Nghị lực và sự kiên nhẫn cần có cho bất kỳ ai, ở bất kỳ vị trí nào.

Theodore F. Merseles

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 114 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 633 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 23:56:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Bách 00
ách. Chinh đồ
Diệp Chiêu lẳng lặng ngồi trong phòng khách, thân mặc tỏa tử giáp đúc hình mặt thú bằng bạc, cửu khúc ngân khôi đính lông vũ chỉnh tề đặt trên án, nàng lau bảo kiếm sắc bén một lần lại một lần, động tác thong dong thận trọng, giống như bảo dưỡng món đồ cổ tinh tế nhất.
Chị em Thu Hoa Thu Thủy, khoác hành lý, mặc chiến giáp, một trước một sau xông tới, hai mắt sưng đỏ, kiên định nói: “Tướng quân, lần xuất chinh này, mang bọn muội theo!”
Diệp Chiêu nhẹ nhàng lắc đầu.
Thu Hoa kêu lên: “Thù giết cha không đội trời chung!”
Thu Thủy nhỏ giọng: “Tướng quân là người từng trải, hẳn phải hiểu.”
Diệp Chiêu khàn khàn mở miệng: “Cha các ngươi nhờ ta, tìm hạnh phúc cho các ngươi. Đây là việc cuối cùng ông ấy thỉnh cầu ta, ta phải thực hiện.”
Hai chị em một trái một phải níu tay áo nàng khóc lớn: “Cầu xin người, để bọn muội đi đi. Phụ thân chết thảm, còn ở lại hậu phương ngoan ngoãn lập gia đình, bọn muội không làm được. Cho dù người không cho bọn muội đi, bọn muội cũng sẽ theo đi! Chẳng sợ bị tướng quân đánh què chân, đánh gãy tay, dù bò cũng phải đến Giang Đông!”
Diệp Chiêu nhìn quyết tâm không thể nghi ngờ trên gương mặt các nàng, thở dài: “Chỉ ột người đi, một người ở lại, bất kể có chuyện gì phát sinh, đều phải nghe theo lời quận vương, ở lại thượng kinh, an phận lập gia đình, hoàn thành tâm nguyện cha các ngươi.”
Thu Hoa Thu Thủy lau khô nước mắt, trừng nhau một lúc, tranh cãi ầm ĩ.
Thu Hoa: “Ta là chị, ngươi nên nhường ta!”
Thu Thủy: “Phì! Tỷ tỷ làm việc không cẩn thận, vẫn nên ở lại hậu phương, đừng thêm phiền cho tướng quân.”
Thu Hoa: “Đạo lý tôn ti lớn nhỏ, ngươi đã nghe Hồ Ly giảng chưa!?”
Thu Thủy: “Lời hắn nói tính làm cái **! Chẳng qua ngươi lớn hơn ta có một khắc, chúng ta mặt mũi giống nhau, nói không chừng mẫu thân nhớ nhầm đấy!”
Thu Hoa: “Ta giỏi võ hơn ngươi!”
Thu Thủy: “Ta thông minh hơn ngươi!”
“Rút thăm!”
“Oản tù tì!”
Mi Nương đỏ mắt sắp xếp hành lý, Huyên Nhi bỏ vào trong vài tấm áo bông giày vải thật dày, Cốt Đầu ủ ê báo lại: “Tướng quân, Đạp Tuyết đã thắng yên xong rồi, lúc nào cũng có thể lên đường.”
Hôm nay khoái mã thẳng đến Giang Đông, biết bao giờ trở về?
Diệp Chiêu đi ra cửa lớn, dựa cửa, nhìn về xa xa.
Nàng còn muốn đợi một người.
Bóng dáng Hạ Ngọc Cẩn xuất hiện ở ngoài cửa phòng khách, nhịp bước chậm chạp, đầu thõng xuống, hắn bất an nhìn Diệp Chiêu, ngàn câu vạn chữ mắc trong cổ họng, lại không biết nên nói câu nào ra khỏi miệng, cuối cùng lại nghẹn ra: “Khi nào thì đi? Ta tiễn nàng.”
“Ngay bây giờ,” Diệp Chiêu nắm chặt bả vai hắn, dặn dò, “Ông nội ta đầu óc không tốt, chị dâu thủ tiết, mấy đứa cháu lại quá nhỏ, ta phải xuất chinh, không thể chăm sóc được, chỉ có thể giao lại cho chàng. Lúc Đông Hạ xâm nhập, vừa đúng lúc mợ mang cả tộc lên đường tới kinh thành, may mắn thoát được một kiếp, hoàng thượng nhân hậu, cậu đã chết trận rồi, đoán rằng sẽ không định tội gia đình của ông ấy, nhưng về sau này bọn họ cũng sẽ không sống dễ chịu được, mong chàng lo lắng nhiều hơn.”
“Yên tâm,” Sắc mặt Hạ Ngọc Cẩn khó coi, “Hai vợ chồng, phân chia gì của nàng của ta.” Dù sao, vợ ra tiền tuyến, hắn cũng chỉ có thể ngây ở hậu phương như đàn bà, làm những chuyện của phụ nữ, giống như kẻ bỏ đi chờ nàng trở lại, loại cảm giác này khiến cho người ta nghèn nghẹn đến khổ sở.
Diệp Chiêu tựa như nhìn thấu tâm tư hắn, nhẹ nhàng nói, “Bởi vì chàng là đàn ông, ta mới có thể yên tâm giao chuyện này lại cho chàng, so với phụ nữ ở hậu viện không thể tùy ý hành động, chàng có thể thay ta chăm sóc cho người thân bên nhà ta một cuộc sống thoải mái, hơn nữa… Đám cháu của ta đều rất thích chàng.” Hơn nữa nàng tin tưởng người đàn ông lương thiện chính trực này, có một số việc, hắn sẽ làm còn tốt hơn cả nàng.
Hạ Ngọc Cẩn gật mạnh đầu, mũi bị cái gì bít kín lại, khó chịu muốn chết, hắn cắn răng nói: “Đừng nói hươu nói vượn làm ta lo lắng. Năng lực của Đông Hạ man di kém xa giặc Kim man di, con gấu chó Y Nặc chẳng qua chỉ là bại tướng dưới tay nàng, nàng phải mau trở lại đấy.”
Diệp Chiêu cười khổ nói: “Năm đó Mạc Bắc bị phá, ôm hận thù ngùn ngụt, mang ba ngàn tướng sĩ xuất chinh, sinh sinh tử tử, ta không vướng bận. Nay đánh Giang Đông, thiệt hại quá lớn, sĩ khí tướng sĩ giảm, hoàng thượng được ăn cả ngã về không, dùng bản thân trấn áp dư luận, ta chỉ có thể thắng, không thể lui.”
Tử chiến đến cùng, lui tức là chết.
Vận mệnh Đại Tần, hoàng ân kỳ vọng, tính mạng mấy trăm nghìn tướng sĩ, sức ép lên đôi vai nàng, trận chiến Mạc Bắc không thể so sánh.
Diệp Chiêu đỡ vai hắn, tỉ mỉ nhìn gương mặt hắn trắng nõn thanh tú không chút huyết sắc, không kìm được kiễng mũi chân, hôn lên trán, ôm lấy gáy hắn, khàn khàn nói: “Lần từ biệt này, không hẹn ngày về, chỉ mong rằng để được gả cho chàng, không tiêu tốn hết may mắn cả đời của ta.”
Hạ Ngọc Cẩn cảm thấy hai tay nàng đang run lên nhè nhẹ, hắn lật tay nắm lấy tay nàng, nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó hôn thật mạnh lên đôi môi nàng, quấn lấy hồi lâu, chợt dừng lại, khẳng định bên tai nàng: “Tuy rằng từ nhỏ đến lớn vận khí của ta không quá đáng tin, nhưng có thể chia cho nàng, nàng sẽ bình an trở về, ta còn muốn chờ nàng sinh tiểu Diệp Chiêu, tiểu Ngọc Cẩn khỏe mạnh nữa.”
“Không,” Diệp Chiêu tàn nhẫn hạ quyết tâm, nói với hắn quyết định đã đắn đo trong đầu mãi từ lâu, “Chàng và ta, ly hôn đi.”
Hạ Ngọc Cẩn ngây ngẩn hồi lâu, hỏi: “Tại sao?”
Diệp Chiêu dường như khó mở nổi miệng, nàng đưa tay vuốt lại chút tóc mai rối của hắn, nhìn vào đôi mắt huyền như mặt nước hồ sâu kia, đẹp đến mức nàng như ngừng thở, hít sâu một hơi, ra vẻ tự nhiên nói: “Trên chiến trường, tướng quân không thể sợ chết, nhưng có chàng, ta sẽ phân tâm, sẽ sợ chết.”
Giặc Kim hung mãnh, trận chiến Mạc Bắc đánh hết tám năm, Đông Hạ mạnh mẽ, trận Giang Đông phải đánh hết bao nhiêu năm?
Hai vợ chồng trẻ chia lìa, dưới chân chưa có nổi nửa mụn con, đêm dài tịch mịch, làm sao chịu nổi nỗi tương tư?
Văn tử gián, võ tử chiến.
Nàng không thể ở trên chiến trường mà còn nhớ nhung gương mặt của hắn, quay đầu về nam, bất giác thả chậm tốc độ ngựa lại, nàng không thể mỗi khi vung đao chém người, lại vì nỗi vướng bận nơi hậu phương mà chậm tốc độ, nàng cũng không thể vì muốn bình an trở về mà không dám mạo hiểm, không dám xung phong, không dám liều mạng, tổn hại tính mạng của vô số binh sĩ Đại Tần.
Nhi nữ trọng tình.
Nàng mạnh mẽ hơn tất cả đàn ông, nhưng trong tim vẫn có một góc mềm yếu của phụ nữ.
“Ngọc Cẩn, hãy cho ta không còn vướng bận.” Nàng nói, “Đừng để cho ta nhớ chàng.”
“Được,” Hạ Ngọc Cẩn suy nghĩ cẩn thận, gật đầu thật mạnh, ngoài miệng nở một nụ cười bất cần, không tim không phổi nói, “Nếu nàng hai ba năm nữa vẫn chưa về, ta sẽ lôi bức thư ly hôn nàng viết lúc trước ra cưới vợ khác, cam đoan sẽ cưới một cô vợ dịu dàng hiền hậu vào cửa, lại nạp thêm bảy thám thiếp thất xinh đẹp, sinh một lũ nhóc con, đứa nào đứa nấy hoạt bát khỏe mạnh, sau đó quên sạch nàng đi.”
Diệp Chiêu vỗ tay cười nói: “Như thế rất tốt, rất tốt.”
Nàng xoay người, ôm ngân khôi, cầm trọng kiếm, nhảy lên ngựa, phi tới quân doanh, không quay đầu lại.
Hắn đứng yên tại chỗ, ngơ ngác nhìn bóng dáng nàng dần xa, càng ngày càng nhỏ, cho đến khi biến mất không còn thấy nữa. Cuối cùng lại một lần nữa lấy bức thư ly hôn giấu như bùa hộ mệnh trong người ra, làm đôi ba nhát, hết sức xé thành từng mành nhỏ, rồi ném đi thật mạnh, từng mảnh bay lả tả, theo gió cuốn đi…
Nàng làm chuyện nàng phải làm, hắn làm chuyện hắn muốn làm.
Đời này kiếp này, thê tử của Hạ Ngọc Cẩn, chỉ có duy nhất một người mà thôi.
Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới - Quất Hoa Tán Lý