I know every book of mine by its smell, and I have but to put my nose between the pages to be reminded of all sorts of things.

George Robert Gissing

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 144 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 290 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 05:21:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 137: Yêu Cầu Xa Vời
uồn chán quá! Bàn bạc cùng với hai lão Ngoan Đồng thì kết quả cũng chỉ có tự chuốc lấy phiền toái, Tây Nhi ngồi ở trong đình nhìn hình ảnh cô đơn, ưu thương chau mày của Liên Nhu, đúng là một cây làm chẳng nên non, Trường Ninh vương thì cứng đầu cứng cổ, chẳng còn hy vọng gì, thái hoàng thái hậu thì ngoan cố, người có khả năng nói động nhất là cái tên Đoan Tuấn Mạc Nhiên trẻ tuổi đang bày cái bộ mặt lãnh khốc kia kìa, ông trời ơi, khi nào thì mọi chuyện mới có thể kết thúc tốt đẹp đây hả!
“Nương nương, có lẽ người nên quan tâm đến bản thân mình một chút, suốt ngày cứ lo chuyện của người khác!” Lục Nhi vừa lột vỏ quýt cho nàng vừa cằn nhằn.
“Nhưng bọn họ không làm cho ta bớt lo được nha!” Một Lãnh Tuyệt Tâm bây giờ đang điên cuồng theo đuổi Thượng Quan Tố Tố mà Thượng Quan Tố Tố lại không thèm để ý tới hắn rồi; còn Lâm Kiếm Hồng thì mỗi ngày đều ghé qua phủ viến thăm, huynh trưởng cùng nghĩa huynh đều cùng một loại, còn chưa tìm được nương tử thích hợp; Long Thanh cùng Mộng Nhan thì tốt rồi, đi một cái là hơn nửa tháng còn chưa thấy về, mà thủ đoạn của lão Bất Tử kia cũng đủ độc ác nha? Chẳng lẽ muốn đợi đến lúc bọn họ có con mới trở về hay sao? Còn có thái hoàng thái hậu, thường ngày thì hay tìm nàng nói chuyện phiếm rất vui vẻ, mà vừa nhắc tới Liên Nhu cùng Trường Ninh Vương thì lập tức xoay người bỏ đi, trở mặt còn nhanh hơn lật sách; mà đáng ghét nhất chính là Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ngày thường không có việc gì thì vẻ mặt là của Tiểu Tuấn Tử, vừa nói đến việc kia thì lập tức nghiêm mặt, đưa ra cái gì tam cương ngũ thường, vừa nói là nói không ngừng, thật không ngờ hắn cũng thích dài dòng như vậy nha!
Aizz, lại thở dài lần nữa, thở cả ra cả ruột gan rồi, làm cho ngay cả Lục Nhi bên cạnh cũng phải chau mày, thở dài liên tục, nàng thật là đáng thương, cũng đã mười tám tuổi rồi, để ý một gã sai vặt trong phủ mà không biết làm sao mở miệng nói với nương nương đây! Hai chủ tớ ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, cùng nhau thở dài…
Từ xa, thân hình cao lớn của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đứng trên hành lang, nhìn thấy hết dáng vẻ buồn phiền của Tây Nhi, lại nhìn xuyên qua lớp cửa sổ, lại thấy bóng dáng cô đơn của mẫu thân, hạ mắt xuống suy tư, chẳng lẽ thật sự đúng như lời Tây Nhi nói, trong lòng mẫu thân…vẫn còn nhớ mãi không quên được hoàng thúc sao?
Vừa nâng tầm mắt lên, thấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên, Liên Nhu lập tức đem chiếc khăn thêu với những đường thêu vu vơ đang cầm trong tay ném sang một bên, không được tự nhiên đứng dậy, bà đã ở trong vương phủ cũng được mấy tháng, bình thường đều không bước chân ra khỏi cổng, cuộc sống hằng ngày chẳng khác gì khi còn ở lãnh cung, cùng lắm thì cũng chỉ cùng Tây Nhi ra ngoài ăn cơm, sau đó lập tức quay về chứ đừng nói đến chuyện gặp mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên, bởi vì hắn luôn dùng đôi mắt hết sức lạnh lùng nhìn bà, làm bà cũng không có can đảm trò chuyện bày tỏ tình cảm cùng hắn, mặc dù hắn là con ruột của mình, nhưng tính cách lại cực kì giống Đoan Tuấn Ninh Viễn, còn đôi mắt lạnh lùng kia lại cực giống phụ thân hắn! Nàng vừa nhìn thấy hắn là sẽ nhớ đến những ngày tháng quá khứ đau khổ!
“Con đã đến rồi sao?” Bà thấy hắn cứ lạnh lùng đứng dựa vào khung cửa, cũng không mở miệng nói gì, chỉ cười nhẹ, rồi chủ động phá tan tình huống khó xử này.
“Phải!” Hắn gật đầu, giọng điệu vẫn lạnh như băng.
“Ngồi đi” Bà bước lên, tự mình lấy ghế, bà đã quen với cuộc sống một mình rồi, ngay cả nha hoàn mà Đoan Tuấn Mạc Nhiên đưa tới để hầu hạ bà cũng bị bà đuổi về, thật ra ở trong phòng, ngoài việc mỗi ngày có người đưa tới ba bữa ăn, cũng không có việc gì việc làm!
Đoan Tuấn Mạc Nhiên gật đầu, ngồi xuống trước mặt bà, một đôi mắt lạnh lùng vẫn cứ nhìn bà chằm chằm.
“Con… Tìm ta… Có chuyện gì sao?” Bà bị hắn nhìn nên không được tự nhiên, cười xấu hổ, hỏi nhỏ.
“Có!” Hắn tiếp tục gật đầu, mở miệng rồi lại không biết phải nói làm sao.
“Hoàng thúc …thúc ấy…có khỏe không?” Từ khi biết quan hệ của Liên nhu cùng Đoan Tuấn Ninh Viễn, Đoan Tuấn Mạc Nhiên không còn qua lại núi Bắc Vân nữa, trong lòng hắn luôn có khúc mắc, một là vì mình, còn lại là vì cảm thấy bất bình cho phụ hoàng của hắn!
“Có…sức khỏe và tinh thần của hắn đều tốt lắm, hơn nữa bây giờ sư huynh đang ở trên núi, hai người bọn họ bây giờ chắc là đang không ngừng bàn luận võ công, con cũng biết tính tình sư phụ của con luôn háo thắng, từ ngày đầu tiên chúng ta lên núi đã cãi nhau suốt đòi quyết đấu với Ninh Viễn, Ninh Viễn vốn không để ý đến hắn, lẩn tránh suốt, mà hắn lại đuổi theo người ta không ngừng, tuổi của hai người cộng lại cũng đến một trăm ba mươi rồi, vậy mà lại trông như hai tiểu hài tử!” Gương mặt bà rốt cuộc cũng nở nụ cười, những ngày đó cũng là những giây phút vui vẻ nhất của bà, có thể ở bên người mình yêu cả ngày, còn có sư huynh mình yêu thương nhất nữa, tại trên ngọn núi xa xôi đó, cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ cần hô hấp không khí trong lành, suy nghĩ về chuyện mình quan tâm, thoải mái cười, bù cho hai mươi năm sống uổng phí trong hoàng cung, nhưng cuộc sống hạnh phúc thật ngắn ngủi, nam nhân si tình đã chờ đợi mình cả đời kia từng nói, hắn muốn có được sự cho phép của thái hoàng thái hậu, nếu không…hắn sẽ không tiếp tục trầm mê nữa!
Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhìn vẻ mặt thay đổi của bà, khi nhắc đến Đoan Tuấn Ninh Viễn, bà nhịn không được nở nụ cười, hơn nữa gương mặt còn đỏ lên, nhớ đến cuộc sống đó, ánh mắt nàng tràn ngập mong chờ, dường như rất ngọt ngào hạnh phúc, nhưng khi nói tiếp, bà lại đầy bất lực nhíu mày, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, toàn bộ tâm tình đều được phơi bày hết trên nét mặt!
“Người thương thúc ấy?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên chậm rãi hỏi, đôi mắt nhìn vào bà, không cảm xúc cũng không giận dữ, chỉ có lạnh lùng, nhưng điều này đã làm tổn thương đến trái tim Liên Nhu.
“Con… Đừng hiểu lầm, ta chỉ là…”, Liên Nhu kinh hoảng đứng lên, trước mặt hắn, không ngờ bà lại giống một đứa trẻ phạm sai lầm, nắm chặt góc áo, đôi hàng mi buông xuống, giọng nói nhỏ gần như không thể nghe thấy, nhưng Đoan Tuấn Mạc Nhiên lại nghe được, mình đang hiểu lầm sao? Hắn cũng mong là hiểu lầm, nhưng nhìn vẻ mặt của bà, lúc e lệ lúc vui vẻ rồi mất mác, hắn không thể không tin!
“Giữa phụ hoàng và hoàng thúc, rốt cuộc người thích ai?” Hắn không tin lời này lại thốt ra từ chính miệng mình, nhưng nhìn Liên Nhu, hắn vẫn nói, sau đó chính hắn cũng cảm thấy ngại, dù sao Liên Nhu cũng là mẹ hắn mà!
“…Tuấn nhi, con đừng hỏi nữa, bây giờ mọi việc cũng đã như vậy, chỉ cần mỗi ngày nhìn thấy con là ta yên lòng rồi, ta không dám tiếp tục vọng tưởng nữa!” Bà lắc đầu, đối mặt với con mình, bà không có can đảm nói ra suy nghĩ.
“Vọng tưởng? Người cũng biết điều này là vọng tưởng sao? Có lẽ từ nhỏ người lớn lên trên núi, không hiểu được cách đối nhân xử thế, nhưng đã sống tại hoàng cung gần ba mươi năm, chắc người cũng hiểu được, chuyện giữa người và hoàng thúc vốn là không thể nào, cho dù phụ hoàng đã mất, cũng không thể nào, nhưng bây giờ, người biết rõ chính mình là vọng tưởng, nhưng vẫn để cho sự vọng tưởng đó tiếp tục, không biết kiềm chế, thậm chí vì điều này mà buồn bực không vui, người…” Hắn thở dài, đứng dậy, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng!
Sắc mặt Liên Nhu tái nhợt rồi xanh đen, sau đó đỏ lên, phải, là do bà đã vọng tưởng, mà con trai bà đang trách bà lớn tuổi rồi mà không biết xấu hổ, bà sốngcòn có ý nghĩa gì nữa. Có lẽ tình cảm của bà và Đoan Tuấn Ninh Viễn chỉ có thể chờ đến kiếp sau! Hạ mắt xuống, thật lâu sau, sắc mặt không còn tái nhợt, bà nâng mày, hé môi cười, nụ cười đầy bât đắc dĩ và đau khồ: “Tuấn nhi, ta biết rồi, con yên tâm đi, sau này ta quyết không làm khó con nữa!” Bà nói xong, lưu luyến nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên một cái, đứng dậy, đi tới trước giường, bóng lưng gầy yếu pha chút cô đơn.
“Ta… không phải có ý này!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên bị nét mặt tuyệt vọng của bà làm cho hoàng sợ, hắn không phải có ý này, tuy cảm thấy khó chịu vì quan hệ không rõ ràng giữa bà và hoàng thúc nhưng hắn cũng không có ý trách bà, hắn biết bà đã khổ sở ba mươi năm rồi … Hắn không biết làm sao biểu đạt tình cảm của mình, hắn vừa hy vọng mẫu thân hắn hạnh phúc, nhưng mà, thái phi gả cho vương gia… thật là một chuyện hoang đường!
“Con đi đi, để ta yên tĩnh một chút!” Bà chậm rãi nói, bà thật sự hy vọng nghe hắn gọi một tiếng mẫu thân, nhưng mà… hắn không gọi, sau khi biết nguyên nhân bà bị giam vào lãnh cung thì không còn gọi nữa, trong lòng hắn, chắc cảm thấy xấu hổ vì có một mẫu thân như vậy làm hắn không ngóc đầu lên được! Bà đã hiểu, hiểu tất cả rồi, sống còn ý nghĩa gì nữa chứ? Bà cười thê lương, ánh mắt trở nên mơ hồ…
Nằm ở trên giường, yên lặng ngắm nhìn Tây Nhi giống đứa trẻ đang chơi đùa mấy ngón tay, Đoan Tuấn Mạc Nhiên trầm ngâm một lúc rồi mở miệng: “Hôm nay ta đi gặp mẫu thân!”
“Gặp nương? Tại sao?” Tây Nhi đang nghịch ngợm mấy ngón tay dừng lại, khó hiểu đảo mắt sang, từ khi Liên Nhu vào phủ, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đều xem bà như người trong suốt, cho dù nàng có nhắc tới hắn cũng làm như không liên quan, không ngờ hôm nay lại chủ động đi tìm…
“Bởi vì chuyện của bà ấy cùng hoàng thúc!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên thở dài, ánh mắt mẫu thân lúc hắn rời khỏi làm hắn lo lắng.
“Chàng tìm nương nói chuyện gì?” Tây Nhi đột nhiên ngồi dậy, “Chàng chàng chàng… có nói chuyện không nên nói không?” Nàng lo lắng hỏi.
“Không có, ta chỉ nói điều đó là vọng tưởng, bà ấy nên mau chóng quên đi!” Hắn đảo mắt nhìn biểu tình kinh ngạc của nàng chậm rãi nói.
“Vọng tưởng? vậy mà còn không gọi là nói chuyện không nên nói? Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ngươi thật ích kỷ! Hoàng thúc cùng bà bà yêu nhau khổ sở ba mươi năm rồi, bây giờ hai người cũng già, còn lại một phần tình cảm ấm áp giúp tinh thần và thể xác họ khỏe mạnh là vô cùng cần thiết, có thể nói là tia nắng ấm duy nhất trong mùa đông băng giá, mà bây giờ, ngươi dập tắt rồi tia nắng ấm, còn phủ thêm đầy trời bông tuyết … Ngươi…” Tây Nhi chán nản, mẹ chồng vừa sợ hãi rụt rè không dám theo đuổi hạnh phúc của chính mình lúc già, lại còn phải chịu đựng thêm đả kích từ con mình nữa… nàng thật không dám tưởng tượng, nàng đứng dậy, mặc y phục xuống giường.
“Nàng đi đâu thế?” hiện tại Đoan Tuấn Mạc Nhiên giống như một đứa trẻ phạm sai lầm khiếp sợ hỏi.
“Đi gặp nương!” Nàng ngoái đầu lại nhìn trừng mắt với hắn, giọng nói không kiên nhẫn, Lục Nhi đi phía trước dẫn đường, rất nhanh đã đi tới phòng Liên Nhu. Đêm đã khuya, trong phòng còn sáng đèn, một bóng lưng in trên khung cửa sổ, càng thêm cô đơn tịch mịch.
“Lục Nhi, ngươi đi về trước đi… Một lát nữa qua đón ta!” Nàng cầm lấy lồng đèn từ tay Lục Nhi, xoay người lại dặn dò
“Vâng nương nương!” Lục Nhi hiểu chuyện lui xuống, Tây Nhi do dự đứng trước phòng Liên Nhu một lúc rồi chậm rãi gõ cửa phòng.
Ánh lửa đỏ rực rọi lên gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Liên Nhu, trên tay bà là một tấm vải trắng, nước mắt chậm rãi chảy xuống, đột nhiên bị tiếng đập cửa lúc nửa đêm làm giật mình.
Bà giấu đoạn vải trắng ở dưới giường, lau khô nước mắt, tiến lên mở cửa phòng, nhìn thấy Lăng Tây Nhi, có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh nở nụ cười gượng, để Tây Nhi đi vào…nhìn thấy vẻ mặt mất tự nhiên của Liên Nhu, Tây Nhi treo đèn lồng ở trên lan can, vào cửa, ngồi xuống ghế, sau đó chậm rãi đánh giá căn phòng, trong phòng trông rất lạnh lẽo âm u, trên người Liên Nhu là một bộ váy mới, điều này làm cho lòng nàng càng thêm lo lắng.
“Đã trễ thế này con còn thức sao? Bây giờ trong bụng con đang mang thai, không thể quá mệt nhọc!” Bà cười yếu ớt nói, ngồi xuống trước mặt Tây Nhi, mắt bà hơi sưng đỏ.
“Nương, con chỉ là lo lắng cho người, hôm nay Tiểu Tuấn Tử đến đã nói một số lời không nên nói, người ngàn vạn lần đừng để ở trong lòng, người già cũng phải có hạnh phúc của chính mình, con cảm thấy nương làm rất đúng, không có lý do gì phải cảm thấy có lỗi với hắn!” Tây Nhi nắm hai bàn tay lạnh như băng của bà khích lệ.
“… Tây Nhi, cám ơn con…” Bà cười nhạt, người khác nói như thế nào bà cũng không còn quan tâm tới, nhưng đối với thế gian vẫn có chút lưu luyến, không phải bà sắp thành bà nội rồi sao?
“Nói cảm ơn làm gì chứ, nương, nhất định người không được suy nghĩ luẩn quẩn nữa, nếu có gì sẽ làm cho Tiểu Tuấn Tử áy náy cả đời, người không nên gấp gáp, con sẽ nghĩ cách, chỉ cần kiên nhẫn chờ một thời gian nữa, chắc chắn sẽ có một kết quả mỹ mãn!” Tây Nhi lên tiếng an ủi, sợ mẹ chồng nhất thời nghĩ quẩn làm việc ngốc.
“Ngươi yên tâm đi, nhìn thấy ngươi, nhìn thấy hài tử trong bụng ngươi, ta làm sao còn nghĩ quẩn nữa chứ!” Liên Nhu cười nhẹ, nắm thật chặt tay Tây Nhi.
“Vậy thì tốt rồi, nương, cho dù tất cả biện pháp đều thất bại thì con vẫn còn một biện pháp cuối cùng, có lẽ sẽ làm người phải chịu khổ sở một chút, nhưng con tin biện pháp này nhất định sẽ thành công!” Tây Nhi khuyên bà, nếu không phải bất đắc dĩ…nàng sẽ không dùng biện pháp này, bởi vì… Nàng rụt rụt cổ, thấy có chút lạnh, nếu mà bị Đoan Tuấn Mạc Nhiên biết … Ô ha ha, cái mông nhỏ của nàng sẽ…!
“Tây Nhi, con không cần quan tâm chuyện của ta nũa, ta rất tốt, sẽ sống rất tốt, tâm ý của con ta hiểu rồi!” lời nói Liên Nhu vẫn nhẹ như vậy, bà cười gượng, nụ cười miễn cưỡng.
“Không, đêm nay con muốn ngủ với người, chỉ có như vậy, con mới yên tâm!” Thuận tiện nói cho bà biết cái kế hoạch vạn bất đắc dĩ kia luôn nha…
“Nhưng mà… Nếu làm theo lời con, Tuấn nhi sẽ khó chịu!” Vừa rồi bà thật là nghĩ quẩn trong lòng, nhưng sau khi nghe Tây Nhi nói xong, trong lòng của bàdễ chịu hơn rất nhiều, không cần quá nóng vội vào lúc này, chỉ là nếu làm theo lời Tây Nhi … Bà có thể tưởng tượng ra dáng vẻ áy náy của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
“Con nói rồi, không cần lo, chỉ mong nương thêm tự tin, coi như tới phút cuối, thái hoàng thái hậu phản đối, Đoan Tuấn Mạc Nhiên phản đối, mọi người cũng phản đối, con cũng nhất định sẽ đứng về phía nương!” Nàng kiên định nói, có lẽ cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên một chút giáo huấn cũng tốt, ai bảo hắn quá ngoan cố làm chi!
“Nhưng mà…” Như vậy có mạo hiểm quá hay không? Nếu như mà Đoan Tuấn Ninh Viễn…
“Chỗ hoàng thúc người cứ yên tâm đi, trong tim của thúc ấy vẫn còn yêu người, nếu mà thúc ấy thấy người làm nhiều chuyện như vậy mà thúc ấy vẫn còn không chút động lòng thì cái loại nam nhân như vậy cũng không đáng lưu luyến, nương, con sẽ giới thiệu cho người một người khác tốt hơn!” Tây Nhi lớn tiếng nói, tràn đầy hào khí vỗ vỗ vai Liên Nhu.
“Đứa nhỏ này nói hươu nói vượn!” Lời nói hùng hồn của Tây Nhi làm cho Liên Nhu thấy yên tâm hơn, hai người cùng nhau nằm ở trên giường, thổi tắt nến, thức trắng đêm tâm tình, ngay cả khi Lục Nhi tới, Tây Nhi cũng chỉ bảo nàng trở về bẩm báo lại với Đoan Tuấn Mạc Nhiên là đêm nay nàng muốn ngủ lại chỗ Liên Nhu!!!
Từ đó, mỗi đêm, Tây Nhi luân phiên qua lại giữa chỗ thái hoàng thái hậu và Liên Nhu, quan hệ ba người từ từ trở nên hòa hợp, cuối cùng không ngờ có một lần cả ba người cùng ngồi chung nói chuyện phiếm, nhưng thái hoàng thái hậu cũng không muốn đề cập đến vấn đề tái giá của Liên Nhu. Mấy ngày liên tiếp rồi không thấy mặt lão bà thân yêu, Đoan Tuấn Mạc Nhiên gấp đến độ giống như con kiến bò trên chảo nóng vậy, muốn cùng Tây Nhi nói vài câu nhưng ai đó nếu không phải mặt lạnh như tiền thì chính là phải đối diện với bóng lưng lạnh như băng.
“Lăng Tây Nhi!” Hùng hổ đứng ở trước mặt Tây Nhi, rốt cuộc qua giờ cơm trưa, Đoan Tuấn Mạc Nhiên hết kiên nhẫn ngăn cản nàng, bây giờ Tây Nhi dùng bữa không phải tại phòng thái hoàng thái hậu thì chính là tại trong phòng mẹ chồng làm cho hắn đến cả cơ hội cùng nàng dùng bữa nói chuyện cũng không có.
“Ahh? Là chàng à?” Nàng hơi nhướng mày, giống như không có việc gì vậy, dựa vào Lục Nhi nâng đỡ, chậm rãi ngồi ở trong đình, Lục Nhi hiểu chuyện, giúp nàng chèn thêm cái chăn bông.
“Ngươi lui xuống trước đi!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, Lục Nhi lập tức biết điều lui ra ngoài.
“Nàng nói đi, tại sao muốn trốn ta?” Hắn ai oán chu đôi môi hồng, đôi mắt to đen lúng liếng đáng thương nhìn chằm chằm nàng.
“Có sao? Chỉ là vì ta bận!” Tây Nhi không cho là đúng, hừ hừ, bây giờ thì biết ở một mình là như thế nào cô đơn rồi nha? Đồ con bất hiếu, chính mình ăn no rồi thì không thèm để ý tới mẫu thân rồi!
“Bận? Bận cái gì?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên tiến lên, gian xảo ôm Tây Nhi vào trong ngực. Tiên lễ hậu binh! Hừ hừ!
“Bận rộn cùng hai bà lão cô đơn nói chuyện phiếm nha, chàng cũng thấy đấy, Mộng Nhan vừa đi còn không thấy về, thái hoàng thái hậu không có ai nói chuyện phiếm, nương bởi vì bị chàng kích thích đến nay tinh thần vẫn không vui vẻ, ta bận lo trước lo sau hết cả thời gian rồi!” Nàng gỡ tay hắn ra, nói lý lẽ đầy khí thế hùng hồn.
“Nàng…” Tiểu nữ nhân này, đang quanh co lòng vòng trách cứ hắn sao?
“Ai nha, nương muốn ăn bánh ngọt, ta muốn đi lấy giúp nương!” Nàng đứng dậy, trước mắt cứ để cho hắn tự suy ngẫm, một mình một đoạn thời gian nữa mới nói tiếp.
“Lăng Tây Nhi!” Lại là một tiếng rống không kiên nhẫn nữa vang lên, hắn thở phì phì tiến lên, ôm Tây Nhi vào trong ngực, xem ra hắn đã quá mức sủng nàng rồi, không ngờ dám công khai cãi lời của hắn không nói đi, bây giờ còn mặc kệ hắn! Hắn là vương gia mà, mỗi người điều e sợ vương gia ác ma, khi nào thì thành kẻ bị người ta ghẻ lạnh như vậy chứ!!!
“Này, ban ngày ban mặt chàng muốn làm cái gì?” Tây Nhi giãy dụa, tay nhỏ bé gõ lên bờ vai của hắn, nhưng mà cứng quá nha, giống như đập vào thiết bản vậy.
“Trọng chấn phu cương!” Khí thế của hắn như núi đảo, thanh âm to dị thường, bất kể trong hoa viên có bao nhiêu người nhìn, hắn đã quyết định phải giáo huấn tiểu thê tử hư hỏng này của hắn một chút, để cho nàng biết, hắn vĩnh viễn là ông trời của nàng, cho dù nàng có là người ngoài hành tinh cũng đừng vọng tưởng chạy ra khỏi lòng bàn tay của vương gia ác ma này!
Vô Diệm Vương Phi Vô Diệm Vương Phi - Phong Vân tiểu yêu