Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Tác giả: Song Tử
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 131 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 556 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:15:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 53.2
ạ Tuyết, không phải như em thấy đâu. - An Nhiên nhanh chóng buông Tú Anh ra, sau đó tiến về phía Hạ Tuyết muốn giải thích.
- Chị, chị đừng nói gì cả… chuyện này không liên quan đến em, em cũng không muốn nghe. - Hạ tuyết nói xong liền cúi xuống nhặt chậu hoa xương rồng nhỏ đã vở lên, không may gai xuơng rồng đâm vào tay mà bật máu.
Tú Anh muốn tiến tới cạnh Hạ Tuyết nhưng hiện tại anh biết rằng cô sẽ đẩy anh ra xa. Từ ngày Win đi, Hạ Tuyết luôn tránh mặt anh, không cho anh đến gần cô… có lẽ cô ấy nghĩ rằng vì chuyện của cô và anh mà Win phải bỏ đi… Tú Anh chỉ biết lặng lẽ đứng nhìn Hạ Tuyết từ xa mà âm thầm dõi theo cô.
- Em có sao không, nào chị đưa em lên nhà. - An Nhiên nắm lấy tay Hạ Tuyết mà thổi.
- Chỉ là vết thương nhỏ, em không sao… chúng ta đi thôi. - Hạ Tuyết khẽ nhìn sang phía Tú Anh, ánh mắt lướt qua như không rồi bước đi.
- Tú Anh, dù sao hôm nay cũng cảm ơn anh đã giúp tôi… tôi sẽ hậu tạ anh sau, tạm biệt. - An Nhiên nói xong liền đưa Hạ Tuyết lên nhà.
Tú Anh khẽ gật đầu sau đó quay đầu bỏ đi… thái độ của Hạ Tuyết vẫn không thay đổi, là cô đang nghĩ gì anh có thể hiểu chỉ là cô không nghe những gì anh nói… bầu trời xanh trong, những tia nắng chen vào kẽ lá rọi xuống hai bên đường, người đàn ông bước đi với bao nhiêu suy nghĩ.
***************
Hàn Thế Bảo mặc trên người bộ âu phục thẳng nếp tinh tuơm, nhìn anh rất phong độ và đúng với vị trí anh đang nắm giữ, có ai nhìn ra anh đã từng giết chết gia đình cô không? Kelly mở đổi mắt mình ra nhìn phía trước, ngắm nhìn anh đang chỉnh lại cavat trên cổ, từ trong guơng lớn ánh mắt anh liếc nhìn sang phía cô mà khẽ mỉm cười.
- Tạm thời em hãy ở lại nơi này, sau khi tan làm tôi sẽ về đây. - Anh chỉnh xong cavat trên cổ áo, sau đó quay đầu lại nói.
- Tại sao tôi phải ở cùng anh. - Kelly nhướn mày nói, cô chỉ cần biết về mối quan hệ đó... cũng không có ý định gặp lại anh.
- Vì em là phụ nữ của tôi. - Anh không nhìn cô, trên tay cầm giỏ sách màu đen. - Hẹn tối gặp lại... nếu em rãnh rỗi thì làm bữa tối cũng hay. Tôi rất thích đồ ăn mà em nấu.
Anh nói xong liền bước ra khỏi cửa phòng, cô khẽ tức giận vì sao anh lại luôn làm chủ mọi thứ không để cô có quyền quyết định. Cái gì mà phụ nữ của anh, cái gì mà nấu bữa tối... anh ta nói ra giống như cô chính là vợ anh ta vậy.
- Này, anh phải nói tôi biết chuyện bức hình kia. - cô hét lớn.
Anh khựng người lại, đôi chân dừng bước ngay trước cửa ra vào... sau đó lại khẽ nói một câu:" Vẫn câu nói cũ, xem thái độ của em có ngoan ngoãn hay không." Nói xong bỏ đi không để trong tai những lời lẽ khó nghe của cô, là cô đang mắng chửi tên đểu cán, đê tiện nhà anh.
Cô thay đổi trang phục thăm thú ngôi nhà mới này, Hàn gia xem ra rất giàu có khi có khá nhiều bất động sản như vậy. Căn nhà này rất rộng, phía sau lại có vườn hoa, sân bóng và hồ bơi không khác gì một căn biệt thự.
- Hàn phu nhân, mời cô dùng bữa. - Cô gái trẻ mặc bộ áo người làm đến nói.
- Hàn phu nhân. - Cô trợn mắt. - Là cô gọi tôi sao? - Nhìn xung quanh tìm kiếm xem cô gái kia gọi ai.
- Vâng ạ! Hàn tổng giám đã căn dặn phải chăm sóc phu nhân cẩn thận, ngài ấy nói rằng phu nhân rất ốm thật là kém hấp dẫn. - Cô người làm khúc khích cười.
Lửa giận trong lòng nổi lên, anh ta ăn cô cho xong lại chê bai cô trước mặt người khác. Thật quả nhiên là mất mặt Kelly này, cô chính là tự tin về bản thân mình nhất... vậy mà anh ta chê bai. Nhớ lần đó ngay cả khi cô hóa thân thành Kelly xấu xí, anh ta cũng muốn ăn... loại đó chính là loại ăn tạp.
Sau bữa ăn, cô ngồi trong xích đu phía ngoài hoa viên lặng lẽ nhìn về phía xa xa, đó chính là những cây dây leo hoa hồng nhiều mảu sắc bao quanh cửa ra vào khu khuôn viên thật đẹp. Cô tồn tại trên cõi đời này là để trả thù cho cha mẹ, đến cuối cùng vẫn không thể ra tay với kẻ thù nực cười hơn chính là yêu anh ta. Đến hiện tại chính là bị anh ta nhốt lại xem như người phụ nữ bên cạnh.
- Kelly, mày bị tình yêu làm mờ mắt rồi. - Cô khẽ lắc đầu. - Nhưng mà... vì sao mình luôn không tin rằng anh là người như vậy mặc dù chính anh đã xác nhận.
Cô khẽ thở dài, có lẽ vì cô dành tình cảm cho anh nhiều... lại nghĩ đến bức hình giữa mẹ cô và người nhà họ Hàn đó.
- Có khi nào Win là... em trai mình không? - Kelly chợt nghĩ tới rồi chợt rùng mình không dám tin vào những gì cô vừa nghĩa, đôi tay chắp lại mà cầu nguyện điều đó không phải là sự thật. Mẹ chính là nguơi cô tôn sùng nhất, là người phụ nữ tuyệt vời nhất trong mắt Kelly. Cô luôn muốn được giống như mẹ, lấy một người chồng tài ba hơn người sau đó sinh con. Mẹ đối với cô chính là người tốt nhất và gia đình cô là hạnh phúc nhất.
Anh ta nói chỉ cần làm anh ta hài lòng sao. Người ta có câu lấy lòng nam nhân dễ dàng nhất là qua đường bao tử, cô dùng mỹ nhân kế thất bại sẽ dùng đồ ăn mà dụ dỗ anh ta. Kelly khẽ cười sau đó vén tay áo mà bước vào bếp.
Hàn Thế Bảo ngồi trong phòng tổng giám đốc tại tập toàn The Win. Hiện tại Hoàng Thiên Phúc và Hoàng Thiên Ân đang ngồi trong phòng tổng giám đốc đối diện với anh với nét mặt không mấy nể mặt chủ gia.
- Hàn Thế Bảo, cậu phải thả Kelly ra. - Thiên Ân nói như hét.
- Tôi không có giữ Kelly. - Thế Bảo lắc đầu nói.
- Tôi nói cậu nghe Hàn tổng, tôi có bằng chứng cậu đang giữ Kelly và cô ấy đã từng được cậu mang đến bệnh viện. Tôi là người thân duy nhất của Kelly ở đây, tôi có trách nhiệm phải tìm ra con bé. - Hoàng Thiên Phúc lại nói. - Nếu cậu không giao người, tôi buộc phải nhở đến pháp luật xen vào, tôi bắt người trái phép cũng không phải nhẹ.
Hàn Thế Bảo khẽ cười nhếch lên, ánh mắt nhìn qua phía Thiên Ân lướt qua cười khẩy sau đó hướng qua phía Hoàng Thiên Phúc.
- Tôi không có giữ cô ấy, tùy các người muốn làm gì. - Hàn Thế Bảo nhìn qua đồng hồ trên tay. - Thật thứ lỗi, tôi có cuộc họp quan trọng... mời hai vị về cho.
Thiên Ân đứng lên tay nắm vào cổ áo của Thế Bảo khẽ gàng giọng:" Tao nhất định sẽ mang Kelly về."
- Hoàng thiếu gia, nếu anh còn cư xữ như vậy thì bảo vệ The Win tống anh ra khỏi đây trước. - Hàn Thế Bảo bình tĩnh không phản kháng.
Thiên Ân buông Hàn Thế Bảo ra, sau đó bọn họ rời đi. Hàn Thế Bảo tay chỉnh lại cổ áo, nhìn bọn họ đi tới trước cửa liền nói lớn.
- Hoàng Thiên Phúc không phải là ông đang đi tìm phần còn lại của bức bản đồ đó sao? - Thế Bảo nói tiếp. - Tôi chính là người giữ phần còn lại đây... ông cả đời cũng không tìm ra kho báu đó.
Gương mặt Hoàng Thiên Phúc từ đỏ chuyển sang trắng không đáp.
- Cha, bản đồ là sao? Kho báu là gì? - Thiên Ân không hiểu.
- Nó đúng lên là một bản chỉ dẫn đường đến kho báu do cha tôi và Phạm phu nhân đã cất công giấu đi. Cha của anh chính là vì tiền tài mà ra tay giết chết ba người bạn thân thiết của mình từ thời còn trêng giảng đường. - Hàn Thế Bảo khinh thường nói. - Thật may trước khi lâm chung, cha tôi đã trăn trối và hướng dẫn tôi cách đọc qua kí tự trên đó... kí tự mà chỉ có 4 người bạn thân thiết dịch được.
- Cha... không phải cha nói với con là vì mẹ sao?
Hoàng Thiên Phúc nhìn Thế Bảo bằng đôi mắt đầy lửa, bí mật này ông nghĩ chỉ một mỉnh ông biết nào ngờ lão già Hàn Thế Hùng lại mang đi kể cho thằng nhóc kia.
- Đừng nghe những gì cậu ta nói, là kế chia cắt cha con chúng ta. Lần đó là vì mẹ con ta không còn lựa chọn nào khác. - Hoàng Thiên Phúc nói xong liển bỏ đi.
Thiên Ân nhìn sang phía Hàn Thế Bảo, lần này là Thiên Ân rối bời không biết phải tin người nào.
- Cậu chắc chắn là đang nói sự thât. - Thiên Ân hỏi.
- Tùy anh. - Nói xong Hàn Thế Bảo đi ngang qua Thiên Ân khẽ nhếch miệng cười, nếu Hoàng Thiên Ân nghi ngờ Hoàng Thiên Phúc thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Hàn Thế Bảo cho xe vào trong căn nhà màu xanh nhạt, nơi mà cô gái anh yêu thuơng đang ở bên trong. Khi nghĩ về cô trong lòng anh có một chút thoải mái... mọi mệt mỏi đều tan biến hết. Chỉ là cô và anh hiện tại không phải là mối quan hệ như thế, anh đã hứa với cha rằng sẽ dùng sinh mạng này mà bảo vệ cho Win và con gái của Phạm phu nhân kia... anh còn yêu cô thì làm sao có thề nhìn thấy cô đau lòng.
Anh bước chân vào bên trong nhà, mùi thức ăn thơm ngon bay nồng trong nhà. Anh cảm thấy một chút ấm áp giống như một gia đình hạnh phúc... anh hằng ngày đi làm việc bên ngoài khi về nhà sẽ có một người vợ chuẩn bị sẵn đồ ăn... anh không cần cuộc sống giàu sang. Chỉ cần như vậy, anh thèm muốn có một gia đình thật sự.
- Xem ra em đang cố tình lấy lòng tôi sao? - Hàn Thế Bảo nhìn một bàn đầy đồ ăn mà nói.
Kelly chưa đánh trận đã bị lật bài thì khá ấm ức nhưng vẫn vờ tuơi cười:" Hàn tổng, anh đi làm về mệt mau ngồi xuống dùng bữa thôi. Toàn bộ là tôi nấu, anh có hài lòng không?"
- Đồ ăn này... có độc sao? - HÀn Thế Bảo trêu chọc.
Kelly đứng lên đi về phía anh... sau đó cầm lấy đũa trên tay anh gắp một miếng thịt đưa vào miệng mình... sau đó chỉ cắn môt nữa còn một nữa lãi đưa đến miệng anh. Hàn Thế Bảo cảm thấy hứng thú, cố tình cắn sâu vào bên trong để chạm phải môi cô.
- Em rất muốn biết sao? - Hàn Thế Bảo khẽ hỏi, guơng mặt anh và cô rất gần.
- Không thể nói cho tôi được sao? - Kelly mở to mắt mà hỏi, trong lòng có chút hy vọng.
- Cô sẽ không hối hận. - Hàn Thế Bảo nói.
Kelly gật gật đầu.
Hàn Thế Bảo buông đũa, đưa tay ôm lấy Kelly vào lòng mà nói khẽ:" Tôi không muốn nói, thật sự không muốn nói... Kelly, em có thể tin tưởng tôi không... cho tôi một ít thời gian tôi sẽ giải quyết mọi thứ sau đó sẽ nói tất cả sự thật cho em biết." - Giọng nói anh trầm buồn.
Là chuyện gì mà anh ta có vẻ đau buồn như vậy, phải chăng chính điều cô suy nghĩ là sự thật...
- Thế Bảo... nếu như vậy... hãy buông tôi ra. - Kelly khẽ đáp. - Tôi không muốn ở bên cạnh anh.
Hàn Thế Bảo có chút đau lòng... nhưng... hiện tại cô cũng không còn gặp nguy hiểm nữa vì Hoàng Thiên Phúc sẽ không dám bức dây động rừng và còn có cả Thiên Ân sẽ bảo vệ cô.
- Ừm... tôi sẽ để em đi. - Thế Bảo đáp.
Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta - Song Tử