Nhiều sự thất bại trên đời là do người ta không nhận ra người ta đang ở gần thành công đến mức nào khi họ từ bỏ.

Thomas Edison

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: Shirley
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1314 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 13382 / 251
Cập nhật: 2016-08-22 11:00:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 201: Đế Kiếm Đế Chưởng Đế Hàn Thiên! (Trung - Hạ)
âng, Ngoại trừ Vương Đông ra thì ta sẽ không nói cho bất kỳ ai khác.
Hoắc Vũ Hạo trả lời.
Ngưu Thiên chỉ hơi ngạc nhiên rồi mỉm cười:
- Được, ngươi cứ cân nhắc cho kỹ.
Nói xong, hắn cũng quay về Hạo Thiên Bảo. Khi đến trước cổng thì hắn ngừng lại một chút, mở to hai cánh cổng rồi dừng một chút nữa sau đó mới bước vào và hét to:
- Thái Thản, ngươi ra đây cho ta, vương bát chi rắm của ngươi lan xa hơn ba mươi dặm rồi!
Hoắc Vũ Hạo bật cười, hai vị tông chủ quả thật thú vị. Trong lòng hắn cũng thấy ấm áp hơn, mới đầu còn không có chút hảo cảm nào nhưng dần dần cảm tình đã tốt hơn, dù Thái Thản luôn ra vẻ giận dữ với hắn nhưng trong khi luận bàn vừa rồi chưa hề công kích hắn một lần nào, thậm chí còn không ra tay ngăn cản mình thi triển hồn kỹ, chỉ đơn thuần làm bia cho mình thử chiêu thôi! Nếu không, lấy tu vi của hắn thì Hoặc Vũ Hạ không thể có nhiều cơ hội thi triển hồn kỹ như thế. Nhất định phải cố gắng thật tốt, nhanh chóng thành thạo năng lực phối hợp với Tuyết Nữ.
Hắn bắt đầu ngưng thần nội thị rồi kiểm tra Hồn Lực còn lại trong người. Sau một loạt bùng nổ vừa rồi, nhưng Hồn Lực trong cơ thể hắn vẫn còn nhiều hơn năm thành, tốc độ khôi phục Hồn Lực cũng khá nhanh. Dường như hắn có thể hấp thu hàn khí và hàn phong trên đỉnh Hạo Thiên Phong nên tốc hồi phục được tăng thêm hai thành. Hắn có Tuyết Nữ hỗ trợ nên mỗi khi đến những vùng đất băng hàn hoặc có nước thì năng lực khôi phục của bản thân được tăng cường khá nhiều.
Hơn nữa khi thi triển Đại Hàn Vô Tuyết, hắn cảm thấy rõ một chưởng đó lại không có tiêu hao Hồn Lực, mà ngược lại còn khôi phục Hồn Lực. Việc này giống như thu hết tất cả lực lượng của Tuyết Vũ Cực Băng vào cơ thể sau đó bùng nổ ra ngoài, đây quả thực là hồn kỹ cường đại đến mức nghịch thiên! Hồn Linh Tuyết Đế không chỉ giúp cho chiến lực của hắn được tăng mạnh mà còn cường hóa năng lực chiến đấu liên tục!
Hắn không tiếp tục thử nghiệm với Tuyết Nữ mà tìm một chỗ ngồi xuống rồi tiến vào trạng thái minh tưởng suy ngẫm. Hắn cần tĩnh tâm để tự nhận xét rồi tìm ra phương thức thích hợp nhất để kết hợp Tuyết Đế Tam Tuyệt với năng lực bản thân, từ đó nắm vững những biến hóa do tiểu bảo bối Tuyết Nữ mang đến.
Có một điều hắn có thể khẳng định, nếu chiến đấu ở cực bắc thì cộng với năng lực của tiểu Tuyết Nữ, hắn thừa sức đơn đả độc đấu với cường giả Hồn Thánh có được võ hồn chân thân.
Trong khi suy ngẫm bất tri bất giác hắn đã chìm vào trạng thái nhập định. Sương lạnh gió rét khi thổi đến người hắn đều vô thanh vô tức biến mất chỉ để lại một vàng sáng màu cam..
Tiểu Tuyết Nữ tựa hồ rất thích nơi này, không biết từ khi nào đã ra ngoài rồi ngồi lên vai Hoắc Vũ Hạo. Bộ dáng xinh xắn đáng yêu, cô bé cũng bắt chước cái bộ dáng khoanh chân của hắn rồi yên lặng ngồi đó, giống như búp bê sứ trên vai hắn…chỉ có hào quang màu cam lúc ẩn lúc hiện mới khiến nàng trông khác thường.
Hai ngày trôi qua… Hoắc Vũ Hạo vẫn còn tu luyện, Ngưu Thiên và Thái Thản cũng không ai quản hắn, để hắn tự mình lĩnh ngộ.
Hoắc Vũ Hạo rất ít khi trở về phòng, bình thường hắn đều ra đỉnh núi nhìn biển mây xa xa, tưởng niệm Y lão, cảm nhận biến hóa bản thân.. đột nhiên..
- Ta đã về rồi!
Hào quang màu vàng lam rực rỡ đột ngột hiện ra giữa không trung, Vũ Hạo đang ngắm biển mây bất giác ngẩng đầu nhìn lên. Vương Đông không biết từ đâu xuất hiện đã thi triển Quang Minh Nữ Thần Điệp bay đến phía hắn.
Hoắc Vũ Hạo giật mình tròn mắt:
- Ngươi…ngươi bay về đây là sao? Võ Hồn của ngươi có thể bay cao đến thế sao? Ngọn Hạo Thiên Phong đã cao hơn ba nghìn mét rồi! Cho dù là Cường giả Phong Hào Đấu La cũng không thể bay cao như vậy nếu không dùng Hồn Đạo Khí phi hành cấp chín! Hơn nữa càng lên cao thì không khí càng loãng, Hồn Lực của Hồn Sư được điều hòa qua việc hít thở, cho du Vũ Hồn của ngươi là Quang Minh Nữ Thần Điệp cũng không thể bay cao như vậy!
Vương Đông mỉm cười thần bí:
- Đò là bí mật của Hạo Thiên Tông tất nhiên là ngươi không biết được rồi! Trừ khi…trừ khi ngươi trở thành người của chúng ta.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Nếu ta không gia nhập Đường Môn từ trước thì cũng có thể, nhưng hiện tại không được rồi.
( ngu quá em nó ngỏ lời thế kia mà không biết )
Vương Đông nói:
- Cũng chưa chắc, chuyện sau này không nói trước được. Mấy hôm nay ngươi có nhớ ta không?
Hoắc Vũ Hạo giật mình nhích ra xa:
- Ngươi bị gì thế? Nghĩ đến tỷ tỷ của ngươi thì còn có chứ ngươi thì….
Vương Đông hừ một tiếng
- Trọng sắc khinh bạn!
Hoắc Vũ Hạo cười to:
- Thế nào rồi? Việc thu hoạch Hồn Hoàn ra sao?
Vương Đông giơ tay thành công ( hình chữ V ):
- Xong rồi!
Hoắc Vũ Hạo vui vẻ hỏi:
- Hồn Kỹ gì?
Vương Đông nói:
- Bí mật bí mật. Chờ sau khi ngươi trở về Học Viện Hoàng Gia Hồn Đạo Sư Nhật Nguyệt thì sẽ biết, nhưng mà Hồn Kỹ này rất mạnh đó!
Hoắc Vũ Hạo cũng cười thần bí:
- Không nói cũng chả sao, ta cũng có bí mật nè, có muốn nghe không?
- Bí mật gì?
Vương Đông tò mò nhìn hắn.
Hoắc Vũ Hạo bắt chước giọng điệu của Vương Đông:
- Bí mật bí mật. Chờ sau khi ngươi trở về Học Viện Hoàng Gia Hồn Đạo Sư Nhật Nguyệt thì sẽ biết, nhưng mà Hồn Kỹ này rất mạnh đó!
- Ngươi....
Vương Đông tức giân hừ lạnh:
-Ngươi nghĩ ta chạy từ học viện Sử Lai Khắc đến đế quốc Nhật Nguyệt vui vẻ lắm sao? Ta đi một quãng đường dài chỉ để gặp ngươi mà ngươi còn chơi trò mưu trí với ta à? Đồ vô lương tâm!
( oán phụ )
- Hả hả???
Nhìn Vương Đông hất mặt chống nạnh ra vẻ giận dữ mà Hoắc Vũ Hạo lại cảm thấy buồn cười!
- Rồi rồi, ta chịu thua! Tuyết Nữ, ra đây nào!
Hoắc Vũ Hạo khẽ gọi, sau đó một vàng hào quang màu cam lóe lên, thân hình xinh xắn của Tuyết Nữ bay ra ngoài, rồi nhẹ nhàng lơ lửng giữa hai người.
Khi Tuyết Nữ vừa xuất hiện thì hai mắt Vương Đông đã ngây ra, sau một lúc nhìn ngắm thì khuôn mặt lại trở nên hiền hòa!
- Oa oa, cô bé dễ thương quá, đến đây nào…
Vương Đông vừa nói vừa đưa tay về phía Tuyết Nữ.
- Ấy khoan!
Hoắc Vũ Hạo vội vàng hét lớn, rút kinh nghiệm với Thái Thản nên hắn sợ Vương Đông sẽ bị thương., Cô bé này không hề dễ thương như bề ngoài! Cho dù không phối hợp với Hoắc Vũ Hạo nhưng bản thân nàng cũng đã là cấp Hồn Vương cực hạn băng!
Nhưng Hoắc Vũ Hạo lại tiếp tục giật mình, Tuyết Nữ không hề phản kháng mà để Vương Đông vui thích nựng nịu gương mặt bầu bĩnh xinh xinh của mình, sau đó là "viu" một tiếng rồi nàng lại bay vào lòng Vương Đông để cho hắn ôm lấy thân hình mũm mĩm của mình.
Một giây, Tuyết Nữ chỉ mất một giây đã chinh phục được Vương Đông. Vương Đông nhìn nàng một cách yêu thích như nhìn em gái của mình:
- Thật đáng yêu quá! Da dẻ mát lạnh mịn màng nựng thật thích nha, để tỷ hôn một cái nào…
Vừa nói xong Vương Đông đã nâng Tuyết Nữ lên rồi hôn một cái vào má nàng..
Tiểu Tuyết Nữ cười hì hì, không phản kháng mà còn hướng môi về phía môi của Vương Đông. Vương Đông giật mình nghiêng đầu rồi cười nói:
-Chỗ này thì không được, nam nữ thụ thụ bất thân.
Hoắc Vũ Hạo dở khóc dở cười:
-Ngươi ôm thì đã ôm, nựng cũng đã nựng, hôn cũng đã hôn rồi mà còn dám nói nam nữ thụ thụ bất thân à? Còn con bé kia nữa, ngươi làm sao vậy? Mới có tí tuổi đã biết mê trai đẹp hay sao? Quên luôn cha ngươi rồi à?
- Cha? Ngươi nói cái gì?
Vương Đông giương to hai mắt nhìn hắn, một lúc sau ánh nhìn từ hai mắt Vương Đông trở nên quái dị. Lúc này Hoắc Vũ Hạo có thể dùng hai chữ “Hung tàn” để nói về ánh mắt này...
- Ngươi kích động cái gì? Chỉ là cho dễ gọi mà thôi! Tuyết Nữ, về thôi.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo lại thấy ghen tị, nhìn Tuyết Nữ và Vương Đông tỏ vẻ vô cùng thân thiết hắn cũng không chịu nổi.
Vương Đông buông Tuyết Nữ để cho nàng bay vào lòng Hoắc Vũ Hạo rồi bước từng bước đến trước mặt hắn, giọng nói và khuôn mặt đã như nổi điên:
- Ngươi…ngươi có con gái từ lúc nào? Mau…mau nói!
- Có..có chuyện gì sao?
Hoắc Vũ Hạo nghi hoặc hỏi lại.
Vương Đông chồm lên nắm lấy cổ áo hắn:
- Nói mau, có phải là của…của..của Quất Tử không? Ngươi không cảm thấy có lỗi với ta, à không, với tỷ tỷ của ta sao?
Hoắc Vũ Hạo lại càng ngơ ngác:
- Chuyện gì thế này? Tỷ tỷ ngươi thì sao? Rồi lại còn Quất Tử gì? Ngươi không nghe ta gọi cô bé là gì sao?
- Tuyết Nữ?
Vương Đông ngẩn ra.
Hoắc Vũ Hạo cũng giật mình nghĩ ra, chuyện này tuy hai vị tông chủ đã biết khá rõ nhưng Vương Đông lại chưa biết gì. Hắn gãi đầu áy náy:
- Có vài việc ta chưa kể cho ngươi biết…
Vương Đông tái mặt, hai chân run rẩy lui về phía sau:
- Ta không muốn nghe, ngươi đừng nói nữa…
Sau đó hắn ôm mặt quay người chạy về phía Hạo Thiên Bảo.
- Khó hiểu thật….
Hoắc Vũ Hạo như phát điên, lần này Vương Đông trở về hình như bị chấn động gì đó mà đầu óc trở nên không bình thường. Hắn cũng không để Vương Đông chạy vào Hạo Thiên Bảo mà động thân chạy theo, Tuyết Nữ cũng bắt đầu hỗ trợ, cô bé giơ một ngón tay lên, một đạo ánh sáng lam bắn ra rồi trong chớp mắt cánh cỗng vào Hạo Thiên Bảo đã đóng băng.
Vương Đông lúc này như đã hiểu ra điều gì, hắn ngừng lại quay đầu nhìn Hoắc Vũ Hạo, lại nhìn vào đôi mắt trong suốt của Tuyết Nữ rồi nói:
- Hảo, nói đi!
Lúc này Hoắc Vũ Hạo mới bắt đầu kể những sự việc về Tuyết Đế cũng như sư phụ của mình, việc gặp Băng Đế ở cực bắc hắn cũng kể ra…chỉ giữ lại sự việc Thiên Mộng Băng Tằm xuất hiện và cải biến cuộc đời hắn.
Vương Đông giật mình ngạc nhiên:
- Vậy Võ Hồn thứ hai của ngươi không phải tự nhiên mà có? Dung hợp với Băng Bích Đế Hoàng Hạt sinh ra? Không ngờ cơ thể ngươi lại chứa hai vị trong Tam Đại Thiên Vương cực bắc.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười:
- Vương Đông, ngươi không cần ngạc nhiên như thế. Nghĩ kỹ đi, nếu ngươi, ngươi nghĩ bí mật đó có thể nói cho người khác nghe sao? Không sợ bị người khác truy sát tìm hiểu sao? Chưa nói cái khác, chỉ riêng hồn cốt đã có giá trị bao nhiêu chứ?
Vương Đông cũng đã bình tĩnh
- Hừ, Ta không giận nữa!
- Hả... ngươi thật là kỳ lạ, tính khí thay đổi nhanh vậy! Không lẽ vữa rồi ngươi gạt ta?
- Gạt ngươi đó, thì sao?
Vương Đông hất mặt trả lời
- Ngươi thắng!
Hoắc Vũ Hạo giơ tay đầu hàng, lúc này chợt đồng cảm với Thái Thản khi đối diện tiểu Tuyết Nữ.
- Hồn Linh, thật thú vi. Không ngờ Hồn Sư còn có thể đạt được Hồn Linh. Vũ Hạo, ngươi có chắc chắn chế tạo được một Hồn Linh khác không?
Vương Đông hỏi.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Theo lý thuyết thì có thể và có lẽ sẽ không nguy hiểm như Tuyết Nữ. Cũng vì Tuyết Đế quá mạnh mẽ và lại còn xuất hiện trường hợp âm cực dương sinh quá mức kinh khủng nên ta mới bị như thế. Nhưng muốn dung hợp một Hồn Linh, tinh thần lực bản thân không hề ít, theo tính toán của ta, Hồn Linh càng mạnh mẽ, khế ước dung hợp sẽ càng khó khăn. Ngươi muốn thử à?
Vương Đông hí hửng nói:
- Đương nhiên! Đừng quên, ta cũng có Võ Hồn song sinh, ngươi có thể dung hợp Hồn Linh Tuyết Đế bảy mươi vạn năm, còn ta chỉ cần một Hồn Linh tu vi thấp hơn một chút, sao lại không được?
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Vậy ngươi tính khi nào thì làm?
Vương Đông nói:
- Khi nào thì ngươi có thể tuyệt đối chắc chắn?
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Tuyệt đối thì khó nói, bởi vì ta còn chưa thử nghiệm khống chế dung hợp Hồn Linh, đáng tiếc, sư phụ đã …
Ánh mắt hắn chợt buồn
Vương Đông nhẹ nhàng vỗ vai hắn
- Vũ Hạo, đừng đau lòng! Hai vị phụ thân của ta không phải đã nói rồi sao, sư phụ ngươi ra đi rất thanh thản, hơn nữa ngài sáng tạo ra bí pháp Hồn Linh nên sẽ trở thành vĩ nhân lưu danh thiên cổ. Ngươi phải đem bí pháp đó phát dương quang đại khắp thế giới. Ta không ngại trở thành vật thí nghiệm của ngươi. Hơn nữa ta nghĩ Hồn Linh mạnh mẽ như Tuyết Đế hẳn là ngươi không có khả năng chế tạo ra nữa. Lúc trước tuy nguy hiểm, nhưng lại tạo thành tuyệt phẩm tiểu Tuyết Nữ. Không chừng ngươi chế tạo Hồn Linh cho ta, chỉ có thể chiếm được một Hồn Hoàn thôi. Thôi được rồi, đợi sau Đấu Hồn Đại Tái, ngươi lại đến Hạo Thiên Tông chúng ta, đệ tử trong tông không hề ít, đều có thể giúp ngươi thử nghiệm, giúp ngươi hoàn thiện năng lực này.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu:
- Vẫn phải thử nghiệm mới được.
Vương Đông nói:
- Ta sẽ nói với hai phụ thân dặn dò đệ tử trong tông không săn thêm Hồn Hoàn khi tới bình cảnh mà đi tìm một vài Hồn Thú sắp đến thọ hạn. Những Hồn Thú đó không ít, tin rằng tìm chúng không khó.
Bình cảnh mà Hồn Thú phải vượt qua không chỉ mười vạn năm mới có một lần, mà mỗi trăm năm đều cần phải tiến hóa thành ngàn năm, lại mỗi ngàn năm phải vượt qua tiến hóa thành vạn năm.... Càng lên cao khó khăn càng chồng chất, nếu không như thế thì đại lục trải qua nhiều năm thời gian đã có không ít Hồn Thú mười vạn năm tồi tại.
Hoắc Vũ Hạo vui mừng:
- Nếu có thể thông qua bí pháp Hồn Linh giải quyết mâu thuẫn giữa Hồn Sư và Hồn Thú, vậy thì không gì tốt hôn, dù chưa giải quyết triệt để được, thì cũng dịu đi không ít.
Vương Đông thành công đạt được Hồn Hoàn thứ sáu trở về, chuyến du lịch Hạo Thiên Bảo cũng chấm dứt. Sau khi cáo biệt Ngưu Thiên và Thái Thản, hai người xuống núi, đi thẳng về phương nam, cuối cùng tạm biệt nhau ở một nơi nào đó giữa hai học viện.
Chia tay lần này không bịn rịn như xưa, dù sao Hoắc Vũ Hạo cũng chỉ còn vài tháng nữa sẽ trở về Sử Lai Khắc.
Không hiểu sao, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy khi chia tay, Vương Đông có cái gì đó bí hiểm, lại có vẻ hơi xấu hổ, ánh mắt nhìn mình rất kỳ lạ.
Nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, những bí mật của bản thân hầu hết đã nói ra, cũng nhẹ nhõm đi nhiều. Như hai vị tông chủ nhận xét, hiện tại hắn đã có khả năng đảm đương nhiều việc, chỉ cần tiếp tục khổ luyện, thực lực sẽ tăng tiến càng lúc càng nhanh.
Võ Hồn thứ hai có đủ năm Hồn Hoàn, Hồn Lực của Hoắc Vũ Hạo đã có thể tiếp tục tăng lên, tốc độ tuy luyện cũng đã gia tăng hơn nhiều, tuy còn kém Vương Đông, nhưng sau khi có tiểu Tuyết Nữ, hạn chế của Võ Hồn cực hạn đã bị giảm đi nhiều.
Quay đầu nhìn Vương Đông lần cuối, hắn mở ra đôi cánh hồn đạo khí toàn lực bay đi. Trước khi rời khỏi học viện Nhật Nguyệt, hắn có vài chuyện quan trọng cần hoàn thành, mà vài tháng cuối cùng này là quan trọng nhất.
Vương Đông đứng xa xa nhìn bóng lưng Hoắc Vũ Hạo, gương mặt anh tuấn đỏ ửng
- Hắn đúng thật là ngu ngốc a!
Vương Đông lấy ra một cẩm nang, trong đầu lại hồi tưởng lại lời dặn dò của Ngưu Thiên trước khi hắn rời khỏi Hạo Thiên Tông:
- Đông nhi, ta và nhị phụ thân của con đã khảo nghiệm, Hoắc Vũ Hạo rất khá, so với những người cùng tuổi thì nó trầm tĩnh hơn nhiều, cảm tình của nó với con lại rất chân thành tha thiết. Nhưng các con có thể tiến tới hay không thì còn phải tùy duyên phận. Đại phụ thân cho con một cẩm nang, nếu có một ngày hai con thật có thể tiến tới thì hãy giao cẩm nang này cho nó. Đây cũng không phải do ta làm, mà do chính tay phụ thân con bắt buộc. Cha con nói, chỉ có khi hoàn thành được sự tình trong cẩm nang này thì nó mới đủ tư cách ở cùng với con.
- Đại phụ thân, phụ thân khi nào thì trở về? Tại sao con không thể nhớ nổi gương mặt ông ấy?
- Ta cũng không biết. Nhưng ta chắc chắn rằng ngày mà con thành thân sẽ là lúc song thân con trở về.
- Vậy con sẽ thành thân thật sớm...
- Không được! Chuyện cả đời người có thể đùa sao. Đại phụ thân tin vào ánh mắt của con, cẩm nang phải giữ kỹ và không được nhìn trộm! Trên đó có phong ấn của cha con, con không xem trộm được đâu.
Nhìn lại cẩm nang màu lam trong tay, Vương Đông cực kỳ tò mò, trong cẩm nang đến tột cùng là cái gì? Tại sao lại chỉ cho Vũ Hạo xem? Phụ thân muốn thế nào?
Nghĩ thế, hắn lại cảm thất bất mãn. Cha mẹ từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ trở về thăm ta, còn muốn quản chuyện của ta, hừ!
Tuy trong lòng ương bướng, nhưng vẫn trân trọng cất cẩm nang vào người.
-Không biết khi hắn trở về Sử Lai Khắc, lúc đó có thể cho hắn xem cẩm nang chưa nhỉ?
( nhanh quá dzậy )
Hai má Vương Đông lại đỏ lên.
Khi Hoắc Vũ Hạo trở về thì Lâm Giai Nghi vốn đang luống cuống vì việc hắn rời đi quá lâu cũng đã an tâm đi báo cáo với Kính Hồn Trần.
Kính Hồng Trần gần đây cũng không có tâm tư để ý những chuyện trong học viện. Việc tranh vị trong hoàng gia đã đến lúc gay gắt, Thái Tử dù có ưu thế cực lớn, nhưng đe dọa cũng rõ ràng. Sự tàn tật của hắn có thể ảnh hưởng đến quốc thể! Hai vị hoàng tử kia nắm lấy điểm này mà không ngừng công kích. Còn hoàng đế thì càng ngày càng nguy ngập.
Vì thế nên Kính Hồn Trần chỉ muốn nhẹ nhàng kết thúc việc trao đổi học sinh lần này, tất cả mọi âm mưu hay đùa giỡn đều phải chờ sau khi Thái Tử đăng cơ. Lão quyết định một khi đã lựa chọn thì người đó phải là Hoàng Đế!
Sau khi trở lại học viện Nhật Nguyệt thì cuộc sống bình lặng của Hoắc Vũ Hạo cũng trôi qua nhanh hơn.
Bình thường mỗi khi Hoắc Vũ Hạo chế tạo hay nghiên cứu đều chỉ dùng kim loại thường, số kim loại hiếm hắn tìm kiếm được đều không động đến. Nhưng bây giờ mỗi khi Hiên Tử Văn thấy hắn chế tạo đều dùng kim loại hiếm, thậm chí có lần hắn còn mời lão đến hỗ trợ luyện hóa vài hợp kim.
Mỗi ngày Hoặc Vũ Hạo đều không ngừng chế tác, thí nghiệm vài thứ đơn giản nhưng nếu tổng hợp lại thì cho dù là hiểu biết nhiều như Hiên Tử Văn cũng không rõ lhắn làm cái vật gì. Hiên Tử Văn chỉ mơ hồ đoán rằng hắn chế tạo vật gì đó khá giống Gia Cát Thần Nỏ mà ngày xưa từng khoe với lão nhưng vật này lại phức tạp hơn nhiều.
Hiên Tử Văn cũng từng hỏi nhưng câu trả lời của Hoắc Vũ Hạo lại là một nụ người thần bí, Hoắc Vũ Hạo cũng để hắn đứng bên ngoài quan sát nhưng hắn cũng chỉ hiểu được một vài bộ phận. Còn những phần quan trọng nhất thì Hoắc Vũ Hạo đều chế tạo tại phòng riêng. Cũng có đôi khi Hoắc Vụ Hạo chế khắc vài pháp trận nhưng những thứ đó hầu hết đều do Hiên Tử Văn dạy, vậy thì có cái gì mà nhìn?
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua.
Suốt bốn tháng, một trăm hai mươi ngày Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn ngụp lặn trong vòng lẫn quẩn đó. Mỗi ngày không chế tạo và nghiên cứu thì hắn cũng minh tưởngNếu muốn tìm hắn thì chỉ có cách đến phòng thí nghiệm hoặc ký túc xá. Ngay cả Phàm Vũ cũng mơ hồ nhận thấy hắn chuẩn bị thứ gì đó rất lớn, nhưng cũng không hỏi, đợi sau khi trở về hỏi cũng không muộn vì lão rất tin tưởng đệ tử này.
Tuyệt Thế Đường Môn Tuyệt Thế Đường Môn - Đường Gia Tam Thiếu Tuyệt Thế Đường Môn