No entertainment is so cheap as reading, nor any pleasure so lasting.

Mary Wortley Montagu

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 103 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 549 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:03:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 101: Cầu Thân? Cút Đi 7
uyết trắng mềm mại, giống như một đoàn tuyết trắng chói mắt, ở ngay lúc vừa xuất hiện lại được một đôi tay nhanh chóng bao lại, phía trên của nhũ bạch xuất hiện dấu vết màu hồng nhạt.
"Bảo, Bảo nhi..." Đông Công Bằng trừng đôi mắt như kim ngư, lắp bắp lên tiếng, tay giơ lên lại vô lực buông xuống, đôi môi hé mở khẽ run, nằm ngửa ở giường, không thể động đậy.
"Ngươi thấy rõ ràng chưa? Nàng cũng không phải nam tử, có lẽ bây giờ nói với ngươi cũng không muộn, những lễ vật đính hôn này, ngươi để cho gia nhân của ngươi mang về đi. Còn có, nếu như ngươi thích, vẫn có thể ở lại căn phòng này." Cười tà, Lộ Nhi đắc chí thỏa mãn nheo lại tròng mắt, cầm lấy quần áo của Kim Bảo Nhi, đang định giúp nàng mặc xong quần áo.
Không ngờ, nàng một tay gạt tay nhỏ bé của y ra, lực đạo rất lớn, làm cho trên cánh tay nhỏ bé mềm nhuận in lại một mảnh phấn hồng.
Nghi ngờ liếc nhìn bóng dáng của nàng, dự định làm nũng, nhưng ngược lại là bị dùng sức đẩy ra, lảo đảo mà ngồi ở trên bàn, thiếu chút nữa liền lăn xuống.
"Bảo Nhi, nàng làm cái gì vậy!" Lộ Nhi bất mãn mà trề môi.
"Cút! Đều cút cho ta!" Thanh âm nghẹn ngào mà run rẩy, nàng đưa lưng về phía Lộ Nhi, giống như lá thu co rúm lại run rẩy trong một trận cuồng phong, càng không ngừng đung đưa, lảo đảo muốn ngã.
Là mình làm đến quá đáng rồi sao? Lộ Nhi ý thức được điểm này, đang chớp đôi mắt ngập nước muốn ôm eo nàng, không nghĩ đến là nhào vào khoảng không, nàng thế nhưng tùy ý kéo lại quần áo rồi cất bước đi ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến Lộ Nhi, khuôn mặt nghiêng đi, mơ hồ có thể nhìn thấy nước mắt chảy xuống, thấm ướt cổ áo màu nâu, thấm đều ra ngoài.
Ngồi ở trên bàn sững sờ ngẩn người, lần đầu tiên nhìn thấy nàng rơi nước mắt, lại là vì mình thương tổn tới nàng.
"Tại sao Bảo Nhi lại là nữ tử, đây là mộng phải không, tỉnh mộng, hết thẩy sẽ khôi phục lại bộ dáng ban đầu, chuyện vừa nãy với Lưu Vân cũng không phải sự thật." Lẩm bẩm mà nhớ tới, Đông Công Bằng tựa đầu co rụt lại, lại trốn vào trong mềm, làm như đây bất quá là ở trong mộng. Vậy mà, thân thể không ngừng phát run, ngược lại là gì cũng không thể che giấu chuyện phát sinh hôm nay là sự thật.
"Đông Công Bằng, ngươi cũng không nên tự lừa mình dối người, Bảo Nhi là nữ tử, nàng sở dĩ che dấu tất cả đều vì Kim gia, ngươi nếu như muốn tốt cho nàng thì hãy thay nàng bảo quản tốt bí mật. Nếu không chỉ sợ kim gia sẽ không có bộ dáng như bây giờ rồi." Thở dài, buồn buồn mà trèo xuống bàn, y đi đến mép giường, đôi môi phấn nộn xuất ra một câu như sấm chấn động.
"Vì Kim gia?" Trong chăn truyền ra một câu hỏi.
Nàng từ nhỏ đã bị nuôi thành nam tử, bằng không, Kim gia này nếu không có sự chống đỡ của nàng, chỉ sợ sớm trở thành một cái xác trống rỗng.Nàng không tiện nói cho ngươi, chính mình một mình chịu đựng khổ sở bị trở thành nam tử, ngay cả y phục của nữ tử cũng không dám mua một bộ, chính ngay cả thiếp thân nha đầu chăm sóc nàng cũng chưa từng biết, ngươi không biết cũng không thể trách, cho nên nàng không phải nam tử, ngươi cũng sẽ không thích nàng nữa, cũng xin thay nàng bảo vệ bí mật này." Nói đến đây Lộ Nhi mím môi, có vẻ không vui mà xoay người đi ra ngoài.
Mà Đông Công Bằng trốn ở trong chăn ôm lấy chăn, đột nhiên khóc lớn lên, hoàn toàn không giống như bộ dáng công tử ưu nhã thường ngày, búi tóc xốc xếch, quần áo xốc xếch, cùng với một trái tim tan nát, đều ở trong tiếng khóc vô lực này phát ra.
Lộ Nhi đi đến ngoài cửa móc móc lỗ tai, nếu như là mình ngày thường, nhất định sẽ cười to đắc ý, từ trước đến nay là yêu thích của Xà công tử, nhất là loại người tự luyến tự đại giống như Đông Công Bằng, mình càng chỉnh càng thích, bây giờ không khỏi có chút thương tiếc.
"Bảo Nhi?" Gõ cánh cửa đã khóa chặt, đợi một lát, ngược lại là không nghe được bát kỳ tiếng bước chân, y nhíu mày ngược lại chạy đến bên cửa sổ, nhưng cửa sổ cũng là đang đóng chặt,
xuyên thấu qua khe hở nhỏ, chỉ có thể nhìn thấy màn trướng trên giường phất lên một đôi giầy đen, lại chậm rãi rơi xuống.
"Bảo Nhi, Bảo Nhi, Bảo Nhi nhanh mở cửa!" Thanh âm ở ngoài cửa có chút nóng nảy.
Kim Bảo Nhi nằm ở trên giường không vui mà che hai tai lại, tức giận trợn mắt nhìn cái cửa, ngay sau đó dùng mềm đắp qua người của mình, không nhúc nhích.
Đều tại Lộ Nhi, làm hại mình sau này không thể đối mặt với Đông Công Bằng, nói không chừng bí mật mình là nữ nhi sẽ bị tiết lộ ra ngoài, Kim Khoáng và Kim Chuyên, Kim gia nhất định sẽ không tha thứ do nàng là đương gia.
Môi nhếch lên một nụ cuời khổ, nước mắt kiêng cường giống như trân châu từng hạt rơi xuống, theo gò má phấn hồng chảy xuống môi dưới, đôi môi bị cắn hồng dâng lên những điểm đỏ tươi, sau khi bị nước mắt nhuộm dần, ngược lại tràn ra, giọt giọt không có rơi vào trong cái mềm tuyết trắng, phấn hồng trong lúc lơ đãng đã bị lau đi, đều đặn nhuộm nếu như hết mực.
"Bảo Nhi?" Thanh âm nông mềm đột nhiên vang lên gần bên cạnh, một cánh tay nhỏ ôm lấy eo của nàng." Tức giận với Lộ Nhi? Nếu không thì Lộ Nhi để nàng cắn một miếng có được không?"
Dùng sức kéo cái chăn, phảng phất như một con ve sầu đem mình cuốn chặt lại, nàng hẳn là quên rồi, Lộ nhi chính là rắn không phải là người, lại làm sao không vào được căn phòng bị một khung cửa chặn lại không quan trọng này.
"Cút ra ngoài." Lời nói không có chút độ ấm nào, nàng nhắm mắt lại.
"Bảo Nhi, nàng khóc rồi?" Nghe ra thanh âm kia hơi khàn khàn, người đứng ở mép giường lộ rõ lo lắng, nhưng vô luận lo lắng như thế nào cũng kéo không được cái cục tròn này giống như là người và chăn dính cùng với nhau.
Nàng khóc rồi... nàng vừa nghe đến ba chữ này, nước mắt đóng chặt lại không khỏi chảy xuống bên ngoài, mệt y còn có thể nói ra câu này, là ai kéo xé áo của mình, là ai đã đem bí mật mình che dấu nhiều năm vạch trần trước mặt của Đông Công Bằng, còn có thể cực kì vô tội nói ra những lời này, thế gian chỉ sợ cũng chỉ có y Lộ nhi mới làm được.
" Bảo Nhi, Bảo Nhi, Bảo Nhi...." Y không ngừng lẩm bẩm, làm như đó là một câu chú ngữ niệm không ngừng.
Phiền não mà che lỗ tai lại, nhưng vẫn có thể nghe được thanh âm non nớt không ngừng vang lên, nàng lật người xoay lưng lại, sau lưng ngược lại không ngừng lôi kéo, huyết khí trào lên, thình thịch một tiếng, nàng vỗ giường ngồi dậy.
"Đệ náo đủ chưa?" Tròng mắt đỏ bừng thẳng tắp nhìn khuôn mặt vô tội của y, hai tay dùng sức đẩy." Ngươi cách ta xa một chút, xà yêu thì có gì hơn người, có thể chi phối vận mệnh của người khác vì vậy thì không chút kiêng kị đem bí mật của ta nói cho người khác biết?" Đôi mắt giận giữ tràn đầy đau thương.
Nhất thời không phòng bị, không nghĩ đến nàng sẽ dùng khí lực lớn như vậy, lảo đảo lui về đằng sau mấy bước, cái mông nhỏ của Lộ nhi nặng nề rơi xuống đất, y cơ hồ có thể nghe đến âm thanh xương cốt và mặt đất va chạm.
Đau đớn mà nhíu lông mày nhỏ, miệng hé ra: "Bảo Nhi ức hiếp Lộ nhi, ô ô..." Đôi mắt to ngập nước bắt đầu nước tràn thành lụt, môi nhỏ phấn hồng nén đến run rẩy.
Kim Bảo Nhi chuẩn bị không kịp hoang mang mà cúi thấp đầu nhìn hai tay của mình, thật dùng khí lực lớn như vậy? Bình thường muốn trốn thoát sự kiềm chế của y đều là hết sức khó khăn, hiện tại mình đúng là đẩy ngã Lộ nhi?
Không thể nào! Trong lòng đem đáp án này bỏ đi, nàng tiếp tục núp mình ngã xuống giường, dùng tay bịt lại hai tai, chỉ cho là không nghe đến.
" Bảo Nhi, Bảo Nhi, Lộ nhi đau quá..." Đôi mắt đen thẫm chuyển sang xanh thẳm, bất mãn ngồi ở trên mặt đất đạp đạp cái chân nhỏ ngắn toàn thịt. "Nàng không thương Lộ nhi, còn động thủ đánh Lộ nhi, cái mông đều muốn nở hoa rồi."
Trở mình liếc mắt một cái, Kim Bảo Nhi đóng chặt mắt, cho dù mơ hồ nghe được cũng tuyệt đối giả bộ không nghe thấy, cái này căn bản là thủ đoạn làm nũng từ trước tới nay của y.
Ngồi dưới đất nháo hồi lâu, nhưng không thấy nàng có bất kì động tĩnh gì, y buồn thiu mà dừng khóc, đứng lên bò lên giường, đôi tay ôm lấy thắt lưng của nàng, nhẹ nhàng cọ.
"Cút nhanh!" Nàng có thể chịu được Lộ nhi làm nũng, chịu được giọng nói mềm nhỏ của y, nhưng là không thể chịu được phương thức thích dính người của y, dùng tay đẩy ra, nhưng là sợ giống lúc nãy như vậy đẩy hắn té, cũng không dám dùng quá nhiều sức.
"Đệ không, trừ khi nàng không khóc, Bảo Nhi có thể tức giận, cắn Lộ nhi là tốt rồi, được hay không?" Đem đầu chôn vào sống lưng của nàng, bị xương cốt gầy gò của thân thể làm đau, y cắn môi không lên tiếng.
"Muốn cho ta hết giận, ngươi ngược lại nghĩ rất hay, nếu ta đem chuyện ngươi là xà yêu nói cho toàn bộ người trong Lạc Thu trấn biết, ngươi sẽ làm như thế nào? Hận không được ăn ta đi, hay là cắn ta một miếng để giải hận?" Không quay đầu lại, giọng nói của nàng cũng là tràn đầy đau đớn, còn có giọng nói nghiến răng nghiến lợi mang theo hận ý mãnh liệt.
Thân ảnh nho nhỏ ôm lấy thắt lưng của nàng một chút, lực đạo buông lỏng ra một chút.
Nàng trầm mặc, sau lưng tiếp xúc với hơi lạnh thân thể cũng hút ra một chút, dường như là bị lời vừa nói ra kinh sợ hay là tức giận?
"Kim Bảo Nhi, Nàng thật cho là ta không dám ăn nàng sao?" Giọng nói trẻ con ngây thơ nhưng là biến thành giọng nói từ tính của nam tử, lạnh băng mà mang theo xa lánh.
"Ta tin." Nàng khổ sở mà nuốt nước miếng một cái, khẽ mỉm cười.
"Ngàn năm đến nay, còn chưa có người nào dám coi thường bổn công tử như vậy, nàng là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng." Tay của y lướt nhẹ qua xương sống của nàng, thuận theo xương sống vừa lòng đi lên.
Người cuối cùng? Nàng nhấp nhấp môi, cảm thụ bàn tay nhỏ bé ở trên sống lưng, không khỏi có chút kinh ngạc, vì sao giọng nói của y thay đổi trở lại, nhưng thân thể vẫn là như đứa bé bình thường, đây rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
"Ngươi cũng sợ bí mật của mình sẽ bị người khác biết, ta làm sao không hiểu, ngươi có thể giết ta như vậy có thể bảo vệ được bí mật của ngươi, dù sao, một khi thân phận của ta bị vạch trần thì toàn bộ Lạc Thu trấn cũng không có chỗ cho ta dung thân rồi." Giọng nói của nàng nhẹ xuống dường như chỉ có chết mới là đường lui duy nhất.
"Cho nên nàng không sợ chết, thì nếm thử một chút cảm giác tử vong, như thế nào?" Cười lạnh, đôi tay nhỏ bé hơi lạnh đột nhiên buộc chặt, gân xanh theo xương ngón tay lộ ra.
Mắt nổ đom đóm, cả người xụi lơ, không có một tý sức lực nào, mở ra hai mắt, chỉ có thể nhìn thấy tấm màn màu trắng ở trước mặt buông xuống trước trán, mơ hồ không rõ, chỉ là một mảnh trắng.
Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!! Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!! - Thiên Lạc Họa Tâm