You know you've read a good book when you turn the last page and feel a little as if you have lost a friend.

Paul Sweeney

 
 
 
 
 
Tác giả: Tuyết Linh Chi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Psithurism Althea
Số chương: 31 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1515 / 2
Cập nhật: 2017-12-02 11:01:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37-38
hương 37
Ở đầu ngõ nhỏ đối diện với sạp vằn thắn mà Uất Lam và Bộ Nguyên Ngạo đang ăn, có một bóng người nho nhỏ đang ngồi ở đó, những cơn gió mùa đông lạnh thấu xương thổi qua những bức tường, làm rung rinh những ngọn đèn lồng, chiếu chút ánh sáng nhàn nhạt vào đứa bé đang ngồi đó. Uất Lam nhìn xem, là một đứa bé trai, cậu bé đấy chỉ khoảng ba tuổi, quần áo rách rưới dơ bẩn, quần áo trên người cậu bé căn bản không đủ che cho cơ thể khỏi những cơn gió lạnh buốt, nhưng khi nhìn lướt qua khuôn mặt lem luốc của cậu bé này, Uất Lam lại bắt gặp một đôi mắt sáng như sao.
Bộ Nguyên Ngạo nhìn theo ánh mắt của nàng, cũng nhíu mày lại.
Hắn gọi bà chủ tiệm vằn thắn lại, nhờ mua giùm bốn cái bánh bao nóng, sau đó vẫy tay với cậu bé đang nhìn chằm chằm vào sạp vằn thắn mà gọi. Cậu bé chần chờ, chưa hiểu ý gì, Bộ Nguyên Ngạo bèn cầm lấy một cái bánh bao, đưa về phía cậu bé.
Cậu bé thấy thế, vội vàng nhảy vọt lại chỗ hai người, mũi Uất Lam chợt cay cay…Cậu bé này nhỏ quá, cơ thể gầy yếu dường như không thể chịu được một trận gió rét thổi qua. Cậu bé còn quá nhỏ để có thể lang thang ngoài đường thế này.
Bàn tay cậu bé nhỏ xíu, không thể cầm nổi bốn cái bánh bao, bà chủ tiệm vằn thắn thấy thế, bèn tốt bụng dùng giấy gói kín bốn cái bánh bao lại, rồi đưa cho cậu. Đôi mắt trong suốt của cậu bé vẫn nhìn chăm chăm vào hai con tò he bằng đường….Tuổi còn nhỏ như thế, mà đã biết cái gì gọi là không nên trông đợi, chỉ dám nhìn, nhưng không dám hy vọng.
Trái tim Uất Lam chợt nhói, ánh mắt trong suốt, không chút tham lam của cậu bé khiến Uất Lam bối rối. Nàng cầm lấy con tò he hình đứa bé gái đưa cho cậu bé….Cái còn lại, để nàng giữ lại. Cậu bé vẫn sợ sệt không dám cầm lấy, nàng bèn nắm lấy bàn tay của cậu bé, đặt con tò he vào, bàn tay cậu bé rất nhỏ, lạnh lẽo và chỉ bằng một nửa bàn tay của nàng thôi.
Khi cậu bé đưa tay nắm lấy con tò he, bàn tay bất giác nắm thật chặt, dường như cậu bé sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng không thể có thực.
Bà chủ tiệm vằn thắn bèn đem bánh nhét vào trong lòng cậu bé, hơi ấm từ bánh tỏa ra khiến cậu bé phấn chấn, cậu không vội ăn, mà xoay người bỏ chạy. Trong con ngõ nhỏ tối mịt, cậu bé chạy vào, trong ngõ nhỏ chợt vọng ra tiếng nói non nớt của cậu bé: “Bà ơi, bà ơi, bánh bao!”
Không nghe thấy tiếng người đáp lại.
Cậu bé lại kêu.
Sau đó, tiếng khóc đau đớn của cậu bé vọng ra, bà chủ tiệm vằn thắn lắc đầu, đưa tạp dề lên chùi nước mắt, lắc đầu: “Bà nó đi rồi, nó làm sao sống đây…”
Khi Uất Lam lại gần thì biết được hai bà cháu này ở đây ăn xin đã lâu, nghe thấy tiếng khóc của cậu bé, những người tiểu thương bèn cầm đuốc soi, vây lại xung quanh, nàng nhìn thấy trong một góc tường nhỏ, một bà lão đang nằm trên những miếng vải rách….Trời tối như thế, nàng không thế thấy rõ tướng mạo của bà lão, chỉ nhìn thấy mái tóc bạc của bà rất bẩn, dính bết lại với nhau, đôi mắt thâm quầng đã nhắm sụp lại từ khi nào.
Cậu bé còn quá nhỏ, bình thường lại ít khi nói chuyện với ai, giọng nói cậu bé có vẻ ngọng nghịu, cậu bé đem con tò he bằng đường nhét vào miệng bà lão: “ Đường…đường…ăn…tỉnh lại.” Cậu bé đối với khối đường lần đầu tiên có được trong đời này ôm một niềm hy vọng vô hạn, cậu hy vọng khối đường này có một sức mạnh thần kỳ, có thể cứu được bà của mình.
Bà nội cậu bé không thể tỉnh lại được nữa, cậu bé khóc, chắc hẳn cậu bé vẫn chưa biết cái gì gọi là chết đi, cậu chỉ nghĩ rằng bà đã không còn để ý tới cậu nữa, cậu bé nên làm gì bây giờ?
Bộ Nguyên Ngạo im lặng đứng nhìn, Uất Lam nghiêng mặt nhìn qua khuôn mặt của hắn, chợt thấy trong ánh mắt hắn lấp lánh lệ quang….Nàng cứng đờ người. Hắn không hề chớp mắt, cứ nhìn chăm chăm vào cậu bé đang nhào khóc trong lòng bà lão. Lòng của nàng ập tới một cơn đau đớn, rất đau, đau tới nỗi không thể chịu được, khiến nàng gập người xuống.
Hắn…nhất định là nhớ tới những người thân đã mất của hắn, nhớ đến cảnh tượng mà họ rời bỏ hắn.
Hắn mím chặt môi, ánh mắt lạnh lùng, hắn vẫn lạnh như thế, nhưng trong ánh mắt…lại ngấn lệ.
Bộ Nguyên Ngạo, cũng từ một đứa trẻ mất đi tất cả người thân mà lớn lên, cũng từ cô độc bất lực mà từng bước trở thành Bộ Gia.
Con tò he bằng đường bị cậu bé nắm chặt trong tay, dần dần tan chảy…Nàng luôn cảm thấy mình là một người vô cùng đáng thương, còn hắn thì sao? Nàng yên lặng hoài niệm về Bộ Tam thiếu gia của nàng, nụ cười dịu dàng của hắn với nàng…Có lẽ hắn vẫn luôn hoài niệm. Ký ức những năm tháng có cha mẹ, người thân, có nàng của hắn…..
Sự dịu dàng trong chốc lát của hắn khiến nàng bị mê hoặc, bây giờ nàng đã hiểu, những ký ức về những năm tháng đầm ấm đó cũng chính là mê cung của hắn, dù sao, trên thế gian này, những năm tháng đẹp đẽ ấy là liên hệ duy nhất của hắn với nàng.
Nàng tưởng rằng, chỉ có mình nàng trầm mê trong mộng, có ngờ hắn cũng vẫn luôn đắm chìm trong đấy…..
Nàng vươn thẳng lưng lên, mộng, cuối cùng cũng vẫn là mộng, hắn và nàng cũng giống như con tò he bằng đường trong miệng bà lão, đã quá muộn để nếm trải được vị ngọt của nó. Kết cục của hắn và nàng…Định mệnh đã sớm sắp đặt xong xuôi.
Hắn đưa ra ít bạc vụn, rồi hỏi xem có ai chịu đến thuyền gọi người cho hắn không, rất nhiều người đồng ý, hắn bèn chọn đại lấy một người. Rất nhanh chóng, Đinh quản sự và tiểu nhị chạy tới, lo liệu hậu sự cho bà lão.
“Gia, thằng bé này, làm sao bây giờ?”
Bộ Nguyên Ngạo trầm ngâm một chút: “Đem thằng bé về cửa hàng, nuôi nó đi.”
Uất Lam cười mà rơi lệ, nàng là mộng đẹp của hắn, cũng là ác mộng của hắn….Chờ nàng chết rồi, biến mất rồi, hắn sẽ không còn vừa yêu vừa hận nữa, có thể thoát khỏi giấc mộng này, Bộ Gia là người đàn ông tốt nhất mà nàng từng gặp, cũng là người đàn ông mà nàng yêu nhất.
[ alobooks.vn ]
Chương 38
Than cháy trong chậu, phát ra những tiếng lách tách.
Khoang thuyền được che phủ bởi gỗ, vì thế dù có đốt thêm than đi nữa, vẫn cảm thấy được cái lạnh đang tràn vào trong thuyền.
Uất Lam nằm đưa lưng về phía Bộ Nguyên Ngạo, vẫn không nhúc nhích. Thuyền dập dềnh, giống như đưa nôi, Bộ Nguyên Ngạo nghĩ nàng đang ngủ, đem chậu than đá tới gần nàng hơn, hắn nhẹ nhàng xoay người một cái, khẽ khàng thở dài.
Nước mắt bỗng trào ra từ đôi mắt đang nhắm chặt của Uất Lam. Nàng đã từng sợ hãi sự ân cần của hắn, sự dịu dàng của hắn…Đó chính là thiên đường mà nàng không dám mơ mộng, là sự khát khao mà nàng không thể chạm tới. Bây giờ, nàng còn hiểu rõ hơn nữa, mỗi một phân dịu dàng ân cần mà hắn đối với nàng, sẽ làm cho hắn nhận lại đau thương gấp bội, chỉ cần nàng còn tồn tại, thì tình yêu và sự thù hận của hắn đối với nàng, sẽ thiêu chết hắn trong biển lửa.
Hắn yêu nàng sao?
Nàng chậm rãi mở mắt ra, cho dù tình yêu của hắn chiến thắng mối hận nhà họ Uất thì sao, giống như giờ phút này, cũng là ảo giác của hắn, là hắn đang trầm mê trong giấc mộng của người thiếu niên yêu nàng ngày xưa…Dù sao, nàng cũng là mối tình đầu của hắn.
Nàng nhắm mắt lại, khẽ nở nụ cười. Hắn và nàng, chưa có người nào phụ bạc tình cảm của đối phương, mà chính là, vận mệnh nghiệt ngã này, đã phụ bạc tình cảm của nàng và hắn.
Nàng nghe thấy tiếng gió rít qua những ngọn cây bên ngoài khoang thuyền, phát ra những thanh âm như gào như thét, sắc và lạnh….Giờ khắc này, lòng của nàng hoàn toàn bình tĩnh. Khi hắn tra tấn nàng, nàng biết rằng bản thân không nên hận hắn, bởi vì nhà họ Uất đã nợ hắn, nhưng dù cho nàng cố che giấu, cố áp chế, nhưng vẫn không ngăn được mà oán hận hắn. Năm năm nàng chờ đợi hắn như si như dại, nàng cho rằng hắn đã phụ bạc nàng, bất kể có là nguyên nhân gì.
Bây giờ, nàng thật sự không hận, cũng không oán được nữa.
Hắn và nàng….Đều đã thay đổi rất nhiều, thời gian không thể quay ngược trở lại, cũng không có khả năng tái hiện lại thêm một lần nữa. Kết thúc tốt nhất của nàng và hắn, chính là đừng dùng suy nghĩ cố chấp về những ký ức ngày xưa mà tra tấn nhau nữa.
Khi Uất Thanh khỏi bệnh, cũng chính là lúc bản thân nàng được giải thoát….Cũng là giải thoát cho hắn, mặc kệ cuối cùng sẽ là cách kết thúc nào đi chăng nữa.
Tiếng bước chân vội vã của ai đó, đi đến cửa ngoài khoang thuyền, thì dừng lại một chút, nàng nghe thấy tiếng gõ cửa. Bộ Nguyên Ngạo khẽ động đậy, xoay người ngồi dậy bước xuống giường, người ngoài cửa lại gõ mạnh hơn, Bộ Nguyên Ngạo cúi đầu ‘ừ’ một tiếng, quay người giúp nàng dém chăn, rồi mới bước ra mở cửa.
Nàng nghe thấy người đến nhỏ giọng nói: “n lão gia lâm bạo bệnh đã mất ngày hôm qua rồi, Gia, người tính toán nhanh một chút.”
n thúc thúc qua đời rồi sao? Uất Lam ngồi bật dậy, Xu Xu, cô bé sẽ đau khổ đến mức nào? Nàng yên lặng khoác áo, rồi bước xuống giường, thắp đèn lên, im lặng nghe bọn họ nói chuyện.
Bộ Nguyên Ngạo trầm mặc trong chốc lát, sau đó dặn dò một cách quyết đoán: “Lập tức chuẩn bị xe ngựa, chuyến đi về phía bắc vẫn tiếp tục như cũ, theo kế hoạch mà tiến hành. Đợi ta xử lý xong gia sự của n lão gia, ta sẽ đuổi theo các ngươi ngay.”
Hắn quay người đi vào phòng, nhìn Uất Lam đang ngồi im lặng trên giường, suy nghĩ đến xuất thần.
“Cô…” Hắn do dự trong chốc lát: “Theo ta cùng đi luôn...”
Uất Lam sửng sốt, có chút khó hiểu đưa mắt lên nhìn hắn, hắn mang theo nàng, sẽ làm chậm trễ tốc độ của hắn, hơn nữa …...Người Xu Xu đang cần bây giờ là hắn, chính là hắn.
Bộ Nguyên Ngạo phiền chán cau mày, hắn không tính giải thích, nhưng nhìn vẻ mặt khó hiểu của nàng, hắn bình tĩnh nói: “Xu Xu vẫn coi cô như tỷ tỷ tốt của muội ấy, có cô đi theo, muội ấy sẽ được an ủi hơn.”
“Gia….Ta nên trở về thì tốt hơn.” Nàng nói, lòng của phụ nữ, nàng đương nhiên hiểu, chỉ có hắn - là dường như không hiểu.
“Ít nói nhảm đi, lập tức thu dọn hành lý theo ta!” Hắn lạnh giọng hét lớn.
Đi đường trọn ba ngày, ngày đêm không ngừng nghỉ. Thể lực của Uất Lam đã muốn cạn kiệt, nhưng nàng vẫn yên lặng kiên trì không rên la một tiếng, nỗi lo lắng của hắn, nàng biết. Xu Xu là một cô bé nhạy cảm và yếu đuối, n thúc thúc mất, nhất định cô bé sẽ khóc rất nhiều, mong chờ hắn đến để cô bé có thể dựa vào.
Dọc đường đi, hắn không nói với nàng một câu nào, nàng cũng hiểu, hắn đã thức tỉnh khỏi giấc mộng ngày xưa ấy rồi, chắc hắn cảm thấy nếu hắn đối xử tốt với nàng, thì sẽ là sự phản bội với Xu Xu. Hắn cho nàng trở về Du Hợp Trang, thì sợ nàng lại phản bội hắn, hắn, cuối cùng vẫn không hề tin tưởng nàng.
Khi nghĩ đến việc này, thậm chí nàng vẫn có thể mỉm cười thừa nhận tất cả, nàng hiểu, so với những thứ khác…sự nghi ngờ mới là thứ hủy diệt tình yêu nhanh nhất.
Những năm tháng sau này của hắn, có Xu Xu kề bên, cô bé là một người tốt, lại nhân từ, hơn nữa rất yêu hắn. Bọn họ có thể yêu nhau mà không hề nghi kị hay lo lắng điều gì … Hắn, sẽ được hạnh phúc.
Tốc độ cưỡi ngựa của hắn rất nhanh, khi nàng tới n gia, thì hắn đã lao nhanh vào linh đường. Khi nàng bước vào trong linh đường, đã thấy Xu Xu bổ nhào vào lòng hắn khóc nức nở, bàn tay của hắn vừa đau xót vừa dịu dàng vuốt ve lưng cô bé, cánh tay ôm chặt lấy Xu Xu, cả thân thể nho nhỏ của cô bé nằm gọn trong vòng ôm vững chãi của hắn.
Uất Lam nghe thấy tiếng thì thào nức nở của cô bé: “Nguyên Ngạo…muội chỉ còn có huynh…muội chỉ còn có huynh.”
Xu Xu không có anh chị em gì cả, mẹ lại mất sớm, hai cha con nương tựa lẫn nhau mà sống, bây giờ n thúc thúc mất rồi…Hắn, đã trở thành tất cả những gì mà cô bé có.
Cô bé cuối cùng cũng đã phát hiện ra Uất Lam đang buồn bã đứng nơi đó, sự mất mát người thân khiến cô bé cực kỳ mẫn cảm, cô bé đẩy Bộ Nguyên Ngạo ra, trong ánh mắt bắn ra những tia nhìn lạnh lẽo và sắc bén như dao: “Vì sao huynh lại mang tỷ ấy tới đây? Huynh có ý gì? Huynh vẫn còn yêu tỷ ấy đúng không? Huynh muốn giải trừ hôn ước với muội ngay thời điểm này luôn đúng không?” Cô bé có chút kích động, chạy tới đẩy ngã Uất Lam.
“Xu Xu!” Vẻ mặt Bộ Nguyên Ngạo đầy lo lắng: “Huynh không hề có ý này! n đại thúc có ân có nghĩa với huynh, làm sao huynh có thể bỏ mặc muội không lo cho được! Huynh mang nàng ấy tới đây, là do huynh nghĩ muội rất thích nàng ấy, nàng ấy có thể an ủi được cho muội, cùng chia sẻ với muội.”
Xu Xu bật khóc, cả người run rẩy: “Trừ huynh ra, muội không muốn thấy ai hết, hơn nữa lại còn là người phụ nữ của huynh!” Cô bé lại nhào vào lòng Bộ Nguyên Ngạo, dùng nắm tay nho nhỏ đánh vào ngực hắn, giống như trách móc giống như bi thương: “Nguyên Ngạo, muội chỉ muốn có huynh! Huynh chỉ của riêng muội! Nguyên Ngạo!”
Hắn tùy ý để cho cô bé đánh, nỗi đau mất đi người thân, hắn là người hiểu hơn ai hết, cảm giác sợ hãi tột độ, cô độc vô cùng sẽ khiến người ấy điên cuồng mà nắm lấy một chút dịu dàng của ai đó: “Được... huynh chỉ là của muội thôi.” Hắn nhẹ nhàng dỗ dành cô bé, lực tay của Xu Xu nhẹ dần, cuối cùng vùi đầu trong ngực hắn mà khóc, hắn ôm chặt cô bé: “Đừng khóc, huynh ở đây, huynh ở đây.”
Uất Lam trầm mặc vịn tường đứng lên, cố gắng không để phát ra tiếng động nào. Giờ phút này, tại nơi đây, nàng chỉ là một kẻ dư thừa mà thôi. Hắn chẳng lẽ còn chưa hiểu? Có thể an ủi Xu Xu, chỉ có mình hắn. Xu Xu từng xem nàng là tỷ tỷ của cô bé, bây giờ thì … Nàng ở trong mắt cô bé cùng lắm chỉ là một kẻ muốn cướp đoạt hắn, là kẻ từng có hôn ước với hắn mà thôi, sự xuất hiện của nàng, là một sự tổn thương đối với cô bé.
Chờ đợi, khóc, trút giận xong, cũng đã làm cho Xu Xu hao hết sức lực, Bộ Nguyên Ngạo ôm cô bé đến ghế dựa, chỉ trong chốc lát, cô bé đã ngủ trong lòng hắn, nặng nề mà ngủ, ở trong mộng còn phát ra những tiếng nức nở nho nhỏ, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô bé.
Khi hắn chuẩn bị đem Xu Xu về phòng ngủ, thì ánh mặt chợt dừng lại nơi Uất Lam đang đứng sát vách tường, ánh mắt hắn buồn bã: “Cô … đi đến nhà đại tỷ của cô đi.”
Nàng gật gật đầu, còn cười với hắn … Nàng không biết vì sao mình lại cười, chắc là nàng muốn tỏ vẻ là nàng thật sự không để ý. Nàng vốn không nên tới đây, tuy rằng là sai lầm, nhưng nàng cũng có thể đến thăm được đại tỷ vốn đang ở trong trấn, nàng thật sự vui mừng.
Nụ cười của nàng khiến vẻ mặt của hắn thay đổi, lạnh lùng và có chút tàn khốc.
Nhà đại tỷ và n gia chỉ cách nhau vài con phố nhỏ, chỉ đi một lát đã tới. Nhà chồng của đại tỷ nàng buôn bán đồ gỗ, nhộn nhịp vô cùng, mấy năm không gặp, phủ đệ đã thay đổi rất nhiều, càng đồ sộ, đẹp đẽ hơn.
Nghe thấy tin nàng đến, đại tỷ phu, đại tỷ chạy ra đón nàng, còn có cả ba đứa cháu, hai trai một gái, nàng thật sự vui mừng nhìn hai đứa cháu trai hơn mười tuổi của nàng, ánh mắt không thể tin được, như muốn hỏi tỷ tỷ của nàng, đây là hai tiểu tử tỷ tỷ hay nói đến sao? Đã lớn đến thế này rồi! Còn đứa cháu gái lần đầu tiên nàng được gặp, thật đáng yêu!
“Dì Tư, dì Tư!” Bọn trẻ vây quanh nàng gọi liên hồi, bé gái bốn tuổi còn làm nũng, bắt nàng bế.
Nhưng người lớn lại không thể giống như trẻ con, không thể đơn thuần vì cuộc trùng phùng này mà vui mừng, Phù Đôn Nghĩa đưa mắt nhìn qua đại tỷ của nàng, ánh mắt đau lòng nhìn về phía thân thể gầy yếu của Uất Lam, cái cằm nàng nhọn cả ra, sắc mặt tái nhợt xanh xao, mái tóc xén ngắn ngủn…Con bé này … Uất Hồng nhân lúc Uất Lam không chú ý, quay mặt lau vội những hàng nước mắt đang ào ạt tuôn ra, đứa em này của nàng, thật đáng thương.
Uất Lam rất thích đứa cháu gái dễ thương xinh xắn này của nàng, nàng vươn tay ôm lấy cô bé, dùng hết sức để bế lên, nhưng trước mắt nàng, lại tối sầm lại.
Yêu hận vô tận Yêu hận vô tận - Tuyết Linh Chi Yêu hận vô tận