Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: Shirley
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1314 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 13382 / 251
Cập nhật: 2016-08-22 11:00:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 94: Băng Đế Giác Tỉnh (hạ)
ắn nhìn sàn đấu rộng lớn tự nói với bản thân: "Rốt cuộc vì cái gì mà bọn chúng có thể dũng cảm thế thế, cố chấp đến vậy. Học viện Sử Lai Khắc quả không hổ danh học viện đệ nhất đại lục, cho dù đế quốc Nhật Nguyệt có quật khởi nhanh đến mức nào thì ít nhất trong vòng một trăm năm nữa bọn họ cũng không sao so được với học viện Sử Lai Khắc được người người tôn kính như thế này." Nói xong hắn liếc mắt nhìn xuống sàn đấu một cái rồi xoay người bỏ đi. Trận đấu này kịch tính như vậy, e là các trận đấu sau không còn mang nhiều hứng thú đến cho hắn nữa.
Khu vực nghỉ ngơi, Mã Như Long không biết đã đứng dậy từ lúc nào:
- Học viện Sử Lai Khắc dù thắng hay thua, bọn họ cũng đáng được tôn trọng.
Đúng vậy, không chỉ hắn đứng mà tất cả các thành viên của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Khí đều đã đứng dậy nhìn về phía sàn đấu, bên dưới Vương Đông miễn cưỡng lắm mới đỡ được Hoắc Vũ Hạo, hắn đang tập tễnh bước về phía Bối Bối.
Bước chân của hắn vô cùng gian nan, từng bước từng bước, cả người vô cùng nặng nề, hắn cũng đã đến cực hạn rồi. Ban nãy trước khi Hoắc Vũ Hạo đi đã để lại Bình Sữa cho hắn, cho nên giờ phút này tuy rằng cơ thể hắn yếu ớt nhưng lại vô cùng thoải mái, những gì không ngừng quấy nhiễu trong lòng hắn cũng tan biến, bởi vì ban nãy nhờ hắn hấp thụ phần hồn lực còn sót lại trong bình sữa mới đủ sức áp chế và đánh bại Thượng Quan Tàn.
Nếu không, một chút Hồn Lực giúp hắn phóng thích vũ hồn cũng không có.
Rốt cuộc hắn cũng đi được đến bên cạnh Bối Bối, sau đó ngồi xổm xuống kéo cánh tay của Bối Bối choàng qua vai mình.
Cơ thể Hoắc Vũ Hạo và Bối Bối áp vào người hắn là một sức nặng quá lớn với hắn lúc này, Vương Đông nghiến răng hét lớn một tiếng:
- Lên....
Giọng nói của hắn có chút khàn khàn nhưng cũng có chút chói tai, khác hẳn giọng nói lúc bình thường, nhưng vì phải đỡ đến hai người nên phần lưng của hắn có chút cong xuống.
Vị trọng tài ngơ ngác nhìn hắn, thậm chí quên quả trị liệu Thượng Quan Tàn đã hồn mê và tuyên bố học viện Sử Lai Khắc chiến thắng.
Cho dù ba người Vương Đông lúc này yếu đến nỗi không bằng người bình thường nhưng trong lòng vị trọng tài cấp bậc Hồn Thánh kia lại vô cùng cao lớn.
Rốt cuộc, Vương Đông cũng có thể đỡ hai đồng đội của mình đứng thẳng dậy, lúc này ánh mắt hắn tràn ngập sự kiêu ngạo không ai bì nổi, hắn nhìn về phía khán giả đã lặng ngắt như tờ hô to:
- Thắng, chúng tôi thắng, học viện Sử Lai Khắc thắng.
Giọng nói của Vương Đông lúc này không lớn lắm nhưng lại tràn ngập cảm xúc, một câu cuối cùng "Học viện Sử Lai Khắc thắng" đã đi sâu vào lòng các vị khán giả bên dưới.
Sau đó, cả Quảng Trường tràn ngập tiếc hoan hô.
Các khán giả đều hô to tên học viện Sử Lai Khắc và năm chữ "Sử Lai Khắc Thất Quái".
Đúng vậy, cho dù là những Hồn Sư không hiểu biết nhiều nhưng qua trận đấu này cũng nhìn thấy tổng thể thực lực của học viện Sử Lai Khắc rất yếu nhưng lại không có một người nào hèn nhát. Như thế lại càng làm bọn họ cảm thấy tôn kính học viện Sử Lai Khắc nhiều hơn.
Trận đầu, Từ Tam Thạch thắng, bọn họ không có quá nhiều cảm xúc, nhưng đến trận thứ hai, giây phút Tiêu Tiêu ngã xuống, các khán giả đã gần như nghiêng hết về phía học viện Sử Lai Khắc.
Bất kể là tại sao học viện Sử Lai Khắc lại phái ra đội ngũ này, nhưng bọn họ đã dùng ý chí chiến đấu kiên cường của mình chinh phục toàn bộ khán giả.
Vương Ngôn vừa nghe thấy trọng tài tuyên bố học viện Sử Lai Khắc chiến thắng liền vọt lên sàn đấu ôm chằm lấy Vương Đông đang lảo đảo muốn ngã và Hoắc Vũ Hạo, Bối Bối đang hôn mê vào lòng.
- Đứa trẻ ngoan, các con đều là những đứa trẻ ngon.
Vương Ngôn vừa nói vừa khóc to, là một lão sư, trong cuộc đời hắn có thể có những đệ tử giỏi đáng để kiêu ngạo như vậy thì còn gì hối tiếc nữa?
Vương Đông nghe thấy giọng nói của Vương Ngôn, rốt cuộc cũng thả lỏng tinh thần mà ngất xỉu, đến lúc này, sau khi trận đấu chấm dứt, năm người trong Sử Lai Khắc Thất Quái đã hôn mê.
Hòa Thái Đầu đã khôi phục được vài phần lập tức xông lên sàn đấu giúp Vương Ngôn đỡ những đồng đội của mình xuống. Lúc này vị đệ tử dáng vẻ thật thà nhưng trong lòng lại ẩn chứa nỗi thâm cừu đại hận, là đệ tử ưu tú nhất hệ Hồn Đạo của học viện Sử Lai Khắc cũng không kềm được mà nước mắt ướt đẫm khóe mi.
Vương Ngôn tạm giao ba đệ tử của mình cho Hòa Thái Đầu, sau đó đứng thẳng dậy, lúc này hắn không thể nào áp chế cảm xúc trong lòng mình nữa, hắn nhất định phải thay bọn nhỏ giải thích một số chuyện. Thế nên hắn bước nhanh về phía trọng tài nói nhỏ vài câu, vị trọng tài gật đầu rồi đưa Hồn Đạo Khí Khuếch Âm cho Vương Ngôn.
Vương Ngôn hít sâu một hơi rồi cao giọng nói qua Hồn Đạo Khí Khuếch Âm:
- Xin mọi người yên lặng nghe tôi nói một chút, tôi là Vương Ngôn, là người lần này dẫn đội học viện Sử Lai Khắc đến tham dự cuộc thi này, tôi có một vài câu muốn nói với mọi người.
Ánh mắt mọi người đã hoàn toàn tập trung vào Vương Ngôn đang ướt đẫm nước mắt.
- Các vị bằng hữu, các vị lão sư, các đệ tử của các học viện. Trận đấu vừa rồi có lẽ mọi người đều đã thấy. Mấy đứa nhỏ của học viện Sử Lai Khắc chúng tôi vì giữ gìn danh dự của học viện Sử Lai Khắc mà liều mạng, cuối cùng mới giành được chiến thắng.
- Tôi biết mọi người rất tò mò tại sao đệ tử của học viện Sử Lai Khắc đột nhiên lại yếu như vậy? Vì sao học viện Sử Lai Khắc muốn chiến thắng phải gian nan đến thế? Không lẽ trông chờ vào mấy đứa nhỏ đây sáng tạo kỳ tích sao? Không phải, cuộc thi lần này căn bản không phải là dành cho bọn chúng. Bọn chúng đều dựa vào ý chí của bản thân mà kiên trì đến lúc này. Tại sao chúng tôi lại rơi vào hoàn cảnh này ư?
- Đây vốn là bí mật của học viện Sử Lai Khắc, lẽ ra tôi không được công bố. Nhưng hiện tại, tôi không thể không làm như thế, vì như vậy, sẽ làm ô danh danh dự của bọn nhỏ đáng yêu này.
- Học viện Sử Lai Khắc chúng tôi được mọi người tôn là học viện đệ nhất Đại Lục, vì thế chúng tôi cũng đã chuẩn bị cho trận đấu này rất chu đáo. Những người vừa thi đấu cho các vị xem vốn là thành viên của đội dự bị. Hoàn toàn không có một thành viên nào thuộc đội chính thức cả. Bọn chúng lẽ ra lần này đến đây chỉ là học hỏi kinh nghiệm, nhưng sự việc đến mức này chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Nghe đến đây, bất kể là khán giả đang xem hay các học viện khác lẫn Hoàng Đế Bệ Hạ đang đứng trên đầu thành cũng bất ngờ.
- Trước khi chúng tôi đến Thành Tinh La tham dự cuộc thi, các thành viên đội chính thức và đội dự bị đã cùng đi làm một nhiệm vụ. Tiêu diệt một nhóm đạo phỉ ở Minh Đấu Sơn Mạch của một Tà Hồn Sư. Bọn chúng là đám cướp giết người không ghê tay, không chuyện ác gì không làm, gây ảnh hưởng rất lớn cho những thương nhân buôn bán đi qua vùng đấy. Vì danh chúng ở Minh Đấu Sơn Mạch, học viện Sử Lai Khắc chúng tôi không thể làm ngơ.
- Cuối cùng chúng tôi đã tìm thấy hang ổ và thủ lãnh của bọn chúng. Nếu xét về thực lực, bên phía chúng tôi hoàn toàn áp chế bọn họ. Nhưng tên thủ lãnh Tà Hồn Sư là một người quái dị có kỹ năng làm thi thể phát nổ vô cùng khủng khiếp. Bởi vì khi đó chúng tôi đã giết chết rất nhiều tên cướp nên khi hắn bất ngờ cho những thi thể ấy phát nổ đã làm các thành viên đội chính thức bị thương nghiêm trọng. Trong đó có một đệ tử đã anh dũng hi sinh, sáu người còn lại đều mang thương tích nặng nhẹ khác nhau, có mấy người bị thương nặng đến nỗi phải lập tức chuyển về học viện chữa trị. Thời gian quá gấp, chúng tôi không còn đợi người trong học viện đến tiếp viện nữa. Cho nên, chúng tôi đành để những đệ tử bị thương nhẹ ở lại tửu điếm trị thương, còn đội dự bị thì ra thi đấu.
- Thực tế, trong trận đấu đầu tiên của vòng loại, chúng tôi đã rất vất vả mới có thể chiến đấu, bọn nhỏ có khuyên thế nào cũng không chịu bỏ cuộc, bọn chúng vì bảo vệ danh dự của học viện Sử Lai Khắc mà chấp nhận trả bất cứ giá nào. Bản thân là một lão sư của bọn chúng, tôi cảm thấy rất tự hào. Học viện Sử Lai Khắc, mãi mãi tự hào vì có được những học viên như bọn chúng.
- Sở dĩ tôi đứng ở đây nói những lời này, cũng vì muốn thay bọn nhỏ giải thích đôi điều, mong mọi người đừng quá trách móc bọn nhỏ này. Bảy đứa nó, có ba đứa chỉ mới mười hai tuổi. Còn bốn đứa còn lại đều chưa đến mười lăm. Chúng tôi còn có thể yêu cầu bọn chúng làm gì hơn nữa chứ? Cho dù trận đấu hôm nay, học viện Sử Lai Khắc chúng tôi có thua thì trong lòng tôi, bọn chúng mãi mãi là người chiến thắng. Tôi đã nói xong, cám ơn mọi người.
Vương Ngôn đưa trả Hồn Đạo Khí Khuếch Âm về cho vị trọng tài, sau đó cúi đầu thật sâu chào các vị khán giả, kế đó mới đi về phía Hòa Thái Đầu, đỡ ba người đã hôn mê xuống sàn đấu. Các khán giả im lặng một lúc lâu, không còn tiếng hoan hô gì nữa, chỉ còn những tràn pháo tay từ từ lan rộng khắp toàn trường. thậm chí cả những đội đối thủ của học viện Sử Lai Khắc, vị Hoàng Đế của đế quốc Tinh La và văn võ bá quan, bất cứ ai cũng nhiệt liệt vỗ tay cho học viện Sử Lai Khắc.
Tất cả những bí mật của học viện Sử Lai Khắc lần này đến đây thi đấu đều đã được hé lộ, cũng bởi vì thế, mọi người càng thêm chấn động, nhất là mấy câu nói cuối cùng của Vương Ngôn, trong bảy người dự thi, có ba người chỉ mới mười hai tuổi.
Đối thủ của bọn họ, học viện Chính Thiên, lúc này bọn họ có cảm giác không thể ngốc đầu lên nổi, bọn họ thua, không những thua học viện Sử Lai Khắc mà còn thua những đứa trẻ nhỏ hơn mình rất nhiều.
Đương nhiên trong đó có hai người ngoại lệ chính là Diệp Vô Tình và Diễm Nhi vẫn còn bị đóng băng, bất kể là các hồn sư trị liệu của đế quốc Tinh La có cố gắng đến mấy cũng không thể phá vỡ lớp băng kia được.
Học viện Sử Lai Khắc dưới sự bảo vệ của một đội ngũ nhân viên chữa trị và chăm sóc từ đế quốc Tinh La, an toàn rời khỏi Quảng Trường Tinh La. Lúc này các khán giả cũng không biết các trận đấu tiếp theo có còn được trông thấy học viện Sử Lai Khắc thi đấu hay không nữa.
Bọn họ không muốn cuộc thi này mất đi học viện Sử Lai Khắc. Đây không những là học viện đệ nhất đại lục mà còn là một học viện có thể khiến các học viên vì nó mà liều mạng, nếu không còn nó, thì cuộc thi còn gì đáng để xem nữa?
Tuyệt Thế Đường Môn Tuyệt Thế Đường Môn - Đường Gia Tam Thiếu Tuyệt Thế Đường Môn