Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Tác giả: Tâm Nhụy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 561 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:15:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 113
hương 113
Nếu Oản Oản đã quyết định đi, như vậy thì phải sắp xếp ổn thỏa những chuyện còn lại, những người khác nàng không thể quản được, trong sân còn lưu lại Mạnh thị, Mặc Thiển, Liên Âm, Cẩm Sao, cùng với tứ Diệp, còn cả Cát Hoài Nhân cùng Phúc Vận Phúc Tài, còn lại một ít thị vệ cùng nhũ mẫu tiểu nha đầu gì đó, đã ở dồn lại một chỗ, đương nhiên không thể ném đi, lại nói hai vị vương chủ còn cần người chăm sóc. Vì thế, Oản Oản quyết định thật nhanh, bảo thị vệ đi trước, Mặc Thiển đợi lát nữa bảo vệ cho hai vị vương chủ, nàng và Mạnh thị đi giữa, dù sao chăng nữa, muốn đi ra ngoài, cũng chỉ có mỗi một con đường mật đạo này.
Đến khi tiến vào phòng ngủ, mở ra mật đạo, mặc dù Oản Oản không đi ở phía trước, nhưng cũng thấy thấp thỏm bất an, Mạnh thị lại gắt gao dán chặt vào Oản Oản, ngó nghiêng nhìn quanh, vẻ mặt sợ hãi. Nhưng có lẽ Ông trời lại muốn khiến người tuyệt vọng, ngay tại lúc thị vệ đi trước dẫn đầu đi đến giữa đường, mũi tên nhọn giấu trong bóng đêm giống như một ngôi sao băng, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, trực tiếp cắm thẳng vào cổ họng người đi trước, ngay sau đó, đương lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, mũi tên sắc bén mang theo tiếng vang vùn vụt, kết lại thành một đám bay vụt tới đám người Oản Oản.
“Không ổn, có mai phục!!”
Đội ngũ lập tức liền hỗn loạn, đám nhũ mẫu và nha đầu nhát gan, giống như con ruồi không đầu hoảng sợ la hét va vào nhau nhặng xị, có cả người vô dụng lập tức xụi lơ trên mặt đất, nửa ngày đứng lên không được, thậm chí che mặt mà khóc, không thể tin tưởng cái chết sắp đến gần.
“Câm miệng! Toàn bộ đội ngũ quay lại, lấy đuôi làm đầu, nhanh chóng rút lui!” trong thông đạo khép kín tối om, thanh âm lạnh như băng của Oản Oản ngay lập tức kích thích mọi người, Mặc Thiển phản ứng đầu tiên, một phen kéo tiểu nha đầu rải rác trên mặt đất dậy, liền đi quay trở lại, thị vệ chặn hậu cũng nghe được mệnh lệnh, cấp tốc quay đầu trở ra, rất nhanh đã tự động trật tự rút lui khỏi đó, đám thị vệ đi đầu, tuy đã chết vài người, nhưng bọn họ phản ứng kịp dùng kiếm làm lá chắn, chém gãy ám tiễn vốn vì ở không gian hẹp mà có sơ hở, cẩn thận che chở từng bước lui về sau.
Đến khi Oản Oản rốt cục rời khỏi mật đạo, trên đầu đã nổi một tầng mồ hôi dày, lo lắng của nàng rốt cục cũng thành hiện thực, xem ra trong Doãn gia cũng xuất hiện vấn đề không nhỏ. Không biết Xảo Biện tiên sinh lúc này ra sao rồi?
“Nhanh! Bịt kín lại mật đạo cho ta!” Oản Oản biết có lẽ mật đạo này cầm cự không được bao lâu, nhưng nàng cũng không thể vì vậy mà buông tay không chống cự được.
Bọn thị vệ tất nhiên nhanh chóng hành động, trước đem những thứ trong phòng có thể đốt lên ném vào mật đạo, lập tức liền đóng cửa mật đạo, lại đẩy tủ gỗ lớn chặn ngang cửa, Oản Oản có hơi tiếc nuối tiếc hận mình không tồn trữ mấy loại khói độc gì đó, nếu không tuyệt sẽ không bị động phòng ngự chật vật như vậy.
Oản Oản thở dài, nếu nơi này đã không đi được, thì phải tìm cách khác, nàng bất đắc dĩ dợm bước tới cửa, lại cảm thấy động tác cúi đầu của một thị vệ có chút quái dị, nàng vừa định lén gọi Cẩm Sao tới, liền thấy thị vệ kia bất chợt nhấc đầu, từ cổ tay áo rút ra đoản kiếm muốn xông lên trước, Oản Oản bị dọa chợt lui về sau, đúng lúc bị đồ đặt trên đất làm vướng chân, mắt thấy lưỡi dao sắc bén của thanh đoản kiếm kia sẽ đâm tới mi tâm, Oản Oản sợ tới mức đầu óc trống rỗng.
“Phu nhân!!!”
Hình như có người gọi nàng, sau đó, một đạo bóng đen chợt vụt qua, trong phòng lập tức liền im ắng.
“Mẹ!!!!!”
Tiếng kêu khóc của đứa bé tựa như tiếng sét giữa trời quang, đem hồn vía đã lên mây của Oản Oản từ từ gõ tỉnh, Oản Oản ngồi trên mặt đất, toàn thân run rẩy, lại phát giác có một nữ tử đang nằm trước mặt mình, giữa ngực cắm một thanh đoản kiếm, máu đỏ tươi từ lồng ngực kia tràn ra, từ thân thể thướt tha của nữ tử thấm ướt tấm thảm.
“Mạnh… Mạnh thị…” môi Oản Oản run run, muốn đưa tay ra đỡ nàng ấy, lại phát hiện mình hoàn toàn mất hết sức lực.
“Phu… Phu nhân…” sắc mặt Mạnh thị trắng bệch, chậm rãi lộ ra một tia khẩn cầu, trong đôi con ngươi ngày thường dịu dàng ngoan ngoãn kia, lúc này phát ra ánh sáng chói mắt, “Tỳ thiếp… Tỳ thiếp cầu… cầu… cầu xin người.”
Oản Oản lạnh đến cả người run lên, một câu cũng không nghe được.
Rốt cục Nghiêm Tử Tô phản ứng kịp, tay chân luống cuống vọt tới, nhưng phát hiện vị trí đoản kiếm kia đâm lên, nhất thời ngừng thở, suy sụp ngồi phịch xuống đất, lắc đầu với Oản Oản.
“Phu nhân… Ta… Ta đều biết rồi…” Mạnh thị ho ra một búng máu, khẽ nở nụ cười.
Không hiểu sao, lời nói không đầu không đuôi này, Oản Oản lại nghe hiểu, hẳn nàng ta đã biết chuyện Tình Khuynh không phải là phu quân của nàng.
“Ngươi… Có nguyện vọng gì?” Hơn nửa ngày Oản Oản mới tìm lại được giọng của mình, khàn khàn hỏi.
“Con… con gái của thiếp… là vương chủ!” Mạnh thị bỗng nhiên kịch liệt nâng người lên, nhìn chằm chằm Oản Oản nói.
Oản Oản thở dài, lại nhìn đến bé gái nằm trong lòng nhũ mẫu khóc chết đi sống lại, gật gật đầu. Vốn dĩ nàng cũng không dự định làm khó đứa bé này, mặc dù không phải do mình và Tình Khuynh sinh, nhưng nếu đã cho con bé thân phận, lại lợi dụng mẫu thân của nó, như vậy ngày sau nhất định cũng sẽ hồi báo.
“Giúp… giúp ta… giúp ta chăm sóc nó… Tương lai… đem…” Mạnh thị nói được một chút, hơi thở liền yếu dần xuống, nhưng nàng vẫn nhìn Oản Oản.
“Ta sẽ tìm một hôn phu tốt cho con bé, tương lai con bé sẽ là công chúa tôn quý.” Một mẫu thân yêu con gái của mình, tâm nguyện của nàng đơn giản chỉ là con mình có một cuộc sống tốt, sau này lớn lên có một người chồng tốt, Oản Oản có thể hiểu được, cũng có thể làm được cho nàng.
“Tạ… Tạ…” hơi thở Mạnh thị dường như bỗng chốc vụt tan biến, gian nan quay đầu lại, nhìn đứa con bé bỏng đã khóc ngất của mình, trong miệng lẩm nhẩm gọi tên con gái, lập tức, con ngươi tối sầm xuống, không bao giờ chuyển động nữa.
Oản Oản sững sờ nhìn Mạnh thị nằm trên mặt đất, trong đầu lại không nhớ được ngày thường bọn họ đã chung đụng như thế nào, các nàng đều là quân cờ mà Tình Khuynh tạo ra, Vương thị đã nửa sống nửa chết nằm liệt trong hoàng cung, mà Mạnh thị thì vì cứu nàng, mà vĩnh viễn mất đi, những người xa lạ này nàng chưa từng để trong lòng, thế nhưng cũng là bạn đồng hành cùng đi trên một con đường với nàng, bất luận các nàng có ý đồ, mục đích gì, giờ phút này, trong lòng Oản Oản lại cảm thấy có chút xót xa.
“Phu nhân, đây là người của Chu Xương.” Mặc Thiển cũng có một đoạn thời gian giám thị Chu Xương, lại thêm duyên cớ vụ Giang Hoặc, hắn đối với tử sĩ mà Doãn gia phân đến làm thủ hạ của Chu Xương cũng không xa lạ, xem ra, hôm nay vung tay mạnh bạo như vậy, hẳn là Chu Xương đưa đại lễ.
Oản Oản được Nghiêm Tử Tô đỡ đứng dậy, lại nhìn Mạnh thị trên đất một lát, mặt không chút biểu cảm nói: “Thu thập lại cho thật tốt, nếu có cơ hội, trở về hạ táng cho nàng ta.”
Quất Diệp cùng Tảo Diệp khom người lĩnh mệnh, mang theo hai thái giám nâng Mạnh thị đến phòng kế bên.
“Hiện giờ phải làm sao?” Oản Oản ngẩng đầu hỏi Mặc Thiển, đường lui duy nhất bị người chặt đứt, bên ngoài lại có nhiều tử sĩ như vậy.
“Nô tỳ nhớ được, vương phủ còn có một cánh cửa nhỏ dùng để ra ngoài mua đồ, nơi đó ngày thường rất ít người lui tới, chắc cũng ít người biết đến.” Cát Hoài Nhân không đợi Mặc Thiển lên tiếng, liền đi lên nói, vừa rồi, cũng làm hắn sợ muốn chết, cũng may hắn từng lăn lộn trong cung, trong chốc lát liền trấn tĩnh lại.
“Vậy thì tốt, công công cho ta biết phương hướng trước, ta đi trước dò thám.” Mặc Thiển cũng cảm thấy đó là một phương pháp, liền gật đầu nói.
Mặc Thiển mới vừa đi không lâu, Oản Oản liền sai người dùng cọc gỗ đóng đinh lại mật đạo của phòng ngủ, mọi người lại trở về trong sân ở ngoài chính phòng. Lần này Cẩm Sao không dám rời nửa bước, màn ám sát vừa rồi, đã chọc giận tới thần kinh của nàng, nàng bám sát bên người Oản Oản, để bảo vệ an toàn của nàng.
Oản Oản như có điều suy nghĩ liếc nhìn Nghiêm Tử Tô đang hồn vía lên mây, rồi mới đi đến hai người cạnh hai vị vương chủ, nghiêm khắc nói: “Các ngươi đều là thiếp thân bên cạnh vương chủ, vừa rồi ở trong mật đạo, có một số người biểu hiện khiến ta thật thất vọng, nếu mà các ngươi không thể gánh vác trách nhiệm bảo hộ vương chủ, như vậy các ngươi cũng không cần phải ở lại đây.”
Đám nhũ mẫu nha đầu sợ tới mức quỳ xuống, run lẩy bẩy khom người, lại hoàn toàn không dám cầu xin tha thứ, chỉ có thể ôm chặt lấy vương chủ trong lòng, cầu phu nhân khoan dung ột lối thoát.
Oản Oản thấy hai vị vương chủ đã khóc đến ngủ thiếp đi, cũng không thể thật sự bỏ lại những người này, đành phải nói vài câu ác độc cảnh cáo, mới cho họ đứng dậy, tránh qua một bên.
“Phu nhân! Những binh lính kia đã tiến đến ngoài phủ Hoàng tử! Ước chừng trên dưới một trăm người, nhưng không có động tác tiến vào phủ, chỉ bao vây ngoài phủ.” Bất chợt, một hộ vệ mình mang thương tích, thông qua thương lượng với người gác cổng rồi chạy vào, mặt đầy máu, nhìn thấy Oản Oản liền quỳ xuống, có thể thấy được một đường trở về vất vả ra sao.
Nghiêm Tử Tô thấy thế, lập tức tiến lên cứu trị, Oản Oản cũng đi qua, dò hỏi: “Bên trong phủ như thế nào?”
“Hồi bẩm phu nhân, đám người này rõ ràng là tử sĩ, nhưng bản lĩnh rất cao, những thị vệ đã qua huấn luyện của chúng ta còn phải lấy ba chọi một, càng miễn bàn đến những tôi tớ công công kia năng lực không cao… nhưng những công tử trong viên cũng có thể địch lại ạ.” Người nọ bị Nghiêm Tử Tô muốn xé quần áo, đầu tiên là không được tự nhiên có chút xấu hổ, sau bị vẻ mặt nghiêm túc của Nghiêm Tử Tô hù sợ, ỡm ờ cũng liền thành thật.
Lúc nãy Oản Oản nghe được Mặc Thiển suy đoán, cũng cảm thấy nếu là tử sĩ của Chu Xương, như vậy cục diện hiện nay, tất nhiên cũng có thể tưởng tượng được, chỉ tiếc những hạ nhân này, cũng không biết còn mấy người có thể sống sót.
“Ngươi băng bó xong, nhanh chóng đi ra dò hỏi đám binh lính ngoài cửa, nhìn thử xem đến tột cùng là người qua đường nào.” Oản Oản luôn cảm thấy đám binh lính này không giống người của Chu Xương hoặc của Thừa tướng, bằng không dưới tình huống năng lực trong phủ không tốt, bọn họ hoàn toàn có thể phá cửa mà vào, chứ không phải chỉ thủ chứ không tấn công.
Thị vệ kia lĩnh mệnh, băng bó qua loa xong, lại rút kiếm đi ra, Oản Oản nhìn theo bóng lưng hắn, cắn cắn môi, người thị vệ này đã như vậy, đi ra ngoài không biết liệu có thể trở về hay không. Bỗng nhiên nàng có chút hối hận, vừa rồi nàng nên hỏi tên người thiếu niên này mới phải.
Sau đó, tình thế chợt chuyển biến xấu, ngoài chính phòng đã không cầm cự được nữa, Cẩm Sao cùng Liên Âm cũng đi theo nghênh địch giết không ít hắc y nhân. Đúng như lời thị vệ kia vừa nói, những tên này hoàn toàn không dùng lối đánh liều mạng, ngay cả Cẩm Sao giỏi võ như vậy, cũng phải cố hết sức, đành phải liên thủ cùng Liên Âm, mới có thể mau chóng giải quyết đối phương.
Oản Oản thấy một màn đao quang kiếm ảnh trước mặt, trong lòng có chút nôn nóng, địa đạo trong phòng lại giống như một quả bom hẹn giờ, nói không chừng sẽ khiến các nàng trước sau đều gặp địch, chính phòng đã không còn an toàn như trước.
“Phu nhân, cửa hông kia quả nhiên không có ai phát hiện, ta đi một chuyến, có rất ít tử sĩ đến đó, cũng không có người canh giữ, chẳng qua…” Mặc Thiển từ ngoài tường nhảy vụt xuống, động thủ nhanh chóng giết chết một gã tử sĩ, vừa mừng vừa lo nói.
“Chẳng qua thế nào?” Oản Oản ngẩng đầu, khó hiểu nói.
“Ngoài cửa có binh lính canh gác, còn có người kêu gọi.”
Vừa rồi thị vệ kia cũng nói như vậy, vì thế Oản Oản quyết định chú ý hỏi: “Nói cái gì?”
Mặc Thiển do dự một chút nói: “Nói là Bắc quân Nam Đô, tiến đến bảo hộ phu nhân.”
Yên Chi Thượng Hoa Yên Chi Thượng Hoa - Tâm Nhụy