Fiction reveals truths that reality obscures.

Jessamyn West

 
 
 
 
 
Tác giả: R. Hardwick
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 654 / 1
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
ối với Jérome, đây chỉ là thêm một vụ việc nữa, nhưng hắn phải công nhận rằng ngay từ khi quan hệ thư từ với Véronica, hắn đã cảm thấy điều gì khang khác. Các bức thư kia đầy rẫy những lời than thân trách phận đến là mủi lòng. Những cái đó không hề có trong thư của chị cũng thấm đậm nỗi buồn, nhưng đó là một nỗi buồn hướng về quá khứ, chứ không phải là một tình cảm sầu bi chán đời. Chẳng hạn như lá thư thứ hai:
"Jérome thân mến của tôi, Tôi hy vọng anh tha lỗi cho tôi khi tôi gọi anh bằng tên thân mật, nhưng tôi có cảm giác kỳ lạ rằng mối quan hệ thư từ của chúng ta không phải chỉ chốc lát. Bởi vậy tôi mời gọi anh là Jérome. Tôi nghĩ tới anh tối qua, khi tôi chuẩn bị đi ngủ. Tôi đã quen cô đơn, chắc anh cũng thế. Chị Edna vợ anh, như anh nói trong thư, qua đời đã hai năm, anh James chồng tôi cũng đã mất 18 tháng. Ta phải quen dần với hoàn cảnh chứ biết làm sao, phải không anh? Nhưng các bức thư của anh khiến tôi bối rối. Tôi biết số phận đã đưa chúng ta qua câu lạc bộ…"
Jérome mỉm cười. Các lá thư của hắn đã đạt được mục đích là làm cho Véronica cảm động. Trong lá thư thứ nhất, hắn tỏ ra nhút nhát và ngượng ngùng. Lá thư thứ hai thiết lập một bầu không khí tin cậy. Ở lá thư thứ ba, Hắn hy vọng sẽ có cuộc gặp gỡ trong tương lai. Đến là thư thứ năm thì hai người đã trao đổi ảnh cho nhau. Lá thư thứ sáu, hắn viết:
"Véronica yêu quý của tôi, Tấm ảnh của chị đang ở trước mặt tôi, và như một cậu học trò, lòng tôi xốn xang vì tình yêu. Vâng. TÌNH YÊU! Bởi lẽ tôi sẽ tự dối lòng mình nếu tôi không nói hai tiếng đó. Nhưng than ôi, tôi không phải là cậu học trò, và cả hai chúng ta đều đã ở nửa sau của cuộc đời. Bây giờ mà thấy mình bị từ chối tình yêu, thì chẳng khác gì, bị từ chối cuộc sống. Tôi bay tới chỗ chị đây, Véronica của tôi. Tôi sẽ tới vào hôm thứ tư, lúc 17 giờ. Nếu tôi sẽ không được chào mừng, xin chị hãy cho tôi biết trước. Jérome của chị".
Chị đợi hắn ở sân bay. Hai người nhận ra nhau ngay. Chị tươi cười tiến về phía hắn. Jérome trông thấy Véroônica rất đẹp, đẹp từ chân những sợi tóc trắng đến bàn chân đi giày cao gót.
- Jérome!
- Véronica!
Các ngón tay họ chạm nhau.
- Chúng ta gặp nhau… mà cứ như tìm lại được nhau sau bao năm xa cách vậy - chị nói. Giọng chị dịu dàng và dễ chịu, ít thấy ở lứa tuổi của chị.
- Đúng thế. Chúng ta đã gặp nhau lâu rồi, trong các giấc mơ của tôi.
Nói xong, chính hắn cũng ngạc nhiên thấy mình nói có vẻ thành thật đến thế. Họ lên tắc xi về thành phố, tay trong tay. Chị thuê sẵn cho Jérome một phòng trong khách sạn chị đang ở. Hắn cảm thấy nhẹ cả người. Edna mất đã 2 năm, số tiền 30 ngàn đô la Edna để lại nay chỉ còn khoảng năm nghìn, mà hắn lại không bao giờ muốn sống thiếu thốn. Hắn mỉm cười lại gần cầm tay Véronica:
- Tối nay chúng ta sẽ ăn mừng cuộc hội ngộ nhé!
Hắn đã tính toán kỹ. Đến tối, lúc đang khiêu vũ hắn sẽ rất bình tĩnh và lịch sự thì thầm vào tai Véronica lời yêu cầu kết hôn…
Họ tổ chức lễ cưới tại một nhà thờ nhỏ, không bạn bè, khách khứa. Chỉ có họ và ông mục sư.
- Em hạnh phúc quá, Jérome - Chị thì thầm nụ cười rạng rỡ trên môi. - Em hạnh phúc quá.
- Anh cũng vậy, - hắn đáp, và hắn lấy làm lạ thấy mình nghĩ thế thật.
Nhưng khi về khách sạn - bây giờ họ đã ở chung - thì cảm giác ấy hoàn toàn biến mất. Nhìn ô cửa sổ, hắn nhớ tới Edna đã bị hắn đẩy từ trên tầng cao xuống đất chết. Trong những tuần đầu tiên sau khi lấy Véronica, Jérome cảm thấy trẻ ra. Và khi một tháng trôi qua, hắn bắt đầu ngạc nhiên. Với những người phụ nữ trước, có mấy ai chung sống được một tháng… Có chăng, chỉ trường hợp Matilda, và chỉ vì hắn bị ốm nên hắn phải chờ đến lúc khỏi mới hành động được. Nhưng khi tuần lễ thứ năm đã qua, hắn thấy hắn vẫn chưa có kế hoạch với Véronica. Chị ngày một đẹp hơn, dễ thương hơn và rất chiều hắn. Thời gian trôi đi êm ả, và thỉnh thoảng Jérome tự nhủ phải quyết tâm hành động từ ngày mai. Nhưng cái ngày mai ấy dường như không bao giờ đến. Nhiều lúc hắn đã nghĩ đến chuyện gắn bó lâu dài với Véronica. Hắn cảm thấy rất quyến luyến chị. Hết tháng thứ ba thì hắn thấy có thể sống suốt đời với chị, tay trong tay. Và đó là không phải là điều hắn muốn. Hắn phải ra tay. Đơn giản Véronica sẽ ngủ thiếp đi để rồi không bao giờ dậy nữa thôi mà.
Tuần tiếp sau đó, sau buổi hai người đi nghe hoà nhạc, hắn nghĩ: đây là đêm lý tưởng để hành động. Hôm nọ hắn đã kiếm được thuốc độc, và bây giờ, trong lúc Véronica chuẩn bị giường nệm, hắn sẽ đổ thuốc độc vào bình rượu porto mà hầu như bao giờ chị cũng uống một ly trước khi đi ngủ. Chị đang khẽ hát một giai điệu trong bản sonate dưới trăng. Hắn gọi từ phòng khách:
- Em có muốn một ly porto không, em yêu?
- Buổi hoà nhạc hay quá anh nhỉ. Đúng không anh? Anh vẫn yêu nhạc Bethoven lắm mà.
- Ừ. Buổi hoà nhạc tuyệt thật. Anh đem rượu porto cho em nhé?
- Cám ơn anh… Gượm đã… Không, không, tối nay em không muốn uống. Âm nhạc làm lòng em say. Hắn thấy nhẹ cả người. Vậy là còn được một ngày nữa. Trong bộ quần áo ngủ, Véronica xuất hiện ở cửa tươi cười.
- Em muốn làm cho anh món gà rán tối mai. Anh có thích không?
- Thế thì tuyệt, em yêu, - hắn nói và đẩy bình rượu vào góc tủ. Hai mươi bốn tiếng đồng hồ nữa ta hành động cũng được thôi, bây giờ ta tận hưởng cuộc sống cái đã, - hắn nghĩ.
Căn phòng có điều hoà nhiệt độ đúng là một cái ốc đảo sau cái nóng hầm hập ở nghĩa trang. Thế là xong. Mọi chuyện đã qua cả. Không cần phải nghiền ngẫm luyến tiếc, bởi công việc là công việc, và ở đâu đó có một người mới nữa đang chờ, chờ một bức thư thắm thiết tình cảm. Lần này bức thư mình viết chắc chắn sẽ còn bay hơn xưa. Kể cũng buồn cười. Véronica nghĩ và lật tấm mạng đen lên, tất cả bọn họ đều thích món gà rán… Chị ta lắc đầu để chút bỏ ý nghĩ linh tinh và tự nhủ: đã đến lúc làm một ly porto rồi đây, mình phải nhịn lâu quá mất rồi.
Yêu Yêu - R. Hardwick