Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 135 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 756 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:56:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 5: Anh Khóc
iúp tớ điều tra một chuyện, mấy ngày trước có xảy ra tai nạn xe cộ, một phụ nữ và một đứa trẻ, tên của cô ấy là Lạc Tuyết…” Đường Mặc Vũ nhắm hai mắt lại, tay đặt vào ngực, cho tới giờ anh vẫn không tin Lạc Tuyết đã chết, cho nên anh muốn điều tra, nhất định phải điều tra.
“ Được, cậu yên tâm, cho tớ một ngày, tớ sẽ điều tra hết, sử dụng quan hệ nhà cậu.” Thiệu Khải đứng yên, phủi quần áo mình, chỉ cần đừng phải là chuyện ngu ngốc là được, chỉ cần tra ra kết quả anh muốn.
Quá trình thế nào không quan trọng.
“ Đúng rồi.” Đột nhiên anh nhớ tới cái gì đó, để sát vào mặt Đường Mặc Vũ, sau đó nhìn vào mắt cậu ấy.
“ Mặc Vũ, tớ gặp một chuyện này, nghĩ cậu sẽ cười tớ,” Anh không ngừng đảo mắt: “ Tớ gặp một thằng nhóc, cực kì xấu, nhưng nó có ánh mắt giống y hệt cậu.”
“ Ừ.” Thiệu Khải không ngừng gật đầu: “ Càng nhìn càng giống, khi đó, tớ còn tưởng đó là cậu chuyển thế, khi đó cậu đang hôn mê, cũng không phải chết, chẳng thế thì, tớ còn tưởng, thằng đó là cậu cơ chứ!”
“ Cậu nói xem có phải rất buồn cười không?” Đường Mặc Vũ không cười, mà Thiệu Khải lại cười chỉ thấy răng không thấy con ngươi đâu, đúng là chuyện kì lạ, nhưng thằng nhóc kia có ánh mắt giống Đường Mặc Vũ, chỉ diện mạo kia, lại khiến người ta không chịu nổi, nếu Đường Mặc Vũ thật sự có khuôn mặt như thế, từ trước nay cậu ta theo đuổi sự hoàn mĩ, khả năng sẽ tự sát mất.
Đường Mặc Vũ mấp máy môi, chỉ lạnh nhạt nhìn Thiệu Khải: “ Thằng trẻ đó chính là tớ” Anh mở miệng, lời nói ra khiến Thiệu Khải sửng sốt.
Một giây, hai giây … sau ba giây. Trong phòng bệnh bỗn xuất hiện tiếng cười đáng sợ của Thiệu Khải, thậm chí cậu ấy còn cười ra nước mắt.
“ Mặc Vũ, cậu đừng đùa tớ kiểu này, người như cậu kể truyện cười chẳng thể cười nổi.”
Đường Mặc Vũ nhắm hai mắt lại, không muốn giải thích gì cả, quả nhiên, không ai tin chuyện này, ngay cả Thiệu Khải cũng vậy, chứ chưa nói đến người khác.
Thiệu Khải đi tới, trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ còn một mình anh, anh tự nghe tiếng hít thở của mình, đôi mắt kia đau đớn vô cùng.
“ Lạc Tuyết, Lạc Tuyết…” Anh không ngừng gọi cái tên này, khi đó, mỗi một khắc đều cảm thấy lòng đau như cắt. “ Lạc Tuyết, tôi đã về, chúng ta có thể sống sung sướng rồi, cô không cần đi nhặc rác nữa, không bị người khác bắt nạt, cô có thể ăn nhiều trứng gà, có quần áo đẹp mặc rồi.”
“ Lạc Tuyết, đừng đối xử tàn nhẫn với tôi như thế, cũng đừng tàn nhẫn với mình, cô đã khổ cả đời rồi, không được chết như vậy, cô vẫn còn Tiểu Vũ của cô mà, cô đã nói sẽ nuôi Tiểu Vũ cả đời cơ mà …”
Anh giương mắt lên, trên mặt có quá nhiều đau khổ, trái tim anh đau, người anh đau, miệng anh cũng đau…
“ Đường tiên sinh, cậu bình phục rất nhanh, sắp có thể xuất viện rồi.” Bác sĩ lật xem bệnh án, cười nói với Đường Mặc Vũ.
“Cảm ơn.” Đường Mặc Vũ gật đầu nhẹ, không phản ứng nhiều, mấy ngày nay bọn họ đã tiêm, đã uống thuốc, thân anh giống như mảnh gỗ không biết đau, không biết đắng, anh rất phối hợp, ở nơi này ai cũng phải phối hợp với họ, nhưng ánh mắt anh rõ ràng so với trước càng thêm u ám, cũng vô thần nhiều.
“ A… tốt, vẫn tỉnh, tớ không cần chờ, cậu biết tớ bận nhiều việc không?” Thiệu Khải đi đến, trong tay ôm một chồng văn kiện.
Đường Mặc Vũ giương khóe môi: “ Cậu lại đi tìm cô gái ở chỗ nào chứ gì!” Anh nói trúng tim đen khiến mặt Thiệu Khải có chút xấu hổ, đàn ông này cũng không thể không cần nói thẳng như vậy, cậu tìm cô gái cậu thích thôi, hơn nữa, cậu là phong lưu không phải hạ lưu, chưa bao giờ một chân giẫm 2 thuyền, đương nhiên cậu trải qua rất nhiều, càng thích, càng tăng thêm hấp dẫn của cậu.
“ Lấy ra đi.” Đường Mặc Vũ vươn tay ra, không muốn nghe chuyện tình yêu tình báo của cậu ta nữa.
“ Đồ quỷ, tớ vất vả như vậy mà cậu cũng không cho tớ một chén nước à?” Thiệu Khải nhăn mặt nhăn mày, không ngừng than thở.
“ Vị tiên sinh này, anh muốn uống nước sao? Để tôi rót nước cho anh.” Cô y tá trẻ tuổi liếc mắt nhìn Thiệu Khải một cái, tuy nói Đường Mặc Vũ tuấn tú thật nhưng thân phận rất cao nên ở chung không tốt.
“A, được … cảm ơn, cô y tá xinh đẹp.” Thiệu Khải nháy mắt đào hoa, vẻ mặt bảnh bao, mà mặt y tá đột nhiên đỏ lên.
Thiệu Khải tự an ủi mình, xem ra, anh đẹp trai không phải do anh sai, mà là xuất hiện để đám con gái mê muội là lỗi của anh, tốt nhất anh nên ở trong nhà không cần ra ngoài, nếu không thì không biết trên thế giới này có biết bao nhiêu trái tim vỡ nát mất.
Anh tự kỉ vô cùng.
“ Đưa cho tớ.” Đường Mặc Vũ vẫn lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm chồng tư liệu trong tay Thiệu Khải.
“ Đừng ác với mình như thế chứ, tớ cũng mệt mỏi một ngày rồi, cũng cần phải nghỉ ngơi.” Thiệu Khải lườm, nhưng anh vẫn trung thực đến cạnh Đường Mặc Vũ, đưa tài liệu cho cậu ấy.
Bạn bè nhiều năm như vậy, anh đã sớm nhìn ra tên này hơi tức giận, tuy mặt cậu ấy trông rất bình tĩnh nhưng không ai dám đảm bảo, ngay sao đó cậu ấy sẽ dùng phương pháp hẹp hòi anh đập anh.
“ Tớ điều tra ra, đây chính là người mà cậu nói.” Thiệu Khải ngồi xuống, giọng điệu vừa rồi giống thằng ngốc trở nên thông minh hơn, ngay cả cô y tá xinh đẹp đưa cho anh cốc nước, anh cũng chỉ lễ phép gật đầu, khiến cho trái tim cô y tá trẻ tuổi đó tan nát.
Đường Mặc Vũ cầm tài liệu trong tay, hồi lâu không có mở ra. Anh không dám nhìn, sợ nhìn thấy chuyện anh không thể chấp nhận, thậm chí bàn tay anh cũng run rẩy.
Sau đó, anh thở mạnh một hơi, mở trang thứ nhất ra, nhưng Thiệu Khải lại tiếp lấy.
“ Mặc Vũ, tớ không biết sao tự dưng cậu lại muốn điều tra những thứ này, nhưng, không cần xem đâu, rất đẫm máu đó.” Thiệu Khải khuyên, những thứ này nhìn sẽ khiến gặp ác mộng, ăn không ngon.
Nhưng Đường Mặc Vũ vẫn kéo tay anh ra, cẩn thận mở….
Trái tim của anh như bị cái gì đó véo ột cái, anh nhắm mắt lại, cả cơ thể đều run rẩy.
Bên trong là ảnh chụp, hiện trường tai nạn xe cộ, một cô gái toàn thân đẫm máu nằm ở đó, khi nhìn thấy hai mắt cô gái ấy nhắm lại, ngay cả lông mi cũng dính chút máu, bàn tay kia vươn ra cầm lấy cái gì đó, cực kì thương cảm…
Đường Mặc Vũ không thể tự lừa gạt mình, anh nhẹ nhàng chạm vào ảnh chụp, một giọt nước lớn chảy dưới khóe mắt xuống, rơi vào ảnh chụp.
Anh thương xót lạc tuyết, lúc đó cô ấy sẽ rất đau, chảy nhiều máu như vậy mà…. Còn tay cô ấy, muốn ôm chặt Tiểu Vũ của cô sao? Anh đóng tài liệu lại, không biết mình có nên xem tiếp hay không?
Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch - Hạ Nhiễm Tuyết