Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 278 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1267 / 2
Cập nhật: 2018-11-02 12:36:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 205: Chặt Cho Chó Ăn. (1)
ặc dù bốn người Hoa Nhất, Hoa Nhị không bật cười thực sự, chẳng qua tiếng nín thở phốc xuy đó làm sao cũng không che dấu được, nghe ra so cười to còn làm cho người ta không cách nào không chú ý hơn. Người bình thường gặp phải tình huống như vậy, chỉ sợ sớm đã mặt đỏ tới mang tai lúng túng không xong, hiển nhiên Thánh Tôn không thuộc nhóm người bình thường.
Hắn nhàn nhạt quét tầm mắt qua bốn người nghẹn cười, đưa củ khoai lang bị đâm xuyên về phía Thủy Lung, thấp giọng nói: "Bẩn rồi, đổi củ khác."
Thủy Lung cười đưa Die nd da nl e q uu ydo ntay lấy củ khoai lang xuống, Thánh Tôn muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi, nhìn động tác Thủy Lung lột vỏ khoai lang cũng biết nàng đáp án.
Thủy Lung thuần thục lột vỏ củ khoai nướng mềm, ngước mắt nhìn gương mặt vui quá hóa buồn của bốn người Hoa Nhất Hoa Nhị nói: "Các ngươi cũng cầm lên ăn, nướng lâu sẽ hỏng."
Skip ad
00:20 / 00:38
: Ad ends in 00:18
Có những lời này của Thủy Lung, lập tức bốn người sẽ sống, thuận nước đẩy thuyền bỏ qua chuyện buồn cười của thiếu gia (Thánh Tôn) lúc trước, cũng cầm cây gậy bắt đầu bới đống lưa, lấy khoai lang nướng bên trong ra.
"Ôi chao ôi chao, nướng cho người ta củ khác, người ta nửa ngày chưa có ăn cơm." Lương Điệp Nhi vô liêm sỉ giành đồ ăn với hai huynh đệ Hoa Hoa, rất nhanh ba người lại náo nhiệt lên.
Thủy Lung nhìn Phùng Khởi Phi vẫn không nhúc nhích, dùng chân đá cho hắn một cây gậy gỗ, lại dùng ánh mắt nhìn một chỗ, nói: "Chỗ này ngươi đào."
Phùng Khởi Phi có chút được sủng mà sợ nhìn Thủy Lung một cái, hắn nhớ ngay cả Thánh Tôn, Thủy Lung cũng không dễ dàng cho đồ ăn, hiện tại chịu cho mình? Sau một khắc, hắn lại có chút khóc không ra nước mắt, đây không phải là đưa cho mình cừu hận sao, nhìn tình huống trước đi, thiếu gia ngay cả dấm của một con cầm thú cũng ăn, huống chi hắn là một người, còn là một nam nhân.
Hắn lại không hiểu, Thủy Lung không hẹp hòi đến ngay cả củ khác khoai lang cũng không chịu cho người ta, chẳng qua là cố ý trêu chọc Thánh Tôn thôi. Chẳng qua Phùng Khởi Phi cố kỵ điểm này, nhưng cũng không sai, khi mọi động tác của Thủy Lung rơi vào mắt Thánh Tôn, tầm mắt hắn liền nhẹ nhàng rơi trên người Phùng Khởi Phi.
Ánh mắt này khiến cho cả người Phùng Khởi Phi đổ mồ hôi, cảm thấy cây gậy gỗ mới nhặt lên cũng giống củ khoai lang, ném không được mà không ném cũng không xong.
Lương Điệp Nhi và hai huynh đệ Hoa Hoa hăng hái bừng bừng nhìn hắn chịu khổ chịu cực, thừa nhận tư tưởng hành hạ.
Thủy Lung khẽ cười một tiếng, nhìn về phía Thánh Tôn, hỏi: "Ngươi đang ghen?"
Thánh Tôn không trả lời vấn đề của nàng, ngược lại nói: "Ta đói bụng." Nhàn nhạt nhìn về phía Phùng Khởi Phi, giọng nhẹ nhàng chậm bình tĩnh, "Rất đói."Die nd da nl e q uu ydo n
"..." Phùng Khởi Phi lập tức đưa cái gậy gỗ, nói với Thánh Tôn và Thủy Lung: "Nô tài lại đi săn thú?" Quả nhiên vẫn cách xa chỗ này mới là an toàn nhất, mặc dù mùa đông ở bên ngoài đi dạo ** thật lòng rất thê lương.
Ngược lại Thánh Tôn không làm khó hắn, nhàn nhạt nói: "Khoai lang đủ rồi."
Cho dù là Phùng Khởi Phi hay là Lương Điệp Nhi lập tức hiểu, Thánh Tôn chính là nhớ kỹ những củ khoai này là tự tay Thủy Lung nướng, cảnh cáo bọn họ không thể tranh giành quyền lợi.
Lương Điệp Nhi ăn một miếng khoai lang nghẹ trong cổ họng, cặp mắt long lanh nước suy nghĩ, Thánh Tôn có trong trí nhớ của hắn ngây thơ như vậy sao, thật ra do Thánh Tôn đại nhân luyện công tẩu hỏa nhập ma đi, cho nên mới gián tiếp khiến tính tình biến hóa đi!
"Cầm." Thủy Lung củ khoai lang đã bóc hai phần ba vỏ choThánh Tôn.
Thánh Tôn không cầm, một đôi mắt sâu kín nhìn nàng.
Ánh mắt như thế làm cho người ta áp lực rất lớn.
Trong nháy mắt Thủy Lung bùng nổ, cũng hắn nhìn nhau khoảng hai giây, cười cười đưa củ khoai lang vào miệng hắn.
Ánh mắt Thánh Tôn rung động như ánh trăng trong đầm nước, trong nháy mắt trở thành mềm mại tinh khiết làm người ta cảm động. Hắn cười, há mồm ra... Miệng đầy mùi thơm khoai lang.
Động tác Thủy Lung tuyệt đối không được coi là dịu dàng nhét khoai lang vào trong miệng hắn, sau đó lập tức rời tay.
Nhìn thấy Thánh Tôn miệng ngậm khoai lang, trong nháy mắt thần sắc ngơ ngẩn, bốn người Lương Điệp Nhi cảm thấy buồn cười lại thấy sợ, chỉ sợ Thánh Tôn lại đột nhiên nổi giận, sau đó liên lụy những tôm cá nhỏ bọn họ.
Củ khoai lang không có Thủy Lung cầm, tự nhiên từ trên miệng Thánh Tôn rơi xuống, thật may là Thánh Tôn phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, nửa đường giữ được củ khoai lang.
Nhìn lại bộ dáng Thánh Tôn, khóe miệng đều là thịt khoai lang màu vàng, đứng ở bên đống lửa, hai tay cầm nửa củ khoai lang bị đâm xuyên không biết phải làm sao cho tốt.
Lương Điệp Nhi kinh hãi, hắn cảm thấy một màn trước mắt này hắn nhất định phải khắc vào thật sâu đầu mới thức tỉnh. Đây là lần đầu hắn thấy Thánh Tôn đại nhân nhất chật vật như vậy! Nha ~ Trời ơi! Thật sự là quá có tính kỷ niệm! Trong trí nhớ cử hắn cho tới nay Thánh Tôn như thiên thần, thân bí hiểm không dính một hạt bụi nhỏ, lại có một ngày buổi tối đứng ở bên đống lửa, miệng đầy thức ăn, tay cầm củ khoai lang loại lương thực bình dân này!
Hoa Nhất và Hoa Nhị cũng kinh hãi. Thiếu gia nhà bọn họ ngày thường mặc dù ăn mặc đơn giản, nhưng một thân khí chất thanh quý cao thâm là không thể che dấu được, giờ này ngày này lại rơi vào kết quả như vậy.
Chẳng qua, sau khi khiếp sợ chính là kinh hoàng, nội tâm bọn họ chỉ có một chữ có thể hình dung—— xong rồi!
Thiếu gia (Thánh Tôn đại nhân) nhất định sẽ nổi giận rồi, nhất định sẽ giận dữ đó!
Bốn người Lương Điệp Nhi đều yên lặng, an tĩnh đến kỳ diệu. Bọn họ an tĩnh không có ảnh hưởng chút nào đến Thủy Lung và Thánh Tôn.
Thủy Lung quay đầu lại nhìn dáng vẻ Thánh Tôn, không cố kỵ chút nào sẽ cười một tiếng, cười đến vui vẻ tùy ý, dáng vẻ chớp mắt nhướn mày còn mang theo một tia khiêu khích, tựa như cố ý muốn cho Thánh Tôn biết bộ dáng hắn bây giờ có nhiều buồn cười.
Bốn người Lương Điệp Nhi chỉ có thể đần mặt nhìn nàng chằm chằm, nội tâm không ngừng gào thét: Thiếu phu nhân (Bạch Thủy lung) đừng hẹp hòi như vậy, cầu xin đừng đổ dầu vào lửa nữa a a a a! Tinh thần chúng ta không chịu nổi áp lực, thân thể chúng ta càng thêm không chịu nổi lửa giận của thiếu gia (Thánh Tôn) đả kích a a a a!
Thấy dáng vẻ Thánh Tôn trầm mặc không nói, bốn người Lương Điệp Nhi cố gắng muốn nói điều gì tự cứu lấy mình, chỉ là bọn họ hao tổn hết não tế bào cũng không tìm được biện pháp và lời nói thích hợp giải trừ nguy cơ.
Thủy Lung liếc mắt thấy vẻ mặt bọn họ vặn vẹo muốn khóc, thấy buồn cười đồng thời cũng cảm thấy không thể chơi quá mức. Nàng nhìn Thánh Tôn, người khác không nhìn ra, nàng lại thấy rõ, lúc này người này mặc dù mặt không biểu tình, nhưng trong mắt có gợn sóng rất nhỏ lại không gạt được nàng —— hắn cũng không tức giận.
Hắn không tức giận, lại cố làm dáng vẻ tức giận, vì cái gì? Vì để cho người cho là hắn tức giận, sau đó chủ động hướng hắn nhận lỗi, hay hoặc có điều gì khác....
Thủy Lung nhìn tròng mắt của hắn chằm chằm, tầm mắt ngậm nụ cười không chút nào che giấu quan sát sắc bén.
Đôi mắt này thay đổi, vừa tựa như không có gì thay đổi. Giống như một đứa bé mới lớn lên, độ dày tròng mắt và cảm giác sẽ có biến hóa, chẳng qua tính tình thói quen sâu tận xương tủy sẽ không thay đổi, một chút phản ứng ánh mắt sẽ không thay đổi.
Thủy Lung muốn, ở trước mặt nàng hắn không có thói quen cố ý ẩn núp mình, hết lần này tới lần khác lại không để lộ bộ mặt thực sự trước mắt của mình, nói cho nàng biết chân tướng vì rốt cuộc là cái gì?
Nàng, cũng không cho là mình đã đoán sai, càng chung sống càng có thể nhận ra được chân thật, càng có thể chắc chắc. (D: Chị đoán.....rồi đóa)
Hai người nhìn nhau, không khí hài hòa tự nhiên, lại khổ bốn người Lương Điệp Nhi, không ngừng suy nghĩ hiện tại hai người rốt cuộc là tình huống, trong lòng hai người rốt cuộc là đang suy nghĩ gì, rốt cuộc thiếu gia (Thánh Tôn) là không muốn nổi giận, tại sao vẫn yên lặng không nhúc nhích, coi như là phải chết cũng cho cái thống khoái được không, âm thầm như vậy làm cho người ta cảm thấy áp lực, giống như là yên lặng trước bão táp ấy, thật rối rắm! QAQ
Bốn người không dám thở mạnh một cái, rốt cục thấy Thủy Lung động, thấy nàng vừa động tầm mắt của bọn họ cũng động theo, vô cùng cẩn thận nghiêm túc nhìn hành động của nàng chằm chằm.
Thủy Lung cười vươn tay, vô cùng tự nhiên lấy tay giúp Thánh Tôn lau khoai lang dính bên mép xuống.
Lần này Phùng Khởi Phi phản ứng thật nhanh, lấy ra một cái khăn mang theo khăn rất cung kính đưa cho Thủy Lung.
Thủy Lung nhìn hắn một cái, nhận lấy cái khăn, lau vết bẩn trên tay. Động tác gọn gàng ngăn nắp, không lập tức lau miệng Thánh Tôn sạch sẽ, nói với hắn: "Trẻ con sao, còn phải để người khác giúp ngươi xử lý?" liếc xéo khuôn mặt của hắn một cái, "Mặc dù gương mặt này là giả, nhưng rốt cuộc là dính vào trên mặt của ngươi thượng, vứt đi vẫn còn mặt của ngươi."
Thánh Tôn không nói lời nào, tròng mắt lại rốt cục có dao động rõ ràng, nhẹ trừng mắt nhìn, sau đó cúi đầu cầm khoai lang ăn.
Bốn người Lương Điệp Nhi: "..." (⊙口⊙) loại cảm giác này âm thầm khiến cho người ta bị ủy khuất vô cùng lớn, làm cho từ đáy lòng người ta cảm giác đau đây là chuyện gì xảy ra!?
Bốn người không dám nhìn Thánh Tôn, sợ liếc mắt nhìn nhiều thêm một cái tinh thần mình sẽ chịu một đả kích khổng lồ.
Thủy Lung dở khóc dở cười, đưa tay lấy củ khoai trong tay Thánh Tôn đi, vứt xuống chỗ Đầu Hói cách đó không xa.
Thánh Tôn ngẩng đầu, sâu kín nhìn nàng.
"Nguội rồi." Thủy Lung tự nhiên biết là hắn giả bộ, chẳng qua người ta hóa trang thật như vậy, một đại nam nhân âm thầm, lại thanh linh tinh khiết như vậy, giống như người làm từ ngọc, ai cũng không nỡ lòng tổn thương. Nàng bới từ trong đống lửa ra một củ khác, dùng khăn lau, bóc vỏ lần nữ lộ ra thịt khoai nóng hổi, đưa cho Thánh Tôn, "Tự cầm."
Thánh Tôn nhìn nàng một cái, đưa tay nhận, sau đó yên lặng ăn, tiếp tục duy trì an tĩnh trầm mặc.
Thủy Lung thật không biết nên cười hay là nên im lặng. Cái này rõ ràng là nam nhân nguy hiểm cực kỳ có cần thiết đáng yêu như thế không, khiến cho nàng thiếu chút nữa không nhịn được đi xoa đầu hắn, trong lòng giật mình.
Về phần bốn người Lương Điệp Nhi làm pho tượng một hồi lâu, đã sớm trợn mắt há mồm, không thể tin nhìn hai người Thánh Tôn và Thủy Lung trước mắt.
Lương Điệp Nhi và huynh đệ Hoa Hoa là cừu địch, cũng hoàn toàn quên mất cải vã đùa giỡn, một đám khéo léo không thể tin được, ngây ngô gặm khoai lang trong tay, cặp mắt trống rỗng.
Thủy Lung nhìn từng người một giống như con chuột giữ kho hạt dẻ của nó, không khỏi cười.
Nàng cúi đầu nhìn bụng của mình, nghĩ thầm có lẽ thật sự không trở về được rồi(D: Về hiện đại ấy, chị vẫn mong muốn được trở về), hôm nay toàn thiên hạ đối với nàng đã không xa lạ nữa, từng người từng người ở nơi này đều chung sống rx nhiw ban ngày, chiếm cứ trí nhớ nàng. Nhưng nếu có một ngày, nàng coi như có thể trở về, nàng còn có thể quên đi kiên trì một lòng, lựa chọn trở về?
Bóng đêm dần dần sâu, gió đêm cũng thổi mạnh hơn, Thủy Lung nhất thời thất thần.
Thánh Tôn ngồi yên ở bên cạnh nàng, tầm mắt chưa từng rời nàng.
Trong mắt là cô gái ngồi trên khúc cây khô, một bộ trang phục đơn giản ấm áp, cái bụng tròn không giấu được nữa. Nàng cúi đầu nhìn đống lửa trước mắt, tầm mắt mê ly, ngọn lửa nhay nhót tận sâu trong mắt, gò má cũng bị ánh lửa chiếu lên đỏ thắm ấm áp, mái tóc đen nhánh dịu dàng rơi xuống bên tai nàng, một chút dịu dàng yên tĩnh nhã nhặn động lòng người, khiến cho Thánh Tôn thấy thế không chớp mắt.
Mùi khoai lang rất bình thường, nhưng bởi vì là qua tay người nướng, cho nên mùi vị trở nên đặc biệt. Cô gái tuyệt sắc dịu dàng tĩnh nhã, hắn thấy không phải ít, nhưng người khiến hắn mất đi một nhịp tim, hết lần này tới lần khác chỉ có nữ tử này làm được, lại làm cho hắn thấy trái tim ấm áp, nhìn thế nào cũng không đủ.
"Ô, đầu con ưng kia." Tiếng Lương Điệp Nhi chợt vang lên, phá vỡ không khí an tĩnh.
Thủy Lung ngẩng đầu nhìn theo hướng Lương Điệp Nhi, vẻ mặt không có bất kỳ khác thường nào, người không biết nhất định sẽ không hiểu được, trước đó nàng có hơi thất thần.
"Thế nào?" Thủy Lung mỉm cười hỏi Lương Điệp Nhi.
Bởi vì Lương Điệp Nhi không chịu nổi an tĩnh mới suy nghĩ nát óc tìm đề tài, lúc hắn trong lúc vô tình thấy Đầu Hói, chợt khiến hắn phát hiện một chuyện giật mình, không khỏi thốt lên kinh ngạc.
"Tên Đầu Hói kia, lúc trước cũng có một cái mào đi." Lương Điệp Nhi hoài nghi nói.
Thủy Lung gật đầu, "Không sai."
"Thật sự là, kia Bạch... Khụ khụ, Thiếu phu nhân biết giống loài của nó sao?" lúc Lương Điệp Nhi nói chuyện, không khỏi nhìn Thánh Tôn.
Thủy Lung nói: "Xích kim ưng."
Hoa Nhất và Hoa Nhị không biết xích kim ưng là cái gì, Phùng Khởi Phi trong gia đình thế gia vọng tộc lại biết rõ. Vừa nghe đến lời này, ánh mắt của hắn không khỏi giật mình, nhìn theo Đầu Hói. Cái nhìn này, vừa đúng thấy Đầu Hói ăn xong khoai lang nướng, quay đầu lại nhìn bọn họ bên này, cặp mắt cá chết cao ngạo kia, khiến hắn thấy thế khóe mắt giật giật, lập tức thu hồi tầm mắt.
Trong truyền thuyết xích kim ưng, lại là loại tính tình này, rốt cuộc là trời sinh hay là nuôi thành? Nếu như là người sau lời của, vậy hắn chỉ có thể nói, đem nó nuôi thành như vậy chủ nhân, thật sự là quá kỳ ba!
Sau khi nghe Lương Điệp Nhi thực sự ngốc luôn, lập tức lanh chanh nịnh nọt, "Người ta quả nhiên không nhìn lầm, thật sự là xích kim ưng* nha! Ai u, chủ tử đối với phu nhân thật là tốt nha, ngay cả loại thế gian hiếm có này cũng đưa cho phu nhân, phu nhân ngài không biết, ngày thường người ta muốn nhìn một chút cũng không nhìn thấy đây!" Nói xong nháy mắt mấy cái với Thủy Lung, lại nhìn sang Thánh Tôn, một bộ dáng 'Vẻ mặt người ta nói không sai, ta làm không tệ đi?’
*Xích kim ưng: Có nhiều người gộp chung là diều hâu hay cắt. Nhưng ta nghĩ nó là các chi họ khác nhau của loài ưng chứ không phải là một. Xích kim ưng có lẽ là loài “ưng đuôi lửa” đi. Một phần bộ lông của nó có màu vàng đỏ. Ta nghĩ vậy. Các nàng xem ở đây nè:
https://vi.wikipedia.org/wiki/%C6%AFng_%C4%91u%C3%B4i_l%E1%BB%ADa
Vậy mà, tầm mắt Thánh Tôn sâu kín nhìn sang khiến cho khuôn mặt tươi cườicủa Lương Điệp Nhi cứng lại, nước mắt tràn ngập một đôi mắt đẹp, nhìn dáng dấp giống như lại sợ quá mà khóc.
Anh anh anh, người ta đã làm sai điều gì sao, tại sao muốn dùng ánh mắt dọa người như vậy nhìn người ta, thật là đáng sợ thật là đáng sợ, Ẩn Phượng, người ta và ngươi không đội trời chung a a a a!
Thủy Lung nhìn vẻ mặt đáng thương của Lương Điệp Nhi, khẽ liếc Thánh Tôn một cái, cái nhìn kia sâu kín đến nỗi làm cho tâm thần người khác thầm nảy lên. Chỉ một cái thôi, Thủy Lung cũng không có tiếp tục nhìn Thánh Tôn, đem tầm mắt nhu hòa rơi trên người Lương Điệp Nhi, giọng thanh u mềm mại giống như ở tình nhân thì thầm bên tai, "Ngươi làm sao biết Xích kim ưng này là hắn đưa cho ta?"
Lương Điệp Nhi không chịu được người khác dịu dàng nhất, nhất là cái loại dịu dàng có thể rót vào trong xương trong tâm khảm người đó. Thánh Tôn có thể khiến cho hắn mất phương hướng, Thủy Lung nghiêm túc, còn tinh thông mê hồn thuật, tự nhiên không kém chút nào.
Lương Điệp Nhi nhìn về phía Thủy Lung, chống lại ánh mắt nhu tình như nước của nàng, nói: "Thế nhân truyền rằng xích kim ưng tuyệt chủng, nhưng không biết còn còn có một đôi. Này một đôi đang ở trong tay chủ tử, thật là nhiều năm trước mới sinh hạ một ổ nhóc. Nhìn dáng dấp con Xích kim ưng này, số tuổi vừa đúng có thể cùng tuổi lũ nhóc kia, không phải là chủ tử đưa còn có thể người nào đưa."
"À, ngươi xác định người khác nhất định không có?" Thủy Lung mỉm cười hỏi.
Lương Điệp Nhi bĩu môi, kiêu ngạo nói: "Đương nhiên ta biết, trong thiên hạ Xích kim ưng duy chỉ có chủ tử mới có."
"Thiên hạ to lớn, chỉ bằng một người như ngươi không thể biết rõ hết thảy." Thủy Lung thản nhiên nói.
Lương Điệp Nhi dường như không phục, "Xích kim ưng cũng không phải là một loại chim muông, ta đi lại trên giang hồ nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói qua người nào có!"
Thủy Lung cười khẽ nói: "Lại không thấy Đầu Hói trước, ngươi cũng không biết ta có."
Lương Điệp Nhi há miệng, bị chận đến á khẩu không trả lời được. Hắn suy nghĩ một chút nói, "Vậy ngươi nói, ngốc Đầu Hói này, chẳng lẽ không đúng là chủ tử đưa?" Vẻ mặt tự tin.
Thủy Lung nhàn nhạt nhả ra hai chữ, "Không phải."
"..." Lương Điệp Nhi trợn to hai mắt, lập tức hiểu ánh mắt Thánh Tôn đáng sợ là vì cái gì, hắn nịnh bợ sai rồi, nhận lầm sự thật a a a a!
Nhưng là nhưng là nhưng là a, Xích kim ưng làm sao có thể không phải Thánh Tôn đại nhân đưa đây, trong thiên hạ vẫn còn có người khác có loại thú đã tuyệt chủng này sao? Hay là nói, người nào mua được từ Thánh Tôn đại nhân? Cái này càng không thể, Thánh Tôn chưa bao giờ thiếu cái gì a!
Lương Điệp Nhi co lại thành một đoàn, ảm đạm hao tổn tinh thần, trong lòng cầu Thánh Tôn đại nhân không vì thế mà ghi nhớ lên mình.
Thủy Lung mỉm cười nhìn về phía Thánh Tôn, nói: "Không nghĩ tới ngươi có một ổ Đầu Hói."
Thánh Tôn gặm khoai lang khẽ "Ừ" một tiếng, chờ một nuốt xong khoai lang, mở miệng nói: "Chỉ có con đực, không ngại, có thể để cho nó gả tới đây."
Hoa Nhất, Hoa Nhị: "Phốc ——" thiếu gia, cầu xin chớ nói nghiêm trang khôi hài như vậy!
"Cô cô cô?" Đầu Hói cách đó không xa ngũ giác bén nhạy, mơ hồ nghe thấy tên của mình, khẽ kêu hai tiếng.
Thủy Lung mỉm cười, "Đầu Hói kia của ngươi thẩm mỹ quan như thế nào?" Có liên quan tới cuộc sống hạnh phúc của thú cưng nhà mình, Thủy Lung cũng rất nghiêm túc, "Khó tránh thấy Đầu Hói không cứng rắn lên được, ta cảm thấy hãy để cho nó gả cho Đầu Hói thích hợp hơn chút."
"..." Cho dù là Lương Điệp Nhi ảm đạm hao tổn tinh thần hay là hai huynh đệ Hoa Hoa, Phùng Khởi Phi toàn bộ hóa đá. Thiếu phu nhân, ngài ác hơn! Ngài xác định ngài thật sự là nữ nhân sao, tại sao có thể như vậy không kiêng nói lời như thế, quá... Quá... Quá kích thích người!
Thánh Tôn suy nghĩ một chút, nói: "Để cho bọn họ gặp mặt một lần, xem kết quả đi."
"Có thể." Thủy Lung cảm thấy có thể được.
Hai người cứ bình tĩnh tự nhiên quyết định cuộc sống may mắn (tính) phúc cho Đầu Hói.
Bốn người Lương Điệp Nhi bừng tỉnh, đều đưa ánh mắt đồng tình nhìn Đầu Hói cách đó không xa.
Đầu Hói không hiểu tại sao bọn họ muốn nhìn mình, chẳng lẽ là cảm thấy mình quá oai hùng sao? Nghĩ tới đây, ngốc tử thật hưng phấn khẽ kêu hai tiếng, nghênh ngang bước trở lại chỗ bọn Lương Điệp Nhi hai bước, thấy ánh mắt bốn người Lương Điệp Nhi càng thêm nóng bỏng, Đầu Hói cao hứng. Mấy ngày này, nó bay qua nơi có nước, phát hiện trên đầu mình lông đã bắt đầu dài, quả nhiên là đẹp đi. Không bao lâu nữa, cái mào anh minh thần võ của nó nhất định có thể trở lại, đến lúc đó thì càng đẹp, nhất định có thể mê đảo một phần lớn giống cái!
Bốn người Lương Điệp Nhi nhìn Đầu Hói ở nơi nào đó móng vuốt gãi đầu, nội tâm than nhẹ: Ngu ngốc là phúc a!
Đống lửa dần dần tàn, tuyết bay trên không cũng dần dần dày lên, nhìn bầu trời cũng biết thời gian không còn sớm, khí trời cũng càng ngày càng lạnh.
Thánh Tôn lau tay sạch sẽ, lại giúp đỡ Thủy Lung gạt tuyết mỏng trên đầu đi, nhét hai tay nàng vào cái bao tay lông nhung, nói: "Trở về đi thôi."
D: Ta up cho các nàng đọc nè, làm cố còn chưa măm đóa.
Editor: Dungpro.
D: E hèm, chương này sẽ giải thích vì sao tên chương là "chặt cho chó ăn", cảnh báo: không ăn, uống khi đang đọc. Màn hình của ta vừa bị phun đầy nước. Muốn biết nguyên do, thỉnh đọc sẽ rõ.
Thủy Lung đồng ý đứng lên, chợt cảm thấy đến hai chân trở nên tê dại. Nàng khẽ cau mày, ngày trước tuyệt đối sẽ không có chuyện ngồi một lúc lại tê chân, xem ra không bao lâu nữa nàng thật sự sẽ không thể nữa tùy tiện đi lại bên ngoài như vậy nữa, nên tìm nơi nào yên tĩnh để dưỡng thai cho tốt.
Thánh Tôn kịp thời đưa tay giữ hông của nàng, "Ta ôm nàng."die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Thủy Lung lắc đầu, vận chuyển nội lực đi một vòng sau, cảm giác tê rần ở hai chân dần dần biến mất.
Lương Điệp Nhi rõ ràng thấy vẻ mặt Thánh Tôn hài lòng, lấy tính tình Thánh Tôn mà nói, lúc này không nên để ý mong muốn của Thủy Lung, trực tiếp ôm người dậy mới đúng. Chẳng qua sự thật là, Thánh Tôn thỏa hiệp, một tay cẩn thận đỡ eo của Thủy Lung, một tay cầm ô giấy dầu, cẩn thận che chở Thủy Lung như lúc tới, nhìn từ xa giống như một đôi vợ chồng ân ái.
"Ai, Thánh Tôn đại nhân thật sự sinh tình với một người." Giờ khắc này, Lương Điệp Nhi không phải không tin.
Lần nữa Hoa Nhất và Hoa Nhị xách đèn lồng đi hai bên Thủy Lung và Thánh Tôn, lúc Phùng Khởi Phi đi ngang qua người Lương Điệp Nhi, chợt nghe được Lương Điệp Nhi lẩm nhẩm, thân thể hơi ngừng lại, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, rất nhanh thu hồi sạch sẻ, rất cung kính đi phía sau Thánh Tôn và Thủy Lung.
Trên đường trở về, không bao lâu nhìn thấy ngọn đèn dầu của khách điếm mơ hồ chiếu sang xung quanh, sau khi mấy người tiến vào khách điếm, cũng không khiến mấy người chú ý.
Lần này là Phùng Khởi Phi bưng nước nóng đến trước mặt Thủy Lung, Thánh Tôn xoay người đón lấy rồi đi vào phòng.
Cũng giống tối hôm qua, Thánh Tôn tự tay phục vụ xoa bóp, trong lúc hắn nhẹ hỏi: "Khi nãy thưởng tuyết nàng ngây ngẩn mấy lần, đang suy nghĩ về ai hay là đang suy nghĩ chuyện gì?"
Thủy Lung nhìn hắn, cả buổi tối hắn đều nhìn nàng sao, nếu không làm sao biết nàng ngây ngẩn mấy lần.
"Sao?" Không thấy Thủy Lung trả lời, Thánh Tôn ngẩng đầu nhìn nàng, đối mặt với nàng.
Hai người không có bất kỳ kinh ngạc nào, cũng không né tránh, dường như bọn họ mà nói nữa sẽ không tự nhiên.
Thủy Lung lười biếng nói: "Không nghĩ cái gì cả." Thấy sắc mặt Thánh Tôn không rõ ràng, nàng khẽ mỉm cười, còn nói: "Coi như suy nghĩ, ta cũng không muốn nói cho ngươi biết."
Trả lời trắng trợn táo bạo như vậy, khiến Thánh Tôn không biết làm thế nào, giúp nàng lau hai chân sạch sẽ, nhét vào chỗ túi giữ nhiệt đã làm ấm, rồi đắp chăn lên, toàn bộ động tác đều rất thuần thục.
Thánh Tôn bưng chậu đồng rời đi, lúc tới cửa dừng lại, quay đầu nhìn lại Thủy Lung, cười nói: "Ngày tuyết đầu có thể giúp người ta thực hiện nguyện vọng, cũng có thể hứa nguyện trong ngày này, đợi ngày tuyết đầu sau thực hiện."
"Loại quan niệm lừa gạt trẻ con này ngươi cũng tin?" Thủy Lung nằm nghiêng ở bên trong giường hẹp, híp mắt nhìn thẳng vào mắt Thánh Tôn.
Thánh Tôn không trả lời nàng, mà tiếp tục nói: "Những câu chuyện về ngày tuyết đầu mùa cũng nói như thế."
Nụ cười của hắn rất chân thành, dưới ánh nến dịu dàng trong phòng, càng dịu dàng động lòng người. Vậy mà đôi mắt hắn có ảnh ngược của ánh nến, ngọn lửa nhảy nhót, lại lộ ra một tia khiến người ta cảm thấy yêu dị, làm cho người ta không khỏi tâm hoảng ý loạn, không nhịn được mà tin tưởng lời hắn.(D: lửa nhảy nhót trong mắt, giống ma hơn. Hắc hắc.)
Thủy Lung nhớ, hôm nay thực sự hắn nói rất nhiều lời động lòng, một lần hai lần xúc động lòng người.
"Mộng đẹp." Thánh Tôn nói, đẩy cửa ra đi ra ngoài. Trên đường hình như là nghĩ tới điều gì, lại thò đầu vào cửa, nghiêm túc nói với Thủy Lung: "Phải mơ thấy ta!" (D: Ảnh chúc ngủ ngon đó)
"Phốc xuy." Thủy Lung bị hành động ngây thơ của hắn chọc cười.
Trận tuyết đầu mùa này rơi suốt cả một buổi tối, đến sáng sớm hôm sau vẫn không dừng, nhìn dấu hiệu còn càng lúc càng lớn. Bởi vì chuyện thời tiết, tối hôm qua rất ít người rời đi, sáng sớm hôm nay khách điếm đầy người, lầu một đã ngồi kín chỗ, lều dựng ở phía ngoài cũng không ít người dừng lại.
Trong lúc đám người nói chuyện kia có thể biết được, mục đích của bọn họ đều là Phi Kính Thiên Sơn, chính là đi tham dự đại hội võ lâm.
Lúc đoàn người Thủy Lung đi xuống, khiến cho bên trong lầu một an tĩnh không ít, sau đó rất nhiều tiếng xì xào bàn tán ——
"Chính là bọn họ, thấy nam tử kia không, hôm qua hắn chính là người nói sẽ có tuyết rơi, lại còn vô cùng đúng thời gian một chút cũng không sai."
"Thoạt nhìn dáng người hắn rất trẻ tuổi, không phải nói những người nhìn trời xem bói không phải đều là người có tuổi sao?"
"Còn tưởng rằng rất giỏi, nhìn qua cũng bình thường thôi!"
"Nhỏ giọng một chút, nhỏ giọng một chút, thấy người đi bên cạnh hắn không, là Tiện Hầu nổi danh giang hồ, còn có cái đó... Gì, thiếu chủ của Phi Kính Sơn Cốc sao lại đi cùng bọn họ?"
Đang lúc mọi người khẽ bàn tán, mấy người Thủy Lung đã xuống đến lầu một, nhìn qua không còn chỗ trống.
"Phùng đại ca, bên này." Một tiếng gọi giòn giã.
Phùng Khởi Phi nhìn theo hướng phát ra giọng nói, phát hiện ba người Yến Phi Anh, nàng ta còn đang tươi cười ngoắc bọn họ.
Phùng Khởi Phi gật đầu với Yến Phi Anh một cái, nhưng không đến chỗ bọn họ, rất cung kính nói với Thánh Tôn và Thủy Lung: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, mời đi bên này." Sáng sớm hắn đã cho hai tùy tùng đến chiếm vị trí tốt.
Nhiều người đã sớm chiếm vị trí, loại chuyện như vậy không cần Phùng Khởi Phi dặn dò, hai tùy tùng bên cạnh hắn sớm đã thành thói quen.
'Lạch cạch' tiếng các vật rơi xuống đất vang lên, sắc mặt của rất nhiều người ở lầu một cũng thay đổi, toàn bộ bởi vì Phùng Khởi Phi gọi Thánh Tôn và Thủy Lung gọi.
"Thiếu chủ của Phi Kính sơn cốc gọi hai người bọn họ là gì? Thiếu gia và thiếu phu nhân? Ta không nghe lầm chứ?" Một người không nhịn được hỏi. Sau đó rất nhiều người khẳng định, "Ngươi không có nghe lầm, ta cũng nghe thấy, là thiếu gia và thiếu phu nhân!"
Ánh mắt mọi người nhìn Thánh Tôn và Thủy Lung lập tức thay đổi, tràn đầy tìm tòi nghiên cứu và cố kỵ. Nhất là Thủy Lung từ lúc vào khách điếm vẫn không đi, mấy người lúc trước hiểu được mối quan hệ giữa bọn họ, ai biết một ngày ngắn ngủn, người hai phe không biết nhau lại trộn lẫn ở cùng nhau, Phùng Khởi Phi cứ cam tâm tình nguyện làm tôi tớ cho người ta như vậy!
Không sai, cam tâm tình nguyện.
Ai cũng đã nhìn ra Phùng Khởi Phi cam tâm tình nguyện.
Bởi vì bị nhiều người bàn tán như vậy, sắc mặt Phùng Khởi Phi vẫn không thay đổi, đối với Thánh Tôn và Thủy Lung vô cùng cung kính.die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
"Tiểu Phi, có tiền đồ đấy." Thừa dịp Phùng Khởi Phi rời Thánh Tôn và Thủy Lung, đi gọi tiểu nhị mang bữa sáng, Hoa Nhất đi tới bên cạnh hắn nói.
Hoa Nhị cũng gật đầu một cái nói: "So với hai huynh đệ chúng ta còn có tiền đồ hơn."
Bọn họ cho là có thể thấy Phùng Khởi Phi buồn cười, ai biết Phùng Khởi Phi nghe lời như vậy, còn xử lý mọi chuyện thỏa đáng như vậy. Phải biết, lúc bọn họ vừa bắt đầu mọi chuyện đều không phục, các loại phản nghịch, cuối cùng bị Thánh Tôn chỉnh đến mức cả người bị thương, cuối cùng mới thuận theo.
Phùng Khởi Phi không chú ý vào xưng hô 'Tiểu Phi' này, nói với hai người: "Thiếu gia chỉ cho các ngươi nghỉ một ngày."
Vẻ mặt hai huynh đệ Hoa Hoa thay đổi.
Đúng rồi, thiếu gia nói chỉ cho bọn họ nghỉ một ngày, hôm qua đã qua, hôm nay bọn họ không thể tiếp tục nói chuyện tùy ý như vậy, không nói chính xác thì sẽ xui xẻo.
Lúc này hai huynh đệ khôi phục vẻ mặt cứng đờ, không nói một lời tiêu sái đi đến sau lưng Thánh Tôn và Thủy Lung, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh làm tượng người.
Một người đang cợt nhả biến thành nghiêm túc bảo thủ cần thời gian bao lâu? Nhìn hai huynh đệ Hoa Hoa cũng biết, biến sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, thấy thế một đám người trong khách điếm im lặng.
Rất nhanh Phùng Khởi Phi đã chuẩn bị xong bữa ăn sáng, cùng tiểu nhị bưng tới. Tiểu nhị bưng chính là cho bọn họ ăn, còn phần hắn bưng dĩ nhiên là cho Thánh Tôn và Thủy Lung, đặt cháo trắng và một chút thức ăn xuống, Phùng Khởi Phi nói: "Nô tài đã kiểm tra qua, sạch sẽ không độc."
Hai huynh đệ Hoa Hoa yên lặng theo dõi hắn, quả nhiên xuất thân danh gia vọng tộc chính là xuất thân danh gia vọng tộc, bản lãnh phục vụ người đúng là bọn họ không thể so sánh được. Trước kia không ai để so sánh, bọn họ còn tự cho mình là nhân viên chuyên nghiệp.
"Ừ." Thánh Tôn nhàn nhạt đáp một tiếng, coi như là khẳng định mọi lời nói việc làm của Phùng Khởi Phi. Sau đó bưng chén cháo trắng, Thủy Lung liếc mắt nhìn rồi thu hồi tầm mắt lại, cầm trong tay một quyển sách mỏng đọc.
Lúc này Phùng Khởi Phi mới lui ra, đi tới một bàn khác dùng cơm. Bàn này có hắn và hai tùy tùng, cùng với thiếu niên Tiểu Lục.
Vẻ mặt Tiểu Lục có một tia tức giận, mặc dù tối hôm qua thiếu chủ đã báo cho hắn, nhưng mà nhìn Thiếu chủ lấy thân phận tôi tớ đi phục vụ người khác, hắn vẫn thấy bất mãn trong lòng.
Phùng Khởi Phi thấy vẻ mặt Tiểu Lục, thấy hắn dùng cái muỗng gõ mạnh vào bát, vẻ mặt lạnh lẻo nói với hắn: "Nếu không tiếp nhận được thì tự mình về trước, nếu không đi theo ta, cũng sẽ liên lụy ta."
Bình thường hắn sẽ không nghiêm khắc với Tiểu Lục như vậy, nói ra nhũng lời đả thương người như vậy, vậy mà sau khi biết tính tình và thực lực của Thánh Tôn, hắn không thể không cẩn thận.
Vẻ mặt Tiểu Lục như bị thương, trợn to mắt nhìn Phùng Khởi Phi. Khoảng hơn mười giây, hắn mới cúi đầu, khẽ nói: "Thiếu chủ, ta biết sai rồi."
Phùng Khởi Phi thở dài một tiếng, nói: "Nếu như không là thật sự nghiêm trọng, ta cũng không muốn ép ngươi như vậy, ta biết ngươi là vì sợ ta bị tổn thương bị bất công, nhưng mà không cần, ngươi phải biết muốn trở thành người bề trên, phải nếm trải khổ đau trước."
"Thiếu gia, ta biết sai rồi!" Hăn lại nói những lời này, nhưng giọng nói thành khẩn rất nhiều.
Bọn họ nói chuyện rất nhỏ, nhưng lại không qua khỏi tai mắt của cao thủ chân chính.
Thủy Lung nhìn Phùng Khởi Phi một cái, nghĩ thầm võ công của Phùng Khởi Phi không tính là tuyệt đỉnh, nhưng mà bản lĩnh của bọn nô dịch thuộc hạ cũng không nhỏ, có thể thu được lòng người. Đây là điều muốn làm cấp trên luôn luôn phải có.
"Các ngươi cũng đi ăn cơm đi." Thấy Thánh Tôn đưa chén cháo tới, Thủy Lung nói với hai huynh đệ Hoa Hoa.
Hoa Nhất và Hoa Nhị nghe vậy, sau đó vô cùng tự nhiên tiến tới bàn của Phùng Khởi Phi.
Hiển nhiên Tiểu Lục và hai tùy tùng không quen bọn họ, Phùng Khởi Phi bất đắc dĩ cũng không tiện lên tiếng xua đuổi, chỉ có thể nhường một vị trí cho bọn họ ngồi xuống.
"Ô hừ ~" Giọng nói ma mị làm cho lòng người tê dại vang lên, loại tê dại này tuyệt đối không làm cho người ta rối loạn thần trí, mà là nổi các loại da gà. Bởi vì giọng nói này không phát ra từ một cô gái, mà là một nam tử.
Thủy Lung quét mắt qua một cái, phát hiện không ít người không cẩn thận đổ cả bát cơm, vẻ mặt vô cùng thú vị. Nàng cong khóe môi, xem ra hôm nay sẽ có một buổi sáng náo nhiệt.
Thánh Tôn thu nụ cười của nàng vào mắt, nhìn về phía Lương Điệp Nhi xuất hiện ở cửa thang lầu, đối với biểu hiện của nàng bày tỏ hài lòng.
Lương Điệp Nhi tự nhiên không biết sự tồn tại của mình có ý nghĩa như vậy, khó có thể được Thánh Tôn khẳng định. Hiện tại hắn đang còn buồn ngủ, trên người mặc quần áo rộng rãi buông thả, tóc dài mềm mại.
Chỉ nhìn khuôn mặt trắng nõn tuấn tú, vẻ mặt mềm mại đáng yêu, mái tóc không bó buộc của hắn, trong chớp mắt sẽ cho người lầm tưởng hắn là cô gái. Vậy mà một khắc sau, khi mọi người thấy quần áo buông thả, lộ ra lồng ngực bình thản, cùng khung xương cao của nam tử, giúp mọi người biết giới tính chân thật của hắn.
Đây là một nam tử, khác xa một cô gái, lại còn là một nam tử nhăn nhó!
"..." Nếu như không dùng một từ ‘hội’ để hình dung tâm tình của mọi người trong khách điếm, Thủy Lung phải dùng hiện đại từ ngữ mới lột tả hoàn mỹ nhất độ lồi lõm—— Ta sẽ đi! Đau trứng rồi có được không? *
*Đau trứng: các bạn teen teen giải thích cái từ đau trứng hay nhức trứng là: nam nhân – con trai đều có 1 đôi trứng. E hèm, đại khái đau trứng là đau cái trứng đó đó. Ta đọc truyện gì đấy thì thấy editor đấy giải thích như thế đấy. Nên đại khá là ta copy lời giải thích mà không nhớ nguồn. A Di đà Phật, thiện tai thiện tai!!!!
"Thật khó nha." Lương Điệp Nhi đánh tiếng trách móc,đáng người đi xuống thang lầu vặn vẹo, bước chân dao động lung lay như đi trên không, khiến người ta hoài nghi một khắc sau hắn sẽ ngã xuống. Chẳng qua là Lương Điệp Nhi không ngã, hắn mở đôi mắt đã tỉnh táo ra, phát hiện tất cả mọi người đang nhìn hắn, vẻ mặt đầu tiên là ngẩn ngơ, ngay sau đó mở cái miệng nhỏ nhắn đỏ chót...
"Ai nha, thật đáng ghét, sao lại nhìn người ta chằm chằm như vậy." Uốn éo thắt lưng một cái, giậm chân một cái, hất tóc, bộ dáng thẹn thùng tươi thắm, đôi mắt đẹp giả bộ muốn nói lại còn thẹn thùng, có thể nói là kinh điển.
"Phốc ——"Mọi người đỏ mặt.
Lương Điệp Nhi không tự giác, nhanh chóng kéo vạt áo đang phân tán che lồng ngực, giọng căm hận nói: "Nhìn thân thể người ta thì phải phụ trách, các ngươi người nào nhìn thấy, người nào nhìn thấy rồi? Thấy không ai thừa nhận, người ta sẽ móc mắt các ngươi! Ghét nhất đàn ông phụ lòng!"
Khách điếm vốn vô cùng ồn ào náo nhiệt lập tức yên lặng như tờ, cúi đầu cúi đầu, lắc đầu lắc đầu, có thể thấy sức ảnh hưởng của Lương Điệp Nhi khổng lồ cỡ nào.
"Xì, biết ngay các ngươi là một lũ bí lùn mà, người ta mới không lạ gì." Lương Điệp Nhi bĩu môi, đi xuống thang lầu. Ánh mắt bắn ra bốn phía, người nào đối mặt cũng quay đầu, cuối cùng ánh mắt Lương Điệp Nhi rơi vào bàn của Phùng Khởi Phi, lảo đảo lắc lư đi tới.
Tiểu Lục trợn mắt há mồm nhìn hắn đến gần, Phùng Khởi Phi đưa tay nâng cằm cho hắn ngậm mồm lại, tránh khỏi bi kịch cháo nước chảy xuống, bình tĩnh nói với hắn: "Ăn cơm, là người mình."
"..." Thiếu chủ, Tiểu Lục cảm thấy, nói không chừng Tiểu Lục tạm thời trở về sẽ tốt hơn. Tiểu Lục yên lặng nhìn Phùng Khởi Phi, nghĩ thầm: Thiếu chủ, ngài chịu khổ rồi!
Đối với ánh mắt nhìn chăm chú của hắn, Phùng Khởi Phi vô cùng bình tĩnh. Cầm một bộ chén đũa đưa cho Lương Điệp Nhi, nói: "Ngồi." Hắn chỉ vào chỗ bên cạnh Hoa Nhất và Hoa Nhị.
"Tiểu Phi thật biết săn sóc ~" Lương Điệp Nhi cười vui vẻ.
Phùng Khởi Phi gật đầu một cái, không đáp lại. Trên thực tế, đã trải qua tối hôm qua, năng lực chịu đựng của hắn đã mạnh lên đến cường đại dị thường.
"A a a ——" Bình tĩnh trong khách điếm kéo dài không được bao lâu, lại bị tiếng một nam nhân thét chói tai phá vỡ. Một nam tử chỉ mặc một bộtrung y, vẻ mặt tiều tụy, tay cầm trường kiếm chạy ra, tức giận chạy về phía mọi người ở lầu một khách điếm rống to, "Các ngươi có nhìn thấy một yêu nhân không? Chiếm giường của lão tử, trộm quần áo của lão tử, còn để cho lão tử... *Phi! Cái tên bất nam bất nữ người, ngươi đứng lên cho lão tử! Có bản lĩnh thì mặt đối mặt đánh với lão tử..."
*Ba chấm...... này là gì? Tưởng tượng tưởng tượng. >:<
Lời hắn hoàn toàn rõ ràng đầy đủ, theo tầm mắt mọi người, nhìn về phía bàn của Phùng Khởi Phi, lập tức phát hiện sự tồn tại của Lương Điệp Nhi.
"Yêu nhân ——!" Nam tử này hét lớn một tiếng, rút ra trường kiếm phi thân tới chỗ Lương Điệp Nhi.
Thủy Lung nhìn lướt sang bên kia, sau đó trước mắt tối sầm, là bị bàn tay Thánh Tôn chặn lại, nhưng mà lời nói của nàng không mặn không lạt mơ hồ có một ti hài hước, "Huynh đệ, ngươi đem chim đi dạo rồi."*
*D: Ha ha ha ha, anh này quá mức phẫn nộ và bực tức nên quên mặc quần áo tử tế, cầm kiếm xông ra nhân tiện đem ‘chim’ đi dạo cho mát. Ha ha ha ha ha. Cười chết ta.
"Phốc!" Bốn người Phùng Khởi Phi không ngừng phun, không ít người bên cạnh cũng phun, nhiều người còn đang mờ mịt, hình như không hiểu được lời của Thủy Lung.
Bàn tay Thánh Tôn che kín mắt nàng bàn tay trên mắt hơi dùng sức, giọng nói tức giận, "Thấy rõ ràng?"
"Không có." Lời nói thật. Chỉ nhìn thấy một vùng đen mơ hồ, đã bị tay lão ngài chặn lại. Thủy Lung biết, nếu như lúc này trêu đối phương, cố ý nói thấy rõ ràng, không những không trấn an được mà ngược lại phiền toái.
Thánh Tôn hừ nhẹ một tiếng.
Mắt Thủy Lung bị chặn lại, không biết tình huống bên ngoài, chỉ nghe được một tiếng hét thảm, sau đó nghe thấy Thánh Tôn nói: "Chặt cho chó ăn."
Trong khách sạn yên tĩnh không tiếng động.
Chỉ thấy kẻ cầm kiếm phi tới chỗ Lương Điệp Nhi nằm trên mặt đất, hai tay che hạ thể chảy máu, dáng vẻ đau đớn sắp ngất xỉu. Về phần bảo bối của hắn? Thì bị một chiếc đũa, ghim trên mặt đất. (D: òa òa òa, anh tàn bạo quớ, chỉ vì chị nhìn loáng thoáng mà tên kia làm công công luôn, còn công triệt để. Hầy)
Tất cả mọi người không dám thở ra một hơi, không ai nhìn thấy Thánh Tôn ra tay lúc nào, trong nháy mắt đã như vậy.
Hoa Nhất và Hoa Nhị yên lặng kẹp chặt hai chân, Phùng Khởi Phi cũng thế, ngay cả Lương Điệp Nhi cũng có chút choáng. Về phần những người khác trong khách điếm, các nam tử cũng ở trạng thái này.
"Sao?" Thánh Tôn nhìn Lương Điệp Nhi.
Lương Điệp Nhi khóc không ra nước mắt, đáng thương nhìn Thánh Tôn, khẽ cầu xin tha thứ, "Chủ tử, tìm người khác được không?" (D: bắt ảnh cầm cái ‘ấy’ đi ném cho chó đấy)
Thánh Tôn lạnh nhạt nói: "Người nào cởi quần hắn?"
Lương Điệp Nhi nghe ra nguy hiểm cất giấu trong khẩu khí lạnh nhạt của hắn, lặng lẽ liếc nhìn Thủy Lung bị che mắt, hắn biết Thánh Tôn tức giận chỗ nào rồi, toàn bộ bởi vì Thủy Lung thấy cái không nên thấy. Nếu như không phải là mình mở cởi quần người ta, Thủy Lung cũng sẽ không thấy...
Ai... Tự làm bậy không thể sống!
Lương Điệp Nhi ai oán giãy giụa, "Cái này thật bẩn."
"Không phải ngươi mê đồ bẩn sao?" Thánh Tôn nói.
Oan uổng nha, bôi nhọ nha! Nhìn ánh mắt quỷ dị của mọi người nhìn về phía mình, đôi mắt Lương Điệp Nhi đẫm lệ long lanh, "Chủ tử, nơi này không chó."
Thánh Tôn nói: "Đút cho ngựa."
Lương Điệp Nhi nói: "Ngựa ăn chay!"
Thánh Tôn hơi mắt nheo lại, nhẹ nhàng cười, "Cho ngươi ăn."
"Thuộc hạ lục soát mười dặm quanh đây cũng sẽ tìm được một con chó để bón cho nó!" Lương Điệp Nhi hành động như gió, nắm chiếc đũa trên đất lên, giơ vật kia lên muốn đi.
"Nhớ, " Thánh Tôn ở phía sau nhắc nhở, "Tự mình băm."
"..." Lương Điệp Nhi nghĩ thầm, quả nhiên tự làm bậy không thể sống.
Thủy Lung nghe toàn bộ quá trình, đã có thể đoán ra hình ảnh, nghĩ thầm, không làm sẽ muốn chết mà không chết được.
Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành - Thuỷ Thiên Triệt