Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Mai Tú Ân
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1287 / 2
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
ã có lệnh tấn công. Tấn nhỏm dậy trong hố cá nhân của mình để ra hiệu cho các chiến sĩ thuộc quyền chuẩn bị xung phong. Đây đã là đợt tấn công thứ tư của đơn vị anh lên cái đồn địch phía trên ngọn đồi. “Đã ba đợt tấn công trước thất bại rồi, và đợt này có chết cũng không thể thất bại được nữa”. Tấn nghiến răng nghĩ bụng và theo thói quen trước khi xung trận, anh kiểm tra lại khẩu súng ngắn của mình. Chỉ còn một viên đạn duy nhất, nằm trơ trọi trong hộp tiếp đạn. Không kịp quay trở lại chân đồi để lấy thêm đạn nữa rồi. Anh lầm lì đóng băng, lên đạn và vung cao khẩu súng.
Xung phong !
Tấn hét lên một tiếng dữ dội rồi nhảy ra khỏi hố cá nhân của mình để lao thẳng lên phía đồn địch. Những tiếng hô xung phong nối tiếp nhau của các chiến sĩ trong đơn vị anh khi họ cũng ào ào xông theo. Dãy hàng rào kẽm gai dày đặc, treo đầy mìn bẫy phía trước đồn địch đã bị nhóm xung kích của đơn vị anh phá tan trước đó, mở ra một con đường xông thẳng vào tận dãy lô cốt trung tâm, phía trên ngọn đồi.
Ngay lập tức, đạn pháo của địch bất ngờ bùng lên dữ dội. Những ánh lửa nháng lên soi rõ những hố bom, hố pháo nham nhở. Phía cao trên đỉnh đồi, nơi những lô cốt phòng ngự của địch quân sáng rực lên vì ánh lửa đạn liên thanh bắn vào đội hình xung kích của quân ta. Trên cao ánh sáng hỏa châu chói sáng treo bập bùng lơ lửng giữa bầu trời đêm.
“Hừm. Hỏa lực của địch như thế này thì bao giờ quân ta mới chiếm được đồn đây”. Tấn nghĩ bụng khi anh quay đầu nhìn lại phía sau, nơi các chiến sĩ trong đơn vị của anh đang lao lên. Trong ánh sáng chói lòa của đạn pháo và ánh sáng bập bùng của pháo sáng, Tấn sững người lại khi không nhìn thấy một chiến sĩ nào còn theo anh. Một vài thân hình nằm gục mặt xuống đất. Một thân người bất động vắt qua một đọan rào kẽm gai. Có cả mấy bóng người đang cắm đầu chạy ngược lại phía sau, nơi họ vừa xuất phát.
Chẳng suy nghĩ, Tấn nghiến răng lao lên phía trước. Anh vấp ngã, lồm cồm bò dậy, lao lên để rồi lại vấp ngã nữa. Có đến bốn năm họng súng máy từ các lô cốt trên cao đang khạc đạn vào đội hình xuất phát của đơn vị anh. Những vệt đạn lửa lừ lừ vạch sáng trời đêm, cùng những tiếng nổ inh tai nhức óc ầm vang lên xung quanh. Quan sát phía trước, anh nhìn thấy tầm đạn bắn cao hơn vị trí của anh đang nằm. Điều đó có nghĩa là anh đã lọt qúa sâu vào trong vị trí phòng thủ của địch, và đơn vị xung kích của anh có lẽ đang bị kẹt đâu đó bên ngòai hàng rào kẽm gai đầu tiên ở lưng chừng đồi.
Tấn nghiến răng chờ đợi cho lọat súng hướng về phía anh vừa dứt liền lao vọt lên. Vung cao khẩu súng ngắn, anh xông thẳng vào trong bóng đêm trước mặt.
“Xung phong ! Xung....”
Một ánh lửa bùng lên ngay trước mặt khiến thân hình anh bay bổng lên không và rơi tọt ngay xuống một cái hố sâu hoắm. Cú ngã đau điếng nhưng anh vẫn còn tỉnh táo. Anh vùng dậy ngay sau cú ngã trời giáng đó nhưng đột nhiên cả người đổ sụp xuống. Đau nhói ở ngay đùi trái khiến cho anh không thể đứng lên được. Ở dưới cái đáy hố lổn nhổn đất đá, anh mò mẫm tìm xem vết thương của mình. Chân trái của anh đã bị gãy và máu tuôn ra xối xả theo dọc đùi. Có lẽ một mảnh đạn pháo đã phạt sâu vào phía trên đầu gối khiến xương đùi anh vỡ vụn ra. Nghiến răng chịu đau, anh cởi dây nịt quần ra để quấn garo cầm máu. Nhìn cái chân mình gãy quặt về sau một cách kỳ dị, cùng với máu đang tuôn ra xối xả, anh biết mình đã bị một vết thương vô phương cứu chữa.
“Mẹ kiếp ! Thế là hết. Mình sẽ ngủm ở cái hố chết tiệt này”. Tấn bật lên một tiếng chửi thề và lần mò tìm kiếm khẩu súng ngắn vẫn còn trong tay anh với vòng dây quấn quanh cổ tay. Anh nắm chắc lấy nó và có một cảm giác yên tâm hơn. Khẩu súng này sẽ giúp anh ra đi thanh thản, không đau đớn. Trải qua bao chiến trận ác liệt, anh thấy nhiều đồng đội của mình đã bị đau đớn, hỏang lọan như thế nào khi phải đối diện với cái chết. “Thế là chỉ chốc lát nữa đây, mình sẽ phải chấm dứt bốn năm trời chinh chiến lẫy lừng của mình ở trong cái hố tối đen này. Nhưng thế cũng đã là thọ lắm rồi so với bao đồng đội đã ngã xuống trước anh. Chỉ hy vọng là đến lúc đó mình sẽ không phải đau đớn nhiều”. Anh tự nhủ và nhét khẩu súng ngắn vào người.
Anh đờ đẫn nhìn chung quanh và lờ mờ nhận thấy mình đang ở dưới một cái hố bom. Một hố rất sâu, cao vượt đầu người với thành đất nham nhở. “Hừm. Nếu quân ta chiếm được đồn thì họ sẽ rất khó khăn để tìm ra xác của mình”. Anh chửi thề một lần nữa và qùi dựa người lên cái chân lành thở dốc.
Đột nhiên anh có cảm giác khác lạ phía sau lưng. Quay phắt người lại, anh nhìn thấy một thân người nằm dựa vào thành hố đối diện, mắt mở thao láo nhìn anh.
Ánh sáng của hỏa châu soi rõ cho anh thấy kẻ đó. Một tên lính ngụy với bộ đồ nhảy dù loang lổ nằm dựa vào thành hố bom đang nhìn chòng chọc vào anh. Nhanh như chớp, Tấn rút phăng khẩu súng ngắn ra chĩa thẳng vào mặt tên lính và định siết cò. Nhưng anh chợt ngừng tay lại khi nhìn thấy ánh mắt long lanh kỳ lạ của tên lính nọ. Hắn vẫn nằm thản nhiên nhìn vào họng súng đang chĩa vào hắn với vẻ mặt câng câng thách thức, cứ như thể hắn đang mong cho khẩu súng trong tay anh khạc đạn vào mặt hắn vậy. Thậm chí anh còn thấy hắn gật đầu ra dấu như bảo anh hãy bóp cò đi. Hãy bắn hắn ngay đi...
Tấn ngạc nhiên dừng tay. Rồi anh thận trọng một tay tỳ khẩu súng ngắn vào giữa hai con mắt đang mở thố lố nhìn anh, tay kia lần mò trên người hắn. Ngay lập tức anh đụng phải vết thương trên ngực của tên lính nọ. Kinh nghiệm của một người lính dày dạn trận mạc như anh thì không cần phải suy đóan lâu, anh biết tên lính này đã bị thương rất nặng. Ngực hắn có lẽ đã bị một mảnh pháo găm vào khiến nó vỡ tóac ra. Anh có thể nhìn thấy những bong bóng máu của tên lính nọ đang phập phù sùi ra trên vết thương mở toang hóac trên ngực. Hắn đã mất rất nhiều máu và chỉ còn nước chờ chết. Điều hắn cần bây giờ không phải là cứu chữa nữa mà là một viên đạn ân huệ.
Tấn im lặng đưa nòng súng ra khỏi mặt hắn và thận trọng lùi lại để ngả mình dựa lưng vào thành hố đối diện. Làm như không biết đến sự có mặt của tên lính đang bị thương kia, anh nhét khẩu súng ngắn vào bao đeo bên hông, không quên mở hé bao súng để cho hắn thấy anh có thể rút ra bất cứ lúc nào. Thỉnh thỏang anh ngó chừng tên lính để biết hắn vẫn đang im lặng quan sát anh. Hắn nhìn anh thản nhiên bằng đối ánh mắt rất lạ. Một đôi mắt trống rỗng vô hồn. Anh ngồi đối diện với tên lính ngụy và lấy làm khó chịu khi ánh mắt của hắn cứ nhìn đau đáu mãi vào anh. Nó khiến anh phải dựa sát vào thành hố để kín đáo giấu mặt mình khỏi ánh sáng của những trái hỏa châu đang treo lơ lửng trên đầu. Vẫn cảnh giác với tên lính nọ, anh giỏng tai nghe ngóng tình hình của trận đánh vẫn đang diễn ra phía bên trên. Tiếng súng đã giảm nhiều khiến anh biết quân ta đã không còn tiến lên được đến nửa ngọn đồi, nơi anh đang chờ chết trong cái bẫy sâu hoắm này.
Đột nhiên tên lính ngụy lên tiếng. Giọng nói của hắn mạnh mẽ và khác hẳn với cái hình hài đẫm máu tả tơi của hắn:
- Mày còn chờ gì nữa?
- Chờ cái gì? Anh ngạc nhiên hỏi lại.
- Xì. Tên ngụy xì ra một tiếng khinh bỉ rồi nói: Cho tao về chầu trời bằng một viên đạn.
Anh nhìn hắn lạnh lùng nói:
- Chúng tao không bắn giết tù binh.
- Tao không phải là tù binh nên mày chỉ việc kê nòng súng vào đầu tao rồi bóp cò một cái. Thế là xong.
Cái giọng lạnh lùng, ngang ngược của hắn khiến anh không thèm trả lời. Anh cúi xuống loay hoay với cái dây lưng đang quấn chặt ngang đùi. Máu từ vết thương vẫn rỉ ra từ cái quần đã bị mảnh bom cắt tả tơi.
- Hay mày sợ tao hả thằng Vici? Giọng nói khó chịu của tên lính bị thương lại vang lên.
- Mày câm miệng đi. Anh gằn giọng nói và nghiến răng để siết chặt sợi dây lưng lại. Cơn đau đã thốn lên tận óc khiến anh phải gập cong cả người lại.
Tên lính kia vẫn không buông tha anh, hắn cao giọng như thách thức:
- Hừm ! Một thằng Việt cộng chết nhát. Đến việc bắn một phát vào kẻ thù mà cũng không dám làm. Nếu là tao thì tao sẽ cho mày cả một băng đạn. Tao đã từng làm thế với rất nhiều thằng Việt Cộng như mày rồi. Hà hà, nói theo kiểu của chúng mày thì tao là một kẻ có nhiều nợ máu với nhân dân đấy.
- Mẹ kiếp mày thằng Ngụy. Cái giọng đểu giả của hắn khiến cho anh sôi máu quát lớn lên. Anh muốn chửi thêm mấy câu nữa nhưng cơn đau khiến cho anh không thể mở mồm ra được.
- Mẹ kiếp mày thằng Việt Cộng. Tên lính kia cũng không vừa lên tiếng chửi lại. Hắn nhìn anh chế riễu với nụ cười méo xệch cả miệng.
Đã mấy lần anh định rút khẩu súng ngắn của mình ra để đập nát bộ mặt đầy máu của tên lính kia, hoặc kê nòng súng vào giữa hai con mắt trâng tráo của nó và siết cò. Nhưng rồi anh tặc lưỡi bỏ qua. Không cần phải phí sức, phí đạn với một thằng sắp chết.
Dưới ánh sáng của những trái pháo sáng treo lơ lửng trên đầu, anh kiểm tra lại vết thương nơi đùi. Mắt anh hoa lên vì đã mất qúa nhiều máu. Cái dây lưng quấn nhiều vòng và siết chặt phía trên vết thương nhưng máu vẫn tiếp tục chảy ri rỉ dọc theo cái chân bị thương đã bắt đầu mất hết cảm giác. Anh nghiến răng siết chặt hơn nữa.
Tên lính ngụy nhìn anh loay hoay từ nãy đến giờ bỗng lên tiếng, giọng dịu đi:
- Mày đừng siết chặt dây garo qúa. Chỉ cần siết vừa đủ thôi chứ mày cứ siết chặt như thế chỉ khiến cho máu ứ lại và càng chảy ra nhiều hơn.
- Câm mồm đi. Tao đã là người lính dày dạn trận mạc rồi nên không cần ai chỉ dạy cả. Nhất là từ một thằng lính ngụy như mày.
- Ha, ha. Tao là sĩ quan chứ không phải là lính. Và tao cũng đánh trận nhiều đủ để biết được mày sẽ không qua khỏi vì vết thương này đâu.
Anh ngước lên nhìn tên lính và bây giờ mới nhìn thấy một bông mai thấm máu trên cổ áo hắn. Im lặng anh nới lỏng sợi dây nịt. Chỉ một lát sau, máu đã không còn chảy ra nhiều như trước nữa và cơn đau cũng đã dịu đi. Anh ngước nhìn tên lính và lại bắt gặp ánh mắt như diễu cợt của hắn đang nhìn anh.
Tấn im lặng ngả mình vào thành hố. Mắt nhắm nghiền, anh giỏng tai lên nghe ngóng tình hình phía trên hố bom. Tiếng súng đã ngưng và không gian chung quanh đang yên tĩnh một cách lạ kỳ. Có vẻ như cuộc tiến công lần thứ tư của đơn vị anh vào cái đồn ở trên đỉnh đồi này đã thất bại. Không biết từ giờ tới sáng quân ta có còn tấn công nữa không và anh có còn sống được tới khi đó không...
Đột nhiên tên sĩ quan bị thương lại lên tiếng:
- Này thằng lính Vici. Mày xem giùm vết thương của tao được không? Coi xem tao có thể bất ngờ vùng dậy cho mày về chầu trời trước tao không. Vì tao không thể cúi xuống để nhìn vào tận trong lồng ngực của mình được.
- Thứ nhất tao là sĩ quan chứ không phải là lính. Thứ hai là mày sẽ không qua được đêm nay đâu.
- Té ra mày cũng là sĩ quan. Mày đã nói đúng. Tao biết là tao sẽ không thể qua khỏi đêm nay đâu. Khi những vết tím đen quanh vết thương này của tao chạy lên tới tim tao thì thế là xong. Tao sẽ về với Chúa.
Tấn im lặng ngó lơ lên miệng hố bom. Những trái hỏa châu treo lơ lửng tỏa ánh sáng chói chang làm mờ đi bầu trời đêm cùng những ngôi sao mờ nhạt. Tiếng súng nổ râm ran như vọng lại như từ một nơi đâu xa xôi lắm.
Một cơn đau khủng khiếp nơi đùi trái khiến cho anh phải nghiến răng lại để chịu đựng. Anh cố đưa khuôn mặt đang nhăn lại vì đau đớn khuất sau bóng tối của hố bom, nhưng tên sĩ quan đã nhìn thấy. Hắn lên tiếng giọng khó chịu:
- Vết thương của mày giống tao ở chỗ là đều không thể cứu chữa được nữa. Mày đã bị mảnh đạn phạt ngang đùi làm đứt động mạch chủ khiến cho máu mày phun ra như một cái vòi nước. Và khi nó phun hết nước thì thế là xong. Mày sẽ theo tao về chầu ông bà.
Anh biết tên sĩ quan đối phương đã nói đúng về vết thương của mình. Cho dù được cấp cứu, được tiếp máu kịp thời thì cũng khó mà qua khỏi được. Mà việc cấp cứu của quân ta lúc này thì... Anh im lặng nghiến răng lại.
Tên kia lại lên tiếng:
- Vết thương đó sẽ hành hạ mày và khiến cho mày sẽ đau đớn nhiều trước khi ngủm đấy.
- Mặc xác tao. Anh phát cáu gắt lên.
- Nếu mày không muốn đau đớn thì hãy lấy cái túi y tế trong ba lô kia của tao. Trong đó có moọc phin tiêm để giảm đau đấy.
Tấn đưa cặp mắt nghi ngờ nhìn đăm đăm vào tên sĩ quan ngụy. Hắn vẫn nằm im, ánh mắt vô hồn đóng đinh ở đâu đó phía trên đầu anh. Anh cắn chặt răng quay mặt đi, nhưng cơn đau bất chợt kéo đến dữ dội khiến anh co dúm cả người lại.
- Túi y tế trong ba lô trước mặt mày đó. Tên sĩ quan lại lên tiếng.
Anh lập cập cầm lấy ba lô và mở túi ra. Theo sự hướng dẫn của hắn, anh lấy ra một cái hộp gồm có nhiều ống tiêm nhỏ xíu. Cầm lấy một ống và mở nắp, anh tần ngần chưa đâm kim ngay vào miệng vết thương ở đùi anh như hắn đã chỉ. Tên sĩ quan nhếch mép cười với nụ cười méo xệch:
- Mày đừng lo. Đấy là thuốc giảm đau chứ không phải là thuốc độc đâu.
- Tao biết. Nhưng tại sao mày không dùng.
- Mày không thấy là đôi tay của tao đâu có còn sử dụng được nữa. Nếu mày muốn giúp tao thì hãy phóng cho tao mấy ống vào vết thương nơi ngực tao. Rồi mày sẽ tự làm cho mày. Thuốc này sẽ khiến cho cả mày vào tao đỡ đau nhiều trước khi về với thế giới bên kia đấy.
Anh vội vàng làm làm theo. Giây lát cơn xé da xé thịt nơi đùi anh đã dịu đi. Nằm ngả mình thỏai mái dựa lưng vào thành hố, anh nhìn sang tên sĩ quan. Đôi mắt của hắn đã lấy lại chút vẻ linh họat, với chút thần sắc hiện lên trên khuôn mặt vốn tái mét trước đó. Anh muốn nói một câu gì đó để cám ơn nhưng lại thôi. Dù gì thì đó cũng là kẻ thù của anh, và cả hai cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Thấy anh loay hoay người để gượng dậy nghe ngóng tình hình chiến sự phía bên trên, tên sĩ quan lên tiếng:
- Phía bên mày chưa tiến công đâu. Nhìn vào ánh mắt ngạc nhiên của anh hắn nói tiếp: Tao có thể đóan ra việc đó qua việc đại bác phía bên tao không nã vào chúng mày lúc này. Chúng mày đã tấn công suốt từ sáng đến giờ rồi đều thất bại. Nếu cứ tiếp tục tấn công như thế nữa thì sẽ thất bại nữa.
Anh trề môi xì một tiếng rõ lớn, rồi khinh bỉ nói:
- Mày thì biết qúai gì về phía bên tao. Mày làm sao có thể hiểu nổi sức mạnh của chiến tranh nhân dân.
- Tao không biết về chiến tranh nhân dân của chúng mày nhưng tao biết nếu chúng mày cứ hò la xung phong, rồi xông lên ào ạt theo kiểu biển người như thế thì chắc chắn sẽ thất bại. Bên tao cứ chờ cho cả bọn chúng mày leo đến khỏang lưng chừng đồi là cho đại bác phơ cấp tập xuống. Thế là xong.
Qủa là anh có nghĩ đến điều này sau đợt tấn công thứ hai bị thất bại. Địa hình ngọn đồi không dốc, nhưng lổm chổm đầy chướng ngại vật làm cho tốc độ tấn công giảm đi rất nhiều. Và từ các ngọn đồi cao hơn ở chung quanh, bọn Ngụy sẽ chỉ điểm cho pháo binh của chúng nã chính xác vào đội hình xung kích của quân ta. Anh đã đề nghị với đại đội trưởng Tư Chung cho bố trí từng nhóm ba người bí mật tiến dần lên, nhưng anh ấy không đồng ý. Đại đội trưởng vẫn ra lệnh tấn công như trước và chính anh ấy đã ngã xuống trong đợt tấn công dũng mãnh lần thứ ba. Và cũng là đợt thứ ba thất bại. Xác của anh ấy còn nằm đâu đó trên ngọn đồi này.
Tên sĩ quan thấy anh lắng nghe liền nói tiếp, giọng sôi nổi hơn:
- Nếu tao là sĩ quan chỉ huy của bọn mày, tao sẽ cho từng nhóm nhỏ tiến dần lên. Không phải hô xung phong ồn ào làm gì mà cứ im lặng bí mật tới được các hàng rào kẽm gai cuối cùng, sát với giao thông hào của đồn. Lúc đó thì hỏa lực bom pháo của chúng tao sẽ rất khó khăn để oanh kích vì địch quân đã ở sát qúa rồi. Đến lúc đó thì mới xung phong tổng lực vào đồn một cái. Thế là xong.
Thấy tên sĩ quan nói như thể hắn đọc được suy nghĩ của mình khiến anh khó chịu. Bực bội anh lên tiếng:
- Kiểu gì thì đến sáng mai bọn tao cũng làm chủ cái đồn này.
- Không đâu. Nếu chúng mày không đổi lối đánh thì đêm nay chúng mày vẫn ăn đạn quanh quẩn ở dưới chân đồi.
- Được, mày cứ chờ coi.
Tên sĩ quan bật cười khùng khục:
- Tao thì chờ thế đếch nào được. Chẳng phải mày đã bảo tao sẽ không qua khỏi đêm nay là gì.
Anh ngó nhìn hắn. Quả thật là hắn không thể sống để chờ coi đêm nay quân ta có chiếm được ngọn đồi không. Anh cũng vậy. Anh cũng không thể sống để chờ đến sáng mai lúc quân ta chiếm được đồn. Nhưng chắc chắn là anh sẽ chờ đợi lâu hơn cái thằng sĩ quan ngụy trâng tráo nọ. Chắc chắn anh sẽ thấy được cái chết đến với hắn, còn hắn thì không thể nào thấy được anh sẽ chết như thế nào. Nghĩ tới điều đó khiến anh đỡ bực tức hơn. Anh mỉm cười hỏi hắn:
- Mày bao nhiêu tuổi.
- 26. Còn mày?
- 25. Anh trả lời và tự phong thêm cho mình 2 tuổi.
- Mày có vợ chưa?
- Tao mới có vợ chưa cưới. Thế còn mày.
- Rồi. Tên sĩ quan trả lời giọng nói đột nhiên mất đi cái vẻ khinh khỉnh từ đầu tới giờ. Hắn như nấc lên khi nói tiếp. Tao đã có một đứa con gái. Nó dễ thương lắm.
Anh nhìn vẻ mặt xúc động của tên sĩ quan và thấy tội nghiệp cho hắn. Anh rất muốn nắm lấy bàn tay đang để ngay đơ bất động trên người tên sĩ quan để làm một cử chỉ an ủi nào đó nhưng ngần ngại nên thôi. Bỗng tên sĩ quan thều thào nói:
- Mày hãy giúp tao mở túi áo ngực trái của tao ra. Lấy cái bóp và tao sẽ cho mày nhìn thấy hình vợ con của tao.
Anh nhanh nhẩu làm theo lời hắn. Có một tấm hình chụp một cô gái rất đẹp, ngây thơ trong bộ áo dài học sinh. Một tấm khác chụp một cặp vợ chồng mà người vợ cũng là cô gái đó, ngồi bên cạnh chính viên sĩ quan đang nằm chờ chết kia, nhưng trong hình hắn trông oai vệ với bộ đồ lễ phục sĩ quan với dây tua và huy chương sáng chóe. Có một đứa bé gái nhỏ xíu, ngồi dưới chân họ. Tên sĩ quan lên tiếng, giọng yếu ớt:
- Mày đặt tấm hình vợ con tao vào bàn tay phải tao, cánh tay còn cục cựa được để cho tao ngắm nhìn họ.
Anh làm theo và nhìn hắn. Đôi mắt hắn đờ đẫn khi nhìn ngắm tấm hình. Thỉnh thỏang ánh chớp lửa của đạn pháo bùng lên khiến cho anh thấy rõ mắt hắn hơi ươn ướt. Hắn nói khi nhìn tấm hình đăm đăm:
- Vợ tao chắc sẽ buồn lắm. Cô ấy mới lấy tao ba năm nay và sẽ trở thành góa phụ khi mới ngòai hai mươi tuổi.
Rồi ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm trên miệng hố, hắn nhếch mép nói vẻ giễu cợt:
- Này Vici, tao sắp chết nhưng tao chỉ nghĩ đến cảnh tượng cô ấy sẽ khóc đến chết đi sống lại trong tang lễ của tao. Tao vốn là thằng mê văn chương trước khi nhập ngũ nên hay tưởng tượng lắm. Tao như thấy rõ mồn một cảnh vợ con tao trong bộ đồ xô trắng phủ phục trên huyệt mộ. Hai hàng lính danh dự oai nghiêm trong bộ lễ phục trắng tinh đang đứng chào cỗ xe chở quan tài phủ lá cờ ba sọc...Tang lễ rất long trọng. Tao nhớ lại đó là tang lễ của một người bạn thân mà tao đã tham dự. Có điều bây giờ người chết lại chính là tao.
Anh im lặng ngồi nghe tên sĩ quan đang nói những lời như mê sảng. Anh đã ngồi sát vai với hắn kể từ lúc anh lấy giúp hắn tấm hình. Cũng từ đó anh không trở lại góc ngồi ở phía đối diện nữa.
Trong lúc anh tưởng hắn đã chìm vào cơn mê thì bỗng nhiên hắn lại lên tiếng, giọng tỉnh queo:
- Những thằng lính như tao và mày, ở bên này hay bên kia trận tuyến thì đều cảm thấy lạnh lẽo cô đơn khi sắp chết lắm. Nếu mày thấy rõ được cảnh tượng người ta đang long trọng truy điệu mình như những người hùng trận vong thì mày sẽ cảm thấy ấm lòng hơn.
Anh đã an táng cho qúa nhiều đồng đội ngã xuống trong những trận đánh. Đó là những buổi lễ đơn giản và trang nghiêm. Khi khói súng của trận công đồn còn chưa tan hẳn thì bọn anh đã phải mau chóng đào các hố để chôn cất cho các đồng đội mà thi hài của họ còn chưa kịp lạnh. Những người lính mặt sạm khói súng, đứng nghiêm mình ngay tại nơi mới trước đó còn là bãi chiến trường để chào vĩnh biệt đồng đội. Họ để đầu trần, im lặng cúi đầu mặc niệm cho đến khi ai đó bắn ba phát súng vĩnh biệt. Để rồi ngay sau đó họ phải mau chóng hành quân ngay để tránh máy bay địch. Đó là những buổi lễ đơn giản và đầy cảm xúc khi âm vang của chiến trận còn sôi sục trong huyết quản của bọn anh. Nhưng còn đám tang của chính mình thì qủa là anh chưa nghĩ đến bao giờ.
Chất Mooc phin đã khiến cho tên sĩ quan tỉnh táo hơn khi hắn vẫn nói thao thao:
- Mày biết bọn tao gọi những thằng lính bị một vết thương chí mạng nhưng chưa chết ngay mà còn sống dai dẳng thêm một ít thời gian nữa là gì không? Là những thằng bị Trời đầy. Kẻ đó không may mắn để có được một cái chết thật nhanh, mà vẫn còn tỉnh táo để nhìn thấy cái chết đang chậm chạp đến với mình. Kẻ đó vẫn còn sống thêm chút thời gian nữa để chịu những cơn đau đớn khủng khiếp có thể giết chết mình đến hai lần. Kẻ đó còn sống để thấy ruột gan mình đổ lòng thòng ra ngòai, hoặc thấy tay chân mình gãy rời ra khỏi cơ thể. Tao chính là một kẻ bị Trời đầy đây với cái ngày xúi quẩy tận mạng này. Tao dẫn đơn vị lên tiếp cứu cho cái tiền đồn khốn nạn này khi nó không đáng được cứu. Tao đã xông ra ngòai hầm cá nhân vào đúng lúc pháo của chúng mày nổ lẹt đẹt vài trái để nhận ngay một miểng đạn vào ngực và rơi vào đây mà không có lấy một khẩu súng để tự giải thóat. Tao còn xui tận mạng khi không có cả đến một phát đạn ân huệ của mày.
Hắn nói bằng cái giọng đều đều thản nhiên. Đột nhiên anh cảm thấy thương xót cho cái kẻ sắp chết kia. Đằng sau vẻ ngang ngược bất cần đời là một con người mềm yếu và suy sụp lắm rồi. Anh lên tiếng cốt chỉ để an ủi hắn:
- Mày đừng bi quan qúa như thế. Nếu được cấp cứu thì mày sẽ được cứu sống. Vết thương của mày....
- Thôi đi. Tên sĩ quan nhếch mép cười cắt ngang lời anh. Tao không phải là một thằng tay mơ để cho mày phải thương xót. Tao biết vết thương của mình chứ? Ngay cả bây giờ tao đang nằm trong quân y viện Cộng Hòa ở Sài Gòn thì cũng ngủm chắc. Vết thương của tao trông phía trước trông vậy chứ nó phá tóac ra đằng sau và làm cho xương gãy lung tung cả. Tao thấy mình như đang nằm trên cái bàn chông gồm tòan xương sườn của tao đây.
Hắn nhếch mép mỉm cười và nhìn vũng máu đông đặc quanh chỗ hắn đang nằm. Vui vẻ hẳn lên hắn nói:
- Mẹ kiếp ! Nhìn thấy máu của hai thằng bị trời đầy như tao và mày chảy đầy trong cái hố bom này, nhiều tới mức có thể nấu chín cả hai thằng, tao bỗng nhớ đến những ngày còn nhỏ của mình qúa. Tao chỉ bị đứt tay, chảy có một giọt máu thôi mà mẹ tao đã cuống cả lên. Không hiểu nếu mẹ tao thấy cảnh này thì thế nào nhỉ?
“Phải. Mẹ mình cũng vậy” Tấn nghĩ bụng. Anh nhớ khi anh còn bé, mẹ anh đã khóc nhiều như thế nào khi nhìn thấy vài giọt máu của anh chảy ra từ một vết thương ở chân do gai nhọn cào sước trong một lần leo rào. May mà mẹ anh không nhìn thấy cảnh máu ở cái chân gãy của anh đã tuôn ra và đông đặc khiến cho cái quần lính căng phồng lên như lúc này. Mặc dù có tiêm thuốc giảm đau nhưng nó vẫn khiến cho anh càng lúc càng thấy đau trở lại.
- Nếu mày thấy đau qúa thì tiêm thêm một mũi moọc phin nữa đi. Và tiêm cả cho tao nữa. Tên sĩ quan lên tiếng.
Anh làm theo rất nhanh. Cơn đau dịu đi khiến anh có thể nằm ngửa ra để nhìn lên bầu trời đêm phía trên hố bom. Aùnh hỏa châu đã tắt nên anh có thể nhìn thấy bầu trời đêm lung linh đầy sao. Dựa thế nằm cho thỏai mái anh lơ mơ lên tiếng:
- Cái hố bom này sâu qúa nên người ta sẽ khó khăn lắm để lấy xác của tao với mày lên đấy.
Tên sĩ quan nhìn anh nói:
- Ừ đúng vậy. Tao rất mong muốn được đưa xác của mình về Sài Gòn với gia đình. Người ta nói nếu hình hài mình nằm đâu sau khi chết thì oan hồn của mình cũng luẩn quẩn ở đó. Mà tao thì sợ phải bơ vơ nơi rừng núi này lắm.
Anh nói như để an ủi hắn:
- Mày đừng lo, rồi người ta sẽ đưa xác mày về nhà.
- Làm thế đếch nào biết được điều đó khi mà bên mày và bên tao cứ giằng co mãi cái tiền đồn chết tiệt này. Nếu bên Cộng Sản chúng mày chiếm được đồn thì có lẽ tao phải gửi xác ở đây lâu lắm. Nhưng chắc là bên tao sẽ giữ được...
- Không đâu. Chắc chắn là bên tao sẽ chiếm được đồn trước khi trời sáng. Anh nói mà chẳng còn khái niệm gì trong đầu.
Trận đánh phía trên yên lặng như đang tạm nghỉ. Thậm chí tiếng pháo nổ cầm canh cũng không còn lên tiếng nữa. Anh có thể nghe thấy tiếng dế đêm kêu ra rả ở phía trên hố bom.
Giọng tên sĩ quan lại vang lên:
- Bây giờ với tao và mày thì thắng thua còn ý nghĩ gì nữa khi ngày mai cả hai sẽ trở thành hai hồn ma nơi chốn rừng núi này. Tao mong muốn bên tao giữ được cái tiền đồn này chỉ vì có như vậy thì người ta mới đưa xác tao về nhà được. Và tao sẽ được chôn cất với chính thân xác của mình chứ không phải chỉ là một cái hòm rỗng tuyếch. Tao đã chứng kiến rất nhiều đám tang đồng ngũ của mình với những cái hòm rỗng đó nên tao thấy sợ lắm. Khi người ta làm lễ an táng cho mình bằng một cái hòm rỗng thì như vậy có nghĩa là thân thể mình đã bị vùi lấp ở cái vùng rừng sâu núi thẳm nào rồi. Lúc đó những con giòi con kiến sẽ đục thân xác tao ra từng miếng một trong khi cha mẹ vợ con tao khóc lóc vật vã chỉ để ôm lấy cái hòm gỗ rỗng phủ lá cờ đó. Tao sợ linh hồn mình không được siêu thóat mà cứ lang thang trong những vùng đất khỉ ho cò gáy này....
Tên sĩ quan ngừng lại khi thấy anh mỉm cười. Hắn lên tiếng hỏi anh:
- Thế còn mày thì sao hả Vici, mày có sợ linh hồn mày sẽ phải bơ vơ....
Anh nói dứt khoát:
- Không ! Với tao chết là hết. Mà mày cũng như tao thôi, chết đi thì chẳng còn gì ngòai cái thân xác sẽ thối rữa ra. Và những con giòi, con kiến sẽ ung dung đục cái xác đó ra từng miếng, dù mày có được chôn ở đây hay ở quê nhà.
Tên sĩ quan im lặng giây lát rồi lên tiếng, giọng như từ một cõi xa xăm vọng về:
- Tao biết thế nhưng tao vẫn thích được đưa thi hài tao về với gia đình hơn. Tao thích tưởng tượng buổi lễ truy điệu của mình giống như một như một bài thơ đã viết. Ở trong đám tang đó, cha mẹ già sẽ khóc cho người con trẻ chết trận của mình như: “lá vàng khóc hận lá xanh rời cành”. Còn người vợ trẻ thì khóc người chồng vừa ngã xuống: “khi mùi ái ân còn vương trên tóc rối”.
Tên sĩ quan bật cười khóai trá. Người hắn rung lên trong tiếng cười khùng khục.
Không chịu thua, Tấn lơ mơ cố nhớ đến một bài thơ tương tự và lên tiếng:
- Bên tao cũng có một bài thơ nói về cái chết của một người Cách Mạng nhẹ nhàng như một giấc ngủ. Rồi anh lào thào đọc: “Như anh nông dân ôm cày nằm giữa ruộng. Ngủ thiếp đi giữa giấc mộng trưa hè”.
Tên sĩ quan nói:
- Một câu thơ rất hay. Tao ao ước cũng được ngủ thiếp đi như thế đấy. Này Vixi. Mày hãy tiêm cho tao và cho cả mày một mũi moọc phin nữa đi. Tao muốn hưng phấn hơn để đi gặp lão Thần Chết.
Anh ngồi dậy cầm ống thuốc lên rồi tần ngần. Săm xoi đọc hàng chữ tiếng Anh ghi trên ống thuốc anh nói với tên sĩ quan:
- Tao không cần. Và mày cũng không nên chích nhiều moọc phin qúa. Đây là chất gây nghiện và có hại...Nó sẽ...
Anh chợt khựng lại khi nhìn thấy nụ cười chế riễu của tên sĩ quan đang nhìn anh. Rồi hắn bật cười hô hố. Ngẩn người đi giây lát vì sự vô lý của mình, anh cũng bật cười theo. Cả hai cùng cười ngặt nghẽo, gập cả người lại mà cười mãi cho đến khi tên sĩ quan phải kêu lên một tiếng. Máu trào ra khỏi miệng hắn khiến hắn phải dựa lưng vào thành đất hố bom thở hổn hển, trên mắt vẫn còn long lanh. Anh vội tiêm cho hắn và cho cả anh một mũi thuốc, không khỏi ngượng ngùng khi nhìn thấy ánh mắt riễu cợt của hắn khi nhìn anh. Giây lát thuốc ngấm làm đôi mắt của hắn mờ đi. Hắn lên tiếng gọi anh, giọng nhừa nhựa:
- Này Vici. Những thằng trẻ tuổi như tao với mày khi sắp chết thường hay có nhiều điều tiếc nuối lắm. Tao chỉ có một điều thôi và giờ thì nó cứ ám ảnh tao mãi. Mày có muốn nghe không?
Không đợi anh trả lời, hắn lên tiếng giọng như nấc lên:
- Số là trước đây mấy ngày, khi tao hết phép về thăm gia đình. Xe jeep đang bóp kèn giục tao lên đường vậy mà con bé con gái tao, cái đứa bé xinh xắn trong tấm hình đó cứ mè nheo đòi đi theo tao. Nó cứ bám chặt lấy chân tao rồi ngọng nghịu nói: “Cho con đi wính nhau với”. Chả là tao rất thương con bé mà, trong những ngày phép ở nhà, tao chuyên làm ngựa cho nó cỡi đi đánh trận. Vợ tao và tao nói mãi mà nó cứ đeo dính lấy người tao. Tức mình tao cho nó một bạt tai. Nó khóc, bỏ chạy vào nhà. Núp sau chân mẹ nó, con bé nhìn tao với đôi mắt mở to đầy nước mắt. Trời ơi, Giờ này tao thấy ân hận qúa vì tao chưa từng đánh con bé bao giờ. Tao đã định lần về phép sau sẽ xin nó tha lỗi cho. Nhưng giờ đây thì đã quá muộn rồi. Tao biết chắc rằng dù bao năm nữa, mỗi năm cứ đến ngày giỗ tao thì con bé sẽ cầm nén nhang sì sụp khấn vái trước bàn thờ của tao nhưng trong lòng nó thét lên rằng:”Ông đã đánh tôi. Ông đã đánh tôi”. Tao có thể thấy được đôi mắt căm hờn của nó mở to ra nhìn tao lúc đó. Phải. Tao đã đánh nó. Tao đã đánh nó bằng bàn tay này...
Tên sĩ quan nấc lên và cố cục cựa bàn tay bết máu đông và nói tiếp:
- Bây giờ khi sắp chết rồi thì nỗi ân hận đó cứ dày vò tao mãi. Ôi, phải chi tao đừng có đánh con bé xinh đẹp đó thì giờ đây tao yên lòng nhắm mắt mà chẳng còn tiếc nuối điều chi nữa. Ôi, nó mới có ba tuổi. Ba tuổi thôi Vici ơi...
Những giọt nước mắt giàn dụa trên khuôn mặt đầy bùn máu, trông hắn thật thảm hại khiến anh phải ôm ngang vai hắn và nhẹ nhàng vỗ về hắn.
- Mày đừng nghĩ ngợi xa xôi quá. Khi con mày lớn lên, nó sẽ chẳng còn nhớ gì đến lỗi lầm của một người cha đã không còn trên cõi đời này nữa đâu.
- Tao cũng mong vậy. Tên sĩ quan đã qua cơn xúc động và giờ thì đang nhìn anh dò hỏi. Đột nhiên hắn lên tiếng: Thế còn mày thì sao? Lúc này thì mày tiếc nuối điều gì nhất?
Anh im lặng không trả lời, nhưng anh biết mình đã tiếc nuối điều gì khi chẳng còn sống được bao lâu nữa. Lúng túng anh quay mặt đi nói khẽ:
- Tao có một điều nhưng tao không muốn nói ra...
- Nói ra đi. Mày nói ra điều gì thì sẽ đỡ tiếc nuối điều đó khi nhắm mắt đấy.
Anh không biết có đỡ không nhưng quả đó là một điều mà anh đã suy nghĩ rất nhiều từ khi biết được vết thương chí mạng của mình. Từ lúc rơi xuống hố bom này, bất cứ lúc nào vết thương không hành hạ là anh lại nghĩ đến nó...
Anh ngượng ngùng giấu mặt vào bóng tối của thành hố rồi nói khẽ:
- Tao vẫn còn là một thằng trai tân.
Tên sĩ quan không cười chế riễu như anh đã tưởng mà ngạc nhiên hỏi:
- Nhưng mày đã có vợ chưa cưới rồi kia mà?
- Đúng vậy. Chúng tao đã đính hôn nhưng tao vẫn chưa chiếm đọat thân xác cô ấy, ngòai những cái hôn. Tao đã không làm cái điều mà mọi người chồng đều phải làm trước khi ra trận chỉ vì tao đã tôn thờ cô ấy. Tao nhớ mãi những ngày khi khóa huấn luyện của tao kết thúc thì cô ấy đã lên thăm tao. Chúng tao đã có cả ba ngày ở bên nhau trong một ngôi nhà ở bên ngòai trại huấn luyện mà đơn vị đã ưu ái cho mượn. Cô ấy đã nhiều lần nói bóng gió cho tao biết rằng gia đình cô ấy đã đồng ý cho cô ấy lên thăm tao trong những ngày này như một người vợ đến thăm một người chồng. Cô ấy đã nói rằng chúng tao đã được công nhận chính thức là vợ chồng... Cô ấy muốn là vợ tao trước khi tao ra trận.... Ôi Trời ơi ! Vậy mà tao lại dẫn cô ấy đi ngắm cảnh đồng quê và viết tặng cho cô ấy những bài thơ tình lăng nhăng nữa chứ. Còn chuyện đáng làm là chuyện vợ chồng thì tao lại hẹn với cô ấy hãy đợi tới ngày chiến thắng. Hãy đợi tao trở về như một người anh hùng. Tao cứ say sưa nói mãi tới những chiến công oanh liệt đang chờ đợi tao ở mặt trận. Ôi, Tao đã không làm gì trong những ngày đó và lại còn tự hào là đã không làm gì cả. Trong khi đáng lẽ tao nên làm một một thằng đàn ông bình thường như bao thằng đàn ông khác trước khi làm một thằng anh hùng. Ôi, nếu tao tiến tới như một người đàn ông thực thụ thì giờ đây tao đâu phải nằm queo như thế này để than vãn cho nỗi tiếc nuối lớn nhất của đời mình. Tao đã có thể trở thành một người đàn ông thực sự trước khi nhắm mắt xuôi tay... Và biết đâu đấy tao sẽ để lại một hòn máu rơi với cô ấy trước khi ra trận. Để rồi sau này nó sẽ cùng mẹ nó làm giỗ thờ cúng cho tao....
Anh kìm một tiếng thở dài nói tiếp:
- Không phải bây giờ mà trải qua những tháng trời hành quân và đụng trận liên miên đã khiến cho tao thấy nuối tiếc điều đó mãi. Nó cứ như một bóng ma ám ảnh tao. Tại sao thời gian cuối cùng được gặp nhau, tao lại không có can đảm hành động mạnh mẽ hơn. Tại sao tao đã không tiến sâu hơn trong tình yêu chay tịnh của mình như một người đàn ông thực sự. Chúng tao đã là vợ chồng rồi mà chẳng có gì ngòai những lời hẹn thề chờ đợi thủy chung. Những lời hẹn thề đó, dù có thiêng liêng bao nhiêu đi nữa thì cũng chẳng có gì chắc chắn trong chiến tranh cả. Khi bị xơi một viên đạn vào đầu hay lãnh một cú như tao bị bây giờ thì lời thề thiêng liêng nhất cũng đi tong.
Anh nấc lên một tiếng nghẹn ngào khi tiếp tục nói ra cái điều tiếc nuối lớn lao nhất của đời mình cho tên sĩ quan Ngụy kia biết. Kể cả cái cảm giác ngộp thở, bủn rủn tay chân khi anh và người vợ chưa cưới ngồi sát bên nhau trên bờ đê lộng gió trong buổi tối cuối cùng trước khi hành quân ra chiến trường,. Khi đó vai anh chạm cả vào bộ ngực no tròn căng cứng của cô ấy, rồi cái cảm giác rạo rực khi bọn anh trao nhau những nụ hôn đầu đời, khi cả thân hình chắc lẳn của cô ấy lả đi trong vòng tay của mình.
- Tao chấp nhận cái chết như chấp nhận số phận ngắn ngủi của một người lính trong chiến tranh. Chỉ có điều giờ đây khi sắp chết, tao mới hối tiếc là mình đã bỏ qua cơ hội duy nhất để trở thành một người đàn ông thực thụ. Tao vẫn là một thằng trai tân và cho đến khi chết đi, tao mãi mãi là một gã trai tân, mãi mãi là một con ma còn tân.
Anh bật khóc, nước mắt giàn giụa trong khi bàn tay vụng về của anh che kín mặt. Những điều anh đã nói ra như trong cơn mê sảng đó là những lời nói thật lòng nhất của mình. Đó cũng là điều anh chôn chặt trong lòng và sẽ cùng đem nó xuống mồ với mình. Nhưng đây là lần đầu tiên anh thổ lộ ra...
- Mày đừng nghĩ vậy. Mày đã là một người chiến binh và đã là một chiến binh thực thụ thì phải là một người đàn ông thực thụ....Tên sĩ quan vừa nói vừa đặt bàn tay còn lành lên vai anh cào nhè nhẹ. Hắn cứ làm như thế mãi cho đến khi anh sụt sịt nhỏ dần rồi thiếp đi.
Đột nhiên tiếng súng cá nhân nổ lọan xạ ngay trên đầu khiến cả hai chòang tỉnh dậy. Những vệt đạn bắn đỏ lừ bay qua lại trên miệng hố bom, mảnh đạn cắm phần phật vào thành hố bom. Tiếng la hét xung phong vang lên từ phía đồn trên đỉnh đồi. Tên sĩ quan lắng tai nghe rồi lào thào lên tiếng:
- Có lẽ quân bên tao đang phản công.
- Ừ, đúng vậy. Anh cũng đang lắng nghe và cảm thấy được điều đó.
Vậy là bọn ngụy đã bắt đầu phản công và quân ta đã bị đánh bật khỏi chân đồi. Chẳng mấy chốc nữa những cái bê rê đỏ của chúng sẽ xuất hiện ở trên cái hố, nơi anh đang chờ chết cùng với tên sĩ quan hấp hối kia.
“Đã đến lúc của mình rồi” Anh tự nhủ và im lặng rút khẩu súng ngắn ra.
Theo một thói quen, anh máy móc tháo băng đạn ra để kiểm tra khẩu súng. Chỉ còn một viên đạn duy nhất sáng lấp lánh trong băng đạn. Anh lẩy nó ra đặt trên lòng bàn tay mình và ngắm nghía nó như ngắm nhìn một cục vàng qúi giá.
Tên sĩ quan nhếch mép cười nói:
- Té ra mày cũng chẳng có gì nhiều để mà ban ân huệ cho ai được.
Anh nhét viên đạn vào băng đạn, đóng súng lại rồi nói với hắn:
- Đúng vậy. Tao chỉ còn một viên đạn cuối cùng và tao sẽ để dành nó cho tao. Khi bọn lính bên mày tiến tới cái hố này thì tao sẽ tự làm chuyện phải làm....
- Khoan đã Vici. Tên sĩ quan vội vàng nói: Mày đừng có vội vàng thế. Với lại trong tình trạng tấn công rồi lại phản công phập phù như thế này thì chẳng biết thế nào được. Có thể phe Cộng Sản của mày sẽ lại tấn công chiếm được đồn.
- Hừm, Nếu các đồng chí của tao làm được điều đó thì tao sẽ tặng cho mày viên đạn duy nhất này. Anh mỉm cười nói và nắm chắc lấy báng khẩu súng ngắn. Nằm ngửa người dựa vào vách đất nham nhở, anh nhìn lên phía trên miệng hố. Tên sĩ quan im lặng nhìn anh chòng chọc, tai vểnh lên nghe ngóng. Tiếng súng vẫn nổ dữ dội, đạn bay đỏ lừ trên đầu cùng đất đá bay rào rào xuống hố.
Thời gian chậm chạp trôi qua. Trận đánh vẫn diễn ra ở phía trên. Lúc thì bùng lên với đủ thứ âm thanh hỗn lọan của đạn nổ, lúc thì dịu đi với những tiếng súng nổ lẻ tẻ chát chúa.
Tên sĩ quan cong người lên vì cơn ho nghẹt thở bất chợt kéo đến. Một dòng máu tươi chảy ra bên khóe miệng của hắn. Hắn dùng cánh tay còn cử động được để lau miệng và lên tiếng:
- Mẹ kiếp ! không biết bên mày với bên tao giằng co cái tiền đồn thổ tả này đến bao giờ đây. Tao ước gì có được viên đạn của mày đấy Vici ạ. Hừ, thật khôi hài khi một thằng lính bị ông trời đày đọa như tao, kẻ đã từng bắn đi hàng triệu viên đạn thì giờ đây lại chỉ ao ước có được viên đạn cuối cùng đó nằm trong đầu. Một viên đạn mà bao năm chinh chiến tao đều muốn lẩn tránh nó thì lúc này lại ao ước được có nó như là một món qùa qúi giá nhất.
Anh gắng gượng ngồi dậy, nghe ngóng diễn tiến của trận đánh nhưng hai tai anh đã ù đi, đầu chóang váng. Anh biết tên sĩ quan đang chăm chú quan sát mình nên cố gắng gượng ngồi thẳng người. Trong cái hố nhỏ chật chội này, anh cố gắng tạo cho mình một tư thế đẹp nhất rồi lạnh lùng lên tiếng:
- Đúng vậy. Viên đạn cuối cùng này là của tao và đây chính là lúc tao tự giải quyết. Mày hãy mở to mắt ra để nhìn cái chết của một sĩ quan Quân Đội Nhân Dân Việt Nam.
Hai tay anh đầy những tảng máu đã đông đặc khiến những ngón tay cứng đơ ra. Anh phải cố cầm chắc cây súng nặng chịch bằng cả hai tay và cố gắng đưa cái nòng đen xì vào tận mặt mình. Mắt hoa lên khiến anh phải khó nhọc đưa nòng súng tỳ chặt vào trán của mình. Giữ nguyên tư thế kỳ cục đó, anh ngả người xuống thành hố, người cong lại. Anh khẽ thử bóp cò cây súng bằng ngón tay trỏ cứng đờ. “Được rồi đấy. Khi những tên lính ngụy xuất hiện trên miệng hố, mình sẽ bóp cò. Lúc đó với mình sẽ chỉ còn là bóng tối vĩnh cửu, chẳng còn suy nghĩ vấn vương, chẳng còn đau đớn gì nữa”. Anh tự nhủ. Mỉm cười hài lòng, anh ngước nhìn lên thành hố chờ đợi.
Tên sĩ quan đã im lặng quan sát anh từ nãy đến giờ. Mắt hắn nhìn chòng chọc theo từng động tác của anh bằng đôi mắt khó hiểu. Thỉnh thỏang hắn vươn người lên để nghe ngóng diễn tiến của trận đánh phía trên. Lúc này tiếng súng đã giảm bớt. Không còn những tiếng nổ đinh tai nhức óc của đạn pháo, không còn những mảnh đất đá bắn rào rào xuống hố như trước nữa. Chỉ còn tiếng súng nổ rời rạc xa xôi...
- Này Vici. Tên sĩ quan gọi.
- Tao đây. Anh vẫn nằm trong tư thế cũ, mắt mở thao láo nhìn lên phía trên.
Hắn nghĩ ngợi giây lát rồi lên tiếng:
- Tao thấy mày cầm súng còn không vững nữa thì làm sao mày có thể tự tống viên đạn đó vào đầu mày được. Mày chỉ còn một viên đạn cuối cùng đó, lỡ mày bắn trật thì...thế là xong.
Anh đưa đôi mắt nghi ngờ nhìn tên sĩ quan:
- Mày nói thế nghĩa là sao?
Tên sĩ quan cố gắng vươn người lại gần anh hơn nữa, rồi lào thào vào tai anh:
- Ý của tao là muốn thỏa thuận với mày việc này. Nếu phe Quốc Gia của tao phản công đến được chỗ này thì dĩ nhiên viên đạn đó sẽ dành cho mày. Và chính tao sẽ giúp cho mày được tọai nguyện bằng bàn tay còn họat động được của tao. Đồng ý chứ?
Thấy anh gật đầu hắn nói tiếp, giọng càng lúc càng sôi nổi hơn:
- Mày nói sẽ để dành viên đạn đó cho tao, trong trường hợp phe CS của mày chiếm được đồn phải không? Mà trong tình trạng chập chờn như thế này thì cũng có thể phe CS của mày sẽ làm được điều đó. Khi đó thì mày sẽ phải để dành viên đạn cuối cùng này cho tao nhé? Và tự mày phải giúp tao làm việc đó. Nghĩa là tao với mày thỏa thuận sẽ giải thóat giúp cho nhau. Mày hiểu không?
Anh im lặng không trả lời. Tên sĩ quan sợ anh đổi ý nên vội vàng giải thích cho anh:
- Nghĩa là khi quân của bên mày đến cái hố này thì mày phải dành viên đạn ân huệ đó cho tao bằng chính tay mày. Trong trường hợp quân của bên tao đến đây thì mày hãy đưa khẩu súng đó cho tao để tao làm việc đó giúp cho mày. Mày cũng chẳng thiệt hại gì, vì đằng nào cũng vậy cả. Với lại phe nào chiếm được đồn thì cũng phải có tiếng súng để gọi người ta đến cái lỗ này mà lấy xác của tao với mày chứ?
Anh nhìn hắn giây lát để suy nghĩ. Cuối cùng anh gật đầu nói:
- Đồng ý.
- Tốt. Tên sĩ quan gật đầu vẻ hài lòng và ngả người xuống thành hố.
Tiếng súng lại nổ lọan xạ. Những ánh lửa vun vút lao qua lại trên miệng hố. Thỉnh thỏang những mảnh đạn cắm phập vào thành hố. Đất đá tuôn đổ rào rào xuống người anh. Đột nhiên viên sĩ quan chửi thề và nói lớn tiếng sau một hồi im lặng nghe ngóng:
- Mẹ kiếp ! Có mỗi một mảnh đất khốn nạn này mà tranh giành nhau mãi không xong... Tao đã phải chờ đợi trong đau đớn thế này lâu qúa rồi. Với tao thì bây giờ bên nào chiếm được đồn cũng được, miễn là nhanh chóng lên.
Không thấy anh trả lời, hắn gọi:
- Này Vici. Còn sống không?
- Còn. Anh trả lời.
- Tao sốt ruột lắm rồi và muốn mọi chuyện kết thúc sớm đi. Còn mày thì sao?
- Tao cũng vậy, nhưng phải chờ thôi. Tao muốn biết trận này bên tao có chiếm được đồn hay không...
- Hừm ! Thắng thua thì có ý nghĩa gì với tao và mày nữa. Nhưng thôi vì viên đạn là của mày nên tao đành phải chờ thôi. Và mày đừng quên thỏa thuận giữa tao và mày đấy nhé.
Anh ậm ờ gật đầu, mắt vẫn nhắm nghiền. Tên sĩ quan cũng nằm ngả người xuống thành hố, vai hắn chạm vai anh. Đột nhiên hắn lên tiếng hỏi anh, giọng nhừa nhựa.
- Này Vici, trước đây mày đã bao giờ làm điều đó chưa. Tức là bắn một phát súng ân huệ giúp cho ai đó được ra đi nhanh chóng. Tao đã bắn nhiều kẻ thù như mày, nhưng với đồng ngũ thì chưa bao giờ.
Anh không trả lời khi im lặng nhớ đến cậu Tiến, người lính cùng đơn vị với anh. Trong một trận đánh, cậu ta bị đạn bắn vỡ tóac một bên đầu, cái sọ trắng hếu mở ra giữa mảnh đầu đầy máu. Cậu ta thét lên dữ dội vào mặt anh:”Bắn tôi ngay đi. Bắn tôi ngay đi”. Anh cầm khẩu súng ngắn chĩa vào đầu cậu ta nhưng không thể xiết cò được...Anh cứ đứng ngẩn người như thế giữa trận đánh, giữa tiếng đạn réo và tiếng gào thét của cậu ta đòi anh kết thúc nhanh đi...Anh cứ đứng như thế cho đến khi cậu ấy chết, không phải do anh mà do vết thương qúa nặng. Rồi anh nhớ đến những khi kết thúc một trận đánh, anh cùng với vài cậu lính của mình, đi từ từ qua đám xác địch và lạnh lùng bắn vào bất cứ cái đầu nào còn ngọ nguậy.
Anh nhếch mép cười nói tên sĩ quan:
- Cái đó thì tao cũng giống như mày thôi.
- Tốt. Mày nói như vậy là tao yên tâm rồi, vì tao và mày đang là kẻ thù mà. Còn trong lúc chờ đợi này, tao muốn hút một vài hơi thuốc lá quá. Mày mò lấy gói thuốc trong túi áo tao và giúp tao hút mấy hơi?
Anh khó nhọc gỡ bao thuốc còn dính đầy máu trên người tên sĩ quan. Vội vàng châm lửa, anh rít mấy hơi cháy phổi rồi chuyền vào miệng tên sĩ quan. Hắn lập bập vài lần rồi cũng rít cháy đỏ điếu thuốc lá. Cả hai thay nhau rít lấy rít để rồi phả khói mù mịt trong hố bom.
Mắt mơ màng sau vài khói thuốc lá, tên sĩ quan nói với anh:
- Hút thuốc lúc này khiến tao nhớ đến bài thơ Chiều của Hồ Zếnh qúa: “Nhớ nhà châm điếu thuốc, khói huyền bay lên cao.”
Trận đánh vẫn diễn ra dữ dội phía trên hố bom nhưng giờ thì chẳng còn ý nghĩa gì đối với anh nữa. Anh thong thả rít thuốc lá, mắt mơ màng nhìn những cụm khói thuốc bay lởn vởn trong hố. Tiếng súng nổ cùng với vết lửa đạn giảm dần. Trận đánh ngưng lại bất ngờ như khi nó xuất hiện. Không còn tiếng súng, không gian trở nên yên tĩnh. Có những tiếng la hét, tiếng gọi cứu thương vang lên khắp nơi ngay trên đầu anh. Tiếng nói giọng người miền Nam. Thôi. Thế là xong. Bọn Ngụy đã làm chủ ngọn đồi này rồi. Chẳng bao lâu nữa chúng sẽ xuất hiện phía trên hố bom này và đây chính là lúc anh phải ra đi. Anh rít mạnh một hơi thuốc lá cuối cùng và chầm chậm rút khẩu súng ngắn ra. Trong khi tên sĩ quan chăm chú nhìn anh thì anh gật đầu ra hiệu với hắn. Hắn nhếch mép cười gật đầu...
Như một cái máy anh mở băng đạn để kiểm tra lại viên đạn qúi giá của mình. Rồi đóng băng, lên đạn và mở chốt an tòan trong khi tên sĩ quan cứ nhìn anh đau đáu....
Anh cầm khẩu súng đưa về phía hắn rồi lên tiếng, giọng khô đặc:
- Tới lúc của tao rồi. Mày làm đi.
Anh cố gắng nhỏm người dậy để đặt cây súng ngắn của mình vào bàn tay còn lành của tên sĩ quan. Khi bàn tay oặt ẹo của hắn đã nắm lấy cây súng, anh kín đáo làm một cử chỉ như bắt thật chặt bàn tay đó. Rồi anh cố gắng ngồi thẳng người lên chờ đợi với tư thế nghiêm trang nhất.
Tên sĩ quan im lặng nhìn anh. Hắn hết nhìn cây súng trên tay rồi lại nhìn anh rồi tần ngần nói:
- Tao với mày là kẻ thù của nhau, nhưng hy vọng rồi sẽ là bạn với nhau ở thế giới bên kia. Là hai con ma bạn bè đó. Vĩnh biệt mày thằng Việt Cộng.
Anh hít một hơi dài rồi thảng thốt đáp lời hắn:
- Vĩnh biệt mày thằng Ngụy.
Mắt nhắm chặt, anh nghiến răng chờ đợi. Trống rỗng tối đen...Giây phút chờ đợi kéo dài lê thê...
Tiếng súng chờ đợi mãi không thấy vang lên. Anh cảm thấy nòng súng rung bần bật trên thái dương mình. Mở mắt ra anh nhìn thấy tên sĩ quan đang gồng mình trong một cố gắng cuối cùng để bóp cò. Mắt hắn sáng rực lên trên khuôn mặt căng cứng...
- Bóp cò đi thằng khốn ! Anh rít lên, và cố rướn đầu cho chạm vào nòng súng. Khẩu súng run rẩy trong tay tên sĩ quan, khiến anh phải dùng tay đỡ nòng súng và tỳ chặt nó hơn vào thái dương mình. Anh nghiến chặt răng lại chờ đợi.
Nhưng rồi anh mau chóng cảm thấy hắn không thể làm được gì khi nòng khẩu súng cứ chuyệc chọac dần ra khỏi thái dương anh. Anh mở mắt ra nhìn hắn.
- Mẹ kiếp mày. Tao không thể làm được. Tên sĩ quan chửi thề và quăng khẩu súng đi.
Nhìn vẻ mặt khinh khỉnh của anh, hắn gầm gừ nói:
- Khốn khiếp thật đấy nhưng tao không thể làm được. Tao đã cố nhưng không thể được. Thôi. Mày hãy tự giải quyết việc của mày đi. Mày chỉ việc chĩa súng vào đầu mày và bóp cò một cái thế là xong.
- Được. Tao sẽ tự làm lấy. Anh lạnh lùng đáp.
Hắn ngồi thở dốc, thẫn thờ nhìn anh trong lúc anh mò mẫm tìm kiếm khẩu súng. Anh nhặt khẩu súng ở ngay dưới chân hắn lên. Như một cái máy anh lầm lỳ kiểm tra hộp đạn, đóng băng và mở chốt an tòan.
Tiếng súng bỗng bùng lên dữ dội. Bầu trời bé nhỏ phía trên hố bom bỗng sáng rực lên với các vạch lửa chằng chịt qua lại. Tiếng súng đạn nổ ầm ầm khiến cho anh không thể nghe tên sĩ quan nói gì được nữa.
Không để ý đến những tiếng ầm ầm xung quanh, anh cố gắng cầm chắc khẩu súng trong tay. Anh bóc những tảng máu đông cứng nơi ngón trỏ bàn tay phải. Ngọ ngọay ngón tay cho đỡ tê cứng, rồi luồn vào cò súng. Chậm chạp anh đưa nòng súng lên thái dương của mình, mắt nhắm nghiền...
- Khoan đã Vici. Tên sĩ quan cuống cuồng nói. Hình như quân bên chúng mày đang tấn công...
Anh mở mắt ra nghe ngóng. Dường như cả anh và hắn đang đông cứng lại trong cái hố bom nhỏ bé này để cảm nhận từng giây phút diễn tiến của trận đánh phía trên đầu. Chen lẫn trong tiếng súng nổ dữ dội là tiếng hô xung phong, tiếng hò reo. Lần này từ phía chân đồi...
Thời gian chậm chạp trôi qua. Và tên sĩ quan là người đầu tiên lên tiếng, giọng hắn lạc đi:
- Quân...quân của bên mày. Họ đã chiếm...chiếm được đồn...
Anh cũng đã biết được điều đó. Anh đã biết được các đồng đội của anh đang tràn ngập ngọn đồi. Tiếng la hét, tiếng gọi nhau ơi ới. Tiếng nói giọng miền Bắc. Thế là quân ta đã thành công và mình có thể ra đi thanh thản mà không cần phải dùng tới khẩu súng này nữa. Anh mỉm cười hài lòng khi nhét khẩu súng vào người và ngả mình ra thành hố.
“Mình đã cầm cự được tới khi nhìn thấy quân ta thắng lợi rồi, và bây giờ đã tới lúc nhắm mắt lại để thiếp đi. Chỉ như một giấc ngủ nhẹ nhàng và không tỉnh lại nữa mà thôi”.
Anh mơ màng như nhìn thấy lá cờ xung kích của đơn vị anh đã cắm trên đỉnh đồi. Các bạn chiến đấu của anh sẽ tỏa đi tìm kiếm anh, tìm Tư Chung và các đồng chí khác đã ngã xuống trong trận công đồn này. Họ sẽ tìm thấy anh nằm ở trong cái hố bom này, miệng nở nụ cười thanh thản hơn bao giờ hết. Rồi các đồng đội thân thiết nhất của anh sẽ khiêng anh lên, và im lặng đưa anh đi qua cái đồn đã bị phá tan hoang. Rồi anh thấy cả lễ truy điệu của mình nữa. Dưới ánh sáng mờ mờ của bình minh ngày mới, bên cạnh những lô cốt vỡ tung hay các hàng kẽm gai ngổn ngang là các đồng đội của anh đang đứng nghiêm trang. Trên người còn xám xịt thuốc súng, họ bỏ mũ cúi đầu chào những mô đất nhấp nhô mới đắp vội. Anh nằm dưới một trong những mô đất đó. Lọat súng vĩnh biệt vang lên...
- Này Vici. Vici? Tiếng tên sĩ quan vang lên, vọng lại xa xôi như từ dưới mồ. Anh đã quên mất hắn từ khi biết được các đồng đội của anh đã chiếm được đồn.
Mở mắt ra anh thấy tên sĩ quan đang nhìn anh bằng đôi mắt long lên dữ dội và nói giọng gấp gáp:
- Này Vici. Vici. Tới lượt của tao rồi. Mày hãy làm…làm cái việc của mày đã hứa với tao...
Phải một lúc sau anh mới nhớ đã hứa với hắn điều gì. Anh gắng gượng ngồi dậy mỉm cười nhìn hắn gật đầu và thấy hắn mỉm cười nhìn anh gật đầu đáp trả. Thong thả anh rút khẩu súng ngắn trong người ra. Aùnh mắt của tên sĩ quan long lên khi nhìn anh lại kiểm tra khẩu súng, đóng băng, lên đạn và mở chốt an tòan.
Khi anh đưa nòng súng vào thái dương của tên sĩ quan thì đột nhiên hắn đưa bàn tay còn lành của hắn về phía anh. Anh thảng thốt nắm chặt lấy bàn tay oặt ọe đó của tên sĩ quan. Siết chặt tay anh, hắn gật đầu nói nhỏ trước khi nhắm nghiền đôi mắt lại:
- Vĩnh biệt mày thằng Việt Cộng.
- Vĩnh biệt mày thằng Ngụy.
Đột nhiên khẩu súng trong tay anh rung bần bật. Anh cố gắng nắm nó bằng cả hai tay, rồi tì chặt cả cái nòng súng vào cái đầu đang gồng lên như chờ đợi của tên sĩ quan. Hít một hơi dài như để lấy thêm sức mạnh, anh nghiến răng thực hiện động tác bóp cò cuối cùng.
Tên sĩ quan mở mắt nhìn anh ngạc nhiên. Hắn dùng cánh tay còn lành lặn kéo nòng súng tỳ chặt lên thái dương của hắn rồi rít lên:
- Nhanh lên, làm đi chứ. Mày chỉ...chỉ bóp cò một cái...thế là xong.
Anh cố gắng làm theo, nhưng rồi anh mau chóng nhận ra rằng mình sẽ không thể thực hiện được động tác bóp cò đơn giản này. Động tác mà một người lính như anh thường làm một cách dễ dàng trong bao năm chinh chiến. Anh không thể làm cái điều đã hứa với tên sĩ quan ngụy khi cái đầu của hắn cứ đẩy tới nòng khẩu súng trong tay anh. Hắn đã mở mắt ra từ lâu và đang nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên...Cơ hội trôi dần qua khi nòng súng cứ tuột dần, tuột dần ra khỏi bộ mặt đẫm máu của tên sĩ quan.
- Mẹ kiếp mày. Tao không thể làm được. Anh nói, quăng khẩu súng xuống đất và quay mặt đi trong khi tên sĩ quan nhìn theo trân trối.
Viên Đạn Cuối Cùng Viên Đạn Cuối Cùng - Mai Tú Ân