Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 179 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1101 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:49:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 134: Chuyện Thâu Thiên Hoán Nhật. ♣ Một ♣
óng yên biển lặng, hai ngày lặng lẽ trôi qua. Hôm nay mười sáu tháng bảy, sáng sớm khi mới thức dậy, vầng thái dương đã rực rỡ trên cao. Tới chiều tối, đột nhiên gió lớn nổi lên. Trong Ngự hoa viên, hoa rụng lá bay, khắp nơi là cảnh sắc thu tiêu điều, chỉ chốc lát, gió đã mang theo mưa bụi. Tới buổi tối, mưa đột nhiên biến đổi, vừa nặng hạt vừa nhanh, tí tách đập vào mái hiên, mưa như trút nước từ mái hiên ào ào đổ xuống, màn mưa biến màn đêm ngoài cửa sổ vốn yên tĩnh thành chìm ngập trong một mảng mông lung, tiếng mưa rơi dường như cũng bao trùm cả tiếng nói chuyện trong phòng.
Mãn Ngọc đang sắp xếp lại y phục cho Vân Ánh Lục, mấy ngày nay toàn bộ người của Ngự y phường làm gấp các loại cung trang cho tân hoàng hậu, để hoàng hậu mặc trong những dịp khác nhau. Theo lý thì những y phục này hẳn là phải đưa đến Trung Cung, hôm đó, khi đại cung nữ Ngự y phường tới đây xin chỉ thị, vừa vặn Lưu Huyên Thần ở đây, Vân Ánh Lục còn chưa mở miệng, hắn đã chen vào một câu, nói đưa đến đưa đi rất phiền phức, đem luôn sang bên này đi!
Chỉ một câu này, khiến thái giám câm, cung nữ câm trong tẩm điện, còn thêm cả Mãn Ngọc bận việc vài ngày. Đồ vật và y phục có liên quan tới hoàng hậu, những thứ này đều không phải nhiều bình thường, dùng mấy gian phòng mới có thể sắp xếp xong.
Vân Ánh Lục cho rằng vợ chồng hai người cùng ngủ một giường là đương nhiên, ngủ riêng không thích hợp giữ gìn tình cảm. Chỉ là Lưu Huyên Thần không phải người bình thường, anh có khá nhiều vợ. Cô không phát biểu ý kiến gì, hết thảy đều theo ý Lưu hoàng thượng mà làm là được rồi.
Nhưng mà, khi nghe được Lưu Huyên Thần nói câu kia, trong lòng cô có chấn động nho nhỏ. La công công còn sắp xếp cho cô một thư phòng riêng trong tẩm điện, mang một số quyển sách thuốc chỉ còn bản duy nhất mà cô mong mỏi lâu tới. Cả ngày hôm nay, cô giam mình trong thư phòng, đọc sách, viết lại những điều tâm đắc. Cô cảm thấy phẫu thuật hôm đó là một lần thử nghiệm rất tốt, dưới tình huống điều kiện đơn sơ như vậy, cứu được người bệnh, phải ghi nhớ lại cho kỹ, về sau có thể tham khảo.
“Nương nương, bộ cung trang này, hôm thành thân đó sẽ mặc khi nhận bách quan kính rượu, người có muốn mặc thử một lần hay không?” Mãn Ngọc ra ra vào vào thư phòng không dưới trăm lần, lúc thì hỏi về y phục, lúc thì hỏi về trang sức.
“Không cần.” Vân Ánh Lục đầu cũng không ngẩng lên, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào sách thuốc.
“Nương nương, mũ phượng hôm đó đội rất nặng, người thử đội một lần xem.”
“Mãn Ngọc không cần lo lắng, cái đó chỉ cần đội một lúc, nương nương nhà ngươi có thể chịu được.” Người trả lời chính là Lưu Huyên Thần từ bên ngoài đi vào, long bào dính chút nước mưa, La công công cầm chiếc khăn mềm lau cho hắn.
Vân Ánh Lục đứng lên, kinh ngạc nhìn bên ngoài. Dường như mưa còn lớn hơn, giống như là bao phủ cả tẩm điện.
“Công vụ của chàng đã xong rồi sao?” Hai tối hôm trước, khi Lưu Huyên Thần quay về điện, cô đã ngủ lâu rồi, sáng sớm khi tỉnh lại, hắn đã lên triều. Mặc dù hai người đều ở trong hoàng cung, cả ngày cũng chẳng chạm mặt nhau một lần.
“Công vụ làm gì có ngày nào làm xong, mỗi ngày tấu chương đều chồng chất như núi. Hôm nay trẫm hồi cung ở cùng nàng.” Lưu Huyên Thần hơi nhếch môi, hôn nhẹ lên má cô.
Vân Ánh Lục chớp mắt mấy cái, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, “Nhưng mà, nhưng mà quốc sự làm trọng, sao phải đặc biệt trở về ở cạnh em, hôm nay cũng không phải ngày gì đặc biệt.”
“Ngày mai mười bảy, nàng phải quay về Vân phủ ở một đêm, trẫm phải chờ tới ngày mười tám mới có thể nhìn thấy nàng đấy!” Trong lòng Lưu Huyên Thần có chút rối loạn khác thường, hắn nhìn cô thật sâu, cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.
Bờ vai nhỏ bé của Vân Ánh Lục rụt lại, cái này cũng quá là sến đi, “Huyên Thần, một ngày là mười hai canh giờ, không phải thật sự dài như ba thu đâu.” Khóe miệng cô cong lên, trêu chọc nháy mắt với hắn.
“Trẫm lại cảm giác còn dài hơn so với ba thu, trẫm dường như đã thay đổi con người, trước kia ở trong tẩm điện này, cũng không cảm thấy cô đơn, bây giờ nếu quay về điện, không thấy nàng, trong lòng trẫm sẽ hốt hoảng.”
Cô ngoan ngoãn để hắn ôm vào lòng, nhưng không đáp lại nụ hôn của hắn, ánh mắt sâu thẳm, xa xôi.
Lưu Huyên Thần hôn xuống trán cô, cô ngẩng mắt cười: “Từ xưa thánh hiền đều cô quạnh, ở trên cao không khỏi chịu lạnh, cảnh cảm thấy cô độc đó là bình thường.”
“Trẫm không cần làm thánh hiền, cũng không muốn đứng ở chỗ cao. Được ở cạnh Uyển Bạch, thì ở chỗ nào cũng được.”
Cô hơi ngây người, cầm tay hắn, đôi mắt to chớp chớp, nghiêng đầu, “Đêm nay thật sự không làm việc?”
“Vua không nói chơi.”
“Được rồi!” Cô quay đầu, sai Mãn Ngọc mang tới một cái ô lớn, cô kề sát bên tai hắn, dùng âm lượng chỉ có hắn nghe được nói, “Đi, đi gặp Uyển Bạch của chàng.”
Ánh mắt Lưu Huyên Thần chợt lóe, hắn chậm rãi mở ô ra. Cô ôm lấy thắt lưng hắn, tựa sát lồng ngực hắn, hai người đi trong mưa rền gió dữ, tới Ngự thư phòng.
“Cô ấy ở đây?” Nét kinh ngạc trong mắt Lưu Huyên Thần không che giấu được.
“Khi em vào trong này tìm sách thuốc, trong lúc vô ý đã phát hiện ra.” Khuôn mặt Vân Ánh Lục sáng lên, vẻ mặt kích động lại thần bí, giống như một đứa bé dâng lên vật quý.
Lưu Huyên Thần hồ nghi theo cô đi vào phòng trưng bày bảo vật. Trước long bồn, Vân Ánh Lục kéo tay áo, tay đặt ở mép bồn, ngoái đầu nhìn lại Lưu Huyên Thần, cười nhẹ, “Chàng nhìn được rồi!”
Cô chậm rãi xoa tay ngoài thành bồn, quả cầu thủy tinh xoay nhanh hiện lên những hình ảnh khác nhau.
“Huyên Thần, chàng nhìn…” Vân Ánh Lục khẽ gọi. Bắc Kinh đã mùa đông, tuyết rơi đầy trời, Cơ Uyển Bạch mặc một chiếc áo khoác lông màu đỏ, đứng trên cầu vượt, mờ mịt nhìn dòng xe cộ phía dưới, bên cạnh cô là một người đàn ông nho nhã đeo kính, anh ta đang tháo khăn quàng cổ xuống, dịu dàng quàng vào cho cô. Cô thu hồi ánh mắt, nghiêng người, bối rối cụp mắt, bàn tay run nhè nhẹ.
“Uyển Bạch, chấp nhận anh rất khó sao?” Chàng trai đeo kính mặc áo khoác màu xám, làm tôn thêm dáng người cao lớn.
“Không được gọi em là Uyển Bạch, em tên là Vân Ánh Lục.” Uyển Bạch thì thào nói.
Chàng trai đeo kính ôn nhu cười, cầm tay cô đặt lên hai gò má anh, “Em tên gì không quan trọng. Chúng ta đã quen nhau mười năm, cũng chẳng hề thấy “sét đánh”, mãi cho tới mùa xuân, khi anh vào phòng đột nhiên nhìn thấy em, trái tim lạc mất một nhịp, anh đột nhiên phát giác anh thích em. Cơ Uyển Bạch vẫn lãnh đạm, tự tin, cô ấy sao lại có ánh mắt ưu thương, bất lực như vậy được? Biết không, ánh mắt của em làm cho anh vô cùng động lòng.”
Chàng trai đeo kính nhìn cô chăm chú hồi lâu, từ từ cúi người xuống, mặt hai người càng lúc càng gần, Cơ Uyển Bạch chớp chớp mắt, chậm rãi nhắm mắt lại.
“Thượng Đế…” Vân Ánh Lục đột nhiên thả tay ra, đè xuống ngực, ra sức hít thở, sao lại có thể như vậy, sao có thể như vậy, Vu Bất Phàm, cái tên kiêu ngạo, tự đại, nhân tài của khoa tâm lý ấy, lại yêu Cơ Uyển Bạch?
“Bọn họ là ai?” Lưu Huyên Thần híp mắt ngực hơi phập phồng. Cống phẩm này của Bắc triều, hắn không biết còn có tác dụng này.
Vân Ánh Lục nhắm mắt lại, ổn định lại cảm xúc, việc đời khó liệu, thế sự khó lường! Xem ra Đường Giai đã bị Vân Ánh Lục thực sự đá rồi, sao Vu Bất Phàm lại xuất hiện bên cạnh cô ấy, lại còn yêu nhau giống như mình và Lưu Huyên Thần vậy, e cũng là một câu chuyện thật dài, trong lúc nhất thời không kể rõ được.
“Đó chính là Cơ Uyển Bạch thực sự đấy,” Vân Ánh Lục xoay người, “Chàng đã nhìn rõ chưa, em từ thế giới kia xuyên qua thời không tới nơi này, trong quá trình xuyên không, trao đổi thân thể với tiểu thư Vân phủ Vân Ánh Lục, em thành Vân Ánh Lục, cô ấy thành Cơ Uyển Bạch.”
Lưu Huyên Thần hồi lâu không nói gì, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào cô.
“Trên mắt nàng có cái này…” Hắn đưa tay làm hai cái vòng tròn, cố gắng áp chế kinh ngạc trong lòng.
Thế giới rộng lớn, thật sự là không thiếu những điều lạ. Hắn ý thức được nàng có điểm khác thường, nhưng không thể nào ngờ được là nó lại thần kỳ tới mức hắn không thể tưởng tượng được.
Thế giới kia xa xôi như vậy, xa lạ như thế, không khỏi làm hắn thấy có chút sợ hãi. Giờ khắc này, mọi lời nói cử chỉ của nàng, tất cả mọi điểm khác thường đều được giải thích hợp lý.
Hắn không quan tâm tới chuyện giải thích này, hắn chỉ muốn biết nàng có vĩnh viễn ở lại bên cạnh hắn không?
“Đó là kính mắt, em đọc sách hơn hai mươi năm, mắt bị cận thị.” Vân Ánh Lục cười tự giễu, “Huyên Thần, kỳ thật em không đẹp, có đúng không?”
Cơ Uyển Bạch khí chất thanh nhã, khuôn mặt chỉ có thể nói là dễ nhìn, mà Vân Ánh Lục cũng không kém mỹ nhân là bao nhiêu, mày liễu mắt sáng, mặt mày như họa.
Cô hít sâu, nín thở chờ đợi.
“Trẫm không cho là như vậy.” Lưu Huyên Thần nhớ lại hình ảnh vừa rồi mới nhìn thấy, “Trẫm cũng không để ý nhiều tới vẻ bề ngoài, trẫm mong mỏi tâm hồn đồng điệu hơn. Nói về mỹ nhân, phi tần khác trong cung, người nào mà không đẹp mỗi người mỗi vẻ, thế nhưng trẫm vẫn không động lòng. Uyển Bạch, khi trẫm động lòng với nàng, trẫm vẫn còn coi nàng là một thiếu niên mà, còn nhớ chứ?”
Trong tiếng mưa rơi, tiếng nói đậm từ tính của hắn, càng mang theo nhiều cảm xúc.
Vân Ánh Lục gật gật đầu, “Mặc dù em có vẻ bề ngoài của Vân Ánh Lục, nhưng bản chất bên trong trăm phần trăm vẫn là Cơ Uyển Bạch, đúng vậy, bề ngoài không quan trọng. Huyên Thần, em không có ý gì khác, chỉ là tự giới thiệu một chút.”
“Có điều Cơ Uyển Bạch bên trong, mới thực sự hấp dẫn trẫm. Uyển Bạch, nàng…liệu có xuyên không trở về không?”
“Xuyên không là một chuyện kỳ lạ, không phải muốn xuyên là có thể xuyên đâu. Huyên Thần, chàng đừng lo lắng,” Cô thấy hắn nhíu mày, vội ôm lấy hắn, dán sát vào lồng ngực hắn, “Chỉ là nếu có xuyên không, em cũng sẽ cự tuyệt. Bởi vì em đã gả cho chàng, vợ chồng sao có thể ngăn cách hơn một ngàn năm được? Vân Ánh Lục thực sự ở bên kia cũng rất hạnh phúc, vận mệnh trêu ngươi, em và cô ấy cùng vui vẻ chấp nhận sắp đặt như vậy là được rồi.”
“Cách một ngày giống như ba thu, một ngàn năm…” Tiếng nói của Lưu Huyên Thần rất nhẹ, giống như cố gắng kiềm nén điều gì đó.
“Huyên Thần, long bồn này là bồn luân hồi, chàng có muốn xem kiếp trước, kiếp sau của chàng không?”
“Không, trẫm không có hứng thú. Kiếp sau, kiếp trước đều là người khác, không có quan hệ gì với kiếp này.” Lưu Huyên Thần kéo tay cô, đi ra khỏi phòng trưng bày. “Trẫm sống cuộc đời này thật phong phú, vui vẻ là được rồi.”
Ngoài cửa, một trời mông lung, mưa tuôn gió quật.
Gió thổi tới, mưa đột nhiên hắt vào mặt cô, cô nghiêng đầu tránh, vùi mặt vào cổ hắn.
“Huyên Thần, chàng thật sự cho rằng em có thể đảm nhiệm chức hoàng hậu của chàng sao?” Cô ngước mắt lên, hỏi ra nỗi băn khoăn đặt ở đáy lòng mấy ngày nay. “Cha em chỉ là một thương nhân, không trợ giúp được gì cho chàng. Em đến từ thế giới kia, trong đầu không có tư tưởng thâm căn cố đế của những người ở đây, không có tam tòng tứ đức, hiền lương độ lượng. Em nghĩ rồi, không bằng chàng lập hoàng hậu khác, em xuất cung, làm một thầy thuốc ở dân gian, chúng ta vĩnh viễn là người yêu.”
“Nàng dẫn trẫm tới đây, không phải tự giới thiệu gì cả, mà thực sự là muốn được ra khỏi cung?” Lưu Huyên Thần thu lại ôn nhu, trừng mắt nhìn cô.
“Cũng…không phải…” Vân Ánh Lục chột dạ nuốt nước bọt, không dám đối diện với ánh mắt phẫn nộ của hắn.
“Ngày kia là thành thân rồi, đến bây giờ nàng còn nói ra những lời này, nàng muốn chọc trẫm tức chết sao?” Lưu Huyên Thần cao giọng, ngón tay đặt trên vai cô nắm chặt, làm bờ vai cô thấy đau.
“Huyên Thần, buông em ra, đau…” Cô kêu lên một tiếng đau đớn.
“Nàng cũng biết đau?” Lưu Huyên Thần chỉ vào ngực mình, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ở đây của trẫm còn đau hơn so với nàng vài lần, nàng có thể không hề lưu tình đâm vào trẫm. Trẫm lớn như vậy, chưa từng có ý muốn có được thứ gì, duy chỉ có mong muốn có được một cô gái tên Cơ Uyển Bạch, kết quả nàng lại giẫm nát trái tim trẫm, nàng nói trẫm sao có thể không đau lòng được?”
“Huyên Thần, không phải, em yêu chàng, em thật sự yêu chàng.”
“Yêu trẫm vì sao không chịu ở lại hoàng cung?” Hắn đột nhiên cắn tai cô, đè cô xuống bàn, bắt lấy hai tay cô, điên cuồng hôn xuống môi cô, giống như muốn hút đi hết thảy hô hấp và khí lực của cô.
“Rốt cuộc nàng muốn trẫm làm như thế nào, mới có thể cam tâm tình nguyện?” Hắn thì thầm hỏi, vừa tức giận vừa đau xót.
“Huyên Thần,” Cô hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng nói ra, “Em chỉ muốn một Huyên Thần trọn vẹn, không muốn chia sẻ với bất kỳ người nào. Đây không phải đố kỵ, cũng không phải muốn chuyên sủng. Em dành cho chàng một phần tình cảm trọn vẹn, em cũng muốn được đáp lại như vậy. Chỉ là, chàng là quân vương, không thể làm như vậy được. Trong cung, vì đoạt chồng, mỗi ngày đều diễn một trò tranh giành tình cảm khôi hài, có khi thậm chí còn phải bồi thường bằng cả tính mạng. Em ở đây, nhìn thấy hết thảy những thứ đó, không hề thấy vui vẻ, không hề thấy vui vẻ chút nào…”
Lưu Huyên Thần nghiền ngẫm nhếch môi, như cười như không nhìn cô, “Bây giờ nàng có được trẫm, chẳng lẽ là chỉ có một bộ phận sao?”
“Em biết bây giờ chàng đối với em tốt lắm, chỉ là về sau…” Cô cắn môi, hồi lâu mới mở miệng.
“Là không tự tin với bản thân mình, hay là không tự tin về trẫm? Ở nước Ngụy này, trẫm còn có thể tìm được một cô gái thứ hai xuyên không từ một ngàn năm sau tới sao? Trẫm biết gả cho trẫm là đã để nàng phải chịu uất ức, Uyển Bạch, hãy để trẫm được ích kỷ một lần đi, uất ức này hãy nhịn xuống cho trẫm, trấm sẽ dùng tình yêu duy nhất để bù lại cho nàng.”
Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, vì thâm tình chứa đựng trong giọng nói của hắn, không tự chủ được gật đầu
Xuân Sắc Như Thế Xuân Sắc Như Thế - Lâm Địch Nhi