Always read something that will make you look good if you die in the middle of it.

P.J. O'Rourke

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 63 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 699 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 04:15:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34
hương 34: Trao tặng ngọc bội 2
Muốn tặng ngọc bội cho nàng? Hai người cũng không thân thiết đến mức đó đi, chẳng lẽ hắn có ý nhắc nhở nàng chuyện tối hôm qua? Thật không nghĩ Mộ Dung Lạc Cẩn lại là người nhỏ mọn và âm hiểm như vậy.
Cho dù không phải ý đó, vô duyên vô cớ đối xử ân cần, nếu không phải có ý đồ xấu thì cũng là trộm cướp. Đối với thứ không rõ lai lịch, tốt nhất là nên quyết đoán từ chối. Huống chi, trừ binh khí và độc dược, nàng luôn không thích mang theo những thứ khác bên người.
Nghĩ đến đây, Đông Phương Ngọc lễ phép nở một nụ cười: “Đa tạ ý tốt của Mộ Dung tướng quân, bản quân sư xin ghi nhớ trong lòng. Nhưng ngọc bội của huynh, ta không có hứng thú. Nếu không còn chuyện gì nữa, ta xin cáo từ trước.”
Dứt lời, nàng nhấc chân bước đi, trong lòng rủa thầm, con mắt nào của ngươi nhìn thấy bổn cô nương thích ngọc bội kia hả? Đúng là rãnh rỗi sinh nông nổi mà, bổn cô nương còn đang phải vội đi nghỉ ngơi cái đã.
Lúc đầu, Mộ Dung Lạc Cẩn đúng thật là quá rãnh rỗi nên muốn tìm chuyện để làm. Nhưng, hiện tại, nhìn thái độ này của Đông Phương Ngọc, hắn đột nhiên quyết tâm muốn đem ngọc bội tặng cho nàng. Nghĩ nghĩ một chút, hắn liền dùng dáng vẻ tao nhã chặn đường Đông Phương Ngọc, tiếp tục treo nụ cười tươi rói lên khuôn mặt: “Đông Phương không cần ngượng ngùng, ngọc bội này, ta đã quyết đem tặng cho Đông Phương. Đây là ngọc bội gia truyền của nhà ta. Về sau, nếu huynh gặp phiền toái gì thì cũng có thể lấy ra sử dụng.”
Sợ Đông Phương Ngọc hiểu lầm, Mộ Dung Lạc Cẩn vội vàng bổ sung, nói: “Không phải là ta lo Đông Phương ứng phó không được, chỉ là, phiền toái, có thể tránh thì nên tránh vẫn tốt hơn.” Nói xong, hắn tiến thêm một bước, cầm ngọc bội đặt lên tay Đông Phương Ngọc.
Đông Phương Ngọc nghi ngờ trong lòng, vị đệ nhất công tử này rốt cuộc là trở nên dông dài như vậy từ khi nào? Nhưng nói đi phải nói lại, nếu nàng khăng khăng không nhận ngọc bội này, liệu có phải là quá vô tình rồi không? Nghĩ thế, Đông Phương Ngọc đành đưa tay ra nhận, thản nhiên nói: “Đa tạ Mộ Dung tướng quân.”
Tối hôm qua, nàng chỉ cầm ngọc bội này một chút, liền cảm thấy lòng bàn tay ấm lên. Hôm nay nhìn kỹ, càng cảm thấy sắc ngọc óng ánh trong suốt, không hề có chút tạp chất, chạm tay vào thì ấm lên, đúng là một khối ngọc tốt. Chà, quả thật không tệ. Về sau, nếu không có tiền còn có thể đi bán.
Mộ Dung Lạc Cẩn không biết Đông Phương Ngọc đang thầm cân nhắc ngọc bội gia truyền của hắn có giá thị trường là bao nhiêu, thấy Đông Phương Ngọc không chút do dự xoay người đi, trong lòng quýnh lên, vội vàng mở miệng: “Đông Phương huynh…” Vì chưa kịp nghĩ ra lý do nào hợp lý một chút nên hắn cứ như vậy, đứng sững sờ tại chỗ nhìn người trước mặt.
Đông Phương Ngọc lúc này đã hết kiên nhẫn, lại thấy bộ dạng Mộ Dung Lạc Cẩn giống như một cậu bé đang sượng sùng, đột nhiên nổi hứng lên muốn chọc ghẹo hắn một chút, liền ôn hòa cười, nói: “Mộ Dung tướng quân phải chăng có chỗ nào không khỏe? Huynh cứ thoải mái tâm sự với ta. Yên tâm đi, lương y như từ mẫu, dù là bệnh không tiện nói ra, ta cũng tuyệt đối không kì thị huynh.”
Mộ Dung Lạc Cẩn ngẩn ra, hắn khi nào thì có bệnh không tiện nói, sợ bị kì thị đây? Chẳng lẽ Đông Phương còn muốn giúp hắn xem bệnh để đáp lễ? Tên tiểu tử này thật là! Nhanh chóng tỉnh trí lại, hắn lên tiếng: “Bệnh không tiện nói ra thì không có, ta chính là, mắt có chút rát.”
Mắt bị rát? Đông Phương Ngọc bĩu môi trong lòng, rát cái gì mà rát? Đây còn không phải là đang muốn trêu chọc bổn cô nương sao?
Thấy nàng không có phản ứng, Mộ Dung Lạc Cẩn lại không ngừng cố gắng, nói tiếp: “Chuyện này, hình như đúng là ta bị đau mắt.”
Vốn đã biết người này hẹp hòi, không ngờ lại còn là kẻ thích đem chuyện cũ ra gây sự! Đông Phương Ngọc cố nặn ra nụ cười: “Vậy sao? Lần trước, Mộ Dung tướng quân ở ngoài lều nghe người khác thân mật, không biết lỗ tai có bị đau không?”
Hừ, lúc ấy, đêm Cổ Linh vừa đến, nàng nghe thấy được hơi thở của hai đại cao thủ ở bên ngoài. Một người, xác định là ám vệ bên cạnh Hiên Viên Hạo Thiên. Còn một người khác, nàng thử dò xét vài lần, phát hiện trong quân doanh này, không nhiều người giỏi võ công cho lắm. Tính từ trên xuống, hẳn kẻ đó chính là đệ nhất công tử đang đứng trước mặt nàng. Lần trước, hắn nghe lén lâu như vậy, lỗ tai lại không có vấn đề gì được sao?
Nàng vừa dứt lời, khuôn mặt tuấn mỹ của Mộ Dung Lạc Cẩn chợt trắng nhợt một chút, trong mắt thoáng hiện lên vẻ đau xót, nhưng rồi lại như nghĩ tới điều gì đó, khôi phục rất nhanh. Sau khi thần sắc thay đổi liên tục, hắn rốt cuộc cũng trở về vẻ bình tĩnh, đáp: “Cái đó thì không có. Chẳng qua ta nghe thấy, kỹ thuật của Đông Phương tựa hồ rất tốt.”
Trên đời này có cái gì gọi là vô sỉ? Thì chính là đây!
Vốn đang tập trung quan sát biểu tình của Mộ Dung Lạc Cẩn, lúc này, chút buồn ngủ của Đông Phương Ngọc đã hoàn toàn bị lửa giận thay thế. Hiện tại, khẳng định là đỉnh đầu của nàng đều đã bốc toàn hơi nước.
Dù đã biết người trước mắt chẳng phải quân tử gì, ngoại trừ gương mặt thoạt nhìn tao nhã cao thượng, thì toàn là một bụng đen tối, nham hiểm. Nhưng mà, nàng thật là không nghĩ tới, hắn lại có thể vô sỉ đến mức này! Bị vạch trần đi nghe lén người khác, vậy mà còn không chút xấu hổ, trả lại cho người ta một câu “Kỹ thuật rất tốt”. Mộ Dung Lạc Cẩn, cái danh hiệu đệ nhất công tử của ngươi rốt cuộc là do ai cấp?
Càng tức giận, trên mặt càng bình tĩnh, Đông Phương Ngọc tự an ủi trong lòng một hồi. Mộ Dung Lạc Cẩn cũng không có nghe sai, kỹ thuật của nàng quả thật rất tốt. Có điều, đó chỉ là kỹ thuật mát xa huyệt đạo mà thôi...
Vẫn duy trì khuôn mặt bình tĩnh, Đông Phương Ngọc nhếch môi, thản nhiên nói: “Mộ Dung tướng quân nói đùa. Cảm giác kia đương nhiên là rất tuyệt vời, chỉ tiếc là,” Đông Phương Ngọc quay đầu lại, đưa đôi mắt có chút tiếc nuối nhìn Mộ Dung Lạc Cẩn, “Người chỉ có hứng thú với đàn ông, lão xử nam* như Mộ Dung tướng quân, chắc là sẽ không thể hiểu được.”
Dứt lời, không thèm để tâm tới khuôn mặt đã chuyển sang tái mét của Mộ Dung Lạc Cẩn, nàng lạnh lùng bước đi.
Mộ Dung Lạc Cẩn đứng sững tại chỗ, cảm thấy hơi thở cũng muốn ngừng lại, lão xử nam? Hắn là một thanh niên mười tám tuổi cường tráng cơ mà. Tuy rằng, trong giai đoạn này, vì muốn tăng cường nội công tâm pháp nên hắn thật sự phải giữ gìn thân trong trắng....
Nhưng mà, sao nàng lại có thể nói một cách thẳng thừng, khinh bỉ rõ ràng như vậy được chứ?
Sau khi hít sâu hai lần rồi suy nghĩ một chút, Mộ Dung Lạc Cẩn mới lấy lại được bình tĩnh, đi thẳng về lều trại của mình. Bây giờ, cuối cùng, hắn cũng có thể hiểu tại sao đêm qua, sau khi Hách Liên Hồng bị nói là đoạn tụ thì liền đột nhiên tức giận hạ đòn sát thủ như vậy.
Bởi vì, cảm giác kia, thật sự là rất ấm ức. Nhưng cũng may là, hiện tại, bên cạnh hắn không có người. Bằng không, hắn chắc chắn là sẽ lên cơn giết người diệt khẩu!
Tuyệt Sắc Quân Sư Tuyệt Sắc Quân Sư - Đông Phương Thiên Thủy