Books can be dangerous. The best ones should be labeled "This could change your life."

Helen Exley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 80 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 430 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:07:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39: Gió Mây Vần Vũ Kinh Long Châu – Một Chưởng Đánh Bay.
dit: Thủy Lưu Ly
Màn trướng bị gió thổi bay, một hình ảnh kinh thiên động địa lập tức xông vào mắt.
Trong khoang thuyền, Hoa Mộng Ảnh đang mềm nhẹ ôm một công tử bạch y vào trong lòng, không hề mang vẻ mặt lạnh lùng như thường ngày, ánh mắt hắn ôn hòa, nhìn chằm chằm người trong lòng, vui vẻ, ôn nhu lập tức từ từ bao phủ xung quanh. Mà công tử bạch y trong lòng hắn cũng là một nam tử có dung mạo tuyệt sắc, phong thái như tiên nhân, so với Hoa Mộng Ảnh còn hơn một bậc. Chẳng qua vì trên người có mùi son phấn quá nặng mới có thể mang đến cảm giác hơi dung tục, nếu không, ‘hắn’ tuyệt đối cũng là một vị công tử như ngọc đệ nhất thiên hạ, tuấn mỹ khiến người ta không tìm thấy trời Nam đất Bắc. Kia, nụ cười mang theo lười nhác kia của ‘hắn’, chỉ cần người nào vô tình liếc mắt đã có thể bị ‘hắn’ đoạt đi tầm nhìn của bản thân.
Lúc trước ‘hắn’ nằm trên trường kỷ nên chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt, lại có màn trướng che đậy một chút, nên không nhìn thấy rõ ràng dung mạo, lúc này vừa thấy, tất cả nữ tử xung quanh hồ đều sợ hãi than.
Hai người kia đứng chung một chỗ, quả thật giống như một bức tranh đẹp, hai tuyệt sắc nam tử, lại hài hòa không nói nên lời, khiến những người vây xem chỉ cảm thấy rung động đến tận tâm can. Đạm Đài Thanh cũng bị cảm giác tốt đẹp này mê hoặc, chờ khi nàng phản ứng trở lại mới phát hiện mình không thể thu thế kịp nữa, đành theo quán tính, nương theo tốc độ cực nhanh đánh tới.
Hoa Mộng Ảnh một tay vẫn còn ôm Vân Cuồng, đôi mắt vốn trong trẻo lạnh lùng nay lại thoáng hiện một nét giận dữ. Vân Cuồng chỉ nghe thấy một thanh âm hừ lạnh dễ nghe trên đỉnh đầu, sau đó áo bào của Hoa Mộng Ảnh nhẹ nhàng rung động, chân khí toàn thân hắn đột nhiên lưu chuyển, nâng tay còn lại, không chút khách khí đánh ra một chưởng.
Chỉ một thoáng, trên mặt nước hồ Thiên Thu đột nhiên nổi lên một cơn lốc, trước mặt lập tức bị phá ra một đạo lỗ hổng thật sâu, thể đem cả mặt nước chấn văng lên mấy thước cao. Bọt nước màu trắng văng tung tóe khắp nơi, sau đó, tụ lại thành hình dạng một bàn tay khổng lồ, không một chút lưu tình đánh lên chiếc thuyền nhỏ của Đạm Đài Thanh.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Đạm Đài Thanh trở nên trắng bệch, bàn tay khổng lồ bằng bọt nước kia thật đáng sợ, khiến con thuyền dưới chân và cả người nàng đồng loạt bị vứt vào không trung. Một trận trời đất đảo lộn, cả thân tàu đều bị chụp bay lên, mang theo cả Đạm Đài Thanh đang hoảng sợ, và Đạm Đài Thấm đang ngủ gật, không biết chuyện gì xảy ra. Trong hai tiếng kêu to thê thảm, hai người cùng thuyền từ trên mặt nước bị quẳng đến không trung, rồi lại bị đập cho rơi xuống, “Phanh!” một tiếng, đập vào mặt nước hồ Thiên Thu, gây nên những vòng xoáy nước dữ dội.
Mọi người xung quanh nhanh chóng né tránh, cũng may bên cạnh Vân Cuồng vốn có không ít thuyền, nên chấn động phía trước dù có lan đến cũng không nhiều, nhưng thanh thế này tuyệt đối có thể khiến những người vây xem nghẹn họng nhìn trân trối, cảm thấy kinh hãi không thôi.
Trên hồ, mọi người hoảng sợ nhìn chằm chằm Hoa Mộng Ảnh. Đây là người nào vậy? Vừa đạp nước mà đi, lại còn có thể bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ như vậy, chuyện này, vẫn là chuyện có thể do người làm sao? Nam nhân này, hắn… Hăn lại có thể một tay đem thuyền nhỏ kia đánh bay!
Hoa Mộng Ảnh phất ống tay áo một cái, hoàn toàn không lo lắng hai người kia có thể bị chết chìm trong nước. Một tay hắn nhanh chóng ôm lấy thắng lưng có chút mảnh khảnh của Vân Cuồng, đề khí một cái, lập lại chiêu cũ, mang nàng đạp nước mà đi.
Một thanh y, một bạch y, hai nam tử tuyệt sắc như tiên nhân bước ra từ trong tranh, bàn chân điểm nhẹ, quần áo theo gió bay loạn, tóc đen nhẹ bay, trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt, tao nhã, đạp nước mà đi, nương theo gió mà bay lượn, quả thật đẹp đến cực điểm! Ven hồ, cây Dương, cây Liễu cùng với biển trăm hoa, nhẹ lay động theo gió, giống như đang nhảy múa ủng hộ hai người.
Hai nhân vật tuyệt thế khiến người khác không thể nảy sinh ý định khinh nhờn, chỉ cảm thán đây là cảnh sắc tốt đẹp nhất trên thế gian: “Oa, đẹp quá, thật đẹp!” Mọi người vây xem thở dài, cảm thán một trận, ánh mắt gần như đã sa vào si mê.
Vân Cuồng thản nhiên dựa vào trong ngực Hoa Mộng Ảnh, cảm nhận sự quan tâm của hắn, nàng không nhịn được bậc cười. Hắn vậy mà không thèm cho nữ tử kia một chút thể diện nào, có điều, là tốt lắm! Sạch sẽ lưu loát, thủ đoạn bá đạo! Nàng thích! Lập tức xấu xa cười cười nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc của Hoa Mộng Ảnh, xong mới nhẹ nhàng hôn một cái, hành động này của nàng đã lập tức đưa đến một trận tiếng thét chói tai.
Đạm Đài Thanh nổi lên khỏi mặt nước, nhìn thấy cảnh này đều quên mất tức giận, ánh mắt trợn ngược.
“Phi phi! Nhị ca có phải điên rồi không? Chúng ta tốt xấu gì cũng là đệ tử trực hệ của Đạm Đài gia tộc, vậy mà hắn hoàn toàn không nể tình, đem chúng ta thành bia ngắm?” Thật vất vả mới tỉnh táo được một chút, chật vật chụp được một bên mạn thuyền của chiếc thuyền gần nhất, nhưng khi nhìn về phía Hoa Mộng Ảnh bên kia, lập tức hoảng sợ ngây người, ngay cả oán hận cũng quên mất. Thân ảnh bạch y phía trước nhìn từ xa lại có cảm giác rất quen thuộc, chẳng lẽ, là, ‘hắn’?
Đạm Đài Thấm vội vàng hỏi: “Người kia là ai? Người Nhị ca ôm là ai vậy?”
“Là một tên công tử bột, quần là áo lụa, được tôn là đệ nhất phong lưu ở Sở kinh. Hừ, không biết Ảnh ca ca đang phát điên cái gì nữa!” Đạm Đài Thanh tức giận nói.
Phong lưu đệ nhất thiên hạ? Công tử bột? Quần là áo lụa? Trong khoảnh khắc, Đạm Đài Thấm cảm thấy thất vọng vô cùng: Sao người kia có thể chỉ là một tên công tử quần là áo lụa, vô dụng, phóng túng được chứ? Đánh chết hắn cũng không thể tin chuyện này.
Chẳng qua trong nháy mắt, hai người Hoa Mộng Ảnh đã lên được bờ. Bởi vì Vân Cuồng bất ngờ hôn hắn, nên khuôn mặt tuấn tú có chút ửng đỏ, trong lòng lại cảm thấy vui vẻ không rõ nguyên nhân. Hoa Mộng Ảnh thản nhiên quay đầu nhìn trong hồ, liếc mắt một cái, hừ nhẹ nói: “Không cần quan tâm đến nữ nhân điên kia, Vân Cuồng, để ta đưa đệ về nhà.”
Vân Cuồng cũng liếc mắt nhìn đám người Liễu Tường trong hồ, trong mắt hiện lên ánh sáng cơ trí, thâm thúy, khẽ gật đầu với bọn hắn, xong mới xoay người nắm tay Hoa Mộng Ảnh, cười nói: “Tốt thôi, chúng ta cùng nhau về nhà.”
Hai người mang theo ấm áp mỉm vười, hôn nhẹ, ngọt ngào, hạnh phúc, gắn bó mà đi, khiến Đạm Đài Thanh trong hồ tức giận muốn hộc máu…
Lúc này Vân Cuồng cảm thấy khoái trá bao nhiêu thì trong đại sảnh Tư Đồ gia lửa giận hừng hực bấy nhiêu, ánh mắt mỗi người đều lộ ra tia sáng lạnh lẽo, hung ác.
Một chiếc quan tài hoa lệ, đẹp đẽ đặt giữ phòng, xung quanh được khắc bởi những hoa văn tinh xảo, còn được khảm bằng những loại mã não, trân châu quý giá, tỉ lệ hoàn mỹ, tuyệt đối là một bảo vật hiếm thấy trong thế gian, nhưng nhận được lễ vật như vậy, lại không một ai có thể cười được.
“Mẹ nó, ‘hắn’ muốn cho Tư Đồ gia chúng ta chăm sóc người thân trước lúc lâm chung sao? Ta thật muốn nhìn xem rốt cuộc là ai tặng quan tài cho ai! Bây giờ lão tử lập tức đi diệt Liễu gia! Người thừa kế của bọn hắn đều đã bị tàn phế, Liễu gia còn có gì có thể đỡ nổi lão tử?” một gã hán tử tráng kiện, mày rậm, mắt sáng vỗ bàn nhảy dựng lên, muốn chạy nhanh ra ngoài phát tiết tức giận, thần sắc kích động, vừa nhìn liền biết chỉ là một kẻ ngu ngốc, tứ chi phát triển mà thôi.
“Nhị đệ, trở về! Chế ước của cửu tông vẫn còn đó, không thể tự ý phạm phải, bây giờ ngươi đi là muốn toàn bộ Tư Đồ gia đều bị liên lụy sao?” Tư Đồ Hạo Lan tức giận, thâm trầm quát. Tuy rằng hắn cũng rất phẫn nộ nhưng lòng dạ cũng rất sâu, nên dù bị ép thu loại lễ vật này cũng không nổi trận lôi đình, mà lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh suy nghĩ thấu đáo mọi việc.
Tư Đồ Hạo Lan nhìn lão giả vẫn một mực cúi đầu ngồi trên ghế gia chủ, nhẹ giọng thỉnh giáo: “Phụ thân, không biết ngài cảm thấy việc này nên làm thế nào?”
Lão giả này không phải là ai khác mà đúng là người nắm quyền lớn nhất của Tư Đồ gia, là phụ thân của Tư Đồ Hạo Lan, Tư Đồ Nam.
“Loại chuyện này, tiểu tử kia chắc chắn không thể làm ra được, chỉ có thể là lão rùa đen Liễu Thanh không biết xấu hổ kia nghĩ ra mà thôi, đúng là ỷ vào chế ước của cửu tông, khiến chúng ta không thể phản bác được mà!”
Tư Đồ Nam thở dài một hơi, nếp nhăn tượng trưng cho tuổi già trên mặt càng ngưng chặt: “Mấy năm nay, Tư Đồ gia chúng ta tuy rằng âm thầm lớn mạnh không ít, nhưng bên ngoài vẫn thấp hơn Liễu gia một bậc, thay quyền vương chính xác là một thân phận không đợn giản. Hiện giờ, trong triều, chúng ta chỉ mới chiếm được một phần ba thế lực, cũng không mượn sức được bao nhiêu nhân tài, tình huống này nói cho chúng ta biết, Liễu gia đang chậm rãi đối phó chúng ta, dùng phương pháp tằm ăn dâu, từ từ chậm rãi cắt đứt đường lui của chúng ta. Cứ theo cái đà này đi xuống, cỗ quan tài này sớm muộn cũng đạt tới mục đích vốn có của bọn hắn khi tặng cho chúng ta. Đến lúc đó chỉ sợ Tư Đồ gia sẽ rơi vào kết cục biến thành một tông môn quy ẩn. Hơn nữa gia tộc chúng ta không giống thượng tam tông có được võ học kinh thế, nếu còn không được triều đình ủng hộ thì việc xuống dốc cũng sẽ trở thành chuyện gần ngay trước mắt.”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây? Chỉ ngồi chờ chết sao? Chế ước cửu tông cái gì chứ! Quả thật là khinh người quá đáng mà!” Một nam tử trung niên dáng người cao lớn, ăn mặc theo kiểu văn sĩ lên tiếng. Đời thứ hai của Tư Đồ gia tộc có ba người là Tư Đồ Hạo Lan, Tư Đồ Hạo Chính và Tư Đồ Hạo Vũ, người này chính là lão tam, Tư Đồ Hạo Vũ.
“Đúng vậy gia gia, tên nhãi Liễu Vân Cuồng kia cũng quá hung hăng càn quấy, những năm gần đây ‘hắn’ sỉ nhục chúng ta như thế nào, chắc hẳn đều là Liễu gia bày mưu đặt kế khiến hắn làm như vậy! Chỉ bằng cái đức hạnh kia của ‘hắn’, chẳng qua chỉ là một tên vô lại chờ ăn, chờ chết, vậy mà cũng dám phân cao thấp với Tư Đồ gia chúng ta!” Tư Đồ Bạch Lôi vốn vì địa vị không lớn nên không dám mở miệng, nay vừa nghe các trưởng bối bắt đầu mắng, hắn cũng nhanh chóng châm thọt một câu.
Tư Đồ Nam thong thả đi tới đi lui trong đại sảnh, trầm tư một lúc lâu, rốt cuộc hung hăng gật đầu, trong mắt lộ ra tia sáng lạnh lẽo: “Liễu gia là một khối u ác tính, không thể không trừ! Không biết Liễu Kiếm có vận cứt chó gì mà lại có được vị trí thay quyền vương kia! Vốn dĩ ta còn nghĩ sẽ đợi đến đại hội luận võ trăm năm của cửu tổng mới khiến bọn hắn niếm mùi lợi hại, nhưng hiện giờ ta cũng chờ không nổi nữa! Liễu gia bọn hắn khinh người quá đáng, Tư Đồ gia chúng ta tuyệt đối không thể ngồi chờ chết!”
“Hạo Lan!”
“Dạ phụ thân, ngài có gì cần phân phó?”
“Lập tức chuẩn bị thiệp mời đưa đến tay gia chủ Lôi gia, chuyện bọn hắn muốn đối phó với Liễu gia không phải chỉ ngày một ngày hai, nói vậy sẽ không từ chối việc hợp tác này. Mặc khác cũng chuẩn bị lễ vật thật lớn đến Tần gia, Bắc Tinh gia tộc, cùng với Âu Dương thế gia. Ba gia tộc này tuy chỉ là gia tộc bình thường, có điều cũng có thể làm nên chuyện. Hơn nữa kinh tế bọn hắn cũng gian nan, nghĩ cách hối lộ bọn hắn, làm mọi cách khiến bọn hắn rời núi! Về Phần Bạch gia, cùng với Tư Đồ gia chúng ta luôn là bằng hữu… Vậy làm phiền Bạch tam gia thay thế gia tộc làm chứng!” Tư Đồ Nam dứt lời, chắp tay đối với nam tử mặc cẩm bào màu trắng, kính cẩn nói.
Bạch y nam tử cử chỉ tuấn lãng, nhưng biểu cảm trên mặt lại cứng ngắc, tươi cười lộ ra dâm loạn, thản nhiên gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Phụ thân, ngài đây là muốn…” Tư Đồ Hạo Lan kinh sợ.
“Hừ tuy rằng cửu tông không được cố ý gây hấn lẫn nhau nhưng nếu dưới tình huống được thất tông đồng ý, đưa ra sinh tử đấu, vậy thì lập tức không thành vấn đề. Thượng tam tông không thể tùy ý đưa ra khiêu chiến với lục tông còn lại, nhưng Tư Đồ gia chúng ta lại không có chế ức này, mặc kệ Liễu gia có dám tiếp nhận trận sinh tử đấu này hay không, ta đều phải khiến Liễu gia từ nay về sau bị xóa tên khỏi cửu tông! Ngày sau đối với mệnh lệnh của cửu tông, bọn hắn cũng chỉ có thể tuân theo, không thể chối từ! Hơn nữa chúng ta chỉ cần quan hệ tốt với Lôi gia, còn sợ không thể đem Liễu gia hoàn toàn phá hủy sao? Chẳng qua nếu động đến bọn hắn, chúng ta phải xuất ra vốn gốc, nên lão phu mới có thể ẩn nhẫn đến hôm nay. Vậy mà hiện giờ bọn hắn dám tặng quan tài cho chúng ta, lão phu cũng không thể nhẫn nhịn được nữa!” Tư Đồ Nam lạnh lùng nói, thuận thế phân phó đi xuống: “Các người nhớ lấy, mấy ngày gần đây không cần động vào tên tiểu tử Liễu gia kia, không cần đánh rắn động cỏ. Dù cho chúng ta ko làm gì cả nhưng chắc hẳn tên nhãi đó cũng không thể làm ra sóng to gió lớn gì. Chỉ cần Liễu gia không tiếp tục làm khó dễ, chờ đến khi chúng ta mời được người đại diện cho cửu tông đến, đó cũng là lúc Tư Đồ gia chúng ta nở mày nở mặt!”
“Vâng! Phụ thân/ gia gia!” Mọi người trong Tư Đồ gia đều là hùng tâm bừng bừng, chí khí ngút trời, trước mắt giống như đã xuất hiện cảnh tượng Liễu gia bị buộc vào đường cùng.
Sóng gió bắt đầu nổi lên, có điều, đến cuối cùng ai cười, ai khóc bẫn là chuyện chưa thể đoán trước được.
Đến khi tan họp Tư Đồ Bạch Lôi đến gặp nam tử bạch y dâm loạn kia, ánh mắt dâm tà cười trộm nói: “Tam gia, hôm nay tại hạ đi du hồ nhìn thấy Liễu tiểu vương gia kia có một tên nam sủng tuyệt sắc, tuổi khoảng mười lăm mười sáu, tuyệt đối là loại mà Tam gia yêu thích, không biết Tam gia có hứng thú không… Hắc hắc…”
Ánh mắt Bạch Tam sáng lên, cũng lộ ra dâm ý nói: “Ngươi nói thật sao? Không phải ngươi chỉ muốn ta giúp ngươi đi trả thù chứ?”
“Tam gia, ngài nói gì vậy, chỉ một tên nam sủng cũng xứng để ta để trong lòng sao? Nói đi nói lại, chúng ta chỉ cần âm thầm xuống tay, Liễu tiểu vương gia lại không có chứng cớ, chúng ta còn sợ ‘hắn’ có thể làm cái gì đâu?” Ánh mắt Tư Đồ Bạch Lôi lộ vẻ dâm đãng, đắc ý cười nói: “Đúng rồi, Tam gia, bên cạnh Liễu Vân Cuồng còn có bốn mỹ nữ tuyệt sắc…”
“A, mấy người… Nữ nhân thì cho ngươi.” Bạch Tam thuần túy chỉ là một tên Long Dương, chỉ có hứng thú đối với mỹ thiếu niên, cực kỳ biến thái. Tư Đồ Bạch Lôi sau khi về phủ, càng nghĩ càng tức giận nên hạ quyết tâm muốn trả thù đám nam sủng dám nhục mạ hắn kia, nhưng lại thèm nhỏ dãi đối với dung mạo của tứ nữ Cầm Kỳ Thi Họa, nên mới có chủ ý này.
“Hắc hắc, một khi đã như vậy, Tam gia, chúng ta nhanh đi đi! Cơ sở ngầm của tại hạ phái đi, vừa mới trở về nói, Liễu Vân Cuồng đã trở về phủ trước, còn tên nam sủng với mấy nữ tử kia vẫn còn ở ngoại ô.” Tư Đồ Bạch Lôi nhanh chóng nói tiếp.
“Đây đúng là cơ hội ngàn năm có một, còn không mau mau dẫn đường?” Bạch Tam thúc giục nói.
Hai tên nam nhân dâm loạn lặng lẽ xuất phủ, mang theo thủ hạ, theo hướng năm người kia tiến đến.
Vân Cuồng Vân Cuồng - Phong Hành Liệt