"Tell me what you read and I'll tell you who you are" is true enough, but I'd know you better if you told me what you reread.

François Mauriac

 
 
 
 
 
Tác giả: Uyên Momo
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Jun Đặng
Upload bìa: Jun Đặng
Số chương: 31 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1360 / 5
Cập nhật: 2017-10-08 21:52:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31: Ngoại Truyện Đón Chào Năm Mới
hời gian lúc Thiên Lam trưởng thành từ mười một đến hai mươi mốt tuổi chính là mười năm. Thời gian đó chính là năm mãn hạn tù của Nhã Linh và Kiều Thư, họ đã nhìn thấy thế giới thay đổi.
Bọn họ bây giờ không còn như trước nữa, chấp niệm lúc còn nhỏ của họ đến khi họ lớn thật vớ vẩn. Bọn họ thật sự là nông nỗi vì sao oán hận Thiên Lam mà bây giờ suy nghĩ lại thật nực cười. Khi đó nghe tin chính gia đình của mình không liên quan đến họ, mọi thứ họ tin tưởng dường như sụp đổ.
Từ khi nghe tin đó Nhã Linh và Kiều Thư đã thật sự gặp một đả kích lớn, điều đó đã thay đổi tính cách và mọi thứ của họ.
Nhìn trước mắt không người thân đừng đợi đón họ đi, bây giờ ngay cả gia đình của mình cũng xua đuổi họ. Bây giờ họ đã trắng tay không còn nơi nượng tựa.
Nhã Linh khoé mắt hơi cay sụt sịt nhìn nơi xa xăm không ngăn được nước mắt, Kiều Thư cũng im lặng không nói gì. Trời mang chút gió ấm áp của mùa xuân, những nụ hoa đang hé nở chờ tết đến để nở rộ, chắc phải thời gian này mọi gia đình cùng nhau sắm đồ để chuẩn bị cho năm mới sắp đến…
– Kiều Thư! Nhã Linh!
Hai người họ giật mình nhìn người trước mắt không khỏi ngạc nhiên, Thiên Lam nhìn họ cô đơn lẻn lỏi khoé mắt có chút nước mắt làm cho cô rất đau lòng. Cô biết tuy lúc đó cô hơi hận họ nhưng thì sao chứ? Chuyện gì đã qua rồi thì nên cho qua đi.
Thấy Thiên Lam, Nhã Linh không khỏi xấu hổ nhìn chính bản thân mình không dám nhìn cô. Cô thật sự sợ Thiên Lam sẽ khinh bỉ cô, mặc dù lỗi năm đó là do cô…
Chỉ là Thiên Lam mỉm cười nhìn họ rồi kéo tay họ lên xe của cô.
– Chuyện gì đã qua thì cứ cho qua. Dù sao năm mới sắp đến cũng không nên mang buồn phiền trong lòng..
Nói tới đây không khí trầm mặc, Kiều Thư im lặng siết tay sống mũi hơi cay cay.
– Có lẽ năm nay chúng tôi không đón giao thừa được…
Nhã Linh ngước nhìn bên cửa sổ, giữa dòng người tấp nập ai ai cũng mang gương mặt hạnh phúc khiến cho cô có chút buồn. Thiên Lam cũng không nói gì nhiều chỉ chở họ đi đến nhà Hàn Gia.
Đến nơi Nhã Linh cùng Kiều Thư ngơ ngác nhìn Thiên Lam khiến cô không khỏi bật cười.
– Tôi chở chở hai cô đến đây để đón năm mới cùng gia đình chúng tôi.
Hai người bọn họ chưa kịp lên tiếng thì đã nghe tiếng nói của trẻ con.
– Mama, hai người bọn họ là ai vậy ạ?
– Thiên Thiên. Hoa Hoa mau chào hai cô đi con.
Thiên Thiên cùng Hoa Hoa ngoan ngoãn lễ phép chào bọn họ rồi chạy ra sau vườn chơi với A Nhu.
Kiều Thư không khỏi sửng sốt.
– Đó là..?
– Con của tôi.
Không khí lại trầm mặc lần nữa. Bọn họ bây giờ rất ngượng.
– Thiên Lam, bây giờ chúng tôi vào có phải bọn họ sẽ ghét tôi không?
Kiều Thư nhìn Nhã Linh nói có chút đồng tình. Bọn cô đã đối xử sai với Thiên Lam chắc chắn họ sẽ không tha thứ. Bởi vì khi bước vào đây cô cảm nhận được một số ánh mắt ghen ghét nhìn. Rất đáng sợ!
Bước vào trong sảnh cô có thể cảm nhận được hương vị của giao thừa, tiếng nói rộn rã cười đùa du dương vang to.
Nhưng..
Nó đã dừng lại.
Nhã Linh có chút sợ sệt đứng sau lưng Thiên Lam run rẩy không ngừng.
– Dù sao cũng đã mười năm rồi mọi người cũng nên bỏ qua đi!
Tiếng nói ấm áp của bà Hàn khiến cho mọi người đăm chiêu, dù sao bọn hỏ cũng đã trả giá bằng sự khinh thường của chính gia tộc của mình. Dù sao cũng đã mười năm trôi qua, có oán giận họ cũng chẳng làm gì. Ngọc Hân nhìn Nhã Linh có chút nhíu mày.
– Dù gì cũng là chuyện đã qua nên chúng tôi sẽ bỏ qua nhưng không có nghĩa là như thế để hai người trốn tránh việc làm của mình.
Ngọc Hân còn nhớ vì Nhã Linh mà cô cùng Thiếu Quân suýt nữa không thể bên nhau, mặc dù nói thế cũng hơi quá đáng nhưng dù sao nói thế cũng đã nương tay cho bọn họ.
Nhã Linh và Kiều Thư cuối đầu cảm ơn khuôn mặt có chút tươi tắn hơn.
Mọi người nhanh chóng quây quần bên chiếc ti vi đang chiếu hài kịch, Thiên Thiên và Hoa Hoa được Kiều Thư sửa sang quần áo để đón năm mới, Thiên Lam dựa bên cửa ngắm nhìn khôn mặt vui vẻ của Kiều Thư đối với con cô có chút suy nghĩ.
– Cô rất thích trẻ con nhỉ?
Kiều Thư nhìn Thiên Lam một chút rồi lại im lặng một lúc.
– Thật ra tôi chính là đứa con nuôi của Trịnh Gia, vốn dĩ lúc đầu tôi chính là cô nhi cho nên khi đó tôi rất thích vui đùa cùng các em nhỏ.. Tôi đã từng có ước mong chính là trở thành một giáo viên mầm non nhưng khi đã được nhận nuôi tôi đã phải bắt trở thành một vị tiểu thư cao quý nên cái ước mơ bé nhỏ kia cũng dần quên đi… Sau đó Trịnh Gia bỗng sinh ra một tiểu công chúa và người thay thế như tôi lập tức bị bỏ quên. Sau này vì ganh tị cô có gia đình hạnh phúc nên mới oán hận cô.
Nói xong Kiều Thư hít một ngụm hơi lạnh để tránh không rơi nước mắt. Thiên Thiên và Hoa Hoa tuy chỉ là mới 5 tuổi nhưng cũng có chút suy nghĩ, liền bước đến ôm dỗ dành Kiều Thư giống như mama của họ làm với họ.
– Năm mới sắp đến không nên để nước mắt rơi.
Kiều Thư liền vui vẻ mỉm cười gật đầu, nắm tay Thiên Thiên và Hoa Hoa xuống dưới lầu.
Vừa xuống nhà họ liền nghe tiếng cười khúch khích của Nhã Linh cùng với A Nhu, xem ra hai người bọn họ rất hợp với nhau.
Đứng trước sân ai ai cũng mong chờ đếm ngược khoảng khắc của năm cũ sang năm mới.
10
9
8
7
6
5
4
3
2
1
HAPPY NEW YEAR!!!
Tiếng pháo bông nổ khắp bầu trời đầy màu sắc rực rỡ. Thiên Lam nhìn gia đình nhỏ của cô không khỏi hạnh phúc, mong sao mọi người luôn luôn hạnh phúc giống như lễ giáng sinh và đêm năm mới hôm nay…
Cao Dương ôn nhu nhìn Thiên Lam ôm chầm lấy cả người cô, dịu dàng nắm tay.
– Anh ước gì ngày nào cũng vui vẻ như lúc này..
Khoé mắt Thiên Lam có chút hơi cay, mỉm cười nhìn anh.
– Ừm… em cũng vậy!
Giống như một cơn gió, nhẹ nhàng thoang thoảng như lời nói khi đó của cậu:
Xin chào – Thanh mai trúc mã.
Hoàn chính văn
Uyên Momo.
Xin Chào - Thanh Mai Trúc Mã Xin Chào - Thanh Mai Trúc Mã - Uyên Momo Xin Chào - Thanh Mai Trúc Mã