Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 179 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1101 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:49:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 88: Chuyện Hoạt Sắc Sinh Hương. ♣ Thượng ♣
ới Linh Vân Các.
Vân Ánh Lục vừa nghe nói tới ba chữ “Linh Vân Các”, tức thì nhớ tới hành lang tối mờ, không khí ám muội, tiếng nam nữ trêu ghẹo nhau. Đối với những loại “quán đèn mờ” này từ trước đến nay cô đều khinh bỉ, cho rằng đó là một lối sống sa đọa. Cô không thể quản được sở thích của người khác, nhưng có thể yêu cầu nghiêm khắc đối với bản thân mình. Lần trước tới là bởi vì uống rượu, ý thức không còn tỉnh táo, bị Tần Luận đưa tới đây nghỉ ngơi, chẳng ngờ lại gặp được Lưu hoàng thượng ở đây. Lưu hoàng thượng lúc đó mới biết cô là con gái, còn cãi cọ với cô một hồi. Ngẫm lại thật sự là buồn cười.
Đám đàn ông tới mấy quán đèn mờ này đều vô cùng vui vẻ, ngay cả Đỗ Tử Bân đạo mạo trang nghiêm, quân tử như vậy, vừa mới nghe nói tới, đã tức thì đồng ý. Trên đời này phỏng chừng không có người đàn ông giữ mình trong sạch, vì người yêu mà thủ thân như ngọc, thực làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Vân Ánh Lục rất không muốn tới Linh Vân Các, đáng tiếc đang lúc giữa trưa, trên đường không nhìn thấy một chiếc xe ngựa đón khách. Tần Luận sắc mặt tái nhợt, ngay cả bước đi cũng khó khăn, cô không còn cách nào đành phải theo Kì Sơ Thính tới Linh Vân Các.
Giang Dũng đỡ Tần Luận, Vân Ánh Lục đi bên cạnh săn sóc. Sắc mặt Đỗ Tử Bân nghiêm trọng, vẻ mặt này không giống với vừa rồi khi ở trong quán cơm, giống như đang chìm đắm vào trong suy nghĩ nào đó, loại suy tư này chiếm lĩnh tất cả cảm xúc của hắn, hắn cũng không ngoảnh lại an ủi Vân Ánh Lục vừa rơi xuống nước một câu.
Quán đèn mờ, quán đèn mờ, ban ngày đóng cửa, ban đêm làm ăn.
Trước cửa Linh Vân Các im ắng, một con ngựa đứng nghỉ ngơi cũng không có, người trông cửa tránh dưới bóng cây chợp mắt, nghe thấy tiếng bước chân, mơ màng ngái ngủ mở mắt ra, phất tay, muốn nói: “Khách quan, bây giờ còn chưa tới thời gian mở cửa đâu”, nhưng vừa mở mắt, thấy người dẫn đầu là Kì Sơ Thính, tức thì bị dọa, vụt một cái đứng thẳng người dậy, vẻ mặt lập tức tươi cười.
“Tiểu thư, người tới rồi!”
Kì Sơ Thính nhướng mắt, từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Thiếu gia có ở đây không?”
“Có, mới vừa cùng các cô nương đi ngủ, tiểu nhân đi gọi cho người nhé?”
“Được, nhanh lên, chuẩn bị hai gian sương phòng tốt nhất, mang cả trái cây và nước.” Người trông cửa đáp vâng, vừa nói vừa đi vào trong.
Kì Sơ Thính quen thuộc dẫn mấy người đi vào trong, mới vừa bước vào đại sảnh, trên cầu thang có một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi, mặt có hơi phù, quầng mắt thâm đen, vừa đi vừa thắt y phục, còn chưa tới gần, một đợt hương thơm son phấn nồng đậm đã bay tới.
Vân Ánh Lục nhíu mày, vừa nhìn đã thấy, đây là loại đàn ông buông thả quá độ, cuộc sống không hề có quy luật. Giang Dũng đỡ Tần Luận trên vai đi vào Linh Vân Các sau cùng, mặt Tần Luận càng lúc càng trắng bệch, thân thể run rẩy, Vân Ánh Lục xoay người lại, sờ lên trán hắn, sợ hắn phát sốt.
“Đại ca!” Kì Sơ Thính cũng chẳng tôn trọng huynh trưởng của nàng ta, chỉ lạnh nhạt gọi một tiếng.
Kì công tử lại đeo lên tư thế huynh trưởng, chính mình mua vui tìm hoan, làm xằng làm bậy thì được, nhưng đây là muội muội băng thanh ngọc khiết, tiểu thư khuê các, một nơi thế này không phải là tùy ý có thể tới.
“Sơ Thính, sao muội lại tới đây? Không sợ phụ thân trách tội sao?”
“Hai bằng hữu rơi xuống nước ở gần đây, tới chỗ này của huynh mượn một chỗ thay y phục. Mau cho người tìm vài bộ quần áo sạch sẽ lại đây.” Khẩu khí của Kì Sơ Thính so với huynh trưởng nàng ta còn ngang tàng hơn.
Nói đến bằng hữu, đôi mắt háo sắc của Kì công tử nheo lại, quan sát một lượt mấy người, khi ánh mắt chuyển tới Vân Ánh Lục đang khoác một chiếc áo cũ, nhưng lại không che được dung nhan như tranh vẽ, ánh mắt đột nhiên phát sáng, giống như một con sói nhìn thấy đồ ăn yêu thích, yết hầu hơi chuyển động, vẻ mặt háo sắc hiện rõ.
“Thu hồi cái vẻ mặt này của ngươi đi, nàng ấy là người là ngươi không thể đụng vào.” Kì Sơ Thính đến gần hắn, dùng âm lượng vừa đủ để chỉ có hai người nghe được.
Kì công tử uể oải rủ vai, thu hồi ánh mắt, không nhịn được phản bác lại, “Đó là người chỉ có ngươi mới được chạm vào sao?”
Kì Sơ Thính nhếch môi cười, không đáp.
Mấy nha đầu vừa mới đi ngủ bị người trông cửa đánh thức, vội vàng tìm trong nhà kho ra hai bộ quần áo, mở hai gian sương phòng tốt nhất, dẫn mấy người lên tầng hai.
Vân Ánh Lục không nhớ là lần trước ở tầng mấy, cô nhìn ngó, lại là hành lang thật dài, phòng giống nhau như đúc, nhưng mà lần này cô đã đếm kỹ, lặng lẽ nhớ kỹ là gian phòng thứ tám và thứ chín, để không phát sinh chuyện xấu hổ vào nhầm phòng như vậy nữa.
“Vân Thái y, cô nhanh đi thay y phục ướt đi, Tần công tử cứ để ta lo.” Giang Dũng đặt Tần Luận xuống giường, nói với Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục gật gật đầu, cầm lấy quần áo bước vào một gian sương phòng khác.
“Vân Thái y, bản quan đi cùng nàng.” Kì Sơ Thính nhiệt tình đuổi theo, chân còn chưa bước qua ngưỡng cửa, một cánh tay dài đã giữ nàng ta lại, “Kì đại nhân, chúng ta nói chuyện, được không?”
Kì Sơ Thính chậm rãi quay đầu, đối diện là ánh mắt thâm thúy của Đỗ Tử Bân, nàng ta thản nhiên cười, “Được! Ở đâu?”
Đỗ Tử Bân quét mắt nhìn hành lang dài, “Chọn phòng nào yên tĩnh đi.”
“Ngươi và ta cô nam quả nữ ở trong một phòng, Đỗ đại nhân không sợ Vân Thái y hiểu lầm sao?” Kì Sơ Thính khiêu khích nhếch khóe môi.
“Là hiểu lầm, luôn luôn có thời điểm làm sáng tỏ.” Đỗ Tử Bân nhìn Tần Luận ở trong phòng, quay sang Kì Sơ Thính làm tư thế mời dẫn đường.
Trong lòng Đỗ Tử Bân thật sự kinh ngạc như thể sông cuộn biển gầm. Kinh nghiệm xử vô số vụ án của một Thượng thư bộ Hình nói với hắn, Kì Sơ Thính không phải là hạng người tùy tiện. Trước kia ở trong triều từng nghe nói Kì Tả Thừa tướng có người con gái tài hoa hơn người, hôm đó ở Ngự hoa viên, lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng. Từ trước đến nay hắn luôn yêu thích người tài hoa, lập tức đã bị phong thái, cử chỉ lời nói của Kì Sơ Thính hấp dẫn. Nữ quan cả đời hướng Phật, hắn ở cùng với Kì Sơ Thính cũng sẽ không có xa cách, lạnh nhạt như với những tiểu thư khuê các khác. Cùng là người yêu văn học, vài lần trò chuyện với nhau mà vẫn chưa nói hết ý, cũng không hiểu sao, hắn thấy thân thiết với Kì Sơ Thính hơn so với người khác một chút.
Ở gần, mới phát giác Kì tiểu thư hóa ra lại phóng khoáng như vậy, hơn nữa còn đáng sợ. Uống rượu, chơi đoán số, chơi tửu lệnh, nàng ta mà chơi, còn giống đàn ông hơn so với đàn ông. Còn không ngờ rằng, nàng ta còn có sức mạnh còn hơn cả một người đàn ông.
Cô gái có sức mạnh như vậy, sẽ không bị một con trâu lồng dọa sợ. Nàng ta không phải sợ hãi mà lao vào ôm hắn, mà là muốn để Vân Ánh Lục hiểu lầm, vì muốn giữ hắn, không cho hắn cứu Tần Luận và Vân Ánh Lục. Đỗ Tử Bân đã hoàn toàn hiểu rõ.
Kì Sơ Thính làm như vậy, mục đích là gì?
Trong lòng Đỗ Tử Bân còn xuất hiện một suy nghĩ kỳ quái, Kì Sơ Thính trước mắt này có thực sự là “nàng” không? Hắn đã từng ôm Vân Ánh Lục, người con gái trong vòng tay hắn mềm mại, đường cong cơ thể làm cho tim hắn đập loạn, không kìm lòng được mà nhớ nhung, mà ham muốn. Mà Kì Sơ Thính trong vòng ôm của hắn, hắn chỉ cảm thấy khung xương thô to, dáng người cứng nhắc, hắn chỉ cảm thấy ghê tởm, quả muốn đẩy nàng ta ra thật xa.
Loại cảm giác này rất kỳ quái.
Chuyện kỳ lạ cứ xuất hiện liên tiếp, Đỗ Tử Bân từng nghe mấy đồng nghiệp nói về Linh Vân Các. Trong triều có rất nhiều quan viên thích đến Linh Vân Các, nói tới các cô nương ở đây, vẻ mặt đều hưng phấn. Nhưng hắn không biết Linh Vân Các này hóa ra là sản nghiệp của Kì Tả Thừa tướng. Chuyện có liên quan tới Kì Tả Thừa tướng, luôn sâu xa khó lường.
Hai người bước vài bước dọc theo hành lang, Kì Sơ Thính đẩy cửa một gian phòng ra, trong phòng rèm che kín mít, tối đen như mực. Nàng ta che miệng ho hai tiếng, đóng cửa lại, “Đỗ đại nhân, có cần thắp nến không?”
“Bản quan không cần.” Đỗ Tử Bân lạnh lùng nói, lại cẩn thận không bước vào sâu trong, cũng hé cửa ra. Bóng tối che khuất nét mặt và ánh mắt Kì Sơ Thính, nàng ta cười khẽ, “Đỗ đại nhân thật đúng là không câu nệ lễ tiết. Được rồi, Đỗ đại nhân, ngài muốn nói với bản quan chuyện gì, đừng dùng giọng điệu thẩm vấn phạm nhân, bản quan sẽ sợ hãi.”
Nàng ta tự kéo một chiếc ghế tựa, hai chân bắt chéo, ung dung chờ.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Đỗ Tử Bân lớn tiếng hỏi.
“Kì Sơ Thính mà! Đỗ đại nhân không tin? Vậy bản quan cởi quần áo cho ngài nghiệm thân?” Kì Sơ Thính nói xong, liền cởi quần áo trên người xuống.
Đỗ Tử Bân ngẩn ra, “Ngươi không phải Kì Sơ Thính, ngươi là giả mạo, ngươi là…nam nhân?”
Kì Sơ Thính cười: “Không thể tưởng được Đỗ đại nhân còn có thể đáng yêu như vậy, sao mà ngài lại có thể nghĩ ra chuyện này, nếu bản quan là nam nhân giả mạo, sao Kì Tả Thừa tướng lại yêu thương bản quan như vậy, Kì công tử lại quan tâm tới bản quan như vậy, hoàng thượng không nhận ra, nhóm phi tần cũng không phân biệt được sao? Trong thiên hạ này, không chỉ có mình Đỗ đại nhân có đôi mắt nhìn xa trông rộng đâu!”
Đỗ Tử Bân mím chặt môi, ngừng một lát, “Kì đại nhân không cần giải thích nhiều, bản quan tự có biện pháp điều tra rõ. Bản quan hỏi lại ngươi, không phải là ngươi muốn hại Vân Thái y chứ?”
“Nói càn, không biết là bản quan bảo vệ nàng, yêu thương nàng còn không đủ, mong chờ nàng có thể mỉm cười, muốn gặp mặt nàng một lần cũng không dễ dàng, tốn một vạn lượng bạc, nàng mới chịu gặp…” Kì Sơ Thính hạ khóe môi, trong lòng thầm thốt lên không xong rồi, sao lại nói ra chuyện này, lời này ra khỏi miệng, giọng điệu rất trắng trợn, hoàn toàn không phù hợp với thân phận Kì Sơ Thính. Đỗ Tử Bân hừ lạnh một tiếng, không cần hỏi nhiều, hắn cơ hồ có thể khẳng định Kì Sơ Thính đang dùng một cái khăn che mặt thần bí, một khi mở ra, sẽ là một bí mật rất lớn.
Bắt đầu từ ngày mai, hắn nhất định phải bắt tay vào điều tra Kì Sơ Thính.
“Bản quan và Kì đại nhân không còn chuyện gì cần nói nữa, lúc khác nói chuyện tiếp.” Đỗ Tử Bân gật đầu, xoay người bước ra ngoài, một mùi thơm từ ngoài cửa ùa vào, hắn không chú ý, hít phải một hơi, đột nhiên cảm thấy đầu óc nóng lên, cả người như tê dại, thân thể bắt đầu run rẩy mãnh liệt, trước mắt là một mảng sương mù, chân không bước nổi.
“Đỗ đại nhân, ngài còn đi ra ngoài được không?” Kì Sơ Thính nhàn nhạt hỏi, tiện tay thắp nến lên.
Một tiếng nổ vang lên bên tai Đỗ Tử Bân, cảm giác trước mắt sáng ngời, không biết từ nơi nào có hai cô nàng kiều mỵ mặc bộ váy mỏng, thân hình uốn éo, vây quanh hắn, bàn tay mềm mại vuốt ve ngực hắn, khuôn mặt hắn, sờ tới chỗ nào, chỗ đó cũng nóng như lửa.
Trong phòng, mùi thơm càng lúc càng đậm, hắn cảm thấy thân thể như bị thiêu đốt, máu khắp toàn thân cuộn chảy tới giữa người, chỉ duy nhất một tia lý trí làm cho hắn mở mắt ra vội vàng tìm kiếm, Ánh Lục ở đâu, hắn chỉ muốn được ôm Ánh Lục…
Một cô nàng phát ra một tiếng cười khẽ, bộ váy mỏng trên người nhẹ nhàng rơi xuống, thân hình tuyệt mỹ đập vào mắt Đỗ Tử Bân, xoay tròn một cái, nàng ta nhào vào lồng ngực hắn, bàn tay ôm lấy khuôn mặt hắn, đôi môi mềm mại đột nhiên hôn lên môi hắn.
Giống như là bản năng trời sinh, khi nàng ta vừa hôn xuống môi hắn, hắn khẽ hé môi, ngậm lấy cái lưỡi ngọt ngào nóng bỏng của nàng, nhẹ nhàng mút lấy.
“Ánh Lục, Ánh Lục của ta…” Ý thức của Đỗ Tử Bân đã không còn, trước mắt hắn, trong lòng hắn tràn đầy hình ảnh người con gái hắn luôn thầm nghĩ đến, cho rằng người trong lồng ngực hắn chính là người đó.
Cô nàng còn lại từ đằng sau bắt đầu chậm rãi cởi áo, tháo thắt lưng của hắn, bàn tay luồn xuống dưới, hơi thở của Đỗ Tử Bân bắt đầu gấp gáp.
Kì Sơ Thính hờ hững nhìn hết thảy, cười lạnh, “Cái gì mà chính nhân quân tử, gặp phụ nữ, còn không phải là một dạng sao? Còn dám tranh mỹ nhân với bản quan, để ngươi nằm mơ đi! Hầu hạ Đỗ đại nhân thật tốt cho bản quan, nhất định phải làm cho hắn sung sướng như lên trời. Hừ, hai các ngươi cũng thật là vớ bẫm, tốt xấu gì hắn vẫn là đồng nam.”
Hai cô nàng cười quyến rũ, phong tình càng thêm mười phần. Kì Sơ Thính chắp tay sau lưng ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Kì công tử đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt cung kính: “Ta hạ cũng đủ phân lượng, có là thần tiên, cũng trốn không thoát đâu, sẽ có tác dụng với hắn cả canh giờ, cho nên mới cần tìm tới hai cô nương hầu hạ.”
“Ừ!” Kì Sơ Thính quay đầu nghe tiếng động bên trong một chút, tiếng rên rỉ của Đỗ Tử Bân đã truyền ra ngoài, nàng ta nhún nhún vai.
“Vương gia và vị cô nương kia, cũng cần ta sắp xếp như vậy sao?” Kì công tử nhướng mày hỏi.
“Không, bổn vương muốn nàng ấy phải cam tâm tình nguyện, chẳng còn lí trí như vậy, có chơi cũng chẳng có gì thú vị.”
Kì công tử ngẩn ra, “Vương gia muốn thu vị cô nương kia làm trắc phi?”
Kì Sơ Thính trừng mắt nhìn hắn, “Chuyện của bổn vương gia, từng chuyện đều phải báo cáo cho ngươi sao?”
“Đương nhiên không cần báo với ta, nhưng làm thế nào mà báo với xá muội chứ?” Kì công tử hỏi ngược lại.
“Quay lại cái tổ đẹp đẽ của ngươi đi, đừng để cho các cô nương của ngươi chờ lâu, chuyện của bổn vương, bổn vương sẽ tự xử lý.” Kì Sơ Thính không vui quay đi, bước tới hướng sương phòng của Vân Ánh Lục.
Đôi mắt vô thần của Kì công tử phía sau lưng nàng ta khẽ giật giật.
Vân Ánh Lục thay quần áo xong, lau khô tóc, lập tức trở lại phòng Tần Luận. Tần Luận được Giang Dũng giúp đỡ, cũng đã thay xong quần áo, sau khi uống xong một chén trà nóng, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều. Vân Ánh Lục muốn bắt mạch cho hắn, hắn cười cười cự tuyệt, nói thẳng là đã cảm thấy rất tốt, rồi yêu thương nhìn Vân Ánh Lục, nói không ngờ rằng cô lại cam đảm và nhanh trí tới như vậy, thực làm cho hắn xấu hổ vạn phần.
“Ánh Lục, nàng đối tốt với ta như vậy, ta sao có thể buông nàng ra được?” Tần Luận than nhẹ, nắm lấy tay cô.
Đầu ngón tay lạnh lẽo như thể trong trời đông giá rét, Vân Ánh Lục cũng nắm lấy tay hắn, đưa mắt nhìn mấy lượt, phát giác Đỗ Tử Bân và Kì Sơ Thính không ở trong phòng.
“Đỗ đại nhân đâu?” Cô ngẩng đầu hỏi Giang Dũng.
“Vừa mới đi cùng Kì đại nhân ra ngoài.” Vẻ mặt Giang Dũng trống rỗng.
“Ai hỏi bản quan thế?” Kì Sơ Thính mỉm cười bước vào.
Vân Ánh Lục nhìn nhìn ra bên ngoài, không nhìn thấy Đỗ Tử Bân, nhăn mặt, “Đỗ đại nhân đâu?”
“Hắn đi tìm huynh trưởng của ta rồi.” Kì Sơ Thính cười ám muội, “Đám đàn ông tới Linh Vân Các, đều muốn tìm chút thú vui. Giang thị vệ, ngươi có muốn đi tìm một vị cô nương không? Tần công tử, bản quan thấy thì miễn đi, bằng không sau này Vân Thái y lại càng không để ý tới bản quan.”
“Không cần!”, Giang Dũng mở miệng cự tuyệt.
“Anh ấy đi tìm vui?” Vân Ánh Lục kinh ngạc đứng lên, giữa thanh thiên bạch nhật, đi tìm vui dường như không phải chuyện Đỗ Tử Bân có khả năng làm ra. Hắn thật muốn phá vỡ hình tượng để cho cô thấy sao?
“Bản quan lừa nàng làm gì chứ, nếu nàng không sợ bị đau mắt, bản quan dẫn nàng qua đó xem.” Khẩu khí của Kì Sơ Thính rất là tùy ý.
“Ánh Lục, ở đây với ta!” Tần Luận cụp mắt, cầm tay Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục do dự một lát, “Tôi đi rồi sẽ quay lại.”
“Ánh Lục, ta mới là vị hôn phu của nàng.” Tần Luận có chút tức giận.
Vân Ánh Lục vẫn mở tay hắn ra, “Kì đại nhân, mời dẫn tôi đi xem chuyện tìm vui kia là như thế nào.”
“Thật sự muốn xem sao?” Kì Sơ Thính thè lưỡi.
Vân Ánh Lục kiên định gật đầu. Kì Sơ Thính cười ý vị thâm trường, “Vậy chúng ta lặng lẽ qua đó nhìn một cái đi.”
Vân Ánh Lục yên lặng theo sát Kì Sơ Thính, hành lang thật sự rất im lặng, tiếng giường rung rung, tiếng rên rỉ của phụ nữ, tiếng hít thở của đàn ông, rõ ràng như ở bên tai. Cô cắn môi, sắc mặt tái nhợt như tuyết, không dám tin ngẩng đầu. Kì Sơ Thính đồng cảm liếc nhìn cô, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra
Xuân Sắc Như Thế Xuân Sắc Như Thế - Lâm Địch Nhi