Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 98 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 533 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:43:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 76: Doanh Cứu Song Mỹ.
ên này Dương Dạ cười liên tục như bị thần kinh, bên kia Bì Cẩu ca đang nói chuyện điện thoại đương nhiên cũng có thể nghe được, đưa ánh mắt khó hiểu nhìn về hướng của Dương Dạ.
Sau đó, Bì Cẩu ca cúp máy, quay đầu lại nói với tên đàn em bên cạnh: "Này, Phì Sỏa! Bây giờ tao đến chổ của ông chủ một chút, mày kêu đám anh em lại đây, coi chừng hai người này cho tao! Ngàn vạn lần không được bất cẩn, nhất định phải canh phòng nghiêm ngặt!"
Tên đàn em tên là Phì Sỏa gật đầu liên tục.
"Ừ, ông chủ nói bên kia cũng đã bắt được Nam Vinh tiểu thư rồi, chúng ta sắp phát tài rồi..." Trên mặt Bì Cẩu ca hiện lên vẻ đang mơ, sau đó chợt giật mình, nói: "Được rồi, tao đi, nhớ kỹ! Coi chừng hai người kia! Tao đi đến chổ Cổ lão tam, nếu xảy ra vấn đề gì, tao sẽ lấy mạng của mày!" Bì Cẩu ca ra sức trừng mắt một chút, đáng tiếc là mắt của hắn như mắt chuột, cho nên trừng rồi cũng chẳng lớn như lúc không trừng.
Dương Dạ bị trói hai tay, tiếp tục len lén cười liên tục, còn nhỏ giọng lẩm bẩm học theo câu nói của Bì Cẩu ca: "Nếu xảy ra vấn đề gì, tao sẽ lấy mạng mày! Ha ha ha ha...."
" Dương Dạ, em rốt cục bị gì vậy? Em đừng... đừng làm chị sợ" Tinh Tinh thật sự đúng là không chịu nổi nữa, vào cái thời khắc nguy hiểm như vậy, giống như đi dạo qua quỷ môn quan mà Dương Dạ tự nhiên có thể cười được, và còn cười đến hài lòng như thế? Cái này không phải là bệnh tâm thần thì là gì?
Dương Dạ cười, thấy Bì Cẩu ca trừng mắt nhìn mình rồi đi ra khỏi phòng, trong lòng có chút tiếc nuối. Mẹ kiếp, tự nhiên lại để hắn chạy! Xử lý mấy thằng binh tôm tướng cua thì có ý nghĩa gì? Chờ một chút, Nam Vinh? Sao nghe quen tai quá vậy? Nam Vinh Nam Vinh Nam Vinh.... À, Nam Vinh không phải là gia tộc của Quân Hinh sao? Vậy Nam Vinh tiểu thư không phải là...
Cái này làm cho Dương Dạ khẩn trương, lẽ nào Quân Hinh cũng bị bắt? Vậy em gái Dương San ở cùng nàng, không phải cũng bị bắt? Nguy! Dương Dạ chậm rãi nhớ lại câu nói của Bì Cẩu ca, đến chổ của Cổ lão tam? Đây là người bắt Quân Hinh và Dương San sao... Nghĩ như vậy, Dương Dạ liền nở một nụ cười, một trò đùa chết người dần dần hiện lên trong đầu của hắn...
Sau khi Bì Cẩu ca ra ngoài, Phì Sỏa của đi ra một chút, đứng bên ngoài nói chuyện với mấy thằng đàn em cả nửa ngày, mà bên này Dương Dạ cũng chậm rãi đứng lên, tay phải xoa xoa cổ tay trái, cảm thấy nó bắt đầu nóng lên. Đồng thời cũng cảm thấy được trong cơ thể của mình quả thật đã có một cổ nhiệt lượng đang chậm rãi tăng trưởng.
Cái tên Phì Sỏa kia sau khi thu xếp ười mấy tên đàn em xong, liền đi vào phòng, liếc nhìn Dương Dạ một cái, trừng to mắt ra đi tới: "A! A! Dương đại thiếu gia, làm gì vậy nhĩ? Vận khí à? Mày có thể bay sao?"
Dương Dạ chắp tay ra sau, ngồi trên ghế ngẩng đầu lên cười, trong con mắt hiện lên sự tàn bạo khi nhìn về hướng của Phì Sỏa: "Cách xa tao ra một chút! Tao không nói chuyện với heo!"
"Ai da, còn cứng đầu à?" Cái đầu của Phì Sỏa hầu như là không có cổ, chỉ là loại người sai đâu đánh đó, hắn cho rằng Dương đại thiếu gia của danh gia vọng tộc này có thói quen kiêu ngạo ương ngạnh, trong lúc như vậy mà còn dám dũng cảm với mình, thật sự đúng là không biết sống chết!
Trên mặt của Dương Dạ vẫn là một nụ cười, quay đầu nhìn Phì Sỏa: "Này heo, tao cầu xin mày, ngàn vạn lần đừng đánh tao, đừng đánh tao!"
"Ha ha ha, sợ rồi à?" Phì Sỏa giơ một tay lên: "Nuông chiều từ bé, không ai đánh qua, phải không? Ha ha, xem ra mày cũng chỉ là một thằng chết nhát!"
"Không phải vậy, tao sợ là sợ mày đánh xong rồi mày không tốt thôi!" Dương Dạ chớp mắt nhìn Phì Sỏa: "Mày đánh tao một cái, tao khẳng định sẽ trả lại mày mười cái, mày tin không, tao đánh xong mười cái rồi, lại đánh ày phù mỏ máu?"
"Mày khá là kiêu ngạo đấy" Phì Sỏa vung tay lên đấm một cái vào mặt của Dương Dạ: "Nào! Tao nhìn xem mày đánh phù mỏ máu của tao thế nào!"
Cú đánh này đúng là đau thật, Dương Dạ vốn tưởng rằng sẽ không đau lắm, nhưng không ngờ rằng cảm giác đau đớn lại chân thật như vậy, cái này làm Dương Dạ nổi giận: "Mày... mày đánh lại một cái nữa xem?"
"Mày nghĩ rằng tao không dám đánh một thằng khốn như mày à! Mày nghĩ tao không dám à! Dám hay không này! Dám hay không này!" Phì Sỏa trừng to mắt ra, vừa kêu gào vừa tát cho Dương Dạ ba cái sau mỗi chữ không dám.
Dương Dạ đau đến nổi nhe răng nhếch miệng, và cũng cảm thấy khó hiểu, tại sao mình lại đau? Càng làm cho Dương Dạ kinh ngạc hơn là, lần này xoa xoa vào cổ tay trái, thì tự nhiên nó lại có cảm giác lạnh xuống!
Xảy ra chuyện gì vậy nhĩ? Chẳng lẽ lão thái thái đùa giỡn với mình? Dương Dạ rốt cục đã bắt đầu sốt ruột, cái cảm giác này giống như là sắp đến rồi nhưng thật ra là chưa đến đâu cả, lẽ nào trong thế giới này mình không thể sử dụng được năng lực của mình sao?
"Sao nào? Mày lại đây! Mày cho rằng mày là đại thiếu gia thì tao sợ mày à?" Phì Sỏa làm ra vẻ tiểu nhân đắc chí, có thể đánh được Dương đại thiếu gia nổi tiếng vài cái tát, sau này nói chuyện với anh em, cũng có cái mà khoe khoang.
Dương Dạ tức đến nghẹn họng, cố sức giãy dụa một chút, đến nổi thiếu chút nữa làm đứt ngón tay cái, nhưng năng lực vẫn không khôi phục!
"Gì gì? Động đậy cái gì nữa? Mày còn lộn xộn coi chừng tao chém chết mẹ đấy!"
Dương Dạ hoàn toàn trợn tròn mắt, lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Phì Sỏa, trên mặt lập tức xuất hiện ra một nụ cười đẹp mê hồn: "Cái này... Phì ca, em không sao cả, ngài cũng đánh mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi" Không có biện pháp, cái xích ấn chết tiệt tự nhiên không có phản ứng, trong lòng Dương Dạ cũng lạnh theo, mà quan trọng hơn là, cái này đúng là đau vãi cả Hà ra!"Ha ha ha, đúng là một thằng chó nhát gan! Cái kiêu ngạo vừa rồi của mày đâu?" Phì Sỏa nói xong, lại vung tay lên: "Có tin tao đánh mày phù mỏ máu không?"
Vừa dứt lời, thân thể của Phì Sỏa liền bị đẩy mạnh ra, đột nhiên nghiên ngả một chút, sau đó ngã cái rầm xuống đất. Dương Dạ sửng sốt, nhìn lại, thì thấy chị Tinh Tinh đã che trước mặt hắn, cả mặt đỏ lên, hô: "Không được đánh hắn!"
Tinh Tinh nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh Dương Dạ, tuy rằng hai tay bị trói lại với nhau, nhưng thân thể và hai chân vẫn có thể tự do hành động, thấy Phì Sỏa cứ đánh Dương Dạ, nàng bỗng nhiên bắt đầu phẫn nộ, sự phẫn nộ này ngay cả bản thân nàng cũng không hiểu được, giống như là nhìn thấy con của mình bị người ta ăn hiếp vậy, dưới cơn xúc động đã lao đến đụng ngã Phì Sỏa.
"Con mẹ nó đúng là không ngờ!" Phì Sỏa ngồi dậy từ mặt đất: "Gầy như cây sấu mà tự nhiên lại có sức lớn như vậy!" Nói xong, Phì Sỏa vỗ vỗ cái mông, lại cười âm hiểm: "Có phải là mày cảm thấy cô đơn không? Muốn khiến tao chú ý? Muốn làm chút gì đó cho qua thời gian? Hắc hắc, sao lại không biết xấu hổ như vậy..."
..........................................
Nửa tiếng sau, Bì Cẩu ca mang theo ông chủ của hắn trở về, hắn vừa bước vào trong phòng liền dò xét bốn phía, Phì Sỏa đi ra nghênh tiếp hắn bằng vẻ mặt tươi cười, cung kính nói: "Xin chào ông chủ! Bì Cẩu ca đã về!"
Trên mặt Bì Cẩu cũng là một nụ cười đê tiện, khom lưng đưa tay mời ông chủ vào phòng, sau đó quay đầu lại trừng mắt nhìn Phì Sỏa: "Xảy ra chuyện gì? Sao mày lại chảy máu mũi?"
"A? À! Bì Cẩu ca, em... hắc hắc, em dùng thử bà chủ nhỏ của Dương thị gia tộc kia một chút" Phì Sỏa cúi đầu nói: "Thật sự đúng là không tầm thường! Thảo nào lại được Dương lão gia tử coi trọng!"
"Con mẹ mày, mày là thằng khốn!" Bì Cẩu ca tát cho Phì Sỏa một cái: "Đã nói là không được chạm vào con tin! Mày là đầu heo à!"
"Xin lỗi Bì Cẩu ca, xin lỗi, xin lỗi..." Phì Sỏa liên tục xin lỗi, Bì Cẩu nhìn hắn, thấy ông chủ đã đi vào trong phòng, liền đấm Phì Sỏa thêm một cái nữa, rồi vội vàng đuổi theo.
Ông chủ kia đi vào trong phòng, đứng trước mặt của Dương Dạ và Tinh Tinh, Dương Dạ vừa nhìn thấy được "ông chủ" trong miệng của Phì Sỏa và Bì Cẩu, thiếu chút nữa đã sặc cười chết. Bởi vì hắn ta mặc một cái áo khoác màu đen, mang một cái mũ da màu đen, phía dưới còn có một cái kính râm màu đen, mà dưới cái kính râm màu đen lại là một cái khẩu trang màu đen... Nói chung là cả người cái gì cũng màu đen, người không biết còn tưởng đâu hắn ta mới từ ở trển xuống hoặc ở trỏng ra!
Bì Cẩu ca chạy vào, cười đê tiện đi đến bên cạnh ông chủ, xoa xoa hai tay nói: "Hắc hắc, ông chủ, thế nào rồi, không tồi chứ?"
"Ừ, không tồi!" Ông chủ chắp tay sau đít, gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Mang hắn lên xe, chúng ta đi đến chổ Cổ lão tam"
.....................
Dương Dạ và Tinh Tinh liền bị chụp túi vải đen lên đầu, sau đó bị lôi ra khỏi phòng tống lên xe, sau một hồi xốc qua xốc lại, xuống xe, hai người lại bị kèm đi, Dương Dạ cảm thấy mình đang đi đến một cánh cửa trong bóng tối, sau đó bị thúc đi lên lầu, cuối cùng dừng lại, xung quanh đầy những tiếng bước chân hỗn độn.
Khi cái túi vải chùm đầu bị rút ra, Dương Dạ rốt cục đã nhìn thấy rõ chung quanh, hình như đây là một đại sảnh, phòng khách có một cánh cửa bên trái. Hắn và Tinh Tinh đang đứng giữa sảnh, xung quanh đứng đầy những tên đàn em của Bì Cẩu, bao gồm cả tên Phì Sỏa kia. Tất cả mọi người đều cúi đầu xuống đất, chăm chú nhìn đầu ngón chân của mình.
Sau khi túi vải chùm đầu của Tinh Tinh bị lột xuống, thì trong mắt của nàng vẫn còn mang sự kinh ngạc và kỳ quái nhìn Dương Dạ.
Bì Cẩu và một người đàn ông xa lạ đi ra khỏi một cánh cửa trong phòng, vừa đi vừa cười nói. Ánh mắt hai người đồng thời nhìn lên người của Dương Dạ và Tinh Tinh, cảm giác giống như đang nhìn một đống tiền vậy, bốn mắt đều lóe sáng hình đô la $_$.
"A, anh Đại Đầu, Cổ tam ca đâu?" Bì Cẩu đi vào phòng khách, cười hỏi người kia.
Cái người được gọi là anh Đại Đầu ấy cũng cười, cũng giống như Bì Cẩu vậy, là nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười: "À, tam ca đang nói vài chuyện với ông chủ, lập tức lên đây ngay"
"Ha ha, chuyện lần này, anh Đại Đầu làm rất lưu loát. Ngoại trừ Nam Vinh tiểu thư ra, nghe nói cũng thuận lợi bắt luôn cả Dương tiểu thư phải không?" Bì Cẩu nịnh nọt.
Dương Dạ đứng trong đại sảnh, trong lòng âm thầm vui vẻ, quả nhiên giống như hắn đoán, em gái Dương San cũng bị những tên khốn nạn của xã hội này bắt lấy, ha ha, cái này thì hay rồi, hai món nợ cùng tính một nơi luôn!
Cái tên Đại Đầu kia cười khiêm tốn, nói: "Ha ha, anh Bì Cẩu nói quá lời, tôi chỉ may mắn thôi" Nói xong, liền đi vào trong đại sảnh, Đại Đầu nhìn trái nhìn phải một chút, nói: "Ồ, anh Bì Cẩu, đám đàn em của anh đúng là có quy củ thật!"
Bì Cẩu nhìn xung quanh một cái, sau đó quay đầu cười cười với Đại Đầu, nhưng trong lòng cũng kỳ quái, tại sao đám đàn em hôm nay lại an phận như thế nhĩ?
Ý Râm Vạn Tuế Ý Râm Vạn Tuế - Khuyết Danh