Books support us in our solitude and keep us from being a burden to ourselves.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Tác giả: Suzyza
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 49 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 674 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:39:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Kết Thúc
HÁP CUỐI: KẾT THÚC
Phòng bệnh vẫn sáng đèn, con người bên ngoài vẫn đang lo lắng, có những câu chuyện đã được kể,... có những bí mật đã được nói ra....
Chuyện của năm đó...
Ngày ấy, sau khi Oanh Mai rời đi, Hoàng Nam đã cố gắng tìm cô nhưng không,....
Bản thân dần rơi vào những cơn say bất tận...
Cho đến ngày gặp Mai Ly,một người có đôi phần ngoại hình giống cô, laị luôn xuất hiện trong tầm mắt của anh, bản thân vì nhớ, vì thương mà muốn chiếm hữu một thứ gì đó giống với thứ mình muốn có mà ép mai Ly thành tình nhân của mình,....
Nhưng rồi anh cũng nhanh chóng nhận ra sự bất thường của cô gái đó,..
Một người kinh doanh dù trong bất cứ chuyện gì cũng luôn giữ cho mình một chút cảnh giác, và rồi anh bắt dầu điều tra về Mai Ly, tất nhiên sau đó dù biết cô là em gái của Mai Nga anh có chút ngạc nhiên, nhưng vì một chút gì đó hận, vì một chút gì đó muốn trả thù mà, anh giữ cô lại, nếu là cô ta muốn hại anh.. điều đó là không thể mà trái lại, anh lại có thể trả thù người phụ nữ trong tù kia người khiến anh chia tay Oanh Mai.
Chỉ là, trăm tính, vạn tính, cũng không bằng trời tính,.... Tới cuối cùng lại kéo theo những hệ lụy về sau....
Lại khiến chính anh lâm vào kết cục ngày hôm nay...
******
Oanh mai đã dần biết hết tất cả mọi chuyện:, về anh, về người phụ nữ kia...nhưng tới cuối cùng cô lại không thể thay đổi mọi thứ. Giá như từ đầu anh kể lại hết mọi chuyện cho cô thì biết đâu mọi chuyện sẽ khác...
Nhưng là... ông trời không sai, anh cũng không sai...
Nếu ngày đó khi cô về nước, cô cũng sẽ chẳng tin những lời anh nói,..
cũng là một câu chuyện nhưng ở từng thời điểm khác nhau nó lại có ý nghĩa khác nhau, lại tạo ra sự tin tưởng khác nhau.....
cũng như vậy có những người kể sẽ khiến người nghe tin, nhưng có người lại khiến người ta nghi ngờ...
*****
Thời gian trôi qua, tiếng nức nở đã dần lắng xuống thế chỗ cho sự im lặng....
Và cánh cửa phòng bệnh cũng từ từ mở ra..
Vị bác sĩ cũng từ từ tiến lại phía người nhà bệnh nhân...
Oanh mai vội vã chạy lại bàn chân khoong kiềm chế mà run rẩy.
_ bác sĩ, anh ấy...
Cô chưa dứt lời vị bác sĩ đã lên tiếng.
_ bệnh nhân từng bị trấn thương mạnh ở đầu, lại thêm lần này chấn thương liên quan đến nội tạng, đầu cũng va đập, tổn thương lớn, mất máu quá nhiều, tình hình khá nguy hiểm, dù đã tiến hành sơ cứu kịp thời nhưng cần một cuộc phẫu thuật nữa mới có thể khẳng định tình trạng bênh nhân, gia đình nên xem xét và kí tên vào đơn cam kết đồng ý phẫu thuật vì ca phẫu thuật này liên qua đến tính mạng bệnh nhân nên chúng tôi không thể chậm trễ, mọi người nhanh chóng quyết định.
_ tỷ lệ thành công là bao nhiêu, bác sĩ..
Oanh mai run run cất giọng, âm thanh khản đặc...
_ 60%, có thể để lại di chứng tùy vào mức độ thành công của ca phẩu thuật, trường hợp xấu nhất e khó giữ được tình mạng.
Nghe câu nói của bác sĩ, cả cơ thê Oanh mai ngã về phía sau, đầu óc cô trống rỗng, chút ý thức dần chìm vào im lặng.
*************************
12 tiếng sau.
Oanh Mai dần mở mắt, cô cảm thấy mí mắt nặng trĩu, nhưng có một thứ gì đó thôi thúc cô, gọi cô thức dậy...
Oanh mai thấy mình đang nằm trên một chiếc giường trắng, cánh tay vẫn đang truyền nước..
Cô liền nhận thức lại mọi chuyện, vội vã xuống giường chạy tới phòng bệnh mặc cho Nhi đang say ngủ bên giường.
Nhưng khi cô đến nơi, chỉ thấy cả ba mẹ cô và ba mẹ chồng đều ở đó, ánh mắt hướng về phía phòng bệnh, Mẹ anh đang tựa lên vai mẹ cô khóc, còn ba cô và ba anh đang ngồi dõi mắt về phía phòng bệnh, ánh mắt không giấu nổi sự lo lắng.
Cô vội chạy đén bên chỗ hai bà mẹ đang ngồi.
_ mẹ, anh Nam đâu rồi mẹ, anh ấy tỉnh chưa...
Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô, hai người mẹ khẽ nhìn nhau rồi quay sang nói với cô vẻ ái ngại.
_ cuộc phẫu thuật đang tiến hành, chưa kết thúc.
Ánh mắt oanh mai khẽ trùng lại, bờ mi cụp xuống, chờ đợi..
Cánh cửa phòng phẫu thuật một lần nữa mở ra...
Vị bác sĩ già khẽ nheo mắt nhìn mọi người ở đó.
_ bác sĩ, con tôi sao rồi.
Bà như không giấu nổi sự lo lắng.
_ ca phẫu thuật đã thành công, tính mạng được giữ lại nhưng....do tổn thương nặng nên chưa biết khi nào sẽ tỉnh lại điều này hoàn toàn phụ thuộc vào ý chí của bệnh nhân... có thể ngày mai sẽ tỉnh lại, cũng có thể là không bao giờ...
Bác sĩ vừa dứt lời, bà Như liền khụy xuống đôi mắt ngấn lệ,... con trai bà..... có thể sẽ không tỉnh lại nữa sao, làm sao bà có thể chấp nhận sự thật này đây... làm sao...
Giữa lúc này từ xa hai cô gái trẻ ôm theo hai đứa bé từ hường hành lang xô tới.. phía sau họ là 5 đến 6 cảnh sát đang đuổi theo, trong đó có cả quân...
Trước đó quân nói có việc cần đi trước, sau đó sẽ đón hai đứa bé tới bệnh viện không ngờ.....
Hai cô gái đó không ai khác chính là Mai Nga và mai ly...
Mà điều khiién oanh mai sợ hãi đó chính là, hai đứa bé kia chính là Tít và Mít....
Hai con người chạy đến chỗ mọi người đang đứng thì dừng lại....
Rút từ trong túi ra 2 con dao găm nhỏ, một tay vẫn khống chế 2 đứa nhỏ...
Mai Nga thấy mình đã đi vào đường cùng liền nhếch môi cười.hướng phía Oanh mai mói.
_ không ngờ lại có ngày hôm nay, được gặp lại mày rồi Oanh mai, có vẻ tiều tụy nhỉ, không nghĩ tới 5 năm mà mày vẫn ngây thơ như thế, 5 năm trước bị tao qua mặt, năm năm sau vẫn không tiến bộ hơn.... Cuối cùng cũng chỉ là một con ngốc,.... Haha....
Nói tới đây cô ta liền quay mặt xuống nhìn đúa bé trong tay...
Năm xưa con tao vì mày mà chết, bây giờ đến lúc nên trả nợ rồi...dù tao có chết cũng sẽ không để mày hạnh phúc....
Nói rồi con dao trên tay cũng từ từ hạ xuống..
_ đừng...
Oanh mai bỗng quỳ rạp xuống mặt đất....
_ xin cô, hãy thả thằng bé ra, trẻ con không có tội, năm đó lỗi là do tôi, tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm,...làm ơn..
Nhìn cảnh này Mai Nga bỗng nhiên dừng tay lại, cô ta hét lên điên dại,..
_ cuối cùng mày cũng xin tao, mày cũng phải quỳ gối mà xin tao... haha...
Nhưng đúng lúc này,cô ta cũng bỗng hét lên thất thanh rồi ngồi thụp xuống....
_á.....
Mọi người chưa kịp định hình chỉ thấy mọt bóng dáng bé nhỏ chạy lon ton về phía quân ngay gần đó, trong khi mai Nga lại đau đớn nhìn cánh tay hằn sâu vết răng.....
_ khốn nạn,... Mai nga chửi thề rồi vôin cầm dao đuổi theo nhưng thấy không kịp,cô liền quay sang nhìn về phái mai ly và Tít đang trong tay cô.
Mai nga vừa tiến đến gần vưà giơ dao lên cao...
_ haha.... Tao vốn muốn ho chúng mày một cơ hội sống, nhưng là chúng mày ép tao....
Hahahhahahahahahahh....
Mắt thấy lười dao đã đến gần Tít....
Oanh mai thét lên đau đớn...
_ khônggggggggggg.............
Ngay sau đó tiếng súng cũng vang lên từ một góc nào đó hướng đến...
Tất cả mọi người đều nín thở.
Tiếng súng vang lên khi lưỡi dao đã lút cán...
Máu nhuộm đỏ cả một vùng, một người phụ nữ hét lên đau đớn, hai mắt mở to như không thể tin mọi thứ, máu vẫ tuôn ra thấm sang quần áo của đứa trẻ trong lòng.... tiếng khóc của đứa bé vang vọng hành lang... tiếng cảnh sát chạy đến..
Tít nhanh chóng được đưa ra ngoài...
Mai Nga ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mặt, rồi lại nhìn xuống tay cô, con dao từ từ rơi xuống, lại nhìn đến vết thương ở chân do viên đạn bắn vào...
Cảnh sát nhanh chóng tới kéo cô rời đi.
Mai ly lại đang nằm trên vũng máu, cô đã cứu tít, cô đã làm một điều mà chính cô cũng không biết vì sao mình lại làm thế,nhưng là đó là một việc mà có lẽ cô không sai...... Màu máu chói lóa khiến người ta sợ hãi tiếng xe đẩy cấp cứu vội vã đến gần, nhưng giây phút ấy nằm trên xe đẩy, cô lại níu lấy vạt áo Oanh Mai.
Hơi thở yếu ớt.
_ chị, em xin lỗi.
Rồi chiếc xe vội vã đi qua... còn đâu đó một chút âm thanh thì thầm vang vọng.
_ hoàng nam, thứ em nợ anh xem như đã trả hết, xin lỗi.....
*****
Một tháng sau đó.
Mai nga đã chính thức bị tuyên án tù chung thân.
Mai ly chịu thời hạn phạt tù 10 năm do nhận được đơn xin miễn giảm hình phạt của nguyên đơn.
Mọi thứ dần đi vào nề nếp.
Oanh Mai tham gia vào hoạt động quản lý công ty, cô đảm nhiệm vai trò giám đốc lâm thời thay cho Hoàng nam với sự giúp đỡ của qua, công ty dần đi vào ổn định...
Tít và mít ngoài giờ học thì luôn túc trực bên cạnh ba mình kể những câu chuyện ngây ngô của 2 cậu, dù cho người nằm trên giường kia không hề phản ứng nhưng hai đứa vẫn hăng say kể, giống như mẹ chúng vẫn nói chuyện với ba chúng mỗi ngày.
Do oanh mai đi làm nên, cả ông bà nội và ngoại của hai cậu bé đều dừng những chuyến đi dọn về sống cùng tiện chăm sóc hoàng nam và 2 đứa bé,....
Cuộc sống giản dị trôi qua,có lẽ đã đến lúc con người nhận ra rằng... có khi nào "đợi chờ là hạnh phúc"....
Cuộc sống là những mảng màu kì diệu, chẳng biết sẽ xoay vần về đâu..
Từng là học trò, từng là tri kỉ, từng yêu, từng là vợ chồng... mà có lẽ là sẽ mãi là vợ chồng,...
Mở đầu và kết thúc để rồi một mai tỉnh giấc, có lẽ nào ai đó sẽ thốt lên
" VỢ, LÊN BẢNG CHO CHỒNG"
~end~
Ngừng bút lại mà trong lòng cảm thấy vừa vui, vừa mất mát, câu chuyện đã hoàn thành rồi, đã kết thúc rồi bản thân đã làm nốt những gì mình chưa làm xong, có lúc đã nghĩ sẽ bỏ lưng chừng không viết, nhưng rồi sau nhiều ngày vừa bò vừa viết bạn su rùa đã hoàn thành câu chuyện nên su cảm thấy vui lắm.
Nhưng lại có chút mất mát, có lẽ sau hôm nay sẽ không còn được đọc những comment đáng yêu của m.n nữa...... nhưng câu chuyện nào rồi cũng hết.
Xin cảm ơn tất cả mọi người vì đã luôn dõi bước theo mình trong suốt những ngày qua. và xin lỗi vì sự chậm trễ của bản thân mình.
( suzyza)
Vợ, Lên Bảng Cho Thầy Vợ, Lên Bảng Cho Thầy - Suzyza