Mỗi con người có 03 loại tính cách: tính cách anh ta phô bày, tính cách anh ta có, và tính cách anh ta nghĩ anh ta có.

Alphonse Karr

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 132 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 718 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:04:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 125: Cho Hôn Một Cái
êm hè, gió thổi hiu hiu, không khí ấm áp dễ chịu, khó có một đêm yên tĩnh tuyệt vời như vậy.
Trước sân Tề Linh cung đã được dọn dẹp sạch sẽ, nếu không phải tận mắt chứng kiến cuộc chiến ấy thì không một ai có thể nhìn ra, vài giờ trước ở tại nơi này đã trải qua một màn chém giết tàn nhẫn.
Tiêu Nguyệt đưa Miên Miên đến ở tại phòng ngủ của hắn.
“Ở phòng của ta sẽ an toàn hơn.”
“Ở phòng của ngươi trên danh nghĩa là bảo vệ ta nhưng thực chất là đem ta giam lỏng phải không?” Nguyện Miên Miên nhìn hắn, giọng điệu trào phúng mỉa mai.
Tiêu Nguyệt cũng không phản bác lại, dù sao trong lòng Miên nhi đều cho rằng hắn làm bất cứ việc gì cũng có mục đích.
Phòng ngủ của Tiêu Nguyệt hết sức trang nhã tinh xảo, dùng ngôn ngữ hiện đại để hình dung chính là phung phí xa xỉ, rất phù hợp với phong cách của hắn.
Lúc này Phi sắc đang nằm ngủ trong giỏ, nghe có tiếng người đến liền mở đôi mắt mèo to tròn ra, thấy người đến là Miên Miên thì lập tức đứng lên, nhìn trái một cái, phải một cái sau đó ưu nhã bước đến dưới chân nàng, dùng miệng cắn cắn làn váy của nàng.
Nguyễn Miên Miên cưng chiều nhìn nó, ôm nó từ mặt đất lên, “Phi Sắc nhớ Giấc mơ nhỏ bé sao? Nó hôm nay không đến đâu.”
Phi Sắc nghe không hiểu, nhưng cũng hiểu được ý qua mắt, có chút thất vọng nghiêng đầu, sau đó nhìn nàng, trong lòng chẳng hiểu sao đau nhói.
Nàng làm sao vậy? Trước đây gặp nàng lúc nào cũng là bộ dạng cao hứng, thế nhưng hôm nay trong ánh mắt nàng đầy vẻ phức tạp, nàng không vui sao?
Phi Sắc hiểu chuyện dùng móng sờ lên đầu nàng, sau đó cái đầu nhỏ dụi vào ngực nàng, phát ra tiếng kêu nho nhỏ.
Miên Miên ôm Phi Sắc trong lòng thở dài “nếu không phải tại con mèo này thì có lẽ nàng đang trải qua một cuộc sống bình thường ở hiện đại, nhưng mà nàng cũng không hối hận, ít nhất ông trời đã cho nàng quen biết với Dung Triệt.
“Miên nhi… Nàng nghỉ ngơi sớm đi, vết thương trên người nàng chưa khỏi hẳn đâu…” Tiêu Nguyệt khó có được bộ dáng không khó chịu.
Miên Miên nhìn chiếc giường duy nhất trong phòng ” Ngươi vì sao không đưa ta trở lại phòng giam? Mục đích làm cho Dung Triệt không để ý đến ta của ngươi đã thành công, giờ đưa ta về lại nhà giam được rồi.
“Trên người nàng bị thương, nàng biết là ta không đành lòng đem nàng trở lại nơi đó…” Tiêu Nguyệt đi đến bên người nàng, cưỡng ép nàng nhìn hắn
“Nàng có biết cảm giác trong lòng ta của ta không, nàng có biết ta không nỡ để cho nàng chịu khổ……Miên nhi… Đừng khiêu chiến với sự nhẫn nại của ta”. Trong mắt hắn ần chứa tức giận cùng với thương tâm, tựa hồ rất để ý đến thái độ của nàng khi nói chuyện với hắn.
“Đúng vậy… Ta biết, ta biết tất cả, ta biết rõ ngươi không muốn ta chịu đau khổ nhưng mà mọi tổn thương ngày hôm nay của ta đều do ngươi mà ra.” nàng không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào hắn, nàng đã không còn sợ hắn như lúc trước.
Người tuyệt vọng đến mức độ nhất định, tựa như miếng bọt biển hút nước, hút đủ nước rồi dù cho có đổ nhiều nước hơn lên cũng không thể hút vào được nữa, mà sẽ chảy đi.
Tiêu Nguyệt không nói thêm gì nữa, biến thành tình thế như hôm nay, không thể nói ai đúng ai sai, nhưng xảy ra một trận ồn ào ầm ĩ như vậy, trái tim ba người đều chồng chất vết thương.
Ra ngoài phân phó hạ nhân đem chăn đệm vào, Tiêu Nguyệt rất quân tử “Nàng ngủ trên giường, ta sẽ nằm dưới đất, như vậy nàng có thể an tâm mà ngủ.”
Nhưng mà những hành động này trong mắt Miên Miên đều trở thành trò hề, hắn có thể đối với nàng hèn hạ kê đơn, cưỡng ép nàng mây mưa, vậy mà bây giờ lại giả vờ làm chính nhân quân tử, không phải rất mâu thuẫn sao.
Miên Miên cũng không thèm quan tâm nữa, ôm con mèo nằm dài trên giường, hắn thân là thái tử mà nguyện ý ngủ dưới đất nàng cũng sẽ không có chút đồng cảm nào.
Đêm khuya tĩnh lặng, ánh trăng xuyên qua bệ cửa sổ chiếu vào phòng như một màng vải bạc. Nguyễn Miên Miên ngủ không yên, Phi Sắc nằm trên người nàng cũng ngủ không yên, nó ghé đầu lên bộ ngực đang hô hấp phập phồng của nàng
Tim của nó đập bang bang, cuối cùng nhịn không được đứng lên nhìn chằm chằm vào nàng.
Cảnh tượng này thật sự rất quen thuộc, cũng đã từng có một cô gái ôm hắn ngủ như vậy,
Miên Miên cùng Phi Sắc đối mặt, tư thế nàng cũng khiến cho nàng cảm thấy hết sức quen thuộc, sau đó nàng thấy cái miệng của nó chậm rãi hướng đến nàng.
Tiến lại gần.
Nó muốn hôn nàng sao?
Phi Sắc hôn lên mặt cô một cái, oa ha ha ha ha...... Cảm giác thật mềm mại nha, giống y như bé gái vậy.
Phi Sắc thật vui vẻ, miệng hôn đến nghiện, lại đưa miệng qua, khuôn mặt sao lại trắng nõn mịn màng như vậy chứ?
Miên Miên bị hôn đến ngứa, nàng hiện tại mới phát hiện con mèo này thật háo sắc, không chỉ hôn nàng mà còn vuốt vuốt.
Tiêu Nguyệt bị âm thanh kỳ quái của hai người làm tỉnh, trên thực tế hắn cũng không ngủ được, quay đầu nhìn cảnh tượng trên giường. Con mèo của hắn đang ghé trên ngực Miên nhi, đối mặt với khuôn mặt phấn nộn của nàng gặm gặm.
Tiêu Nguyệt lập tức mất hứng, vốn là tâm tình đang không tốt, đùng đùng đứng dậy bắt lấy con mèo ra khỏi người nàng, nghĩ thầm, cả ta còn chưa được hôn qua như vậy đâu, thế mà tiểu tử nhà ngươi có thể chiếm hết tiện nghi.
Phi Sắc không ngừng quào quào móng vuốt, hiển nhiên là không hài lòng khi bị hắn đem đi.
Tiêu Nguyệt đem nó bỏ vào giỏ. ” Ngoan ngoan mà nằm trong đây cho ta.”
Phi Sắc trừng mắt liếc hắn một cái, thuận tiện dùng cái đuôi bù xù quét thoáng qua mặt của hắn, lần đầu tiên nó khinh bỉ thân phận sủng vật của mình, sau đó ngoan ngoan nằm trong giỏ chợp mắt.
Tiêu Nguyệt đi đến bên giường của Miên Miên. “Không ngủ được sao?”
Miên Miên ngồi dậy, dựa vào đầu giường, nàng không có thói quen cùng người khác nói chuyện.
“Tiêu Nguyệt… Ta muốn nói chuyện với ngươi.” tiếng nói của nàng nhẹ nhàng.
Tiêu Nguyệt ngồi dưới mặt đất, bỏ đi phong thái của một thái tử.
“Nàng muốn hỏi ta sẽ xử trí Dung Triệt như thế nào?” Tiêu Nguyệt ngẩng đầu nhìn nàng, khóe miệng cười lạnh, không ngoài dự đoán của hắn, nàng chính là muốn hỏi điều này, “Nàng cảm thấy thế nào? Nàng cảm thấy ta sẽ buông tha cho hắn, sẽ giữ lại mạng sống của hắn sao?”
“Ngươi sẽ không, bởi vì ngươi quá điên cuồng, Tiêu Nguyệt, ngươi không cảm thấy những việc ngươi làm là quá cực đoan sao…”
“Cực đoan?” mắt Tiêu Nguyệt lóe sáng ” Nàng cho rằng việc ta làm là cực đoan, Hạ Lan Miên Miên, chẳng lẽ nàng thân là Thái tử phi mà không tuân thủ đạo làm thê, quan hệ bất chính với kẻ khác, ta còn có thể không tức giận được sao?”
“Không phải, là do ta sai trước, ta căn bản không cầu xin ngươi tha thứ, chỉ có điều ta cùng Dung Triệt không quá quắt như ngươi nói, ta và hắn ở cùng một chỗ là trong sạch”
“Trong sạch sao?” Tiêu Nguyệt dừng lại nữa giây, đột nhiên cất tiếng cười lớn, cười đến nỗi cảnh vật xung quanh cũng bị chấn động.
Hắn đứng dậy, đi đến bên giường, ngón tay hung hăng vuốt lên cánh môi vừa bị Phi Sắc hôn qua của nàng, nghiến răng nói ” Nàng cùng hắn muốn chạy trốn, còn nói với ta là trong sạch..?”
Miên Miên cũng không phản kháng, con ngươi yên lặng nhìn hắn, nói từng chữ ” Tiêu Nguyệt, hiện tại ta với ngươi làm một điều kiện trao đổi, nếu ngươi chịu thà Dung Triệt ra, ta sẽ giúp ngươi trừ khử Tiêu Trì.”
Vương Phi Trắng Nõn Vương Phi Trắng Nõn - Tình Đình Phi Lai