạnh, quá độc ác!
“ Bạch Nguyệt! Đồ đê tiện, ngươi sẽ chết không được tử tế! Chết không tử tế!” Mộc Xảo Hề nghiến răng nghiến nói lời cay độc nhất, ánh mắt âm độc hận không thể xông lên xé xác Bạch Nguyệt thành trăm mảnh để giải mối hận trong lòng.
Thải Hà bước tới gần, xiết chặt cằm Mộc Xảo Hề, lạnh giọng:“ Hiện giờ ngươi còn chẳng cử động nổi, đang nằm trong tay chúng ta, nói những điều này có thừa quá không vậy?” Thải Hà nhớ lại lúc sáng, nàng cố ra vẻ hiền lành đáng yêu, nhưng lại ác độc bỏ thuốc vào trà. Càng tức giận nàng ta đã lợi dụng sự đồng cảm của mình, thiếu chút nữa đã làm hại chủ tử.
Mộc Xảo Hề cười nhẹ:“ Chỉ bằng ngươi? Ngươi là ai chứ? Con tiện nhân Bạch Nguyệt còn chưa mở miệng, mà đồ chó như ngươi sủa làm gì?”
Thải Hà không giận, chỉ cười:“ Ta thật nghi ngờ, chẳng lẽ ngươi ăn phân mà sống, cho nên mồm miệng thối vậy?!”
Vừa nói xong, mọi người đều kinh ngạc. Đây là Thải Hà, đúng không vậy?!
Chẳng lẽ đây là một người giỏi nhẫn nhịn? Nhưng một khi bị chạm đến tự ái, bộc phát, sẽ làm những chuyện mà bình thường có tưởng tượng cũng không dám?
Mặt Mộc Xảo Hề lúc đỏ lúc xanh, chưa bao giờ nghe qua lời nói thô tục như thế, càng không có người dùng lời thô tục như thế để chửi nàng! Môi run run, nhưng chẳng nói ra nổi lời nào.
Đôi mắt Bạch Nguyệt loé sáng như đèn pin, ngây ngốc ngắm nhìn Thải Hà. Thần tượng nhá, chưa bao giờ biết Thải Hà có tài hùng biện như thế.
Thải Hà không để ý mọi người, tiếp tục nói:“ Rõ ràng đã bị bắt, vậy mà còn kiêu ngạo, ngươi có tin ta sẽ dùng kim đâm lên cả người ngươi, đâm vào móng tay, móng chân ngươi?” Giọng Thải Hà trở nên không bình thường, chất chứa nỗi hận.
Mặt Mộc Xảo Hề hết xanh rồi lại trắng, đứt tay thì ruột đau, huống chi đâm xuyên qua móng tay nữa, đủ để rõ đau đớn tận nào? Nhớ lúc trước bị trúng Đọat Hồn châm, cả người đau đớn đến mức phải xuống núi tìm người thân. May nhờ họ nhanh chóng tìm được “người kia” dùng nội lực đẩy châm ra khỏi thân thể, nên cũng không chịu khổ lắm. Nhưng nếu như lời con nha đầu này là thật, điều đó thật đáng sợ!
Bạch Nguyệt chợt hiểu ra, khi còn ở thanh lâu, Thải Hà đã bị tra tấn như vậy! Không tổn hại đến da thịt, mà đau triệt tâm can, tim đập liên hồi, quá xót xa cho Thải Hà.
Nhẹ nhàng bước đến, ôm Thải Hà, dịu dàng nói:“ Được rồi, mọi chuyện đã qua rồi, sẽ không xảy ra nữa đâu. Đừng nghĩ về nó nữa, đừng bẩn tay với con gà này.”
Thải Hà vùi đầu vào lòng Bạch Nguyệt khóc nức nở.
Bạch Nguyệt thở dài, vỗ vỗ lưng Thải Hà, đột ngột ngẩng đầu nhìn Mộc Xảo Hề. Ánh mắt lạnh lùng, sâu thẳm khiến người ta như bị đông cứng tại chỗ.
“ Mộc Mẫu Kê, nên giải quyết ân oán chúng ta thế nào đây?” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng hỏi, nhưng ẩn chứa trong đó áp lực nặng nề, ép chặt Mộc Xảo Hề.
Mộc Xảo Hề nhìn đôi mắt Bạch Nguyệt lạnh lẽo như băng, giờ mới cảm thấy hối hận vì lúc nãy chửi loạn, và cả hành động ám sát dại dột nữa.
Bạch Nguyệt từ từ tiến đến gần, ghé sát mặt Mộc Xảo Hề, cười:“ Ngươi đang sợ?”
“ Tại sao ta phải sợ?! Ngươi dám làm gì ta?” Mộc Xảo Hề nuốt nước miếng.
“ Ngươi nghĩ xem, đâu có ai ngu đến mức thả kẻ thù chạy, chẳng lẽ đợi hắn lần sau đến giết mình sao?”
Bạch Nguyệt cười “vô hại’, nhưng Mộc Xảo Hề lại sợ run cả người.
“ Đương nhiên là phải giết, trảm thảo trừ căn.” Lăng Ngôn miễn cưỡng nói chen vào, ánh mắt liếc Thải Hà còn đang đứng run ở chỗ kia.
“ Đúng nha! Lê đại công tử thật thông minh.” Bạch Nguyệt phù phù cười giảo hoạt.
Lăng Ngôn trợn trắng mắt, nàng khen hắn mà nghe ra hình như chẳng có ý tốt gì.
“ Đầu tiên là phế võ công đã?!” Bạch Nguyệt cười đến vui vẻ,“Miễn cho ngươi tìm cách bỏ chạy, lần sau lại đến giết ta.”
“ Không!” Mộc Xảo Hề vừa nghe vậy, kêu gào, nhưng Bạch Nguyệt nhanh tay che lại miệng nàng.
“ Hừ!” Bạch Nguyệt không vui trừng Mộc Xảo Hề, nhẹ giọng nói:“ Đã trễ thế này, người khác đều nghỉ ngơi, ngươi định đánh thức họ sao?”
Mộc Xảo Hề kinh hãi trợn mắt, đơn giản vì nam tử mắt xanh kia đang từ từ đi lại gần nàng.
Lê Ngạo Nhiên vươn tay ấn nhẹ vào yết hầu Mộc Xảo Hề, rồi lại dịu dàng nắm tay Bạch Nguyệt. Mặc cho Mộc Xảo Hề há to miệng, cũng không thể phát ra âm thanh nào.
“ Làm cách nào để phế võ công?” Bạch Nguyệt tò mò hỏi. Nhớ lại phim kiếm hiệp chiếu trên TV, hình như là điểm huyệt gì đó, lại hỏi.” Là điểm cái đại huyệt gì ấy của nàng ta hả?”
“ Không phải.” Lê Ngạo Nhiên ngạc nhiên nhìn Bạch Nguyệt, hiển nhiên không hiểu Bạch Nguyệt ở đâu ra nhiều ý tưởng kỳ quái như vậy.
“ Vậy là cái gì?” Bạch Nguyệt càng tò mò hơn.
Lê Ngạo Nhiên cũng không giải thích thêm, lấy ra một con dao nhọn, tìm mỗi khớp nối tứ chi Mộc Xảo Hề cắt mạnh.
Nhất thời, mặt Mộc Xảo Hề biến dạng, chắc hẳn đang chịu dày vò đau đớn.
“ Nàng không thể luyện võ nữa?” Bạch Nguyệt thật lo lắng việc bà cô này cứ đánh lén nàng, trong lòng luôn có chút lo sợ.
“ Không thể.” Lê Ngạo Nhiên lạnh lùng trả lời, ý hắn là một chưởng giải quyết dứt điểm là xong, nhưng Bạch Nguyệt thích chơi thì cứ tùy nàng.
“ Mộc Mẫu Kê, đau lắm sao?” Bạch Nguyệt nhận ra Mộc Xảo Hề đau đến hét lên mà không thể, hơi mềm giọng.” Hận ta quá độc ác? Nhưng ngươi có nghĩ đến, khi ám sát ta, ngươi có định để ta sống không?”
Mắt Mộc Xảo Hề đỏ bừng, trợn trừng, không cam tâm.
Yêu Nữ Đối Thượng Tà Nam Yêu Nữ Đối Thượng Tà Nam - Vô Ý Bảo Bảo