Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 179 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1101 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:49:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 154: Chuyện Sinh Tử Hai Đường Mờ Mịt. ♣ Hai ♣
rong cung đều truyền là… Thị vệ hộ tống nương nương đã trở lại, nói nương nương…” Nguyễn Nhược Nam kinh hoàng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lưu Huyên Thần hiện lên một nụ cười lạnh, nụ cười ấy giống như một lưỡi kiếm nhọn, đâm thẳng vào ngực nàng, nàng vội ngậm miệng lại, gương mặt xinh đẹp trắng bệch. “Công chúa An Nam, thị vệ hồi cung chỉ tới Ngự thư phòng, sau khi trẫm biết tin tức, chưa từng ra khỏi Ngự thư phòng. Phi tần hậu cung, ngoại trừ hoàng hậu, tất cả những người khác không ai được bước ra khỏi cửa hậu cung, tin tức hoàng hậu nương nương mất tích làm thế nào mà truyền tới hậu cung được, ngươi nghe được tin tức này từ ai? Nói!” Tiếng Lưu Huyên Thần nói không lớn, nhưng đủ để ỗi người ở đây sợ tới mức run rẩy không đứng thẳng được.
“Hoàng thượng…” Hai chân Nguyễn Nhược Nam mềm nhũn, lập tức quỳ gối trước mặt hắn, thân thể run lẩy bẩy như thể chiếc lá rụng trong gió thu.
Trong lòng quặn thắt như bị dao đâm, hắn đá một cước vào ngực Nguyễn Nhược Nam. Nguyễn Nhược Nam hét lên một tiếng thất thanh, ngã xuống đất, khóe miệng trào ra một dòng máu đỏ tươi. Giờ khắc này, thật muốn trút giận, muốn cho người khác cũng phải cảm thấy đau đớn giống hắn. Hắn thân là ngôi cửu ngũ, muốn giết ai cũng dễ dàng giống như giết một con kiến, cho dù hiện tại hắn có tru di cửu tộc gia tộc Nguyễn thị, tịch thu gia sản cả nhà cũng không sao hết. Nếu chém hết người trong thiên hạ, có thể đem Uyển Bạch của hắn quay về, hắn tình nguyện làm một đao phủ giết người không chớp mắt. Hắn đau đớn tới độ trái tim như bị nứt ra, vậy mà người khác lại chờ không kịp, vội vàng chạy đến tranh sủng.
Đây thật sự là mỉa mai quá sức mà!
Thiên tử không phải người, mất đi hoàng hậu, lập một người khác, hết thảy có thể khôi phục như lúc ban đầu sao? Ha ha, Uyển Bạch của hắn, không có bất kỳ người nào có thể thay thế được.
Hắn coi Uyển Bạch như báu vật mà nâng niu, thế nhưng có người chỉ ước gì Uyển Bạch của hắn chết. Thật đáng hận, đáng hận!
“Công chúa An Nam, ngươi vội vàng không để ý tới cung quy, chạy đến Ngự thư phòng, là muốn đến hỏi thăm tin tức chính xác, hay là thừa dịp hoàng hậu không ở trong cung, muốn bày tỏ yêu thương nhung nhớ với trẫm đây?” Giờ khắc này, giọng nói của Lưu Huyên Thần lạnh lẽo thể hiện rõ sự tuyệt tình, lại mang theo sát ý vô hình.
Nguyễn Nhược Nam sớm sợ tới mức mất hồn mất vía. Đố kỵ có thể bóp méo linh hồn một người. Nàng vốn không có tâm hại người, nàng chỉ có hâm mộ Vân hoàng hậu. Không có Vân hoàng hậu, sẽ không có nàng hôm nay. Vân hoàng hậu là ân nhân cứu mạng của nàng. Khi nàng vẫn là phi tần của hoàng thượng, Vân hoàng hậu vì che giấu sự thật chuyện gian dâm của nàng, để bảo toàn thanh danh của nàng, giúp khi nàng sẩy thai, cầu xin hoàng thượng giúp nàng, để cho nàng có một kết cục tốt đẹp. Nàng là công chúa An Nam được mọi người trong cung tôn trọng, được thái hậu ân sủng, là nữ quan tứ phẩm trong triều Ngụy. Phụ thân của nàng nhờ nàng mà từ một Huyện lệnh nhỏ thăng lên chức Tri phủ.
Nàng nên thỏa mãn, hoàn toàn thỏa mãn.
Nàng thông thư đạt lễ, huệ chất lan tâm*, biết có ân phải báo đáp. Nhưng một nửa trong nàng cũng là một cô gái có thất tình lục dục**, nàng nhìn hoàng thượng anh tuấn tài trí, trong lòng tình yêu như nước triều dâng, nàng cũng chỉ đặt tình yêu đó sâu tận đáy lòng, chỉ biết lén thổ lộ trước mặt Phật tổ.
*Chỉ một cô gái thông minh, bản chất tốt đẹp.
**Thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, lạc, ái, ố, dục(Mừng, giận, buồn, vui, yêu, ghét và ham muốn). Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người.
Lần hoàng thượng ẩn cư đó, làm cho tro tàn trong lòng nàng lại lặng lẽ bùng lên. Nhưng trong mắt hoàng thượng chỉ có hoàng hậu, nàng không thể không nuốt lệ khóc thầm, có khi không khỏi trộm nghĩ, nếu Vân hoàng hậu không còn, hoàng thượng có phải sẽ chú ý tới nàng hay không?
Ý nghĩ này một khi xuất hiện, càng ngày càng mạnh mẽ, mạnh tới nỗi khiến nàng thấy sợ hãi. Trong lòng nàng giống như có một con rắn độc chui vào, không ngừng thè lưỡi phun độc ra bên ngoài.
Hôm bầu chọn ra hoàng thượng đó, nàng gặp Tề vương.
Nàng không biết hắn, nhưng nhận được giọng nói của hắn. Tới lúc đó nàng mới biết người đàn ông cải trang cưỡng bức nàng đó, không phải Kì Sơ Thính, mà là Tề vương. Lúc ấy nàng bị dọa tới ngây người.
Tề vương hỏi, nàng có đoán được trong lòng hoàng thượng thấy thế nào khi tin tức nàng thất thân bị lộ ra bên ngoài? Tề vương nói hiện giờ hắn đã không còn gì cả, không bằng cùng nàng cá chết lưới rách.
Nếu tin tức nàng thất thân bị truyền ra, như vậy quan danh của nàng, địa vị hiện tại của nàng, vinh quang của gia tộc nàng, tất cả mọi thứ đều tan thành mây khói, nàng cũng vĩnh viễn không được nhìn thấy dung nhan anh tuấn của hoàng thượng, không nghe được giọng nói của hoàng thượng. Nàng rất sợ hãi, cũng bị điều kiện “Chạm được tới trái tim hoàng thượng” hấp dẫn, trong một phút nóng vội, nàng đã đồng ý yêu cầu làm nội ứng cho Tề vương.
Không ngờ rằng cơ hội tới nhanh như vậy.
Hoàng hậu lại muốn thay hoàng thượng tới thành Lâm Sơn, nàng lợi dụng yêu bài hoàng thượng ban cho, có thể tự do ra vào cửa cung, đưa tin tức kịp thời cho Tề vương, lại dùng bạc mua chuộc được một thủ lĩnh của đội thị vệ, để cho Tề vương trà trộn vào trong cung.
Ba ngày trôi qua, nàng nghĩ rằng tin tức đã truyền tới hoàng cung.
Nàng không kịp chờ, cũng muốn biểu hiện tốt một chút. Dù sao ở thời điểm hoàng thượng đau lòng nhất, luôn luôn nghĩ đến nàng trước nhất, như lần đại hôn đó, hoàng thượng thất hồn lạc phách đi vào Phật đường, chỉ cần nàng ngồi bên cạnh.
Nhưng dường như mọi chuyện lại không giống như nàng nghĩ, nàng bị hưng phấn che mờ lí trí, nàng tới có chút sớm, bị hoàng thượng nhìn ra dấu vết.
Trong lòng Nguyễn Nhược Nam vô cùng ân hận. Cái chết, nỗi sợ hãi bao trùm, giống như thủy triều bủa vây nàng.
“Thần thiếp không có suy nghĩ gì khác, chỉ là… quan tâm tới hoàng thượng mà thôi…” Cái chết đang cận kề, nàng hy vọng yếu đuối của nàng có thể gợi được chút thương cảm của hắn.
Lưu Huyên Thần cười lạnh, “Ngươi quan tâm xem rốt cuộc hoàng hậu còn sống hay không, còn cả Tề vương có thực hiện được âm mưu hay không? Công chúa An Nam, ngươi đọc nhiều sách như thế, sao tâm địa lại độc ác như rắn rết? Ngươi không biết làm như vậy hậu quả thế nào sao? Đây so với chuyện ngươi thất tiết lúc trước nghiêm trọng gấp trăm lần, ngàn lần.”
Nguyễn Nhược Nam chống người ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy, “Hoàng thượng, vì sao cùng là phi tần của người, mà đối đãi lại khác biệt lớn tới như thế? Thần thiếp có điểm nào không bằng hoàng hậu nương nương?”
“Điểm nào? Không cần nói nhiều, hoàng hậu của trẫm đối với một người xa lạ đều có lòng trắc ẩn, mà ngươi thì sao, đối với người có ân với mình cũng hạ thủ được. Ngươi còn dám yêu cầu đối đãi giống nhau sao? Hoàng hậu gả cho trẫm là bởi vì yêu trẫm, còn ngươi gả cho trẫm, là vì chức quan của phụ thân ngươi, là cho gia tộc ngươi có ngày vinh quang, giống nhau sao?” Giọng nói Lưu Huyên Thần lạnh lẽo, khóe môi khẽ nhếch lên.
Nguyễn Nhược Nam nhắm mắt lại, nước mắt thành chuỗi lăn dài hai bên má, “Thần thiếp không có gì phản bác, cuối cùng thần thiếp chỉ muốn hỏi hoàng thượng một câu, đối với thần thiếp người chưa từng có một chút tình ý nào sao?”
“Không có!”
“Vậy vì sao khi hoàng thượng ẩn cư trong núi, chỉ để thần thiếp gặp hoàng thượng, mà không phải là các phi tần khác?” Nàng vẫn có một chút không cam tâm.
Lưu Huyên Thần nhìn trời cười lớn, “Công chúa An Nam, ngươi thật đúng là biết hỏi đấy!” Hắn cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi nói, “Trẫm chỉ gặp có một mình ngươi, là nghĩ rằng hoàng hậu có ân với ngươi, ngươi đối với hoàng hậu tất nhiên cũng quan tâm hơn bình thường, nhất định sẽ săn sóc cho hoàng hậu nhiều hơn, trẫm muốn biết tất cả tin tức của hoàng hậu, mới chọn ngươi. Mà ngươi đã làm gì, ngươi muốn nhân cơ hội cướp lấy trái tim trẫm, trẫm không vạch trần ngươi, cũng không phải là không biết. Trẫm chỉ muốn cho chính ngươi tỉnh lại, không ngờ rằng càng ngày ngươi lại càng lún sâu hơn. Nếu hoàng hậu biết ngươi làm như vậy với nàng, nhất định sẽ rất hối hận khi trước vì sao phải cứu ngươi. Không, không, Uyển Bạch của trẫm vẫn sẽ cứu ngươi, nàng vốn ngốc như vậy, vẫn luôn ngốc, làm cho trẫm luôn đau lòng.”
Đủ rồi, không cần nói thêm gì nữa. Nguyễn Nhược Nam thất thần ngồi trên mặt đất, tất cả đã như bát nước đổ đi, không cách nào có thể thu lại được.
“Việc người nào làm người đó chịu trách nhiệm, trẫm chỉ có thể không để việc này liên luỵ đến gia tộc Nguyễn thị!” Lưu Huyên Thần vung tay áo, “Người đâu, đưa công chúa An Nam tới chỗ của Ngưng Hương nương nương.”
“Không, không, hoàng thượng, thần thiếp thà rằng tự sát, không muốn tới chỗ của Ngưng Hương nương nương!” Nguyễn Nhược Nam hoảng sợ liên tục lắc đầu.
Sau khi Ngưng Hương nương nương trúng cổ, đã điên điên dại dại, vừa mới khỏi, lại bị Ấn nương nương kích động, hai người đánh nhau, sau đó cô ấy đột nhiên giống như phát điên, bóp chết Ấn nương nương và công chúa Thiên Luy. Hiện giờ, Ngưng Hương nương nương đã là một người hoàn toàn điên dại, bị nhốt trong lãnh cung, gặp ai là cắn người đó, uống máu người, ăn thịt người, đã có hai cung nữ bị cô ấy cắn chết, hiện giờ cô ấy bị nhốt trong một cái lồng sắt, không ai dám tới gần cô ấy.
“Ngươi vì đố kỵ với hoàng hậu sinh ra nhẫn tâm, Ngưng Hương nương nương vì đố kỵ, hạ cổ với trẫm, hai người các ngươi bản tính giống nhau, nhất định có rất nhiều chuyện để nói.” Lưu Huyên Thần không chút lưu tình xoay người, “Trẫm sẽ thông báo với phụ thân ngươi, nói ngươi vì bạo bệnh không chữa khỏi đã qua đời.”
“Hoàng thượng…” Nguyễn Nhược Nam cầu xin liều mạng dập đầu. Lưu Huyên Thần đi vào Ngự thư phòng, nhìn cũng chẳng buồn nhìn nàng ta một lần.
Hai cấm vệ quân đứng thẳng phía đằng xa chạy tới, nâng Nguyễn Nhược Nam đã ngất xỉu dậy đi tới hướng hậu cung.
“La công công, soạn thánh chỉ, chuyển tới Đại Lý Tự, tước bỏ phong hào của Tề vương, tịch thu tất cả tài sản phủ Tề vương, người nhà lưu đày tới vùng man di* làm nô lệ, ngày mai xuất kinh.”
*Ừm, đại khái nó là vùng xa xôi hẻo lánh, có các dân tộc ít người ấy mà.
Lưu Huyên Thần lạnh lùng hạ lệnh.
Nếu có thể đem nỗi đau của thiên tử, phân đều cho con dân, thì tốt biết bao nhiêu! Hắn ấn ngực, đau đớn không ngồi thẳng người được. Hắn muốn giết ai đó, muốn trừng trị ai đó, ai có thể nhiều lời?
Cho dù như vậy, vì sao đau đớn trong lòng vẫn không giảm đi chút nào?
Nhớ tới đêm động phòng ở hành cung, hắn lừa nàng thành hoàng hậu của hắn, tước mất hai cánh của nàng, để cho kiếp này nàng không thể bay ra khỏi Đông Dương.
Đúng, đúng, nàng đã không còn cánh, nhất định là không bay ra được. Lưu Huyên Thần thì thào tự nói.
Uyển Bạch, trẫm chờ nàng trở về.
Xuân Sắc Như Thế Xuân Sắc Như Thế - Lâm Địch Nhi