Hướng tới tương lai mà chỉ dựa vào quá khứ, chẳng khác nào lái xe mà cứ chằm chằm nhìn vào kính chiếu hậu.

Herb Brody

 
 
 
 
 
Tác giả: Thỏ Đào
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 76 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 413 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:34:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37.1: Ngày Xửa Ngày Xưa Có Hồ Ly Nhỏ....~
hương 37.1:
Ngày xửa ngày xưa có Hồ Ly nhỏ....
~Tuyết tan thành nước từng giọt từng giọt trong vắt như pha lê thay nhau tí tách rơi xuống, một số khác động lại trên những cánh hồng mai đỏ thắm.
Xa xa dưới gốc hồng mai to nhất có một thân ảnh bạch y ngồi đó, bộ dạng vừa chật vật vừa thống khổ như đang chịu đựng một nổi đau đớn đến cực hạn. Toàn thân tản ra hai luồng khí khác nhau đang kịch liệt đối kháng. Một là ánh sáng màu trắng nhu hòa thuần khiết lung linh thanh túy nhất thế gian, một lại là oán khí u ám tối tăm cuồng loạn vô cùng dữ tợn.
Mặc cho đau đớn tàn phá mình người kia vẫn duy trì một nụ cười chua chát trên khóe môi tái nhợt, mơ hồ thấy hắn mấp máy môi thốt ra được vài chữ yếu ớt đứt gẫy không thể nào nghe rõ.
Đến khi rất cả oán khí được triệt tiêu thì rèm mi dài của hắn cũng buông xuống, thân thể và linh hồn biến thành vô số đóm sáng bạc bé tí tản vào không khí. Trước khi biến mất hoàn toàn khóe mắt khép kín của hắn trào ra một giọt lệ, giọt lệ rơi xuống biến thành một viên ngọc lưu ly trong suốt xinh đẹp tỏa ra bạch quang nhàn nhạt.
Lúc tưởng chừng như tất cả đã biến mất thì kì tích đã xảy ra. Các đóm sáng tản ra kia bất ngờ xoay quanh giọt lệ lưu ly sót lại trên mặt tuyết, từng chút một bị nó hấp thu vào. Giọt lệ đó theo từng chút lại sáng hơn, đến khi ánh sáng lóa mắt đó dịu lại chỉ thấy nơi đó là một mảng 'tuyết' trắng ngần không có bất kì thứ gì khác.
-----------------------
Cơn gió xuân nhẹ thổi qua lay động nhành hồng mai đỏ cũng làm lay động một đám 'tuyết' dưới gốc cây.
Đám 'tuyết' có vẻ như đang run lên vì lạnh rồi dần dần ngọ ngoạy. Khi nhìn kỉ lại hóa ra nó không phải một đám tuyết mà là một 'cục bông' màu trăng không khác gì tuyết đang cuộn tròn lại ngủ đông chuẩn bị thức dậy.
Nhìn thế nào cũng có thể biết đây là hình dáng một con vật nhỏ vô cùng đáng yêu.
Thân mình tròn tròn nho nhỏ, tứ chi thon dài, cái lỗ tai hình tam giác xinh xắn, toàn thân trắng như tuyết không có lấy một sợi lông tạp màu, rất là đáng yêu.
Một đôi con ngươi hổ phách ngập nước, giống như chứa một ao nước mùa xuân trong suốt mà ẩn hiện một loại ma lực câu dẫn người ta đến lạ lùng.
Đặc biệt nhất chính là nó có đến tận chín cái đuôi xù xù xòe ra như cánh quạt phía sau. Không thể nào lầm lẩn được nó chính là - Cữu Vĩ Hồ trong truyền thuyết!
Hồ Ly nhỏ giương mắt nhìn từng cánh hồng mai lả tả rơi xuống đầy tò mò, rụt rè ngửi thử, đưa móng vuốt ra chạm vào chúng. Dần dần nó bắt đầu thích thú, chạy nhảy xung quanh bắt lấy những cánh hoa đó. Thỉnh thoảng lại ngây người nhìn tiểu viện đằng xa, muốn đến xem thử như lại do dự không dám.
Nó ở đó cũng không biết bao lâu, chỉ biết rất nhiều lần trời sáng rồi tối đi, mặt trời lặn rồi mặt trăng lên mà nơi này cũng không thay đổi. Có một nó bắt đầu tò mò về thế giới bên ngoài hồng mai lâm (rừng hồng mai) này và mon men tìm đường rời khỏi đó.
Hồ Ly nhỏ gặp gì cũng nhìn, gặp gì cũng nghịch lại không hay không biết lạc gần chổ thường có người đi lại. Càng không may là Hồ Ly nhỏ gặp trúng thợ săn.
"Nhìn kìa!"
"A! Là hồ ly!"
"Lông đẹp như vậy bán sẽ rất nhiều tiền."
"Nó có chín cái đuôi luôn kìa! Là cữu vĩ hồ a!"
"Mau! Mau bắt!"
"Đừng để nó chạy thoát!"
"Chặn lại... ở bên kia..."
Thợ săn một mực đuổi theo còn Hồ Ly nhỏ chật vật chạy trốn. Nó cứ chạy mãi chạy mãi đến khi không còn sức mà ngã xuống ngất đi. Đến khi tỉnh dậy Hồ Ly nhỏ phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường ngọc thạch khắc hoa tinh tế, chăn đệm làm bằng tơ tầm thiên sơn mềm mại như mây, căn phòng lớn toàn là những vật phẩm trân quý. Xung quanh có vài chục lão nhân dùng đủ loại biểu cảm: vui mừng có, ngạc nhiên có, kinh hỉ có, hoang mang có, tôn sùng có, khiếp sợ có.... nhìn Hồ Ly nhỏ còn đang ngơ ngác chưa biết trời trăng gì mà xì xào bàn luận.-"Tỉnh a!"
"Thật là tỉnh rồi!"
"Trời đúng là còn thương hồ tộc a!"
Từ trong đám người một lão nhân râu tóc bạc phơ, khuôn mặt từ ái mà chính trực bước ra quỳ xuống cạnh giường, những người phía sau cũng quỳ theo.-"Chúng thần gặp qua Vương!"
Hồ Ly nhỏ ngây thơ nheo đôi mắt hổ phách, tâm nghĩ-Vương là cái gì a? Có ăn được không?
Lão nhân kia lúc này mới nói một đống văn tự dài dòng blô bla không ngừng. Cái gì mà lời tiên, cái gì mà cữu vĩ hồ, cái gì mà hồ tộc, rồi trách nhiệm, rồi số phận, rồi định sẳn là Vương. Lố hơn nữa là cả đám loi nhoi đập dầu 'côm cốp' xuống đất kêu la-"Vương, xin ngài đồng ý ở lại Hồ Tộc a!"
Hồ Ly nhỏ lại chả hiểu trăng sao gì hết, cũng chả thèm để ý há mồm ngáp một cái rồi vùi đầu vào chăn ngủ - Phiền muốn chết!
Những người kia lại cho rằng im lặng đồng là ngầm đồng ý nên cười đến toét cả miệng, bắt đầu từ đó Hồ Ly nhỏ sống và được giáo dục dành cho Vương, cũng bắt đầu tu luyện pháp lực. Cả tộc đều xem Hồ Ly nhỏ như vật quý mà bảo hộ, cung phụng chỉ thiếu nước đem để lên bàn thờ đốt nhang ngày quỳ lạy mấy lần. Đương nhiên Hồ Ly nhỏ cũng rất hưởng thụ mấy cái đãi ngộ này, từ đó bắt đầu ở Hồ Tộc làm Vương.
Tính tình Hồ Ly nhỏ rất hoạt bát, năng động lại hay tò mò nên ai ai cũng yêu thích. Theo thời gian Hồ Ly nhỏ cũng dần lớn lên nhưng tính tình cũng thay đổi trở nên âm trầm, lạnh lùng và có chút quái dị hỉ nộ vô thường. Năm bữa nửa tháng lại chạy về hồng mai lâm ở lỳ ở đó không chịu về, các trưởng lão phải năn nỉ hết lời mới được.
Lần đầu tiên Hồ Ly nhỏ biến thành người hầu như đã làm toàn bộ Hồ Tộc phải đau đầu nhức óc. Hồ Ly là loài có mị lực lớn, bề ngoài khi hóa nhân hình cũng đều là tuấn nam mỹ nữ đương nhiên Hồ Ly nhỏ cũng không ngoại lệ. Nhưng cái 'mỹ' này cũng quá sức dọa người đi, 'mỹ' đến mức làm người ta hít thở không xong, mắt muốn đuôi mù không tự chủ mà mê muội. Lại thêm việc tu luyện chưa lâu đạo hạnh còn thấp nên vẫn chưa che giấu được tai và chín cái đuôi khả ái của mình. Cứ tưởng tượng một tiểu hài nhi chừng chín, mười tuổi xinh đẹp tuyệt trần cộng thêm một đôi tai vừa lớn vừa nhọn xù xù lông trên đỉnh đầu cùng chín cái đuôi trắng muốt siêu MOE luôn phe phẩy qua qua lại lại, ngoài ra còn có mùi hương bẩm sinh mị hoặc thì lực sát thương lớn đến mức nào? Chỉ cần diễn tả bằng năm chữ - Máu mũi chảy thành sông!
Đến khi hóa nhân hình hoàn chỉnh thì Hồ Ly nhỏ lại càng lúc càng quái dị hơn, chính xác là - Biến thái! Đặc biệt thích đem những ai không vừa mắt chỉnh đến chết đi sống lại khiến ai ai nghe thấy tên đã muốn tè ra quần ba chân bốn cẳng chạy trốn, trốn không được thì chỉ biết mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim tự niệm kinh siêu độ ình.
Một ngày đẹp trời nọ, Hồ Ly nhỏ đang ngồi ở Ngự Hoa viên ngẩn người nhìn trời thì con trai của một trưởng lão trong tộc đi ngang qua. Khi nhìn thấy một tiểu hài nhi vô cùng xinh đẹp thì nổi hứng trêu chọc.
"Mỹ.... Aaaaaaaa..."-Chữ 'nhân' còn ngậm trong miệng chưa kịp phun ra đã bị đánh cho thành đầu heo, mặt mày bầm tím. Aizzz... Chỉ trách hắn xui quá làm chi, chọc ai không chọc lại đi chọc người không nên chọc nhất a! Nhưng vấn đề chính ở đây là người con trai của trưởng lão kia đã có gần ngàn năm tu luyện còn Hồ Ly nhỏ chỉ vừa đủ hai trăm! Tin đồn nhanh chống truyền ra lại làm một phen điên đảo Hồ Tộc.
Khi tu luyện vừa tròn năm trăm năm Hồ Ly nhỏ cũng thoát khỏi bộ dáng tiểu hài nhi mà để trở thành một cái yêu nghiệt tận xương luôn mang bộ dáng tựa tiếu phi tiếu - 'Muốn chết thì lại đây' vô cùng đáng sợ.
Đến một ngàn năm thì chính thức đăng cơ, tiếp quản Hồ Tộc. Đem Hồ Tộc đang suy yếu dựng dậy còn làm nó trở thành một bộ tộc cường đại chỉ trong võn vẹn vài năm. Khi đâu đã vào đấy thì Hồ Ly nhỏ... ách... phải gọi là yêu nghiệt mới đúng... yêu nghiệt bắt đầu dỡ chứng, chui vào một huyệt động dưới Hồ Cung nói là muốn tĩnh tu, không cho phép ai làm phiền.
Yêu nghiệt có thật sự tĩnh tu không? Đương nhiên là không a! Thực chất chính là vừa phiền vừa chán lại vừa lười quản chuyện Hồ Tộc nên mượn cớ trốn việc, ở đó lăn ra hả hê mà ngủ. Ngủ suốt mấy ngàn năm mới chịu mò ra, cư nhiên pháp lực lại lên đến chính yêu nghiệt cũng không ngờ được. Bất quá yêu nghiệt cũng chẳng quan tâm chi ệt cái thân này.
Hỏi ra mới biết yêu nghiệt đã ngủ tận bảy ngàn năm, trong khoảng thời gian đó có ít kẻ nổi lên dã tâm muốn gây rối tranh giành quyền lực với nhau mà quên mất vẫn còn yêu nghiệt a! Yêu nghiệt mắt nhắm mắt mở nghe cái trưởng lão thuật lại sự tình, cuối cùng buông lời xuống.-"Tội chết có thể miễn nhưng tội sông khó tha a! Thôi thì cứ phạt nhẹ là được! Ngô.... Đem đi nhổ hết lông rồi thoa mật vào rồi ném vào Hắc Phong nhai cho đám ong ở đó đốt ba ngày ba đêm là được! Ân! Cứ như vậy đi, hẳn là không chết được!"-Nói xong trước biểu tình 囧 của mọi người lươid biếng duỗi thắt lưng rồi nâng bước về phiá tẩm cung.
Đám trưởng lão than trời trách đất kêu khóc om sòm.
Đây là thành quả sau mấy ngàn năm tỉnh tu sao? Tại sao so với trước kia lại càng khủng bố hơn chứ?
Xuyên Qua Thành Mỹ Xà Xuyên Qua Thành Mỹ Xà - Thỏ Đào